Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 65: Không nói càng lấn tới
Hồng Nhân Tiểu Du
19/09/2023
"Haizz... đúng đó, đúng đó tôi thấy cô gái này thật sự quá quắt mà, còn không rõ có chức có phận gì mà lại ở đây tỏ vẻ oai hùm."
"Như chủ tịch nói khi nãy thì đây là con của ngài ấy, tôi nhớ rồi là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh của mấy năm trước đó. Nghe nói bỏ nhà ra đi nay quay về chắc là muốn giành gia tài đây mà."
"Chứ còn gì nữa, nhìn xem bộ dạng sang chảnh này còn đi xe xịn hẳn là có đại gia chu cấp cho nên mới được như vậy rồi, có khi đại gia kêu về đây chia tài sản cũng nên."
"Ay yo... nếu là vậy thì quá ghê gớm đi, làm mất mặt phụ nữ chúng ta hết rồi."
Những lời xì xầm thật sự rất khó nghe cũng lọt hết vào tai của Lữ Thiết Nhan, tất cả những người này đều trải qua tầng lớp ăn học đàng hoàng lại bàn tán chuyện của người ta một cách vô căn cứ như thế không thấy hổ thẹn hay sao? Cô không nói thì họ càng lấn tới, vốn dĩ trong những lời chế nhạo kia đa phần đặt điều nói cô cặp kè đại gia, hay thậm chí là được đại gia bao nuôi. Nghe đến đây Lữ Thiết Nhan thật sự không nhịn được, cất giọng lạnh đến cực độ:
"Các người vốn không phải người trong cuộc, vậy biết cái gì mà nói?"
Lúc này không khí cả sảnh lớn đột nhiên chìm vào yên lặng, ai nấy đều nhìn nhau mang theo phần áy náy, có người thì trề môi như muốn biểu tình lời của cô vừa nói.
Lữ Thiết Nhan vòng cặp mắt sắc lạnh đầy khí phách của mình đảo một lượt, quét đến người nào người đó bất thình lình chột dạ lùi chân nắp đi: "Những người vừa đặt chuyện nói xấu tôi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Nhanh thôi từng người một sẽ bị đuổi khỏi đây."
*Chát...
Đào Yến Trúc sau nhiều lần để ý biết rõ nếu ra tay trực diện đánh cô hiển nhiên cô sẽ đỡ được. Cho nên lần này bà ta cẩn trọng nhân cơ hội cô còn đang nói mà cho vào má cô hẳn một bạt tay thật mạnh, giống như bà ta dồn toàn bộ sức lực của mình vào bạt tay đó muốn khiến cô đau nhất có thể.
Lữ Thiết Nhan ăn trọn bạt tay, đầu cô nghiêng qua một bên, nơi khóe miệng rỉ ra chút máu. Không đưa tay lau, hay dùng bất cứ thứ gì để chùi sạch, bất chợt cô thè lưỡi ra liếm sạch vết máu đang rỉ trên miệng. Hành động ma mị đó lại khiến tất cả mọi người nhìn thấy bất giác sợ hãi trong lòng. Nhìn cô lúc đó rất giống những kẻ sát nhân giết người trên phim, liếm máu một cách bất dung, không hề gớm miệng, nhưng vô tình để lại trong mắt người đối diện là một sự xa lánh đầy bài xích.
"Nãy giờ thấy tao không nói gì liền muốn lấn tới sao?"
Dẹp đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Đào Yến Trúc lớn giọng hiển hách quát vào mặt cô.
Lữ Thiết Nhan trở về dáng vẻ nghiêm lãnh ban đầu, bao nhiêu đó thôi là quá đủ rồi. Từ đầu chí cuối cô xuất hiện ở đây hầu như không một ai nghênh đón, thậm chí còn dè bỉu, cợt nhả cô. Vì sao tất cả mọi người lại có thành kiến với cô như vậy? Số phận của Song Yết Hỷ cũng thật là nghiệt ngã quá đi, bất luận là như thế nào cô cũng phải để cô ấy trở nên hiển hách nhất.
"..."
"Ai cho phép bà đánh cô ấy?"
Lữ Thiết Nhan định lên tiếng phản kháng lại bị một giọng nói nữa xen vào mà cắt ngang, tất cả ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào người phát ra âm thanh ngông cuồng đó.
Đinh Thiên Ân lướt qua ba và mẹ của mình chỉ nhìn một cái rất nhanh rồi dời tầm mắt sang chỗ cô đầy cưng chiều và yêu thương, anh còn hiên ngang khóa eo cô trước mặt mọi người: "Cho dù bà có là ai đi chăng nữa bà cũng không có cái quyền đánh cô ấy bà nghe rõ chưa?"
Đào Yến Trúc sững người nhìn anh: "Đinh thiếu..."
"Thiên Ân, con có biết con đang làm gì không hả? Ba mong con sáng suốt một chút, đừng để vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa nữa." Đinh lão gia nhìn thấy con trai mình bênh vực cô lại sinh ra vẻ khó chịu đi kèm là chướng mắt, không giấu mà thốt lời càn quấy can ngăn.
Đinh Thiên Ân nhìn xuống cô, rất nhanh lại nhìn ba của mình, điềm nhiên trả lời: "Cô ấy như thế nào con là người hiểu rất rõ. Cho dù ba có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Con biết ba và mẹ đã tạo ra con nhưng cuộc đời là của con, con tự định hướng được đâu là sai và đâu là đúng. Suy cho cùng con chắc chắn một việc rằng con yêu cô gái là hoàn toàn đúng đắn."
Lữ Thiết Nhan trong vô thức bị cảm động bởi lời này của anh, trái tim cô cho dù sắt đá cỡ nào cũng có lúc phải tan chảy. Cô lén nhìn anh, ánh nhìn có chút đỏ hoe, không biết như thế nào nhưng trước tình cảnh mà tất cả mọi người đều quay lưng với cô thì chỉ có anh chịu đứng ra bảo vệ cô, cô cảm giác giống như cả thế giới của mình chính là anh, cho dù biến cố có ập đến đi chăng nữa cô cũng dũng cảm vượt qua được chỉ cần có anh bên cạnh mà thôi.
Ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng nồng thắm mà cô dành cho anh rất hay khi anh cảm nhận được. Đinh Thiên Ân đưa mắt nhìn cô, không quên tặng cô một nụ hôn lên trán nói với cô những lời đầy cưng chiều:
"Đừng sợ bất kỳ điều gì nữa cả, có anh ở đây rồi. Từ nay về sau anh sẽ không để em chịu uất ức."
Đinh lão gia giận đến tím xanh mặt mày vì thằng con mà ông cho là ngổ nghịch, dám xem lời của ba mình như gió thoảng ngoài tai. Đinh lão gia chỉ tay thẳng vào mặt anh, tỏ điều giận dữ: "Đinh Thiên Ân, mày có thôi ngay không chuyện này hả. Cả đời này đừng hòng tao chấp nhận loại con dâu như nó."
"Con không cần biết ba có chấp nhận cô ấy hay không, người thiệt thòi nhất về sau chính là ba." Đinh Thiên Ân cao ngạo nói với ba mình, một chút sợ sệt cũng không hề lộ trên mặt. Có thể thấy lần này anh đã xác định rất kĩ càng về việc yêu cô. Đúng vậy, cô chính là cuộc đời của anh, không cần biết chuyện tương lai sẽ ra sao chỉ cần có cô là đủ rồi.
Lữ Thiết Nhan thoát khỏi vòng tay của anh, dùng ánh mắt nghiêm túc nhất mà đối mặt với Đinh lão gia: "Mạo muội cho con hỏi một câu, con đã làm gì mà Đinh lão gia đây ghét con đến vậy? Chẳng lẽ vì chuyện hôm đó?"
Đinh lão gia bật cười sỉ vả, khinh thường nói: "Mày đã làm gì thì tự mày ngẫm nghĩ lại đi. Côn đồ xứ chợ búa mà cũng muốn trở tập tành làm tiểu thư khuê các, cả đời nhơ nhuốc chính là nhơ nhuốc, đừng nghĩ đến chuyện có thể thay vào lớp áo cao quý."
Càng nói Đinh lão gia càng lấy những lời khó nghe để chế nhạo cô. Toàn bộ những người đứng đây nghe vậy đều không giấu được ý niệm bật cười rộ cả lên. Bao quanh cô ngập tràn tia cười cợt nhã đến mức càng nghe cô càng thấy khó chịu. Ánh mắt dần trở nên đanh lạnh không tia xúc cảm, cất tiếng nói với ngữ khí đầy lạnh lẽo: "Tất cả câm miệng hết cho tôi."
Không hiểu vì sao khi họ nghe xong đều nín bặt đi, một tiếng cười cũng không dám phát ra nữa. Ánh mắt e dè lộ rõ. Lữ Thiết Nhan hài lòng đáp lời tiếp tục với Đinh lão gia: "Suy cho cùng trong mắt ông tôi chính vẫn là kẻ thô tục, nên tôi không biện minh gì thêm. Nãy giờ tôi vẫn thắc mắc một chuyện không biết sự xuất hiện của vợ chồng Đinh lão gia đây căn do là thế nào?"
"Tôi và ba của cô chính là bạn của nhau."
"Ồ!" Lữ Thiết Nhan tròn mắt gật gù hiểu ra, vậy mà cô chẳng hay biết chuyện này: "Cho nên mà nói ông đến đây để giúp ông ấy sao?"
"Đúng vậy." Đinh lão gia đinh ninh nói: "Ngày xưa ba cô từng gán ghép cô và Thiên Ân nhà chúng tôi, tôi chưa từng gặp qua cô nên chỉ ậm ừ đồng ý cho vui. Về sau lại vô tình gặp cô, rõ được bộ mặt cáo chồn của cô, tôi thấy khá may mắn khi không năm đó chỉ qua loa cho vui chuyện."
"Đinh lão gia nói gì cũng đúng, rất quyết đoán và sáng suốt. Vậy mà..."
Nói đoạn Lữ Thiết Nhan ngập ngừng đầy khó hiểu, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười đầy chọc ngoáy: "Trăm lần né cũng có một lần trúng. Càng ép càng đau, thế nên bây giờ Thiên Ân mới phủi mông với ngài như vậy đó."
"Cô...đúng là cáo già."
"Ay ya, đừng đánh đồng tôi và ngài."
Đinh lão gia bị cô chọc ngoáy đến nỗi khuôn mặt đỏ cả lên, máu dồn lên não, hơi thở nhanh và nặng. Đinh phu nhân thấy vậy vô cùng lo sợ, cố gắng xoa dịu ông để ông ấy bình tĩnh lại đôi chút.
Song Hải thấy bạn của mình trở nên kích động như vậy mà hoàn toàn đổ lỗi cho cô, quát lác: "Yết Hỷ ơi là Yết Hỷ, con có thôi đi bộ dạng ngang tàn này được hay không? Ngày trước con đâu có như vậy, con hiền lành ngoan ngoãn lắm mà, sao bây giờ lại..."
Lữ Thiết Nhan đưa tay ý ngăn lời than kia tiếp tục thốt ra, nhanh nhảu phản bác: "Lúc trước vì quá hiền, vì quá hồn nhiên, vì quá yếu đuối nên mới bị vợ của ba hành hạ ngày đêm, mắng chửi không ngớt. Ba lúc đó có biết sao? Ba chỉ nghe lời nói phiến diện từ một phía rằng tôi như thế này như thế nọ, không tra rõ sự tình liền trách mắng tôi đủ điều, rốt cuộc biến tôi thành như thế này đây."
"Như chủ tịch nói khi nãy thì đây là con của ngài ấy, tôi nhớ rồi là đại tiểu thư bị ghẻ lạnh của mấy năm trước đó. Nghe nói bỏ nhà ra đi nay quay về chắc là muốn giành gia tài đây mà."
"Chứ còn gì nữa, nhìn xem bộ dạng sang chảnh này còn đi xe xịn hẳn là có đại gia chu cấp cho nên mới được như vậy rồi, có khi đại gia kêu về đây chia tài sản cũng nên."
"Ay yo... nếu là vậy thì quá ghê gớm đi, làm mất mặt phụ nữ chúng ta hết rồi."
Những lời xì xầm thật sự rất khó nghe cũng lọt hết vào tai của Lữ Thiết Nhan, tất cả những người này đều trải qua tầng lớp ăn học đàng hoàng lại bàn tán chuyện của người ta một cách vô căn cứ như thế không thấy hổ thẹn hay sao? Cô không nói thì họ càng lấn tới, vốn dĩ trong những lời chế nhạo kia đa phần đặt điều nói cô cặp kè đại gia, hay thậm chí là được đại gia bao nuôi. Nghe đến đây Lữ Thiết Nhan thật sự không nhịn được, cất giọng lạnh đến cực độ:
"Các người vốn không phải người trong cuộc, vậy biết cái gì mà nói?"
Lúc này không khí cả sảnh lớn đột nhiên chìm vào yên lặng, ai nấy đều nhìn nhau mang theo phần áy náy, có người thì trề môi như muốn biểu tình lời của cô vừa nói.
Lữ Thiết Nhan vòng cặp mắt sắc lạnh đầy khí phách của mình đảo một lượt, quét đến người nào người đó bất thình lình chột dạ lùi chân nắp đi: "Những người vừa đặt chuyện nói xấu tôi, tôi đều ghi nhớ rất rõ. Nhanh thôi từng người một sẽ bị đuổi khỏi đây."
*Chát...
Đào Yến Trúc sau nhiều lần để ý biết rõ nếu ra tay trực diện đánh cô hiển nhiên cô sẽ đỡ được. Cho nên lần này bà ta cẩn trọng nhân cơ hội cô còn đang nói mà cho vào má cô hẳn một bạt tay thật mạnh, giống như bà ta dồn toàn bộ sức lực của mình vào bạt tay đó muốn khiến cô đau nhất có thể.
Lữ Thiết Nhan ăn trọn bạt tay, đầu cô nghiêng qua một bên, nơi khóe miệng rỉ ra chút máu. Không đưa tay lau, hay dùng bất cứ thứ gì để chùi sạch, bất chợt cô thè lưỡi ra liếm sạch vết máu đang rỉ trên miệng. Hành động ma mị đó lại khiến tất cả mọi người nhìn thấy bất giác sợ hãi trong lòng. Nhìn cô lúc đó rất giống những kẻ sát nhân giết người trên phim, liếm máu một cách bất dung, không hề gớm miệng, nhưng vô tình để lại trong mắt người đối diện là một sự xa lánh đầy bài xích.
"Nãy giờ thấy tao không nói gì liền muốn lấn tới sao?"
Dẹp đi cảm giác sợ hãi trong lòng, Đào Yến Trúc lớn giọng hiển hách quát vào mặt cô.
Lữ Thiết Nhan trở về dáng vẻ nghiêm lãnh ban đầu, bao nhiêu đó thôi là quá đủ rồi. Từ đầu chí cuối cô xuất hiện ở đây hầu như không một ai nghênh đón, thậm chí còn dè bỉu, cợt nhả cô. Vì sao tất cả mọi người lại có thành kiến với cô như vậy? Số phận của Song Yết Hỷ cũng thật là nghiệt ngã quá đi, bất luận là như thế nào cô cũng phải để cô ấy trở nên hiển hách nhất.
"..."
"Ai cho phép bà đánh cô ấy?"
Lữ Thiết Nhan định lên tiếng phản kháng lại bị một giọng nói nữa xen vào mà cắt ngang, tất cả ánh mắt bắt đầu đổ dồn vào người phát ra âm thanh ngông cuồng đó.
Đinh Thiên Ân lướt qua ba và mẹ của mình chỉ nhìn một cái rất nhanh rồi dời tầm mắt sang chỗ cô đầy cưng chiều và yêu thương, anh còn hiên ngang khóa eo cô trước mặt mọi người: "Cho dù bà có là ai đi chăng nữa bà cũng không có cái quyền đánh cô ấy bà nghe rõ chưa?"
Đào Yến Trúc sững người nhìn anh: "Đinh thiếu..."
"Thiên Ân, con có biết con đang làm gì không hả? Ba mong con sáng suốt một chút, đừng để vẻ bề ngoài của cô ta đánh lừa nữa." Đinh lão gia nhìn thấy con trai mình bênh vực cô lại sinh ra vẻ khó chịu đi kèm là chướng mắt, không giấu mà thốt lời càn quấy can ngăn.
Đinh Thiên Ân nhìn xuống cô, rất nhanh lại nhìn ba của mình, điềm nhiên trả lời: "Cô ấy như thế nào con là người hiểu rất rõ. Cho dù ba có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Con biết ba và mẹ đã tạo ra con nhưng cuộc đời là của con, con tự định hướng được đâu là sai và đâu là đúng. Suy cho cùng con chắc chắn một việc rằng con yêu cô gái là hoàn toàn đúng đắn."
Lữ Thiết Nhan trong vô thức bị cảm động bởi lời này của anh, trái tim cô cho dù sắt đá cỡ nào cũng có lúc phải tan chảy. Cô lén nhìn anh, ánh nhìn có chút đỏ hoe, không biết như thế nào nhưng trước tình cảnh mà tất cả mọi người đều quay lưng với cô thì chỉ có anh chịu đứng ra bảo vệ cô, cô cảm giác giống như cả thế giới của mình chính là anh, cho dù biến cố có ập đến đi chăng nữa cô cũng dũng cảm vượt qua được chỉ cần có anh bên cạnh mà thôi.
Ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng nồng thắm mà cô dành cho anh rất hay khi anh cảm nhận được. Đinh Thiên Ân đưa mắt nhìn cô, không quên tặng cô một nụ hôn lên trán nói với cô những lời đầy cưng chiều:
"Đừng sợ bất kỳ điều gì nữa cả, có anh ở đây rồi. Từ nay về sau anh sẽ không để em chịu uất ức."
Đinh lão gia giận đến tím xanh mặt mày vì thằng con mà ông cho là ngổ nghịch, dám xem lời của ba mình như gió thoảng ngoài tai. Đinh lão gia chỉ tay thẳng vào mặt anh, tỏ điều giận dữ: "Đinh Thiên Ân, mày có thôi ngay không chuyện này hả. Cả đời này đừng hòng tao chấp nhận loại con dâu như nó."
"Con không cần biết ba có chấp nhận cô ấy hay không, người thiệt thòi nhất về sau chính là ba." Đinh Thiên Ân cao ngạo nói với ba mình, một chút sợ sệt cũng không hề lộ trên mặt. Có thể thấy lần này anh đã xác định rất kĩ càng về việc yêu cô. Đúng vậy, cô chính là cuộc đời của anh, không cần biết chuyện tương lai sẽ ra sao chỉ cần có cô là đủ rồi.
Lữ Thiết Nhan thoát khỏi vòng tay của anh, dùng ánh mắt nghiêm túc nhất mà đối mặt với Đinh lão gia: "Mạo muội cho con hỏi một câu, con đã làm gì mà Đinh lão gia đây ghét con đến vậy? Chẳng lẽ vì chuyện hôm đó?"
Đinh lão gia bật cười sỉ vả, khinh thường nói: "Mày đã làm gì thì tự mày ngẫm nghĩ lại đi. Côn đồ xứ chợ búa mà cũng muốn trở tập tành làm tiểu thư khuê các, cả đời nhơ nhuốc chính là nhơ nhuốc, đừng nghĩ đến chuyện có thể thay vào lớp áo cao quý."
Càng nói Đinh lão gia càng lấy những lời khó nghe để chế nhạo cô. Toàn bộ những người đứng đây nghe vậy đều không giấu được ý niệm bật cười rộ cả lên. Bao quanh cô ngập tràn tia cười cợt nhã đến mức càng nghe cô càng thấy khó chịu. Ánh mắt dần trở nên đanh lạnh không tia xúc cảm, cất tiếng nói với ngữ khí đầy lạnh lẽo: "Tất cả câm miệng hết cho tôi."
Không hiểu vì sao khi họ nghe xong đều nín bặt đi, một tiếng cười cũng không dám phát ra nữa. Ánh mắt e dè lộ rõ. Lữ Thiết Nhan hài lòng đáp lời tiếp tục với Đinh lão gia: "Suy cho cùng trong mắt ông tôi chính vẫn là kẻ thô tục, nên tôi không biện minh gì thêm. Nãy giờ tôi vẫn thắc mắc một chuyện không biết sự xuất hiện của vợ chồng Đinh lão gia đây căn do là thế nào?"
"Tôi và ba của cô chính là bạn của nhau."
"Ồ!" Lữ Thiết Nhan tròn mắt gật gù hiểu ra, vậy mà cô chẳng hay biết chuyện này: "Cho nên mà nói ông đến đây để giúp ông ấy sao?"
"Đúng vậy." Đinh lão gia đinh ninh nói: "Ngày xưa ba cô từng gán ghép cô và Thiên Ân nhà chúng tôi, tôi chưa từng gặp qua cô nên chỉ ậm ừ đồng ý cho vui. Về sau lại vô tình gặp cô, rõ được bộ mặt cáo chồn của cô, tôi thấy khá may mắn khi không năm đó chỉ qua loa cho vui chuyện."
"Đinh lão gia nói gì cũng đúng, rất quyết đoán và sáng suốt. Vậy mà..."
Nói đoạn Lữ Thiết Nhan ngập ngừng đầy khó hiểu, sau đó trên gương mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười đầy chọc ngoáy: "Trăm lần né cũng có một lần trúng. Càng ép càng đau, thế nên bây giờ Thiên Ân mới phủi mông với ngài như vậy đó."
"Cô...đúng là cáo già."
"Ay ya, đừng đánh đồng tôi và ngài."
Đinh lão gia bị cô chọc ngoáy đến nỗi khuôn mặt đỏ cả lên, máu dồn lên não, hơi thở nhanh và nặng. Đinh phu nhân thấy vậy vô cùng lo sợ, cố gắng xoa dịu ông để ông ấy bình tĩnh lại đôi chút.
Song Hải thấy bạn của mình trở nên kích động như vậy mà hoàn toàn đổ lỗi cho cô, quát lác: "Yết Hỷ ơi là Yết Hỷ, con có thôi đi bộ dạng ngang tàn này được hay không? Ngày trước con đâu có như vậy, con hiền lành ngoan ngoãn lắm mà, sao bây giờ lại..."
Lữ Thiết Nhan đưa tay ý ngăn lời than kia tiếp tục thốt ra, nhanh nhảu phản bác: "Lúc trước vì quá hiền, vì quá hồn nhiên, vì quá yếu đuối nên mới bị vợ của ba hành hạ ngày đêm, mắng chửi không ngớt. Ba lúc đó có biết sao? Ba chỉ nghe lời nói phiến diện từ một phía rằng tôi như thế này như thế nọ, không tra rõ sự tình liền trách mắng tôi đủ điều, rốt cuộc biến tôi thành như thế này đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.