Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 111: Ánh sáng
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Sáng sớm, phòng nghiên cứu tĩnh lặng.
- Sở Hiên, anh xong việc chưa? - Tả Y Y mở cửa phòng nghiên cứu, hỏi.
Dạ Sở Hiên vẫn ngồi trước bàn máy, tay thực hiện một loạt thao tác. Trông anh khá bận rộn.
- Bữa sáng à? - Anh đáp bằng một câu hỏi khác, không dời đi sự chú ý.
- Vâng. Anh bận sao?
Dạ Sở Hiên hoàn tất bước cuối cùng. Anh dừng các thao tác, cau mày nhìn màn hình.
- Đã xong rồi. - Anh nhấc mắt nhìn qua. - Em có việc gì muốn nói phải không? Qua đây ngồi đi.
Tả Y Y hơi lúng túng, nhưng cũng bước qua. Cô kéo ghế ngồi xuống. Anh dựa lưng vào sau ghế, vươn vai.
- Em nói đi.
Tả Y Y hơi nhăn mặt khi nhớ lại.
- Hôm qua em phát hiện tiểu Kỳ có triệu chứng ngưng thở khi ngủ.Sắc mặt Dạ Sở Hiên đột biến, trầm hẳn xuống.
- Con bé có vẻ không biết gì...
Dạ Sở Hiên gõ gõ ngón tay.
- Về mặt lý thuyết thì vi mạch chính của tiểu Kỳ sẽ nhận mọi thông tin bất thường về mặt sức khỏe, kể cả khi não bộ không nhận biết, và gửi báo động về hệ điều hành. - Dạ Sở Hiên trầm giọng.
Sắc mặt Tả Y Y cũng không tốt. Cô nghe cũng hiểu đại khái ý của Dạ Sở Hiên.
- Cho đến bây giờ vẫn không có cảnh báo thì chỉ có hai trường hợp. Một là tiểu Kỳ vô tình chặn lại các thông báo bằng cách nào đó. Hai là con bé đã nhận ra triệu chứng này và cố ý giấu thông tin bằng cách chặn thông báo.
Tả Y Y cau mày.
- Ý anh là gì?
Dạ Sở Hiên lắc đầu. Anh cúi người lấy gì đó trong ngăn bàn, sau đó đưa cho DP-002 bên cạnh. DP-002 phát ra một chuỗi tiếng động vô nghĩa, mắt xoẹt qua một tia sáng nhạt.
- Lưu thông tin đi.- Đã lưu, thưa chủ nhân.
Dạ Sở Hiên đứng dậy.
- Chuyện này để sau. Đi ăn sáng thôi.
Cũng không rõ Dạ Sở Hiên đang nói với Tả Y Y hay DP-002. Mà cũng có thể anh nói với cả hai. Nhưng anh cũng không nói gì hơn. Một người một robot nhìn nhau, sau đó cùng đi theo.
Phòng nghiên cứu sáng ánh xanh của Blue Elitic-flup. Tiếng động cơ hoạt động của các robot và máy móc êm tai vang mãi. Căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có các robot nhỏ lăn qua lăn lại và trên không trung vài máy quay bay vòng. Ở một góc khuất, ánh sáng đỏ phát ra yếu ớt.
Hệ điều hành tại vị trí trung tâm phòng nghiên cứu, cũng là hệ điều hành của Dạ Sở Kỳ, đột nhiên nhấp nháy đèn cảnh báo. Không phải là tiếng cảnh báo lớn kèm sự chuyển màu ánh sáng của Blue Elitic-flup thành đỏ như mọi lần, chỉ nhấp nháy ánh đỏ rồi lại tắt.
Từ phía ánh sáng đỏ tại khóc khuất, một chuỗi tiếng động phát ra, nghe êm tai như tiếng đáp của DP-002 khi không có dữ liệu để trả lời.
Ánh sáng đỏ vụt tắt.
Trong góc phòng, một đống máy móc hơi ngoe nguẩy sợi dây dẫn. Chiếc camera nhỏ ở giữa bộ máy sáng lên.
Chuyển động lặng lẽ trong phòng nghiên cứu sẽ dựng nên sóng gió, nhưng không ai hay biết....
- Sở Hiên, anh xong việc chưa? - Tả Y Y mở cửa phòng nghiên cứu, hỏi.
Dạ Sở Hiên vẫn ngồi trước bàn máy, tay thực hiện một loạt thao tác. Trông anh khá bận rộn.
- Bữa sáng à? - Anh đáp bằng một câu hỏi khác, không dời đi sự chú ý.
- Vâng. Anh bận sao?
Dạ Sở Hiên hoàn tất bước cuối cùng. Anh dừng các thao tác, cau mày nhìn màn hình.
- Đã xong rồi. - Anh nhấc mắt nhìn qua. - Em có việc gì muốn nói phải không? Qua đây ngồi đi.
Tả Y Y hơi lúng túng, nhưng cũng bước qua. Cô kéo ghế ngồi xuống. Anh dựa lưng vào sau ghế, vươn vai.
- Em nói đi.
Tả Y Y hơi nhăn mặt khi nhớ lại.
- Hôm qua em phát hiện tiểu Kỳ có triệu chứng ngưng thở khi ngủ.Sắc mặt Dạ Sở Hiên đột biến, trầm hẳn xuống.
- Con bé có vẻ không biết gì...
Dạ Sở Hiên gõ gõ ngón tay.
- Về mặt lý thuyết thì vi mạch chính của tiểu Kỳ sẽ nhận mọi thông tin bất thường về mặt sức khỏe, kể cả khi não bộ không nhận biết, và gửi báo động về hệ điều hành. - Dạ Sở Hiên trầm giọng.
Sắc mặt Tả Y Y cũng không tốt. Cô nghe cũng hiểu đại khái ý của Dạ Sở Hiên.
- Cho đến bây giờ vẫn không có cảnh báo thì chỉ có hai trường hợp. Một là tiểu Kỳ vô tình chặn lại các thông báo bằng cách nào đó. Hai là con bé đã nhận ra triệu chứng này và cố ý giấu thông tin bằng cách chặn thông báo.
Tả Y Y cau mày.
- Ý anh là gì?
Dạ Sở Hiên lắc đầu. Anh cúi người lấy gì đó trong ngăn bàn, sau đó đưa cho DP-002 bên cạnh. DP-002 phát ra một chuỗi tiếng động vô nghĩa, mắt xoẹt qua một tia sáng nhạt.
- Lưu thông tin đi.- Đã lưu, thưa chủ nhân.
Dạ Sở Hiên đứng dậy.
- Chuyện này để sau. Đi ăn sáng thôi.
Cũng không rõ Dạ Sở Hiên đang nói với Tả Y Y hay DP-002. Mà cũng có thể anh nói với cả hai. Nhưng anh cũng không nói gì hơn. Một người một robot nhìn nhau, sau đó cùng đi theo.
Phòng nghiên cứu sáng ánh xanh của Blue Elitic-flup. Tiếng động cơ hoạt động của các robot và máy móc êm tai vang mãi. Căn phòng rộng lớn trống rỗng, chỉ có các robot nhỏ lăn qua lăn lại và trên không trung vài máy quay bay vòng. Ở một góc khuất, ánh sáng đỏ phát ra yếu ớt.
Hệ điều hành tại vị trí trung tâm phòng nghiên cứu, cũng là hệ điều hành của Dạ Sở Kỳ, đột nhiên nhấp nháy đèn cảnh báo. Không phải là tiếng cảnh báo lớn kèm sự chuyển màu ánh sáng của Blue Elitic-flup thành đỏ như mọi lần, chỉ nhấp nháy ánh đỏ rồi lại tắt.
Từ phía ánh sáng đỏ tại khóc khuất, một chuỗi tiếng động phát ra, nghe êm tai như tiếng đáp của DP-002 khi không có dữ liệu để trả lời.
Ánh sáng đỏ vụt tắt.
Trong góc phòng, một đống máy móc hơi ngoe nguẩy sợi dây dẫn. Chiếc camera nhỏ ở giữa bộ máy sáng lên.
Chuyển động lặng lẽ trong phòng nghiên cứu sẽ dựng nên sóng gió, nhưng không ai hay biết....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.