Xuyên Không: Chỉ Có 1 Nhân Vật Chính Trong Truyện Này , Và Đó Là Ta!!!!
Chương 8: Người Bạn Thân Mới !
LittleTarusCute
22/08/2016
Chương 8 :
Ngày đầu tiên đi học ở cấp 3 quả là vui thật đấy ! Hôm nay cô được gặp gỡ và làm quen nhiều bạn mới , được hoạt động vui chơi thể thao , và hơn hết , được chọc tức bà nữ chính nữa chứ , còn gì tuyệt hơn thế nữa chứ !!!!
Tung tăng vui vẻ bước trên con đường từ trường về nhà , đang đi thì cô nghe vài tiếng động lạ , rồi lại đến những câu chửi thề , tất cả đều xuất phát ra con hẻm nhỏ hẹp tối kia .
( Bốp !!!! )
( Bụp !!! )
( Xoạng ! )
" Mày tưởng mày là ai hả , thằng chó !!!! "
Tò mò ngó vài xem , cô thấy một đám thanh niên to con gồm 3 người đang bắt nạt cậu thanh niên , chúng nó đánh đập không thương tiếc . Hazz ~ thanh niên ngày nay lạ thật , khác xa ngày xưa vời vợi , không lo học tập mà đánh lộn , ăn chơi , đánh đập người ta ! Hứ , còn ỷ mình to con hiếp người hiền lành ! Trên đời này ta ghét nhất là những kẻ như vậy ! Ta khinh , ta khinh !
Bước vào con hẻm tối , chúng nó lo đánh đập cậu thanh niên kia nên không để ý xung quanh , ngay cả khi cô đang đứng sau bọn nó vẫn không biết cái mô tê gì , mỉm cười nham hiểm , lấy bảo bối từ trong cặp ra , là cây quạt mà anh cô tặng cho cô , bật chế độ vũ khí lên , từ cậy quạt chuyển sang cây búa , lập tức , cây quạt biến đổi thành một cây búa dài , trông nó rất oai , ta đã đợi giây phút này lâu lắm rồi , để xem " bé cưng " này làm được gì nào kekeke !!!
Chúng nó vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần , còn bây giờ anh hoàn toàn kiệp sức , cơ thể anh đau khủng khiếp , máu chảy khắp toàn thân , anh không thể nào cử động nổi dù chỉ là một ngón tay , cố gắng mở mắt ra nhìn đời lần cuối , anh sẽ chết như thế này sao ? Chết mà không có bạn bè , dù sao thì anh vẫn mãi cô đơn , mọi người xa lánh anh , nếu như anh tiếp tục sống , thà chết ở đây còn hơn . Mở mắt ra , tưởng rằng sẽ không ai cứu mình , anh chợt thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng ả và đôi mắt tựa như màu bầu trời , cô gái cười nham hiểm , tiến lại gần tên đầu đàn là tên to nhất trong đám , trên tay cô gái đang cầm một chiếc búa dài , mắt anh càng lúc càng mờ đi , anh ngất đi , trước khi chờ thần chết đến được thấy một thiên thần đang cầm một cây búa dài , lạ thật !
( Bốp !!!!!!!!!!!!! )
Một tiếng rõ đau vang lên , tên đầu đàn lãnh đủ đòn của cô , may cho hắn ta là truyện này không có ai chết đấy nên hắn ta chỉ ngất đi , 2 tên còn lại bất ngờ , hoảng hốt quay mặt lại xem hung thủ , nhưng đã quá trễ , chúng nó ăn luôn 2 đòn từ cô nên bất tỉnh nhân sự tại chỗ . Giải quyết xong xuôi bọn chúng , cô lại gần anh , xem xét xơ qua , rồi cô bế anh lên ,chạy nhanh về nhà , đi ngang qua sẵn tiện báo cảnh sát về bọn chúng luôn .
___________________________________________________________________
Về tới nhà , trước cổng , cô thấy một cái ổ khóa bên ngoài , chắc là mẹ đi ra ngoài rồi , mở ổ khóa ra , mở cánh cửa , bước vào nhà , cô để anh nằm lên ghế so fa , nhanh chóng lấy hộp cứu thương , may là cô có tốt nghiệp ngàng y học nên biết xử lí tình huống này , trước tiên là sát trùng vết thương sau đó mới băng bó , cởi áo anh ra , cô ngỡ ngàng trước cái body chuẩn như lê duẩn này , cơ thể cân đối , bụng sáu núi rõ ràng , lại còn da trắng nữa chứ , cộng với cái khuôn mặt đẹp trai khinh khủng kia , mái tóc xoăn màu kem sữa kia , mũi cao , đôi môi đỏ mộng , hàng lông mi dài cao vuốt kia , ôi thánh thần ơi , có một chàng thiên thần đang ở trong phòng khách con !!!!!!!!
( Phụt !!!! )
Chết tiệt , máu mũi của cô chảy ra , bây giờ thì cô chả khác gì một tên biến thái . Vội lấy khăn giấy , ngăn máu chảy ra , cô tiếp tục công việc trị thương của mình . Hoàn thành xong , anh vẫn đang trong giấc ngủ , ngắm nhìn ai kia đang ngủ , máu mũi lại chảy ra . Bỏ mẹ ! Nếu cô ngắm nữa thì có lúc chết vì mất máu không hay ! đứng dậy , cô lên lầu , chuẩn bị đồ đi tắm .
Một lúc sau , cuối cùng anh cũng tỉnh dậy , mở mắt ra , anh thấy mình đang ở trong căn phòng lạ hoắc , vết thương của anh được băng bó rất kĩ và cẩn thận , nhìn xung quanh phòng , bất chợt , vết thương của anh lại nhói lên , bây giờ anh cảm thấy rất đau nhưng cũng đỡ hơn lúc nãy , anh gấp người lại .
" Chậc ... đau quá .... " - Anh rên rĩ -
" đừng có cử động nhiều , như thế thì càng đau thôi . " - Một giọng nói thiếu nữ vang lên -
Giật mình quay mặt lại , đôi mắt anh mở to hết cỡ khi nhìn thấy cô , thì ra chính là cô gái đó , cô đã cứu anh sao ? Làm sao mà cô có thể cứu anh được ? Cô đứng đó nhìn anh , anh ngồi đó nhìn cô , hai đôi mắt đối nhau , giờ anh mới nhận ra , tuy có nhiều cô gái ở Hàn Quốc xinh đẹp mà anh lại thấy cô xinh đẹp theo một cách tự nhiên , cô mặc quần yếm ngắn , áo thun tay dài cùng đôi tất dài màu trắng , mái tóc dài màu vàng được thắt bím dễ thương , cô tiến lại chỗ anh , trên tay cầm một cái mâm đựng bát thuốc nóng . đặt mâm lên bàn .
" Nè , uống đi ! " - Cô đưa cho anh bát thuốc -
" đây .... là cái gì vậy ? " - Anh cầm bát lên , hỏi cô -
" Thuốc đấy , đám bảo uống xong cậu thấy đỡ hơn nhiều . " - Cô nói -
" Thuốc ? " - Anh ta nghi ngờ nhìn tôi , cầm bát thuốc đưa lên miệng , uống một hơi -
" Khà ~ đắng quá ! " - Anh ta than lên -
" đắng nhưng mà tốt ! " - Cô nói -
" Ah mà .... cô ... là người cứu tôi sao ? " - Anh ta ngại ngùng hỏi -
" Chứ anh nghĩ là ai ? Nói chuyện với ân nhân như vậy đó sao ? " - Cô tức tối nhìn anh , bỏ công cô ra cứu anh chi nữa ? -
" Xin lỗi ... cảm ơn cô nhiều ... " - Anh ta cuối đầu , ngại ngùng nói -
" Có gì đâu .... theo dự tính của tôi thì .... phải mất đến 2 hay 3 ngày mới hết hẳn , giờ thì , số điện thoại nhà anh ." - Cô đưa tay ra -
" Số điện thoại sao ? ờ ... là XXX - YYYY - XZXY , cô định làm gì ? " - Anh ta nhìn cô bằng nghi ngờ -
" Gọi điện cho gia đình anh để họ chở anh về . " - Cô đứng dậy , ra khỏi phòng khách -
Cô ra ngoài phòng khách , tiến lại gần bàn điện thoại , nhấn số , gọi điện , anh bên trong phòng khách yên lặng , nghĩ đến gia đình anh , hiện tại ba mẹ anh đang làm việc tại nước ngoài , để lại hai anh em anh , ông anh thì lo ăn chơi , tổ chức tiệc hằng ngày hằng đêm , nhậu nhẹc rượu chè , bỏ mặc đứa em trai này , không cho nó ở nhà mình , bắt nó ở ngoài , thành ra như thế mà ba mẹ anh không biết gì , sau một tiếng đồng hồ , cuối cùng cô cũng ra khỏi cái bàn điện thoại ấy , cô vào phòng khách , anh cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bình thản bước vào , cô ngồi trước ghế .
" Anh biết không , người mà nghe máy là ông anh của anh đấy . " - Cô bình thản nói -
" Vậy sao ... thay mặt anh tôi , tôi thành that xin lỗi cô ! " - Anh buồn bã nói -
" Anh của cậu , hồi nãy tới giờ , tôi đã gọi biết bao nhiêu cuộc gọi , anh ta chửi tôi rất nhiều , chửi cả dòng họ tôi . " - Cô lạnh nhạt nói -
" Tôi .... tôi ... " - Anh ngại ngùng nói -
" Bố mẹ anh đâu ? " - Cô nhìn anh , hỏi -
" Bố mẹ tôi hay đi làm xa , để hai anh em tôi lại ở nhà ... " - Anh ta buồn bã kể ra -
" Vậy ... cậu không có bạn bè nào hay sao mà phải đi đánh nhau ? " - Cô thắc mắc -
" Tôi không có " - Anh ta lắc đầu -
" ... Giờ thì anh có rồi đó . " - Cô mỉm cười thân thiện -
" Gì cơ ? " - Anh đần mặt ra -
" Tôi sẽ làm bạn với anh , tôi tên là Eun Ra , Choi Eun Ra . " - Cô vui vẻ nói -
" Choi Eun Ra , là cái cô gái đạt điểm số cao nhất trường sao ? " - Anh bất ngờ -
" Chà , có vẻ như tôi nổi tiếng dữ hen ? Tên cậu là gì ? " - Cô tự hào vỗ ngực -
" Lee Dong Jin , rất vui khi được kết bạn với cậu ! " - Anh ta hào hức nói -
" Tôi cũng vậy ... mà nói cho cậu biết , anh cậu vẫn nằm trong danh sách đen của tôi ! " - Cô lạnh nhạt nói -
" Là sao ? " - Anh khó hiểu -
" Ngay sau khi cậu hồi phục hoàn toàn , cậu sẽ dẫn tôi về nhà cậu , tôi sẽ xử lý ông anh của cậu cho tới ba mẹ cậu nhìn không ra ổng , và với tư cách là cảnh sát ! " - Cô lạnh lùng nói , mỉm cười độc ác -
Anh nhìn cô cười độc ác mà nổi da gà , sát khí tỏa ra từ cô , có lẽ như anh của anh tới số rồi !
Và một tuần sau , báo đưa tin có một trận nổ khá lớn xuất phát từ nhà cậu , nhưng đừng lo , không một ai chết trong chuyện này đâu , tất cả những người dự tiệc bao gồm cả anh cậu chỉ bị cháy vài chỗ thôi , không có die và bị bắt ở tù 2 năm . Cậu cũng rút ra được một kinh nghiệm , đừng dại mà chọc tức Choi Eun Ra !
Ngày đầu tiên đi học ở cấp 3 quả là vui thật đấy ! Hôm nay cô được gặp gỡ và làm quen nhiều bạn mới , được hoạt động vui chơi thể thao , và hơn hết , được chọc tức bà nữ chính nữa chứ , còn gì tuyệt hơn thế nữa chứ !!!!
Tung tăng vui vẻ bước trên con đường từ trường về nhà , đang đi thì cô nghe vài tiếng động lạ , rồi lại đến những câu chửi thề , tất cả đều xuất phát ra con hẻm nhỏ hẹp tối kia .
( Bốp !!!! )
( Bụp !!! )
( Xoạng ! )
" Mày tưởng mày là ai hả , thằng chó !!!! "
Tò mò ngó vài xem , cô thấy một đám thanh niên to con gồm 3 người đang bắt nạt cậu thanh niên , chúng nó đánh đập không thương tiếc . Hazz ~ thanh niên ngày nay lạ thật , khác xa ngày xưa vời vợi , không lo học tập mà đánh lộn , ăn chơi , đánh đập người ta ! Hứ , còn ỷ mình to con hiếp người hiền lành ! Trên đời này ta ghét nhất là những kẻ như vậy ! Ta khinh , ta khinh !
Bước vào con hẻm tối , chúng nó lo đánh đập cậu thanh niên kia nên không để ý xung quanh , ngay cả khi cô đang đứng sau bọn nó vẫn không biết cái mô tê gì , mỉm cười nham hiểm , lấy bảo bối từ trong cặp ra , là cây quạt mà anh cô tặng cho cô , bật chế độ vũ khí lên , từ cậy quạt chuyển sang cây búa , lập tức , cây quạt biến đổi thành một cây búa dài , trông nó rất oai , ta đã đợi giây phút này lâu lắm rồi , để xem " bé cưng " này làm được gì nào kekeke !!!
Chúng nó vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần , còn bây giờ anh hoàn toàn kiệp sức , cơ thể anh đau khủng khiếp , máu chảy khắp toàn thân , anh không thể nào cử động nổi dù chỉ là một ngón tay , cố gắng mở mắt ra nhìn đời lần cuối , anh sẽ chết như thế này sao ? Chết mà không có bạn bè , dù sao thì anh vẫn mãi cô đơn , mọi người xa lánh anh , nếu như anh tiếp tục sống , thà chết ở đây còn hơn . Mở mắt ra , tưởng rằng sẽ không ai cứu mình , anh chợt thấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng ả và đôi mắt tựa như màu bầu trời , cô gái cười nham hiểm , tiến lại gần tên đầu đàn là tên to nhất trong đám , trên tay cô gái đang cầm một chiếc búa dài , mắt anh càng lúc càng mờ đi , anh ngất đi , trước khi chờ thần chết đến được thấy một thiên thần đang cầm một cây búa dài , lạ thật !
( Bốp !!!!!!!!!!!!! )
Một tiếng rõ đau vang lên , tên đầu đàn lãnh đủ đòn của cô , may cho hắn ta là truyện này không có ai chết đấy nên hắn ta chỉ ngất đi , 2 tên còn lại bất ngờ , hoảng hốt quay mặt lại xem hung thủ , nhưng đã quá trễ , chúng nó ăn luôn 2 đòn từ cô nên bất tỉnh nhân sự tại chỗ . Giải quyết xong xuôi bọn chúng , cô lại gần anh , xem xét xơ qua , rồi cô bế anh lên ,chạy nhanh về nhà , đi ngang qua sẵn tiện báo cảnh sát về bọn chúng luôn .
___________________________________________________________________
Về tới nhà , trước cổng , cô thấy một cái ổ khóa bên ngoài , chắc là mẹ đi ra ngoài rồi , mở ổ khóa ra , mở cánh cửa , bước vào nhà , cô để anh nằm lên ghế so fa , nhanh chóng lấy hộp cứu thương , may là cô có tốt nghiệp ngàng y học nên biết xử lí tình huống này , trước tiên là sát trùng vết thương sau đó mới băng bó , cởi áo anh ra , cô ngỡ ngàng trước cái body chuẩn như lê duẩn này , cơ thể cân đối , bụng sáu núi rõ ràng , lại còn da trắng nữa chứ , cộng với cái khuôn mặt đẹp trai khinh khủng kia , mái tóc xoăn màu kem sữa kia , mũi cao , đôi môi đỏ mộng , hàng lông mi dài cao vuốt kia , ôi thánh thần ơi , có một chàng thiên thần đang ở trong phòng khách con !!!!!!!!
( Phụt !!!! )
Chết tiệt , máu mũi của cô chảy ra , bây giờ thì cô chả khác gì một tên biến thái . Vội lấy khăn giấy , ngăn máu chảy ra , cô tiếp tục công việc trị thương của mình . Hoàn thành xong , anh vẫn đang trong giấc ngủ , ngắm nhìn ai kia đang ngủ , máu mũi lại chảy ra . Bỏ mẹ ! Nếu cô ngắm nữa thì có lúc chết vì mất máu không hay ! đứng dậy , cô lên lầu , chuẩn bị đồ đi tắm .
Một lúc sau , cuối cùng anh cũng tỉnh dậy , mở mắt ra , anh thấy mình đang ở trong căn phòng lạ hoắc , vết thương của anh được băng bó rất kĩ và cẩn thận , nhìn xung quanh phòng , bất chợt , vết thương của anh lại nhói lên , bây giờ anh cảm thấy rất đau nhưng cũng đỡ hơn lúc nãy , anh gấp người lại .
" Chậc ... đau quá .... " - Anh rên rĩ -
" đừng có cử động nhiều , như thế thì càng đau thôi . " - Một giọng nói thiếu nữ vang lên -
Giật mình quay mặt lại , đôi mắt anh mở to hết cỡ khi nhìn thấy cô , thì ra chính là cô gái đó , cô đã cứu anh sao ? Làm sao mà cô có thể cứu anh được ? Cô đứng đó nhìn anh , anh ngồi đó nhìn cô , hai đôi mắt đối nhau , giờ anh mới nhận ra , tuy có nhiều cô gái ở Hàn Quốc xinh đẹp mà anh lại thấy cô xinh đẹp theo một cách tự nhiên , cô mặc quần yếm ngắn , áo thun tay dài cùng đôi tất dài màu trắng , mái tóc dài màu vàng được thắt bím dễ thương , cô tiến lại chỗ anh , trên tay cầm một cái mâm đựng bát thuốc nóng . đặt mâm lên bàn .
" Nè , uống đi ! " - Cô đưa cho anh bát thuốc -
" đây .... là cái gì vậy ? " - Anh cầm bát lên , hỏi cô -
" Thuốc đấy , đám bảo uống xong cậu thấy đỡ hơn nhiều . " - Cô nói -
" Thuốc ? " - Anh ta nghi ngờ nhìn tôi , cầm bát thuốc đưa lên miệng , uống một hơi -
" Khà ~ đắng quá ! " - Anh ta than lên -
" đắng nhưng mà tốt ! " - Cô nói -
" Ah mà .... cô ... là người cứu tôi sao ? " - Anh ta ngại ngùng hỏi -
" Chứ anh nghĩ là ai ? Nói chuyện với ân nhân như vậy đó sao ? " - Cô tức tối nhìn anh , bỏ công cô ra cứu anh chi nữa ? -
" Xin lỗi ... cảm ơn cô nhiều ... " - Anh ta cuối đầu , ngại ngùng nói -
" Có gì đâu .... theo dự tính của tôi thì .... phải mất đến 2 hay 3 ngày mới hết hẳn , giờ thì , số điện thoại nhà anh ." - Cô đưa tay ra -
" Số điện thoại sao ? ờ ... là XXX - YYYY - XZXY , cô định làm gì ? " - Anh ta nhìn cô bằng nghi ngờ -
" Gọi điện cho gia đình anh để họ chở anh về . " - Cô đứng dậy , ra khỏi phòng khách -
Cô ra ngoài phòng khách , tiến lại gần bàn điện thoại , nhấn số , gọi điện , anh bên trong phòng khách yên lặng , nghĩ đến gia đình anh , hiện tại ba mẹ anh đang làm việc tại nước ngoài , để lại hai anh em anh , ông anh thì lo ăn chơi , tổ chức tiệc hằng ngày hằng đêm , nhậu nhẹc rượu chè , bỏ mặc đứa em trai này , không cho nó ở nhà mình , bắt nó ở ngoài , thành ra như thế mà ba mẹ anh không biết gì , sau một tiếng đồng hồ , cuối cùng cô cũng ra khỏi cái bàn điện thoại ấy , cô vào phòng khách , anh cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy cô bình thản bước vào , cô ngồi trước ghế .
" Anh biết không , người mà nghe máy là ông anh của anh đấy . " - Cô bình thản nói -
" Vậy sao ... thay mặt anh tôi , tôi thành that xin lỗi cô ! " - Anh buồn bã nói -
" Anh của cậu , hồi nãy tới giờ , tôi đã gọi biết bao nhiêu cuộc gọi , anh ta chửi tôi rất nhiều , chửi cả dòng họ tôi . " - Cô lạnh nhạt nói -
" Tôi .... tôi ... " - Anh ngại ngùng nói -
" Bố mẹ anh đâu ? " - Cô nhìn anh , hỏi -
" Bố mẹ tôi hay đi làm xa , để hai anh em tôi lại ở nhà ... " - Anh ta buồn bã kể ra -
" Vậy ... cậu không có bạn bè nào hay sao mà phải đi đánh nhau ? " - Cô thắc mắc -
" Tôi không có " - Anh ta lắc đầu -
" ... Giờ thì anh có rồi đó . " - Cô mỉm cười thân thiện -
" Gì cơ ? " - Anh đần mặt ra -
" Tôi sẽ làm bạn với anh , tôi tên là Eun Ra , Choi Eun Ra . " - Cô vui vẻ nói -
" Choi Eun Ra , là cái cô gái đạt điểm số cao nhất trường sao ? " - Anh bất ngờ -
" Chà , có vẻ như tôi nổi tiếng dữ hen ? Tên cậu là gì ? " - Cô tự hào vỗ ngực -
" Lee Dong Jin , rất vui khi được kết bạn với cậu ! " - Anh ta hào hức nói -
" Tôi cũng vậy ... mà nói cho cậu biết , anh cậu vẫn nằm trong danh sách đen của tôi ! " - Cô lạnh nhạt nói -
" Là sao ? " - Anh khó hiểu -
" Ngay sau khi cậu hồi phục hoàn toàn , cậu sẽ dẫn tôi về nhà cậu , tôi sẽ xử lý ông anh của cậu cho tới ba mẹ cậu nhìn không ra ổng , và với tư cách là cảnh sát ! " - Cô lạnh lùng nói , mỉm cười độc ác -
Anh nhìn cô cười độc ác mà nổi da gà , sát khí tỏa ra từ cô , có lẽ như anh của anh tới số rồi !
Và một tuần sau , báo đưa tin có một trận nổ khá lớn xuất phát từ nhà cậu , nhưng đừng lo , không một ai chết trong chuyện này đâu , tất cả những người dự tiệc bao gồm cả anh cậu chỉ bị cháy vài chỗ thôi , không có die và bị bắt ở tù 2 năm . Cậu cũng rút ra được một kinh nghiệm , đừng dại mà chọc tức Choi Eun Ra !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.