[Xuyên Không] Cái Gì! Quý Phi Đáng Yêu?
Chương 51: Ở lại
vũ thần
05/11/2017
Vũ hàn lắc đầu
-hoàng thượng
Trần ân hét gắt
-Ta không phải hoàng thượng, ta là nam nhân một nam nhân bình thường cũng muốn được như mọi nam nhân khác có thể sống cả đời chiều chuộng vì người mình yêu , vì nàng tận diệt thế giới này, nàng đừng đi được không
Vũ hàn mặc cho hắn ôm
-hoàng thượng, ta đã nói ta không thuộc về nơi đây, ta là người một thế giới khác thế giới ta như uống máu người mà sống, thức ăn đổi bằng sinh mạng ,con người nhìn nhau chà đạp nhau giết nhau rồi bằng những chiếc mặt nạ tự vẽ,những thanh kiếm vô hình, một cuộc sống vô tình lạnh lùng âm hiểm,đến đây, ta thật sự rất vui đó, ta vui vì mình không thấy một thế giới thế nửa, ta vui vì ta có cha mẹ, ta vui vì thời gian qua có người, nhưng có chắc rằng ta ở đây là vĩnh hằng không liệu rằng ông trời trên kia có thành toàn cho chúng ta không, hay cuối cùng lại là những nổi đau cuồng vọng , hai người sẽ tự mang vết thương của mình đem vào trong cái chết khi ta lại lần nửa bị định mệnh đem đi.... Đem về cái thế giới dơ bẩn đó
Trần ân xiết chặt vũ hàn
-vũ hàn, đừng nhớ về quá khứ, nó là cơn ác mộng, định mệnh đem nàng đến đây tức là đã thành toàn cho hai ta bên nhau, nàng yêu ta mà, xin nàng đừng làm cả hai khổ đau được không, xin nàng đừng thực tại hơn là cứ lo sợ quá khứ hay mơ ảo về tương lai, vũ hàn hiện tại của nàng là ta, hiện tại nàng đang ở đây, ông trời ta chắc với nàng đưa nàng đến đây thì sẽ không đem nàng về vì ông ấy sẽ không sai lầm hai lần trong cùng một việc nàng biết không, hãy để ta là cuộc sống của nàng được không?nghe ta, yêu ta, làm vợ ta được không?
Nước mắt vũ hàn thật sư không cầm được nửa rồi
Dưới án trang, trên ngọn thác rừng đào thổi xào xạt làm đất trời rộng mở, cuộc sống hồng trần vốn không như ta mơ, thực tại mới thật sự quan trọng, nắm giữ trong tay những điều đang có, những quá khứ chỉ còn là sau lưng,tình yêu thật khó hiểu, phải chăng một vong linh không chốn nương thân này lại có thể có tất cả, vũ hàn nàng thật sự là ai, thế gian này có mấy người được như người,
Vũ hàn nuốt cơn nghẹn trong lòng- quý trọng thực tại, lão thiên sẽ không sai hai lần trên cùng một việc…..-
Vũ hàn cũng có lẽ đã nhận ra mình quá lo lắng rồi, ông trờ chắc chắn sẽ không lại đem nàng đi, bây giờ nơi này thân thể này gương mặt này dù thấy đổi thế nào thì cuối cùng nàng mới là chủ nơi này, cười nhẹ
Nàng nâng chân lên hôn lên môi hắn nhẹ một cái rồi đẩy hắn ra, mặt hắn bổng lăng rồi đỏ ửng pên nắm chặt tay
-tiểu yêu tinh này
Vũ hàn quay mặt lại cười, hai dòng nước mắt lại tràn ra, đến nơi đây một nử nhân lạnh lùng lại phải khóc nhiều thế, nhưng những giọt nước mắt này đều là cổ lòng vui sướng mà ra
-quá khứ ư, ta nghĩ chàng nói đúng, những chuyện còn lại đợi ta đợi chàng hảo cho ta hạnh phúc
Trần ân nở nụ cười rạng rỡ lao ra ôm lấy vũ hàn,hôn lên bờ môi đỏ của nàng , giờ đây có nàng mới là lúc ta có tất cả, hai thân ảnh vẫn không rời môi, nhau, xoay tròn từ từ rơi xuống đất, cánh hoa đào kia vẫn bay xung quanh, mùi hương toả ra ngạt ngào càng làm không khí trở nên ái mụi ,Trần ân nắm lấy cái mũi vũ hàn kéo lên
Con thỏ ngốc này dám trêu ta
Vũ hàn dụi dụi đầu vào trần ân
-chẳng lẽ mình chàng được thôi à
Trần ân vờ mặt lạnh
-đúng vậy , chỉ mình ta mới được phép trêu nàng, được phép yêu nàng, được phép hôn nàng, chăm sóc nàng không rời nàng
Vũ hàn cười
-đợi chàng làm được đi rồi nói
Trần ân gật đầu quả quyết
-trời có thể xoay đất có thể rung chuyển nhưng e thứ không thể chuyển dời duy nhất là lòng ta với nàng
Nói xong hắn buông vũ hàn ra, nhảy ùm xuống hồ nước đang đêm lạnh
-chàng làm gì vậy
Trần ân cười
-rồi nàng sẽ biết
Một lát sau trần ân ướt nhẹp, nhìn vũ hàn cười, vũ hàn lúc này mới thở ra hơi lúc giờ lo lắng cho hắn khôn thôi
-nàng lại gần đâu nhìn xuống đi
-”tất cả những gì của ta đều thuộc về nàng vĩnh viển chỉ một nử nhân ngốc-trần ân” chàng mới ngốc ấy
Vũ hàn lại gần hắn đở hắn lên bờ, giữ lấy gương mặt hắn rồi hôn lên môi hắn, hắn thật sự không ngờ vũ hàn sẽ hôn hắn mà những hai lần ôi hạnh phúc quá, giây phút này làm lòng hắn như nở hoa, rồi ôm lấy vũ hàn ngồi xuống
- Chàng mau về thay y phục đi
Trần ân lắc đầu
-làm người đàn ông của nàng, cả cái lạnh không đáng nàu cubr chịu không nó sao, với lại ta chẳng muốn phí phạm giây phút này tí nào
Một lúc sao hắn đưa vũ hàn về nhà gỗ ghé lên trán nàng một nụ hôn
-ngủ ngon, hoàng hậu của ta.....
-hoàng thượng
Trần ân hét gắt
-Ta không phải hoàng thượng, ta là nam nhân một nam nhân bình thường cũng muốn được như mọi nam nhân khác có thể sống cả đời chiều chuộng vì người mình yêu , vì nàng tận diệt thế giới này, nàng đừng đi được không
Vũ hàn mặc cho hắn ôm
-hoàng thượng, ta đã nói ta không thuộc về nơi đây, ta là người một thế giới khác thế giới ta như uống máu người mà sống, thức ăn đổi bằng sinh mạng ,con người nhìn nhau chà đạp nhau giết nhau rồi bằng những chiếc mặt nạ tự vẽ,những thanh kiếm vô hình, một cuộc sống vô tình lạnh lùng âm hiểm,đến đây, ta thật sự rất vui đó, ta vui vì mình không thấy một thế giới thế nửa, ta vui vì ta có cha mẹ, ta vui vì thời gian qua có người, nhưng có chắc rằng ta ở đây là vĩnh hằng không liệu rằng ông trời trên kia có thành toàn cho chúng ta không, hay cuối cùng lại là những nổi đau cuồng vọng , hai người sẽ tự mang vết thương của mình đem vào trong cái chết khi ta lại lần nửa bị định mệnh đem đi.... Đem về cái thế giới dơ bẩn đó
Trần ân xiết chặt vũ hàn
-vũ hàn, đừng nhớ về quá khứ, nó là cơn ác mộng, định mệnh đem nàng đến đây tức là đã thành toàn cho hai ta bên nhau, nàng yêu ta mà, xin nàng đừng làm cả hai khổ đau được không, xin nàng đừng thực tại hơn là cứ lo sợ quá khứ hay mơ ảo về tương lai, vũ hàn hiện tại của nàng là ta, hiện tại nàng đang ở đây, ông trời ta chắc với nàng đưa nàng đến đây thì sẽ không đem nàng về vì ông ấy sẽ không sai lầm hai lần trong cùng một việc nàng biết không, hãy để ta là cuộc sống của nàng được không?nghe ta, yêu ta, làm vợ ta được không?
Nước mắt vũ hàn thật sư không cầm được nửa rồi
Dưới án trang, trên ngọn thác rừng đào thổi xào xạt làm đất trời rộng mở, cuộc sống hồng trần vốn không như ta mơ, thực tại mới thật sự quan trọng, nắm giữ trong tay những điều đang có, những quá khứ chỉ còn là sau lưng,tình yêu thật khó hiểu, phải chăng một vong linh không chốn nương thân này lại có thể có tất cả, vũ hàn nàng thật sự là ai, thế gian này có mấy người được như người,
Vũ hàn nuốt cơn nghẹn trong lòng- quý trọng thực tại, lão thiên sẽ không sai hai lần trên cùng một việc…..-
Vũ hàn cũng có lẽ đã nhận ra mình quá lo lắng rồi, ông trờ chắc chắn sẽ không lại đem nàng đi, bây giờ nơi này thân thể này gương mặt này dù thấy đổi thế nào thì cuối cùng nàng mới là chủ nơi này, cười nhẹ
Nàng nâng chân lên hôn lên môi hắn nhẹ một cái rồi đẩy hắn ra, mặt hắn bổng lăng rồi đỏ ửng pên nắm chặt tay
-tiểu yêu tinh này
Vũ hàn quay mặt lại cười, hai dòng nước mắt lại tràn ra, đến nơi đây một nử nhân lạnh lùng lại phải khóc nhiều thế, nhưng những giọt nước mắt này đều là cổ lòng vui sướng mà ra
-quá khứ ư, ta nghĩ chàng nói đúng, những chuyện còn lại đợi ta đợi chàng hảo cho ta hạnh phúc
Trần ân nở nụ cười rạng rỡ lao ra ôm lấy vũ hàn,hôn lên bờ môi đỏ của nàng , giờ đây có nàng mới là lúc ta có tất cả, hai thân ảnh vẫn không rời môi, nhau, xoay tròn từ từ rơi xuống đất, cánh hoa đào kia vẫn bay xung quanh, mùi hương toả ra ngạt ngào càng làm không khí trở nên ái mụi ,Trần ân nắm lấy cái mũi vũ hàn kéo lên
Con thỏ ngốc này dám trêu ta
Vũ hàn dụi dụi đầu vào trần ân
-chẳng lẽ mình chàng được thôi à
Trần ân vờ mặt lạnh
-đúng vậy , chỉ mình ta mới được phép trêu nàng, được phép yêu nàng, được phép hôn nàng, chăm sóc nàng không rời nàng
Vũ hàn cười
-đợi chàng làm được đi rồi nói
Trần ân gật đầu quả quyết
-trời có thể xoay đất có thể rung chuyển nhưng e thứ không thể chuyển dời duy nhất là lòng ta với nàng
Nói xong hắn buông vũ hàn ra, nhảy ùm xuống hồ nước đang đêm lạnh
-chàng làm gì vậy
Trần ân cười
-rồi nàng sẽ biết
Một lát sau trần ân ướt nhẹp, nhìn vũ hàn cười, vũ hàn lúc này mới thở ra hơi lúc giờ lo lắng cho hắn khôn thôi
-nàng lại gần đâu nhìn xuống đi
-”tất cả những gì của ta đều thuộc về nàng vĩnh viển chỉ một nử nhân ngốc-trần ân” chàng mới ngốc ấy
Vũ hàn lại gần hắn đở hắn lên bờ, giữ lấy gương mặt hắn rồi hôn lên môi hắn, hắn thật sự không ngờ vũ hàn sẽ hôn hắn mà những hai lần ôi hạnh phúc quá, giây phút này làm lòng hắn như nở hoa, rồi ôm lấy vũ hàn ngồi xuống
- Chàng mau về thay y phục đi
Trần ân lắc đầu
-làm người đàn ông của nàng, cả cái lạnh không đáng nàu cubr chịu không nó sao, với lại ta chẳng muốn phí phạm giây phút này tí nào
Một lúc sao hắn đưa vũ hàn về nhà gỗ ghé lên trán nàng một nụ hôn
-ngủ ngon, hoàng hậu của ta.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.