Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 150: Marine
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Ở góc phòng, một bộ máy khác báo lỗi. DP-002 giật mình nhìn qua, sau đó hoảng hốt nhìn lại. "Cánh tay" kim loại của Marine hơi giật, nhưng thao tác vẫn rất chính xác. Nó dường như chẳng thèm để tâm đến việc có vấn đề gì xảy ra khi mà cơ thể chính của nó loẹt xoẹt đầy điện.
- Khoan đã Marine, cô cũng bị cấm chạm vào hệ điều hành! Việc này... - DP-002 lên tiếng cản Marine tiếp tục công việc.
- Tôi làm vì lợi ích của thiếu gia và tiểu thư.
Cơ thể của Marine phát ra tiếng nổ lách tách.
- Nhưng mà tiếp tục cô sẽ hỏng đấy!
- Vì... Xoẹt.... lợi ích của... Xoẹt xoẹt....
Dạ Sở Kỳ nuốt xuống cái gì đó trong cổ họng. Cô bước tới, bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào Marine. Điện truyền qua cơ thể cô, nhưng cô không rút tay lại.
- Marine....
- Tiểu.... thư... Có điện.... Xoẹt...
Việc Marine phát âm đã hoàn toàn bị nhiễu. Lời nó nói dừng lại giữa chừng nhưng nó vẫn không ngừng công việc. DP-002 nắm chặt tay, nhưng không ngăn cản. Dạ Sở Kỳ không biết bản thân rơi nước mắt lúc nào. Cô ôm Marine khóc nức nở.
- Đừng mà Marine.... Marine...
DP-002 cụp mắt. Marine là loại robot cũ hơn cả NR-001, nó hoàn toàn chỉ biết nghe theo lệnh. Nhưng mà trong lập trình của nó lệnh quan trọng nhất là "vì lợi ích của thiếu gia và tiểu thư". Nó là robot do ba mẹ Dạ Sở Kỳ lập trình, nó đặt lệnh của họ lên hàng đầu. Nó không bị lệnh của Dạ Sở Hiên ép buộc hoàn toàn.
Dạ Sở Hiên biết thế, nên mới không cho nó cơ thể khác.
DP-002 cưỡng bức đem Dạ Sở Kỳ tránh xa khỏi Marine. Dù sao Dạ Sở Kỳ cũng là người, bị điện giật một đoạn thời gian sẽ không tốt. Nó không biết điều này, nhưng muốn cản lại trước khi Dạ Sở Kỳ kích động.
- AL-003, Marine sẽ không nghe lời cô đâu.
- Buông ra!
Cơ thể DP-002 cứng ngắc, sau cùng vẫn đem Dạ Sở Kỳ buông ra. Cô sực nhớ tới khả năng của bản thân, lập tức lao về phía Marine.
- Marine, dừng lại.
"Bàn tay" của Marine chậm tốc độ lại, sau đó dừng hẳn. "Bàn tay" rơi xuống đất, sau đó hoàn toàn không có thêm cử động nào.
- Marine? Marine?
DP-002 nhìn qua hệ điều hành của Marine.
- Không sao, chỉ là bị hỏng một phần. Có lẽ chủ nhân sửa được.
Dạ Sở Kỳ sững lại.
- Phải rồi! Mau đi tìm bọn họ!
Dạ Sở Kỳ lao ra khỏi phòng, DP-002 vội đuổi theo cô. Cô lập tức về phòng, cầm lấy ván lướt không, mở bản đồ. DP-002 vội giữ cô lại.
- AL-003! - DP-002 đuổi kịp Dạ Sở Kỳ - Tôi đi với cô, bình tĩnh lại đã. Chúng ta cần kế hoạch.
Dạ Sở Kỳ quay đầu nhìn DP-002. Đôi mắt nó chậm rãi chuyển động, nhìn Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ dừng bước, sau đó tỏ vẻ đã bình tĩnh. DP-002 buông tay cô. Nó tính toán tuyến đường một chút.
- Chúng ta sẽ đến /Vực Không Đáy/, dùng tàu siêu tốc đi đến /Thị Trấn Xanh/. Thời gian có thể mất đến một tuần, ở đó không có sạc năng lượng, cũng có rất ít thức ăn. Có mạch nước ngầm, nhưng không chắc sẽ uống được. Còn chưa kể động vật ở đó...
Dạ Sở Kỳ an tĩnh nghe DP-002 nói. Nó nói xong, ngẩng đầu nhìn cô. Cô trầm ngâm, nó lấy ván lướt không trong tay cô ra và đặt qua một phía.
- Chúng ta chuẩn bị một ít đồ, sau đó dùng xe lướt không đi.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, sau đó cùng DP-002 chuẩn bị vài thứ đồ.
Dạ Sở Kỳ chuẩn bị một ít thức ăn và nước uống. Cô cũng thay đồ để tránh gây chú ý, nhưng vẫn mang theo Ải Hoang Phế. DP-002 tìm vài món vũ khí mang theo. Súng được cất giấu rất kỹ, bảo mật cao nên DP-002 không lấy được. Nó chỉ có thể mang theo vài món vũ khí tự vệ dùng điện. Để đảm bảo số năng lượng cho cả hai, DP-002 còn mang theo một vài viên năng lượng dự phòng mà để phòng khi hệ thống năng lượng của phòng nghiên cứu có trục trặc. Nó còn mang theo sạc dự phòng.
Tổng kết lại thì số đồ mang theo cũng không nhiều, tuy có chút sơ sài nhưng tình huống này không thể mang theo nhiều đồ.
DP-002 dùng xe lướt không, đưa Dạ Sở Kỳ đến khu vực biên giới hai khu vực mà không gặp rắc rối gì với đám robot lang thang ngoài đường. Cả hai tìm một chỗ để lại xe lướt không, sau đó đi bộ đến /Vực Không Đáy/. Thường thì ở đây do quân đội quản lý, muốn qua khỏi cần thông qua nhiều thủ tục. Nhưng hiện tại quân đội đều tập trung đối phó robot nổi loạn, dân cũng di cư cả rồi nên ở đây lại không có ai.
- Khoan đã Marine, cô cũng bị cấm chạm vào hệ điều hành! Việc này... - DP-002 lên tiếng cản Marine tiếp tục công việc.
- Tôi làm vì lợi ích của thiếu gia và tiểu thư.
Cơ thể của Marine phát ra tiếng nổ lách tách.
- Nhưng mà tiếp tục cô sẽ hỏng đấy!
- Vì... Xoẹt.... lợi ích của... Xoẹt xoẹt....
Dạ Sở Kỳ nuốt xuống cái gì đó trong cổ họng. Cô bước tới, bàn tay run rẩy chậm rãi chạm vào Marine. Điện truyền qua cơ thể cô, nhưng cô không rút tay lại.
- Marine....
- Tiểu.... thư... Có điện.... Xoẹt...
Việc Marine phát âm đã hoàn toàn bị nhiễu. Lời nó nói dừng lại giữa chừng nhưng nó vẫn không ngừng công việc. DP-002 nắm chặt tay, nhưng không ngăn cản. Dạ Sở Kỳ không biết bản thân rơi nước mắt lúc nào. Cô ôm Marine khóc nức nở.
- Đừng mà Marine.... Marine...
DP-002 cụp mắt. Marine là loại robot cũ hơn cả NR-001, nó hoàn toàn chỉ biết nghe theo lệnh. Nhưng mà trong lập trình của nó lệnh quan trọng nhất là "vì lợi ích của thiếu gia và tiểu thư". Nó là robot do ba mẹ Dạ Sở Kỳ lập trình, nó đặt lệnh của họ lên hàng đầu. Nó không bị lệnh của Dạ Sở Hiên ép buộc hoàn toàn.
Dạ Sở Hiên biết thế, nên mới không cho nó cơ thể khác.
DP-002 cưỡng bức đem Dạ Sở Kỳ tránh xa khỏi Marine. Dù sao Dạ Sở Kỳ cũng là người, bị điện giật một đoạn thời gian sẽ không tốt. Nó không biết điều này, nhưng muốn cản lại trước khi Dạ Sở Kỳ kích động.
- AL-003, Marine sẽ không nghe lời cô đâu.
- Buông ra!
Cơ thể DP-002 cứng ngắc, sau cùng vẫn đem Dạ Sở Kỳ buông ra. Cô sực nhớ tới khả năng của bản thân, lập tức lao về phía Marine.
- Marine, dừng lại.
"Bàn tay" của Marine chậm tốc độ lại, sau đó dừng hẳn. "Bàn tay" rơi xuống đất, sau đó hoàn toàn không có thêm cử động nào.
- Marine? Marine?
DP-002 nhìn qua hệ điều hành của Marine.
- Không sao, chỉ là bị hỏng một phần. Có lẽ chủ nhân sửa được.
Dạ Sở Kỳ sững lại.
- Phải rồi! Mau đi tìm bọn họ!
Dạ Sở Kỳ lao ra khỏi phòng, DP-002 vội đuổi theo cô. Cô lập tức về phòng, cầm lấy ván lướt không, mở bản đồ. DP-002 vội giữ cô lại.
- AL-003! - DP-002 đuổi kịp Dạ Sở Kỳ - Tôi đi với cô, bình tĩnh lại đã. Chúng ta cần kế hoạch.
Dạ Sở Kỳ quay đầu nhìn DP-002. Đôi mắt nó chậm rãi chuyển động, nhìn Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ dừng bước, sau đó tỏ vẻ đã bình tĩnh. DP-002 buông tay cô. Nó tính toán tuyến đường một chút.
- Chúng ta sẽ đến /Vực Không Đáy/, dùng tàu siêu tốc đi đến /Thị Trấn Xanh/. Thời gian có thể mất đến một tuần, ở đó không có sạc năng lượng, cũng có rất ít thức ăn. Có mạch nước ngầm, nhưng không chắc sẽ uống được. Còn chưa kể động vật ở đó...
Dạ Sở Kỳ an tĩnh nghe DP-002 nói. Nó nói xong, ngẩng đầu nhìn cô. Cô trầm ngâm, nó lấy ván lướt không trong tay cô ra và đặt qua một phía.
- Chúng ta chuẩn bị một ít đồ, sau đó dùng xe lướt không đi.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, sau đó cùng DP-002 chuẩn bị vài thứ đồ.
Dạ Sở Kỳ chuẩn bị một ít thức ăn và nước uống. Cô cũng thay đồ để tránh gây chú ý, nhưng vẫn mang theo Ải Hoang Phế. DP-002 tìm vài món vũ khí mang theo. Súng được cất giấu rất kỹ, bảo mật cao nên DP-002 không lấy được. Nó chỉ có thể mang theo vài món vũ khí tự vệ dùng điện. Để đảm bảo số năng lượng cho cả hai, DP-002 còn mang theo một vài viên năng lượng dự phòng mà để phòng khi hệ thống năng lượng của phòng nghiên cứu có trục trặc. Nó còn mang theo sạc dự phòng.
Tổng kết lại thì số đồ mang theo cũng không nhiều, tuy có chút sơ sài nhưng tình huống này không thể mang theo nhiều đồ.
DP-002 dùng xe lướt không, đưa Dạ Sở Kỳ đến khu vực biên giới hai khu vực mà không gặp rắc rối gì với đám robot lang thang ngoài đường. Cả hai tìm một chỗ để lại xe lướt không, sau đó đi bộ đến /Vực Không Đáy/. Thường thì ở đây do quân đội quản lý, muốn qua khỏi cần thông qua nhiều thủ tục. Nhưng hiện tại quân đội đều tập trung đối phó robot nổi loạn, dân cũng di cư cả rồi nên ở đây lại không có ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.