Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 119: Dải Ngân Hà
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Dạ Sở Kỳ được Vũ Anh Anh lôi vào chỗ ngồi. Radie đã bị cô nàng đá văng ra ngoài, trực tiếp đuổi đi.
Cả ba vừa kịp lúc tới. Trên sân khấu lúc này là màn biểu diễn của Jarina.
Sân khấu là một khối vật chất di động, cơ cấu vận hành tương tự như những ngôi nhà trên /Khu Bầu Trời/ với khả năng phi hành. Nó khá hữu dụng trong nhiều trường hợp. Món trang trí hình vuông trên sân khấu là một thức trang trí rất thú vị, và cũng hỗ trợ cho biểu diễn.
Jarina đang biểu diễn. Giai điệu trầm lắng cô hát luôn khiến không gian phải yên tĩnh.
Jarina quả thật rất xinh đẹp. Dạ Sở Kỳ mỉm cười, yên lặng nhìn và lắng nghe cô ấy hát. Cô thích mái tóc và đôi mắt tím bạc của cô ấy. Đôi mắt đó giống mắt cô, và mái tóc cũng màu bạch kim.
Tóc của Dạ Sở Hiên và Dạ Sở Kỳ đều có màu trắng bạch kim. Đây là yếu tố di truyền từ ba mẹ là người gốc ở /Thành Phố Khởi Nguyên/. Ở đây người phần lớn có tóc bạch kim. Còn mắt của Dạ Sở Kỳ là do đột biến nên mới có màu bạc. Những người có mắt bạc rất hiếm. Màu tím bạc như Jarina đã hiếm rồi, thuần túy màu bạc như Dạ Sở Kỳ càng hiếm hơn.
-Lát nữa đi xin chữ ký với mình không? -Vũ Anh Anh đẩy tay Dạ Sở Kỳ.
-Hả?
Vũ Anh Anh cười tinh ranh.
***
Dạ Sở Kỳ bị Vũ Anh Anh lôi đi. Trong khi mọi người đều rời đi sau buổi biểu diễn với sự thoả mãn, ba cô nàng lại kéo nhau đi vào.
Ninh Diễm Kiều vừa đi vừa nhìn Dạ Sở Kỳ bị Vũ Anh Anh lôi theo. Thỏ trắng nhỏ bám lấy quả cầu camera bay theo Dạ Sở Kỳ, làm quả cầu nhỏ đáng thương bay không nổi cứ tà tà dưới mặt đất.
Ba người một thỏ một camera cứ đi. Một hồi lòng vòng, hai người cuối cùng cũng vào trong sân khấu. Thật ra sân khấu cũng là trụ sở của Dải Ngân Hà. Họ đi khắp nơi cũng nhờ nó, vì nó có động cơ và có thể di chuyển trên mọi môi trường.
Vũ Anh Anh mò tìm trên tường, sau đó liền tìm ra một cánh cửa dẫn xuống.
-Mình không đi đâu Anh Anh. Oa, Dải Ngân Hà không đón tiếp fan hâm mộ tại trụ sở mà. -Dạ Sở Kỳ luống cuống.
Vũ Anh Anh bĩu môi, không giải thích mà lôi thẳng Dạ Sở Kỳ tiến nhập không gian bên trong.
-Ritsu -chan có đây không nào?
-Đừng dùng từ xưng hô của ngôn ngữ địa phương vào cùng ngôn ngữ toàn cầu. -Có tiếng khó chịu.
Vũ Anh Anh cười hì hì. Ninh Diễm Kiều buồn chán dùng tay che miệng, ngáp một cái. Dạ Sở Kỳ tròn mắt, chớp chớp. Sau đó cô liền hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Bốn người ngồi cạnh nhau, đang vì nhau mà tẩy trang. Bọn họ đều không có tỏ vẻ khó chịu hay tức giận.
N
gười lớn tuổi nhất, Jarina, liếc mắt nhìn qua. Ánh mắt cô dừng lại ở Dạ Sở Kỳ. Vũ Anh Anh cười giới thiệu.
-Đây là bạn của em, Dạ Sở Kỳ. Cô ấy cũng hâm mộ mọi người.
-Ồ.
Đáp một tiếng cho có lệ, Jarina tiếp tục công việc. Dạ Sở Kỳ chú tâm quan sát.
Vừa tẩy trang xong và ngồi một bên là Luka. Luka ngơ ngẩn ngồi đó, tóc bạc bằng sợi nhân tạo buộc hai bên bằng nơ vải trong suốt, mắt tím là camera chậm rãi xoay chuyển. Ngồi cạnh Luka là Ritsu, đang lấy khăn lau mặt. Mái tóc vàng nâu của cô buông xõa, đeo tai nghe tai mèo rất đáng yêu. Một tay cô vuốt ve con mèo máy lớn màu lục nằm một bên. Hai người nhỏ đáng yêu cùng ngồi, cảm giác rất hài hoà, khiến người khác không muốn rời mắt.
Jarina đang giúp Hàn Tuyên Mặc tẩy trang. Vẻ mặt Hàn Tuyên Mặc tỏ ra là tâm trạng khá tốt. Tóc bạch kim buộc cao, cô vừa an nhiên để Jarina vì mình tẩy trang, vừa tự mình đem tóc đùa nghịch. Jarina thì rất chăm chú, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Toàn cảnh lại làm ra một cảnh tượng hài hòa. Cảnh này khiến Dạ Sở Kỳ nhớ tới cảnh đám người Dạ Sở Hiên cùng làm việc. Mặc dù trông có vẻ ai làm việc nấy, nhưng lại luôn nhìn thấy sự quan tâm lẫn nhau.
-Ngồi đi. -Jarina chợt nói.
Ninh Diễm Kiều tùy tiện ngồi xuống. Vũ Anh Anh cười tinh quái, ngồi cạnh Ritsu. Hai người thì thầm gì đó, thỉnh thoảng con mèo máy lại kêu một tiếng. Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Luka. Cô dựa lưng vào sau ghế, an tĩnh ngồi. Sau đó tầm mắt cô vô tình nhìn tới sau cổ Luka, liền thấy một dòng mã và chữ "+ANDROID+".
Hệ thống camera quét qua mã, một dãy thông tin sản phẩm xuất hiện trước mắt Dạ Sở Kỳ. Cô cũng biết trước, nên không quá ngạc nhiên. Nhưng thông tin lại có thêm một phần liên kết khá lạ. Dạ Sở Kỳ truy cập, liền giật mình.
Blue?
-Tại sao Robot Android lại có liên hệ tới Blue? -Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm.
Blue...? Blue... Elitic-flup?
Sao cô lại nghĩ tới Blue Elitic-flup nhỉ? Nó hình như không có liên quan...?
Dạ Sở Kỳ mơ hồ nhận thấy điều gì đó. Cô tìm kiếm với từ khóa "Blue". Thông tin xuất hiện sau khi lọc là một tập đoàn, các thông tin về cao tầng quản lý đều được bảo mật. Cô biết Blue, nhưng việc nó liên quan tới Robot Android cô hoàn toàn không biết. Có thể nói là do không để ý đến Blue lắm.
Về hỏi sau vậy...
-Cô nhóc, suy tư gì đấy?
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu. Hàn Tuyên Mặc ngồi cạnh cô, Jarina thì kéo ghế ngồi xuống ở đối diện.
-Thật là một cô bé đáng yêu nha. -Jarina mỉm cười.
-Vâng ạ? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
Jarina cười không nói. Vũ Anh Anh ngồi trên ghế đung đưa. Hàn Tuyên Mặc gõ gõ trên bàn.
-Vậy ba người ở đây làm gì?
Vũ Anh Anh nháy mắt.
-Xin chữ ký và chụp hình nha~~~
-...
-Bọn em là fan mà.
-...
Hóa ra bốn người này và Vũ Anh Anh sớm đã có quen biết. Bảo sao lại tự nhiên như vậy.
-Luka, giúp bọn chị chụp hình.
-Vâng~~~
Ánh mắt cả ba người nhìn Luka rất dịu dàng. Luka đưa mắt nhìn lên, chớp chớp.
-Chụp cho đẹp đó nha. -Vũ Anh Anh lôi Dạ Sở Kỳ tới cùng chụp.
Không hiểu sao, Dạ Sở Kỳ cũng tiện mắt chụp lại vài hình.
Cả ba vừa kịp lúc tới. Trên sân khấu lúc này là màn biểu diễn của Jarina.
Sân khấu là một khối vật chất di động, cơ cấu vận hành tương tự như những ngôi nhà trên /Khu Bầu Trời/ với khả năng phi hành. Nó khá hữu dụng trong nhiều trường hợp. Món trang trí hình vuông trên sân khấu là một thức trang trí rất thú vị, và cũng hỗ trợ cho biểu diễn.
Jarina đang biểu diễn. Giai điệu trầm lắng cô hát luôn khiến không gian phải yên tĩnh.
Jarina quả thật rất xinh đẹp. Dạ Sở Kỳ mỉm cười, yên lặng nhìn và lắng nghe cô ấy hát. Cô thích mái tóc và đôi mắt tím bạc của cô ấy. Đôi mắt đó giống mắt cô, và mái tóc cũng màu bạch kim.
Tóc của Dạ Sở Hiên và Dạ Sở Kỳ đều có màu trắng bạch kim. Đây là yếu tố di truyền từ ba mẹ là người gốc ở /Thành Phố Khởi Nguyên/. Ở đây người phần lớn có tóc bạch kim. Còn mắt của Dạ Sở Kỳ là do đột biến nên mới có màu bạc. Những người có mắt bạc rất hiếm. Màu tím bạc như Jarina đã hiếm rồi, thuần túy màu bạc như Dạ Sở Kỳ càng hiếm hơn.
-Lát nữa đi xin chữ ký với mình không? -Vũ Anh Anh đẩy tay Dạ Sở Kỳ.
-Hả?
Vũ Anh Anh cười tinh ranh.
***
Dạ Sở Kỳ bị Vũ Anh Anh lôi đi. Trong khi mọi người đều rời đi sau buổi biểu diễn với sự thoả mãn, ba cô nàng lại kéo nhau đi vào.
Ninh Diễm Kiều vừa đi vừa nhìn Dạ Sở Kỳ bị Vũ Anh Anh lôi theo. Thỏ trắng nhỏ bám lấy quả cầu camera bay theo Dạ Sở Kỳ, làm quả cầu nhỏ đáng thương bay không nổi cứ tà tà dưới mặt đất.
Ba người một thỏ một camera cứ đi. Một hồi lòng vòng, hai người cuối cùng cũng vào trong sân khấu. Thật ra sân khấu cũng là trụ sở của Dải Ngân Hà. Họ đi khắp nơi cũng nhờ nó, vì nó có động cơ và có thể di chuyển trên mọi môi trường.
Vũ Anh Anh mò tìm trên tường, sau đó liền tìm ra một cánh cửa dẫn xuống.
-Mình không đi đâu Anh Anh. Oa, Dải Ngân Hà không đón tiếp fan hâm mộ tại trụ sở mà. -Dạ Sở Kỳ luống cuống.
Vũ Anh Anh bĩu môi, không giải thích mà lôi thẳng Dạ Sở Kỳ tiến nhập không gian bên trong.
-Ritsu -chan có đây không nào?
-Đừng dùng từ xưng hô của ngôn ngữ địa phương vào cùng ngôn ngữ toàn cầu. -Có tiếng khó chịu.
Vũ Anh Anh cười hì hì. Ninh Diễm Kiều buồn chán dùng tay che miệng, ngáp một cái. Dạ Sở Kỳ tròn mắt, chớp chớp. Sau đó cô liền hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.
Bốn người ngồi cạnh nhau, đang vì nhau mà tẩy trang. Bọn họ đều không có tỏ vẻ khó chịu hay tức giận.
N
gười lớn tuổi nhất, Jarina, liếc mắt nhìn qua. Ánh mắt cô dừng lại ở Dạ Sở Kỳ. Vũ Anh Anh cười giới thiệu.
-Đây là bạn của em, Dạ Sở Kỳ. Cô ấy cũng hâm mộ mọi người.
-Ồ.
Đáp một tiếng cho có lệ, Jarina tiếp tục công việc. Dạ Sở Kỳ chú tâm quan sát.
Vừa tẩy trang xong và ngồi một bên là Luka. Luka ngơ ngẩn ngồi đó, tóc bạc bằng sợi nhân tạo buộc hai bên bằng nơ vải trong suốt, mắt tím là camera chậm rãi xoay chuyển. Ngồi cạnh Luka là Ritsu, đang lấy khăn lau mặt. Mái tóc vàng nâu của cô buông xõa, đeo tai nghe tai mèo rất đáng yêu. Một tay cô vuốt ve con mèo máy lớn màu lục nằm một bên. Hai người nhỏ đáng yêu cùng ngồi, cảm giác rất hài hoà, khiến người khác không muốn rời mắt.
Jarina đang giúp Hàn Tuyên Mặc tẩy trang. Vẻ mặt Hàn Tuyên Mặc tỏ ra là tâm trạng khá tốt. Tóc bạch kim buộc cao, cô vừa an nhiên để Jarina vì mình tẩy trang, vừa tự mình đem tóc đùa nghịch. Jarina thì rất chăm chú, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Toàn cảnh lại làm ra một cảnh tượng hài hòa. Cảnh này khiến Dạ Sở Kỳ nhớ tới cảnh đám người Dạ Sở Hiên cùng làm việc. Mặc dù trông có vẻ ai làm việc nấy, nhưng lại luôn nhìn thấy sự quan tâm lẫn nhau.
-Ngồi đi. -Jarina chợt nói.
Ninh Diễm Kiều tùy tiện ngồi xuống. Vũ Anh Anh cười tinh quái, ngồi cạnh Ritsu. Hai người thì thầm gì đó, thỉnh thoảng con mèo máy lại kêu một tiếng. Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Luka. Cô dựa lưng vào sau ghế, an tĩnh ngồi. Sau đó tầm mắt cô vô tình nhìn tới sau cổ Luka, liền thấy một dòng mã và chữ "+ANDROID+".
Hệ thống camera quét qua mã, một dãy thông tin sản phẩm xuất hiện trước mắt Dạ Sở Kỳ. Cô cũng biết trước, nên không quá ngạc nhiên. Nhưng thông tin lại có thêm một phần liên kết khá lạ. Dạ Sở Kỳ truy cập, liền giật mình.
Blue?
-Tại sao Robot Android lại có liên hệ tới Blue? -Dạ Sở Kỳ lẩm bẩm.
Blue...? Blue... Elitic-flup?
Sao cô lại nghĩ tới Blue Elitic-flup nhỉ? Nó hình như không có liên quan...?
Dạ Sở Kỳ mơ hồ nhận thấy điều gì đó. Cô tìm kiếm với từ khóa "Blue". Thông tin xuất hiện sau khi lọc là một tập đoàn, các thông tin về cao tầng quản lý đều được bảo mật. Cô biết Blue, nhưng việc nó liên quan tới Robot Android cô hoàn toàn không biết. Có thể nói là do không để ý đến Blue lắm.
Về hỏi sau vậy...
-Cô nhóc, suy tư gì đấy?
Dạ Sở Kỳ ngẩng đầu. Hàn Tuyên Mặc ngồi cạnh cô, Jarina thì kéo ghế ngồi xuống ở đối diện.
-Thật là một cô bé đáng yêu nha. -Jarina mỉm cười.
-Vâng ạ? -Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
Jarina cười không nói. Vũ Anh Anh ngồi trên ghế đung đưa. Hàn Tuyên Mặc gõ gõ trên bàn.
-Vậy ba người ở đây làm gì?
Vũ Anh Anh nháy mắt.
-Xin chữ ký và chụp hình nha~~~
-...
-Bọn em là fan mà.
-...
Hóa ra bốn người này và Vũ Anh Anh sớm đã có quen biết. Bảo sao lại tự nhiên như vậy.
-Luka, giúp bọn chị chụp hình.
-Vâng~~~
Ánh mắt cả ba người nhìn Luka rất dịu dàng. Luka đưa mắt nhìn lên, chớp chớp.
-Chụp cho đẹp đó nha. -Vũ Anh Anh lôi Dạ Sở Kỳ tới cùng chụp.
Không hiểu sao, Dạ Sở Kỳ cũng tiện mắt chụp lại vài hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.