Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 68
Cẩm Chanh
30/01/2022
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Một tuần không về, trong nhà còn rất nhiều chỗ phải dọn dẹp.
Sáng sớm, Thời Mộ thay hết chăn và ga giường rồi bỏ vào máy giặt, sau đó lấy chăn ra ngoài phơi. Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh nắng chan hoà, nếu không phải do quá bận rộn, Thời Mộ thật sự muốn ra ngoài dạo chơi một vòng.
Ngoài thay chăn ga, còn phải thu dọn tủ quần áo nữa. Dù gì một tuần không về, trời lại vừa mưa, có lẽ bên trong đã lên ẩm rồi.
Thấy cô bận rộn, chắc hẳn không rảnh tay làm bữa sáng, Phó Vân Thâm rất biết điều, ra cửa hàng ở ngoài ngõ mua sữa đậu nành và bánh tiêu từ sớm.
Đặt bữa sáng xuống, Phó Vân Thâm vào phòng ngủ tìm người. Cửa phòng mở nhưng không thấy Thời Mộ đâu, cậu đi vào, mở cửa sổ ra, gió mùa hè thổi ngang qua làm tung bay màn cửa sổ mỏng tang. Phó Vân Thâm lướt nhìn toàn cảnh phòng ngủ, chợt chuyển ánh nhìn khi thấy có đồ rơi ra từ ngăn tủ.
Một giây sau, món đồ đó “lạch cạch” rớt xuống đất.
Dừng một lát, Phó Vân Thâm bước tới nhặt nó lên. Nó hình tròn, bên trên có một cái nút, là một hộp điều khiển rất nhỏ, không biết để điều khiển cái gì. Phó Vân Thâm nhìn hai bên, thấy rất khó hiểu.
Lúc này, Thời Mộ vào phòng sau khi ném hết đồ bỏ đi.
“Phó Vân Thâm, cậu mua về sớm vậy?” Cô đi tới trước cửa phòng ngủ.
Nghe tiếng, Phó Vân Thâm quay đầu lại, khẽ ờ đáp.
Thời Mộ toan mở lời, bỗng bị thu hút bởi bị hộp điều khiển trên tay cậu, nụ cười lập tức cứng đờ.
Cái điều khiển đó hơi quen quen nè, hình như cô gặp ở đâu rồi thì phải...
Có vẻ giống...
Dường như là...
Định mệnh cuộc đời!!!
Đó là sinh mạng của cô đó!!!
Sinh mạng sao lại nằm trên tay Phó Vân Thâm vậy hả, nếu bị phát hiện thì còn chơi bời gì được nữa?
Dưới tình huống khẩn cấp không biết làm sao, Thời Mộ hấp ta hấp tấp đưa tay đoạt lấy món đồ đó. Kết quả dưới chân bị trượt, cơ thể lảo đảo, cô bổ nhào vào ngay Phó Vân Thâm.
Đồng tử cậu co lại, còn chưa kịp tránh né, cậu đã bị Thời Mộ đè mạnh xuống cái giường hai người ở đằng sau.
Tít tít.
Oái oăm thay, ngón tay Thời Mộ chạm phải cái nút.
Dần dần, Tấn Giang giả đang đeo bên trong bắt đầu đứng thẳng.
Bị cô đè bên dưới, Phó Vân Thâm cảm thấy rõ mồn một có thứ gì đó đang chọc vào bi của mình, cưng cứng, thô thô, hệt như là...
Cậu cau mày, mắt cậu chàng từ từ lướt xuống dưới.
Thời Mộ nhìn theo, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Nhìn lại hộp điều khiển đang sáng đèn đỏ, sắc mặt cô trắng bệch.
Phó Vân Thâm đang cầm nó, chỉ cần nhấn cái nút bên cạnh xuống nữa, Tấn Giang giả sẽ từ hình thức đứng thẳng biến thành hình thức chấn động.
Này thì thôi rồi!!!
Bề ngoài Thời Mộ bình tĩnh như chó già nhưng thật ra trong tâm đang loạn cào cào.
Cô chộp lấy hộp điều khiển, tắt nút, lăn cái vèo xuống khỏi người Phó Vân Thâm như cá chép, đoạn liếc nhìn hạ bộ, tốt rồi, về rồi, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một nguy cơ lớn hơn còn ở bên dưới, cô phải giải thích cái hành động bỉ ổi đó thế nào đây?
Tất cả những biến đổi trên vẻ mặt Thời Mộ đều không qua được mắt Phó Vân Thâm, bao gồm sự thay đổi trên tứ chi cô. Nếu là nam sinh bình thường bị đũng quần của bạn mình chọc vào, chắc chắn sẽ tức giận hất tay ra. Trước đây Phó Vân Thâm hẳn nhiên sẽ làm vậy, nhưng lạ thay, giờ cậu tuyệt nhiên không tức giận. Từ hôm trải qua giấc mơ đó, Phó Vân Thâm phát hiện mức độ mình chấp nhận Thời Mộ cao hơn nhiều lắm, bất kể cậu ta gây ra chuyện gì quá đáng, cậu đều sẽ bao dung hết.
Chàng trai chậm rãi đứng dậy khỏi giường, thong dong nhìn cô.
Vờ như không thấy đôi mắt đang tìm tòi quan sát mình kia, Thời Mộ “soạt” ngồi bật dậy: “Tôi đi giặt quần áo đây.”
Cổ tay mảnh khảnh bị chàng trai giữ chặt.
Thời Mộ im lặng, căng thẳng quay đầu và hé mắt nhìn thoáng qua cậu.
Phó Vân Thâm cười giả trân, mỗi khi cậu bày ra nét mặt này, Thời Mộ biết cậu đang muốn chòng ghẹo mình.
“Sao, sao vậy...” Thời Mộ thử giãy tay ra.
Cậu càng kéo chặt hơn: “Cái hộp điều khiển này để làm gì.”
Thời Mộ đảo mắt vòng vòng: “Máy, máy điều hoà thôi.”
Phó Vân Thâm hỏi: “Cậu nghĩ nhà tôi không có máy điều hoà hả?”
Thời Mộ: “...”
“Đưa đây tôi xem thử.” Cậu xoè bàn tay ra.
Thời Mộ cúi đầu, chớp mắt vài cái: “Anh Thâm, IQ của cậu cao ghê, vừa nhìn là biết người thông minh rồi. Lòng bàn tay có hơi trắng nè, cậu phải chú ý bổ khí nhá, cẩn thận đến tuổi trung niên bị hư thận đó.”
Nụ cười của cậu phai đi: “Còn gì nữa không?”
Thời Mộ nghiêm túc nói tiếp: “Với cả đường số mệnh của cậu rất dài, người ta hay bảo tai hoạ do trời, cậu nhất định có thể sống đến mười nghìn tuổi.”
Phó Vân Thâm: “Cậu nghĩ tôi là baba đấy hử?”
Thời Mộ: “Baba chỉ có thể sống nghìn năm, cậu chưa từng nghe câu baba nghìn năm rùa vạn năm à, cậu quá khinh thường bản thân rồi.”
Nói đến miệng lưỡi, Phó Vân Thâm hoàn toàn không phải là đối thủ của Thời Tiểu Mộ.
Thời Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đi đây.”
Cậu níu lấy Thời Mộ, mạnh mẽ kéo người ngồi lại xuống giường.
Thời Mộ nhìn cậu với đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng, ươn ướt và long lanh, như hai dòng sông trăng.
“Thời Mộ, có phải cậu rất có nhu cầu về phương diện đó không.”
“... ?”
Cậu nghiêm mặt: “Đừng giả bộ nữa, tôi biết tỏng rồi.”
Biết... Biết rồi?
Thời Mộ hít vào một hơi, run lẩy bẩy: “Cậu lại biết rồi?”
Phó Vân Thâm không đáp mà kéo mở ngăn tủ, lấy quả trứng nhảy nho nhỏ màu hồng ở trong ra.
Món đó còn rất mới chưa được sử dụng. Thời Mộ ngơ ngác nhìn chằm chằm thứ ấy. Cô đang suy tư, suy tư xem sao cái thứ khó tả này lại ở nhà mình, đợi khi thấy được dấu hiệu bên trên thì cô hiểu ngay, đây không phải là món quà chị nhân viên bán hàng đã tri kỷ tặng cô sao!
Má nó đúng là một món quà nhỏ làm người ta sướng rơn ha.
Thời Mộ thầm hận, hối hận và hối hận. Lẽ ra cô phải biết cái thứ trong hộp là trứng nhảy tình thú chứ, nếu vậy dù chết cô cũng sẽ không lấy!
Quay lại vấn đề, bằng cách nào Phó Vân Thâm chú ý đến nó thế hả?
Cậu chàng cười đắc ý, đôi mắt như nhìn thấu cô: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Thời Mộ cắn răng, dù sao trong lòng đại lão, cô chính là một thằng bạn học bỉ ổi, tọc mạch, ẻo lả, gay trong gay thích mặc đồ con gái, lúc rảnh rỗi còn thích quấy nhiễu tình dục rồi. Dù bây giờ cô nhận, cũng đâu còn gì để mất nữa.
Cô không lên tiếng, chộp lấy trứng nhảy, buồn bực hầm hừ nói: “Cậu kệ tôi đi, tôi không có tự ái vậy đó!”
Phó Vân Thâm phì cười.
Cậu nhìn xuống, ánh mắt hơi loé lên và dừng lại ở hạ bộ cô: “Cậu... phải chú ý thân thể?”
Thời Mộ sửng sốt: “Gì hả???”
Phó Vân Thâm nói: “Hiện giờ cậu chưa trưởng thành, sau này đừng đến mấy chỗ như thế nữa.”
Mấy chỗ như thế?
Chỗ như thế là chỗ như thế nào?
Thời Mộ cau mày ngẫm nghĩ: “Gay bar?”
Cậu quay đi, thoạt nhìn lại không vui.
Thời Mộ vò nặn sợi tóc dài, bất đắc dĩ tiếp lời: “Anh trai tốt ơi, cậu suy nghĩ nhiều quá. Trước đây tôi đến đó vì lão Hoàng, lúc ấy chúng tôi mới quen, thầy ấy bị thất tình, tôi sợ ổng nghĩ quẩn nên mới vào đó an ủi bấy lâu. Trong đó ngoài lão Hoàng, tôi chỉ toàn nói chuyện với phục vụ không à.”
Cô kéo người dậy khỏi giường rồi đẩy ra ngoài: “Tôi phải dọn phòng, cậu ăn sáng trước đi, ngoan ha.”
Thừa cơ đối phương không chú ý, Thời Mộ vội vã đóng cửa và khoá trái, còn không quên kéo rèm cửa sổ lại.
Nhìn trứng nhảy trên tay trái, hộp điều khiển trên tay phải, trái tim cuồng loạn của Thời Mộ mới ổn dần.
Bây giờ Phó Vân Thâm càng khẳng định chắc nịch cô là một thằng gay chưa thoả mãn dục vọng phải dựa vào công cụ để an ủi rồi. Nhưng vậy cũng tốt, chỉ cần không bung bét thì cái gì cũng dễ bàn. Thật ra cẩn thận nghĩ lại, dù không có trứng nhảy này, Phó Vân Thâm cũng sẽ không nghi ngờ giới tính của cô. Dù gì người bình thường sẽ không tin có đứa con gái nào thường xuyên đeo đinh giả đâu, nói không chừng Phó Vân Thâm còn chẳng biết đến cái vụ đinh giả này nữa đấy.
Bây giờ cô hơi lo lắng, vừa rồi “cứng” lên với đại lão, không biết đại lão có nghĩ cô là biến thái không?
Phó Vân Thâm không cho rằng cô biến thái, mà nghĩ mình là biến thái.
Cậu rất hoang mang, rất rối rắm, không thể diễn tả được tình cảm lưu luyến trong đầu.
Thời Mộ có... có thích cậu chút nào không?
Ban nãy rất có thể cô cố ý ngã vào người cậu, nữ chính trong tiểu thuyết cũng thu hút sự chú ý của nam chính thế này mà. Phó Vân Thâm chưa từng yêu đương, nhưng giác quan thứ sáu siêu cao nói cho cậu biết tình cảm của Thời Mộ với cậu không tầm thường.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, từ lúc ban đầu, Thời Mộ tiếp cận cậu với mục đích khác, có lẽ từ đêm gặp nhau ở cửa gay bar, cậu đã làm cô si mê rồi.
Phó Vân Thâm quay đầu soi gương. Chàng trai trong gương có khuôn mặt góc cạnh, mày rậm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, cằm nổi một nốt mụn đỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu. Cậu hiểu rõ mình hấp dẫn bao nhiêu.
Phó Vân Thâm nhướng mày tự luyến trong gương, cảm thấy thằng bé này sao mà đẹp trai quá chừng.
Vấn đề là, nếu Thời Mộ tỏ tình với cậu, vậy phải làm sao đây?
Cậu không cong, xem phim heo sẽ có phản ứng; nhưng nếu không cong, tại sao cậu lại có suy nghĩ đó với Thời Mộ? Và mơ giấc mơ như thế? Nếu cong rồi, cong rồi... Tại sao nhìn mông Chu Thực, cậu sẽ thấy gớm ghiếc?
Rốt cuộc cậu bình thường hay không bình thường chứ?
Chàng trai chưa đầy mười tám tuổi không nghĩ ra chuyện này, kéo tóc buồn rầu phiền não.
“Phó Vân Thâm, có cần tôi tiện tay giặt áo ngủ cho cậu không?” So với Phó Vân Thâm, Thời Mộ có kiến thức rộng rãi, từng đối mặt với nhiều loại trạng thái đột phát, đã sớm bình phục lại.
Cô đang cầm áo ngủ màu xanh lam đậm và hỏi Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm hoàn hồn, nhìn cô với vẻ mờ mịt.
Thời Mộ nghiêng đầu: “Không cần à?”
Phó Vân Thâm hé miệng, cất giọng khàn khàn: “Muốn giặt thì giặt đi.”
“Ờ, vậy tôi không giặt cho cậu đâu, mất công chê tôi tiết kiệm.”
Thời Mộ ném quần áo tới.
Phó Vân Thâm cầm đồ ngủ, cắn môi, giọng nói hơi tủi hờn: “Cậu không thèm khách sáo nữa hả?”
Rầu rĩ.
Cô thích cậu hay chưa thích cậu đây?
Sáng sớm chủ nhật phải đến trường, Thời Mộ nhận được tin nhắn lão Hoàng gửi đến, rằng video thi đấu đã qua vòng loại, cuối tuần sẽ có kết quả vòng thi đấu thứ hai, chỉ cần lọt vào top mười thì có thể tham gia chung kết, và người thắng sẽ được một trăm nghìn tiền thưởng.
Thời Mộ cảm thấy với thực lực của mình và Bối Linh, lọt vào top ba chắc hẳn không phải là vấn đề.
Để điện thoại xuống, Thời Mộ lấy một đống đồ ăn vặt trong cặp ra. Nhắc đến đồ ăn vặt, cô nhớ đã lâu mình chưa ra ngoài săn mồi rồi, dẫn đến trời vừa tối mị cổ lại bắt đầu động dục, gào thét đòi đàn ông. Nếu gào thét có tác dụng, trên thế giới đâu còn nhiều chó độc thân vậy chứ.
“Chào buổi sáng, Thời Mộ.”
Cửa phòng được đẩy ra, Hạ Hàng Nhất xách một cái túi to đi từ ngoài vào.
“Chào nha, cậu đang cầm gì vậy?”
Hạ Hàng Nhất vừa để đồ xuống vừa nói: “Đặc sản mẹ tôi gửi dưới quê lên. Người trong nhà giết bò, phơi khá nhiều thịt bò khô, tôi chia một ít cho mấy cậu.”
Nói đoạn, cậu móc ra mấy bịch thịt bò khô nhét vào bàn học.
Thời Mộ không khách sáo, khui ra nếm thử. Thịt bò khô rất dai, mùi vị không tồi, nhưng cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bèn chép chép miệng: “Không biết quỷ có thể phơi khô ăn không nhỉ...”
Cô nhìn Hạ Hàng Nhất: “Cậu nói xem được không?”
Hạ Hàng Nhất ra chiều kinh hãi: “Cậu đang nghiêm túc hả?”
Cô đang nghiêm túc mà.
Thịt bò phơi khô thành thịt bò khô, thịt heo phơi khô thành thịt heo khô, vậy... ma quỷ phơi khô không phải là ma quỷ khô à? Ma quỷ khô đủ loại kiểu dáng, đủ loại khẩu vị! Nghĩ tới, Thời Mộ thèm chảy nước miếng.
“Các anh em, tôi tới rồi ——!” Hai người đang nói thì Chu Thực cười sang sảng đi từ ngoài vào. Cậu ta ôm lấy Thời Mộ: “Anh Mộ, tôi đã nghe nói rồi, chúc mừng cậu nha. Nếu được giải thưởng lớn, nhớ mời anh em ăn cơm đó.”
Thời Mộ gườm gườm: “Cậu nhạy tin quá nhỉ.”
Chu Thực cười hì hì: “Khi về gặp được Bối Linh, em ấy nói tôi biết. Ủa anh Thâm đâu rồi?”
Thời Mộ: “Ra siêu thị mua đồ rồi.” Cô đưa một cây thịt khô tới: “Nếm thử xem, Hạ Hàng Nhất mang tới đó.”
Chu Thực a ngậm vào, quai hàm chuyển động, miệng nhai nhồm nhoàm nói không rõ: “Ăn ngon chẹp chẹp.”
Thời Mộ véo mặt ngốc của cậu nhóc, rồi xoay người ra ban công phơi quần áo.
Ăn xong một cây, Chu Thực lại nhìn sang Hạ Hàng Nhất: “Có phần tôi không?”
Hạ Hàng Nhất bất đắc dĩ đưa vài túi lớn cho Chu Thực và đưa di động sang: “Cậu có thể giúp tôi huỷ thông báo ứng dụng không? Chương trình cứ nhảy ra hoài, phiền lắm.”
“Được chứ.”
Mút mút ngón tay xong, Chu Thực cầm lấy điện thoại di động.
Ngay khi thấy màn hình bảo vệ, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.
Nếu cậu ta không mù và không hiểu lầm, màn hình bảo vệ của Hạ Hàng Nhất là anh Mộ nhà mình đúng không? Chu Thực ngước lên dòm kỹ Hạ Hàng Nhất, cậu đang bận dọn dẹp đồ trong túi nên không chú ý tới.
Ôm tâm trạng thấp thỏm, cậu ta mở khoá, tía má ơi, trang chính cũng là hình của anh Mộ!!
Chu Thực giả vờ bình tĩnh: “Huỷ luôn thông báo WeChat hả?”
Hạ Hàng Nhất: “Ừ, xoá hết mấy cái thông báo trên cùng đi.”
“Được rồi.”
Chu Thực mở WeChat, hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Hình nền trò chuyện WeChat cũng là Thời Mộ!!!
Quan trọng là tấm này... Tấm này rõ là ảnh chụp.
Thời Mộ mặc quần áo thể thao đứng dưới tàng cây, chân dài giãn ra, đôi mắt nhắm nghiền, ánh nắng cắt qua bóng cây rơi lên mặt cô tạo thành một mảng bóng loang lổ. Hình ảnh rất đẹp, rất tài tình, giống như là một tập ảnh chân dung của nam minh tinh vậy.
Người bình thường sẽ chụp ảnh anh em nhà mình vậy sao?
Chu Thực không chắc, nhưng cậu ta chắc chắn là không.
Ôm tâm trạng hoang mang và hồi hộp, thiết lập chương trình xong, Chu Thực lại trả di động về. Sau khi cảm ơn, Hạ Hàng Nhất cất di động vào trong túi quần, rồi rất tự nhiên đi làm chuyện khác.
Chu Thực nhìn cậu với đầy vẻ hoài nghi, đoạn nuốt nước bọt và kéo Hạ Hàng Nhất lại. Đôi môi ngập ngừng, cậu ta thử dò hỏi: “Lão Hạ, cậu từng yêu đương chưa?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu: “Chưa đâu, tôi chẳng có tài cán gì, người ta không ưa tôi đâu.”
Chu Thực càng dè dặt: “Vậy... Vậy cậu thích kiểu người gì?”
Hạ Hàng Nhất tạm dừng công việc, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi xấu hổ cười: “Tôi thích người đẹp, giống Thời Mộ vậy đó. Thời Mộ trông đẹp lắm luôn, trắng tinh à, càng nhìn càng thích.”
Da cậu thuộc màu lúa mạch, nom rất khỏe mạnh, nhưng cậu luôn hâm mộ mấy cậu trai da trắng.
Nghe được câu trả lời, nhịp tim Chu Thực nhảy ầm ầm, cậu ta nhìn Thời Mộ ngoài ban công rồi nhìn lại Hạ Hàng Nhất đang bận việc trước mặt, bắt đầu thấy hơi mệt mệt người rồi.
Hình như cậu ta... biết được một bí mật động trời đó!
Vấn đề là chuyện này có nên nói cho Thời Mộ biết không? Phải nói thế nào đây?
Trong lúc cậu ta xoắn xuýt khôn cùng, Phó Vân Thâm mua đồ về.
Nhìn thiếu niên u ám đang đứng ở cửa, Chu Thực như thấy được cứu tinh, đôi mắt sáng rỡ.
Cậu ta cầm lấy bịch thịt bò khô, mạnh mẽ chạy bổ nhào về phía Phó Vân Thâm, thuận đà kéo cậu ra khỏi cửa.
Chu Thực móc chặt lấy cổ Phó Vân Thâm, lúc nói có mùi thịt bò khô nồng nặc: “Anh Thâm, có chuyện lớn không ổn rồi!”
Một tuần không về, trong nhà còn rất nhiều chỗ phải dọn dẹp.
Sáng sớm, Thời Mộ thay hết chăn và ga giường rồi bỏ vào máy giặt, sau đó lấy chăn ra ngoài phơi. Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh nắng chan hoà, nếu không phải do quá bận rộn, Thời Mộ thật sự muốn ra ngoài dạo chơi một vòng.
Ngoài thay chăn ga, còn phải thu dọn tủ quần áo nữa. Dù gì một tuần không về, trời lại vừa mưa, có lẽ bên trong đã lên ẩm rồi.
Thấy cô bận rộn, chắc hẳn không rảnh tay làm bữa sáng, Phó Vân Thâm rất biết điều, ra cửa hàng ở ngoài ngõ mua sữa đậu nành và bánh tiêu từ sớm.
Đặt bữa sáng xuống, Phó Vân Thâm vào phòng ngủ tìm người. Cửa phòng mở nhưng không thấy Thời Mộ đâu, cậu đi vào, mở cửa sổ ra, gió mùa hè thổi ngang qua làm tung bay màn cửa sổ mỏng tang. Phó Vân Thâm lướt nhìn toàn cảnh phòng ngủ, chợt chuyển ánh nhìn khi thấy có đồ rơi ra từ ngăn tủ.
Một giây sau, món đồ đó “lạch cạch” rớt xuống đất.
Dừng một lát, Phó Vân Thâm bước tới nhặt nó lên. Nó hình tròn, bên trên có một cái nút, là một hộp điều khiển rất nhỏ, không biết để điều khiển cái gì. Phó Vân Thâm nhìn hai bên, thấy rất khó hiểu.
Lúc này, Thời Mộ vào phòng sau khi ném hết đồ bỏ đi.
“Phó Vân Thâm, cậu mua về sớm vậy?” Cô đi tới trước cửa phòng ngủ.
Nghe tiếng, Phó Vân Thâm quay đầu lại, khẽ ờ đáp.
Thời Mộ toan mở lời, bỗng bị thu hút bởi bị hộp điều khiển trên tay cậu, nụ cười lập tức cứng đờ.
Cái điều khiển đó hơi quen quen nè, hình như cô gặp ở đâu rồi thì phải...
Có vẻ giống...
Dường như là...
Định mệnh cuộc đời!!!
Đó là sinh mạng của cô đó!!!
Sinh mạng sao lại nằm trên tay Phó Vân Thâm vậy hả, nếu bị phát hiện thì còn chơi bời gì được nữa?
Dưới tình huống khẩn cấp không biết làm sao, Thời Mộ hấp ta hấp tấp đưa tay đoạt lấy món đồ đó. Kết quả dưới chân bị trượt, cơ thể lảo đảo, cô bổ nhào vào ngay Phó Vân Thâm.
Đồng tử cậu co lại, còn chưa kịp tránh né, cậu đã bị Thời Mộ đè mạnh xuống cái giường hai người ở đằng sau.
Tít tít.
Oái oăm thay, ngón tay Thời Mộ chạm phải cái nút.
Dần dần, Tấn Giang giả đang đeo bên trong bắt đầu đứng thẳng.
Bị cô đè bên dưới, Phó Vân Thâm cảm thấy rõ mồn một có thứ gì đó đang chọc vào bi của mình, cưng cứng, thô thô, hệt như là...
Cậu cau mày, mắt cậu chàng từ từ lướt xuống dưới.
Thời Mộ nhìn theo, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.
Nhìn lại hộp điều khiển đang sáng đèn đỏ, sắc mặt cô trắng bệch.
Phó Vân Thâm đang cầm nó, chỉ cần nhấn cái nút bên cạnh xuống nữa, Tấn Giang giả sẽ từ hình thức đứng thẳng biến thành hình thức chấn động.
Này thì thôi rồi!!!
Bề ngoài Thời Mộ bình tĩnh như chó già nhưng thật ra trong tâm đang loạn cào cào.
Cô chộp lấy hộp điều khiển, tắt nút, lăn cái vèo xuống khỏi người Phó Vân Thâm như cá chép, đoạn liếc nhìn hạ bộ, tốt rồi, về rồi, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một nguy cơ lớn hơn còn ở bên dưới, cô phải giải thích cái hành động bỉ ổi đó thế nào đây?
Tất cả những biến đổi trên vẻ mặt Thời Mộ đều không qua được mắt Phó Vân Thâm, bao gồm sự thay đổi trên tứ chi cô. Nếu là nam sinh bình thường bị đũng quần của bạn mình chọc vào, chắc chắn sẽ tức giận hất tay ra. Trước đây Phó Vân Thâm hẳn nhiên sẽ làm vậy, nhưng lạ thay, giờ cậu tuyệt nhiên không tức giận. Từ hôm trải qua giấc mơ đó, Phó Vân Thâm phát hiện mức độ mình chấp nhận Thời Mộ cao hơn nhiều lắm, bất kể cậu ta gây ra chuyện gì quá đáng, cậu đều sẽ bao dung hết.
Chàng trai chậm rãi đứng dậy khỏi giường, thong dong nhìn cô.
Vờ như không thấy đôi mắt đang tìm tòi quan sát mình kia, Thời Mộ “soạt” ngồi bật dậy: “Tôi đi giặt quần áo đây.”
Cổ tay mảnh khảnh bị chàng trai giữ chặt.
Thời Mộ im lặng, căng thẳng quay đầu và hé mắt nhìn thoáng qua cậu.
Phó Vân Thâm cười giả trân, mỗi khi cậu bày ra nét mặt này, Thời Mộ biết cậu đang muốn chòng ghẹo mình.
“Sao, sao vậy...” Thời Mộ thử giãy tay ra.
Cậu càng kéo chặt hơn: “Cái hộp điều khiển này để làm gì.”
Thời Mộ đảo mắt vòng vòng: “Máy, máy điều hoà thôi.”
Phó Vân Thâm hỏi: “Cậu nghĩ nhà tôi không có máy điều hoà hả?”
Thời Mộ: “...”
“Đưa đây tôi xem thử.” Cậu xoè bàn tay ra.
Thời Mộ cúi đầu, chớp mắt vài cái: “Anh Thâm, IQ của cậu cao ghê, vừa nhìn là biết người thông minh rồi. Lòng bàn tay có hơi trắng nè, cậu phải chú ý bổ khí nhá, cẩn thận đến tuổi trung niên bị hư thận đó.”
Nụ cười của cậu phai đi: “Còn gì nữa không?”
Thời Mộ nghiêm túc nói tiếp: “Với cả đường số mệnh của cậu rất dài, người ta hay bảo tai hoạ do trời, cậu nhất định có thể sống đến mười nghìn tuổi.”
Phó Vân Thâm: “Cậu nghĩ tôi là baba đấy hử?”
Thời Mộ: “Baba chỉ có thể sống nghìn năm, cậu chưa từng nghe câu baba nghìn năm rùa vạn năm à, cậu quá khinh thường bản thân rồi.”
Nói đến miệng lưỡi, Phó Vân Thâm hoàn toàn không phải là đối thủ của Thời Tiểu Mộ.
Thời Mộ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Tôi đi đây.”
Cậu níu lấy Thời Mộ, mạnh mẽ kéo người ngồi lại xuống giường.
Thời Mộ nhìn cậu với đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng, ươn ướt và long lanh, như hai dòng sông trăng.
“Thời Mộ, có phải cậu rất có nhu cầu về phương diện đó không.”
“... ?”
Cậu nghiêm mặt: “Đừng giả bộ nữa, tôi biết tỏng rồi.”
Biết... Biết rồi?
Thời Mộ hít vào một hơi, run lẩy bẩy: “Cậu lại biết rồi?”
Phó Vân Thâm không đáp mà kéo mở ngăn tủ, lấy quả trứng nhảy nho nhỏ màu hồng ở trong ra.
Món đó còn rất mới chưa được sử dụng. Thời Mộ ngơ ngác nhìn chằm chằm thứ ấy. Cô đang suy tư, suy tư xem sao cái thứ khó tả này lại ở nhà mình, đợi khi thấy được dấu hiệu bên trên thì cô hiểu ngay, đây không phải là món quà chị nhân viên bán hàng đã tri kỷ tặng cô sao!
Má nó đúng là một món quà nhỏ làm người ta sướng rơn ha.
Thời Mộ thầm hận, hối hận và hối hận. Lẽ ra cô phải biết cái thứ trong hộp là trứng nhảy tình thú chứ, nếu vậy dù chết cô cũng sẽ không lấy!
Quay lại vấn đề, bằng cách nào Phó Vân Thâm chú ý đến nó thế hả?
Cậu chàng cười đắc ý, đôi mắt như nhìn thấu cô: “Cậu còn gì muốn nói nữa không?”
Thời Mộ cắn răng, dù sao trong lòng đại lão, cô chính là một thằng bạn học bỉ ổi, tọc mạch, ẻo lả, gay trong gay thích mặc đồ con gái, lúc rảnh rỗi còn thích quấy nhiễu tình dục rồi. Dù bây giờ cô nhận, cũng đâu còn gì để mất nữa.
Cô không lên tiếng, chộp lấy trứng nhảy, buồn bực hầm hừ nói: “Cậu kệ tôi đi, tôi không có tự ái vậy đó!”
Phó Vân Thâm phì cười.
Cậu nhìn xuống, ánh mắt hơi loé lên và dừng lại ở hạ bộ cô: “Cậu... phải chú ý thân thể?”
Thời Mộ sửng sốt: “Gì hả???”
Phó Vân Thâm nói: “Hiện giờ cậu chưa trưởng thành, sau này đừng đến mấy chỗ như thế nữa.”
Mấy chỗ như thế?
Chỗ như thế là chỗ như thế nào?
Thời Mộ cau mày ngẫm nghĩ: “Gay bar?”
Cậu quay đi, thoạt nhìn lại không vui.
Thời Mộ vò nặn sợi tóc dài, bất đắc dĩ tiếp lời: “Anh trai tốt ơi, cậu suy nghĩ nhiều quá. Trước đây tôi đến đó vì lão Hoàng, lúc ấy chúng tôi mới quen, thầy ấy bị thất tình, tôi sợ ổng nghĩ quẩn nên mới vào đó an ủi bấy lâu. Trong đó ngoài lão Hoàng, tôi chỉ toàn nói chuyện với phục vụ không à.”
Cô kéo người dậy khỏi giường rồi đẩy ra ngoài: “Tôi phải dọn phòng, cậu ăn sáng trước đi, ngoan ha.”
Thừa cơ đối phương không chú ý, Thời Mộ vội vã đóng cửa và khoá trái, còn không quên kéo rèm cửa sổ lại.
Nhìn trứng nhảy trên tay trái, hộp điều khiển trên tay phải, trái tim cuồng loạn của Thời Mộ mới ổn dần.
Bây giờ Phó Vân Thâm càng khẳng định chắc nịch cô là một thằng gay chưa thoả mãn dục vọng phải dựa vào công cụ để an ủi rồi. Nhưng vậy cũng tốt, chỉ cần không bung bét thì cái gì cũng dễ bàn. Thật ra cẩn thận nghĩ lại, dù không có trứng nhảy này, Phó Vân Thâm cũng sẽ không nghi ngờ giới tính của cô. Dù gì người bình thường sẽ không tin có đứa con gái nào thường xuyên đeo đinh giả đâu, nói không chừng Phó Vân Thâm còn chẳng biết đến cái vụ đinh giả này nữa đấy.
Bây giờ cô hơi lo lắng, vừa rồi “cứng” lên với đại lão, không biết đại lão có nghĩ cô là biến thái không?
Phó Vân Thâm không cho rằng cô biến thái, mà nghĩ mình là biến thái.
Cậu rất hoang mang, rất rối rắm, không thể diễn tả được tình cảm lưu luyến trong đầu.
Thời Mộ có... có thích cậu chút nào không?
Ban nãy rất có thể cô cố ý ngã vào người cậu, nữ chính trong tiểu thuyết cũng thu hút sự chú ý của nam chính thế này mà. Phó Vân Thâm chưa từng yêu đương, nhưng giác quan thứ sáu siêu cao nói cho cậu biết tình cảm của Thời Mộ với cậu không tầm thường.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, từ lúc ban đầu, Thời Mộ tiếp cận cậu với mục đích khác, có lẽ từ đêm gặp nhau ở cửa gay bar, cậu đã làm cô si mê rồi.
Phó Vân Thâm quay đầu soi gương. Chàng trai trong gương có khuôn mặt góc cạnh, mày rậm mắt phượng, sống mũi cao thẳng, cằm nổi một nốt mụn đỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của cậu. Cậu hiểu rõ mình hấp dẫn bao nhiêu.
Phó Vân Thâm nhướng mày tự luyến trong gương, cảm thấy thằng bé này sao mà đẹp trai quá chừng.
Vấn đề là, nếu Thời Mộ tỏ tình với cậu, vậy phải làm sao đây?
Cậu không cong, xem phim heo sẽ có phản ứng; nhưng nếu không cong, tại sao cậu lại có suy nghĩ đó với Thời Mộ? Và mơ giấc mơ như thế? Nếu cong rồi, cong rồi... Tại sao nhìn mông Chu Thực, cậu sẽ thấy gớm ghiếc?
Rốt cuộc cậu bình thường hay không bình thường chứ?
Chàng trai chưa đầy mười tám tuổi không nghĩ ra chuyện này, kéo tóc buồn rầu phiền não.
“Phó Vân Thâm, có cần tôi tiện tay giặt áo ngủ cho cậu không?” So với Phó Vân Thâm, Thời Mộ có kiến thức rộng rãi, từng đối mặt với nhiều loại trạng thái đột phát, đã sớm bình phục lại.
Cô đang cầm áo ngủ màu xanh lam đậm và hỏi Phó Vân Thâm.
Phó Vân Thâm hoàn hồn, nhìn cô với vẻ mờ mịt.
Thời Mộ nghiêng đầu: “Không cần à?”
Phó Vân Thâm hé miệng, cất giọng khàn khàn: “Muốn giặt thì giặt đi.”
“Ờ, vậy tôi không giặt cho cậu đâu, mất công chê tôi tiết kiệm.”
Thời Mộ ném quần áo tới.
Phó Vân Thâm cầm đồ ngủ, cắn môi, giọng nói hơi tủi hờn: “Cậu không thèm khách sáo nữa hả?”
Rầu rĩ.
Cô thích cậu hay chưa thích cậu đây?
Sáng sớm chủ nhật phải đến trường, Thời Mộ nhận được tin nhắn lão Hoàng gửi đến, rằng video thi đấu đã qua vòng loại, cuối tuần sẽ có kết quả vòng thi đấu thứ hai, chỉ cần lọt vào top mười thì có thể tham gia chung kết, và người thắng sẽ được một trăm nghìn tiền thưởng.
Thời Mộ cảm thấy với thực lực của mình và Bối Linh, lọt vào top ba chắc hẳn không phải là vấn đề.
Để điện thoại xuống, Thời Mộ lấy một đống đồ ăn vặt trong cặp ra. Nhắc đến đồ ăn vặt, cô nhớ đã lâu mình chưa ra ngoài săn mồi rồi, dẫn đến trời vừa tối mị cổ lại bắt đầu động dục, gào thét đòi đàn ông. Nếu gào thét có tác dụng, trên thế giới đâu còn nhiều chó độc thân vậy chứ.
“Chào buổi sáng, Thời Mộ.”
Cửa phòng được đẩy ra, Hạ Hàng Nhất xách một cái túi to đi từ ngoài vào.
“Chào nha, cậu đang cầm gì vậy?”
Hạ Hàng Nhất vừa để đồ xuống vừa nói: “Đặc sản mẹ tôi gửi dưới quê lên. Người trong nhà giết bò, phơi khá nhiều thịt bò khô, tôi chia một ít cho mấy cậu.”
Nói đoạn, cậu móc ra mấy bịch thịt bò khô nhét vào bàn học.
Thời Mộ không khách sáo, khui ra nếm thử. Thịt bò khô rất dai, mùi vị không tồi, nhưng cô cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bèn chép chép miệng: “Không biết quỷ có thể phơi khô ăn không nhỉ...”
Cô nhìn Hạ Hàng Nhất: “Cậu nói xem được không?”
Hạ Hàng Nhất ra chiều kinh hãi: “Cậu đang nghiêm túc hả?”
Cô đang nghiêm túc mà.
Thịt bò phơi khô thành thịt bò khô, thịt heo phơi khô thành thịt heo khô, vậy... ma quỷ phơi khô không phải là ma quỷ khô à? Ma quỷ khô đủ loại kiểu dáng, đủ loại khẩu vị! Nghĩ tới, Thời Mộ thèm chảy nước miếng.
“Các anh em, tôi tới rồi ——!” Hai người đang nói thì Chu Thực cười sang sảng đi từ ngoài vào. Cậu ta ôm lấy Thời Mộ: “Anh Mộ, tôi đã nghe nói rồi, chúc mừng cậu nha. Nếu được giải thưởng lớn, nhớ mời anh em ăn cơm đó.”
Thời Mộ gườm gườm: “Cậu nhạy tin quá nhỉ.”
Chu Thực cười hì hì: “Khi về gặp được Bối Linh, em ấy nói tôi biết. Ủa anh Thâm đâu rồi?”
Thời Mộ: “Ra siêu thị mua đồ rồi.” Cô đưa một cây thịt khô tới: “Nếm thử xem, Hạ Hàng Nhất mang tới đó.”
Chu Thực a ngậm vào, quai hàm chuyển động, miệng nhai nhồm nhoàm nói không rõ: “Ăn ngon chẹp chẹp.”
Thời Mộ véo mặt ngốc của cậu nhóc, rồi xoay người ra ban công phơi quần áo.
Ăn xong một cây, Chu Thực lại nhìn sang Hạ Hàng Nhất: “Có phần tôi không?”
Hạ Hàng Nhất bất đắc dĩ đưa vài túi lớn cho Chu Thực và đưa di động sang: “Cậu có thể giúp tôi huỷ thông báo ứng dụng không? Chương trình cứ nhảy ra hoài, phiền lắm.”
“Được chứ.”
Mút mút ngón tay xong, Chu Thực cầm lấy điện thoại di động.
Ngay khi thấy màn hình bảo vệ, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.
Nếu cậu ta không mù và không hiểu lầm, màn hình bảo vệ của Hạ Hàng Nhất là anh Mộ nhà mình đúng không? Chu Thực ngước lên dòm kỹ Hạ Hàng Nhất, cậu đang bận dọn dẹp đồ trong túi nên không chú ý tới.
Ôm tâm trạng thấp thỏm, cậu ta mở khoá, tía má ơi, trang chính cũng là hình của anh Mộ!!
Chu Thực giả vờ bình tĩnh: “Huỷ luôn thông báo WeChat hả?”
Hạ Hàng Nhất: “Ừ, xoá hết mấy cái thông báo trên cùng đi.”
“Được rồi.”
Chu Thực mở WeChat, hoàn toàn không bình tĩnh nổi.
Hình nền trò chuyện WeChat cũng là Thời Mộ!!!
Quan trọng là tấm này... Tấm này rõ là ảnh chụp.
Thời Mộ mặc quần áo thể thao đứng dưới tàng cây, chân dài giãn ra, đôi mắt nhắm nghiền, ánh nắng cắt qua bóng cây rơi lên mặt cô tạo thành một mảng bóng loang lổ. Hình ảnh rất đẹp, rất tài tình, giống như là một tập ảnh chân dung của nam minh tinh vậy.
Người bình thường sẽ chụp ảnh anh em nhà mình vậy sao?
Chu Thực không chắc, nhưng cậu ta chắc chắn là không.
Ôm tâm trạng hoang mang và hồi hộp, thiết lập chương trình xong, Chu Thực lại trả di động về. Sau khi cảm ơn, Hạ Hàng Nhất cất di động vào trong túi quần, rồi rất tự nhiên đi làm chuyện khác.
Chu Thực nhìn cậu với đầy vẻ hoài nghi, đoạn nuốt nước bọt và kéo Hạ Hàng Nhất lại. Đôi môi ngập ngừng, cậu ta thử dò hỏi: “Lão Hạ, cậu từng yêu đương chưa?”
Hạ Hàng Nhất lắc đầu: “Chưa đâu, tôi chẳng có tài cán gì, người ta không ưa tôi đâu.”
Chu Thực càng dè dặt: “Vậy... Vậy cậu thích kiểu người gì?”
Hạ Hàng Nhất tạm dừng công việc, nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ, rồi xấu hổ cười: “Tôi thích người đẹp, giống Thời Mộ vậy đó. Thời Mộ trông đẹp lắm luôn, trắng tinh à, càng nhìn càng thích.”
Da cậu thuộc màu lúa mạch, nom rất khỏe mạnh, nhưng cậu luôn hâm mộ mấy cậu trai da trắng.
Nghe được câu trả lời, nhịp tim Chu Thực nhảy ầm ầm, cậu ta nhìn Thời Mộ ngoài ban công rồi nhìn lại Hạ Hàng Nhất đang bận việc trước mặt, bắt đầu thấy hơi mệt mệt người rồi.
Hình như cậu ta... biết được một bí mật động trời đó!
Vấn đề là chuyện này có nên nói cho Thời Mộ biết không? Phải nói thế nào đây?
Trong lúc cậu ta xoắn xuýt khôn cùng, Phó Vân Thâm mua đồ về.
Nhìn thiếu niên u ám đang đứng ở cửa, Chu Thực như thấy được cứu tinh, đôi mắt sáng rỡ.
Cậu ta cầm lấy bịch thịt bò khô, mạnh mẽ chạy bổ nhào về phía Phó Vân Thâm, thuận đà kéo cậu ra khỏi cửa.
Chu Thực móc chặt lấy cổ Phó Vân Thâm, lúc nói có mùi thịt bò khô nồng nặc: “Anh Thâm, có chuyện lớn không ổn rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.