Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 70
Cẩm Chanh
30/01/2022
Nền nếp của Nhất Trung rất chặt chẽ, cổng vào được canh gác cẩn mật, khi lão Hoàng dẫn mọi người vào cửa thì lập tức thu hút ánh mắt của một số
lượng lớn người.
Vụ bê bối cách đây không lâu đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với lão Hoàng, dáng vẻ của anh rất dễ nhận biết, mọi người nhìn là có thể nhận ra anh ngay, đồng thời phía sau còn có Thời Mộ đi theo.
Gương mặt của Thời Mộ vô cùng xuất chúng, mị cổ giúp nâng khí chất của cô cao lên không ít, thoạt nhìn hoàn toàn không hề giống người thật mà như một minh tinh cao quý nào đó.
Bối Linh cùng đi tới, ánh mắt kiên định, lồng ngực thẳng tắp, nghĩ dù thế nào mình cũng không thể rụt rè sợ hãi làm mất mặt nam thần được.
Vì thi đấu, cấp cao trường học đã cố ý sắp xếp phòng nghỉ cho các học sinh tới so tài. Lão Hoàng dẫn hai người thẳng qua đó, còn lại Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất chờ đợi ở đại sảnh thính phòng thể dục.
Kiểu thi đấu tập thể dục theo nhạc này vốn không có nhiều người tới xem, mỗi trường học đều dẫn theo vài học sinh đến hỗ trợ hiện trường. Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất ngồi xuống chờ ở hàng ghế đầu, đợi một hồi thấy hơi chán nản.
Một tay Phó Vân Thâm chống cằm, cậu rảnh rỗi nghịch điện thoại di động.
Lúc này, có một bóng đen bao phủ trên đầu, thậm chí còn có hương thơm bay tới.
“À ừm... Em có thể xin WeChat của anh không ạ?”
Là một học sinh Nhất Trung, dáng vẻ rất thanh tú, gương mặt cô nàng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.
Phó Vân Thâm hơi ngước lên, đôi mắt hung dữ và đầy lạnh lùng không hợp tình người, tóm lại chính là không dễ dây vào. Nữ sinh sửng sốt rồi cẩn thận lùi về sau, hoảng hốt chạy xa.
Phó Vân Thâm cười giễu, thu lại ánh nhìn.
Hạ Hàng Nhất thì thào: “Vân Thâm, cậu dữ quá, doạ bạn gái chạy rồi kìa.”
“À.” Về chuyện này, cậu tỏ ra thờ ơ.
Hạ Hàng Nhất không nhiều lời nữa, chợt chuyển ánh nhìn, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang kiểm tra thiết bị ở dưới sân khấu, cậu ấy vội vàng vẫy tay: “Thời Mộ!”
Chất giọng trong trẻo vang vọng trong phòng thể dục to rộng, tức khắc thu hút khá nhiều người nhìn qua đây. Tuy nhiên, khi người kia quay lại, Hạ Hàng Nhất mới phát hiện mình nhận lầm người. Bóng lưng của đối phương khá giống Thời Mộ, nhưng mặc đồng phục Nhất Trung, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nhạt nhoà hệt như một người bệnh, không hề sáng sủa như Thời Mộ.
“Thời Lê?” Bạn học bên cạnh cùng gọi anh, Thời Lê quay lại, lông mi run rẩy, đoạn rời ngay khỏi đại sảnh thể dục.
Chín giờ bốn mươi, cách thời gian bắt đầu thi đấu còn khoảng hai mươi phút nữa.
Ở cùng phòng chờ với các học sinh của trường, Thời Mộ và Bối Linh không hề căng thẳng. Cô bé còn lén lút ăn ít bánh bích quy và lặng lẽ chia sẻ đôi chút với học sinh bên cạnh.
Nữ sinh ăn bánh quy trộm đánh giá Thời Mộ, rồi thì thầm hỏi: “Bạn đó đẹp trai quá, nam hay nữ vậy?”
Bối Linh cũng thầm thì đáp: “Thời Mộ là con trai, nhưng lúc làm con gái cũng đẹp lắm á.”
Cách giải thích này khiến nữ sinh trừng to mắt, hỏi tiếp: “Các bạn là Anh Nam hả?”
Bối Linh gật đầu: “Ừ, các bạn là Tam Trung hả?”
Nữ sinh nhoẻn cười: “Đúng vậy, các bạn ra sân thứ bao nhiêu?”
Bối Linh đáp lại: “Thứ năm, vị trí trung tâm luôn.”
Nữ sinh lại nghiêng đầu lén lút nhìn Thời Mộ, càng đè giọng thấp hơn: “Nói thật nhé, bạn có thể giúp mình xin cách liên hệ của bạn ấy không?”
Bối Linh lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Mình không thể giúp bạn, vậy là thiếu tôn trọng Thời Mộ, nếu muốn bạn có thể tự xin mà.”
Bị từ chối nhưng bạn nữ không tức giận, hai người nhanh chóng chuyển đề tài đến chuyện khác. Chốc lát sau những nữ sinh dự thi khác cũng tham gia vào câu chuyện. Bối Linh trông đáng yêu, tính tình niềm nở, có thể hoà mình được với bất cứ ai.
Thời Mộ dựa vào thành ghế chợp mắt, thình lình nghe có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó có một người ló đầu vào, nhìn qua nhìn lại lòng vòng rồi dừng lại ở Thời Mộ: “Bạn Thời Mộ, bên ngoài có người gọi bạn, bảo có chuyện.”
Mắt cô ánh lên, cô đứng dậy ra ngoài.
Ở cuối cầu thang, Thời Mộ thấy có một cậu thiếu niên đang đứng đợi. Bước chân khưng lại, cô lập tức muốn quay đi.
“Thời Mộ.” Thời Lê gọi cô lại.
Cô xoay người, ủ rũ hỏi: “Cậu em à, anh năm lần bảy lượt gọi tôi tới đây rốt cuộc để làm gì?”
Thời Lê ngoắc tay với cô: “Tới đây.”
Thời Mộ thở dài, nhìn hai bên, chắc rằng không có ai mới miễn cưỡng đi tới, sợ người ta phát hiện, cô còn đóng cửa cầu thang lại.
Sắc mặt Thời Lê cô quạnh, anh nhìn cô: “Anh đã hỏi Dung Dung rồi, con bé nói hôm đó nó gặp phiền phức ở quán bar nhưng có người giúp con bé, là em à?”
Thời Mộ đút tay vào túi, tránh đi ánh nhìn: “Nếu cảm ơn giúp em của anh thì không cần đâu, anh còn chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.”
Anh đột nhiên giữ cổ tay Thời Mộ: “Bây giờ em giả trai học ở Anh Nam hả?”
Thời Mộ ra chiều không kiên nhẫn: “Không liên quan đến anh.”
Thời Lê nắm cổ tay cô rất chặt, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý.
Đương nhiên anh biết không liên quan đến mình, trên thực tế đã lâu vậy nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến cô. Vì lý do cơ thể, từ khi sinh ra hai người đã chia tách, mười sáu tuổi Thời Mộ mới được nhận lại về nhà. Năm đó trạng thái của anh rất tệ, 365 ngày có một nửa thời gian anh nằm điều dưỡng ở bệnh viện nên đương nhiên cũng không rảnh rỗi quan tâm đến đứa em ruột từ đâu lòi ra này, sau khi xuất viện về nhà, anh mới chú ý đến Thời Mộ ở trên gác lửng kia.
Từ nhỏ đến lớn, người nhà năm lần bảy lượt dặn anh rằng “Thời Mộ sẽ hại chết con đó”, lần nào cũng lặp lại vào tai anh như tẩy não. Còn Thời Mộ thì sao? Thời Mộ mãi không đáng yêu và dễ mến như Thời Dung mà luôn tỏ ra phách lối, không phải lén lút bỏ sâu vào cặp thì sẽ tưới nước vào trong piano của anh, không thì sẽ tìm cách để anh thấy những linh hồn ma quái, khiến anh không dám đến gần và không thể nào đến gần.
Thời Mộ như một đoá hoa ăn thịt người, ai đến gần thì cô sẽ hại chết người đó.
Song suy cho cùng là anh em, máu liền máu, tim liền tim, Thời Lê những tưởng rằng có cô hay không cũng thế thôi, tuy vậy khi Thời Mộ thật sự rời khỏi nhà họ Thời, lòng anh không khỏi nhớ mong.
Hôm nay thấy Thời Mộ ăn mặc như con trai, trong lòng anh càng khó chịu.
Thời Lê liếc nhìn cô rồi móc một tấm thẻ từ ví tiền ra: “Cho nè, mua đồ ăn ngon đi.”
Thời Mộ sợ run, cười hỏi: “Anh nghĩ tôi là ăn xin?”
“Anh không...”
Thời Mộ không cho anh cơ hội nói chuyện nữa, nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa sẽ đến thời gian thi đấu, cô không nghĩ ngợi gì mà xoay người xuống lầu.
Kết quả mới vừa bước ra, một bóng dáng lập tức chạy vọt vào từ bên ngoài, hai tay đẩy mạnh lưng Thời Mộ. Đột nhiên xuất hiện một sức lực khiến trọng tâm ở chân cô không được vững, hầu như chưa kịp chộp lấy tay vịn bên cạnh thì cơ thể đã lăn xuống lầu rồi.
“Rầm phịch”, Thời Mộ ngã xuống đất, đầu gối bị va đập, toàn thân đau rã rời.
Thời Mộ cắn răng chịu đựng cơn đau, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.
Vụ bê bối cách đây không lâu đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với lão Hoàng, dáng vẻ của anh rất dễ nhận biết, mọi người nhìn là có thể nhận ra anh ngay, đồng thời phía sau còn có Thời Mộ đi theo.
Gương mặt của Thời Mộ vô cùng xuất chúng, mị cổ giúp nâng khí chất của cô cao lên không ít, thoạt nhìn hoàn toàn không hề giống người thật mà như một minh tinh cao quý nào đó.
Bối Linh cùng đi tới, ánh mắt kiên định, lồng ngực thẳng tắp, nghĩ dù thế nào mình cũng không thể rụt rè sợ hãi làm mất mặt nam thần được.
Vì thi đấu, cấp cao trường học đã cố ý sắp xếp phòng nghỉ cho các học sinh tới so tài. Lão Hoàng dẫn hai người thẳng qua đó, còn lại Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất chờ đợi ở đại sảnh thính phòng thể dục.
Kiểu thi đấu tập thể dục theo nhạc này vốn không có nhiều người tới xem, mỗi trường học đều dẫn theo vài học sinh đến hỗ trợ hiện trường. Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất ngồi xuống chờ ở hàng ghế đầu, đợi một hồi thấy hơi chán nản.
Một tay Phó Vân Thâm chống cằm, cậu rảnh rỗi nghịch điện thoại di động.
Lúc này, có một bóng đen bao phủ trên đầu, thậm chí còn có hương thơm bay tới.
“À ừm... Em có thể xin WeChat của anh không ạ?”
Là một học sinh Nhất Trung, dáng vẻ rất thanh tú, gương mặt cô nàng vừa khẩn trương vừa thấp thỏm.
Phó Vân Thâm hơi ngước lên, đôi mắt hung dữ và đầy lạnh lùng không hợp tình người, tóm lại chính là không dễ dây vào. Nữ sinh sửng sốt rồi cẩn thận lùi về sau, hoảng hốt chạy xa.
Phó Vân Thâm cười giễu, thu lại ánh nhìn.
Hạ Hàng Nhất thì thào: “Vân Thâm, cậu dữ quá, doạ bạn gái chạy rồi kìa.”
“À.” Về chuyện này, cậu tỏ ra thờ ơ.
Hạ Hàng Nhất không nhiều lời nữa, chợt chuyển ánh nhìn, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc đang kiểm tra thiết bị ở dưới sân khấu, cậu ấy vội vàng vẫy tay: “Thời Mộ!”
Chất giọng trong trẻo vang vọng trong phòng thể dục to rộng, tức khắc thu hút khá nhiều người nhìn qua đây. Tuy nhiên, khi người kia quay lại, Hạ Hàng Nhất mới phát hiện mình nhận lầm người. Bóng lưng của đối phương khá giống Thời Mộ, nhưng mặc đồng phục Nhất Trung, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt nhạt nhoà hệt như một người bệnh, không hề sáng sủa như Thời Mộ.
“Thời Lê?” Bạn học bên cạnh cùng gọi anh, Thời Lê quay lại, lông mi run rẩy, đoạn rời ngay khỏi đại sảnh thể dục.
Chín giờ bốn mươi, cách thời gian bắt đầu thi đấu còn khoảng hai mươi phút nữa.
Ở cùng phòng chờ với các học sinh của trường, Thời Mộ và Bối Linh không hề căng thẳng. Cô bé còn lén lút ăn ít bánh bích quy và lặng lẽ chia sẻ đôi chút với học sinh bên cạnh.
Nữ sinh ăn bánh quy trộm đánh giá Thời Mộ, rồi thì thầm hỏi: “Bạn đó đẹp trai quá, nam hay nữ vậy?”
Bối Linh cũng thầm thì đáp: “Thời Mộ là con trai, nhưng lúc làm con gái cũng đẹp lắm á.”
Cách giải thích này khiến nữ sinh trừng to mắt, hỏi tiếp: “Các bạn là Anh Nam hả?”
Bối Linh gật đầu: “Ừ, các bạn là Tam Trung hả?”
Nữ sinh nhoẻn cười: “Đúng vậy, các bạn ra sân thứ bao nhiêu?”
Bối Linh đáp lại: “Thứ năm, vị trí trung tâm luôn.”
Nữ sinh lại nghiêng đầu lén lút nhìn Thời Mộ, càng đè giọng thấp hơn: “Nói thật nhé, bạn có thể giúp mình xin cách liên hệ của bạn ấy không?”
Bối Linh lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Mình không thể giúp bạn, vậy là thiếu tôn trọng Thời Mộ, nếu muốn bạn có thể tự xin mà.”
Bị từ chối nhưng bạn nữ không tức giận, hai người nhanh chóng chuyển đề tài đến chuyện khác. Chốc lát sau những nữ sinh dự thi khác cũng tham gia vào câu chuyện. Bối Linh trông đáng yêu, tính tình niềm nở, có thể hoà mình được với bất cứ ai.
Thời Mộ dựa vào thành ghế chợp mắt, thình lình nghe có tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó có một người ló đầu vào, nhìn qua nhìn lại lòng vòng rồi dừng lại ở Thời Mộ: “Bạn Thời Mộ, bên ngoài có người gọi bạn, bảo có chuyện.”
Mắt cô ánh lên, cô đứng dậy ra ngoài.
Ở cuối cầu thang, Thời Mộ thấy có một cậu thiếu niên đang đứng đợi. Bước chân khưng lại, cô lập tức muốn quay đi.
“Thời Mộ.” Thời Lê gọi cô lại.
Cô xoay người, ủ rũ hỏi: “Cậu em à, anh năm lần bảy lượt gọi tôi tới đây rốt cuộc để làm gì?”
Thời Lê ngoắc tay với cô: “Tới đây.”
Thời Mộ thở dài, nhìn hai bên, chắc rằng không có ai mới miễn cưỡng đi tới, sợ người ta phát hiện, cô còn đóng cửa cầu thang lại.
Sắc mặt Thời Lê cô quạnh, anh nhìn cô: “Anh đã hỏi Dung Dung rồi, con bé nói hôm đó nó gặp phiền phức ở quán bar nhưng có người giúp con bé, là em à?”
Thời Mộ đút tay vào túi, tránh đi ánh nhìn: “Nếu cảm ơn giúp em của anh thì không cần đâu, anh còn chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.”
Anh đột nhiên giữ cổ tay Thời Mộ: “Bây giờ em giả trai học ở Anh Nam hả?”
Thời Mộ ra chiều không kiên nhẫn: “Không liên quan đến anh.”
Thời Lê nắm cổ tay cô rất chặt, ánh mắt càng lúc càng thâm thuý.
Đương nhiên anh biết không liên quan đến mình, trên thực tế đã lâu vậy nhưng anh chưa bao giờ quan tâm đến cô. Vì lý do cơ thể, từ khi sinh ra hai người đã chia tách, mười sáu tuổi Thời Mộ mới được nhận lại về nhà. Năm đó trạng thái của anh rất tệ, 365 ngày có một nửa thời gian anh nằm điều dưỡng ở bệnh viện nên đương nhiên cũng không rảnh rỗi quan tâm đến đứa em ruột từ đâu lòi ra này, sau khi xuất viện về nhà, anh mới chú ý đến Thời Mộ ở trên gác lửng kia.
Từ nhỏ đến lớn, người nhà năm lần bảy lượt dặn anh rằng “Thời Mộ sẽ hại chết con đó”, lần nào cũng lặp lại vào tai anh như tẩy não. Còn Thời Mộ thì sao? Thời Mộ mãi không đáng yêu và dễ mến như Thời Dung mà luôn tỏ ra phách lối, không phải lén lút bỏ sâu vào cặp thì sẽ tưới nước vào trong piano của anh, không thì sẽ tìm cách để anh thấy những linh hồn ma quái, khiến anh không dám đến gần và không thể nào đến gần.
Thời Mộ như một đoá hoa ăn thịt người, ai đến gần thì cô sẽ hại chết người đó.
Song suy cho cùng là anh em, máu liền máu, tim liền tim, Thời Lê những tưởng rằng có cô hay không cũng thế thôi, tuy vậy khi Thời Mộ thật sự rời khỏi nhà họ Thời, lòng anh không khỏi nhớ mong.
Hôm nay thấy Thời Mộ ăn mặc như con trai, trong lòng anh càng khó chịu.
Thời Lê liếc nhìn cô rồi móc một tấm thẻ từ ví tiền ra: “Cho nè, mua đồ ăn ngon đi.”
Thời Mộ sợ run, cười hỏi: “Anh nghĩ tôi là ăn xin?”
“Anh không...”
Thời Mộ không cho anh cơ hội nói chuyện nữa, nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa sẽ đến thời gian thi đấu, cô không nghĩ ngợi gì mà xoay người xuống lầu.
Kết quả mới vừa bước ra, một bóng dáng lập tức chạy vọt vào từ bên ngoài, hai tay đẩy mạnh lưng Thời Mộ. Đột nhiên xuất hiện một sức lực khiến trọng tâm ở chân cô không được vững, hầu như chưa kịp chộp lấy tay vịn bên cạnh thì cơ thể đã lăn xuống lầu rồi.
“Rầm phịch”, Thời Mộ ngã xuống đất, đầu gối bị va đập, toàn thân đau rã rời.
Thời Mộ cắn răng chịu đựng cơn đau, khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.