Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 144: Miếng mồi ngon
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Tay đẩy người tới một cái, Vũ Anh Anh hừ lạnh.
- Thằng chó chết. Cỡ mày mà muốn thanh toán tao? Tám tuổi tao đã từ trong mưa đạn của súng máy sống sót mà ra đây, hai khẩu súng ngắn đó của mày còn chưa đủ cho tao chạy nữa. Người của tao bộ ít chắc? Quanh đây cũng tới năm mươi người. Mười tám thằng còn chưa đủ cho tao đánh nữa.
Nói rồi còn giơ chân muốn đạp, sau đó nghĩ gì lại thu chân lại.
- Đạp mày bẩn giày. Bọn mày - Vũ Anh Anh chỉ qua mấy tên thủ hạ - đạp nó.
Đúng theo lệnh của Vũ Anh Anh, một đám người liền xúm vào đạp. Cô hừ một tiếng, lấy kẹo bỏ vào miệng nhai. Người của cô trước giờ chẳng thiếu lúc nào. Tuy nói cô vô tư tung tăng đi kết bạn khắp nơi, nhưng mà cũng không phải là loại người hiền lành. Nói biết cô, quả thật không nhiều người biết tới năng lực thật của cô. Nhưng nói tới thanh toán cô, chuyện cơm bữa. Nói trong hắc đạo, nhưng là đây chỉ một góc bên ngoài. Vũ Anh Anh vỏn vẹn chỉ là có một cái thế lực nhỏ, so với tại /Lục Địa Đen/ hay thế lực của Hạ Cảnh Dực thì chính là cách biệt rất lớn.
- Cút ra đây. Muốn đứng đó xem đến bao giờ?
Bên ngoài cửa, hai người đi vào. Hạ Cảnh Dực cùng Tiêu La Khải bước tới. Hạ Cảnh Dực nhìn phía sau Vũ Anh Anh đánh, hơi nhíu mày.
- Được rồi, đừng đạp nữa, còn đạp là chết đấy. Trói nó lại, tao còn muốn xem nó với đám rác rưởi dưới tay nó tự nuốt răng của mình.
- Chị Anh Anh, răng đều gãy cả rồi.
- Thì tìm mang về! Thằng ngu!
- Dạ!
- Còn tên chủ cửa hàng, chúng mày tự xử đi. Tốt nhất là khiến nó ngậm mồm lại.
- Dạ!
Đám người nhanh nhẹn đi làm. Vũ Anh Anh kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn.
- Hôm nay lại rảnh rỗi à? Đã tiếp quản KM rồi sao? Nghe nói dạo này hồi phục và phát triển gì đó cũng khá lắm hả?
Tiêu La Khải lắc đầu, lui xuống một bước. Hạ Cảnh Dực tìm một cái ghế, sau đó ngồi xuống.
- Không tệ lắm, cũng tốt.
- Thế có việc gì, nói đi.
- Nghe nói phía em đang bất hợp tác với yêu cầu hợp tác khôi phục Đại Lục Địa của Công Hội?
- Thì sao?
- Có việc muốn nhờ em đây. Phía /Lục Địa Đen/ có một vài vụ buôn bán bên Công Hội thực hiện. Theo điều tra là dựa cớ buôn bán nên có cài người vào rồi. Hiện tại các thế lực ở đó đang bạo động. Tôi muốn nhờ em xử đám người Công Hội, sau đó hàng của họ đều về tay em. Thế nào?
Vũ Anh Anh rũ mắt, hơi suy nghĩ. Đám người phía sau cô đã hoàn thành nhiệm vụ, đứng thẳng sau lưng cô. Cô chép miệng thở ra một hơi, đưa mắt nhìn.
- Nghe ngon đấy. Nhưng mà vì sao lại giao cho tôi công việc béo bở như vậy?
Hạ Cảnh Dực lắc đầu.
- Hiện tại KM thiệt hại lớn, phía KM tôi vẫn chưa xử lý xong...
- Khoan đã nhé. - Vũ Anh Anh ngắt lời - Không phải anh có mấy người thủ hạ thân tín sao? Chuyện này hình như chưa tới lượt tôi làm?
- Hiện tại đầu óc cũng nhanh nhạy lắm.
- Bớt nói nhảm.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Dực trầm xuống.
- Còn một số việc KM còn cần Công Hội nên không thể trở mặt. Phải thêm một đoạn thời gian nữa KM mới có phục hồi hoàn toàn và cắt đứt quan hệ với Công Hội.
Vũ Anh Anh ồ một tiếng.
- Khó cho anh quá nhỉ. Trước giờ anh có dựa dẫm thế lực nào đâu.
- KM là gia sản lâu đời của Hạ gia không thể mất, tác phong làm việc của tôi dùng không được.
- Cũng rắc rối ghê đấy. Được rồi, dù sao thì tôi cũng không ưa Công Hội, ba mẹ tôi lại đứng trung lập. Đã cho thì miếng bánh này tôi nhận. Anh mà giở trò gì sau lưng tôi, không chỉ KM mà cả Hạ gia cũng không còn người nào sống nổi đâu. Lời này thật giả, anh chắc hiểu?
- Hiểu được, yên tâm. - Hạ cảnh Dực gật đầu.
- Tốt. Hiện tại rời đi thôi. Cảnh sát tới lại sinh phiền.
Hạ Cảnh Dực gật đầu, sau đó cũng không nhiều lời mang Tiêu La Khải rời đi.
- Dọn dẹp chỗ này. Biết làm sao rồi chứ?
- Chị Anh Anh, chị yên tâm. Đây cũng không phải lần đầu.
- Tốt. Tao đi trước, sau đó gọi Radie tới /Ải Hoang Phế/, chỗ cũ.
- Vâng, chị Anh Anh.
Nói rồi Vũ Anh Anh rời đi trước.
- Thằng chó chết. Cỡ mày mà muốn thanh toán tao? Tám tuổi tao đã từ trong mưa đạn của súng máy sống sót mà ra đây, hai khẩu súng ngắn đó của mày còn chưa đủ cho tao chạy nữa. Người của tao bộ ít chắc? Quanh đây cũng tới năm mươi người. Mười tám thằng còn chưa đủ cho tao đánh nữa.
Nói rồi còn giơ chân muốn đạp, sau đó nghĩ gì lại thu chân lại.
- Đạp mày bẩn giày. Bọn mày - Vũ Anh Anh chỉ qua mấy tên thủ hạ - đạp nó.
Đúng theo lệnh của Vũ Anh Anh, một đám người liền xúm vào đạp. Cô hừ một tiếng, lấy kẹo bỏ vào miệng nhai. Người của cô trước giờ chẳng thiếu lúc nào. Tuy nói cô vô tư tung tăng đi kết bạn khắp nơi, nhưng mà cũng không phải là loại người hiền lành. Nói biết cô, quả thật không nhiều người biết tới năng lực thật của cô. Nhưng nói tới thanh toán cô, chuyện cơm bữa. Nói trong hắc đạo, nhưng là đây chỉ một góc bên ngoài. Vũ Anh Anh vỏn vẹn chỉ là có một cái thế lực nhỏ, so với tại /Lục Địa Đen/ hay thế lực của Hạ Cảnh Dực thì chính là cách biệt rất lớn.
- Cút ra đây. Muốn đứng đó xem đến bao giờ?
Bên ngoài cửa, hai người đi vào. Hạ Cảnh Dực cùng Tiêu La Khải bước tới. Hạ Cảnh Dực nhìn phía sau Vũ Anh Anh đánh, hơi nhíu mày.
- Được rồi, đừng đạp nữa, còn đạp là chết đấy. Trói nó lại, tao còn muốn xem nó với đám rác rưởi dưới tay nó tự nuốt răng của mình.
- Chị Anh Anh, răng đều gãy cả rồi.
- Thì tìm mang về! Thằng ngu!
- Dạ!
- Còn tên chủ cửa hàng, chúng mày tự xử đi. Tốt nhất là khiến nó ngậm mồm lại.
- Dạ!
Đám người nhanh nhẹn đi làm. Vũ Anh Anh kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn.
- Hôm nay lại rảnh rỗi à? Đã tiếp quản KM rồi sao? Nghe nói dạo này hồi phục và phát triển gì đó cũng khá lắm hả?
Tiêu La Khải lắc đầu, lui xuống một bước. Hạ Cảnh Dực tìm một cái ghế, sau đó ngồi xuống.
- Không tệ lắm, cũng tốt.
- Thế có việc gì, nói đi.
- Nghe nói phía em đang bất hợp tác với yêu cầu hợp tác khôi phục Đại Lục Địa của Công Hội?
- Thì sao?
- Có việc muốn nhờ em đây. Phía /Lục Địa Đen/ có một vài vụ buôn bán bên Công Hội thực hiện. Theo điều tra là dựa cớ buôn bán nên có cài người vào rồi. Hiện tại các thế lực ở đó đang bạo động. Tôi muốn nhờ em xử đám người Công Hội, sau đó hàng của họ đều về tay em. Thế nào?
Vũ Anh Anh rũ mắt, hơi suy nghĩ. Đám người phía sau cô đã hoàn thành nhiệm vụ, đứng thẳng sau lưng cô. Cô chép miệng thở ra một hơi, đưa mắt nhìn.
- Nghe ngon đấy. Nhưng mà vì sao lại giao cho tôi công việc béo bở như vậy?
Hạ Cảnh Dực lắc đầu.
- Hiện tại KM thiệt hại lớn, phía KM tôi vẫn chưa xử lý xong...
- Khoan đã nhé. - Vũ Anh Anh ngắt lời - Không phải anh có mấy người thủ hạ thân tín sao? Chuyện này hình như chưa tới lượt tôi làm?
- Hiện tại đầu óc cũng nhanh nhạy lắm.
- Bớt nói nhảm.
Vẻ mặt Hạ Cảnh Dực trầm xuống.
- Còn một số việc KM còn cần Công Hội nên không thể trở mặt. Phải thêm một đoạn thời gian nữa KM mới có phục hồi hoàn toàn và cắt đứt quan hệ với Công Hội.
Vũ Anh Anh ồ một tiếng.
- Khó cho anh quá nhỉ. Trước giờ anh có dựa dẫm thế lực nào đâu.
- KM là gia sản lâu đời của Hạ gia không thể mất, tác phong làm việc của tôi dùng không được.
- Cũng rắc rối ghê đấy. Được rồi, dù sao thì tôi cũng không ưa Công Hội, ba mẹ tôi lại đứng trung lập. Đã cho thì miếng bánh này tôi nhận. Anh mà giở trò gì sau lưng tôi, không chỉ KM mà cả Hạ gia cũng không còn người nào sống nổi đâu. Lời này thật giả, anh chắc hiểu?
- Hiểu được, yên tâm. - Hạ cảnh Dực gật đầu.
- Tốt. Hiện tại rời đi thôi. Cảnh sát tới lại sinh phiền.
Hạ Cảnh Dực gật đầu, sau đó cũng không nhiều lời mang Tiêu La Khải rời đi.
- Dọn dẹp chỗ này. Biết làm sao rồi chứ?
- Chị Anh Anh, chị yên tâm. Đây cũng không phải lần đầu.
- Tốt. Tao đi trước, sau đó gọi Radie tới /Ải Hoang Phế/, chỗ cũ.
- Vâng, chị Anh Anh.
Nói rồi Vũ Anh Anh rời đi trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.