Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot
Chương 113: Phát giác
Lương Tuyết Băng Nhi
31/08/2019
Đối với đống hồ sơ này Hạ Cảnh Dực cũng không nắm chắc lắm là đúng, bởi nó không được công khai. Nhưng độ đáng tin, hẳn
là trên 90%. Chẳng qua với hắn thì 0.0001% cũng có thể xảy ra.
Hạ Cảnh Dực vứt tập tài liệu qua một bên. Hắn nằm dài xuống ghế. Tiêu La Khải cười nhạt một tiếng.
- Không biết cái cô Dạ Sở Kỳ đó là người thế nào. - Hạ Cảnh Dực nói bâng quơ.
Tiêu La Khải ném cho Hạ Cảnh Dực một ánh mắt.
- Cậu nghĩ thử?
- Dạ Sở Hiên là người thế nào cậu cũng biết. - Hạ Cảnh Dực thờ ơ - Em gái anh ta không thể nháo như vậy được.
- Nháo? Cô ấy khá yên tĩnh đấy chứ? - Tiêu La Khải không hiểu hỏi lại.
Hạ Cảnh Dực cười một tiếng. Hiếm khi thấy hắn cười như thế.
- AL-003 chắc là bị lỗi gì đó và Dạ Sở Hiên cũng chẳng buồn sửa thôi. Hoặc anh ta muốn em gái như thế. Bởi vì cô nhóc đó đặc biệt ồn ào.
Tiêu La Khải không hiểu, nhưng cũng chẳng phản bác.
Nhưng Hạ Cảnh Dực đúng. Tại khu số 8 của /Thành Phố Khởi Nguyên/, ngôi nhà đặc biệt ồn ào.
- Anh Hai! Anh đâu rồi? - Dạ Sở Kỳ la hét - Y Y! Mọi người đâu cả rồi?
Dạ Sở Kỳ chân chính đi theo nghĩa đen mà chạy loạn.
"Chít...!"
Thỏ trắng nhỏ nhảy theo sau Dạ Sở Kỳ, tai nhọn rung rung.
- Đừng ồn ào nữa tiểu Kỳ. Có việc gì vậy? - Dạ Sở Hiên mở cửa phòng.
Dạ Sở Hiên trông đặc biệt tùy tiện. Chắc do mất ngủ một đêm nên ngủ bù sau đều không còn biết trời trăng mây đất gì nữa. Lúc trước anh cũng quen thức đêm, có lúc còn thức hẳn mấy ngày. Chẳng qua bây giờ thì đã khác, mỗi ngày anh đều bị bắt ngủ đã thành quen mắt rồi.
Lưu Giai Từ đang xem phim, quay đầu lại nhìn bộ dáng của Dạ Sở Hiên, tỏ vẻ hình tượng sụp đổ lần thứ n trong năm. Tả Y Y cười khúc khích. Cô đặc biệt yêu thích anh lúc như thế này.
- Anh Hai thật mất hình tượng. - Dạ Sở Kỳ bĩu môi.Dạ Sở Hiên đeo kính lại. Anh không cận, kính của anh là loại kính phân tích, có thể báo cáo những thông tin về thứ lọt vào tầm ngắm của nó. Một thứ đồ khá hữu dụng. Mặc dù Dạ Sở Hiên không cần nó lắm, nhưng đeo nó đã là thói quen của anh. Anh có thể thay nó bằng bất kỳ cái kính nào nằm trong tầm tay, nhưng phải là không có độ. Mắt anh rất tốt, đeo kính có độ vào thì...
Dạ Sở Hiên hoàn toàn không để tâm lời của Dạ Sở Kỳ.
- Anh đã bảo em không được ra ngoài này hôm nay, em nhốn nháo cái gì hả?
Biểu cảm của Dạ Sở Kỳ tan vỡ, mắt long lanh nước. Dạ Sở Hiên bất lực.
- Được rồi được rồi, không phạt thêm, em về phòng đi.
Dạ Sở Kỳ đáp một tiếng, lủi thủi đi lên trên phòng. Tả Y Y nhìn Dạ Sở Hiên như nhìn nhân vật phản diện, anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Tìm anh có việc gì?
Dạ Sở Kỳ sáng mắt, giơ thứ trong tay ra.
- Xem này, là em làm!
Đó là một con robot nhỏ, cấu tạo nhìn qua khá đơn giản. Theo cấu trúc thì nó di chuyển bằng bánh xe nhỏ, các chi cứng nhắc, khuôn mặt là một màn hình, có biểu hiện các khuôn mặt đáng yêu, không có khả năng trò chuyện linh hoạt như robot loại android mà chỉ phát ra được vài loại tiếng động. Cái thứ này căn bản chính là đồ chơi của trẻ con.
- Trông khá tốt. - Dạ Sở Hiên cũng không tiết kiệm một lời khen.
- Nó sẽ là thú cưng của em. - Dạ Sở Kỳ đắc ý và thích thú nói.
"Chít? Chít chít chít!!!" thỏ trắng nhỏ kêu loạn.
Dạ Sở Kỳ phì cười.
- Bạch Ngân ngoan ngoãn nào.
Vừa nói cô vừa bước về phòng. Thỏ trắng nhỏ bất mãn nhảy theo, mắt cực kì không vừa lòng nhìn đống kim loại trong tay cô.
Dạ Sở Hiên kỳ thực đã nhìn ra thứ trên tay Dạ Sở Kỳ, càng biết cô muốn khoe anh. Nếu là mọi lần anh sẽ hỏi về nó trước khi cô khoe, nhưng lần này lại không. Điều đó khiến cho Tả Y Y ngạc nhiên và khó hiểu.
Dạ Sở Hiên về phía ghế ngồi xuống.- Con bé nhốn nháo quá độ rồi. Cần tập cho nó yên tĩnh một chút.
- ...
Đúng là càng ngày càng ồn ào thật...
- CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG? MỞ CỬA NÀO!!!
Dạ Sở Hiên một mặt muốn chết, bất lực vỗ trán. Không phải phương pháp giáo dục của anh có vấn đề, đây nhất định là lỗi của hai người ngoài cửa và đang la hét kia.
Ninh Diễm Kiều và Vũ Anh Anh đi vào. Với độ thân thiết của 2 cô nàng này thì không cần lệnh hai robot cũng sẽ tự mở cửa.
- Sở Kỳ đâu ạ? - Vũ Anh Anh lễ phép hỏi sau khi đã chào qua một lượt.
- Trên phòng.
- Ồ.
Vũ Anh Anh trực tiếp lôi Ninh Diễm Kiều đi lên trên. Dạ Sở Hiên tự rót cho mình một ly nước với bình nước trên bàn.
Im lặng một lúc lâu. Dạ Sở Hiên lại uống một ngụm nước. Anh thở dài, tựa hồ gặp rắc rối.
- AAA! DẠ SỞ HIÊN!!!
Dạ Sở Hiên đặt cốc nước xuống bàn, đứng dậy đi theo hướng tầng hầm.
- Nói là anh chết rồi. - Dạ Sở Hiên nói với Tả Y Y - Bảo với bọn nó là anh đã thành cát bụi của vũ trụ sau vụ nổ big bang.
- Vâng ạ.
Tả Y Y cười khúc khích. Khiếu hài hước của Dạ Sở Hiên không nhiều, nhưng có rất nhiều lúc vẫn có thể khiến người khác cười được. Thường thì là anh không có ý làm ai cười, có điều anh lại không nhận ra câu nói của anh, theo hướng nào đó, vô cùng hài hước và dễ làm người khác cười.
- ANH CHẾT CHẮC RỒI!!!!
- Tiểu Kỳ nhất định đang cười đắc chí. - Dạ Sở Hiên lẩm bẩm khi đi xuống phòng nghiên cứu, và anh vặn to âm lượng - DP-002, đi cùng tôi xuống dưới.
- Vâng thưa chủ nhân.
Hạ Cảnh Dực vứt tập tài liệu qua một bên. Hắn nằm dài xuống ghế. Tiêu La Khải cười nhạt một tiếng.
- Không biết cái cô Dạ Sở Kỳ đó là người thế nào. - Hạ Cảnh Dực nói bâng quơ.
Tiêu La Khải ném cho Hạ Cảnh Dực một ánh mắt.
- Cậu nghĩ thử?
- Dạ Sở Hiên là người thế nào cậu cũng biết. - Hạ Cảnh Dực thờ ơ - Em gái anh ta không thể nháo như vậy được.
- Nháo? Cô ấy khá yên tĩnh đấy chứ? - Tiêu La Khải không hiểu hỏi lại.
Hạ Cảnh Dực cười một tiếng. Hiếm khi thấy hắn cười như thế.
- AL-003 chắc là bị lỗi gì đó và Dạ Sở Hiên cũng chẳng buồn sửa thôi. Hoặc anh ta muốn em gái như thế. Bởi vì cô nhóc đó đặc biệt ồn ào.
Tiêu La Khải không hiểu, nhưng cũng chẳng phản bác.
Nhưng Hạ Cảnh Dực đúng. Tại khu số 8 của /Thành Phố Khởi Nguyên/, ngôi nhà đặc biệt ồn ào.
- Anh Hai! Anh đâu rồi? - Dạ Sở Kỳ la hét - Y Y! Mọi người đâu cả rồi?
Dạ Sở Kỳ chân chính đi theo nghĩa đen mà chạy loạn.
"Chít...!"
Thỏ trắng nhỏ nhảy theo sau Dạ Sở Kỳ, tai nhọn rung rung.
- Đừng ồn ào nữa tiểu Kỳ. Có việc gì vậy? - Dạ Sở Hiên mở cửa phòng.
Dạ Sở Hiên trông đặc biệt tùy tiện. Chắc do mất ngủ một đêm nên ngủ bù sau đều không còn biết trời trăng mây đất gì nữa. Lúc trước anh cũng quen thức đêm, có lúc còn thức hẳn mấy ngày. Chẳng qua bây giờ thì đã khác, mỗi ngày anh đều bị bắt ngủ đã thành quen mắt rồi.
Lưu Giai Từ đang xem phim, quay đầu lại nhìn bộ dáng của Dạ Sở Hiên, tỏ vẻ hình tượng sụp đổ lần thứ n trong năm. Tả Y Y cười khúc khích. Cô đặc biệt yêu thích anh lúc như thế này.
- Anh Hai thật mất hình tượng. - Dạ Sở Kỳ bĩu môi.Dạ Sở Hiên đeo kính lại. Anh không cận, kính của anh là loại kính phân tích, có thể báo cáo những thông tin về thứ lọt vào tầm ngắm của nó. Một thứ đồ khá hữu dụng. Mặc dù Dạ Sở Hiên không cần nó lắm, nhưng đeo nó đã là thói quen của anh. Anh có thể thay nó bằng bất kỳ cái kính nào nằm trong tầm tay, nhưng phải là không có độ. Mắt anh rất tốt, đeo kính có độ vào thì...
Dạ Sở Hiên hoàn toàn không để tâm lời của Dạ Sở Kỳ.
- Anh đã bảo em không được ra ngoài này hôm nay, em nhốn nháo cái gì hả?
Biểu cảm của Dạ Sở Kỳ tan vỡ, mắt long lanh nước. Dạ Sở Hiên bất lực.
- Được rồi được rồi, không phạt thêm, em về phòng đi.
Dạ Sở Kỳ đáp một tiếng, lủi thủi đi lên trên phòng. Tả Y Y nhìn Dạ Sở Hiên như nhìn nhân vật phản diện, anh lắc đầu ngán ngẩm.
- Tìm anh có việc gì?
Dạ Sở Kỳ sáng mắt, giơ thứ trong tay ra.
- Xem này, là em làm!
Đó là một con robot nhỏ, cấu tạo nhìn qua khá đơn giản. Theo cấu trúc thì nó di chuyển bằng bánh xe nhỏ, các chi cứng nhắc, khuôn mặt là một màn hình, có biểu hiện các khuôn mặt đáng yêu, không có khả năng trò chuyện linh hoạt như robot loại android mà chỉ phát ra được vài loại tiếng động. Cái thứ này căn bản chính là đồ chơi của trẻ con.
- Trông khá tốt. - Dạ Sở Hiên cũng không tiết kiệm một lời khen.
- Nó sẽ là thú cưng của em. - Dạ Sở Kỳ đắc ý và thích thú nói.
"Chít? Chít chít chít!!!" thỏ trắng nhỏ kêu loạn.
Dạ Sở Kỳ phì cười.
- Bạch Ngân ngoan ngoãn nào.
Vừa nói cô vừa bước về phòng. Thỏ trắng nhỏ bất mãn nhảy theo, mắt cực kì không vừa lòng nhìn đống kim loại trong tay cô.
Dạ Sở Hiên kỳ thực đã nhìn ra thứ trên tay Dạ Sở Kỳ, càng biết cô muốn khoe anh. Nếu là mọi lần anh sẽ hỏi về nó trước khi cô khoe, nhưng lần này lại không. Điều đó khiến cho Tả Y Y ngạc nhiên và khó hiểu.
Dạ Sở Hiên về phía ghế ngồi xuống.- Con bé nhốn nháo quá độ rồi. Cần tập cho nó yên tĩnh một chút.
- ...
Đúng là càng ngày càng ồn ào thật...
- CÓ AI Ở NHÀ KHÔNG? MỞ CỬA NÀO!!!
Dạ Sở Hiên một mặt muốn chết, bất lực vỗ trán. Không phải phương pháp giáo dục của anh có vấn đề, đây nhất định là lỗi của hai người ngoài cửa và đang la hét kia.
Ninh Diễm Kiều và Vũ Anh Anh đi vào. Với độ thân thiết của 2 cô nàng này thì không cần lệnh hai robot cũng sẽ tự mở cửa.
- Sở Kỳ đâu ạ? - Vũ Anh Anh lễ phép hỏi sau khi đã chào qua một lượt.
- Trên phòng.
- Ồ.
Vũ Anh Anh trực tiếp lôi Ninh Diễm Kiều đi lên trên. Dạ Sở Hiên tự rót cho mình một ly nước với bình nước trên bàn.
Im lặng một lúc lâu. Dạ Sở Hiên lại uống một ngụm nước. Anh thở dài, tựa hồ gặp rắc rối.
- AAA! DẠ SỞ HIÊN!!!
Dạ Sở Hiên đặt cốc nước xuống bàn, đứng dậy đi theo hướng tầng hầm.
- Nói là anh chết rồi. - Dạ Sở Hiên nói với Tả Y Y - Bảo với bọn nó là anh đã thành cát bụi của vũ trụ sau vụ nổ big bang.
- Vâng ạ.
Tả Y Y cười khúc khích. Khiếu hài hước của Dạ Sở Hiên không nhiều, nhưng có rất nhiều lúc vẫn có thể khiến người khác cười được. Thường thì là anh không có ý làm ai cười, có điều anh lại không nhận ra câu nói của anh, theo hướng nào đó, vô cùng hài hước và dễ làm người khác cười.
- ANH CHẾT CHẮC RỒI!!!!
- Tiểu Kỳ nhất định đang cười đắc chí. - Dạ Sở Hiên lẩm bẩm khi đi xuống phòng nghiên cứu, và anh vặn to âm lượng - DP-002, đi cùng tôi xuống dưới.
- Vâng thưa chủ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.