Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 58
Cẩm Chanh
17/08/2021
Đêm, mọi âm thanh đều tĩnh mịch.
Một chiếc đèn bàn nhỏ vẫn sáng trong ký túc xá nhân viên. Lão Trần dạy lớp mười hai đang nửa nằm trên giường, cầm điện thoại di động lướt xem diễn đàn. Xảy ra chuyện này, ông ta nghĩ lão Hoàng sẽ không thể lăn lộn tiếp ở đây được nữa rồi, bất kể anh có phải là đồng tính không, có làm với học sinh không, nhưng đi chơi đêm và ôm hôn học sinh trước cổng là anh không đúng rồi.
Có lẽ là ý trời, hôm lão Trần từ hộp đêm về trường là khoảng một giờ, sau đó ông ta thấy xe lão Hoàng đi từ ngoài vào, trên xe còn chở theo học sinh mới vừa chuyển đến trường không lâu. Nếu ông ta nhớ không lầm, chính vì học sinh đó mà Tô Thiên Lỗi mới bị chuyển trường, bản thân ông ta cũng chịu liên lụy.
Tính cách của lão Hoàng khá dữ dằn, chuyện gì cũng muốn xía chân vào. Cách đây không lâu, hai người từng ầm ĩ một trận vì chuyện cuộc thi kia. Thù mới cộng thêm hận cũ, lão Trần hận đến mức nghiến răng, vì thế ông ta không do dự len lén đi theo. Nhờ theo chân như thế nên ông ta đã bắt được thóp của họ.
Nói xem cách tốt nhất để hủy diệt một người là gì?
Không phải là bạo lực, mà là lời đồn.
Lời đồn đó chính là vi-rút, từ nhỏ khuếch tán đến lớn làm người ta không thể tránh nổi. Nhớ lại những vụ án xâm hại tình dục đồng giới giữa các sinh viên cao đẳng đại học vài năm trước, lão Trần quyết định bắt tay làm từ đây. Trò bịp này khá hoàn hảo, không bao lâu sau mọi sự bị lan rộng và trở nên ầm ĩ ngút trời.
Lão Hoàng đã có tài đuổi học sinh của ông ta đi, vậy ông ta sẽ không để yên cho họ đâu.
Ông ta đang refresh tin mới thì máy tính (*) đột nhiên tắt ngóm. Lão Trần sửng sốt, khởi động lại thì màn hình bỗng dưng nhấp nhoáng bông tuyết, tắt rồi lại sáng.
(*) bên trên tác giả dùng di động, bên dưới thành máy tính rồi. Mình đi theo tác giả thôi nha mọi người =.=
Một màu đỏ tanh chói mắt vô cùng.
Lão Trần hoảng hốt, thầm nghĩ sẽ không phải bị vi-rút chứ.
Tuy vậy, vào lúc này, camera máy tính được mở ra và đối diện với mặt ông ta, sau lưng là một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Đồng tử của lão Trần lập tức trợn to, ông ta cảm thấy có lẽ do thức đêm nên mới xuất hiện ảo giác, bèn nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng trên cổ chợt lạnh lẽo. Hơi thở của lão Trần trở nên dồn dập. Cổ chuyển động một cách cứng ngắc. Trên bả vai, bàn tay đang kéo ông ta lộ ra từng thớ thịt, còn kèm theo một hơi thở cháy khét đầy ghê tởm và khó ngửi.
Đây không phải là mơ...
Đây là thật...
Người đang trong cơn hoảng sợ sẽ không thể có bất kỳ phản ứng nào. Cơ thể của ông ta bị thao túng như không thuộc về mình nữa. Hai tay ông ta bị kéo và đặt lên bàn phím. Camera dần dần lóe sáng lên.
Trong màn hình máy vi tính, ông ta thấy mình đang bị thiêu cháy, dù không cảm nhận được cơn đau nhưng dáng vẻ quá ư là đáng sợ.
Xì, xì.
Hình ảnh sáng lên, có một người xuất hiện, lão Trần không chắc đây có phải là người không, bởi hắn ta không có mặt, không có ngũ quan, đầu như bị bọc trong một quả bóng hơi và đang đau đớn giãy dụa. Lão Trần lướt nhìn xuống, thấy người này đang mặc áo ngủ hệt như mình, ngay cả bức tranh đang treo trên vách tường phía sau cũng giống như đúc!
Hắn ta đột nhiên giơ tay lên, lão Trần trong máy vi tính cũng giơ tay lên theo.
Không nhúc nhích được, thậm chí ông ta chẳng thể phản kháng.
Con chuột bắt đầu tự chuyển động mở email ra, tìm được hộp thư của hiệu trưởng rồi biên soạn.
[Tố cáo thầy Trần chủ nhiệm lớp 12A1, vì tình riêng làm việc bất hợp pháp, vu oan cho người khác, chiếm đoạt tài sản của lớp học, ra vào hộp đêm và những nơi khác, không tuân theo kỷ luật trường học, lén lút nhận tiền thưởng của phụ huynh. Nhưng vì thầy Hoàng gián tiếp chặt đứt con đường tiền tài, thế nên ông ta mới lập lời đồn nhằm ác ý bôi nhọ thầy Hoàng và hình tượng trường học mình. Dưới đây là tất cả chứng cứ.]
Con chuột bắt đầu di chuyển về phía tài liệu đã được mã hóa, đồng tử của lão Trần gần như lồi ra khỏi nhãn cầu, quai hàm co giật trong đau đớn.
Cái đó không thể gửi...
Không được.
Đinh.
Tiếng email gửi đi thành công, không thể rút về được nữa.
Lão Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất rồi ngã xuống giường và không cử động nữa.
Hôm sau.
Vì không tuân theo các mục kỷ luật của trường, Lão Trần bị giao lại cho ban ngành có liên quan phân xử. Đồng thời, trên tất cả trang chính ở trường học đưa ra thông báo, các bài viết bôi nhọ đã được xóa sạch trên diễn đàn chỉ trong một đêm và khôi phục lại bình yên như trước. Người ngoài trường xem đó như một trò hề, việc đã trôi qua nên không ai đoái hoài đến nữa, chứ đừng nói sẽ xin lỗi. Các bài đăng còn lại trên diễn đàn Anh Nam có liên quan đến Thời Mộ và Phó Vân Thâm đều bị xóa sạch. Thế nhưng, thứ mọi người quan tâm là chuyện của lão Hoàng nên bài đăng về họ có được xóa hay không cũng chẳng ai chú ý.
Sáng sớm, học sinh đeo cặp đến tòa nhà dạy học.
Thời Mộ xiêu vẹo đeo cặp, há mồm đánh ngáp. Cô vừa ngáp, Phó Vân Thâm bên cạnh cũng lười biếng ngáp theo như bị lây bệnh. Chu Thực cũng ngáp. Hạ Hàng Nhất nhìn họ một hồi, thầm nghĩ có phải cậu ấy cũng nên ngáp luôn không...
“Nói thật, tôi vẫn xem cậu là anh em.” Chu Thực khoác tay lên vai cậu ấy: “Giữa anh em không thể có điều giấu giếm. Cậu hãy thành thật trả lời xem, rốt cuộc nhà các cậu làm gì thế?”
Cậu ta vừa hỏi xong, Phó Vân Thâm cũng tò mò liếc sang.
Hạ Hàng Nhất đẩy kính lên sống mũi: “Thế hệ cũ sống không được tốt như bây giờ. Vì sinh sống, họ phải ra ngoài làm ăn, có người chết ở ngoài, mất luôn tung tích. Người đuổi thi sẽ chịu trách tìm ra họ rồi đưa về nhà. Nhà chúng tôi chính là những người đuổi thi đầu tiên.”
Chu Thực chợt nhớ lại trước đây từng xem phim cương thi, sau lưng chợt dựng tóc gáy: “Vậy mọi người có thể kiếm được bao nhiêu nhờ nghề này?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Đi một chuyến ngắn thì bảy ngày, lâu là vài tháng, thời gian càng dài thì nguy hiểm càng cao. Bây giờ so ra kém trước kia, ngày xưa giao thông bất tiện, truyền tin rất khó khăn nên người ta hết cách mới tìm người đuổi thi. Hiện nay bốn phương đều có đường, còn cả máy bay nữa, thay vì tìm người đuổi thi thì họ sẽ chọn một phương thức an toàn hơn để chở về. Tôi là người đuổi thi đời sau, cũng thật sự là một thế hệ cuối cùng...”
Thời Mộ nhìn về phía Hạ Hàng Nhất. Trong manga, Hạ Hàng Nhất không thích nghề nghiệp của gia tộc mình. Bây giờ có vẻ hơn cả việc không thích là sự bất đắc dĩ khi một phần truyền thừa sắp sửa biến mất, nhưng cậu ấy không thể dốc sức. Tất thảy mọi người trong gia tộc đều đặt gánh nặng lên người thiếu niên này, song cậu ấy chẳng thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn nghề này thất truyền và rơi vào quên lãng.
“Vậy bây giờ nhà cậu kiếm cơm bằng nghề gì?”
Hạ Hàng Nhất suy nghĩ: “Làm nông.”
Làm nông.
Hai từ này này khiến một đứa ngậm thìa vàng ra đời như Chu Thực cảm thấy vô cùng xót xa. Cậu ta từng xem về cuộc sống nông thôn trên tivi, biết nó cực kỳ gian khổ. Nhìn lại Hạ Hàng Nhất, cậu mặc không nhiều, dùng cũng không nhiều, chắc là lớn lên nhờ gặm cải trắng rồi.
Chu Thực ôm chặt lấy Hạ Hàng Nhất, ra bộ đau buồn: “Anh em, bây giờ tôi nhớ lại lúc đầu mình gây khó dễ cho cậu mà muốn quất chết mình quá. Cậu khoan dung độ lượng, đừng so đo với tôi nhé. Thôi, hay cậu đấm tôi một cú đi.”
Lần đầu tiên người ta lên thành phố rất không dễ dàng, vậy mà cậu ta còn bắt nạt người ta, quả thật không phải người! Chu Thực nghĩ thôi cũng muốn đấm mình rồi!
Hạ Hàng Nhất cúi đầu cố nhịn cười, tay nắm quyền định đập vào mặt cậu ta.
Phó Vân Thâm thuận miệng hỏi: “Nhà cậu chỉ trồng trọt thôi hả?”
Hạ Hàng Nhất: “Ờ, bên mẹ tôi mở ra hơn mười trang trại nuôi chuột đồng. Thịt mà tôi cho mọi người ăn hôm bữa được làm từ thịt chuột đồng nhà chúng tôi đấy. Theo ba tôi nói, chúng tôi đang lăn lộn với mấy trăm mẫu đất trong nhà, trồng chè này nọ...”
Thời Mộ khẽ giật tai, nhạy cảm bắt được con số trong đó, run rẩy hỏi: “Mấy... trăm mẫu?”
Hạ Hàng Nhất gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Nhà chúng tôi rất nghèo, các cậu không xem thường tôi nên tôi vui lắm. Lúc đưa tôi đi học, mẹ còn nói, nếu tôi không thi đậu thì cả đời phải làm ruộng đó.”
“... ?????” Thời Mộ ôm ngực, cảm thấy cuộc sống xám xịt quá đi thôi.
Hạ Hàng Nhất nhìn Thời Mộ, tỏ vẻ hâm mộ: “Nghe Bối Linh nói, lần trước cậu thi toán được max điểm luôn, khâm phục cậu thật đấy. Tôi nghĩ thành tích học tập được nâng cao rồi thì có lẽ không phải làm nông nữa.”
Thời Mộ liên tục xua tay, ra chiều bất lực: “Cậu đừng nói vậy, tôi không xứng đặt cùng các cậu đâu.”
Cô nghèo quá trời rồi.
Nghèo khó nên cô hoàn toàn không có tư cách ở cùng các đại lão mà.
Cô thầm nghĩ, trong manga viết nam chính là một cậu nhóc nghèo, toàn lừa người cả. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đuổi thi có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, có thể nuôi sống một đại gia đình sao? Nhất định phải phát triển nghề phụ! Nhưng cái nghề phụ này khổng lồ quá thể rồi.
“Này, có phải Lưu Vũ không đấy?”
Họ dừng bước rồi nhìn sang.
Lưu Vũ bị Chu Thực đánh đầy thương tích, được người nhà dìu đi. Lưng cậu ta còng xuống, trong mắt trống rỗng, miệng nói lải nhải những từ khó hiểu, thêm vào đó còn có phần mê sảng. Tối hôm qua, sau khi xử lý xong lão Trần, Thời Mộ bảo nam quỷ tiện tay chỉnh Lưu Vũ luôn. Không quá hung ác, chỉ một vài trò mèo thôi, chẳng hạn như lúc cậu ta đi vệ sinh thì có một cái tay nhô lên từ trong bồn cầu, về thì gặp phải quỷ đập tường, nghe được âm thanh kì lạ vân vân, chỉ toàn công kích tinh thần, thậm chí không lộ mặt mũi. Cuối cùng, cậu ta thật vô dụng, bị hù đến mức này.
Thời Mộ phì cười, thôi không nhìn nữa và toan đi vào tòa nhà dạy học.
Song vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác vest trông khá giống Lưu Vũ đi tới. Ông ta đến chỗ họ và giận dữ nhìn chằm chằm Chu Thực. Sau khi cơ mặt giật lên hai lần, ông ta mới dữ dằn cảnh cáo: “Cậu chính là Chu Thực à, cậu là người đánh con tôi thành vậy hả?”
Chu Thực khinh khỉnh: “Đúng vậy, ai làm người đó chịu, tôi làm đấy. Nhưng chú phải hỏi xem con trai chú đã làm gì, đã học không giỏi mà còn hắt phân lên người khác, bị đánh là đáng đời.”
Ông ta khẽ cắn răng: “Được, cậu chờ đó cho tôi.”
Cuối cùng, sau khi lườm họ, ông ta xoải bước rời khỏi trường học.
Chu Thực nhổ nước bọt: “Đúng là đồ khốn nạn, có giỏi tới đây làm tôi nè, xùy!”
“Bỏ đi cháu trai, đi thôi mọi người.”
Sau khi cô vỗ ngực cậu ta trấn an, họ đi vào tòa nhà dạy học.
Tuy đã giải quyết xong chuyện nhưng vì cúp tiết nên Thời Mộ bị phạt viết bảng kiểm điểm hai nghìn từ, hơn nữa phải đọc trước mặt các bạn trong lớp.
Thời Mộ là học sinh ban tự nhiên, bảo cô viết hai nghìn từ quả thật đã làm khó cô rồi. Vì thế, ý tưởng xấu xa của cô đã đánh đến chỗ Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm là một người viết tiểu thuyết, nói một cách dễ nghe đây chính tác giả mạng, dù không bằng văn phong nước chảy mây trôi và tình tiết đồ sộ như nữ thần Cẩm Tranh nhưng viết một bản kiểm điểm chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Không biết nhờ Phó Vân Thâm viết có được tăng thêm điểm huynh đệ không. Nếu thêm vậy không còn gì tốt hơn rồi, vẹn toàn cả đôi bên không phải sao.
Chuông tan học vang lên, cô cầm vở và bút quay lại, nhìn cậu với đôi mắt trông mong: “Anh Vân Vân ơi...”
Phó Vân Thâm cúi đầu làm bài thi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái: “Tự viết đi.”
Thời Mộ - còn chưa nói gì đã bị đánh về: “...”
Cô không từ bỏ, bèn đứng dậy đến cạnh cậu, đoạn không biết xấu hổ lắc lắc cánh tay người ta. Tay Phó Vân Thâm nghiêng đi làm bút máy kéo một vệt dài.
Phó Vân Thâm: “...”
“Anh Vân Thâm ới, hãy giúp em đi mà, hay tuần này em đến nhà anh nấu cơm nhá, được không?”
Thời Mộ cất giọng nũng nịu, ăn nói khép nép chỉ vì một cái bản kiểm điểm, thậm chí không tiếc học theo con gái tỏ ra dễ thương.
Phó Vân Thâm phát hiện lông tơ trên cánh tay mình dựng đứng hết cả lên.
Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.
Thời Mộ cố ý lườm yêu cậu: “Anh nói xem em đã làm đến vậy rồi, anh còn chịu nổi không, hở?”
Cô vừa dứt lời, vở và bút trên tay bị cậu chàng kéo qua.
Cậu cầm bút viết xuống, nét chữ vừa sạch vừa đẹp.
Thành công, Thời Mộ cười tít cả mắt, rồi bắt đầu nịnh nọt cậu chàng: “Anh Vân Thâm à, anh tốt thật đó. Nếu em là con gái thì chắc chắn sẽ theo đuổi anh cho coi!”
Nói thì nói vậy nhưng Thời Mộ vẫn cảm thấy làm anh em với đại lão ổn hơn. May thay ban đầu cô không chọn mục yêu đương. Nếu chọn, đại lão sẽ nghĩa khí vậy sao? Chắc chắn là không rồi!! Nói không chừng chưa kịp đến gần sẽ bị đánh phải GG (*) luôn đấy.
(*) GG: bắt nguồn từ game LOL hay dota, nghĩa là sau khi thua cuộc hoặc sắp thua thì game thủ thường dùng GG (good game) này. Ở đây, ý chị nói là đầu hàng ấy.
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với ngài giảm xuống -100 điểm, không rõ nguyên nhân.]
Hả??
Gì vậy trời???
Chẳng lẽ anh Vân Vân hiểu lầm cô có ý với cậu?!! Vì thế cô mới bị trừ điểm thân thiện đúng không?!
Thời Mộ tỏ ra hoảng sợ, bắt đầu cứu vãn: “Anh Vân Vân à, vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi. Nếu em là con gái chắc chắn không dám theo đuổi anh đâu. Anh nhìn khí thế vương bát (con rùa) trên người mình đi, người phàm tất nhiên không dám lại gần rồi, cũng chỉ có em đồng ý làm anh em với anh thôi này. Thế nên, em cảm thấy anh cũng yêu quý em chứ bộ.”
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng và âm u: “Hay cậu tự viết đi?”
Đồng tử Thời Mộ đảo quanh hai vòng, sau đó cô mới che miệng lại và yên lặng quay đi, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Một chiếc đèn bàn nhỏ vẫn sáng trong ký túc xá nhân viên. Lão Trần dạy lớp mười hai đang nửa nằm trên giường, cầm điện thoại di động lướt xem diễn đàn. Xảy ra chuyện này, ông ta nghĩ lão Hoàng sẽ không thể lăn lộn tiếp ở đây được nữa rồi, bất kể anh có phải là đồng tính không, có làm với học sinh không, nhưng đi chơi đêm và ôm hôn học sinh trước cổng là anh không đúng rồi.
Có lẽ là ý trời, hôm lão Trần từ hộp đêm về trường là khoảng một giờ, sau đó ông ta thấy xe lão Hoàng đi từ ngoài vào, trên xe còn chở theo học sinh mới vừa chuyển đến trường không lâu. Nếu ông ta nhớ không lầm, chính vì học sinh đó mà Tô Thiên Lỗi mới bị chuyển trường, bản thân ông ta cũng chịu liên lụy.
Tính cách của lão Hoàng khá dữ dằn, chuyện gì cũng muốn xía chân vào. Cách đây không lâu, hai người từng ầm ĩ một trận vì chuyện cuộc thi kia. Thù mới cộng thêm hận cũ, lão Trần hận đến mức nghiến răng, vì thế ông ta không do dự len lén đi theo. Nhờ theo chân như thế nên ông ta đã bắt được thóp của họ.
Nói xem cách tốt nhất để hủy diệt một người là gì?
Không phải là bạo lực, mà là lời đồn.
Lời đồn đó chính là vi-rút, từ nhỏ khuếch tán đến lớn làm người ta không thể tránh nổi. Nhớ lại những vụ án xâm hại tình dục đồng giới giữa các sinh viên cao đẳng đại học vài năm trước, lão Trần quyết định bắt tay làm từ đây. Trò bịp này khá hoàn hảo, không bao lâu sau mọi sự bị lan rộng và trở nên ầm ĩ ngút trời.
Lão Hoàng đã có tài đuổi học sinh của ông ta đi, vậy ông ta sẽ không để yên cho họ đâu.
Ông ta đang refresh tin mới thì máy tính (*) đột nhiên tắt ngóm. Lão Trần sửng sốt, khởi động lại thì màn hình bỗng dưng nhấp nhoáng bông tuyết, tắt rồi lại sáng.
(*) bên trên tác giả dùng di động, bên dưới thành máy tính rồi. Mình đi theo tác giả thôi nha mọi người =.=
Một màu đỏ tanh chói mắt vô cùng.
Lão Trần hoảng hốt, thầm nghĩ sẽ không phải bị vi-rút chứ.
Tuy vậy, vào lúc này, camera máy tính được mở ra và đối diện với mặt ông ta, sau lưng là một đôi mắt đỏ như máu đang nhìn chằm chằm vào ông ta.
Đồng tử của lão Trần lập tức trợn to, ông ta cảm thấy có lẽ do thức đêm nên mới xuất hiện ảo giác, bèn nhắm mắt rồi lại mở ra nhưng trên cổ chợt lạnh lẽo. Hơi thở của lão Trần trở nên dồn dập. Cổ chuyển động một cách cứng ngắc. Trên bả vai, bàn tay đang kéo ông ta lộ ra từng thớ thịt, còn kèm theo một hơi thở cháy khét đầy ghê tởm và khó ngửi.
Đây không phải là mơ...
Đây là thật...
Người đang trong cơn hoảng sợ sẽ không thể có bất kỳ phản ứng nào. Cơ thể của ông ta bị thao túng như không thuộc về mình nữa. Hai tay ông ta bị kéo và đặt lên bàn phím. Camera dần dần lóe sáng lên.
Trong màn hình máy vi tính, ông ta thấy mình đang bị thiêu cháy, dù không cảm nhận được cơn đau nhưng dáng vẻ quá ư là đáng sợ.
Xì, xì.
Hình ảnh sáng lên, có một người xuất hiện, lão Trần không chắc đây có phải là người không, bởi hắn ta không có mặt, không có ngũ quan, đầu như bị bọc trong một quả bóng hơi và đang đau đớn giãy dụa. Lão Trần lướt nhìn xuống, thấy người này đang mặc áo ngủ hệt như mình, ngay cả bức tranh đang treo trên vách tường phía sau cũng giống như đúc!
Hắn ta đột nhiên giơ tay lên, lão Trần trong máy vi tính cũng giơ tay lên theo.
Không nhúc nhích được, thậm chí ông ta chẳng thể phản kháng.
Con chuột bắt đầu tự chuyển động mở email ra, tìm được hộp thư của hiệu trưởng rồi biên soạn.
[Tố cáo thầy Trần chủ nhiệm lớp 12A1, vì tình riêng làm việc bất hợp pháp, vu oan cho người khác, chiếm đoạt tài sản của lớp học, ra vào hộp đêm và những nơi khác, không tuân theo kỷ luật trường học, lén lút nhận tiền thưởng của phụ huynh. Nhưng vì thầy Hoàng gián tiếp chặt đứt con đường tiền tài, thế nên ông ta mới lập lời đồn nhằm ác ý bôi nhọ thầy Hoàng và hình tượng trường học mình. Dưới đây là tất cả chứng cứ.]
Con chuột bắt đầu di chuyển về phía tài liệu đã được mã hóa, đồng tử của lão Trần gần như lồi ra khỏi nhãn cầu, quai hàm co giật trong đau đớn.
Cái đó không thể gửi...
Không được.
Đinh.
Tiếng email gửi đi thành công, không thể rút về được nữa.
Lão Trần cảm thấy trước mắt tối sầm, ngất rồi ngã xuống giường và không cử động nữa.
Hôm sau.
Vì không tuân theo các mục kỷ luật của trường, Lão Trần bị giao lại cho ban ngành có liên quan phân xử. Đồng thời, trên tất cả trang chính ở trường học đưa ra thông báo, các bài viết bôi nhọ đã được xóa sạch trên diễn đàn chỉ trong một đêm và khôi phục lại bình yên như trước. Người ngoài trường xem đó như một trò hề, việc đã trôi qua nên không ai đoái hoài đến nữa, chứ đừng nói sẽ xin lỗi. Các bài đăng còn lại trên diễn đàn Anh Nam có liên quan đến Thời Mộ và Phó Vân Thâm đều bị xóa sạch. Thế nhưng, thứ mọi người quan tâm là chuyện của lão Hoàng nên bài đăng về họ có được xóa hay không cũng chẳng ai chú ý.
Sáng sớm, học sinh đeo cặp đến tòa nhà dạy học.
Thời Mộ xiêu vẹo đeo cặp, há mồm đánh ngáp. Cô vừa ngáp, Phó Vân Thâm bên cạnh cũng lười biếng ngáp theo như bị lây bệnh. Chu Thực cũng ngáp. Hạ Hàng Nhất nhìn họ một hồi, thầm nghĩ có phải cậu ấy cũng nên ngáp luôn không...
“Nói thật, tôi vẫn xem cậu là anh em.” Chu Thực khoác tay lên vai cậu ấy: “Giữa anh em không thể có điều giấu giếm. Cậu hãy thành thật trả lời xem, rốt cuộc nhà các cậu làm gì thế?”
Cậu ta vừa hỏi xong, Phó Vân Thâm cũng tò mò liếc sang.
Hạ Hàng Nhất đẩy kính lên sống mũi: “Thế hệ cũ sống không được tốt như bây giờ. Vì sinh sống, họ phải ra ngoài làm ăn, có người chết ở ngoài, mất luôn tung tích. Người đuổi thi sẽ chịu trách tìm ra họ rồi đưa về nhà. Nhà chúng tôi chính là những người đuổi thi đầu tiên.”
Chu Thực chợt nhớ lại trước đây từng xem phim cương thi, sau lưng chợt dựng tóc gáy: “Vậy mọi người có thể kiếm được bao nhiêu nhờ nghề này?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu, giọng điệu rất bất đắc dĩ: “Đi một chuyến ngắn thì bảy ngày, lâu là vài tháng, thời gian càng dài thì nguy hiểm càng cao. Bây giờ so ra kém trước kia, ngày xưa giao thông bất tiện, truyền tin rất khó khăn nên người ta hết cách mới tìm người đuổi thi. Hiện nay bốn phương đều có đường, còn cả máy bay nữa, thay vì tìm người đuổi thi thì họ sẽ chọn một phương thức an toàn hơn để chở về. Tôi là người đuổi thi đời sau, cũng thật sự là một thế hệ cuối cùng...”
Thời Mộ nhìn về phía Hạ Hàng Nhất. Trong manga, Hạ Hàng Nhất không thích nghề nghiệp của gia tộc mình. Bây giờ có vẻ hơn cả việc không thích là sự bất đắc dĩ khi một phần truyền thừa sắp sửa biến mất, nhưng cậu ấy không thể dốc sức. Tất thảy mọi người trong gia tộc đều đặt gánh nặng lên người thiếu niên này, song cậu ấy chẳng thể làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn nghề này thất truyền và rơi vào quên lãng.
“Vậy bây giờ nhà cậu kiếm cơm bằng nghề gì?”
Hạ Hàng Nhất suy nghĩ: “Làm nông.”
Làm nông.
Hai từ này này khiến một đứa ngậm thìa vàng ra đời như Chu Thực cảm thấy vô cùng xót xa. Cậu ta từng xem về cuộc sống nông thôn trên tivi, biết nó cực kỳ gian khổ. Nhìn lại Hạ Hàng Nhất, cậu mặc không nhiều, dùng cũng không nhiều, chắc là lớn lên nhờ gặm cải trắng rồi.
Chu Thực ôm chặt lấy Hạ Hàng Nhất, ra bộ đau buồn: “Anh em, bây giờ tôi nhớ lại lúc đầu mình gây khó dễ cho cậu mà muốn quất chết mình quá. Cậu khoan dung độ lượng, đừng so đo với tôi nhé. Thôi, hay cậu đấm tôi một cú đi.”
Lần đầu tiên người ta lên thành phố rất không dễ dàng, vậy mà cậu ta còn bắt nạt người ta, quả thật không phải người! Chu Thực nghĩ thôi cũng muốn đấm mình rồi!
Hạ Hàng Nhất cúi đầu cố nhịn cười, tay nắm quyền định đập vào mặt cậu ta.
Phó Vân Thâm thuận miệng hỏi: “Nhà cậu chỉ trồng trọt thôi hả?”
Hạ Hàng Nhất: “Ờ, bên mẹ tôi mở ra hơn mười trang trại nuôi chuột đồng. Thịt mà tôi cho mọi người ăn hôm bữa được làm từ thịt chuột đồng nhà chúng tôi đấy. Theo ba tôi nói, chúng tôi đang lăn lộn với mấy trăm mẫu đất trong nhà, trồng chè này nọ...”
Thời Mộ khẽ giật tai, nhạy cảm bắt được con số trong đó, run rẩy hỏi: “Mấy... trăm mẫu?”
Hạ Hàng Nhất gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Nhà chúng tôi rất nghèo, các cậu không xem thường tôi nên tôi vui lắm. Lúc đưa tôi đi học, mẹ còn nói, nếu tôi không thi đậu thì cả đời phải làm ruộng đó.”
“... ?????” Thời Mộ ôm ngực, cảm thấy cuộc sống xám xịt quá đi thôi.
Hạ Hàng Nhất nhìn Thời Mộ, tỏ vẻ hâm mộ: “Nghe Bối Linh nói, lần trước cậu thi toán được max điểm luôn, khâm phục cậu thật đấy. Tôi nghĩ thành tích học tập được nâng cao rồi thì có lẽ không phải làm nông nữa.”
Thời Mộ liên tục xua tay, ra chiều bất lực: “Cậu đừng nói vậy, tôi không xứng đặt cùng các cậu đâu.”
Cô nghèo quá trời rồi.
Nghèo khó nên cô hoàn toàn không có tư cách ở cùng các đại lão mà.
Cô thầm nghĩ, trong manga viết nam chính là một cậu nhóc nghèo, toàn lừa người cả. Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, đuổi thi có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ, có thể nuôi sống một đại gia đình sao? Nhất định phải phát triển nghề phụ! Nhưng cái nghề phụ này khổng lồ quá thể rồi.
“Này, có phải Lưu Vũ không đấy?”
Họ dừng bước rồi nhìn sang.
Lưu Vũ bị Chu Thực đánh đầy thương tích, được người nhà dìu đi. Lưng cậu ta còng xuống, trong mắt trống rỗng, miệng nói lải nhải những từ khó hiểu, thêm vào đó còn có phần mê sảng. Tối hôm qua, sau khi xử lý xong lão Trần, Thời Mộ bảo nam quỷ tiện tay chỉnh Lưu Vũ luôn. Không quá hung ác, chỉ một vài trò mèo thôi, chẳng hạn như lúc cậu ta đi vệ sinh thì có một cái tay nhô lên từ trong bồn cầu, về thì gặp phải quỷ đập tường, nghe được âm thanh kì lạ vân vân, chỉ toàn công kích tinh thần, thậm chí không lộ mặt mũi. Cuối cùng, cậu ta thật vô dụng, bị hù đến mức này.
Thời Mộ phì cười, thôi không nhìn nữa và toan đi vào tòa nhà dạy học.
Song vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác vest trông khá giống Lưu Vũ đi tới. Ông ta đến chỗ họ và giận dữ nhìn chằm chằm Chu Thực. Sau khi cơ mặt giật lên hai lần, ông ta mới dữ dằn cảnh cáo: “Cậu chính là Chu Thực à, cậu là người đánh con tôi thành vậy hả?”
Chu Thực khinh khỉnh: “Đúng vậy, ai làm người đó chịu, tôi làm đấy. Nhưng chú phải hỏi xem con trai chú đã làm gì, đã học không giỏi mà còn hắt phân lên người khác, bị đánh là đáng đời.”
Ông ta khẽ cắn răng: “Được, cậu chờ đó cho tôi.”
Cuối cùng, sau khi lườm họ, ông ta xoải bước rời khỏi trường học.
Chu Thực nhổ nước bọt: “Đúng là đồ khốn nạn, có giỏi tới đây làm tôi nè, xùy!”
“Bỏ đi cháu trai, đi thôi mọi người.”
Sau khi cô vỗ ngực cậu ta trấn an, họ đi vào tòa nhà dạy học.
Tuy đã giải quyết xong chuyện nhưng vì cúp tiết nên Thời Mộ bị phạt viết bảng kiểm điểm hai nghìn từ, hơn nữa phải đọc trước mặt các bạn trong lớp.
Thời Mộ là học sinh ban tự nhiên, bảo cô viết hai nghìn từ quả thật đã làm khó cô rồi. Vì thế, ý tưởng xấu xa của cô đã đánh đến chỗ Phó Vân Thâm. Phó Vân Thâm là một người viết tiểu thuyết, nói một cách dễ nghe đây chính tác giả mạng, dù không bằng văn phong nước chảy mây trôi và tình tiết đồ sộ như nữ thần Cẩm Tranh nhưng viết một bản kiểm điểm chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Không biết nhờ Phó Vân Thâm viết có được tăng thêm điểm huynh đệ không. Nếu thêm vậy không còn gì tốt hơn rồi, vẹn toàn cả đôi bên không phải sao.
Chuông tan học vang lên, cô cầm vở và bút quay lại, nhìn cậu với đôi mắt trông mong: “Anh Vân Vân ơi...”
Phó Vân Thâm cúi đầu làm bài thi, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái: “Tự viết đi.”
Thời Mộ - còn chưa nói gì đã bị đánh về: “...”
Cô không từ bỏ, bèn đứng dậy đến cạnh cậu, đoạn không biết xấu hổ lắc lắc cánh tay người ta. Tay Phó Vân Thâm nghiêng đi làm bút máy kéo một vệt dài.
Phó Vân Thâm: “...”
“Anh Vân Thâm ới, hãy giúp em đi mà, hay tuần này em đến nhà anh nấu cơm nhá, được không?”
Thời Mộ cất giọng nũng nịu, ăn nói khép nép chỉ vì một cái bản kiểm điểm, thậm chí không tiếc học theo con gái tỏ ra dễ thương.
Phó Vân Thâm phát hiện lông tơ trên cánh tay mình dựng đứng hết cả lên.
Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt không hề thay đổi.
Thời Mộ cố ý lườm yêu cậu: “Anh nói xem em đã làm đến vậy rồi, anh còn chịu nổi không, hở?”
Cô vừa dứt lời, vở và bút trên tay bị cậu chàng kéo qua.
Cậu cầm bút viết xuống, nét chữ vừa sạch vừa đẹp.
Thành công, Thời Mộ cười tít cả mắt, rồi bắt đầu nịnh nọt cậu chàng: “Anh Vân Thâm à, anh tốt thật đó. Nếu em là con gái thì chắc chắn sẽ theo đuổi anh cho coi!”
Nói thì nói vậy nhưng Thời Mộ vẫn cảm thấy làm anh em với đại lão ổn hơn. May thay ban đầu cô không chọn mục yêu đương. Nếu chọn, đại lão sẽ nghĩa khí vậy sao? Chắc chắn là không rồi!! Nói không chừng chưa kịp đến gần sẽ bị đánh phải GG (*) luôn đấy.
(*) GG: bắt nguồn từ game LOL hay dota, nghĩa là sau khi thua cuộc hoặc sắp thua thì game thủ thường dùng GG (good game) này. Ở đây, ý chị nói là đầu hàng ấy.
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với ngài giảm xuống -100 điểm, không rõ nguyên nhân.]
Hả??
Gì vậy trời???
Chẳng lẽ anh Vân Vân hiểu lầm cô có ý với cậu?!! Vì thế cô mới bị trừ điểm thân thiện đúng không?!
Thời Mộ tỏ ra hoảng sợ, bắt đầu cứu vãn: “Anh Vân Vân à, vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi. Nếu em là con gái chắc chắn không dám theo đuổi anh đâu. Anh nhìn khí thế vương bát (con rùa) trên người mình đi, người phàm tất nhiên không dám lại gần rồi, cũng chỉ có em đồng ý làm anh em với anh thôi này. Thế nên, em cảm thấy anh cũng yêu quý em chứ bộ.”
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh lùng và âm u: “Hay cậu tự viết đi?”
Đồng tử Thời Mộ đảo quanh hai vòng, sau đó cô mới che miệng lại và yên lặng quay đi, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.