Xuyên Không: Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân
Chương 47: Mách lẻo: kể sai sự thật
Hồng Nhân Tiểu Du
19/09/2023
Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang ý tưởng táo tợn của Bội Châu Anh, biết không phải tiếng chuông điện thoại của mình nên Lữ Thiết Nhan không để tâm, nhìn cô nàng đang loay hoay tìm điện thoại, sau khi đã tìm thấy rồi nhanh tay nghe máy:
"Honey..."
Giọng nói ngọt hơn mật của Bội Châu Anh vang vọng, Lữ Thiết Nhan dường như bị buồn nôn bởi những âm điệu ngọt xớt này, liền quay mặt nhìn ra phía cửa sổ để tâm trạng được ổn định hơn.
"Em đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói mang phần lo lắng xen lẫn sự dỗi hờn.
Bội Châu Anh tiếp tục dùng ngữ khí ngọt lịm mà nói: "Em đang đi cùng bạn của em, honey tìm em có chuyện gì sao?"
Diệp Phi suýt nữa thì thổ huyết vì cô bạn gái này của mình, có ai vừa về nước lại không thèm đếm xỉa đến người yêu như cô nàng không?
Tâm tình gào thét ngày một dữ dội, Diệp Phi bá đạo nói lớn: "Anh nhớ em rồi, mau đến gặp anh đi."
"Thì ra là nhớ em, chúng ta mới không gặp có mấy năm thôi mà anh đã nhớ em đến vậy, em lấy làm cảm động quá đi mất."
Bội Châu Anh tiện tay kéo áo của cô chậm chậm khóe mắt, Tiểu Phỉ vừa lái nhưng vẫn không quên nhiều chuyện nhìn vào kính chiếu hậu, còn tưởng là cảm động đến phát khóc ai ngờ chỉ là diễn cho sinh động mà thôi.
Lời này của Bội Châu Anh khiến Diệp Phi tức đến phát điên: "Aizz... Bội Châu Anh em đang đùa với anh đúng không? Bốn năm chúng ta yêu xa em nói ít lắm hả? Anh cho em năm phút lập tức đến chỗ của anh nếu không..."
Lúc này đây Bội Châu Anh liền trở nên hung hăng, vênh váo nói: "Nếu không thì sao?"
Tất nhiên cho dù Bội Châu Anh có như thế nào đi chăng nữa Diệp Phi vẫn hết lòng yêu cô. Tình cảm này đã kéo dài suốt mấy năm qua rồi, từ khi hai người yêu gần cho đến khi yêu xa vẫn không thay đổi, thậm chí còn yêu nhiều hơn khi trước. Mỗi ngày tình yêu lại tăng lên một ít, dần dần tích tụ thành nhiều hơn và nhiều hơn. Gác suy nghĩ qua một bên, Diệp Phi cười e thẹn: "Nếu không anh sẽ yêu em nhiều hơn chứ còn sao nữa. Nhưng mà nói gì thì nói anh đang rất nhớ em, nghe được tin em hôm nay về nước liền tức tốc ra sân bay đón em nào ngờ em đi mất tiêu, anh gọi điện cho em nãy giờ thì lại không thấy em bắt máy."
Nghe xong những lời bộc bạch của Diệp Phi, Bội Châu Anh cảm thấy có lỗi, không muốn kể chuyện vừa rồi cho hắn nghe chỉ đánh tìm cớ biện minh: "Xin lỗi, vừa rồi em mãi chơi nên không để ý đến điện thoại. Em bây giờ liền đến chỗ anh ngay."
Diệp Phi phấn khích nhảy cẫng lên: "Anh đợi em."
Sau khi tắt máy Bội Châu Anh liền nói với Tiểu Phỉ đưa mình đến chỗ ở của Diệp Phi, cô nàng biết bạn trai thân thương của mình bị bỏ đói mấy năm rồi lần này gặp mình ắt hẳn sẽ không tha, cho nên sớm đã kế hoạch từ trước.
Lữ Thiết Nhan có chút hiểu biết về Diệp Phi, thân là một ông trùm xã hội đen, lạnh lùng tàn bạo với người khác nhưng lại dịu dàng đầy rẫy sự cưng chiều đối với Châu Anh, kỳ thực là điều đáng mừng. Chỉ có điều cô từng nghe nói gia đình của Châu Anh là một gia đình có tiếng tăm, mấy đời đều là con nhà quan chức cấp cao nên đòi hỏi con rể hay con dâu đều là những người có chức phận danh giá. So với một xã hội đen như Diệp Phi muốn trở thành con rể ở Bội gia e là khó khăn.
"Nhìn gì vậy? Thấy mình đẹp quá sao?"
Cô đang miên man suy nghĩ lại vô tình tan biến vì câu hỏi của Bội Châu Anh. Đáp lại lời của cô nàng là một nụ cười nhẹ nhàng: "Cậu lúc nào mà chẳng xinh đẹp."
Nụ cười này của cô tuy là không lâu nhưng để lại cho đối phương một cảm giác khó dứt được, cứ đọng lại trong đầu một cách khó có thể hình dung, không chủ được cất lời: "Cậu cười đẹp quá Yết Hỷ à, trước giờ mình rất ít thấy cậu cười thật không dám tin cậu cười lên cứ giống như một thiên thần vậy."
Thiên thần sao?
Lữ Thiết Nhan thầm cười trong lòng, nếu cô giống một thiên thần vậy ở kiếp trước cô chính là ác quỷ tay nhuốm máu tanh...
Lát sau Tiểu Phỉ đã lái xe đến nhà của Diệp Phi, một căn biệt thự cao cao uy nga, tráng lệ đập vào mắt của họ.
Không biết tự khi nào cổng lớn đã mở sẵn, dường như đang chờ đợi Bội Châu Anh đi vào. Cô nàng ló đầu hỏi hai tên canh cổng: "Diệp Phi đâu?"
"Lão đại đang chờ chị dâu bên trong đó ạ." Thuộc hạ cung kính nói.
Lữ Thiết Nhan thấy cô nàng hỏi rồi mà còn chưa xuống xe, định hỏi thì Bội Châu Anh lên tiếng trước: "Vào chơi cùng mình đi."
"Cậu và bạn trai lâu ngày không gặp nhân cơ hội này nói chuyện tâm tình nhiều vào, mình ở đó lại giống kỳ đà cản mũi."
Bội Châu Anh lắc đầu bác bỏ, nhích sát lại gần cô hơn, thủ thỉ nói: "Cậu có biết một con sói bị bỏ đói lâu năm sẽ làm gì nếu thấy con mồi không?"
Lúc đó Lữ Thiết Nhan mới ngấm ngầm nhận ra cớ sự của việc Châu Anh muốn mình vào cùng. Thì ra là sợ Diệp Phi 'ăn thịt'. Cô giương mắt ra lệnh: "Lái xe vào trong đi."
Tiểu Phỉ gật đầu thay lời, đầu xe nhanh chóng vòng lại, sau đó chạy thẳng vào khuôn viên của căn biệt thự hào nhoáng kia. Thuộc hạ của Diệp Phi lập tức đóng cổng, tiếp tục phận sự canh gác của mình.
Đã lâu rồi Bội Châu Anh mới đặt chân đến đây, tính thêm lần này chắc tầm khoảng năm lần ấy nhỉ. Mọi thứ xung quanh gần như không thay đổi là mấy, vẫn theo lối cổ kính, thoáng đãng tạo nên mới cảm giác dễ chịu mỗi khi đến đây.
Bội Châu Anh lần theo lối mòn cũ có lót đá nhuyễn xanh, dọc hai bên đường là những khóm hoa đầy màu sắc. Thật ra trước đây Diệp Phi là một người cô độc, suốt ngày đấm đá rồi chém nhau để bán thời gian, nhà của hắn ở cũng âm u, mịt mờ đầy đáng sợ. Cho đến khi Bội Châu Anh xuất hiện đã làm mọi thứ xung quanh hắn dường như biến đổi, kéo hắn thoát khỏi vực thẳm đen tối, điểm tô vào cuộc sống của hắn nhiều sắc màu hơn. Chính vì vậy khi nghe tin cô nàng sang nước ngoài du học và làm việc không ngần ngại chờ đợi ngày cô nàng quay trở về. Có đôi khi hắn nhớ Bội Châu Anh đến phát điên, muốn lập tức bay qua đó ôm lấy cô nàng một cái nhưng mà không dễ như vậy. Hắn biết rõ tính chất công việc của cô có liên quan đến truyền thông, nên hình tượng chính là điều cần giữ. Nếu không may bị đám chó săn chụp được những hình ảnh về hắn đến chừng đó rất phiền toái. Nhưng bây giờ hắn lớn mạnh, hùng hậu, có thể xử lý những người ngán đường mình, thậm chí giết chết những kẻ có ý đồ làm hại đến tình yêu của hắn.
Đoạn, Bội Châu Anh vừa đặt chân đến ngưỡng cửa liền nhận được cái ôm đầy nhung nhớ của Diệp Phi: "Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều."
Bội Châu Anh vốn có thân hình nhỏ bé so với Diệp Phi, cô nàng nằm gọn trong lòng của hắn được hắn xem như bảo vật mà cưng nựng. Lúc này đây Bội Châu Anh cũng không giấu được cảm xúc của mình nữa, cô vòng tay đáp lại cái ôm của Diệp Phi, nước mắt tuôn ra như mưa: "Em cũng nhớ anh lắm."
Những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo của hắn, đây là giọt nước mắt của niềm vui, của sự hạnh phúc. Lữ Thiết Nhan và Tiểu Phỉ đứng bên ngoài lấy làm ngưỡng mộ. Một người cứng rắn, mạnh mẽ như Lữ Thiết Nhan cư nhiên lại rơi nước mắt, chắc là tình yêu của hai người đã cảm động đến trái tim vốn nguội lạnh từ lâu của cô.
"Honey..."
Giọng nói ngọt hơn mật của Bội Châu Anh vang vọng, Lữ Thiết Nhan dường như bị buồn nôn bởi những âm điệu ngọt xớt này, liền quay mặt nhìn ra phía cửa sổ để tâm trạng được ổn định hơn.
"Em đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói mang phần lo lắng xen lẫn sự dỗi hờn.
Bội Châu Anh tiếp tục dùng ngữ khí ngọt lịm mà nói: "Em đang đi cùng bạn của em, honey tìm em có chuyện gì sao?"
Diệp Phi suýt nữa thì thổ huyết vì cô bạn gái này của mình, có ai vừa về nước lại không thèm đếm xỉa đến người yêu như cô nàng không?
Tâm tình gào thét ngày một dữ dội, Diệp Phi bá đạo nói lớn: "Anh nhớ em rồi, mau đến gặp anh đi."
"Thì ra là nhớ em, chúng ta mới không gặp có mấy năm thôi mà anh đã nhớ em đến vậy, em lấy làm cảm động quá đi mất."
Bội Châu Anh tiện tay kéo áo của cô chậm chậm khóe mắt, Tiểu Phỉ vừa lái nhưng vẫn không quên nhiều chuyện nhìn vào kính chiếu hậu, còn tưởng là cảm động đến phát khóc ai ngờ chỉ là diễn cho sinh động mà thôi.
Lời này của Bội Châu Anh khiến Diệp Phi tức đến phát điên: "Aizz... Bội Châu Anh em đang đùa với anh đúng không? Bốn năm chúng ta yêu xa em nói ít lắm hả? Anh cho em năm phút lập tức đến chỗ của anh nếu không..."
Lúc này đây Bội Châu Anh liền trở nên hung hăng, vênh váo nói: "Nếu không thì sao?"
Tất nhiên cho dù Bội Châu Anh có như thế nào đi chăng nữa Diệp Phi vẫn hết lòng yêu cô. Tình cảm này đã kéo dài suốt mấy năm qua rồi, từ khi hai người yêu gần cho đến khi yêu xa vẫn không thay đổi, thậm chí còn yêu nhiều hơn khi trước. Mỗi ngày tình yêu lại tăng lên một ít, dần dần tích tụ thành nhiều hơn và nhiều hơn. Gác suy nghĩ qua một bên, Diệp Phi cười e thẹn: "Nếu không anh sẽ yêu em nhiều hơn chứ còn sao nữa. Nhưng mà nói gì thì nói anh đang rất nhớ em, nghe được tin em hôm nay về nước liền tức tốc ra sân bay đón em nào ngờ em đi mất tiêu, anh gọi điện cho em nãy giờ thì lại không thấy em bắt máy."
Nghe xong những lời bộc bạch của Diệp Phi, Bội Châu Anh cảm thấy có lỗi, không muốn kể chuyện vừa rồi cho hắn nghe chỉ đánh tìm cớ biện minh: "Xin lỗi, vừa rồi em mãi chơi nên không để ý đến điện thoại. Em bây giờ liền đến chỗ anh ngay."
Diệp Phi phấn khích nhảy cẫng lên: "Anh đợi em."
Sau khi tắt máy Bội Châu Anh liền nói với Tiểu Phỉ đưa mình đến chỗ ở của Diệp Phi, cô nàng biết bạn trai thân thương của mình bị bỏ đói mấy năm rồi lần này gặp mình ắt hẳn sẽ không tha, cho nên sớm đã kế hoạch từ trước.
Lữ Thiết Nhan có chút hiểu biết về Diệp Phi, thân là một ông trùm xã hội đen, lạnh lùng tàn bạo với người khác nhưng lại dịu dàng đầy rẫy sự cưng chiều đối với Châu Anh, kỳ thực là điều đáng mừng. Chỉ có điều cô từng nghe nói gia đình của Châu Anh là một gia đình có tiếng tăm, mấy đời đều là con nhà quan chức cấp cao nên đòi hỏi con rể hay con dâu đều là những người có chức phận danh giá. So với một xã hội đen như Diệp Phi muốn trở thành con rể ở Bội gia e là khó khăn.
"Nhìn gì vậy? Thấy mình đẹp quá sao?"
Cô đang miên man suy nghĩ lại vô tình tan biến vì câu hỏi của Bội Châu Anh. Đáp lại lời của cô nàng là một nụ cười nhẹ nhàng: "Cậu lúc nào mà chẳng xinh đẹp."
Nụ cười này của cô tuy là không lâu nhưng để lại cho đối phương một cảm giác khó dứt được, cứ đọng lại trong đầu một cách khó có thể hình dung, không chủ được cất lời: "Cậu cười đẹp quá Yết Hỷ à, trước giờ mình rất ít thấy cậu cười thật không dám tin cậu cười lên cứ giống như một thiên thần vậy."
Thiên thần sao?
Lữ Thiết Nhan thầm cười trong lòng, nếu cô giống một thiên thần vậy ở kiếp trước cô chính là ác quỷ tay nhuốm máu tanh...
Lát sau Tiểu Phỉ đã lái xe đến nhà của Diệp Phi, một căn biệt thự cao cao uy nga, tráng lệ đập vào mắt của họ.
Không biết tự khi nào cổng lớn đã mở sẵn, dường như đang chờ đợi Bội Châu Anh đi vào. Cô nàng ló đầu hỏi hai tên canh cổng: "Diệp Phi đâu?"
"Lão đại đang chờ chị dâu bên trong đó ạ." Thuộc hạ cung kính nói.
Lữ Thiết Nhan thấy cô nàng hỏi rồi mà còn chưa xuống xe, định hỏi thì Bội Châu Anh lên tiếng trước: "Vào chơi cùng mình đi."
"Cậu và bạn trai lâu ngày không gặp nhân cơ hội này nói chuyện tâm tình nhiều vào, mình ở đó lại giống kỳ đà cản mũi."
Bội Châu Anh lắc đầu bác bỏ, nhích sát lại gần cô hơn, thủ thỉ nói: "Cậu có biết một con sói bị bỏ đói lâu năm sẽ làm gì nếu thấy con mồi không?"
Lúc đó Lữ Thiết Nhan mới ngấm ngầm nhận ra cớ sự của việc Châu Anh muốn mình vào cùng. Thì ra là sợ Diệp Phi 'ăn thịt'. Cô giương mắt ra lệnh: "Lái xe vào trong đi."
Tiểu Phỉ gật đầu thay lời, đầu xe nhanh chóng vòng lại, sau đó chạy thẳng vào khuôn viên của căn biệt thự hào nhoáng kia. Thuộc hạ của Diệp Phi lập tức đóng cổng, tiếp tục phận sự canh gác của mình.
Đã lâu rồi Bội Châu Anh mới đặt chân đến đây, tính thêm lần này chắc tầm khoảng năm lần ấy nhỉ. Mọi thứ xung quanh gần như không thay đổi là mấy, vẫn theo lối cổ kính, thoáng đãng tạo nên mới cảm giác dễ chịu mỗi khi đến đây.
Bội Châu Anh lần theo lối mòn cũ có lót đá nhuyễn xanh, dọc hai bên đường là những khóm hoa đầy màu sắc. Thật ra trước đây Diệp Phi là một người cô độc, suốt ngày đấm đá rồi chém nhau để bán thời gian, nhà của hắn ở cũng âm u, mịt mờ đầy đáng sợ. Cho đến khi Bội Châu Anh xuất hiện đã làm mọi thứ xung quanh hắn dường như biến đổi, kéo hắn thoát khỏi vực thẳm đen tối, điểm tô vào cuộc sống của hắn nhiều sắc màu hơn. Chính vì vậy khi nghe tin cô nàng sang nước ngoài du học và làm việc không ngần ngại chờ đợi ngày cô nàng quay trở về. Có đôi khi hắn nhớ Bội Châu Anh đến phát điên, muốn lập tức bay qua đó ôm lấy cô nàng một cái nhưng mà không dễ như vậy. Hắn biết rõ tính chất công việc của cô có liên quan đến truyền thông, nên hình tượng chính là điều cần giữ. Nếu không may bị đám chó săn chụp được những hình ảnh về hắn đến chừng đó rất phiền toái. Nhưng bây giờ hắn lớn mạnh, hùng hậu, có thể xử lý những người ngán đường mình, thậm chí giết chết những kẻ có ý đồ làm hại đến tình yêu của hắn.
Đoạn, Bội Châu Anh vừa đặt chân đến ngưỡng cửa liền nhận được cái ôm đầy nhung nhớ của Diệp Phi: "Anh nhớ em, nhớ em rất nhiều."
Bội Châu Anh vốn có thân hình nhỏ bé so với Diệp Phi, cô nàng nằm gọn trong lòng của hắn được hắn xem như bảo vật mà cưng nựng. Lúc này đây Bội Châu Anh cũng không giấu được cảm xúc của mình nữa, cô vòng tay đáp lại cái ôm của Diệp Phi, nước mắt tuôn ra như mưa: "Em cũng nhớ anh lắm."
Những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo của hắn, đây là giọt nước mắt của niềm vui, của sự hạnh phúc. Lữ Thiết Nhan và Tiểu Phỉ đứng bên ngoài lấy làm ngưỡng mộ. Một người cứng rắn, mạnh mẽ như Lữ Thiết Nhan cư nhiên lại rơi nước mắt, chắc là tình yêu của hai người đã cảm động đến trái tim vốn nguội lạnh từ lâu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.