Chương 21: Phá thai
Huyền Lâu Trọng Tiêu
06/12/2015
Trấn trên không phải không có đại phu, khi Cột phát hiện ra tình trạng của Lục Viên bất ổn đã bật dậy đi tìm đại phu. Nhưng Lục Viên được đỡ vào giường nằm rồi lấy chăn che kín lại, sống chết không cho ai lại gần, đại phu đến cũng không cho xem bệnh.
Chưởng quầy có khuyên thế nào, nói thế nào Lục Viên cũng chùm chăn không chui ra. Ông chẳng còn cách nào, đành nhẹ nhàng xin lỗi tiễn đại phu ra về, lại bảo Cột nhanh đi gọi Tô Hoài đến.
Vì thế, đợi tới khi Tô Hoài hổn hển chạy đến, nhìn thấy trong phòng mọi người đang vây quanh một ổ chăn kín mít, gọi thế nào cũng không ra.
“Tiểu Viên?” – tiến lại gần, Tô Hoài muốn vén chăn lên, lại bị Lục Viên giữ chặt.
“Tô đại ca bảo mọi người ra ngoài đi” – giọng Lục Viên không quá ổn, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, ngữ khí quật cường.
Tô Hoài bất đắc dĩ, đành phải gật đầu với chưởng quầy, “Làm phiền chưởng quầy, cho mọi người ra ngoài làm việc đi, Tiểu Viên đã có ta rồi.”
Đại phu đã lên tiếng, mọi người cũng an tâm, ai nấy nối đuôi nhau ra ngoài, Cột đi sau cùng, vừa lo lắng vừa ngoái đầu lại.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, ngay lúc ấy, không đợi Lục Viên chui ra, Tô Hoài đã nhấc chăn lên, túm lấy tay Lục Viên bắt mạch.
“Nằm yên đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi.” – cảm thấy mạch hơi loạn, nhưng không ảnh hưởng đến cái thai, sắc mặt Tô Hoài sáng hơn chút.
Đang định đi, Lục Viên đã bắt lại cổ tay Tô Hoài, “Huynh còn không muốn nói cho ta biết sao?”
“Ngươi phát hiện ra rồi à?”
Phát hiện?
Một tiểu ca nhi vừa chóng mặt vừa nôn, còn có thể coi như trùng hợp, ăn cua đau bụng, cũng miễn cưỡng coi như dị ứng, nhưng khi đứng lên, phía dưới lại chảy máu, vậy phải giải thích sao đây!
Chẳng lẽ nơi đây tiểu ca nhi cũng như phụ nữ khi chuẩn bị làm mẹ!
Lục Viên y có thế nào cũng là bác sỹ phụ sản, có ngu ngốc đến mấy thì đến lúc này cũng nhận ra, ychảy máu y y có chửa mẹ nó rồi!
Thấy tinh thần Lục Viên bất ổn, Tô Hoài nhăn nhíu mày lại, vỗ vai y, “Có gì uống thuốc rồi nói sau.”
“Ta không uống thuốc!” – nắm chặt cổ tay áo Tô Hoài , từ khi phát hiện y có thai trong bếp, y đã dại ra, rồi tiếp theo là kinh hoảng, sau nữa là y muốn điên lên, sau khi y chùm kín chăn, y đã hiểu ra tất cả, cũng là lúc y quyết định tất cả. Bởi vậy , ánh mắt lúc này đây của Lục Viên vô cùng dứt khoát.
“Phá thai! Nhân lúc còn sớm, Tô đại ca ngươi lập tức phá thai cho ta!”
Hết Diệp Quả đến bị truy nã, rồi lại tiểu ca nhi, cơ thể này còn gây cho y chưa đủ rắc rối hay sao, y không thể lại nhân thêm cái bụng to này nữa!
Lời vừa thốt ra, Tô Hoài đã có hơi sững sờ, dường như có phần không thể tin được lại có ca nhi nhẫn tâm với oa tử của chính mình như thế. Nhưng dù vậy, Tô Hoài vẫn tôn trọng quyết định của Lục Viên, hắn chỉ nhắc nhở: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Gật đầu quyết đoán, có chết không sờn.
“Ta biết rồi.” – thở dài một hơi, Tô Hoài ý bảo Lục Viên buông tay, “Muốn phá cũng phải về nhà đã, ngươi cũng không định cho cả hiệu thuốc biết ngươi mang thai đi!”
Ngượng ngùng thu tay lại, Lục Viên hiểu ý tứ của Tô Hoài. Chính y có chết cũng không cho người khác đến gần, đợi Tô Hoài đến đây chẳng phải vì muốn giấu nhẹm chuyện y là ca nhi đấy sao? Dù sao dựa vào phom người cao gầy của cơ thể này, diện mạo anh khí, có là tiểu ca nhi thì mọi người cũng không nghĩ đến, Lục Viên y vẫn có thể đường đường làm một đấng mày râu nhưng nếu chuyện đứa bé bị lộ ra ngoài, y chẳng còn có thể diễn được nữa.
“Vậy uống thuốc trước đi, rồi Tô đại ca dẫn ta về luôn hôm nay đi.”
***
Lục Viên động thai không thể đi đứng, Tô Hoài cõng y về. Lấy lý do dị ứng với cua để nói với mấy người ở tiệm thuốc, cả người vô lực, còn về phần chảy máu phía sau thì giải thích là đúng hôm ấy Lục Viên bị trĩ.
Vì để phòng ngừa lời đồn đại, Tô Hoài đưa Lục Viên vào gian nhà trong, rồi lại xuất môn, lần này đi lên trấn tây vào một hiệu thuốc khác mua thuốc phá thai. Khi hắn về đến nhà, Lục Viên vẫn nằm bất động trên giường, mắt chăm chú nhìn trần nhà.
“Tiểu Viên, ngươi đã hơn 3 tháng, giờ phá rất tổn hại đến cơ thể, lại vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, quả thật ngươi cũng có chút dị ứng với cua, hiện tại cơ thể yếu, không phải thời cơ thích hợp để làm. Hôm nay cứ uống thuốc dưỡng thai trước rồi tính sau!” – đặt gói thuốc lên bàn, Tô Hoài nặng nề nói.
Lục Viên cũng biết, thời điểm tốt nhất để phá thai là trong vòng một tháng, giờ cái thai đã thành hình, bóc cuống rốn sẽ rất khó, cổ đại lại chẳng thể phẫu thuật, chỉ đơn giản dùng thuốc thúc sinh non, xác suất thành công chỉ có 70%, một khi thất bại, sẽ chảy rất nhiều máu, thậm chí còn băng huyết, rất nguy hiểm.
Hơn nữa từ trước đến nay y là bác sỹ, lúc nào cũng nghĩ cách bảo trụ thai nhi. Giờ lại nghĩ cách bóp chết đứa bé đang khỏe mạnh trong bụng, trong y vẫn tồn tại đâu đó cảm giác tội ác.
Ừ – Lục Viên xem như đồng ý với Tô Hoài, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm dẫu sao đằng nào cũng phải phá, vậy sớm hay muộn một hai ngày cũng có là gì đâu.
Cơm chiều là Tô Hoài làm, bởi cơ thể Lục Viên rất yếu, lại mới dị ứng với cua mà hâm hấp sốt, nên bữa cơm rất thanh đạm, một chén cháo gà với một bát cá ngân đánh trứng2.
Tay nghề của Tô Hoài thì từ trước đến nay khỏi phải bàn, cháo thịt gà tươi thơm mềm dẻo, cho vào miệng là tan ngay, cá ngân đánh trứng thanh thanh đạm đạm, vị cá rất kỳ lạ, vốn cá con con chỉ bằng một ngón tay, thịt rất mỏng, vậy mà nhai kỹ một chút sẽ tràn đầy vị cá thơm tươi, ăn cùng trứng hấp non mềm trơn trơn tạo lên một vị khác hẳn.
Nếu là trước kia, với tính cách của Lục Viên, thức ăn càng ngon y càng hưng phấn, mồm miệng sẽ líu ríu không yên. Mà nay, trong bụng đang có một đứa bé đang sống đè nặng, Lục Viên lại nhớ đến lần đầu ngất, nôn rồi ăn uống không tốt, muốn nói rồi lại thôi. Tô Hoài vốn đã như hũ chìm, Lục Viên cũng im lặng, mâm cơm yên tĩnh đến gượng gạo.
“Tô đại ca, ta có thể uống không?”
Lục Viên bỗng nói một câu đầy bất ngờ, đôi đũa trên tay Tô Hoài cũng khẽ khựng lại, nhận ra Lục Viên đang chỉ vào chén rượu của mình.
Tô Hoài yêu rượu, mỗi bữa cơm sẽ uống mấy chén. Lục Viên thì thích rượu, mỗi lần thấy Tô Hoài uống cũng mặt dày xin tý, chẳng qua là lần nào sau chén đầu tiên cũng thất thố ngay. Từ sau đêm Trừ Tịch đó, Tô Hoài không cho y uống nữa.
Thấy Tô Hoài do dự, Lục Viên lại năn nỉ nói: “Đằng nào cũng không tính để đứa bé lại, uống một chút cũng không có gì đâu!”
Tô Hoài không trả lời, hạ mắt, rồi đứng dậy ra ngoài, sau mang một vò rượu mới vào. Vừa mới mở ra, một mùi hương ngào ngạt đã tỏa ra, Tô Hoài châm cho Lục Viên một nửa chén, nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Chun mũi, Lục Viên lẩm bẩm: “Này rõ ràng là rượu trái cây cho con nít mà” – nói còn chưa dứt, đỉnh đầu đã bị Tô Hoài ký cho một cái, nhưng lực đạo chẳng biết nên nói là xoa hay là ấn, là trấn an hay trách cứ nữa.
“Cho ngươi uống, thế là được rồi.”
“”
Lục Viên đang bĩu môi, lại vì một câu của Tô Hoài mà dở khóc dở cười, nhưng y cũng hiểu.
Giờ cơ thể y đã như thế, chỉ nghỉ ngơi để phá thai đã đủ phiền phức rồi. Tuy Lục Viên là người vô tư lự, nhưng y cũng không ngốc, sao chưa từng nghĩ đến đứa bé phải có cha, rồi vết thương do Diệp Quả? Chẳng qua, vô tri vô giác y không dám nghĩ thôi, chỉ một chút suy nghĩ sâu xa cũng làm y bất an đến mức hận không thể say luôn cho rồi!
Nhíu mày, Lục Viên nâng chén rượu nên nốc cạn một hơi. Hương rượu lăn tăn cùng với vị trái cây nồng, chẳng có gì đó cay độc. Nhưng thể chất lúc này của y chẳng thể chống cự được lượng cồn nhỏ nhặt ấy
“Tô đại ca huynh thật là nhỏ mọn thế nào rót cho ta có nửa chén, thật là đổ đầy nữa đi!” – hai má đã ửng một lớp hồng nhạt, nói chuyện lưỡi của líu lại, Lục Viên ôm chặt cánh tay Tô Hoài cọ cọ, miệng toàn mùi rượu nhạt.
Sớm biết thế này, vừa rồi hắn đã cố chịu đựng thói nhõng nhẽo của tên này, nhất quyết không cho y uống nửa chén rượu kia
“Ngươi say rồi.” – gỡ cánh tay Lục Viên đang cố bám chặt cổ mình, Tô Hoài kéo y lên giường lò, muốn cho Lục Viên nằm xuống.
“Tô đại ca huynh cho ta uống nữa đi! Dù sao cái thai cũng phải phá, uống nhiều một chút cũng không phiến huynh lại lo lắng, rót nữa đi!” – Lục Viên giãy dụa, lúc thì như đẩy, khi thì như kéo, cũng không rõ là muốn làm gì.
Tô Hoài nhướn mày, sợ y tiếp tục lộn xộn ảnh hưởng đến thai nhi, Tô Hoài ấn Lục Viên lên giường, đè lên đùi y, hai tay giữ chặt hai tay y.
“Ngươi cứ thế không muốn hài tử này?” – sắc mặt Tô Hoài trầm xuống, bực bội hỏi.
“Vô nghĩa! Lão tử đường đường là một thằng đàn ông, ngươi bảo đàn ông thì sao mà sinh được! Ta không muốn làm người quái dị” – Lục Viên giẫy ra nhưng phát hiện không thể vùng ra được, đành cam chịu hét lên.
“Tiểu Viên, rốt cuộc ngươi là ai?” – lực đạo trên tay Tô Hoài bất giác chặt hơn, hắn chưa bao giờ có ý muốn chõ mõm vào chuyện của người khác, cho dù chuyện có là người khác nói cho hắn, hắn cũng lười nghe, nhưng chỉ hôm nay, sự nhẫn nại của hắn với cục “đại phiền toái” đã đến cực hạn.
Con người phiền toái này rất kỳ quái, ngày từ đầu đã quá mức kỳ quái!
Trên người có dấu vết bị chịu hình, bị quan phủ truy nã, lại chẳng hề có ý thức đến nguy hiểm, y không có tự giác mình là một ca nhi, lại còn hồ đồ mà có hài tử, hoàn toàn không hiểu những chuyện bình thường, lại biết đỡ đẽ, rồi cả chuyện dưỡng thai hay phá thai y lại biết rõ ràng
Y là ai? Phụ thân của đứa bé là ai? Y thật sự mất trí nhớ hay giả vờ khờ dại?
Tô Hoài chưa bao giờ có ham muốn thăm dò một người mãnh liệt đến thế.
Cho y uống rượu, dung túng y, chẳng bằng nói là hắn cố ý.
“Ưm đau Tô đại ca, ngươi đè chết ta mất!” – Lục Viên cau có kháng nghị.
“Ta hỏi lại, ngươi là ai? Vì sao bị quan phủ truy nã, đứa bé này sao lại không giữ lại?”
“Hư ta sao biết? Ta còn muốn biết tại sao ta lại đến nơi này đấy! Vừa mở mắt đã thấy toàn một bọn đực rựa! Còn thành một ca nhi trói gà không chặt! Tiểu ca nhi! Lại còn có một đứa bé không biết cha nó là ai ta phạm phải tội gì chứ!” – thở ra toàn mùi rượu, Lục Viên vừa giận vừa uất, đôi mắt trong suốt như nước chứa đầy căm giận, bất đắc dĩ, và cả sự bất lực, “Cơ thế này ta chịu đủ rồi ta không phải người này, dựa vào cái gì ta phải phụ trách toàn những chuyện lộn xộn rối loạn của hắn! Chả bằng ta chết quách vì bệnh ung thư trên bàn mổ đi cho xong, còn tỉnh lại vào cái thế giới điên khùng này chịu tội làm quái gì, mẹ nó chứ”
Quần áo trên người bị Lục Viên siết chặt, cổ áo bị kéo mà phát đau, Tô Hoài kinh ngạc nhìn Lục Viên, hắn bị mấy lời kỳ lạ của con ma men mà ớ ra rồi.
“Gì mà gọi là không phải người này?”
“Ngươi không hiểu sao? Ha ha ngươi đương nhiên không tin! Ngay chính ta còn chẳng tin nữa là nhắm mắt một cái, mở ra đã mẹ nó chứ lão tử đây liền t” – một câu Tá Thi Hoàn Hồn còn chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên vị rượu sộc lên họng, Lục Viên nghiêng đầu, “Oa” một tiếng, ói.
“Liền làm sao?” – mặt Tô Hoài nhăn lại.
Lục Viên nôn một lúc, cũng chẳng đáp lại câu hỏi của Tô Hoài, đợi tới khi Tô Hoài lật người y lại, Lục Viên đã mê man.
Liếc qua đám uế vật trên mặt đất, giường lò, còn cả dây trên quần áo mình, lại nhìn Lục Viên đang ngủ say như chết, bỗng nhiên Tô Hoài hận, hận không thể một phát bóp chết tên phiền toái này đi cho rồi.
.¤____________________
1. Cá ngân đánh trứng – nguyên văn: 银鱼蛋羹 – ngân ngư đản canh.
Chưởng quầy có khuyên thế nào, nói thế nào Lục Viên cũng chùm chăn không chui ra. Ông chẳng còn cách nào, đành nhẹ nhàng xin lỗi tiễn đại phu ra về, lại bảo Cột nhanh đi gọi Tô Hoài đến.
Vì thế, đợi tới khi Tô Hoài hổn hển chạy đến, nhìn thấy trong phòng mọi người đang vây quanh một ổ chăn kín mít, gọi thế nào cũng không ra.
“Tiểu Viên?” – tiến lại gần, Tô Hoài muốn vén chăn lên, lại bị Lục Viên giữ chặt.
“Tô đại ca bảo mọi người ra ngoài đi” – giọng Lục Viên không quá ổn, nhưng thần trí vẫn thanh tỉnh, ngữ khí quật cường.
Tô Hoài bất đắc dĩ, đành phải gật đầu với chưởng quầy, “Làm phiền chưởng quầy, cho mọi người ra ngoài làm việc đi, Tiểu Viên đã có ta rồi.”
Đại phu đã lên tiếng, mọi người cũng an tâm, ai nấy nối đuôi nhau ra ngoài, Cột đi sau cùng, vừa lo lắng vừa ngoái đầu lại.
Cửa phòng mở ra rồi đóng lại, ngay lúc ấy, không đợi Lục Viên chui ra, Tô Hoài đã nhấc chăn lên, túm lấy tay Lục Viên bắt mạch.
“Nằm yên đi, ta đi sắc thuốc cho ngươi.” – cảm thấy mạch hơi loạn, nhưng không ảnh hưởng đến cái thai, sắc mặt Tô Hoài sáng hơn chút.
Đang định đi, Lục Viên đã bắt lại cổ tay Tô Hoài, “Huynh còn không muốn nói cho ta biết sao?”
“Ngươi phát hiện ra rồi à?”
Phát hiện?
Một tiểu ca nhi vừa chóng mặt vừa nôn, còn có thể coi như trùng hợp, ăn cua đau bụng, cũng miễn cưỡng coi như dị ứng, nhưng khi đứng lên, phía dưới lại chảy máu, vậy phải giải thích sao đây!
Chẳng lẽ nơi đây tiểu ca nhi cũng như phụ nữ khi chuẩn bị làm mẹ!
Lục Viên y có thế nào cũng là bác sỹ phụ sản, có ngu ngốc đến mấy thì đến lúc này cũng nhận ra, ychảy máu y y có chửa mẹ nó rồi!
Thấy tinh thần Lục Viên bất ổn, Tô Hoài nhăn nhíu mày lại, vỗ vai y, “Có gì uống thuốc rồi nói sau.”
“Ta không uống thuốc!” – nắm chặt cổ tay áo Tô Hoài , từ khi phát hiện y có thai trong bếp, y đã dại ra, rồi tiếp theo là kinh hoảng, sau nữa là y muốn điên lên, sau khi y chùm kín chăn, y đã hiểu ra tất cả, cũng là lúc y quyết định tất cả. Bởi vậy , ánh mắt lúc này đây của Lục Viên vô cùng dứt khoát.
“Phá thai! Nhân lúc còn sớm, Tô đại ca ngươi lập tức phá thai cho ta!”
Hết Diệp Quả đến bị truy nã, rồi lại tiểu ca nhi, cơ thể này còn gây cho y chưa đủ rắc rối hay sao, y không thể lại nhân thêm cái bụng to này nữa!
Lời vừa thốt ra, Tô Hoài đã có hơi sững sờ, dường như có phần không thể tin được lại có ca nhi nhẫn tâm với oa tử của chính mình như thế. Nhưng dù vậy, Tô Hoài vẫn tôn trọng quyết định của Lục Viên, hắn chỉ nhắc nhở: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Gật đầu quyết đoán, có chết không sờn.
“Ta biết rồi.” – thở dài một hơi, Tô Hoài ý bảo Lục Viên buông tay, “Muốn phá cũng phải về nhà đã, ngươi cũng không định cho cả hiệu thuốc biết ngươi mang thai đi!”
Ngượng ngùng thu tay lại, Lục Viên hiểu ý tứ của Tô Hoài. Chính y có chết cũng không cho người khác đến gần, đợi Tô Hoài đến đây chẳng phải vì muốn giấu nhẹm chuyện y là ca nhi đấy sao? Dù sao dựa vào phom người cao gầy của cơ thể này, diện mạo anh khí, có là tiểu ca nhi thì mọi người cũng không nghĩ đến, Lục Viên y vẫn có thể đường đường làm một đấng mày râu nhưng nếu chuyện đứa bé bị lộ ra ngoài, y chẳng còn có thể diễn được nữa.
“Vậy uống thuốc trước đi, rồi Tô đại ca dẫn ta về luôn hôm nay đi.”
***
Lục Viên động thai không thể đi đứng, Tô Hoài cõng y về. Lấy lý do dị ứng với cua để nói với mấy người ở tiệm thuốc, cả người vô lực, còn về phần chảy máu phía sau thì giải thích là đúng hôm ấy Lục Viên bị trĩ.
Vì để phòng ngừa lời đồn đại, Tô Hoài đưa Lục Viên vào gian nhà trong, rồi lại xuất môn, lần này đi lên trấn tây vào một hiệu thuốc khác mua thuốc phá thai. Khi hắn về đến nhà, Lục Viên vẫn nằm bất động trên giường, mắt chăm chú nhìn trần nhà.
“Tiểu Viên, ngươi đã hơn 3 tháng, giờ phá rất tổn hại đến cơ thể, lại vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa, quả thật ngươi cũng có chút dị ứng với cua, hiện tại cơ thể yếu, không phải thời cơ thích hợp để làm. Hôm nay cứ uống thuốc dưỡng thai trước rồi tính sau!” – đặt gói thuốc lên bàn, Tô Hoài nặng nề nói.
Lục Viên cũng biết, thời điểm tốt nhất để phá thai là trong vòng một tháng, giờ cái thai đã thành hình, bóc cuống rốn sẽ rất khó, cổ đại lại chẳng thể phẫu thuật, chỉ đơn giản dùng thuốc thúc sinh non, xác suất thành công chỉ có 70%, một khi thất bại, sẽ chảy rất nhiều máu, thậm chí còn băng huyết, rất nguy hiểm.
Hơn nữa từ trước đến nay y là bác sỹ, lúc nào cũng nghĩ cách bảo trụ thai nhi. Giờ lại nghĩ cách bóp chết đứa bé đang khỏe mạnh trong bụng, trong y vẫn tồn tại đâu đó cảm giác tội ác.
Ừ – Lục Viên xem như đồng ý với Tô Hoài, cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm dẫu sao đằng nào cũng phải phá, vậy sớm hay muộn một hai ngày cũng có là gì đâu.
Cơm chiều là Tô Hoài làm, bởi cơ thể Lục Viên rất yếu, lại mới dị ứng với cua mà hâm hấp sốt, nên bữa cơm rất thanh đạm, một chén cháo gà với một bát cá ngân đánh trứng2.
Tay nghề của Tô Hoài thì từ trước đến nay khỏi phải bàn, cháo thịt gà tươi thơm mềm dẻo, cho vào miệng là tan ngay, cá ngân đánh trứng thanh thanh đạm đạm, vị cá rất kỳ lạ, vốn cá con con chỉ bằng một ngón tay, thịt rất mỏng, vậy mà nhai kỹ một chút sẽ tràn đầy vị cá thơm tươi, ăn cùng trứng hấp non mềm trơn trơn tạo lên một vị khác hẳn.
Nếu là trước kia, với tính cách của Lục Viên, thức ăn càng ngon y càng hưng phấn, mồm miệng sẽ líu ríu không yên. Mà nay, trong bụng đang có một đứa bé đang sống đè nặng, Lục Viên lại nhớ đến lần đầu ngất, nôn rồi ăn uống không tốt, muốn nói rồi lại thôi. Tô Hoài vốn đã như hũ chìm, Lục Viên cũng im lặng, mâm cơm yên tĩnh đến gượng gạo.
“Tô đại ca, ta có thể uống không?”
Lục Viên bỗng nói một câu đầy bất ngờ, đôi đũa trên tay Tô Hoài cũng khẽ khựng lại, nhận ra Lục Viên đang chỉ vào chén rượu của mình.
Tô Hoài yêu rượu, mỗi bữa cơm sẽ uống mấy chén. Lục Viên thì thích rượu, mỗi lần thấy Tô Hoài uống cũng mặt dày xin tý, chẳng qua là lần nào sau chén đầu tiên cũng thất thố ngay. Từ sau đêm Trừ Tịch đó, Tô Hoài không cho y uống nữa.
Thấy Tô Hoài do dự, Lục Viên lại năn nỉ nói: “Đằng nào cũng không tính để đứa bé lại, uống một chút cũng không có gì đâu!”
Tô Hoài không trả lời, hạ mắt, rồi đứng dậy ra ngoài, sau mang một vò rượu mới vào. Vừa mới mở ra, một mùi hương ngào ngạt đã tỏa ra, Tô Hoài châm cho Lục Viên một nửa chén, nhắc nhở: “Uống ít thôi.”
Chun mũi, Lục Viên lẩm bẩm: “Này rõ ràng là rượu trái cây cho con nít mà” – nói còn chưa dứt, đỉnh đầu đã bị Tô Hoài ký cho một cái, nhưng lực đạo chẳng biết nên nói là xoa hay là ấn, là trấn an hay trách cứ nữa.
“Cho ngươi uống, thế là được rồi.”
“”
Lục Viên đang bĩu môi, lại vì một câu của Tô Hoài mà dở khóc dở cười, nhưng y cũng hiểu.
Giờ cơ thể y đã như thế, chỉ nghỉ ngơi để phá thai đã đủ phiền phức rồi. Tuy Lục Viên là người vô tư lự, nhưng y cũng không ngốc, sao chưa từng nghĩ đến đứa bé phải có cha, rồi vết thương do Diệp Quả? Chẳng qua, vô tri vô giác y không dám nghĩ thôi, chỉ một chút suy nghĩ sâu xa cũng làm y bất an đến mức hận không thể say luôn cho rồi!
Nhíu mày, Lục Viên nâng chén rượu nên nốc cạn một hơi. Hương rượu lăn tăn cùng với vị trái cây nồng, chẳng có gì đó cay độc. Nhưng thể chất lúc này của y chẳng thể chống cự được lượng cồn nhỏ nhặt ấy
“Tô đại ca huynh thật là nhỏ mọn thế nào rót cho ta có nửa chén, thật là đổ đầy nữa đi!” – hai má đã ửng một lớp hồng nhạt, nói chuyện lưỡi của líu lại, Lục Viên ôm chặt cánh tay Tô Hoài cọ cọ, miệng toàn mùi rượu nhạt.
Sớm biết thế này, vừa rồi hắn đã cố chịu đựng thói nhõng nhẽo của tên này, nhất quyết không cho y uống nửa chén rượu kia
“Ngươi say rồi.” – gỡ cánh tay Lục Viên đang cố bám chặt cổ mình, Tô Hoài kéo y lên giường lò, muốn cho Lục Viên nằm xuống.
“Tô đại ca huynh cho ta uống nữa đi! Dù sao cái thai cũng phải phá, uống nhiều một chút cũng không phiến huynh lại lo lắng, rót nữa đi!” – Lục Viên giãy dụa, lúc thì như đẩy, khi thì như kéo, cũng không rõ là muốn làm gì.
Tô Hoài nhướn mày, sợ y tiếp tục lộn xộn ảnh hưởng đến thai nhi, Tô Hoài ấn Lục Viên lên giường, đè lên đùi y, hai tay giữ chặt hai tay y.
“Ngươi cứ thế không muốn hài tử này?” – sắc mặt Tô Hoài trầm xuống, bực bội hỏi.
“Vô nghĩa! Lão tử đường đường là một thằng đàn ông, ngươi bảo đàn ông thì sao mà sinh được! Ta không muốn làm người quái dị” – Lục Viên giẫy ra nhưng phát hiện không thể vùng ra được, đành cam chịu hét lên.
“Tiểu Viên, rốt cuộc ngươi là ai?” – lực đạo trên tay Tô Hoài bất giác chặt hơn, hắn chưa bao giờ có ý muốn chõ mõm vào chuyện của người khác, cho dù chuyện có là người khác nói cho hắn, hắn cũng lười nghe, nhưng chỉ hôm nay, sự nhẫn nại của hắn với cục “đại phiền toái” đã đến cực hạn.
Con người phiền toái này rất kỳ quái, ngày từ đầu đã quá mức kỳ quái!
Trên người có dấu vết bị chịu hình, bị quan phủ truy nã, lại chẳng hề có ý thức đến nguy hiểm, y không có tự giác mình là một ca nhi, lại còn hồ đồ mà có hài tử, hoàn toàn không hiểu những chuyện bình thường, lại biết đỡ đẽ, rồi cả chuyện dưỡng thai hay phá thai y lại biết rõ ràng
Y là ai? Phụ thân của đứa bé là ai? Y thật sự mất trí nhớ hay giả vờ khờ dại?
Tô Hoài chưa bao giờ có ham muốn thăm dò một người mãnh liệt đến thế.
Cho y uống rượu, dung túng y, chẳng bằng nói là hắn cố ý.
“Ưm đau Tô đại ca, ngươi đè chết ta mất!” – Lục Viên cau có kháng nghị.
“Ta hỏi lại, ngươi là ai? Vì sao bị quan phủ truy nã, đứa bé này sao lại không giữ lại?”
“Hư ta sao biết? Ta còn muốn biết tại sao ta lại đến nơi này đấy! Vừa mở mắt đã thấy toàn một bọn đực rựa! Còn thành một ca nhi trói gà không chặt! Tiểu ca nhi! Lại còn có một đứa bé không biết cha nó là ai ta phạm phải tội gì chứ!” – thở ra toàn mùi rượu, Lục Viên vừa giận vừa uất, đôi mắt trong suốt như nước chứa đầy căm giận, bất đắc dĩ, và cả sự bất lực, “Cơ thế này ta chịu đủ rồi ta không phải người này, dựa vào cái gì ta phải phụ trách toàn những chuyện lộn xộn rối loạn của hắn! Chả bằng ta chết quách vì bệnh ung thư trên bàn mổ đi cho xong, còn tỉnh lại vào cái thế giới điên khùng này chịu tội làm quái gì, mẹ nó chứ”
Quần áo trên người bị Lục Viên siết chặt, cổ áo bị kéo mà phát đau, Tô Hoài kinh ngạc nhìn Lục Viên, hắn bị mấy lời kỳ lạ của con ma men mà ớ ra rồi.
“Gì mà gọi là không phải người này?”
“Ngươi không hiểu sao? Ha ha ngươi đương nhiên không tin! Ngay chính ta còn chẳng tin nữa là nhắm mắt một cái, mở ra đã mẹ nó chứ lão tử đây liền t” – một câu Tá Thi Hoàn Hồn còn chưa kịp thốt ra, bỗng nhiên vị rượu sộc lên họng, Lục Viên nghiêng đầu, “Oa” một tiếng, ói.
“Liền làm sao?” – mặt Tô Hoài nhăn lại.
Lục Viên nôn một lúc, cũng chẳng đáp lại câu hỏi của Tô Hoài, đợi tới khi Tô Hoài lật người y lại, Lục Viên đã mê man.
Liếc qua đám uế vật trên mặt đất, giường lò, còn cả dây trên quần áo mình, lại nhìn Lục Viên đang ngủ say như chết, bỗng nhiên Tô Hoài hận, hận không thể một phát bóp chết tên phiền toái này đi cho rồi.
.¤____________________
1. Cá ngân đánh trứng – nguyên văn: 银鱼蛋羹 – ngân ngư đản canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.