Chương 21: Thêm Một Chương Nữa
Hoa Mộc Nhu
22/02/2022
EDITOR: YUKI
BETA: BĂNG
-o0o-
Harry muốn giải thích, nhưng Draco vẫn có thể lấy đủ loại lý do khác nhau làm cậu không thể nói được.
Là hắn cố ý hay gì!!! Harry liên tục bị chặn đường phản đối rốt cuộc vẫn không thể chứng minh bản thân được sinh ra trong gia tộc Potter.
Nhưng ánh mắt của Draco cực kỳ cực kỳ chân thành, "Xà ngữ có thể chứng minh tất cả." Hắn nói.
"Có khả năng là trong dòng họ của con có vấn đề xảy ra khiến cho gia phả không thể tiếp tục nữa." Draco nói một cách chắc chắn, "Điều gì cũng có thể xảy ra sau một ngàn năm. Nhưng chắc chắn là Xà ngữ không thể sai được."
Trong lúc đó hắn yêu thương cố gắng vuốt vuốt tóc của Harry, nhưng lại bị Harry hung hăng trừng mắt.
Harry rất tuyệt vọng, bởi vì nói chuyện lâu như vậy, cậu càng ngày càng tin Draco chính là Godric Gryffindor, từ bộ dạng quả quyết và hành động quyết đoán của hắn.
Cậu thậm chí gần như đã tin bản thân chính là hậu duệ của Slytherin —— Nếu không phải cậu biết chắc năng lực Xà ngữ của mình đến từ Trường sinh linh giá của Chúa tể Hắc ám, không phải là năng lực của bản thân cậu.
Nhưng Trường sinh linh giá trên người cậu chính là mấu chốt để đánh bại Chúa tể Hắc ám, lợi thế của cậu là Chúa tể Hắc ám không biết trên người Harry có Trường sinh linh giá của hắn —— Mà Harry cũng không muốn đem tin này nói cho những người khác biết —— Nếu cậu nói xong mà Chúa tể Hắc ám cũng biết thì phải làm sao bây giờ!
Vì thế Harry không thể phản bác.
Draco hoàn toàn xem cậu như con trai của hắn, mode cha đỡ đầu: On.
Harry không muốn giải thích, cho dù giải thích như thế nào cũng đều vô ích! Hãy để sự thật chứng minh tất cả!! Không phải có một nói sao! Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà!
—— Cùng lắm thì, cuối học kỳ cậu sẽ dẫn hắn đi xem Basilisk chính hiệu!
Harry hít sâu một hơi, thấy Draco không ngừng vơ vét đồ ăn vặt khắp nơi đặt ở trước mặt cậu. Toàn bộ phòng sinh hoạt chung nhìn rất trống trải và bóng dáng nho nhỏ của Draco trông rất cô đơn.
Cậu nhớ rõ kiếp trước Draco từng cười nhạo cậu là đứa trẻ không ai cần, không có nhà nên mới lẻ loi ngây ngốc ở lại trường, vậy thì sao Draco lại không quay về?
Nghe thấy câu hỏi này, Draco hơi sửng sốt một chút.
"Con...... Con đang quan tâm đến ta sao......?" Draco hỏi với vẻ mặt không chắc chắn, giọng điệu của hắn rất cẩn thận, "Nói như vậy, con thừa nhận ta là cha đỡ đầu của con sao?"
Sắc mặt tái nhợt của Draco dần dần hiện lên màu hồng phấn, đôi mắt xám càng ngày càng sáng ——
"Harry ——" đôi mắt của hắn đỏ hoe và khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, "Nghe nói con đã chịu rất nhiều đau khổ. Sau này ta sẽ chăm sóc con thật tốt ——"
...... Sirius cứu con!!
Harry tiếp tục dùng lời lẽ nghiêm khắc để phản bác, "Tôi không có thừa nhận!"
Draco lập tức liền trở nên ảm đạm, tương phản rất lớn làm Harry có chút không đành lòng.
"Con, con có phải cho rằng là ta ép Salazar rời đi, cho nên con mới không tin ta sẽ thật tình chăm sóc con?"
Vẻ mặt của Draco trông rất khổ sở, hắn ngồi ở trên sofa nhíu mày. Có lẽ bình thường bộ dáng tùy ý và khí phách ngang tàng của hắn đã ăn sâu vào lòng người, cho nên hiếm khi thấy hắn có bộ dáng đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy ——
Harry rất muốn túm lấy cổ áo của hắn và hét lên, này này này!! Không được ra vẻ dễ thương nha!!!!
"Lần đó chúng ta cãi nhau không quá dữ dội." Draco thở dài, "Nhưng y lại buồn bã chán nản hơn cả lần chúng ta cãi nhau kịch liệt nhất."
"Ta vốn dĩ cho rằng vài ngày sau, sẽ giống như lúc trước tiếp tục ở bên nhau......" Draco lộ ra vẻ mặt khổ sở, "Kết quả là y lại rời đi mà không nói lời nào."
"Có lẽ, ta đã tổn thương y ở thời điểm nào đó mà ta không biết, nói cách khác, vì cái gì mà y rời đi dứt khoát như vậy?"
"Nhưng con phải tin, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ là kẻ thù." Draco chăm chú nhìn đôi mắt của Harry, "Chúng ta vẫn luôn là bạn bè tốt nhất của nhau."
Harry không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt đó của Draco. Cái đó làm cậu cảm thấy vô cùng áp lực —— Cậu mở một gói chocolate cao cấp ra để chuyển hướng ánh mắt của mình, "Mình không bận tâm về chuyện đó."
Khuôn mặt Draco lại sáng lên. "Thật sao? Con không trách ta?"
Mặc kệ các người nháo đến long trời lở đất thì cũng không liên quan đến tôi dù chỉ một cái móng tay.
Harry rất vô trách nhiệm mà lắc đầu, "Mình thực sự không có oán trách gì cả."
Draco nở nụ cười, gen của gia tộc Malfoy vẫn rất trội, ít nhất là Draco lớn lên vẫn có tính lừa gạt. Khi hắn cười lên, cả người hắn giống như đang sáng bừng.
Cái này làm Harry cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Nếu thực sự là tôi, là đứa trẻ mà hắn vô cùng yêu thương —— Là hậu duệ của Slytherin thì quá tốt rồi ——
Được hắn yêu thương, có lẽ là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân giống như đang trộm đồ của người khác, cái loại cảm giác chột dạ này......
Harry nhìn Draco nhiệt tình đề cử các loại thức ăn vặt cho cậu, vì cậu mà cẩn thận lột vải —— Từ từ đã, tại sao chỗ này lại có quả vải!!
...... Tôi hận kẻ có tiền. Harry ăn quả vải như đang ăn kẻ thù của mình vậy.
Tom Riddle, nếu ngươi sinh ra trễ một chút, nói không chừng hiện tại ngươi sẽ hạnh phúc đến chết.
Harry nhìn Draco cúi đầu chuyên tâm lột quả vải, luôn cảm thấy có chút ghen tị.
Lông mi của hắn vừa nhỏ lại vừa dài, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng và hốc mắt thâm sâu càng khiến dung mạo của hắn càng thêm mê người.
Ngón tay trắng nõn thon dài, vừa nhìn thấy là biết đây chính là đại thiếu gia mười ngón không dính dương xuân thủy*, lúc này có hơi vụng về lột quả vải, cũng không ai có thể phân biệt được là thịt quả vải trắng hơn hay ngón tay của Draco trắng hơn.
*Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói là chỉ những người được cưng chiều không bao giờ phải làm bất cứ việc gì vất vả.
"Thật ra ta không trở về nhà, là bởi vì em gái của ta về nhà." Draco dường như nhớ tới chuyện gì đó, lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Alice, em ấy không thích gặp ta lắm."
"Em ấy vốn dĩ luôn du lịch khắp nơi trên thế giới, lễ Giáng Sinh năm nay em ấy đã quay trở lại, mẹ ta viết thư cho ta nói ta không cần trở về." Draco thở dài, "Ta là anh trai, tất nhiên là phải chiều ý em gái."
"Em gái cậu...... Thì ra không thích cậu a?" Harry sửng sốt.
Draco trầm mặc nói, "Còn hơn thế nữa, nó có vẻ như rất hận ta."
"Mình còn nghĩ rằng...... Chỉ cần cậu muốn, trên thế giới này không có người nào không thích cậu."
Draco nhìn cậu cười khổ một tiếng.
Harry không quen khi nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của Draco —— Đặc biệt sau khi cậu sắp tin hắn là Godric Gryffindor —— Nhưng thực sự là cậu và Draco không hề thân thiết với nhau và hơn nữa là cậu không hề biết tình huống của gia đình hắn rốt cuộc là như thế nào. Harry vắt hết đầu óc để an ủi hắn vài câu, Draco cười tủm tỉm nhìn cậu, Harry cảm thấy giống như bản thân mới là người được an ủi và bao dung......
Lại trò chuyện thêm một lát, Harry phát hiện Draco thật sự rất lợi hại, hắn không làm người khác cảm thấy xấu hổ, cho dù lúc trầm mặc không nói cũng làm người khác cảm thấy yên bình và hài hòa, thỉnh thoảng nói chuyện một hai câu với nhau, cái loại cảm giác hài hòa này có thể hoàn toàn tin tưởng giao phó cả tâm hồn thực sự khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Draco bỗng nhiên la lên một tiếng và dừng lột vỏ lại, "Harry, bây giờ đã là 9 giờ rưỡi rồi, khi con quay về thì sẽ là 10 giờ. Trẻ con thì nên lên giường và ngủ sớm."
Này —— ai là trẻ con hả!!!
Harry hơi tiều tụy được Draco tiễn đến tận cửa, hơn nữa còn bị nhét rất nhiều chocolate, kẹo mềm, kẹo trái cây, bánh quy, bánh cookie.
Cuối cùng Draco còn muốn nhét một cái bánh kem lớn cho cậu.
Draco thậm chí rất nhiệt tình muốn đưa cậu đến trước cửa phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nhưng Harry đã nghiêm khắc từ chối.
"Ngày mai là lễ Giáng Sinh, hy vọng con sẽ thích món quà của ta." Draco trông có vẻ áy náy, "Xin lỗi, ta không biết trước —— nếu biết trước, ta sẽ tặng một món quà tốt hơn, nhưng không sao hết, ta sẽ tìm cơ hội bù đắp lại, con thích cái gì?"
"...... Không, không cần......" Harry nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của Draco, cậu dường như bỏ chạy trối chết.
Hôm nay, hôm nay thật sự quá nghiêm trọng a!! Harry thật sự rất muốn khóc, có thể làm cho cuộc sống của cậu nhẹ nhàng một chút được không!? Có thể để cho cậu đem bàn tay vàng trọng sinh vung chân đá Malfoy và đấm Chúa tể Hắc ám, tiêu diệt hết Trường sinh linh giá và không để một ai trong hội Phượng hoàng phải hy sinh —— Sau đó kết hôn với Ginny và sống với nhau đến già —— Có thể để cậu sống nhẹ nhàng một lần như vậy không!!!
Tại sao a!! Tại sao lại có một Draco Malfoy nhảy ra và nói mình là Godric Gryffindor!!!
Harry chạy như bay quay trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Ron ngạc nhiên nhìn cậu, "Harry, cậu mới vừa đi cướp từ phòng bếp về sao?!"
"Không, mình cướp từ cha đỡ đầu......" Harry vứt hết đồ ăn vặt lên trên bàn với gương mặt vô cảm.
"Trời ạ, vui vẻ lên một chút đi, ngày mai lễ Giáng Sinh đó!" Ron thần bí bước tới, "Đừng quên là ngày mai cậu sẽ nhận được Áo khoác Tàng hình!"
Harry sửng sốt.
HẾT CHƯƠNG 22
BETA: BĂNG
-o0o-
Harry muốn giải thích, nhưng Draco vẫn có thể lấy đủ loại lý do khác nhau làm cậu không thể nói được.
Là hắn cố ý hay gì!!! Harry liên tục bị chặn đường phản đối rốt cuộc vẫn không thể chứng minh bản thân được sinh ra trong gia tộc Potter.
Nhưng ánh mắt của Draco cực kỳ cực kỳ chân thành, "Xà ngữ có thể chứng minh tất cả." Hắn nói.
"Có khả năng là trong dòng họ của con có vấn đề xảy ra khiến cho gia phả không thể tiếp tục nữa." Draco nói một cách chắc chắn, "Điều gì cũng có thể xảy ra sau một ngàn năm. Nhưng chắc chắn là Xà ngữ không thể sai được."
Trong lúc đó hắn yêu thương cố gắng vuốt vuốt tóc của Harry, nhưng lại bị Harry hung hăng trừng mắt.
Harry rất tuyệt vọng, bởi vì nói chuyện lâu như vậy, cậu càng ngày càng tin Draco chính là Godric Gryffindor, từ bộ dạng quả quyết và hành động quyết đoán của hắn.
Cậu thậm chí gần như đã tin bản thân chính là hậu duệ của Slytherin —— Nếu không phải cậu biết chắc năng lực Xà ngữ của mình đến từ Trường sinh linh giá của Chúa tể Hắc ám, không phải là năng lực của bản thân cậu.
Nhưng Trường sinh linh giá trên người cậu chính là mấu chốt để đánh bại Chúa tể Hắc ám, lợi thế của cậu là Chúa tể Hắc ám không biết trên người Harry có Trường sinh linh giá của hắn —— Mà Harry cũng không muốn đem tin này nói cho những người khác biết —— Nếu cậu nói xong mà Chúa tể Hắc ám cũng biết thì phải làm sao bây giờ!
Vì thế Harry không thể phản bác.
Draco hoàn toàn xem cậu như con trai của hắn, mode cha đỡ đầu: On.
Harry không muốn giải thích, cho dù giải thích như thế nào cũng đều vô ích! Hãy để sự thật chứng minh tất cả!! Không phải có một nói sao! Đường dài mới biết ngựa hay, ở lâu mới biết người ngay kẻ tà!
—— Cùng lắm thì, cuối học kỳ cậu sẽ dẫn hắn đi xem Basilisk chính hiệu!
Harry hít sâu một hơi, thấy Draco không ngừng vơ vét đồ ăn vặt khắp nơi đặt ở trước mặt cậu. Toàn bộ phòng sinh hoạt chung nhìn rất trống trải và bóng dáng nho nhỏ của Draco trông rất cô đơn.
Cậu nhớ rõ kiếp trước Draco từng cười nhạo cậu là đứa trẻ không ai cần, không có nhà nên mới lẻ loi ngây ngốc ở lại trường, vậy thì sao Draco lại không quay về?
Nghe thấy câu hỏi này, Draco hơi sửng sốt một chút.
"Con...... Con đang quan tâm đến ta sao......?" Draco hỏi với vẻ mặt không chắc chắn, giọng điệu của hắn rất cẩn thận, "Nói như vậy, con thừa nhận ta là cha đỡ đầu của con sao?"
Sắc mặt tái nhợt của Draco dần dần hiện lên màu hồng phấn, đôi mắt xám càng ngày càng sáng ——
"Harry ——" đôi mắt của hắn đỏ hoe và khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, "Nghe nói con đã chịu rất nhiều đau khổ. Sau này ta sẽ chăm sóc con thật tốt ——"
...... Sirius cứu con!!
Harry tiếp tục dùng lời lẽ nghiêm khắc để phản bác, "Tôi không có thừa nhận!"
Draco lập tức liền trở nên ảm đạm, tương phản rất lớn làm Harry có chút không đành lòng.
"Con, con có phải cho rằng là ta ép Salazar rời đi, cho nên con mới không tin ta sẽ thật tình chăm sóc con?"
Vẻ mặt của Draco trông rất khổ sở, hắn ngồi ở trên sofa nhíu mày. Có lẽ bình thường bộ dáng tùy ý và khí phách ngang tàng của hắn đã ăn sâu vào lòng người, cho nên hiếm khi thấy hắn có bộ dáng đáng thương, giống như một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy ——
Harry rất muốn túm lấy cổ áo của hắn và hét lên, này này này!! Không được ra vẻ dễ thương nha!!!!
"Lần đó chúng ta cãi nhau không quá dữ dội." Draco thở dài, "Nhưng y lại buồn bã chán nản hơn cả lần chúng ta cãi nhau kịch liệt nhất."
"Ta vốn dĩ cho rằng vài ngày sau, sẽ giống như lúc trước tiếp tục ở bên nhau......" Draco lộ ra vẻ mặt khổ sở, "Kết quả là y lại rời đi mà không nói lời nào."
"Có lẽ, ta đã tổn thương y ở thời điểm nào đó mà ta không biết, nói cách khác, vì cái gì mà y rời đi dứt khoát như vậy?"
"Nhưng con phải tin, từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ là kẻ thù." Draco chăm chú nhìn đôi mắt của Harry, "Chúng ta vẫn luôn là bạn bè tốt nhất của nhau."
Harry không muốn nhìn thẳng vào ánh mắt đó của Draco. Cái đó làm cậu cảm thấy vô cùng áp lực —— Cậu mở một gói chocolate cao cấp ra để chuyển hướng ánh mắt của mình, "Mình không bận tâm về chuyện đó."
Khuôn mặt Draco lại sáng lên. "Thật sao? Con không trách ta?"
Mặc kệ các người nháo đến long trời lở đất thì cũng không liên quan đến tôi dù chỉ một cái móng tay.
Harry rất vô trách nhiệm mà lắc đầu, "Mình thực sự không có oán trách gì cả."
Draco nở nụ cười, gen của gia tộc Malfoy vẫn rất trội, ít nhất là Draco lớn lên vẫn có tính lừa gạt. Khi hắn cười lên, cả người hắn giống như đang sáng bừng.
Cái này làm Harry cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu.
Nếu thực sự là tôi, là đứa trẻ mà hắn vô cùng yêu thương —— Là hậu duệ của Slytherin thì quá tốt rồi ——
Được hắn yêu thương, có lẽ là một chuyện rất hạnh phúc.
Nhưng cậu luôn cảm thấy bản thân giống như đang trộm đồ của người khác, cái loại cảm giác chột dạ này......
Harry nhìn Draco nhiệt tình đề cử các loại thức ăn vặt cho cậu, vì cậu mà cẩn thận lột vải —— Từ từ đã, tại sao chỗ này lại có quả vải!!
...... Tôi hận kẻ có tiền. Harry ăn quả vải như đang ăn kẻ thù của mình vậy.
Tom Riddle, nếu ngươi sinh ra trễ một chút, nói không chừng hiện tại ngươi sẽ hạnh phúc đến chết.
Harry nhìn Draco cúi đầu chuyên tâm lột quả vải, luôn cảm thấy có chút ghen tị.
Lông mi của hắn vừa nhỏ lại vừa dài, làn da trắng nõn, sống mũi cao thẳng và hốc mắt thâm sâu càng khiến dung mạo của hắn càng thêm mê người.
Ngón tay trắng nõn thon dài, vừa nhìn thấy là biết đây chính là đại thiếu gia mười ngón không dính dương xuân thủy*, lúc này có hơi vụng về lột quả vải, cũng không ai có thể phân biệt được là thịt quả vải trắng hơn hay ngón tay của Draco trắng hơn.
*Mười ngón không dính dương xuân thủy: "Dương xuân thủy" là nước tháng ba, là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói là chỉ những người được cưng chiều không bao giờ phải làm bất cứ việc gì vất vả.
"Thật ra ta không trở về nhà, là bởi vì em gái của ta về nhà." Draco dường như nhớ tới chuyện gì đó, lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Alice, em ấy không thích gặp ta lắm."
"Em ấy vốn dĩ luôn du lịch khắp nơi trên thế giới, lễ Giáng Sinh năm nay em ấy đã quay trở lại, mẹ ta viết thư cho ta nói ta không cần trở về." Draco thở dài, "Ta là anh trai, tất nhiên là phải chiều ý em gái."
"Em gái cậu...... Thì ra không thích cậu a?" Harry sửng sốt.
Draco trầm mặc nói, "Còn hơn thế nữa, nó có vẻ như rất hận ta."
"Mình còn nghĩ rằng...... Chỉ cần cậu muốn, trên thế giới này không có người nào không thích cậu."
Draco nhìn cậu cười khổ một tiếng.
Harry không quen khi nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của Draco —— Đặc biệt sau khi cậu sắp tin hắn là Godric Gryffindor —— Nhưng thực sự là cậu và Draco không hề thân thiết với nhau và hơn nữa là cậu không hề biết tình huống của gia đình hắn rốt cuộc là như thế nào. Harry vắt hết đầu óc để an ủi hắn vài câu, Draco cười tủm tỉm nhìn cậu, Harry cảm thấy giống như bản thân mới là người được an ủi và bao dung......
Lại trò chuyện thêm một lát, Harry phát hiện Draco thật sự rất lợi hại, hắn không làm người khác cảm thấy xấu hổ, cho dù lúc trầm mặc không nói cũng làm người khác cảm thấy yên bình và hài hòa, thỉnh thoảng nói chuyện một hai câu với nhau, cái loại cảm giác hài hòa này có thể hoàn toàn tin tưởng giao phó cả tâm hồn thực sự khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Draco bỗng nhiên la lên một tiếng và dừng lột vỏ lại, "Harry, bây giờ đã là 9 giờ rưỡi rồi, khi con quay về thì sẽ là 10 giờ. Trẻ con thì nên lên giường và ngủ sớm."
Này —— ai là trẻ con hả!!!
Harry hơi tiều tụy được Draco tiễn đến tận cửa, hơn nữa còn bị nhét rất nhiều chocolate, kẹo mềm, kẹo trái cây, bánh quy, bánh cookie.
Cuối cùng Draco còn muốn nhét một cái bánh kem lớn cho cậu.
Draco thậm chí rất nhiệt tình muốn đưa cậu đến trước cửa phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, nhưng Harry đã nghiêm khắc từ chối.
"Ngày mai là lễ Giáng Sinh, hy vọng con sẽ thích món quà của ta." Draco trông có vẻ áy náy, "Xin lỗi, ta không biết trước —— nếu biết trước, ta sẽ tặng một món quà tốt hơn, nhưng không sao hết, ta sẽ tìm cơ hội bù đắp lại, con thích cái gì?"
"...... Không, không cần......" Harry nhìn thấy ánh mắt tràn đầy áy náy của Draco, cậu dường như bỏ chạy trối chết.
Hôm nay, hôm nay thật sự quá nghiêm trọng a!! Harry thật sự rất muốn khóc, có thể làm cho cuộc sống của cậu nhẹ nhàng một chút được không!? Có thể để cho cậu đem bàn tay vàng trọng sinh vung chân đá Malfoy và đấm Chúa tể Hắc ám, tiêu diệt hết Trường sinh linh giá và không để một ai trong hội Phượng hoàng phải hy sinh —— Sau đó kết hôn với Ginny và sống với nhau đến già —— Có thể để cậu sống nhẹ nhàng một lần như vậy không!!!
Tại sao a!! Tại sao lại có một Draco Malfoy nhảy ra và nói mình là Godric Gryffindor!!!
Harry chạy như bay quay trở lại phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.
Ron ngạc nhiên nhìn cậu, "Harry, cậu mới vừa đi cướp từ phòng bếp về sao?!"
"Không, mình cướp từ cha đỡ đầu......" Harry vứt hết đồ ăn vặt lên trên bàn với gương mặt vô cảm.
"Trời ạ, vui vẻ lên một chút đi, ngày mai lễ Giáng Sinh đó!" Ron thần bí bước tới, "Đừng quên là ngày mai cậu sẽ nhận được Áo khoác Tàng hình!"
Harry sửng sốt.
HẾT CHƯƠNG 22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.