Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 60
Cẩm Chanh
18/02/2022
“Không còn đâu, hôm nay chúng ta đừng làm anh em nữa đi. Tôi còn phải đi giặt quần áo đây.” Thời Mộ giãy thoát khỏi Chu Thực, ôm đống đồ lớn
chuẩn bị vào nhà vệ sinh.
Chu Thực chợt cản lại, cậy mình cao giữ chặt Thời Mộ, rồi bắt lấy Hạ Hàng Nhất, sau đó dẫn hai người ra thẳng ban công tìm Phó Vân Thâm đang giặt giày chơi bóng.
“Mọi người đã đông đủ, vậy tôi cởi mở nói luôn vậy.” Chu Thực tỏ vẻ nghiêm túc và nhìn Phó Vân Thâm: “Anh Thâm có thể thấy ma quỷ, còn anh Mộ có thể...”
Sau một lúc tạm ngừng, cậu ta quay sang Hạ Hàng Nhất: “Còn cậu nữa, vốn dĩ tôi nghĩ cậu và tôi là người phàm giống nhau, vậy mà cậu lại lừa tôi. Ba người đều lừa dối tình cảm của tôi. Tôi cảm nhận được mọi người đang cô lập tôi, ghét bỏ tôi.”
Thời Mộ: “... Mời khách quan nói ra đánh giá của ngài với tôi đi đã.”
Chu Thực: “Cậu là một người sành ăn.”
“...” Ở khía cạnh nào đó mà nói, quả là đúng thế thật, trong lòng Thời Mộ cực kỳ hài lòng.
Phó Vân Thâm chà giày, chẳng buồn liếc cậu ta, đoạn giễu cợt: “Cậu rất tự biết mình biết ta đấy nhỉ.”
Chu Thực cứng họng, giận dữ kéo tay áo của Thời Mộ: “Anh Mộ, coi cậu ta kìa, cậu quản lý cậu ta đi!!”
Mí mắt Thời Mộ khẽ giật, sau đó hất cái tay không thành thật kia ra: “Tôi không phải là vợ của cậu ta, quản kiểu quái gì?”
Động tác trên tay Phó Vân Thâm hơi khựng lại, cậu mím môi rồi càng mạnh tay chà mũi giày chơi bóng của mình hơn.
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô giảm -50, nguyên nhân không rõ.]???
Cô nói sai nữa hả?
Thời Mộ đần mặt.
Phó Vân Thâm vẫy khô nước trên giày, bưng chậu nước rồi đẩy ba người kia ra. Sau khi đổi chậu nước khác, cậu lại nghiêm túc giặt giày chơi bóng. Thấy dáng vẻ còn không cam lòng của Chu Thực, Phó Vân Thâm thở dài ngẩng đầu lên: “Nói nhanh đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Chu Thực dẩu môi, ra chiều nũng nịu: “Đàn em tôi vừa mở một hộp đêm, bảo chúng ta qua đó cổ động chút xíu.”
Cậu ta đỏ mặt lên, gãi gãi đầu tỏ ra áy náy: “Vì đánh nhau với các cậu và cả thi trượt nên tôi bị trừ tiền sinh hoạt cần thiết hàng tuần rồi, số còn dư lại tôi đã cầm về hết nên vốn dĩ tôi còn ít tiền tiết kiệm, nhưng chút tiền cỏn con đó tôi cũng cho người nhà của thằng em dùng khám bệnh rồi...”
Hạ Hàng Nhất nhìn cậu ta: “Thế nên cậu đi phùng má giả làm người mập hả, chắc bây giờ không có tiền chứ gì?”
Chu Thực giơ ngón tay giữa lên: “Tổng kết rất đúng chỗ.”
Cậu ta ngồi xổm trước mặt Phó Vân Thâm, trông mong nhìn cậu: “Anh Thâm, tuần này chúng ta đi chơi tí đi. Quán ăn đó cách khu nhà của mọi người có bốn con phố à, đi hơn mười phút là đến, dễ lắm. Với lại, lão Hạ mới vừa vào ở, chúng ta phải làm tiệc hoan nghênh để trao đổi tình cảm anh em chút chứ, cậu nói đúng không?”
“Không đi.” Phó Vân Thâm đẩy cậu ta ra, toan đi rót nước.
Chu Thực rất biết quan sát, vọt tới bưng chậu nước lên rồi chạy ra chụp lấy giày chơi bóng đang được phơi nắng. Phó Vân Thâm mặc kệ cậu ta, lau sạch tay rồi vào trong thay quần áo bẩn vì mồ hôi.
Bên Phó Vân Thâm không có hy vọng nên Chu Thực bèn nhìn sang Thời Mộ.
Thời Mộ giật thót, xua tay lia lịa: “Cậu đừng nhìn tôi, tôi không có tiền đâu. Tôi một nghèo hai trắng, không biết phải tìm ai để xin tiền sinh hoạt nữa đây này.”
Chu Thực than thở, ỉu xìu gục xuống bàn. Thật ra cậu ta chỉ muốn đi chơi thôi, kể từ khi bị cắt tiền tiêu vặt, bà chị họ Chu kia không còn để ý đến cậu nữa rồi. Tuy cậu có khá nhiều đàn em nhưng chắc chắn không thể xin tiền đàn em được, mất mặt nhường nào chứ.
“Cậu rất muốn đi hả?” Hạ Hàng Nhất cúi người tới trước mặt cậu.
Chu Thực đáp ừ, cụp mắt xuống: “Tôi chỉ muốn ra ngoài chơi với các cậu thôi. Mọi người cùng nhau ca hát mới thích chứ, đến lúc đó còn có thể gọi nhóm Bối Linh ra chơi cùng nữa.”
Cậu ta là người khó thể ngồi yên, bảo cậu ta ru rú suốt trong nhà mỗi tuần thì cậu ta sẽ điên lên mất. Khó khăn lắm mới quen được mấy người anh em tâm giao, đương nhiên cậu ta muốn ra ngoài vui chơi rồi.
Hạ Hàng Nhất mím môi rồi vỗ lên vai cậu ta: “Được rồi, tuần này tôi sẽ mời các cậu đi.”
Mắt Chu Thực sáng rực lên nhưng lại liên tục lắc đầu.
Hạ Hàng Nhất nhoẻn cười: “Không sao, tiền tiêu vặt của tôi đủ mà. Huống hồ vừa vào thành phố này nên tôi chưa quen với chưa biết nhiều, quả thật tôi cũng muốn đi chơi thử xem sao. Cậu đừng khách sáo, dù gì mấy cậu cũng giúp tôi khá nhiều mà.”
“Được rồi.” Phó Vân Thâm đột nhiên vỗ cái bốp: “Dẫn cậu đi là được, đừng làm phiền người khác nữa, đi giặt quần áo dùm tôi cái nào.”
“Okela!!” Chu Thực cong môi, nhoẻn miệng cười cầm hai bộ quần áo đi giặt.
Thời Mộ nhìn ga giường, chợt nảy ra ý: “Giặt cho tôi với.”
Chu Thực không vui: “Tại sao, cậu đâu có bỏ tiền, tự giặt đi bồ.”
Thời Mộ ưỡn thẳng ngực, không biết xấu hổ đáp như chuyện đương nhiên: “Vì tôi và anh Thâm người nhà, tôi chính là cậu ấy, cậu ấy chính là tôi. Cậu giặt giúp tôi thì đồng nghĩa giặt giúp cậu ấy mà.”
Chu Thực khuất phục logic này, vui vẻ xốc túi đồ giặt và ôm sọt quần áo xuống dưới lầu.
Sau lưng, đôi mắt Phó Vân Thâm chứa ý cười: “Hả? Người nhà?”
Cô sửng sốt, đỏ mặt lên, giả vờ quay lưng lại như không có gì.
“Tôi không phải là người nhà với cậu, đừng nhận thân bậy bạ.” Cậu mở miệng và từ từ dùng khẩu hình phát âm từ “buê đuê”, tiếp đó gương mặt tươi hẳn. Phó Vân Thâm vừa ngâm nga điệu hát vừa vào phòng vệ sinh.
[Đinh! Điểm tình cảm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô +100.]
Điểm tình cảm huynh đệ?
Không phải là điểm huynh đệ hả?
Thời Mộ ôm mặt, tiếp tục đực ra.
Đang ngồi bên cạnh ăn dưa (*), Hạ Hàng Nhất nhìn Thời Mộ lại nhìn Phó Vân Thâm. Cậu nhướng mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
(*) Ở đây bà tác giả chơi chữ, ý nói ăn dưa theo nghĩa đen hoặc đang hóng drama ấy các cậu.
Thứ sáu, chuông tan học vang lên. Chu Thực dẫn đầu lao vào phòng 415. Khi nhóm Thời Mộ trở về thì Chu Thực đã thu dọn xong đồ và đang ngồi trên giường chờ.
Thời Mộ lấy từng món quần áo đã phơi nắng khô trên ban công vào rồi gấp gọn gàng. Chu Thực nhịp nhịp hai chân, đang không thể chờ đợi thì đột nhiên nhớ tới một món đồ đã bị lãng quên từ lâu. Cậu ta kéo ngăn tủ đầu giường ra rồi kiếm cái USB ở trong đó. Thời Mộ nhìn qua, đó không phải là cái mà bốn đàn anh quỷ kia để lại sao, họ còn chưa kịp xem đâu đấy.
Chu Thực cất vào túi rồi cười hé hé: “Đợi sáng mai chúng ta qua nhà anh Thâm bật lên xem.”
Thời Mộ thu lại ánh nhìn rồi lắc đầu: “Thôi đi, anh Thâm của cậu sẽ không cho phép thứ này phát hình trên tivi nhà cậu ấy đâu.”
“Tôi mang máy tính theo là được mà. Cậu muốn xem không hả, hai chúng ta lén xem hé.”
Thời Mộ cười hừ: “Cậu không sợ trong đó đều là vi-rút à.”
Đồng tử Chu Thực đảo hai vòng, sau đó lấm lét tới trước mặt Thời Mộ, đoạn thấp giọng cười gian: “Tôi đoán, trong đó chắc là cái ấy ấy.”
“Cái gì?”
Cậu véo ngực mình rồi cười bỉ ổi. Thời Mộ hiểu ngay.
Nói cách khác, trong đó có thể là mấy loại kia lắm chứ.
“Nhanh lên, đi thôi.” Phó Vân Thâm đã thu thập xong, đang đứng ngoài cửa nóng nảy thúc giục.
Hai người không dám chậm trễ, bèn vội vàng đuổi theo.
Hạ Hàng Nhất vẫn đeo chiếc túi vải bố cũ kỹ: “Hôm nay Bối Linh trực, tôi phải đợi cậu ấy. Không thì mấy cậu đi trước đi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại nha.”
“Đừng mà, chúng ta thuận đường đi chung. Hôm nay tôi ở chỗ của anh Thâm, cậu và Bối Linh có muốn tới cùng luôn không.”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu: “Tôi thì không có ý kiến gì, nhưng Bối Linh là con gái, ở với đám tụi mình không tốt lắm đâu.”
Nói cũng đúng.
Thời Mộ khẽ chớp mắt: “Vầy đi, tối nay chúng ta đến nhà anh Thâm. Tôi nấu cơm cho mấy cậu. Tối mai, chúng ta đến quán Chu Thực nói.” Cô nhìn sang Phó Vân Thâm: “Được không hở, anh Thâm? Không được thì đến chỗ tôi cũng ổn áp nè, nhưng mà nhà tôi hơi nhỏ tí.”
“Tôi ăn sườn xào chua ngọt.”
Bỏ lại một câu, Phó Vân Thâm đeo cặp quay ngoắt đi.
Buổi tối, sau khi đón Bối Linh, họ bắt xe về nhà của Phó Vân Thâm. Thời Mộ thay giày đi vào nhà bếp. Tủ lạnh lại được lấp một đống thức ăn, không cần nghĩ cũng biết là Phó Vân Thụy làm.
Hạ Hàng Nhất và Bối Linh lần đầu tiên tới đây nên hơi dè dặt. Chu Thực thì không khách sáo gì, mò lấy một quả táo cắn vào: “Hai người đừng như người xa lạ vậy, tới đây chính là nhà mình, tuỳ tiện đi.”
Sàn nhà của Phó Vân Thâm được lau sáng bóng, trước sofa là cửa sổ sát đất khổng lồ, có thể thấy được hoa cỏ bên ngoài sân. Hạ Hàng Nhất luôn sống trong khu tập trung nhiều hộ gia đình ở nông thôn từ khi còn nhỏ, cậu cứ tưởng nhà Bối Linh đã đủ tráng lệ rồi nhưng không ngờ nhà họ Phó còn xa xỉ hơn.
Cậu cẩn thận đổi giày, phủi mông rồi ngồi xuống ghế sofa, đoạn nhìn sang hai bên mới nhỏ giọng hỏi Phó Vân Thâm: “Chúng ta tới nhiều người vậy, người nhà cậu sẽ không để bụng chứ.”
Cậu vừa dứt lời, Chu Thực chợt bị nghẹn miếng táo ở cổ họng, còn Thời Mộ đang xắc thức ăn trong nhà bếp suýt chút đã cắt trúng ngón tay. Bối Linh nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy tay áo cậu ấy.
Ai chú ý tin tức đều biết Phó Vân Thâm là cô nhi, từng trải qua tình cảnh vô cùng phức tạp.
Không khí bỗng ngưng đọng, Hạ Hàng Nhất không quá ngốc nên lập tức nhận ra mình đã nói sai.
“Nhà chỉ có một mình tôi.” So với ba người đang căng thẳng, vẻ mặt Phó Vân Thâm coi bộ thong dong hơn, sắc mặt bình thường, không hề tỏ ra tức giận.
Bối Linh thở phào nhẹ nhõm, nhác thấy Thời Mộ đang bận bịu một mình trong bếp, cô ấy thầm thấy hơi băn khoăn. Cô ấy siết chặt góc áo rồi đứng dậy: “Em, em đi giúp anh Thời Mộ nha, các anh cứ trò chuyện đi ạ.”
Nói xong, cô ấy lủi vào bếp.
Chu Thực chòng ghẹo: “Linh Linh cảm thấy ngồi với bọn này chán lắm chứ gì.”
Bóng lưng cô ấy hơi lảo đảo nhưng không đáp lại.
TV được bật lên. Phó Vân Thâm chuyển sang kênh thể thao như mọi ngày, chống cằm im lặng xem.
Ngón tay đang đặt trên đầu gối của Hạ Hàng Nhất liên tục di chuyển, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc cậu, sau đó há miệng nhưng lại nói không thành lời.
Phó Vân Thâm ném hộp điều khiển tivi xuống rồi nhìn sang: “Cậu muốn hỏi gì cứ hỏi đi, đừng có chộn rộn nữa.”
Hạ Hàng Nhất nhìn thoáng qua nhà bếp rồi thôi, cố ý giảm thấp giọng hết cỡ: “Nghe nói Thời Mộ... ăn mẹ cậu hả?”
Ặc ——!
Lần này, Chu Thực bị nghẹn táo ở cổ họng thật rồi.
Phó Vân Thâm liếc qua Chu Thực rồi khẽ ừ, cải chính: “Mẹ kế.”
“Mẹ kế cũng là mẹ mà, cậu... không tức giận hả?”
Từ sau khi biết chuyện này, vấn đề đó cứ quanh quẩn trong lòng cậu ấy mãi không thông được. Cậu ấy nghĩ Phó Vân Thâm không phải là kiểu người hẹp hòi, nếu làm bạn cùng phòng rồi, có một số việc nên hỏi rõ ràng sẽ tốt hơn.
Chu Thực nhích lại gần rồi nói nhỏ: “Cái này hơi phức tạp, cậu đừng hỏi nữa.”
Hạ Hàng Nhất hoang mang: “Phức tạp?”
Chu Thực gãi gãi đầu, không biết phải nói thế nào, dù sao đây là chuyện riêng của Phó Vân Thâm, người ngoài không nên can thiệp. Nếu cứ tìm hiểu sâu, không chừng sẽ làm tổn thương đến tình cảm anh em, dẫu cho cậu ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc chân tướng ra làm sao.
Phó Vân Thâm trề môi, nhìn thẳng vào Hạ Hàng Nhất bằng đôi mắt lạnh thấu xương: “Cậu muốn biết lắm hả?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu rồi cười hoà nhã: “Cậu không muốn thì đừng nói, tôi chỉ lắm mồm hỏi vậy thôi.”
Cậu cười mỉa: “Tôi giết mẹ kế, giết tận hai lần. Một lần là lấy mạng bà ta, một lần là cho bà ta hồn bay phách tán.”
Hạ Hàng Nhất sững sờ.
Chu Thực cũng sửng sốt.
Dù đã xem qua tin tức nhưng khi nghe chính miệng cậu nói ra thì trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Phó Vân Thâm thu lại ánh nhìn, cầm hộp điều khiển tivi lên tiếp tục chuyển kênh.
Nếu đề tài đã được khơi gợi, Chu Thực không định nín tiếp. Cậu ta cẩn thận hỏi: “Anh Thâm, cậu có thể kể tại sao không? Lúc ấy trên bản tin nói cậu... nói cậu sợ mẹ kế giành tài sản mới...”
Cậu không thể hiện điều gì qua nét mặt. Chu Thực sợ Phó Vân Thâm hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên, tôi không có ý hiểu lầm cậu đâu, hai đứa mình biết nhau lâu vậy rồi...” Nắm quyền, Chu Thực hít sâu: “Thôi, tôi không hỏi nữa. Tôi lấy lại những gì mình vừa hỏi. Phó Vân Thâm, cậu mãi mãi là anh em của tôi.”
Xoay người, nghiêng đầu, cậu ta lại chộp lấy một quả táo khác.
Hạ Hàng Nhất nhìn màn hình tivi: “Tôi cũng vậy.”
Chu Thực gặm táo: “Tôi cảm thấy mẹ kế của cậu chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, tôi thật lòng ủng hộ cậu.”
Hạ Hàng Nhất gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Chu Thực: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tối đừng giết tôi diệt khẩu đó à nha.”
Hạ Hàng Nhất tiếp tục gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“!@#$%$@, cmn cậu là máy nhại à, có thể đừng bắt chước tôi không!”
“Tôi cũng vậy...”
Hạ Hàng Nhất hoàn hồn, đỏ mặt nín thinh.
Bầu không khí vốn nặng nề, bất chợt trở nên ấm áp lại nhờ hai người này. Nhìn Chu Thực đang gào rống và Hạ Hàng Nhất đang xấu hổ, khóe môi Phó Vân Thâm dần dần nở nụ cười, sự u ám trong đôi mắt được dịu dàng hoà tan.
Đèn trong phòng sáng rỡ, rất ấm cúng.
Có tiếng bếp ga trong nhà bếp và bạn bè ngồi bên cạnh.
Cậu xem tivi, đột nhiên cảm thấy còn sống thật tốt biết bao.
Chu Thực chợt cản lại, cậy mình cao giữ chặt Thời Mộ, rồi bắt lấy Hạ Hàng Nhất, sau đó dẫn hai người ra thẳng ban công tìm Phó Vân Thâm đang giặt giày chơi bóng.
“Mọi người đã đông đủ, vậy tôi cởi mở nói luôn vậy.” Chu Thực tỏ vẻ nghiêm túc và nhìn Phó Vân Thâm: “Anh Thâm có thể thấy ma quỷ, còn anh Mộ có thể...”
Sau một lúc tạm ngừng, cậu ta quay sang Hạ Hàng Nhất: “Còn cậu nữa, vốn dĩ tôi nghĩ cậu và tôi là người phàm giống nhau, vậy mà cậu lại lừa tôi. Ba người đều lừa dối tình cảm của tôi. Tôi cảm nhận được mọi người đang cô lập tôi, ghét bỏ tôi.”
Thời Mộ: “... Mời khách quan nói ra đánh giá của ngài với tôi đi đã.”
Chu Thực: “Cậu là một người sành ăn.”
“...” Ở khía cạnh nào đó mà nói, quả là đúng thế thật, trong lòng Thời Mộ cực kỳ hài lòng.
Phó Vân Thâm chà giày, chẳng buồn liếc cậu ta, đoạn giễu cợt: “Cậu rất tự biết mình biết ta đấy nhỉ.”
Chu Thực cứng họng, giận dữ kéo tay áo của Thời Mộ: “Anh Mộ, coi cậu ta kìa, cậu quản lý cậu ta đi!!”
Mí mắt Thời Mộ khẽ giật, sau đó hất cái tay không thành thật kia ra: “Tôi không phải là vợ của cậu ta, quản kiểu quái gì?”
Động tác trên tay Phó Vân Thâm hơi khựng lại, cậu mím môi rồi càng mạnh tay chà mũi giày chơi bóng của mình hơn.
[Đinh! Điểm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô giảm -50, nguyên nhân không rõ.]???
Cô nói sai nữa hả?
Thời Mộ đần mặt.
Phó Vân Thâm vẫy khô nước trên giày, bưng chậu nước rồi đẩy ba người kia ra. Sau khi đổi chậu nước khác, cậu lại nghiêm túc giặt giày chơi bóng. Thấy dáng vẻ còn không cam lòng của Chu Thực, Phó Vân Thâm thở dài ngẩng đầu lên: “Nói nhanh đi, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Chu Thực dẩu môi, ra chiều nũng nịu: “Đàn em tôi vừa mở một hộp đêm, bảo chúng ta qua đó cổ động chút xíu.”
Cậu ta đỏ mặt lên, gãi gãi đầu tỏ ra áy náy: “Vì đánh nhau với các cậu và cả thi trượt nên tôi bị trừ tiền sinh hoạt cần thiết hàng tuần rồi, số còn dư lại tôi đã cầm về hết nên vốn dĩ tôi còn ít tiền tiết kiệm, nhưng chút tiền cỏn con đó tôi cũng cho người nhà của thằng em dùng khám bệnh rồi...”
Hạ Hàng Nhất nhìn cậu ta: “Thế nên cậu đi phùng má giả làm người mập hả, chắc bây giờ không có tiền chứ gì?”
Chu Thực giơ ngón tay giữa lên: “Tổng kết rất đúng chỗ.”
Cậu ta ngồi xổm trước mặt Phó Vân Thâm, trông mong nhìn cậu: “Anh Thâm, tuần này chúng ta đi chơi tí đi. Quán ăn đó cách khu nhà của mọi người có bốn con phố à, đi hơn mười phút là đến, dễ lắm. Với lại, lão Hạ mới vừa vào ở, chúng ta phải làm tiệc hoan nghênh để trao đổi tình cảm anh em chút chứ, cậu nói đúng không?”
“Không đi.” Phó Vân Thâm đẩy cậu ta ra, toan đi rót nước.
Chu Thực rất biết quan sát, vọt tới bưng chậu nước lên rồi chạy ra chụp lấy giày chơi bóng đang được phơi nắng. Phó Vân Thâm mặc kệ cậu ta, lau sạch tay rồi vào trong thay quần áo bẩn vì mồ hôi.
Bên Phó Vân Thâm không có hy vọng nên Chu Thực bèn nhìn sang Thời Mộ.
Thời Mộ giật thót, xua tay lia lịa: “Cậu đừng nhìn tôi, tôi không có tiền đâu. Tôi một nghèo hai trắng, không biết phải tìm ai để xin tiền sinh hoạt nữa đây này.”
Chu Thực than thở, ỉu xìu gục xuống bàn. Thật ra cậu ta chỉ muốn đi chơi thôi, kể từ khi bị cắt tiền tiêu vặt, bà chị họ Chu kia không còn để ý đến cậu nữa rồi. Tuy cậu có khá nhiều đàn em nhưng chắc chắn không thể xin tiền đàn em được, mất mặt nhường nào chứ.
“Cậu rất muốn đi hả?” Hạ Hàng Nhất cúi người tới trước mặt cậu.
Chu Thực đáp ừ, cụp mắt xuống: “Tôi chỉ muốn ra ngoài chơi với các cậu thôi. Mọi người cùng nhau ca hát mới thích chứ, đến lúc đó còn có thể gọi nhóm Bối Linh ra chơi cùng nữa.”
Cậu ta là người khó thể ngồi yên, bảo cậu ta ru rú suốt trong nhà mỗi tuần thì cậu ta sẽ điên lên mất. Khó khăn lắm mới quen được mấy người anh em tâm giao, đương nhiên cậu ta muốn ra ngoài vui chơi rồi.
Hạ Hàng Nhất mím môi rồi vỗ lên vai cậu ta: “Được rồi, tuần này tôi sẽ mời các cậu đi.”
Mắt Chu Thực sáng rực lên nhưng lại liên tục lắc đầu.
Hạ Hàng Nhất nhoẻn cười: “Không sao, tiền tiêu vặt của tôi đủ mà. Huống hồ vừa vào thành phố này nên tôi chưa quen với chưa biết nhiều, quả thật tôi cũng muốn đi chơi thử xem sao. Cậu đừng khách sáo, dù gì mấy cậu cũng giúp tôi khá nhiều mà.”
“Được rồi.” Phó Vân Thâm đột nhiên vỗ cái bốp: “Dẫn cậu đi là được, đừng làm phiền người khác nữa, đi giặt quần áo dùm tôi cái nào.”
“Okela!!” Chu Thực cong môi, nhoẻn miệng cười cầm hai bộ quần áo đi giặt.
Thời Mộ nhìn ga giường, chợt nảy ra ý: “Giặt cho tôi với.”
Chu Thực không vui: “Tại sao, cậu đâu có bỏ tiền, tự giặt đi bồ.”
Thời Mộ ưỡn thẳng ngực, không biết xấu hổ đáp như chuyện đương nhiên: “Vì tôi và anh Thâm người nhà, tôi chính là cậu ấy, cậu ấy chính là tôi. Cậu giặt giúp tôi thì đồng nghĩa giặt giúp cậu ấy mà.”
Chu Thực khuất phục logic này, vui vẻ xốc túi đồ giặt và ôm sọt quần áo xuống dưới lầu.
Sau lưng, đôi mắt Phó Vân Thâm chứa ý cười: “Hả? Người nhà?”
Cô sửng sốt, đỏ mặt lên, giả vờ quay lưng lại như không có gì.
“Tôi không phải là người nhà với cậu, đừng nhận thân bậy bạ.” Cậu mở miệng và từ từ dùng khẩu hình phát âm từ “buê đuê”, tiếp đó gương mặt tươi hẳn. Phó Vân Thâm vừa ngâm nga điệu hát vừa vào phòng vệ sinh.
[Đinh! Điểm tình cảm huynh đệ của Phó Vân Thâm với cô +100.]
Điểm tình cảm huynh đệ?
Không phải là điểm huynh đệ hả?
Thời Mộ ôm mặt, tiếp tục đực ra.
Đang ngồi bên cạnh ăn dưa (*), Hạ Hàng Nhất nhìn Thời Mộ lại nhìn Phó Vân Thâm. Cậu nhướng mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
(*) Ở đây bà tác giả chơi chữ, ý nói ăn dưa theo nghĩa đen hoặc đang hóng drama ấy các cậu.
Thứ sáu, chuông tan học vang lên. Chu Thực dẫn đầu lao vào phòng 415. Khi nhóm Thời Mộ trở về thì Chu Thực đã thu dọn xong đồ và đang ngồi trên giường chờ.
Thời Mộ lấy từng món quần áo đã phơi nắng khô trên ban công vào rồi gấp gọn gàng. Chu Thực nhịp nhịp hai chân, đang không thể chờ đợi thì đột nhiên nhớ tới một món đồ đã bị lãng quên từ lâu. Cậu ta kéo ngăn tủ đầu giường ra rồi kiếm cái USB ở trong đó. Thời Mộ nhìn qua, đó không phải là cái mà bốn đàn anh quỷ kia để lại sao, họ còn chưa kịp xem đâu đấy.
Chu Thực cất vào túi rồi cười hé hé: “Đợi sáng mai chúng ta qua nhà anh Thâm bật lên xem.”
Thời Mộ thu lại ánh nhìn rồi lắc đầu: “Thôi đi, anh Thâm của cậu sẽ không cho phép thứ này phát hình trên tivi nhà cậu ấy đâu.”
“Tôi mang máy tính theo là được mà. Cậu muốn xem không hả, hai chúng ta lén xem hé.”
Thời Mộ cười hừ: “Cậu không sợ trong đó đều là vi-rút à.”
Đồng tử Chu Thực đảo hai vòng, sau đó lấm lét tới trước mặt Thời Mộ, đoạn thấp giọng cười gian: “Tôi đoán, trong đó chắc là cái ấy ấy.”
“Cái gì?”
Cậu véo ngực mình rồi cười bỉ ổi. Thời Mộ hiểu ngay.
Nói cách khác, trong đó có thể là mấy loại kia lắm chứ.
“Nhanh lên, đi thôi.” Phó Vân Thâm đã thu thập xong, đang đứng ngoài cửa nóng nảy thúc giục.
Hai người không dám chậm trễ, bèn vội vàng đuổi theo.
Hạ Hàng Nhất vẫn đeo chiếc túi vải bố cũ kỹ: “Hôm nay Bối Linh trực, tôi phải đợi cậu ấy. Không thì mấy cậu đi trước đi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại nha.”
“Đừng mà, chúng ta thuận đường đi chung. Hôm nay tôi ở chỗ của anh Thâm, cậu và Bối Linh có muốn tới cùng luôn không.”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu: “Tôi thì không có ý kiến gì, nhưng Bối Linh là con gái, ở với đám tụi mình không tốt lắm đâu.”
Nói cũng đúng.
Thời Mộ khẽ chớp mắt: “Vầy đi, tối nay chúng ta đến nhà anh Thâm. Tôi nấu cơm cho mấy cậu. Tối mai, chúng ta đến quán Chu Thực nói.” Cô nhìn sang Phó Vân Thâm: “Được không hở, anh Thâm? Không được thì đến chỗ tôi cũng ổn áp nè, nhưng mà nhà tôi hơi nhỏ tí.”
“Tôi ăn sườn xào chua ngọt.”
Bỏ lại một câu, Phó Vân Thâm đeo cặp quay ngoắt đi.
Buổi tối, sau khi đón Bối Linh, họ bắt xe về nhà của Phó Vân Thâm. Thời Mộ thay giày đi vào nhà bếp. Tủ lạnh lại được lấp một đống thức ăn, không cần nghĩ cũng biết là Phó Vân Thụy làm.
Hạ Hàng Nhất và Bối Linh lần đầu tiên tới đây nên hơi dè dặt. Chu Thực thì không khách sáo gì, mò lấy một quả táo cắn vào: “Hai người đừng như người xa lạ vậy, tới đây chính là nhà mình, tuỳ tiện đi.”
Sàn nhà của Phó Vân Thâm được lau sáng bóng, trước sofa là cửa sổ sát đất khổng lồ, có thể thấy được hoa cỏ bên ngoài sân. Hạ Hàng Nhất luôn sống trong khu tập trung nhiều hộ gia đình ở nông thôn từ khi còn nhỏ, cậu cứ tưởng nhà Bối Linh đã đủ tráng lệ rồi nhưng không ngờ nhà họ Phó còn xa xỉ hơn.
Cậu cẩn thận đổi giày, phủi mông rồi ngồi xuống ghế sofa, đoạn nhìn sang hai bên mới nhỏ giọng hỏi Phó Vân Thâm: “Chúng ta tới nhiều người vậy, người nhà cậu sẽ không để bụng chứ.”
Cậu vừa dứt lời, Chu Thực chợt bị nghẹn miếng táo ở cổ họng, còn Thời Mộ đang xắc thức ăn trong nhà bếp suýt chút đã cắt trúng ngón tay. Bối Linh nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy tay áo cậu ấy.
Ai chú ý tin tức đều biết Phó Vân Thâm là cô nhi, từng trải qua tình cảnh vô cùng phức tạp.
Không khí bỗng ngưng đọng, Hạ Hàng Nhất không quá ngốc nên lập tức nhận ra mình đã nói sai.
“Nhà chỉ có một mình tôi.” So với ba người đang căng thẳng, vẻ mặt Phó Vân Thâm coi bộ thong dong hơn, sắc mặt bình thường, không hề tỏ ra tức giận.
Bối Linh thở phào nhẹ nhõm, nhác thấy Thời Mộ đang bận bịu một mình trong bếp, cô ấy thầm thấy hơi băn khoăn. Cô ấy siết chặt góc áo rồi đứng dậy: “Em, em đi giúp anh Thời Mộ nha, các anh cứ trò chuyện đi ạ.”
Nói xong, cô ấy lủi vào bếp.
Chu Thực chòng ghẹo: “Linh Linh cảm thấy ngồi với bọn này chán lắm chứ gì.”
Bóng lưng cô ấy hơi lảo đảo nhưng không đáp lại.
TV được bật lên. Phó Vân Thâm chuyển sang kênh thể thao như mọi ngày, chống cằm im lặng xem.
Ngón tay đang đặt trên đầu gối của Hạ Hàng Nhất liên tục di chuyển, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc cậu, sau đó há miệng nhưng lại nói không thành lời.
Phó Vân Thâm ném hộp điều khiển tivi xuống rồi nhìn sang: “Cậu muốn hỏi gì cứ hỏi đi, đừng có chộn rộn nữa.”
Hạ Hàng Nhất nhìn thoáng qua nhà bếp rồi thôi, cố ý giảm thấp giọng hết cỡ: “Nghe nói Thời Mộ... ăn mẹ cậu hả?”
Ặc ——!
Lần này, Chu Thực bị nghẹn táo ở cổ họng thật rồi.
Phó Vân Thâm liếc qua Chu Thực rồi khẽ ừ, cải chính: “Mẹ kế.”
“Mẹ kế cũng là mẹ mà, cậu... không tức giận hả?”
Từ sau khi biết chuyện này, vấn đề đó cứ quanh quẩn trong lòng cậu ấy mãi không thông được. Cậu ấy nghĩ Phó Vân Thâm không phải là kiểu người hẹp hòi, nếu làm bạn cùng phòng rồi, có một số việc nên hỏi rõ ràng sẽ tốt hơn.
Chu Thực nhích lại gần rồi nói nhỏ: “Cái này hơi phức tạp, cậu đừng hỏi nữa.”
Hạ Hàng Nhất hoang mang: “Phức tạp?”
Chu Thực gãi gãi đầu, không biết phải nói thế nào, dù sao đây là chuyện riêng của Phó Vân Thâm, người ngoài không nên can thiệp. Nếu cứ tìm hiểu sâu, không chừng sẽ làm tổn thương đến tình cảm anh em, dẫu cho cậu ta cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc chân tướng ra làm sao.
Phó Vân Thâm trề môi, nhìn thẳng vào Hạ Hàng Nhất bằng đôi mắt lạnh thấu xương: “Cậu muốn biết lắm hả?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu rồi cười hoà nhã: “Cậu không muốn thì đừng nói, tôi chỉ lắm mồm hỏi vậy thôi.”
Cậu cười mỉa: “Tôi giết mẹ kế, giết tận hai lần. Một lần là lấy mạng bà ta, một lần là cho bà ta hồn bay phách tán.”
Hạ Hàng Nhất sững sờ.
Chu Thực cũng sửng sốt.
Dù đã xem qua tin tức nhưng khi nghe chính miệng cậu nói ra thì trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Phó Vân Thâm thu lại ánh nhìn, cầm hộp điều khiển tivi lên tiếp tục chuyển kênh.
Nếu đề tài đã được khơi gợi, Chu Thực không định nín tiếp. Cậu ta cẩn thận hỏi: “Anh Thâm, cậu có thể kể tại sao không? Lúc ấy trên bản tin nói cậu... nói cậu sợ mẹ kế giành tài sản mới...”
Cậu không thể hiện điều gì qua nét mặt. Chu Thực sợ Phó Vân Thâm hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Dĩ nhiên, tôi không có ý hiểu lầm cậu đâu, hai đứa mình biết nhau lâu vậy rồi...” Nắm quyền, Chu Thực hít sâu: “Thôi, tôi không hỏi nữa. Tôi lấy lại những gì mình vừa hỏi. Phó Vân Thâm, cậu mãi mãi là anh em của tôi.”
Xoay người, nghiêng đầu, cậu ta lại chộp lấy một quả táo khác.
Hạ Hàng Nhất nhìn màn hình tivi: “Tôi cũng vậy.”
Chu Thực gặm táo: “Tôi cảm thấy mẹ kế của cậu chắc chắn không phải hạng tốt lành gì, tôi thật lòng ủng hộ cậu.”
Hạ Hàng Nhất gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Chu Thực: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tối đừng giết tôi diệt khẩu đó à nha.”
Hạ Hàng Nhất tiếp tục gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
“!@#$%$@, cmn cậu là máy nhại à, có thể đừng bắt chước tôi không!”
“Tôi cũng vậy...”
Hạ Hàng Nhất hoàn hồn, đỏ mặt nín thinh.
Bầu không khí vốn nặng nề, bất chợt trở nên ấm áp lại nhờ hai người này. Nhìn Chu Thực đang gào rống và Hạ Hàng Nhất đang xấu hổ, khóe môi Phó Vân Thâm dần dần nở nụ cười, sự u ám trong đôi mắt được dịu dàng hoà tan.
Đèn trong phòng sáng rỡ, rất ấm cúng.
Có tiếng bếp ga trong nhà bếp và bạn bè ngồi bên cạnh.
Cậu xem tivi, đột nhiên cảm thấy còn sống thật tốt biết bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.