Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 73
Cẩm Chanh
30/01/2022
Mưa lớn nhỏ xuống đất làm văng bọt nước lên, rất ít người sẽ ra ngoài lúc trời mưa to.
Phó Vân Thâm đút hai tay vào túi đứng dưới đèn đường, đôi mắt sau chiếc mũ sắc bén như diều hâu.
Cổng lớn ở phía trước cuối cùng cũng mở ra. Một cô gái mặc đồ thể thao trắng và che dù, đang đi sang bên này mà không hề chú ý gì. Phó Vân Thâm siết chặt quả đấm và lập tức cản lại.
Cậu rất cao, gần một mét tám, không tính là rắn chắc nhưng khí chất đầy sức ép.
Thời Dung cầm ô bỗng sợ run lên, rồi không khỏi lùi về sau hai bước, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt này thì đôi mắt cô ta rõ ràng ánh lên sự sợ hãi, chạy quay về ngay mà không mảy may nghĩ ngợi.
Phó Vân Thâm kéo lấy cô ta.
Tay đang cầm dù của Thời Dung không khỏi run rẩy, cô ta hoảng sợ đến nỗi cánh mũi phập phồng dồn dập. Thời Dung run lẩy bẩy hỏi: “Anh... anh muốn làm gì?”
Phó Vân Thâm lướt nhìn xuống chân cô ta rồi nhếch môi: “Tôi cũng lấy một chân của cô, cô thấy thế nào?”
Sắc mặt Thời Dung bất chợt thay đổi, cô ta quay lại bắt đầu gọi: “Anh ơi ——!”
Ba mẹ đều đến công ty. Bà nội đang đánh bài ở nhà bạn. Nhìn trước nhìn sau không thấy ai, Thời Dung hốt hoảng co rúm.
Phó Vân Thâm nhìn ra đằng sau cô ta. Cổng nhà mở ra, Thời Lê không cầm theo ô, chỉ mang đôi dép lê đi ra, áo sơ mi trên người anh nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt, lớp áo mỏng tang dính vào người khiến anh trông càng thêm yếu ớt.
Phó Vân Thâm nheo mắt.
“Anh, tên này bị khùng đấy, anh mau cứu em đi!” Thời Dung khàn giọng gào lên.
Mắt Phó Vân Thâm ánh lên, cậu thả tay ra.
Thời Dung vừa trốn thoát được, khóc lóc nấp sau lưng Thời Lê và nhìn cậu với vẻ nơm nớp lo sợ.
Thời Lê che chở cho em gái với vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Cậu ta là anh của cô?” Phó Vân Thâm hỏi.
Thời Dung hô to: “Nhảm nhí! Không thì chẳng lẽ anh của anh sao?”
Dòng suy nghĩ của Phó Vân Thâm hơi lắng xuống, tiếng mưa rơi khiến giọng của cậu trở nên không quá chân thực: “Chỉ có một người này thôi?”
“Không thì mấy người, nhà chúng tôi chỉ có hai anh em tôi, anh mau cút đi thật xa vào! Bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Phó Vân Thâm tới gần mấy bước. Trái tim Thời Dung căng thẳng, cô ta kéo Thời Lê liên tục lùi về sau.
Thời Lê chau mày, đưa tay cản lồng ngực của Phó Vân Thâm, giọng điệu lạnh nhạt mang theo thái độ xa cách: “Xin hỏi cậu có chuyện gì?”
“Đương nhiên có chuyện rồi.” Phó Vân Thâm cúi xuống sát bên Thời Lê, khí thế nghiêm nghị trên người khiến cơ bắp toàn thân Thời Lê căng thẳng: “Cô ta làm bạn tôi bị thương, đương nhiên phải lấy một chân của cô ta rồi.”
Thời Dung kịp thời nhận ra cậu tới đây báo thù cho Thời Mộ.
Tay cô ta run cầm cập, nhẹ nhàng kéo tay áo Thời Lê với đôi mắt đầy vẻ cầu khẩn. Cô ta đã sớm biết thiếu niên này đáng sợ nhường nào, dù gì cũng không thể cho cậu ta biết mình đã làm những chuyện đó với Thời Mộ, không thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua cho cô.
Thời Lê không cử động: “Xin hỏi tên bạn của cậu?”
Phó Vân Thâm khẽ máy môi: “Thời Mộ.”
Mưa tí tách rơi xuống. Sắc mặt Thời Lê trắng bệch, đôi mắt hoa đào phủ sương nặng trĩu. Thời Dung níu chặt tay áo Thời Lê, đang lúc cô ta nghĩ anh trai sẽ giấu giếm giúp mình thì nghe anh nhẹ nhàng đáp “được”.
Thời Dung bỗng chốc trợn to mắt. Vẻ mặt cô ta cực kì kinh ngạc và khó tin.
“Anh...”
“Chờ tôi một lát.” Thời Lê hất tay Thời Dung ra, đi vào sân trong, rồi lấy chiếc kéo cắt hoa đang đặt trên bàn. Thời Dung hét toáng lên, lảo đảo chạy về phòng, sau đó “cạch cạch” khoá trái cửa lại.
Thời Lê không đi, đôi mắt vừa lạnh lùng vừa cố chấp: “Thời Mộ bị Thời Dung đẩy, giữa hai đứa có một số chuyện không vui. Tôi là anh trai của em ấy, trách nhiệm vẫn là của tôi, nên là...”
Thời Lê nhìn thẳng vào Phó Vân Thâm, không mảy may do dự dùng kéo cắt vào đùi mình, ra tay cực ác, máu tươi lập tức chảy xuống ròng ròng.
Bờ môi anh bỗng chốc trắng bệch, thốt ra từng chữ lạnh lùng: “Cậu hài lòng chưa?”
Phó Vân Thâm nhíu mày, cười khẩy, lặng im không nói gì mà xoay người về nhà.
Lách cách.
Sau khi cậu đi, tay Thời Lê buông lỏng, cây kéo rơi xuống đất. Mắc mưa và mất máu trong thời gian dài khiến trước mắt anh biến thành một mảng màu đen. Choáng đầu hoa mắt, Thời Lê lảo đảo quay về nhà nhưng phát hiện Thời Dung đã khóa chặt cửa từ lúc nào rồi.
Anh dựa vào khung cửa, thân dưới không yên, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Đèn xe loé lên, sau đó xe được lái vào nhà để xe. Chẳng bao lâu sau, ba mẹ Thời vào nhà. Thấy Thời Lê với dáng vẻ chật vật, bắp đùi còn chảy máu, mẹ Thời giật mình thon thót, thậm chí không màng cầm ô mà vội vã chạy tới.
“Con cưng của mẹ, sao con lại thành thế này? Mau vào nhà đi.” Mẹ Thời dìu anh, phát hiện cửa không mở được thì sắc mặt lập tức lạnh tanh: “Em con đâu?”
Trong nhà, Thời Dung vừa khóc vừa la: “Anh con điên rồi, anh ấy muốn giết con đó?!”
Mẹ Thời trợn to mắt, hét to lên với ba Thời vừa mới tới: “Tần ngần ở đó làm gì, mau tới mở cửa?”
Ba Thời vốn sợ vợ nên hoàn toàn không dám chậm trễ. Ông ta luống cuống tay chân móc chìa khoá ra mở cửa.
Mẹ Thời kéo anh định đi vào.
Thời Lê vẫn không cử động, cơ thể mảnh khảnh và đôi mắt cực kì lạnh nhạt.
Bị ánh nhìn chằm chằm này làm mình kinh hãi, Mẹ Thời không khỏi buông lỏng bàn tay đang kéo lấy anh: “Tiểu Lê, sao con lại nhìn mẹ như vậy?”
Thời Lê mở miệng, giọng điệu run rẩy khàn khàn: “Con là con trai của mẹ.”
“Đương nhiên con là con của mẹ, con đang nói gì thế?”
Anh cười: “Thời Mộ thì sao?”
Sắc mặt mẹ Thời lập tức thay đổi.
Thời Lê hít sâu, đưa tay vuốt lồng ngực đang đau nhói: “Con hỏi mẹ, em ấy rời khỏi đây, là tự nó đi hay bị mọi người đuổi đi?”
Ánh mắt Mẹ Thời hơi hốt hoảng, cuối cùng bà ta kiên định nói: “Tự nó đi, còn đòi ba mẹ 150 nghìn nữa. Nó còn mang hết di vật ông ngoại con để lại, không tin thì con có thể hỏi ba con, không ai trong nhà đuổi nó đi cả.”
Ba Thời gật đầu theo.
“Được rồi, đừng nói tới nó nữa.” Mẹ Thời dìu Thời Lê vào nhà: “Vào nhà thay quần áo đi con, sau đó chúng ta đi bệnh viện, chờ về rồi tính sổ với em con sau, dám nhốt anh mình ở ngoài, đúng là không hiểu chuyện, gieo hoạ y chang cái loại đó!”
Nghĩ đến Thời Mộ, mẹ Thời hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời Lê rã rời để mẹ dìu vào. Anh thầm cảm thấy thật thê lương.
Ban đầu Thời Mộ vừa tới, hai người đều không hợp nhau. Sau này cô đi, lần đầu tiên anh vào phòng cô, một ngôi nhà lớn đến vậy, lại bắt cô phải nương thân trong một cái gác nho nhỏ. Căn phòng chật chội, giường nhỏ đến nỗi không duỗi chân ra được, trên bàn có khắc chữ, đó là thơ cô viết ——
[Nếu nhân gian không giữ được tôi, chi bằng trả ưu sầu lại cho trăng sáng.]
Song sinh thật thần kì. Hôm đó anh ngồi ở vị trí kia, ánh trăng hắt lên mặt bàn, ở trong phòng ấy, Thời Lê đã thật sự trải qua cảm giác cô lập và tuyệt vọng. Có lẽ với em gái ruột của anh, cái nhà này chẳng tốt bằng căn nhà cũ nát của dân tộc Lê.
Tất cả mọi người e ngại Thời Mộ, bao gồm cả anh trai ruột thịt này. Khi anh cất bớt sợ hãi, muốn thử đến gần thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Mưa to đến sáu giờ thì tạnh.
Về nhà thu dọn đồ đạc xong, Phó Vân Thâm vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích. Cậu nhắm mắt trầm tư chốc lát, rồi cầm điện thoại di động trên bàn lên.
Điện thoại được kết nối, Phó Vân Thâm hỏi: “Chú Vương, chú có thể điều tra vài người giúp con không ạ? Dạ, trước trưa mai cho con, dạ.”
Cậu vừa tắt điện thoại, Chu Thực đã gọi vào. Cậu ta gào to: “Lô? Anh Thâm, sao cậu không nghe điện thoại của tôi? Có phải cậu có ý kiến gì với tôi không hử, nghe nói anh Mộ bị thương à, bây giờ cậu đang ở nhà anh Mộ hả? Có cần tôi qua đó không!”
Vừa dứt lời, trong loa vang lên một giọng trung niên vô cùng nóng nảy: “Mày không được đi đâu hết cho ông!”
Chu Thực: “Chu Vân Trường, mịa nó ba không thể nhỏ giọng tí sao? Ba muốn hù chết con đoạn tử tuyệt tôn hả!”
Ba Chu: “Đây là thái độ mày nói chuyện với ông đấy hả? Hôm nay ông sẽ tự cắt đường hương khói, mày cút vào đây cho tao!”
Lạch cạch.
Không còn tiếng gì nữa rồi.
“...” Phó Vân Thâm nhìn điện thoại, chớp mắt mấy cái rồi chuyển qua WeChat.
[QAQ: Sáng sớm mai tôi qua.]
Khi nhận được WeChat của Phó Vân Thâm, Thời Mộ đang hưởng thụ thời gian không cần mặc áo lót. Cô nằm trên giường, nhìn chăm chú vào mấy từ đó trong hai giây, gõ: [Không cần đâu, một mình tôi rất ổn, không cần phiền anh Vân Thâm đâu nghen.]
[QAQ: Được, sáng sớm mai tôi qua.]
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: ...]
Chẳng lẽ cậu ấy không hiểu tiếng Trung à?
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: No worries, I don’t need youe.]
[QAQ: I will there tomorrow.]
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: ...]
Ừm, Phó Vân Thâm bị mù rồi.
Cả đêm bình yên.
Chín giờ sáng, Phó Vân Thâm nhận được hai tờ tài liệu thông tin do chú Vương gửi đến.
Phó Vân Thâm đút hai tay vào túi đứng dưới đèn đường, đôi mắt sau chiếc mũ sắc bén như diều hâu.
Cổng lớn ở phía trước cuối cùng cũng mở ra. Một cô gái mặc đồ thể thao trắng và che dù, đang đi sang bên này mà không hề chú ý gì. Phó Vân Thâm siết chặt quả đấm và lập tức cản lại.
Cậu rất cao, gần một mét tám, không tính là rắn chắc nhưng khí chất đầy sức ép.
Thời Dung cầm ô bỗng sợ run lên, rồi không khỏi lùi về sau hai bước, đến khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt này thì đôi mắt cô ta rõ ràng ánh lên sự sợ hãi, chạy quay về ngay mà không mảy may nghĩ ngợi.
Phó Vân Thâm kéo lấy cô ta.
Tay đang cầm dù của Thời Dung không khỏi run rẩy, cô ta hoảng sợ đến nỗi cánh mũi phập phồng dồn dập. Thời Dung run lẩy bẩy hỏi: “Anh... anh muốn làm gì?”
Phó Vân Thâm lướt nhìn xuống chân cô ta rồi nhếch môi: “Tôi cũng lấy một chân của cô, cô thấy thế nào?”
Sắc mặt Thời Dung bất chợt thay đổi, cô ta quay lại bắt đầu gọi: “Anh ơi ——!”
Ba mẹ đều đến công ty. Bà nội đang đánh bài ở nhà bạn. Nhìn trước nhìn sau không thấy ai, Thời Dung hốt hoảng co rúm.
Phó Vân Thâm nhìn ra đằng sau cô ta. Cổng nhà mở ra, Thời Lê không cầm theo ô, chỉ mang đôi dép lê đi ra, áo sơ mi trên người anh nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt, lớp áo mỏng tang dính vào người khiến anh trông càng thêm yếu ớt.
Phó Vân Thâm nheo mắt.
“Anh, tên này bị khùng đấy, anh mau cứu em đi!” Thời Dung khàn giọng gào lên.
Mắt Phó Vân Thâm ánh lên, cậu thả tay ra.
Thời Dung vừa trốn thoát được, khóc lóc nấp sau lưng Thời Lê và nhìn cậu với vẻ nơm nớp lo sợ.
Thời Lê che chở cho em gái với vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Cậu ta là anh của cô?” Phó Vân Thâm hỏi.
Thời Dung hô to: “Nhảm nhí! Không thì chẳng lẽ anh của anh sao?”
Dòng suy nghĩ của Phó Vân Thâm hơi lắng xuống, tiếng mưa rơi khiến giọng của cậu trở nên không quá chân thực: “Chỉ có một người này thôi?”
“Không thì mấy người, nhà chúng tôi chỉ có hai anh em tôi, anh mau cút đi thật xa vào! Bằng không chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Phó Vân Thâm tới gần mấy bước. Trái tim Thời Dung căng thẳng, cô ta kéo Thời Lê liên tục lùi về sau.
Thời Lê chau mày, đưa tay cản lồng ngực của Phó Vân Thâm, giọng điệu lạnh nhạt mang theo thái độ xa cách: “Xin hỏi cậu có chuyện gì?”
“Đương nhiên có chuyện rồi.” Phó Vân Thâm cúi xuống sát bên Thời Lê, khí thế nghiêm nghị trên người khiến cơ bắp toàn thân Thời Lê căng thẳng: “Cô ta làm bạn tôi bị thương, đương nhiên phải lấy một chân của cô ta rồi.”
Thời Dung kịp thời nhận ra cậu tới đây báo thù cho Thời Mộ.
Tay cô ta run cầm cập, nhẹ nhàng kéo tay áo Thời Lê với đôi mắt đầy vẻ cầu khẩn. Cô ta đã sớm biết thiếu niên này đáng sợ nhường nào, dù gì cũng không thể cho cậu ta biết mình đã làm những chuyện đó với Thời Mộ, không thì chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua cho cô.
Thời Lê không cử động: “Xin hỏi tên bạn của cậu?”
Phó Vân Thâm khẽ máy môi: “Thời Mộ.”
Mưa tí tách rơi xuống. Sắc mặt Thời Lê trắng bệch, đôi mắt hoa đào phủ sương nặng trĩu. Thời Dung níu chặt tay áo Thời Lê, đang lúc cô ta nghĩ anh trai sẽ giấu giếm giúp mình thì nghe anh nhẹ nhàng đáp “được”.
Thời Dung bỗng chốc trợn to mắt. Vẻ mặt cô ta cực kì kinh ngạc và khó tin.
“Anh...”
“Chờ tôi một lát.” Thời Lê hất tay Thời Dung ra, đi vào sân trong, rồi lấy chiếc kéo cắt hoa đang đặt trên bàn. Thời Dung hét toáng lên, lảo đảo chạy về phòng, sau đó “cạch cạch” khoá trái cửa lại.
Thời Lê không đi, đôi mắt vừa lạnh lùng vừa cố chấp: “Thời Mộ bị Thời Dung đẩy, giữa hai đứa có một số chuyện không vui. Tôi là anh trai của em ấy, trách nhiệm vẫn là của tôi, nên là...”
Thời Lê nhìn thẳng vào Phó Vân Thâm, không mảy may do dự dùng kéo cắt vào đùi mình, ra tay cực ác, máu tươi lập tức chảy xuống ròng ròng.
Bờ môi anh bỗng chốc trắng bệch, thốt ra từng chữ lạnh lùng: “Cậu hài lòng chưa?”
Phó Vân Thâm nhíu mày, cười khẩy, lặng im không nói gì mà xoay người về nhà.
Lách cách.
Sau khi cậu đi, tay Thời Lê buông lỏng, cây kéo rơi xuống đất. Mắc mưa và mất máu trong thời gian dài khiến trước mắt anh biến thành một mảng màu đen. Choáng đầu hoa mắt, Thời Lê lảo đảo quay về nhà nhưng phát hiện Thời Dung đã khóa chặt cửa từ lúc nào rồi.
Anh dựa vào khung cửa, thân dưới không yên, hơi thở ngày càng gấp gáp.
Đèn xe loé lên, sau đó xe được lái vào nhà để xe. Chẳng bao lâu sau, ba mẹ Thời vào nhà. Thấy Thời Lê với dáng vẻ chật vật, bắp đùi còn chảy máu, mẹ Thời giật mình thon thót, thậm chí không màng cầm ô mà vội vã chạy tới.
“Con cưng của mẹ, sao con lại thành thế này? Mau vào nhà đi.” Mẹ Thời dìu anh, phát hiện cửa không mở được thì sắc mặt lập tức lạnh tanh: “Em con đâu?”
Trong nhà, Thời Dung vừa khóc vừa la: “Anh con điên rồi, anh ấy muốn giết con đó?!”
Mẹ Thời trợn to mắt, hét to lên với ba Thời vừa mới tới: “Tần ngần ở đó làm gì, mau tới mở cửa?”
Ba Thời vốn sợ vợ nên hoàn toàn không dám chậm trễ. Ông ta luống cuống tay chân móc chìa khoá ra mở cửa.
Mẹ Thời kéo anh định đi vào.
Thời Lê vẫn không cử động, cơ thể mảnh khảnh và đôi mắt cực kì lạnh nhạt.
Bị ánh nhìn chằm chằm này làm mình kinh hãi, Mẹ Thời không khỏi buông lỏng bàn tay đang kéo lấy anh: “Tiểu Lê, sao con lại nhìn mẹ như vậy?”
Thời Lê mở miệng, giọng điệu run rẩy khàn khàn: “Con là con trai của mẹ.”
“Đương nhiên con là con của mẹ, con đang nói gì thế?”
Anh cười: “Thời Mộ thì sao?”
Sắc mặt mẹ Thời lập tức thay đổi.
Thời Lê hít sâu, đưa tay vuốt lồng ngực đang đau nhói: “Con hỏi mẹ, em ấy rời khỏi đây, là tự nó đi hay bị mọi người đuổi đi?”
Ánh mắt Mẹ Thời hơi hốt hoảng, cuối cùng bà ta kiên định nói: “Tự nó đi, còn đòi ba mẹ 150 nghìn nữa. Nó còn mang hết di vật ông ngoại con để lại, không tin thì con có thể hỏi ba con, không ai trong nhà đuổi nó đi cả.”
Ba Thời gật đầu theo.
“Được rồi, đừng nói tới nó nữa.” Mẹ Thời dìu Thời Lê vào nhà: “Vào nhà thay quần áo đi con, sau đó chúng ta đi bệnh viện, chờ về rồi tính sổ với em con sau, dám nhốt anh mình ở ngoài, đúng là không hiểu chuyện, gieo hoạ y chang cái loại đó!”
Nghĩ đến Thời Mộ, mẹ Thời hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời Lê rã rời để mẹ dìu vào. Anh thầm cảm thấy thật thê lương.
Ban đầu Thời Mộ vừa tới, hai người đều không hợp nhau. Sau này cô đi, lần đầu tiên anh vào phòng cô, một ngôi nhà lớn đến vậy, lại bắt cô phải nương thân trong một cái gác nho nhỏ. Căn phòng chật chội, giường nhỏ đến nỗi không duỗi chân ra được, trên bàn có khắc chữ, đó là thơ cô viết ——
[Nếu nhân gian không giữ được tôi, chi bằng trả ưu sầu lại cho trăng sáng.]
Song sinh thật thần kì. Hôm đó anh ngồi ở vị trí kia, ánh trăng hắt lên mặt bàn, ở trong phòng ấy, Thời Lê đã thật sự trải qua cảm giác cô lập và tuyệt vọng. Có lẽ với em gái ruột của anh, cái nhà này chẳng tốt bằng căn nhà cũ nát của dân tộc Lê.
Tất cả mọi người e ngại Thời Mộ, bao gồm cả anh trai ruột thịt này. Khi anh cất bớt sợ hãi, muốn thử đến gần thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Mưa to đến sáu giờ thì tạnh.
Về nhà thu dọn đồ đạc xong, Phó Vân Thâm vẫn ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích. Cậu nhắm mắt trầm tư chốc lát, rồi cầm điện thoại di động trên bàn lên.
Điện thoại được kết nối, Phó Vân Thâm hỏi: “Chú Vương, chú có thể điều tra vài người giúp con không ạ? Dạ, trước trưa mai cho con, dạ.”
Cậu vừa tắt điện thoại, Chu Thực đã gọi vào. Cậu ta gào to: “Lô? Anh Thâm, sao cậu không nghe điện thoại của tôi? Có phải cậu có ý kiến gì với tôi không hử, nghe nói anh Mộ bị thương à, bây giờ cậu đang ở nhà anh Mộ hả? Có cần tôi qua đó không!”
Vừa dứt lời, trong loa vang lên một giọng trung niên vô cùng nóng nảy: “Mày không được đi đâu hết cho ông!”
Chu Thực: “Chu Vân Trường, mịa nó ba không thể nhỏ giọng tí sao? Ba muốn hù chết con đoạn tử tuyệt tôn hả!”
Ba Chu: “Đây là thái độ mày nói chuyện với ông đấy hả? Hôm nay ông sẽ tự cắt đường hương khói, mày cút vào đây cho tao!”
Lạch cạch.
Không còn tiếng gì nữa rồi.
“...” Phó Vân Thâm nhìn điện thoại, chớp mắt mấy cái rồi chuyển qua WeChat.
[QAQ: Sáng sớm mai tôi qua.]
Khi nhận được WeChat của Phó Vân Thâm, Thời Mộ đang hưởng thụ thời gian không cần mặc áo lót. Cô nằm trên giường, nhìn chăm chú vào mấy từ đó trong hai giây, gõ: [Không cần đâu, một mình tôi rất ổn, không cần phiền anh Vân Thâm đâu nghen.]
[QAQ: Được, sáng sớm mai tôi qua.]
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: ...]
Chẳng lẽ cậu ấy không hiểu tiếng Trung à?
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: No worries, I don’t need youe.]
[QAQ: I will there tomorrow.]
[Mộc Mộc Mộc Mộc đầu: ...]
Ừm, Phó Vân Thâm bị mù rồi.
Cả đêm bình yên.
Chín giờ sáng, Phó Vân Thâm nhận được hai tờ tài liệu thông tin do chú Vương gửi đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.