Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 152: Đối mặt
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Vận tốc của tàu siêu tốc nằm khoảng 900 km/h. Chỉ có kẻ điên mới nghĩ tới việc lên xuống lúc tàu đang chạy.
Người con trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tay mang theo một con robot to lớn đi tới bên đường. Nhìn con tàu chỉ là một chấm nhỏ đang lao tới, anh ta nhíu mày. Đem con robot vứt lên đường tàu, anh ta lùi lại. Việc này có thể làm tàu lật, nhưng chỉ có cách này thôi. Nếu bỏ qua chuyến tàu này, anh sẽ chết đói nơi này.
Con tàu tới gần, tốc độ giảm. Anh ta thở phào. Là một con tàu thông minh biết tự loại bỏ chướng ngại vật. Thật tốt, nó sẽ giảm tốc độ để tìm cách loại bỏ vật cản. Anh có thể lên tàu lúc nó giảm tốc, dù nó cũng không an toàn bao nhiêu.
Càng gần vật cản, tốc độ con tàu càng chậm. Anh chạy về phía cửa lên. Cửa đóng, rất khó mở. Nhưng với người sống lâu năm ở đây, có một mẹo để mở cánh cửa này. Anh ném tới một viên đá lên khe phía trên cánh cửa. Vừa chạy vừa ném vài lần mới trúng. Cửa mở.
Tốc độ con tàu nằm khoảng 40 km/h. Nếu không nhanh lên tàu con tàu sẽ bỏ qua anh. Anh đánh liều, nhảy lên. Tốc độ nhanh khiến cánh cửa con tài va chạm mạnh với cơ thể anh. Kêu lên một tiếng, nhưng may mắn anh không bị hất ra khỏi toa tàu. Vội vàng bám lấy cánh cửa, anh liền đem cơ thể mình cố vứt vào toa tàu.
Chật vật lắm mới vào được toa tàu, anh chợt phát hiện.
Trong con tàu này đầy ắp robot.
Anh thở dài, vội đứng dậy bỏ chạy. Hoạt động của anh thu hút sự chú ý, lập tức có robot đuổi theo anh. Chạy qua cửa giao giữa các toa tàu, anh đạp con robot ra khỏi tàu. Đoạn giao giữa các toa tàu có hai cửa lớn gọi là lối thoát hiểm, thường dùng khi tàu xảy ra hỏa hoạn. Nhanh chân tiếp tục chạy để tránh các con robot khác đuổi theo, anh qua thêm một toa tàu khác.
Tàu đã loại bỏ vật cản, tốc độ bắt đầu nhanh hơn. Di chuyển qua các cửa giao giữa các toa tàu lúc này là một quyết định không mấy khôn ngoan. Nhưng không còn cách nào khác, anh vẫn chọn mạo hiểm. Bọn robot này có thể giết anh trong chớp mắt, anh không thể để mặc thân mình cho chúng.
Qua thêm một toa tàu, anh bỏ xa đám robot. Nếu vào toa tàu tiếp theo và đóng cửa lại, anh sẽ cắt đuôi được chúng.
- Cửa đóng?
Toa tàu này mở cửa giao toa, nhưng toa tiếp theo lại đóng cửa. Mang tâm trạng nôn nóng, anh nhìn qua tấm cửa kính. Toa tiếp theo không có robot bên trong. Có hai người, trông không giống robot, đang ngủ.
Đám robot phía sau gần như đuổi tới, anh vội đập cửa.
- Mở cửa! Có nghe thấy không? Mau mở cửa cho tôi!
Dạ Sở Kỳ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng báo động của vi mạch chính. Cô nhìn qua phía cửa. Một người đang đập cửa kêu gào, hoảng hốt nhìn phía sau.
- DP-002.
Lệnh gửi qua, trong mắt DP-002 xoẹt qua một tia sáng, sau đó cơ thể lập tức cử động lại.
- AL-003?
Dạ Sở Kỳ nhìn ngoài cửa, DP-002 cũng nhìn theo. DP-002 hơi nhíu mày, giơ tay về phía trước. Trên da xuất hiện vết nứt, sau đó tay của nó tách ra.
Một khẩu súng cỡ lớn.
Dạ Sở Kỳ không nói gì, tiến đến mở cửa. Người kia sau khi cửa mở lập tức lao vào trong. Dạ Sở Kỳ nhìn đám robot hỗn loạn lao tới, hơi nhíu mày.
- Dừng.
Trong một thoáng nào đó, đám robot dừng lại. Cô đóng cửa lại, quay qua người vừa vào toa.
- Con người?
Ôm cánh tay đau nhức, người kia ngẩng đầu nhìn. Trước mắt anh là một cô gái tóc bạc, mắt cũng màu bạc. Cho rằng người này nghi ngờ mình là robot, anh lập tức giải thích:
- Tôi là người. Tôi chỉ cố thoát khỏi đây thôi. Tôi bị bỏ lại lúc di dân vì tôi rời khỏi tổ đội của quân đội.
Dạ Sở Kỳ không nói gì về vấn đề này.
- Tôi họ Dạ.
- Người của /Thành Phố Khởi Nguyên/ sao? Tôi là Cesar, sinh ra và lớn lên ở đây.
Cesar nhìn qua DP-002, chú ý cánh tay đã thành một khẩu súng cỡ lớn. Anh nhíu mày.
- Robot của cô?
Dạ Sở Kỳ gật đầu, ngồi xuống ghế. Cesar ngồi xuống gần đó.
- Cô nên cẩn thận với nó. Nó có thể tấn công cô.
Dạ Sở Kỳ nhíu mày.
- Nhiều lời quá.
Cesar giật mình, không nói gì nữa. Anh cẩn trọng nhìn DP-002. Nhìn thấy thái độ của Dạ Sở Kỳ với anh, DP-002 đưa anh ta vào diện không nguy hiểm nhưng cần đề phòng. Nó thu lại súng.
Người con trai khoảng hơn hai mươi tuổi, tay mang theo một con robot to lớn đi tới bên đường. Nhìn con tàu chỉ là một chấm nhỏ đang lao tới, anh ta nhíu mày. Đem con robot vứt lên đường tàu, anh ta lùi lại. Việc này có thể làm tàu lật, nhưng chỉ có cách này thôi. Nếu bỏ qua chuyến tàu này, anh sẽ chết đói nơi này.
Con tàu tới gần, tốc độ giảm. Anh ta thở phào. Là một con tàu thông minh biết tự loại bỏ chướng ngại vật. Thật tốt, nó sẽ giảm tốc độ để tìm cách loại bỏ vật cản. Anh có thể lên tàu lúc nó giảm tốc, dù nó cũng không an toàn bao nhiêu.
Càng gần vật cản, tốc độ con tàu càng chậm. Anh chạy về phía cửa lên. Cửa đóng, rất khó mở. Nhưng với người sống lâu năm ở đây, có một mẹo để mở cánh cửa này. Anh ném tới một viên đá lên khe phía trên cánh cửa. Vừa chạy vừa ném vài lần mới trúng. Cửa mở.
Tốc độ con tàu nằm khoảng 40 km/h. Nếu không nhanh lên tàu con tàu sẽ bỏ qua anh. Anh đánh liều, nhảy lên. Tốc độ nhanh khiến cánh cửa con tài va chạm mạnh với cơ thể anh. Kêu lên một tiếng, nhưng may mắn anh không bị hất ra khỏi toa tàu. Vội vàng bám lấy cánh cửa, anh liền đem cơ thể mình cố vứt vào toa tàu.
Chật vật lắm mới vào được toa tàu, anh chợt phát hiện.
Trong con tàu này đầy ắp robot.
Anh thở dài, vội đứng dậy bỏ chạy. Hoạt động của anh thu hút sự chú ý, lập tức có robot đuổi theo anh. Chạy qua cửa giao giữa các toa tàu, anh đạp con robot ra khỏi tàu. Đoạn giao giữa các toa tàu có hai cửa lớn gọi là lối thoát hiểm, thường dùng khi tàu xảy ra hỏa hoạn. Nhanh chân tiếp tục chạy để tránh các con robot khác đuổi theo, anh qua thêm một toa tàu khác.
Tàu đã loại bỏ vật cản, tốc độ bắt đầu nhanh hơn. Di chuyển qua các cửa giao giữa các toa tàu lúc này là một quyết định không mấy khôn ngoan. Nhưng không còn cách nào khác, anh vẫn chọn mạo hiểm. Bọn robot này có thể giết anh trong chớp mắt, anh không thể để mặc thân mình cho chúng.
Qua thêm một toa tàu, anh bỏ xa đám robot. Nếu vào toa tàu tiếp theo và đóng cửa lại, anh sẽ cắt đuôi được chúng.
- Cửa đóng?
Toa tàu này mở cửa giao toa, nhưng toa tiếp theo lại đóng cửa. Mang tâm trạng nôn nóng, anh nhìn qua tấm cửa kính. Toa tiếp theo không có robot bên trong. Có hai người, trông không giống robot, đang ngủ.
Đám robot phía sau gần như đuổi tới, anh vội đập cửa.
- Mở cửa! Có nghe thấy không? Mau mở cửa cho tôi!
Dạ Sở Kỳ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng báo động của vi mạch chính. Cô nhìn qua phía cửa. Một người đang đập cửa kêu gào, hoảng hốt nhìn phía sau.
- DP-002.
Lệnh gửi qua, trong mắt DP-002 xoẹt qua một tia sáng, sau đó cơ thể lập tức cử động lại.
- AL-003?
Dạ Sở Kỳ nhìn ngoài cửa, DP-002 cũng nhìn theo. DP-002 hơi nhíu mày, giơ tay về phía trước. Trên da xuất hiện vết nứt, sau đó tay của nó tách ra.
Một khẩu súng cỡ lớn.
Dạ Sở Kỳ không nói gì, tiến đến mở cửa. Người kia sau khi cửa mở lập tức lao vào trong. Dạ Sở Kỳ nhìn đám robot hỗn loạn lao tới, hơi nhíu mày.
- Dừng.
Trong một thoáng nào đó, đám robot dừng lại. Cô đóng cửa lại, quay qua người vừa vào toa.
- Con người?
Ôm cánh tay đau nhức, người kia ngẩng đầu nhìn. Trước mắt anh là một cô gái tóc bạc, mắt cũng màu bạc. Cho rằng người này nghi ngờ mình là robot, anh lập tức giải thích:
- Tôi là người. Tôi chỉ cố thoát khỏi đây thôi. Tôi bị bỏ lại lúc di dân vì tôi rời khỏi tổ đội của quân đội.
Dạ Sở Kỳ không nói gì về vấn đề này.
- Tôi họ Dạ.
- Người của /Thành Phố Khởi Nguyên/ sao? Tôi là Cesar, sinh ra và lớn lên ở đây.
Cesar nhìn qua DP-002, chú ý cánh tay đã thành một khẩu súng cỡ lớn. Anh nhíu mày.
- Robot của cô?
Dạ Sở Kỳ gật đầu, ngồi xuống ghế. Cesar ngồi xuống gần đó.
- Cô nên cẩn thận với nó. Nó có thể tấn công cô.
Dạ Sở Kỳ nhíu mày.
- Nhiều lời quá.
Cesar giật mình, không nói gì nữa. Anh cẩn trọng nhìn DP-002. Nhìn thấy thái độ của Dạ Sở Kỳ với anh, DP-002 đưa anh ta vào diện không nguy hiểm nhưng cần đề phòng. Nó thu lại súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.