Xuyên Đến Viễn Cổ Làm Nương Tử Dã Nhân
Chương 18: Thịt Xiên Nướng
Quân Tâm Cửu Thiên
17/10/2023
Editor: Ái Tuyết
Mùi thơm bên này rất nhanh đã bay vào mũi mọi người, tất cả đều nhìn về hướng phát ra mùi thơm.
“Cái gì thơm vậy?”
"Thật thơm, giống như hương hoa vậy!"
“Đột nhiên tôi cảm thấy miếng thịt nướng trên tay không còn ngon nữa.”
Phong Niên nhìn thịt nướng trong tay, cau mày, đẩy đẩy Trường Sinh: "Trường Sinh, cái gì thơm quá vậy? Tôi muốn ăn nó."
Trường Sinh cắn một miếng thịt trong tay, bình tĩnh nói: “Có gì thì ăn đó đi.”
Phong Niên không nghe lời, chạy đến chỗ Dạ Phong để tìm mùi thơm, cậu mỉm cười nói: "Tộc trưởng, anh có món gì ngon vậy? Mùi thơm quá, tôi cũng muốn ăn."
Dạ Phong đang ăn miếng thịt, bất động như tảng đá, thậm chí không thèm nhìn đến Phong Niên.
Tiêu Sắt đưa cho Phong Niên một xiên thịt nướng: “Thử xem!”
Phong Niên không khách khí nhận lấy, cắn một miếng, đồng tử lập tức mở to, ánh mắt sáng ngời: "Ngon như vậy, sao lại khác với đồ chúng ta ăn?"
Tiêu Sắt đắc ý, đương nhiên là khác, ở trong thịt cô cho thêm gừng rừng, có thể khử mùi tanh của thịt, tất nhiên là ngon.
Tiếc là không có muối, nếu không sẽ ngon hơn.
Phong Niên khao khát nhìn xiên thịt trong tay Tiêu Sắt, nuốt nước bọt: "Ăn nhiều thêm chắc chắn sẽ thấy ngon hơn!"
Nhìn Phong Niên tham ăn như một đứa trẻ, Tiêu Sắt giống như cưng chiều em trai mình, đưa thêm ba xiên thịt nữa cho cậu: "Cứ ăn đi.”
Dạ Phong nhìn hai xiên thịt trong tay mình, lại nhìn ba xiên thịt trong tay Phong Niên, ánh mắt thâm trầm.
Phong Niên lấy ba xiên thịt nướng, chạy đến chỗ Trường Sinh, đưa cho cậu ta một xiên: “Này!”
Trường Sinh muốn nói không, nhưng mùi hương lại quá khó cưỡng. Cùng với ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, Trường Sinh cầm lấy ăn một miếng thịt xiên, đồng tử phút chốc mở to: "Thật ngon!"
"Ngon lắm phải không? Đây là món thịt nướng ngon nhất mà tôi từng ăn." Phong Niên thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ họ sẽ đến đoạt lấy thịt nướng trong tay, cậu nhanh chóng ăn hết số thịt nướng còn lại trên tay.
Những người khác chỉ có thể ngửi mùi thơm chảy nước miếng.
Sau khi Phong Niên ăn xong, không khỏi nhìn về phía Tiêu Sắt, nuốt nuốt nước bọt, liếm môi mọt cách cuồng nhiệt.
Tiêu Sắt đang ăn thịt xiên, không khỏi nghĩ đến nếu được uống thêm một chai bia lạnh nữa thì quả là một ngày thần tiên.
Đáng tiếc, trí tưởng tượng quá đẹp đẽ, hiện thực lại quá tàn nhẫn. Thậm chí còn không có thức ăn, thì lấy bia ở đâu ra?
Ngoài ra, ánh mắt thiêu đốt bên cạnh khiến cô không thể làm ngơ, cô lấy thêm hai xiên thịt nướng đưa cho Dạ Phong: “Không còn nhiều nữa.”
Đôi mắt Dạ Phong sâu thẳm, nhận lấy xiên thịt, khoé miệng khẽ nhếch.
Tiêu Sắt nhìn năm xiên thịt nướng cuối cùng trên tay, đưa hai xiên cho A Trà, còn mình ăn hai xiên, vừa định đưa xiên thịt cuối cùng vào miệng thì một cành cây đột ngột từ đâu bay tới, đánh bật xiên thịt khỏi tầm tay cô.
"Tôi không thấy cô ở đây." A Tuyết chạy tới, nhặt cành cây lên, cười đến thiếu đòn. "Thật đó, tôi chỉ đang tập ném quả dại, không ngờ cành cây lại đập trúng cô."
Nói thì là vậy, nhưng ánh mắt cô ta lại cứ nhìn về phía xiên thịt nướng dưới đất, 'thơm quá.'
Tiêu Sắt nhìn xiên thịt nướng trên mặt đất, cuối cùng cũng không nhặt lên, chỉ có thể xem như bản thân mình gặp xui xẻo, đi sang hướng khác.
Thịt nướng dù rơi xuống đất nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm, A Tuyết chảy nước miếng hồi lâu cuối cùng không nhịn được, cầm lên nhét hết vào miệng.
Ôi ngon quá, đây là món thịt nướng ngon nhất cô từng ăn.
Ăn xong mọi người vào sơn động chuẩn bị nghỉ ngơi. Tiêu Sắt tính toán thời gian, chỉ khoảng tám giờ, sao lại vào sơn động sớm như vậy?
Nghĩ về một đêm xuân sắc hài hoà, Tiêu Sắt sốc đến mức toàn thân run lên.
Thấy Dạ Phong đang muốn đi vào trong sơn động, Tiêu Sắt liền vội vàng kéo anh lại: "Dạ Phong, để tôi đổi thuốc cho anh!" Cô thực sự không muốn nếm thử ái muội trong sơn động đâu.
"Cô đã đổi rồi." Thanh âm Dạ Phong trầm thấp.
Trong đêm tối Tiêu Sắt nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cảm giác được lúc này Dạ Phong giống như dã thú trong đêm, đang nhìn chằm chằm vào con mồi nhỏ đáng thương của anh.
“Vậy sao anh không thử nói chuyện với tôi về chuyến đi săn hôm nay?” Dù sao thì cô cũng không muốn đi vào sơn động.
Dạ Phong giương mắt nhìn bầu trời đêm: "Khi mặt trời mọc, tôi sẽ đi săn."
Sặc.., hôm nay không thể nói chuyện với nhau được rồi.
Cuối cùng Tiêu Sắt chần chờ lui tới mới tiến vào trong sơn động, may mắn là không có âm thanh ngượng ngùng vang lên, cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc cô chuẩn bị ngủ thì đột nhiên có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mùi thơm bên này rất nhanh đã bay vào mũi mọi người, tất cả đều nhìn về hướng phát ra mùi thơm.
“Cái gì thơm vậy?”
"Thật thơm, giống như hương hoa vậy!"
“Đột nhiên tôi cảm thấy miếng thịt nướng trên tay không còn ngon nữa.”
Phong Niên nhìn thịt nướng trong tay, cau mày, đẩy đẩy Trường Sinh: "Trường Sinh, cái gì thơm quá vậy? Tôi muốn ăn nó."
Trường Sinh cắn một miếng thịt trong tay, bình tĩnh nói: “Có gì thì ăn đó đi.”
Phong Niên không nghe lời, chạy đến chỗ Dạ Phong để tìm mùi thơm, cậu mỉm cười nói: "Tộc trưởng, anh có món gì ngon vậy? Mùi thơm quá, tôi cũng muốn ăn."
Dạ Phong đang ăn miếng thịt, bất động như tảng đá, thậm chí không thèm nhìn đến Phong Niên.
Tiêu Sắt đưa cho Phong Niên một xiên thịt nướng: “Thử xem!”
Phong Niên không khách khí nhận lấy, cắn một miếng, đồng tử lập tức mở to, ánh mắt sáng ngời: "Ngon như vậy, sao lại khác với đồ chúng ta ăn?"
Tiêu Sắt đắc ý, đương nhiên là khác, ở trong thịt cô cho thêm gừng rừng, có thể khử mùi tanh của thịt, tất nhiên là ngon.
Tiếc là không có muối, nếu không sẽ ngon hơn.
Phong Niên khao khát nhìn xiên thịt trong tay Tiêu Sắt, nuốt nước bọt: "Ăn nhiều thêm chắc chắn sẽ thấy ngon hơn!"
Nhìn Phong Niên tham ăn như một đứa trẻ, Tiêu Sắt giống như cưng chiều em trai mình, đưa thêm ba xiên thịt nữa cho cậu: "Cứ ăn đi.”
Dạ Phong nhìn hai xiên thịt trong tay mình, lại nhìn ba xiên thịt trong tay Phong Niên, ánh mắt thâm trầm.
Phong Niên lấy ba xiên thịt nướng, chạy đến chỗ Trường Sinh, đưa cho cậu ta một xiên: “Này!”
Trường Sinh muốn nói không, nhưng mùi hương lại quá khó cưỡng. Cùng với ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, Trường Sinh cầm lấy ăn một miếng thịt xiên, đồng tử phút chốc mở to: "Thật ngon!"
"Ngon lắm phải không? Đây là món thịt nướng ngon nhất mà tôi từng ăn." Phong Niên thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, sợ họ sẽ đến đoạt lấy thịt nướng trong tay, cậu nhanh chóng ăn hết số thịt nướng còn lại trên tay.
Những người khác chỉ có thể ngửi mùi thơm chảy nước miếng.
Sau khi Phong Niên ăn xong, không khỏi nhìn về phía Tiêu Sắt, nuốt nuốt nước bọt, liếm môi mọt cách cuồng nhiệt.
Tiêu Sắt đang ăn thịt xiên, không khỏi nghĩ đến nếu được uống thêm một chai bia lạnh nữa thì quả là một ngày thần tiên.
Đáng tiếc, trí tưởng tượng quá đẹp đẽ, hiện thực lại quá tàn nhẫn. Thậm chí còn không có thức ăn, thì lấy bia ở đâu ra?
Ngoài ra, ánh mắt thiêu đốt bên cạnh khiến cô không thể làm ngơ, cô lấy thêm hai xiên thịt nướng đưa cho Dạ Phong: “Không còn nhiều nữa.”
Đôi mắt Dạ Phong sâu thẳm, nhận lấy xiên thịt, khoé miệng khẽ nhếch.
Tiêu Sắt nhìn năm xiên thịt nướng cuối cùng trên tay, đưa hai xiên cho A Trà, còn mình ăn hai xiên, vừa định đưa xiên thịt cuối cùng vào miệng thì một cành cây đột ngột từ đâu bay tới, đánh bật xiên thịt khỏi tầm tay cô.
"Tôi không thấy cô ở đây." A Tuyết chạy tới, nhặt cành cây lên, cười đến thiếu đòn. "Thật đó, tôi chỉ đang tập ném quả dại, không ngờ cành cây lại đập trúng cô."
Nói thì là vậy, nhưng ánh mắt cô ta lại cứ nhìn về phía xiên thịt nướng dưới đất, 'thơm quá.'
Tiêu Sắt nhìn xiên thịt nướng trên mặt đất, cuối cùng cũng không nhặt lên, chỉ có thể xem như bản thân mình gặp xui xẻo, đi sang hướng khác.
Thịt nướng dù rơi xuống đất nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm, A Tuyết chảy nước miếng hồi lâu cuối cùng không nhịn được, cầm lên nhét hết vào miệng.
Ôi ngon quá, đây là món thịt nướng ngon nhất cô từng ăn.
Ăn xong mọi người vào sơn động chuẩn bị nghỉ ngơi. Tiêu Sắt tính toán thời gian, chỉ khoảng tám giờ, sao lại vào sơn động sớm như vậy?
Nghĩ về một đêm xuân sắc hài hoà, Tiêu Sắt sốc đến mức toàn thân run lên.
Thấy Dạ Phong đang muốn đi vào trong sơn động, Tiêu Sắt liền vội vàng kéo anh lại: "Dạ Phong, để tôi đổi thuốc cho anh!" Cô thực sự không muốn nếm thử ái muội trong sơn động đâu.
"Cô đã đổi rồi." Thanh âm Dạ Phong trầm thấp.
Trong đêm tối Tiêu Sắt nhìn không rõ vẻ mặt của anh, nhưng cô cảm giác được lúc này Dạ Phong giống như dã thú trong đêm, đang nhìn chằm chằm vào con mồi nhỏ đáng thương của anh.
“Vậy sao anh không thử nói chuyện với tôi về chuyến đi săn hôm nay?” Dù sao thì cô cũng không muốn đi vào sơn động.
Dạ Phong giương mắt nhìn bầu trời đêm: "Khi mặt trời mọc, tôi sẽ đi săn."
Sặc.., hôm nay không thể nói chuyện với nhau được rồi.
Cuối cùng Tiêu Sắt chần chờ lui tới mới tiến vào trong sơn động, may mắn là không có âm thanh ngượng ngùng vang lên, cũng khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Đang lúc cô chuẩn bị ngủ thì đột nhiên có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.