Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 64
Cẩm Chanh
30/01/2022
Đeo tất chân, mặc quần soóc, giằng lấy băng vệ sinh rồi lót lại vào
giày, mang vào, sau đó đại lão bắt chéo hai chân và không nói gì nữa.
Chu Thực không sợ chết chế nhạo và trêu ghẹo: “Anh Thâm, phát biểu xem mang vớ đen sếch xi có cảm giác gì?”
Cảm giác?
Thành thật mà nói rất dễ chịu.
Rất bó sát, cũng tiện lợi, cái tất chân đen này còn thừa chỗ cho cậu đeo thêm vớ, ngoại trừ hơi kẹt bi ra thì gần như hoàn hảo.
Cậu liếc qua: “Hay là cậu cũng thử đi?”
Chu Thực lắc đầu lia lịa.
Mười hai giờ, đoàn người tính tiền và rời khỏi phòng bao.
Giờ này là bắt đầu thời điểm sống về đêm, người bên ngoài hộp đêm nhiều hơn ban nãy, nam nữ trong những bộ cánh đẹp đẽ đang quấn lấy nhau trên sàn nhảy cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc. Bối Linh đảo mắt, ở đây có đủ loại người làm cô ấy hơi sợ, bèn không khỏi bám sát vào Hạ Hàng Nhất.
Cậu thoáng nhìn, đoạn đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gái nhu nhược ấy.
Bối Linh sợ run, gương mặt ửng hồng, rồi vội vàng giãy giụa.
Hạ Hàng Nhất nắm chặt hơn: “Cẩn thận bị lạc đấy.”
Bối Linh không cử động nữa, tránh thoát khỏi đám người chen chúc và cẩn thận đi theo sát bên Hạ Hàng Nhất.
Nhác thấy sắp ra khỏi cửa, Thời Mộ nhìn thoáng qua, chợt bắt gặp một cô bé rất quen đang đứng trước quầy bar. Cô nheo mắt nhìn kỹ, cô bé kia mặc váy ngắn nóng bỏng, áo đen ôm sát, hai tai đeo hoa tai rất khoa trương. Nếu cô không nhận lầm, chủ nhân ban đầu của tạo hình bất lương này chính là cô của đời trước.
Cô không ngờ cô gái ngoan ngoãn nọ từng nói chán chê nó, nhưng cơ thể lại rất thành thật, dám lén mặc loại này vào.
Cô ta và hai người bạn của mình như gặp phải phiền phức gì đó, bị đám đàn ông vây quanh chính giữa. Lại nhìn sang Thời Dung, cô ta đang nấp sau lưng bạn mình, ra chiều sợ hãi cực độ đến mức muốn khóc nấc lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt được trang điểm đậm của Thời Dung đâu còn là dáng điệu của học sinh ba giỏi nữa.
Thời Mộ cười giễu. Nhớ lại trước đây cô ta châm biếm nguyên chủ, cô không khỏi buồn cười.
“Anh Mộ, cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Cô dừng bước: “Mọi người ra ngoài chờ tôi trước đi, tôi đột nhiên mắc vệ sinh quá.”
“Được rồi, vậy cậu nhanh lên đấy nhá.”
Đưa mắt nhìn nhóm Chu Thực rời đi, Thời Mộ xoay người đi đến chỗ Thời Dung.
Đến gần, cô nghe được họ đang nói chuyện.
“Em gái nhỏ, anh trai cũng không muốn làm khó dễ em đâu. Em làm đổ đồ uống xuống quần áo của anh nhưng bọn anh cũng đâu muốn bắt đền em mà. Bọn này chỉ bảo em và đám bạn uống mấy ly với anh thôi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Trong đó có một cô gái hô lên: “Chúng tôi không uống với mấy người, với lại bọn tôi đã xin lỗi anh rồi, mau tránh ra đi! Chúng tôi phải về nhà!”
“Vậy không được đâu, hôm nay nếu mấy em không muốn uống rượu, vậy liếm sạch quần áo cho anh đi được không nào.”
Thái độ của người đó rất phách lối.
Hộp đêm mới vừa khai trương, tranh thủ đang giảm giá rẻ, mấy thể loại không đàng hoàng nào cũng có thể vào được.
Thời Mộ đẩy đám người đó ra và chắn bên cạnh Thời Dung, dù mỉm cười nhưng lại không lan đến mắt: “Người anh em à, vừa nãy cô bạn nhỏ này đã xin lỗi anh rồi, chúng ta là đàn ông đừng so đo với mấy cô bé đúng không nào? Nhiều người nhìn lắm kìa, anh như vậy mất giá lắm đấy.”
Thời Mộ đột nhiên xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhóm người.
Trong lúc hoảng loạn, Thời Dung rơm rớm nước mắt. Dưới ánh đèn neon sặc sỡ, Thời Mộ mặc chiếc áo nỉ trắng trông thật sạch sẽ và khôi ngô. Đến khi gương mặt đó đập vào mắt, Thời Dung không kìm lòng được gọi: “Anh?”
Gọi xong, cô ta mới nhận ra không đúng.
Thời Lê đẹp trai nhưng luôn tối tăm, mặt mày thường tỏ ra lạnh lùng cứ như góp nhặt trời tuyết vạn năm, thậm chí rất hiếm khi cười với cô ta. Chàng trai này có một đôi mắt hoa đào cực kỳ giống Thời Lê, nhưng khí chất mềm mại và ấm áp, nom như mặt trời.
Thời Dung cảm thấy có chỗ dựa, bèn nấp sau lưng Thời Mộ: “Tôi, tôi đã xin lỗi anh rồi, tôi cũng có thể đền quần áo cho anh, nhưng không thể uống rượu với anh được.”
Thời Mộ nhảy ra giữa đường khiến mấy người đó không kiên nhẫn nổi nữa. Chúng đẩy Thời Mộ ra: “Biến, chuyện không liên quan tới mày!”
Cô nắm được xương cổ tay của đối phương, cười như không: “Người anh em, đàn ông đàn ang sao lại làm khó ba cô bé nhỏ thế, không tốt lắm đâu, tôi thấy nên bỏ qua đi ha.”
Gã đàn ông bị đau, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Gã nhặt một chai rượu lên, toan vung tới thì cánh tay bị ai đó kéo từ phía sau. Năm ngón tay của chàng thiếu niên nổi rõ, đầu ngón tay dài và khỏe.
Trong bóng tối mờ mờ, cậu kìm nén bản tính, hệt như ác quỷ.
Mắt Thời Mộ sáng lên: “Phó Vân Thâm, cậu chưa đi hả.”
“Ghé thăm cậu chút đã.” Dứt lời, Phó Vân Thâm vặn ngã gã côn đồ từ phía sau.
Cuối cùng, người ta cũng chú ý đến tình hình bên này. Chốc lát sau, nhân viên phục vụ dẫn theo quản lý và hai bảo vệ tới, đồng thời Chu Thực cũng quay lại.
Chu Thực quen hết người ở đây. Cậu ta cười nheo mắt nói với quản lý: “Dù cho mới khai trương nên muốn hút khách hàng vào, nhưng không thể ai cũng cho vào chứ. Anh xem này, chẳng phải đám này sẽ làm xấu bảng hiệu của anh à.”
Quản lý cười tươi, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng, cậu nhỏ Chu nói phải. Chúng tôi sẽ lập tức xử lý đám này, cậu và bạn bè đừng nổi giận nhé ạ!”
Sau đó anh ta nháy mắt ra hiệu với bảo vệ ở phía sau, mấy tên côn đồ bị dẫn đi hết.
Chuyện giải quyết xong, Thời Mộ tiện thể bốc một viên kẹo từ đĩa trái cây trên bàn rồi theo Phó Vân Thâm rời đi.
Thời Dung hoàn hồn, vội vàng gọi lại: “À ừm... Anh tên gì ạ?”
Thời Mộ ngậm kẹo, không quay đầu lại mà chỉ vẫy cánh tay: “Về nhà sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Ngủ ngon nhé.
Thời Dung ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của cô, hai tay đặt ở lồng ngực.
Nguy rồi, đây là... đây là cảm giác rung động!
“Dung Dung, cậu có thấy người kia hơi quen mắt không?”
Thời Dung à lên nhưng vẫn say sưa ngóng theo hướng họ rời đi.
Người bạn đi cùng như chợt nhớ ra, đoạn kinh ngạc hỏi: “Này, đó không phải là người mình từng gặp trên đường lần trước sao? Hai nguời đó chính là họ đúng không?!”
Thời Dung vừa nghe, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Vừa rồi Chu Thực đã đưa Hạ Hàng Nhất và Bối Linh lên xe taxi. Hộp đêm không xa nhà Phó Vân Thâm nên ba người quyết định đi bộ về, sẵn tiện rèn luyện cơ thể.
Thời Mộ đi sau cùng, kéo số Thời Lê ra khỏi danh sách đen rồi gửi tin nhắn.
[Em gái của anh đang ở hộp đêm, tới đón cô bé về đi.]
Giờ này Thời Lê vẫn đang học, vừa khéo thấy được tin nhắn này, anh vội vàng gọi điện thoại qua.
Liếc nhìn hai người trước mặt, Thời Mộ lén đến góc tường bắt máy.
Cô vừa mới nhận cuộc gọi, đầu kia đã vang lên giọng nói hơi sốt ruột của Thời Lê: “Em vừa nói thấy Thời Dung ở hộp đêm?”
Thời Mộ bĩu môi: “Nếu không thì sao, ngoài cô bé ra, anh còn đứa em gái nào à.”
Thời Lê: “Vậy bây giờ người đang nói chuyện điện thoại là em trai anh chắc.”
Thời Mộ: “Anh nói đúng, người đang gọi điện thoại đúng là em trai anh đấy.”
Câu này không tiếp nổi.
Thời Lê đứng dậy chộp lấy áo khoác từ mắc áo: “Hộp đêm nào?”
Thời Mộ báo tên, đang muốn cúp điện thoại, Thời Lê ở đầu kia đột nhiên hỏi: “Khuya lắm rồi, em cũng về sớm đi, em trai.”
Cô khinh thường cười đáp: “Đừng nói với em gái anh là tôi gọi điện thoại đấy.”
“Anh biết rồi.” Anh tạm ngừng: “Em ở ngoài còn tiền không?”
Thời Mộ không trả lời lại mà thẳng thừng cúp máy.
“Thời Tiểu Mộ, cậu nhanh lên chút đi.” Đứng dưới đèn đường, Phó Vân Thâm không kiên nhẫn thúc giục.
Cất di động vào trong túi, Thời Mộ chạy bước nhanh tới, còn vỗ vào mông của cậu chàng từ phía sau. Nếu cô nhớ không lầm, đánh mông cũng sẽ tặng điểm huynh đệ đó.
[Đinh! Đánh mông huynh đệ trừ -100 điểm huynh đệ, cộng thêm buff bự anh em không như nhau, trừ -200. Xin tiếp tục cố gắng.]
?
Thời Mộ ngượng ngùng thu tay về, đàng hoàng đứng cách xa Phó Vân Thâm. Cô quyết định, trong bảy ngày này, cô sẽ giữ một khoảng cách an toàn với Phó Vân Thâm, còn một chút điểm huynh đệ dư lại không chú ý đều bị trừ sạch sẽ rồi.
“Cậu đứng xa vậy làm gì.” Thấy hành động cách xa mình của Thời Mộ, cánh tay dài của cậu chàng móc lấy và ôm người vào lòng, lòng bàn tay rộng lớn xoa mạnh lên đầu cô hai cái: “Thời Mộ, có phải cậu cao hơn rồi không?”
Thời Mộ bất mãn gạt tay cậu ra: “Sắp 171 rồi, cậu đừng vò tóc tôi nữa đi.”
Chu Thực giật nảy mình: “Cậu ăn phân hóa học hả? Vọt lên lẹ vậy.”
Thời Mộ cười đắc ý: “Ăn ma quỷ nên cao, cậu hâm mộ không nổi đâu.”
Chẳng những Chu Thực không hâm mộ, thậm chí còn hơi mắc ói.
Im lặng một hồi, Chu Thực lại hỏi: “Anh Mộ, ngoài đầu ra, cậu còn lớn thêm gì khác không?”
Thời Mộ chớp mắt vài cái, cúi đầu nhìn đũng quần: “Có mấy cái xi xi cũng lớn lắm, cậu muốn ngắm không hử.”
Chu Thực sửng sốt, đấm ngực dậm chân: “Tức chết đi mất! Tại sao tôi không thể ăn ma! Tại sao tôi là người phàm chứ!”
“Vậy hôm nào tôi...”
Cô toan nói tiếp thì Phó Vân Thâm đã che kín miệng cô, đoạn cúi đầu hung tợn cảnh cáo: “Không được phép nói mấy thứ này nữa!”
Suốt ngày cứ xi xi, cô không bối rối nhưng cậu thấy thẹn thùng lắm đấy.
Thời Mộ chớp chớp đôi mắt to, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay cậu, thậm chí còn làm dính son môi chưa kịp lau đi. Nhịp thở của Phó Vân Thâm căng cứng, cậu đỏ tai buông tay ra, sau đó xoải chân bước lên trước không quay đầu lại.
[Đinh! Tình cảm huynh đệ của Phó Vân Thâm dành cho cô đáng giá 300.]
Thời Mộ gãi gãi quai hàm, chẳng hiểu mô tê gì. Rất nhanh, cô lại nhớ ra ngay, tình cảm anh em cũng cứ là tình cảm anh em mà, vừa rồi mới trừ 300, bây giờ kiếm lại 300, ừ, không thiệt thòi!
Xa xa, họ thấy đèn trong biệt thự vẫn sáng.
Chu Thực buồn bực: “Lúc đi có tắt đèn rồi mà ta?”
Phó Vân Thâm tìm chìa khóa, mở cửa.
Rèm cửa sổ được kéo, giọng ưm a a truyền ra từ phòng khách. Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều hoang mang.
Chu Thực kéo lấy cánh tay Phó Vân Thâm, thấp giọng hỏi: “Có...có phải ma quỷ diễm tình tới chỗ cậu tìm kiếm sự kích thích không vậy?”
“Không phải.”
Dương khí của Phó Vân Thâm dồi dào, trong vòng trăm dặm không có quỷ hồn nào dám lỗ mãng.
Cậu cởi giày đi chân không vào nhà. Trên ghế sofa, Phó Vân Thụy đang ngủ ngon lành.
Thấy là người, Chu Thực không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta đi tới nhìn thử thì thấy trên màn hình tivi đang chiếu một cuộc vật lộn nam nữ không thể diễn tả nổi.
Mí mắt cậu ta nhảy lên bần bật: “Đây là ai vậy, cmn xem phim siêu nhân tận ba tiếng?”
Bất cứ ai cũng không chịu nổi đâu trời.
Thời Mộ đi lên toan tắt TV, nhưng nhìn thấy tư thế độ khó cao của nhân vật chính trong phim, cô trợn to mắt, rồi khiếp sợ lùi về sau: “Phó Vân Thâm, thật sự không ngờ em trai cậu là loại người như thế đó.”
Phó Vân Thâm: “...”
Cô không tắt, mà chỉnh thấp âm lượng tivi.
Phó Vân Thâm giơ chân đạp lên bụng Phó Vân Thụy, lạnh giọng thúc giục: “Phó Vân Thụy, mày đứng lên cho anh.”
Mày của cậu chàng đang ngủ say chợt nhíu lại, cậu lẩm bẩm: “Thúi quá, vị bạc hà thúi quá đi...”
“...”
Chu Thực ôm bụng cười ở bên cạnh.
Phó Vân Thâm không thể nhịn được nữa, đá thẳng cậu em xuống ghế sofa: “Thức dậy cho ông!”
Phó Vân Thụy té cái phịch, ngã xuống, cuối cùng cậu ta mới tỉnh táo hẳn lên. Đầu tóc cậu ta rối bời, mắt nai con nhập nhèm và mờ mịt. Phó Vân Thụy dụi dụi mắt, ngu ngơ nhìn Phó Vân Thâm, sau khi mạch suy nghĩ cuối cùng được rõ ràng, mắt cậu ta trượt xuống đùi cậu.
Ngoài bắp chân rắn chắc và hút mắt của anh Thâm là tất chân diêm dúa bó sát người, thậm chí còn có thể thấy phần lông chân nho nhỏ dễ thương lòi ra lún phún.
Phó Vân Thụy sửng sốt: “Anh, sao anh lại mặc đồ con gái vậy?”
Phó Vân Thâm không hề biến sắc: “Anh còn phải hỏi mày đây, sao mày lại xem phim con heo suốt ba tiếng trong nhà anh hả?”
Sau màn tra tấn linh hồn của hai anh em, mọi thứ bỗng chìm vào im lặng.
Thời Mộ và Chu Thực ở phía sau, không nhịn được cười lên khằng khặc.
Chu Thực không sợ chết chế nhạo và trêu ghẹo: “Anh Thâm, phát biểu xem mang vớ đen sếch xi có cảm giác gì?”
Cảm giác?
Thành thật mà nói rất dễ chịu.
Rất bó sát, cũng tiện lợi, cái tất chân đen này còn thừa chỗ cho cậu đeo thêm vớ, ngoại trừ hơi kẹt bi ra thì gần như hoàn hảo.
Cậu liếc qua: “Hay là cậu cũng thử đi?”
Chu Thực lắc đầu lia lịa.
Mười hai giờ, đoàn người tính tiền và rời khỏi phòng bao.
Giờ này là bắt đầu thời điểm sống về đêm, người bên ngoài hộp đêm nhiều hơn ban nãy, nam nữ trong những bộ cánh đẹp đẽ đang quấn lấy nhau trên sàn nhảy cùng với âm nhạc đinh tai nhức óc. Bối Linh đảo mắt, ở đây có đủ loại người làm cô ấy hơi sợ, bèn không khỏi bám sát vào Hạ Hàng Nhất.
Cậu thoáng nhìn, đoạn đưa tay kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gái nhu nhược ấy.
Bối Linh sợ run, gương mặt ửng hồng, rồi vội vàng giãy giụa.
Hạ Hàng Nhất nắm chặt hơn: “Cẩn thận bị lạc đấy.”
Bối Linh không cử động nữa, tránh thoát khỏi đám người chen chúc và cẩn thận đi theo sát bên Hạ Hàng Nhất.
Nhác thấy sắp ra khỏi cửa, Thời Mộ nhìn thoáng qua, chợt bắt gặp một cô bé rất quen đang đứng trước quầy bar. Cô nheo mắt nhìn kỹ, cô bé kia mặc váy ngắn nóng bỏng, áo đen ôm sát, hai tai đeo hoa tai rất khoa trương. Nếu cô không nhận lầm, chủ nhân ban đầu của tạo hình bất lương này chính là cô của đời trước.
Cô không ngờ cô gái ngoan ngoãn nọ từng nói chán chê nó, nhưng cơ thể lại rất thành thật, dám lén mặc loại này vào.
Cô ta và hai người bạn của mình như gặp phải phiền phức gì đó, bị đám đàn ông vây quanh chính giữa. Lại nhìn sang Thời Dung, cô ta đang nấp sau lưng bạn mình, ra chiều sợ hãi cực độ đến mức muốn khóc nấc lên.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt được trang điểm đậm của Thời Dung đâu còn là dáng điệu của học sinh ba giỏi nữa.
Thời Mộ cười giễu. Nhớ lại trước đây cô ta châm biếm nguyên chủ, cô không khỏi buồn cười.
“Anh Mộ, cậu nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Cô dừng bước: “Mọi người ra ngoài chờ tôi trước đi, tôi đột nhiên mắc vệ sinh quá.”
“Được rồi, vậy cậu nhanh lên đấy nhá.”
Đưa mắt nhìn nhóm Chu Thực rời đi, Thời Mộ xoay người đi đến chỗ Thời Dung.
Đến gần, cô nghe được họ đang nói chuyện.
“Em gái nhỏ, anh trai cũng không muốn làm khó dễ em đâu. Em làm đổ đồ uống xuống quần áo của anh nhưng bọn anh cũng đâu muốn bắt đền em mà. Bọn này chỉ bảo em và đám bạn uống mấy ly với anh thôi, chắc không quá đáng đâu nhỉ?”
Trong đó có một cô gái hô lên: “Chúng tôi không uống với mấy người, với lại bọn tôi đã xin lỗi anh rồi, mau tránh ra đi! Chúng tôi phải về nhà!”
“Vậy không được đâu, hôm nay nếu mấy em không muốn uống rượu, vậy liếm sạch quần áo cho anh đi được không nào.”
Thái độ của người đó rất phách lối.
Hộp đêm mới vừa khai trương, tranh thủ đang giảm giá rẻ, mấy thể loại không đàng hoàng nào cũng có thể vào được.
Thời Mộ đẩy đám người đó ra và chắn bên cạnh Thời Dung, dù mỉm cười nhưng lại không lan đến mắt: “Người anh em à, vừa nãy cô bạn nhỏ này đã xin lỗi anh rồi, chúng ta là đàn ông đừng so đo với mấy cô bé đúng không nào? Nhiều người nhìn lắm kìa, anh như vậy mất giá lắm đấy.”
Thời Mộ đột nhiên xuất hiện đã thu hút sự chú ý của nhóm người.
Trong lúc hoảng loạn, Thời Dung rơm rớm nước mắt. Dưới ánh đèn neon sặc sỡ, Thời Mộ mặc chiếc áo nỉ trắng trông thật sạch sẽ và khôi ngô. Đến khi gương mặt đó đập vào mắt, Thời Dung không kìm lòng được gọi: “Anh?”
Gọi xong, cô ta mới nhận ra không đúng.
Thời Lê đẹp trai nhưng luôn tối tăm, mặt mày thường tỏ ra lạnh lùng cứ như góp nhặt trời tuyết vạn năm, thậm chí rất hiếm khi cười với cô ta. Chàng trai này có một đôi mắt hoa đào cực kỳ giống Thời Lê, nhưng khí chất mềm mại và ấm áp, nom như mặt trời.
Thời Dung cảm thấy có chỗ dựa, bèn nấp sau lưng Thời Mộ: “Tôi, tôi đã xin lỗi anh rồi, tôi cũng có thể đền quần áo cho anh, nhưng không thể uống rượu với anh được.”
Thời Mộ nhảy ra giữa đường khiến mấy người đó không kiên nhẫn nổi nữa. Chúng đẩy Thời Mộ ra: “Biến, chuyện không liên quan tới mày!”
Cô nắm được xương cổ tay của đối phương, cười như không: “Người anh em, đàn ông đàn ang sao lại làm khó ba cô bé nhỏ thế, không tốt lắm đâu, tôi thấy nên bỏ qua đi ha.”
Gã đàn ông bị đau, vẻ mặt trở nên dữ tợn.
Gã nhặt một chai rượu lên, toan vung tới thì cánh tay bị ai đó kéo từ phía sau. Năm ngón tay của chàng thiếu niên nổi rõ, đầu ngón tay dài và khỏe.
Trong bóng tối mờ mờ, cậu kìm nén bản tính, hệt như ác quỷ.
Mắt Thời Mộ sáng lên: “Phó Vân Thâm, cậu chưa đi hả.”
“Ghé thăm cậu chút đã.” Dứt lời, Phó Vân Thâm vặn ngã gã côn đồ từ phía sau.
Cuối cùng, người ta cũng chú ý đến tình hình bên này. Chốc lát sau, nhân viên phục vụ dẫn theo quản lý và hai bảo vệ tới, đồng thời Chu Thực cũng quay lại.
Chu Thực quen hết người ở đây. Cậu ta cười nheo mắt nói với quản lý: “Dù cho mới khai trương nên muốn hút khách hàng vào, nhưng không thể ai cũng cho vào chứ. Anh xem này, chẳng phải đám này sẽ làm xấu bảng hiệu của anh à.”
Quản lý cười tươi, gật đầu lia lịa: “Vâng vâng vâng, cậu nhỏ Chu nói phải. Chúng tôi sẽ lập tức xử lý đám này, cậu và bạn bè đừng nổi giận nhé ạ!”
Sau đó anh ta nháy mắt ra hiệu với bảo vệ ở phía sau, mấy tên côn đồ bị dẫn đi hết.
Chuyện giải quyết xong, Thời Mộ tiện thể bốc một viên kẹo từ đĩa trái cây trên bàn rồi theo Phó Vân Thâm rời đi.
Thời Dung hoàn hồn, vội vàng gọi lại: “À ừm... Anh tên gì ạ?”
Thời Mộ ngậm kẹo, không quay đầu lại mà chỉ vẫy cánh tay: “Về nhà sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Ngủ ngon nhé.
Thời Dung ngơ ngác nhìn bóng lưng rời đi của cô, hai tay đặt ở lồng ngực.
Nguy rồi, đây là... đây là cảm giác rung động!
“Dung Dung, cậu có thấy người kia hơi quen mắt không?”
Thời Dung à lên nhưng vẫn say sưa ngóng theo hướng họ rời đi.
Người bạn đi cùng như chợt nhớ ra, đoạn kinh ngạc hỏi: “Này, đó không phải là người mình từng gặp trên đường lần trước sao? Hai nguời đó chính là họ đúng không?!”
Thời Dung vừa nghe, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Vừa rồi Chu Thực đã đưa Hạ Hàng Nhất và Bối Linh lên xe taxi. Hộp đêm không xa nhà Phó Vân Thâm nên ba người quyết định đi bộ về, sẵn tiện rèn luyện cơ thể.
Thời Mộ đi sau cùng, kéo số Thời Lê ra khỏi danh sách đen rồi gửi tin nhắn.
[Em gái của anh đang ở hộp đêm, tới đón cô bé về đi.]
Giờ này Thời Lê vẫn đang học, vừa khéo thấy được tin nhắn này, anh vội vàng gọi điện thoại qua.
Liếc nhìn hai người trước mặt, Thời Mộ lén đến góc tường bắt máy.
Cô vừa mới nhận cuộc gọi, đầu kia đã vang lên giọng nói hơi sốt ruột của Thời Lê: “Em vừa nói thấy Thời Dung ở hộp đêm?”
Thời Mộ bĩu môi: “Nếu không thì sao, ngoài cô bé ra, anh còn đứa em gái nào à.”
Thời Lê: “Vậy bây giờ người đang nói chuyện điện thoại là em trai anh chắc.”
Thời Mộ: “Anh nói đúng, người đang gọi điện thoại đúng là em trai anh đấy.”
Câu này không tiếp nổi.
Thời Lê đứng dậy chộp lấy áo khoác từ mắc áo: “Hộp đêm nào?”
Thời Mộ báo tên, đang muốn cúp điện thoại, Thời Lê ở đầu kia đột nhiên hỏi: “Khuya lắm rồi, em cũng về sớm đi, em trai.”
Cô khinh thường cười đáp: “Đừng nói với em gái anh là tôi gọi điện thoại đấy.”
“Anh biết rồi.” Anh tạm ngừng: “Em ở ngoài còn tiền không?”
Thời Mộ không trả lời lại mà thẳng thừng cúp máy.
“Thời Tiểu Mộ, cậu nhanh lên chút đi.” Đứng dưới đèn đường, Phó Vân Thâm không kiên nhẫn thúc giục.
Cất di động vào trong túi, Thời Mộ chạy bước nhanh tới, còn vỗ vào mông của cậu chàng từ phía sau. Nếu cô nhớ không lầm, đánh mông cũng sẽ tặng điểm huynh đệ đó.
[Đinh! Đánh mông huynh đệ trừ -100 điểm huynh đệ, cộng thêm buff bự anh em không như nhau, trừ -200. Xin tiếp tục cố gắng.]
?
Thời Mộ ngượng ngùng thu tay về, đàng hoàng đứng cách xa Phó Vân Thâm. Cô quyết định, trong bảy ngày này, cô sẽ giữ một khoảng cách an toàn với Phó Vân Thâm, còn một chút điểm huynh đệ dư lại không chú ý đều bị trừ sạch sẽ rồi.
“Cậu đứng xa vậy làm gì.” Thấy hành động cách xa mình của Thời Mộ, cánh tay dài của cậu chàng móc lấy và ôm người vào lòng, lòng bàn tay rộng lớn xoa mạnh lên đầu cô hai cái: “Thời Mộ, có phải cậu cao hơn rồi không?”
Thời Mộ bất mãn gạt tay cậu ra: “Sắp 171 rồi, cậu đừng vò tóc tôi nữa đi.”
Chu Thực giật nảy mình: “Cậu ăn phân hóa học hả? Vọt lên lẹ vậy.”
Thời Mộ cười đắc ý: “Ăn ma quỷ nên cao, cậu hâm mộ không nổi đâu.”
Chẳng những Chu Thực không hâm mộ, thậm chí còn hơi mắc ói.
Im lặng một hồi, Chu Thực lại hỏi: “Anh Mộ, ngoài đầu ra, cậu còn lớn thêm gì khác không?”
Thời Mộ chớp mắt vài cái, cúi đầu nhìn đũng quần: “Có mấy cái xi xi cũng lớn lắm, cậu muốn ngắm không hử.”
Chu Thực sửng sốt, đấm ngực dậm chân: “Tức chết đi mất! Tại sao tôi không thể ăn ma! Tại sao tôi là người phàm chứ!”
“Vậy hôm nào tôi...”
Cô toan nói tiếp thì Phó Vân Thâm đã che kín miệng cô, đoạn cúi đầu hung tợn cảnh cáo: “Không được phép nói mấy thứ này nữa!”
Suốt ngày cứ xi xi, cô không bối rối nhưng cậu thấy thẹn thùng lắm đấy.
Thời Mộ chớp chớp đôi mắt to, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay cậu, thậm chí còn làm dính son môi chưa kịp lau đi. Nhịp thở của Phó Vân Thâm căng cứng, cậu đỏ tai buông tay ra, sau đó xoải chân bước lên trước không quay đầu lại.
[Đinh! Tình cảm huynh đệ của Phó Vân Thâm dành cho cô đáng giá 300.]
Thời Mộ gãi gãi quai hàm, chẳng hiểu mô tê gì. Rất nhanh, cô lại nhớ ra ngay, tình cảm anh em cũng cứ là tình cảm anh em mà, vừa rồi mới trừ 300, bây giờ kiếm lại 300, ừ, không thiệt thòi!
Xa xa, họ thấy đèn trong biệt thự vẫn sáng.
Chu Thực buồn bực: “Lúc đi có tắt đèn rồi mà ta?”
Phó Vân Thâm tìm chìa khóa, mở cửa.
Rèm cửa sổ được kéo, giọng ưm a a truyền ra từ phòng khách. Ba người nhìn nhau, vẻ mặt đều hoang mang.
Chu Thực kéo lấy cánh tay Phó Vân Thâm, thấp giọng hỏi: “Có...có phải ma quỷ diễm tình tới chỗ cậu tìm kiếm sự kích thích không vậy?”
“Không phải.”
Dương khí của Phó Vân Thâm dồi dào, trong vòng trăm dặm không có quỷ hồn nào dám lỗ mãng.
Cậu cởi giày đi chân không vào nhà. Trên ghế sofa, Phó Vân Thụy đang ngủ ngon lành.
Thấy là người, Chu Thực không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta đi tới nhìn thử thì thấy trên màn hình tivi đang chiếu một cuộc vật lộn nam nữ không thể diễn tả nổi.
Mí mắt cậu ta nhảy lên bần bật: “Đây là ai vậy, cmn xem phim siêu nhân tận ba tiếng?”
Bất cứ ai cũng không chịu nổi đâu trời.
Thời Mộ đi lên toan tắt TV, nhưng nhìn thấy tư thế độ khó cao của nhân vật chính trong phim, cô trợn to mắt, rồi khiếp sợ lùi về sau: “Phó Vân Thâm, thật sự không ngờ em trai cậu là loại người như thế đó.”
Phó Vân Thâm: “...”
Cô không tắt, mà chỉnh thấp âm lượng tivi.
Phó Vân Thâm giơ chân đạp lên bụng Phó Vân Thụy, lạnh giọng thúc giục: “Phó Vân Thụy, mày đứng lên cho anh.”
Mày của cậu chàng đang ngủ say chợt nhíu lại, cậu lẩm bẩm: “Thúi quá, vị bạc hà thúi quá đi...”
“...”
Chu Thực ôm bụng cười ở bên cạnh.
Phó Vân Thâm không thể nhịn được nữa, đá thẳng cậu em xuống ghế sofa: “Thức dậy cho ông!”
Phó Vân Thụy té cái phịch, ngã xuống, cuối cùng cậu ta mới tỉnh táo hẳn lên. Đầu tóc cậu ta rối bời, mắt nai con nhập nhèm và mờ mịt. Phó Vân Thụy dụi dụi mắt, ngu ngơ nhìn Phó Vân Thâm, sau khi mạch suy nghĩ cuối cùng được rõ ràng, mắt cậu ta trượt xuống đùi cậu.
Ngoài bắp chân rắn chắc và hút mắt của anh Thâm là tất chân diêm dúa bó sát người, thậm chí còn có thể thấy phần lông chân nho nhỏ dễ thương lòi ra lún phún.
Phó Vân Thụy sửng sốt: “Anh, sao anh lại mặc đồ con gái vậy?”
Phó Vân Thâm không hề biến sắc: “Anh còn phải hỏi mày đây, sao mày lại xem phim con heo suốt ba tiếng trong nhà anh hả?”
Sau màn tra tấn linh hồn của hai anh em, mọi thứ bỗng chìm vào im lặng.
Thời Mộ và Chu Thực ở phía sau, không nhịn được cười lên khằng khặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.