Chương 7: Cãi vã
Huyền Lâu Trọng Tiêu
06/12/2015
Mùa đông ở phương Bắc luôn làm bạn với gió bấc rít gào cuồn cuộn. Lục Viên mới bước ra khỏi cửa đã bị cơn gió quất đến rùng mình, một đầu đầy hỏa bỗng chốc bị cái lạnh dập tắt cóng lại, giật mình tỉnh táo mới thấy có hơi hối hận.
Có đi cũng nên đợi thái dương lên rỗi hẵng đi mới đúng, đêm thế này đúng là lạnh chết mất, trời lại tối đen thui như mực, không đề cập tới chuyện y chả có nào chỗ để đi, mà có chỗ để đi cũng chẳng mò ra được đường mà tới.
Quay đầu lại, Lục Viên mới nhận ra y đã chạy một mạch ra xa rồi, giờ chỉ còn thấp thoáng trông thấy ánh đèn lồng đỏ trước nhà nhoang nhoáng.
Nói cũng đã nói xong, giờ cũng chẳng thể mặt mo mà về được
Cắn răng, Lục Viên xoay người, ngược gió mà đi.
***
Dùng xong cơm chiều, đúng là lúc cơm no xong tinh thần cũng trùng xuống. Vương A sao ngồi ngâm chân, tay bận rộn khâu quần áo cho oa nhi sắp sinh, trượng phu thì đang bóp chân cho nàng. Cột với đại ca đang vây quanh giường lò, lão nhị là một ca nhi nên được ngồi bên cạnh Vương A sao, tay đang bóc mấy quả sơn tra*, cầm núm quả sơn trà đỏ rực xé ra, dùng thìa khoét hạt ra ngoài.
“Đi đi! Đi đổ chậu nước này đi!”
Ngay khi Cột đang thò tay lần thứ 16 vói vào chén đựng đầy quả hồng ấy, Vương A sao vỗ “ba” vào mu bàn tay nó một cái, chỉ chỉ chậu nước ngâm chân.
Cột bĩu môi, liếc mắt nhìn chén đầy những quả đỏ mọng, đột nhiên vươn tay nhón một cái ném tọt vào mồm, tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ, rồi vội bưng chậu nước chạy ra ngoài làm nước văng tung tóe.
“Thằng oắt con!” – Vương A sao trừng mắt, tiện tay bốc một quả sơn tra ném về phía Cột, nghe được Cột “ai ui” một tiếng, chạy ra khỏi cửa, mọi người trong phòng đều không nhịn được bật cười.
Lần mò trong bóng tối, Cột cũng lười ra tận mương, trực tiếp hất ra cổng, một chậu nước nóng cứ thế văng ra
“A —–”
Tiếp theo, một tiếng la thất thanh từ ngoài vọng vào.
“Ai?” – trông thấy một bóng người cao gầy đen tuyền, Cột giật mình, lòng nhủ ai còn nhàn nhã tản bộ giữa đêm đông thế không biết, thò nửa người ra nhìn, Cột sửng sốt, “Đây không phải tiểu đệ nhà Tô gia đấy sao?”
Trừ ta còn ai xui xẻo đến vậy, đã xuyên với cái nơi thâm sơn cùng cốt, anh hùng không có đất dụng võ, lại còn bị thằng ranh con ngươi hất nguyên chậu nước nóng mà lạnh tới tận tim!
Nâng cánh tay, ngửi ngửi tay áo, Lục Viên nhăn mặt.
Quái! Thế nào lại có mùi hôi!
“Mau mau! Vào trong đổi quần áo đã rồi nói sau!” – Cột ngây ra một lúc, túm Lục Viên đang run cầm cập vào trong nhà, vừa kéo còn không quên kèm theo dặn dò: “Kia Tô gia đệ đệ này tý nữa ngàn vạn lần đừng có nói với A sao là ta hất nước nhá, A sao mà biết ta đem nước rửa chân hất ngay ngoài cổng kiểu gì ta cũng thê thảm! Coi như Cột ta nợ ngươi một món ân tinh nhá Ai nha! Mới đi có mấy bước mà tóc ngươi đã đông cứng lại rồi này!”
Kệ Cột phủi đầu tóc y rêu rao, Lục Viên cho nó một ánh mắt khinh thường.
Mẹ nó chứ, ra là nước rửa chân
Từ sau khi thay quần áo, quấn chăn bông ngồi trên giường lò, nhà họ Vương bốn nhân tám mắt cứ thế nhìn chằm chằm Lục Viên. Có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, Lục Viên đành phải nhấp nháy mắt giải thích lại lần nữa (nhấp nháy mắt: nói dối ^^!~)
“Ừm là do ta ngốc nghếch! Hôm nay cơm nước xong, Tô đại ca bảo ta qua đây đưa thuốc cho Vương A sao. Bên ngoài tối quá làm ta đi được nửa thì không nhận ra đường nữa, kết quả là không chú ý ngã xuống mương, may mắn gặp được Cột ca kéo lên!”
“Tô đại phu cũng thật là ai lại bắt tiểu hài tử giữa đêm đi đưa thuốc bao giờ Tiểu Viên à, A sao thấy ngươi giờ cũng đừng vội về nữa, cơ thể lại bị nhiễm lạnh bệnh thì khổ. Cột, nhanh chạy sang nhà Tô đại phu báo một tiếng, đêm nay Tiểu Viên ngủ lại đây!” – trượng phu nhà họ Vương là một người chất phác, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Vương A sao thu xếp, giờ A sao vừa nói, mọi người trong nhà họ Vương cũng đồng loạt phụ họa theo.
“Không —- không cần!” – Lục Viên thấy thế vội vàng ngăn lại, “Này, thì Tô đại ca nếu biết ta làm hỏng chuyện, lại còn làm mất thuốc nhất định sẽ mắng chửi ta! Vương A sao, ta không sao mà, chờ ta giải thích rõ ràng mọi chuyện với Tô đại ca lúc ấy Cột ca đưa ta về cũng được!”
“Vậy cũng được, ngươi trước đi nghỉ ngơi đi, Nhị nhi, pha một ly trà cho Tô gia ca ca ấm thân đi!” – Vương A sao thấy Lục Viên kiên trì cũng không ép buộc thêm, nhìn sang thiếu niên dáng người nhỏ nhắn ngồi bên cạnh phất tay, thiếu niên lên tiếng trả lời, bưng một ly trà tới trước mặt Lục Viên, cúi cúi đầu, giọng mang theo vẻ thẹn thùng, nhỏ nhẹ nói:
“Tiểu Viên ca, uống bát trà gừng.”
“Làm phiền Nhị đệ đệ rồi!” – Lục Viên cười tiếp nhận bát, thì thấy y vừa nói xong mọi người đã sửng sốt nhìn y lần nữa, mặt lão Nhị càng thêm đỏ bừng, xoay người chạy mất. Nhất thời Lục Viên ngây ra
“Khụ khụ Tiểu Viên, Nhị nhi là một tiểu ca nhi, không phải nam nhân chúng ta” – Cột đến gần y, lúng túng nhắc nhở, “Nhị nhi nhà ta bộ dạng thanh tú mà, ngươi thế nào không nhìn ra hả! Ngươi nói làm Nhị ca nhi nhà ta tức muốn chết rồi đấy!”
Ca nhi?
Lục Viên lại nghe thấy từ ‘nhi’ ấy lần nữa, y cũng đoán chừng từ đó gần với ý nói tới phụ nữ theo lối suy nghĩ bình thường.
Nhưng mà, lão Nhị này là ca nhi, không gọi là Nhị đệ đệ thì kêu là gì? Đừng bảo y phải gọi là Nhị muội muội đấy?
Dù sao xấu hổ cũng xấu hổ rồi, Lục Viên là người hoặc là không làm, đã làm là làm tới cùng, đêm nay phải làm cho mọi việc sáng tỏ. Nghĩ là làm, Lục Viên ngước khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên lên, cười hì hì, “Ta lớn lên ở vùng sơn cốc, phụ thân A sao đều đã mất sớm, từ nhỏ tới lớn chỉ theo Đại Hoàng lớn lên, gì cũng không hiểu, vừa rồi ta làm Nhị đệ đệ giận ư? Còn nữa, Cột ca, ngươi nói tiểu ca nhi là ý gì?”
“Đại Hoàng không nói cho ngươi biết, ngươi là nam nhân, sau này phải tìm một ca nhi để nối dõi hả?” – Cột tròn mắt nhìn y.
“Cột ca, Đại Hoàng không nói được, nên cái gì cũng không nói cho ta biết.” Lục Viên lại nhấp nháy mắt mấy cái, giả bộ hồn nhiên tiếp tục nói dóc.
“Đại Hoàng bị câm điếc?” – Cột càng kinh ngạc hơn.
“Đại Hoàng là một con cẩu!”
.
.
Theo nhà họ Vương, người một lời người một tiếng, cuối cùng Lục Viên cũng hiểu được chút ít.
Tại đây không có phái nữ, chỉ có những người nam nhân có khả năng sinh dục, những người này so với những người đàn ông bình thường thì trông thanh tú hơn, dáng người cũng tinh tế hơn, xương hông cũng rộng hơn, mà càng rộng thì khả năng sinh sản càng mạnh. Ngoại trừ dáng vẻ và tướng mạo khác với các người đàn ông bình thường ra, những nam nhân này còn có một bớt thủ cung sa* màu đỏ, bình thường có màu rất nhạt, tùy từng người mà ở các chỗ khác nhau, một khi làm chuyện phòng the, vết bớt sẽ dần biến thành màu đỏ sậm. Mà bớt của Vương A sao lại ở mé sườn, hắn nhấc tay lên có thể thấy rõ một vết tròn màu hồng đậm.
Còn về xưng hô, những nam nhân chưa thành thân thì đều gọi là ca nhi, không tuân theo vai vế, cùng lắm là thêm một con số đằng trước. Tỷ như Vương A sao khi còn là ca nhi đứng hàng thứ 3 thì kêu là Tam ca nhi, sau khi thành thân thì giống như Vương A sao, gọi là A sao, đằng trước thêm họ chồng vào.
Đột nhiên tiếp thu một kiểu trái luân thường đạo lý thế này, làm Lục Viên có chút ngơ ngác đần mặt ra, chẳng phản ứng được gì. Cả nhà họ Vương thấy y trải đời chưa sâu, vẫn là một đứa trẻ đơn thuần thì lại thấy đáng thương.
“Ha hả, về chuyện ca nhi thì ngươi cứ tiếp xúc nhiều, dần sẽ hiểu!” – tuổi Cột với Lục Viên cũng sàn sàn nhau, luôn có thêm phần thân thiết, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Lục Viên thì cầm quà vặt trên bàn dỗ dành y, “Này! Hôm nay ngươi có lộc ăn, A sao ta làm sơn tra dầm đường ngon lắm đấy!”
Dầm đường? Sơn tra?
Lục Viên ngẩng đầu nhìn trên bàn, thấy một bát đầy sơn tra, trông đỏ rực như lửa. Lục Viên nhủ thầm, cổ nhân cũng chẳng biết truy cầu gì cả, chỉ là sơn tra thôi mà, gì mà nói là ngon lắm?
Cũng không muốn làm phật ý lòng tốt của Cột, tuy trong lòng không vui lắm, nhưng Lục Viên vẫn vươn tay bốc một nửa quả sơn tra đã được xé cho vào mồm, nhai nhai.
Mới vào miệng còn có vị chua ê ẩm, nhai một lúc lại thấy có vị ngọt mới sinh ra. Thịt quả dòn dòn, vỏ cũng mềm mềm dai dai. Sơn tra mấy ngàn năm trước không bị phun thuốc, không bị dính cái ô nhiễm của môi trường quả nhiên là ngon. Lục Viên nheo mắt lại, kìm lòng không đặng bốc thêm mấy quả nữa.
Đang ăn ngon lành, tay bốc không ngừng nghỉ, Lục Viên bỗng phát hiện ra người nhà họ Viên đều đang nhìn chằm chằm y, mặt ai nấy đều một vẻ khó tin.
Không nhỏ mọn vậy chứ? Mới ăn có mấy quả đã không vui?
Lục Viên mím môi, ngượng ngùng thu tay, “Ha hả, ta ăn nhiều lắm hả? Mọi người không ăn sao?”
“Tiểu đệ Tô gia! Ngươi không thấy chua sao?” – đương gia họ Vương chỉ chỉ mấy quả sơn tra núi, kinh ngạc mở miệng.
Chua ấy hả?
Lục Viên nghiêng đầu, chóp chép miệng, “Ừ có hơi chua, nhưng chua thế mới ngon mà!”
“Thật hả? Ta cũng nếm thử xem!” – Cột vừa nghe thấy, chờ không kịp vươn tay bốc một quả ném vào mồm, mới nhai mấy nhai đã phun nhổ tới tấp, nhắm tịt mắt vào nói không lên lời, “Ê ê chua quá! Chua chết mất! Cái loại này đâu để cho người ăn đâu!”
Vương A sao cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn, “Đây là sơn tra dại trên núi, thật sự rất chua, chỉ dùng để làm thuốc chống say, nếu không cũng để dầm đường, hồng quả rang hay gì gì đó Chỉ là năm đó khi ta nôn nghén cũng ăn không thấy chua gì cả Tiểu Viên à, ra ngươi cũng thích ăn chua a!”
Dầm đường? Hồng quả rang?
Lục Viên lại cẩn thận nhìn lại trên bàn lần nữa, giờ mới phát hiện ra còn hai bát nhỏ nữa, một bát đầy những quả sơn tra tròn tròn, bên trên còn phủ một lớp đường trắng dày, còn bát kia là những quả sơn tra đỏ tươi đã được rang. Lục Viên bỗng thấy ngại bừng bừng, mỗi bát bốc một quả ăn, hơi chua chua ngọt ngọt ăn cũng khá ngon, nhưng so với vị chua của quả sơn tra ban nãy thì lại như nhạt nhẽo hơn.
Lại nhớ tới câu nói kia của Vương A sao làm Lục Viên ngẩn người.
Y đâu có thích ăn chua, cùng lắm là mứt quả gim sâu thôi.
Lục Viên không khỏi chậc chậc lưỡi mấy cái, trong lòng lại thổn thức, cổ nhân cũng thiệt kỳ quái, ngay cả chua một tý cũng không ăn được, đúng là không có lộc ăn, không có lộc ăn mà
Nghĩ xong, Lục Viên lại nhón một quả sơn tra nữa, vui vẻ nhai nhai
Có đi cũng nên đợi thái dương lên rỗi hẵng đi mới đúng, đêm thế này đúng là lạnh chết mất, trời lại tối đen thui như mực, không đề cập tới chuyện y chả có nào chỗ để đi, mà có chỗ để đi cũng chẳng mò ra được đường mà tới.
Quay đầu lại, Lục Viên mới nhận ra y đã chạy một mạch ra xa rồi, giờ chỉ còn thấp thoáng trông thấy ánh đèn lồng đỏ trước nhà nhoang nhoáng.
Nói cũng đã nói xong, giờ cũng chẳng thể mặt mo mà về được
Cắn răng, Lục Viên xoay người, ngược gió mà đi.
***
Dùng xong cơm chiều, đúng là lúc cơm no xong tinh thần cũng trùng xuống. Vương A sao ngồi ngâm chân, tay bận rộn khâu quần áo cho oa nhi sắp sinh, trượng phu thì đang bóp chân cho nàng. Cột với đại ca đang vây quanh giường lò, lão nhị là một ca nhi nên được ngồi bên cạnh Vương A sao, tay đang bóc mấy quả sơn tra*, cầm núm quả sơn trà đỏ rực xé ra, dùng thìa khoét hạt ra ngoài.
“Đi đi! Đi đổ chậu nước này đi!”
Ngay khi Cột đang thò tay lần thứ 16 vói vào chén đựng đầy quả hồng ấy, Vương A sao vỗ “ba” vào mu bàn tay nó một cái, chỉ chỉ chậu nước ngâm chân.
Cột bĩu môi, liếc mắt nhìn chén đầy những quả đỏ mọng, đột nhiên vươn tay nhón một cái ném tọt vào mồm, tay kéo mí mắt xuống làm mặt quỷ, rồi vội bưng chậu nước chạy ra ngoài làm nước văng tung tóe.
“Thằng oắt con!” – Vương A sao trừng mắt, tiện tay bốc một quả sơn tra ném về phía Cột, nghe được Cột “ai ui” một tiếng, chạy ra khỏi cửa, mọi người trong phòng đều không nhịn được bật cười.
Lần mò trong bóng tối, Cột cũng lười ra tận mương, trực tiếp hất ra cổng, một chậu nước nóng cứ thế văng ra
“A —–”
Tiếp theo, một tiếng la thất thanh từ ngoài vọng vào.
“Ai?” – trông thấy một bóng người cao gầy đen tuyền, Cột giật mình, lòng nhủ ai còn nhàn nhã tản bộ giữa đêm đông thế không biết, thò nửa người ra nhìn, Cột sửng sốt, “Đây không phải tiểu đệ nhà Tô gia đấy sao?”
Trừ ta còn ai xui xẻo đến vậy, đã xuyên với cái nơi thâm sơn cùng cốt, anh hùng không có đất dụng võ, lại còn bị thằng ranh con ngươi hất nguyên chậu nước nóng mà lạnh tới tận tim!
Nâng cánh tay, ngửi ngửi tay áo, Lục Viên nhăn mặt.
Quái! Thế nào lại có mùi hôi!
“Mau mau! Vào trong đổi quần áo đã rồi nói sau!” – Cột ngây ra một lúc, túm Lục Viên đang run cầm cập vào trong nhà, vừa kéo còn không quên kèm theo dặn dò: “Kia Tô gia đệ đệ này tý nữa ngàn vạn lần đừng có nói với A sao là ta hất nước nhá, A sao mà biết ta đem nước rửa chân hất ngay ngoài cổng kiểu gì ta cũng thê thảm! Coi như Cột ta nợ ngươi một món ân tinh nhá Ai nha! Mới đi có mấy bước mà tóc ngươi đã đông cứng lại rồi này!”
Kệ Cột phủi đầu tóc y rêu rao, Lục Viên cho nó một ánh mắt khinh thường.
Mẹ nó chứ, ra là nước rửa chân
Từ sau khi thay quần áo, quấn chăn bông ngồi trên giường lò, nhà họ Vương bốn nhân tám mắt cứ thế nhìn chằm chằm Lục Viên. Có hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, Lục Viên đành phải nhấp nháy mắt giải thích lại lần nữa (nhấp nháy mắt: nói dối ^^!~)
“Ừm là do ta ngốc nghếch! Hôm nay cơm nước xong, Tô đại ca bảo ta qua đây đưa thuốc cho Vương A sao. Bên ngoài tối quá làm ta đi được nửa thì không nhận ra đường nữa, kết quả là không chú ý ngã xuống mương, may mắn gặp được Cột ca kéo lên!”
“Tô đại phu cũng thật là ai lại bắt tiểu hài tử giữa đêm đi đưa thuốc bao giờ Tiểu Viên à, A sao thấy ngươi giờ cũng đừng vội về nữa, cơ thể lại bị nhiễm lạnh bệnh thì khổ. Cột, nhanh chạy sang nhà Tô đại phu báo một tiếng, đêm nay Tiểu Viên ngủ lại đây!” – trượng phu nhà họ Vương là một người chất phác, mọi chuyện trong nhà đều giao cho Vương A sao thu xếp, giờ A sao vừa nói, mọi người trong nhà họ Vương cũng đồng loạt phụ họa theo.
“Không —- không cần!” – Lục Viên thấy thế vội vàng ngăn lại, “Này, thì Tô đại ca nếu biết ta làm hỏng chuyện, lại còn làm mất thuốc nhất định sẽ mắng chửi ta! Vương A sao, ta không sao mà, chờ ta giải thích rõ ràng mọi chuyện với Tô đại ca lúc ấy Cột ca đưa ta về cũng được!”
“Vậy cũng được, ngươi trước đi nghỉ ngơi đi, Nhị nhi, pha một ly trà cho Tô gia ca ca ấm thân đi!” – Vương A sao thấy Lục Viên kiên trì cũng không ép buộc thêm, nhìn sang thiếu niên dáng người nhỏ nhắn ngồi bên cạnh phất tay, thiếu niên lên tiếng trả lời, bưng một ly trà tới trước mặt Lục Viên, cúi cúi đầu, giọng mang theo vẻ thẹn thùng, nhỏ nhẹ nói:
“Tiểu Viên ca, uống bát trà gừng.”
“Làm phiền Nhị đệ đệ rồi!” – Lục Viên cười tiếp nhận bát, thì thấy y vừa nói xong mọi người đã sửng sốt nhìn y lần nữa, mặt lão Nhị càng thêm đỏ bừng, xoay người chạy mất. Nhất thời Lục Viên ngây ra
“Khụ khụ Tiểu Viên, Nhị nhi là một tiểu ca nhi, không phải nam nhân chúng ta” – Cột đến gần y, lúng túng nhắc nhở, “Nhị nhi nhà ta bộ dạng thanh tú mà, ngươi thế nào không nhìn ra hả! Ngươi nói làm Nhị ca nhi nhà ta tức muốn chết rồi đấy!”
Ca nhi?
Lục Viên lại nghe thấy từ ‘nhi’ ấy lần nữa, y cũng đoán chừng từ đó gần với ý nói tới phụ nữ theo lối suy nghĩ bình thường.
Nhưng mà, lão Nhị này là ca nhi, không gọi là Nhị đệ đệ thì kêu là gì? Đừng bảo y phải gọi là Nhị muội muội đấy?
Dù sao xấu hổ cũng xấu hổ rồi, Lục Viên là người hoặc là không làm, đã làm là làm tới cùng, đêm nay phải làm cho mọi việc sáng tỏ. Nghĩ là làm, Lục Viên ngước khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên lên, cười hì hì, “Ta lớn lên ở vùng sơn cốc, phụ thân A sao đều đã mất sớm, từ nhỏ tới lớn chỉ theo Đại Hoàng lớn lên, gì cũng không hiểu, vừa rồi ta làm Nhị đệ đệ giận ư? Còn nữa, Cột ca, ngươi nói tiểu ca nhi là ý gì?”
“Đại Hoàng không nói cho ngươi biết, ngươi là nam nhân, sau này phải tìm một ca nhi để nối dõi hả?” – Cột tròn mắt nhìn y.
“Cột ca, Đại Hoàng không nói được, nên cái gì cũng không nói cho ta biết.” Lục Viên lại nhấp nháy mắt mấy cái, giả bộ hồn nhiên tiếp tục nói dóc.
“Đại Hoàng bị câm điếc?” – Cột càng kinh ngạc hơn.
“Đại Hoàng là một con cẩu!”
.
.
Theo nhà họ Vương, người một lời người một tiếng, cuối cùng Lục Viên cũng hiểu được chút ít.
Tại đây không có phái nữ, chỉ có những người nam nhân có khả năng sinh dục, những người này so với những người đàn ông bình thường thì trông thanh tú hơn, dáng người cũng tinh tế hơn, xương hông cũng rộng hơn, mà càng rộng thì khả năng sinh sản càng mạnh. Ngoại trừ dáng vẻ và tướng mạo khác với các người đàn ông bình thường ra, những nam nhân này còn có một bớt thủ cung sa* màu đỏ, bình thường có màu rất nhạt, tùy từng người mà ở các chỗ khác nhau, một khi làm chuyện phòng the, vết bớt sẽ dần biến thành màu đỏ sậm. Mà bớt của Vương A sao lại ở mé sườn, hắn nhấc tay lên có thể thấy rõ một vết tròn màu hồng đậm.
Còn về xưng hô, những nam nhân chưa thành thân thì đều gọi là ca nhi, không tuân theo vai vế, cùng lắm là thêm một con số đằng trước. Tỷ như Vương A sao khi còn là ca nhi đứng hàng thứ 3 thì kêu là Tam ca nhi, sau khi thành thân thì giống như Vương A sao, gọi là A sao, đằng trước thêm họ chồng vào.
Đột nhiên tiếp thu một kiểu trái luân thường đạo lý thế này, làm Lục Viên có chút ngơ ngác đần mặt ra, chẳng phản ứng được gì. Cả nhà họ Vương thấy y trải đời chưa sâu, vẫn là một đứa trẻ đơn thuần thì lại thấy đáng thương.
“Ha hả, về chuyện ca nhi thì ngươi cứ tiếp xúc nhiều, dần sẽ hiểu!” – tuổi Cột với Lục Viên cũng sàn sàn nhau, luôn có thêm phần thân thiết, thấy bộ dạng ngốc nghếch của Lục Viên thì cầm quà vặt trên bàn dỗ dành y, “Này! Hôm nay ngươi có lộc ăn, A sao ta làm sơn tra dầm đường ngon lắm đấy!”
Dầm đường? Sơn tra?
Lục Viên ngẩng đầu nhìn trên bàn, thấy một bát đầy sơn tra, trông đỏ rực như lửa. Lục Viên nhủ thầm, cổ nhân cũng chẳng biết truy cầu gì cả, chỉ là sơn tra thôi mà, gì mà nói là ngon lắm?
Cũng không muốn làm phật ý lòng tốt của Cột, tuy trong lòng không vui lắm, nhưng Lục Viên vẫn vươn tay bốc một nửa quả sơn tra đã được xé cho vào mồm, nhai nhai.
Mới vào miệng còn có vị chua ê ẩm, nhai một lúc lại thấy có vị ngọt mới sinh ra. Thịt quả dòn dòn, vỏ cũng mềm mềm dai dai. Sơn tra mấy ngàn năm trước không bị phun thuốc, không bị dính cái ô nhiễm của môi trường quả nhiên là ngon. Lục Viên nheo mắt lại, kìm lòng không đặng bốc thêm mấy quả nữa.
Đang ăn ngon lành, tay bốc không ngừng nghỉ, Lục Viên bỗng phát hiện ra người nhà họ Viên đều đang nhìn chằm chằm y, mặt ai nấy đều một vẻ khó tin.
Không nhỏ mọn vậy chứ? Mới ăn có mấy quả đã không vui?
Lục Viên mím môi, ngượng ngùng thu tay, “Ha hả, ta ăn nhiều lắm hả? Mọi người không ăn sao?”
“Tiểu đệ Tô gia! Ngươi không thấy chua sao?” – đương gia họ Vương chỉ chỉ mấy quả sơn tra núi, kinh ngạc mở miệng.
Chua ấy hả?
Lục Viên nghiêng đầu, chóp chép miệng, “Ừ có hơi chua, nhưng chua thế mới ngon mà!”
“Thật hả? Ta cũng nếm thử xem!” – Cột vừa nghe thấy, chờ không kịp vươn tay bốc một quả ném vào mồm, mới nhai mấy nhai đã phun nhổ tới tấp, nhắm tịt mắt vào nói không lên lời, “Ê ê chua quá! Chua chết mất! Cái loại này đâu để cho người ăn đâu!”
Vương A sao cũng kinh ngạc tròn mắt nhìn, “Đây là sơn tra dại trên núi, thật sự rất chua, chỉ dùng để làm thuốc chống say, nếu không cũng để dầm đường, hồng quả rang hay gì gì đó Chỉ là năm đó khi ta nôn nghén cũng ăn không thấy chua gì cả Tiểu Viên à, ra ngươi cũng thích ăn chua a!”
Dầm đường? Hồng quả rang?
Lục Viên lại cẩn thận nhìn lại trên bàn lần nữa, giờ mới phát hiện ra còn hai bát nhỏ nữa, một bát đầy những quả sơn tra tròn tròn, bên trên còn phủ một lớp đường trắng dày, còn bát kia là những quả sơn tra đỏ tươi đã được rang. Lục Viên bỗng thấy ngại bừng bừng, mỗi bát bốc một quả ăn, hơi chua chua ngọt ngọt ăn cũng khá ngon, nhưng so với vị chua của quả sơn tra ban nãy thì lại như nhạt nhẽo hơn.
Lại nhớ tới câu nói kia của Vương A sao làm Lục Viên ngẩn người.
Y đâu có thích ăn chua, cùng lắm là mứt quả gim sâu thôi.
Lục Viên không khỏi chậc chậc lưỡi mấy cái, trong lòng lại thổn thức, cổ nhân cũng thiệt kỳ quái, ngay cả chua một tý cũng không ăn được, đúng là không có lộc ăn, không có lộc ăn mà
Nghĩ xong, Lục Viên lại nhón một quả sơn tra nữa, vui vẻ nhai nhai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.