Xuyên Đến Viễn Cổ Làm Nương Tử Dã Nhân
Chương 20: Nước Sạch
Quân Tâm Cửu Thiên
19/10/2023
Editor: Ái Tuyết
"Tôi tin!"
A Trà hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối Tiêu Sắt, đưa cho cô một miếng thịt nướng: “Đây là tộc trưởng để lại cho cô.”
Tiêu Sắt giật mình cầm lấy miếng thịt nướng to gấp đôi ngày hôm qua, trong lòng có chút cảm động.
A Trà còn nói thêm: “Đây là phần ngon nhất của dã thú, tộc trưởng đặc biệt dành riêng cho cô.”
Trái tim cô ấm áp muốn tan chảy!
Nghĩ tới Dạ Phong ngốc nghếch đem thịt nướng để lại cho mình, Tiêu Sắt không khỏi cười trộm một tiếng, sau đó liền cắn một miếng thịt nướng.
Chà, không có mùi vị gì, vẫn có có mùi tanh của thịt.
Bầu trời trong xanh như pha lê và những ngọn đồi núi gập gềnh đầy màu sắc phía xa. Trời xanh mây trắng, núi xanh nước xanh, không nhà cao tầng, không khói bụi, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Đương nhiên, địa cầu sẽ không cho bạn cái gì cả, bạn phải tự mình tạo ra mọi thứ, kể cả nước, bạn phải tự mình tìm cách làm sạch nó.
Aiz...!
Tiêu Sắt nặng nề thở dài, thấp giọng nói: "Không nước, không muối, không quần áo... không có gì cà."
"Tiêu Sắt, cô đang nói cái gì vậy?" A Trà đến gần cô, "Muốn ăn hoa quả không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của A Trà, Tiêu Sắt mỉm cười: “Không cần, trước tiên đi lấy nước sạch đã.”
Khi đến bờ sông, Tiêu Sắt đi vòng quanh, đào cát dưới sông, gói lại bằng chiếc lá lớn và đặt sang một bên. Cây cối ở đây to và rậm rạp, toàn là những loại cây cô không nhận ra.
Tiêu Sắt dùng những chiếc lá lớn nhất để làm thành hình phễu, sau đó bảo A Trà đổ cát đã chuẩn bị sẵn vào lá phễu.
Tiêu Sắt cầm chiếc phễu lá, bên dưới chiếc phễu là bát đá lớn cô mang đến: "A Trà, đổ nước vào đây đi."
A Trà dùng lá cây đựng nước rồi lại đổ vào phễu lá, tò mò hỏi: “Như vậy được không?”
"Sẽ được thôi."
Tiêu Sắt nở một nụ cười trấn an cô ấy.
Nếu ở thời hiện đại, việc lọc nước rất đơn giản.
Nhưng ở đây, bọn họ thậm chí còn không có mặc quần áo thì tìm đâu ra vải lanh, nên chỉ có thể dùng cách này.
Nước được đổ vào cát, sau đó nhỏ giọt từ dưới phễu xuống bát đá. Tuy không trong lắm nhưng ít nhất cũng sạch hơn nước múc từ dưới sông ra rất nhiều. Lọc thêm vài lần nữa có thể nước sẽ trong hơn.
A Trà nhìn nước sạch, vui mừng nhảy dựng lên: "A Sắt, sạch, thật sự rất sạch, chúng ta có thể uống nước sạch!"
"Được rồi, chúng ta lọc thêm một ít, đun sôi rồi uống, để phòng không sinh bệnh." Tiêu Sắt cười nói.
Bị bệnh ở đây rất nguy hiểm nên phải tự bảo vệ bản thân thật tốt.
A Trà bây giờ đã nghe theo lời của Tiêu Sắt trăm phần trăm, nghe nói sẽ không sinh bệnh cô càng cao hứng hơn.
Biết bao người trong bộ lạc đã chết vì bệnh tật không thể chữa khỏi.
A Trà càng làm việc hăng say hơn cũng lải nhải nói với Tiêu Sắt một ít chuyện: "Bởi vì nước không sạch nên tộc trưởng từng nói rằng chúng ta nên sống ở nơi khác."
“Nhưng mà sơn động khó tìm, nước cũng khó tìm, mọi người đều quen sống ở đây, không ai muốn rời đi.”
“Hơn nữa, quanh đây còn có các bộ lạc khác sinh sống. Nếu chúng ta đi vào lãnh thổ của họ, họ sẽ đuổi chúng ta đi.”
"Cho nên chúng ta chỉ có thể sống ở đây thôi."
Điều kiện có hạn, chỉ có thể sống trên lãnh thổ của mình, ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
Nếu muốn toàn bộ bộ lạc dời đi, trừ khi lúc đó có thiên tai, nếu không các tộc nhân sẽ không muốn rời đi.
“Chúng ta trở về đun nước uống đi!” Tiêu Sắt hưng phấn cầm bát đá đi về phía sơn động.
Tiêu Sắt và A Trà ôm bát đá đi đến cửa sơn động, A Trà kích động hưng phấn chạy nhanh hai bước, hét lên: “Tư tế, chúng ta có nước sạch! "
Hoa Niên tư tế đang chuẩn bị đi vào sơn động, quay đầu nhìn A Trà, kích động hỏi: “Con nói cái gì?"
Những tộc nhân khác cũng chạy tới với vẻ mặt kích động.
A Trà đưa bát đá cho Hoa Niên tư tế xem, hưng phấn nói: "Tư tế, nhìn xem, là nước sạch."
Hoa Niên tư tế nhìn nước trong vắt trong bát đá, kích động mở rộng hai tay, hướng về phía bầu trời lạy: “Tạ ơn thiên thần!”
Các tộc nhân khác cũng lập tức học theo Hoa Niên tư tế, dang rộng vòng tay bái lạy bầu trời: “Tạ ơn thiên thần!”
“Tạ ơn thiên thần!” Sau khi A Trà cảm tạ thiên thần, cô chỉ vào Tiêu Sắt đang đi đến gần, nói với Hoa Niên tư tế: “A Sắt đã làm đó, cô ấy có thể tẩy sạch nước!”
Hoa Niên tư tế đặt tay lên ngực, cúi đầu trước Tiêu Sắt, chân thành nói: “Cảm tạ Thần nữ!”
Các tộc nhân nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc bọn họ đang định bắt chước nghi thức tư tế cảm tạ Tiêu Sắt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "A Trà, nước sạch là gì? Tôi nghĩ cô ta đang làm việc cho bộ lạc khác, muốn đầu độc các tộc nhân của bộ lạc Thanh Long chúng ta!"
"Tiêu Sắt này không có ý tốt, ta đề nghị mang Tiêu Sắt đến tế thiên, cầu phúc lành cho bộ lạc Thanh Long chúng ta!"
"Tôi tin!"
A Trà hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối Tiêu Sắt, đưa cho cô một miếng thịt nướng: “Đây là tộc trưởng để lại cho cô.”
Tiêu Sắt giật mình cầm lấy miếng thịt nướng to gấp đôi ngày hôm qua, trong lòng có chút cảm động.
A Trà còn nói thêm: “Đây là phần ngon nhất của dã thú, tộc trưởng đặc biệt dành riêng cho cô.”
Trái tim cô ấm áp muốn tan chảy!
Nghĩ tới Dạ Phong ngốc nghếch đem thịt nướng để lại cho mình, Tiêu Sắt không khỏi cười trộm một tiếng, sau đó liền cắn một miếng thịt nướng.
Chà, không có mùi vị gì, vẫn có có mùi tanh của thịt.
Bầu trời trong xanh như pha lê và những ngọn đồi núi gập gềnh đầy màu sắc phía xa. Trời xanh mây trắng, núi xanh nước xanh, không nhà cao tầng, không khói bụi, mọi thứ đều rất tự nhiên.
Đương nhiên, địa cầu sẽ không cho bạn cái gì cả, bạn phải tự mình tạo ra mọi thứ, kể cả nước, bạn phải tự mình tìm cách làm sạch nó.
Aiz...!
Tiêu Sắt nặng nề thở dài, thấp giọng nói: "Không nước, không muối, không quần áo... không có gì cà."
"Tiêu Sắt, cô đang nói cái gì vậy?" A Trà đến gần cô, "Muốn ăn hoa quả không?"
Nhìn vẻ mặt lo lắng của A Trà, Tiêu Sắt mỉm cười: “Không cần, trước tiên đi lấy nước sạch đã.”
Khi đến bờ sông, Tiêu Sắt đi vòng quanh, đào cát dưới sông, gói lại bằng chiếc lá lớn và đặt sang một bên. Cây cối ở đây to và rậm rạp, toàn là những loại cây cô không nhận ra.
Tiêu Sắt dùng những chiếc lá lớn nhất để làm thành hình phễu, sau đó bảo A Trà đổ cát đã chuẩn bị sẵn vào lá phễu.
Tiêu Sắt cầm chiếc phễu lá, bên dưới chiếc phễu là bát đá lớn cô mang đến: "A Trà, đổ nước vào đây đi."
A Trà dùng lá cây đựng nước rồi lại đổ vào phễu lá, tò mò hỏi: “Như vậy được không?”
"Sẽ được thôi."
Tiêu Sắt nở một nụ cười trấn an cô ấy.
Nếu ở thời hiện đại, việc lọc nước rất đơn giản.
Nhưng ở đây, bọn họ thậm chí còn không có mặc quần áo thì tìm đâu ra vải lanh, nên chỉ có thể dùng cách này.
Nước được đổ vào cát, sau đó nhỏ giọt từ dưới phễu xuống bát đá. Tuy không trong lắm nhưng ít nhất cũng sạch hơn nước múc từ dưới sông ra rất nhiều. Lọc thêm vài lần nữa có thể nước sẽ trong hơn.
A Trà nhìn nước sạch, vui mừng nhảy dựng lên: "A Sắt, sạch, thật sự rất sạch, chúng ta có thể uống nước sạch!"
"Được rồi, chúng ta lọc thêm một ít, đun sôi rồi uống, để phòng không sinh bệnh." Tiêu Sắt cười nói.
Bị bệnh ở đây rất nguy hiểm nên phải tự bảo vệ bản thân thật tốt.
A Trà bây giờ đã nghe theo lời của Tiêu Sắt trăm phần trăm, nghe nói sẽ không sinh bệnh cô càng cao hứng hơn.
Biết bao người trong bộ lạc đã chết vì bệnh tật không thể chữa khỏi.
A Trà càng làm việc hăng say hơn cũng lải nhải nói với Tiêu Sắt một ít chuyện: "Bởi vì nước không sạch nên tộc trưởng từng nói rằng chúng ta nên sống ở nơi khác."
“Nhưng mà sơn động khó tìm, nước cũng khó tìm, mọi người đều quen sống ở đây, không ai muốn rời đi.”
“Hơn nữa, quanh đây còn có các bộ lạc khác sinh sống. Nếu chúng ta đi vào lãnh thổ của họ, họ sẽ đuổi chúng ta đi.”
"Cho nên chúng ta chỉ có thể sống ở đây thôi."
Điều kiện có hạn, chỉ có thể sống trên lãnh thổ của mình, ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
Nếu muốn toàn bộ bộ lạc dời đi, trừ khi lúc đó có thiên tai, nếu không các tộc nhân sẽ không muốn rời đi.
“Chúng ta trở về đun nước uống đi!” Tiêu Sắt hưng phấn cầm bát đá đi về phía sơn động.
Tiêu Sắt và A Trà ôm bát đá đi đến cửa sơn động, A Trà kích động hưng phấn chạy nhanh hai bước, hét lên: “Tư tế, chúng ta có nước sạch! "
Hoa Niên tư tế đang chuẩn bị đi vào sơn động, quay đầu nhìn A Trà, kích động hỏi: “Con nói cái gì?"
Những tộc nhân khác cũng chạy tới với vẻ mặt kích động.
A Trà đưa bát đá cho Hoa Niên tư tế xem, hưng phấn nói: "Tư tế, nhìn xem, là nước sạch."
Hoa Niên tư tế nhìn nước trong vắt trong bát đá, kích động mở rộng hai tay, hướng về phía bầu trời lạy: “Tạ ơn thiên thần!”
Các tộc nhân khác cũng lập tức học theo Hoa Niên tư tế, dang rộng vòng tay bái lạy bầu trời: “Tạ ơn thiên thần!”
“Tạ ơn thiên thần!” Sau khi A Trà cảm tạ thiên thần, cô chỉ vào Tiêu Sắt đang đi đến gần, nói với Hoa Niên tư tế: “A Sắt đã làm đó, cô ấy có thể tẩy sạch nước!”
Hoa Niên tư tế đặt tay lên ngực, cúi đầu trước Tiêu Sắt, chân thành nói: “Cảm tạ Thần nữ!”
Các tộc nhân nhìn ta, ta nhìn ngươi, lúc bọn họ đang định bắt chước nghi thức tư tế cảm tạ Tiêu Sắt, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "A Trà, nước sạch là gì? Tôi nghĩ cô ta đang làm việc cho bộ lạc khác, muốn đầu độc các tộc nhân của bộ lạc Thanh Long chúng ta!"
"Tiêu Sắt này không có ý tốt, ta đề nghị mang Tiêu Sắt đến tế thiên, cầu phúc lành cho bộ lạc Thanh Long chúng ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.