Chương 2:
Lâm Miên Miên
16/08/2021
Trong lúc ra ngoài du lịch giải sầu, cô ấy quen được một người đàn ông góa vợ, dưới sự quạt gió thêm củi của cô ấy, người đàn ông này vừa gặp thì đã thương cô, hai người ăn nhịp với nhau nên lập tức ở bên nhau.
Người đàn ông này cũng thật lòng với cô ấy, anh ta nói muốn kết hôn, đến lúc này thì mục đích của nguyên chủ đã đạt được. Tuy rằng Tống tiên sinh đã chết, thế nhưng cô ấy lại tìm được một cái máy ATM khác.
Vốn nguyên chủ hoàn toàn có thể thẳng thắn với người đàn ông này, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy, thậm chí cô ấy còn cho rằng đứa con trai của mình là một gánh nặng, cô không muốn có bất kỳ ai làm xáo trộn kế hoạch của mình, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, bao gồm đứa con trai của mình, thế là cô ấy đã làm ra một việc khiến người ta phải giận sôi máu. Nguyên chủ có một người bạn học đại học, là người ở nơi khác, sau khi kết hôn được hai năm vẫn chưa mang thai, cuối cùng điều tra được là nhà trai không có khả năng sinh đẻ, nguyên chủ liên hệ với người bạn đại học này, muốn tặng đứa con trai của mình cho cô ta. Tuy nhiên lại có một điều kiện, đó chính là sau này không được tìm cô ấy nữa, đối phương còn ước gì được như vậy, thế là lập tức đồng ý.
Ông bà Nguyễn rất yêu thương đứa cháu ngoại này, thế nhưng nguyên chủ lại cố tình nói dối, cô ấy nói Tống tiên sinh có một người em gái đang ở nước ngoài, để con trai mình được sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy đã đưa thằng bé ra nước ngoài rồi.
Vào lúc mới bắt đầu thì ông bà Nguyễn còn tin nguyên chủ, thế nhưng sau một thời gian dài, nếu thật sự ra nước ngoài, lẽ nào lại cắt đứt liên lạc với ông bà ngoại và mẹ ruột luôn cơ chứ?
Thế nhưng cho dù bọn họ không tin thì cũng chẳng có biện pháp nào, nguyên chủ căn bản không hề để ý đến bọn họ.
Có thể tặng đứa con ruột của mình cho người khác, nói nguyên chủ mất hết tính người vẫn còn nhẹ, Nguyễn Hạ cảm thấy, chỉ cần là con người thì không thể nào làm được chuyện như vậy cả, chuyện này quá thử thách giới hạn đạo đức rồi.
…
Nguyễn Hạ đi đến một khu chung cư có chất lượng bình thường, ba mẹ của nguyên chủ đang ở đây, đây chính là ngôi nhà mà nguyên chủ sắp xếp cho ba mẹ mình sau khi cô ấy kết hôn, đương nhiên căn nhà này là do cô ấy đứng tên. Sau khi dừng xe xong xuôi, cô dựa vào ký ức của mình mà bước vào nhà, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Ngày nắng to, bà Nguyễn cắt dưa hấu, ép nước trái cây, còn ông Nguyễn thì sao, ông đang bận rộn ở trong nhà bếp, thỉnh thoảng lại ra ngoài nói chuyện với con gái. Theo cách nhìn của Nguyễn Hạ, thật ra ba mẹ của nguyên chủ đã tốt lắm rồi, làm ba làm mẹ, không phải ai cũng có khả năng cho con của mình một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng ít ra thì họ đã nuôi nguyên chủ lớn, lại cho cô ấy học hành, cũng cho cô ấy tất cả những gì mà họ có thể cho trong năng lực của mình.
Sau khi Nguyễn Hạ nhìn thấy nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này là Tống Thư Ngôn, cô âm thầm ra quyết định, cho dù Tống tiên sinh không thể tránh được kiếp nạn kia, nếu bây giờ cô đã biến thành nguyên chủ, trở thành mẹ của người nào đó, vậy thì cô cũng sẽ nuôi lớn đứa bé này.
Năm nay Tống Thư Ngôn vẫn chưa đầy bốn tuổi, chính là độ tuổi dễ thương nhất.
Đứa bé luôn có sự ỷ lại và nhớ mong đối với mẹ của mình, dù bình thường nguyên chủ không hề để ý đến cậu, cậu vẫn thích mẹ của mình. Lúc này thì cậu mặc một cái áo ba lỗ và một cái quần soóc nhỏ, để chân trần rồi ngồi bò sát trên chiếc đệm, mặc dù cậu đang chơi đồ chơi, thế nhưng ánh mắt của cậu thỉnh thoảng vẫn trôi về chỗ của Nguyễn Hạ.
Cậu bị nuôi hơi béo, kế thừa ưu điểm của ba mẹ, là một bé trai đáng yêu. Nguyễn Hạ nhìn hai cánh tay như củ sen của cậu, không khỏi cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cô không nhịn được mà nghĩ, sao nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm đến mức tặng con trai của mình cho người ta cơ chứ?
Thật ra trước khi Nguyễn Hạ tỉnh lại, cô đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái, người ở trong mơ chính là nguyên chủ.
Hình như nguyên chủ cũng đã biến thành một người khác, hơn nữa đối với chuyện thay đổi thế này thì cô ấy vô cùng hài lòng, hoàn toàn không có ý định trở về.
Nguyễn Hạ nhìn thoáng qua nhóc mập mạp, đúng lúc cậu cũng nhìn cô.
Nhóc mập mạp hơi ngại ngùng, có vẻ không được tự nhiên cho lắm, cậu vội vàng cúi đầu chơi đồ chơi.
Tuy rằng trước khi xuyên không thì cô thường xuyên bị khủng hoảng hôn nhân, khủng hoảng tình dục, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích trẻ em, nhất là những đứa bé bụ bẫm nhiều thịt thế này. Nguyễn Hạ không nhịn được, cô khẽ vẫy tay với cậu: “Vượng Tử, lại đây.”
Trước mặt mẹ ruột thì nhóc mập mạp chẳng hề có nguyên tắc gì cả, cậu quăng món đồ chơi đi, tung ta tung tăng chạy đến, giống như một chú chim cánh cụt vậy.
Cậu lao vào người của Nguyễn Hạ như một viên đạn, cô cũng thuận thế ôm lấy áp lực nặng nề của cuộc sống…
Hai mẹ con thân thiết với nhau một lúc.
Ông bà Nguyễn thấy vậy thì rất vui mừng, trước đây bọn họ đã cảm thấy con gái mình đối xử rất lạnh nhạt với cháu ngoại, cũng may sự nhớ mong của thằng bé dành cho mẹ nó là thứ trời sinh đã có, hơn nữa thằng bé vẫn chưa nhớ chuyện, lúc này Nguyễn Hạ chủ động ôm cậu rồi hôn cậu, nhóc mập mạp liền giống như tất cả những đứa bé khác vậy, rất dính mẹ. Nguyễn Hạ đi vệ sinh, cậu cũng muốn đứng ở ngoài cửa để bảo vệ, đợi lâu một chút thì cậu bắt đầu muốn gõ cửa.
Nguyễn Hạ nhìn nhóc mập mạp đang ôm mình, thực sự không thể nào liên hệ nhóc mập mạp trước mắt mình và nhân vật phản diện sau này được.
Nhóc mập mạp hoàn toàn là đứa bé nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng nguyên chủ đã đối xử vô cùng lạnh nhạt với cậu, lúc bình thường cũng chẳng hề quan tâm đến cậu, hoặc là giao cho bảo mẫu, hoặc là giao cho ông bà ngoại. Nếu là những đứa bé khác, chắc chắn sẽ phải khó chịu hết một thời gian, thế nhưng cậu lại không hề như vậy.
Thật ra từ chuyện này có thể nhìn ra được, tính cách bây giờ của tên nhóc này vẫn rất tốt, vừa hoạt bát lại hướng ngoại, còn cực kỳ dễ thương nữa chứ.
Nguyễn Hạ không biết, đây đều là công lao tẩy não của ông bà Nguyễn.
Năm ngoái nhóc mập mạp mới đi nhà trẻ, bình thường đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ, đến ngày nghỉ lễ, cậu lại bị đưa đến chỗ của ông bà ngoại, cậu cũng giống như những đứa bé khác vậy, sẽ hỏi ông bà ngoại của mình rằng, có phải là mẹ cậu không thích cậu hay không, tại sao lại không tìm cậu, tại sao lại không nhớ cậu, có phải là trong lòng của mẹ không hề có cậu hay không…
Ông bà Nguyễn sẽ nói với cậu, giống như ba cậu phải đi làm thì mẹ cậu cũng có chuyện phải làm, nếu không làm thì không thể nào nuôi cậu được.
Trẻ con rất dễ bị lừa gạt, cậu lập tức tin tưởng lời giải thích này. Bởi vì ba mẹ của những người bạn ở trong nhà trẻ cũng phải đi làm mỗi ngày, vô cùng bận rộn.
Ba bận rộn công việc, công việc của mẹ cũng bận bịu, họ đều phải nuôi cậu.
Ở trong nhà mẹ thực sự rất thoải mái, Nguyễn Hạ thật không hiểu, tại sao nguyên chủ lại không thích về nhà đến vậy.
Phải biết rằng, trước khi cô xuyên không, cô không hề có sự đãi ngộ cao như vậy ở trong nhà.
Ông Nguyễn quả thực là một người đàn ông tốt, ông quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hơn nữa còn giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết làm. Đây này, trong lúc Nguyễn Hạ vô tình nói lát nữa cô sẽ đi mua bánh kem về ăn, ông Nguyễn lại bắt đầu bận rộn, chỉ chốc lát sau đã nướng xong bánh quy và bánh kem.
Có thể nói thế này, ở trong căn nhà này, Nguyễn Hạ chỉ cần nằm chờ người đến đút là được.
Bà Nguyễn ngồi trên ghế sofa xem TV và tán gẫu với Nguyễn Hạ.
Trong lồng ngực còn có một tên nhóc mập mạp bụ bẫm, trên bàn trà là trái cây đã cắt xong, trong nhà bếp thỉnh thoảng lại có mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng bay ra.
Nguyễn Hạ không muốn đi nữa rồi.
“Ngày mai con muốn đến thành phố A sao?” Lúc bà Nguyễn cho cháu ngoại uống nước ép trái cây thì hỏi vậy.
“Vâng.” Nguyễn Hạ khẽ gật đầu, thật ra cô cũng không chắc là mình có thể ngăn cản kiếp nạn kia hay không: “Ba của Vượng Tử đã ở thành phố A gần nửa tháng, hai ngày trước anh ấy còn gọi điện thoại đến, bảo nhớ Vượng Tử. Dù sao thì con cũng không có chuyện gì để làm, vậy nên đến thành phố A đi dạo cũng được.”
“Vậy là được rồi.” Bà Nguyễn nhìn thoáng qua đứa cháu ngoại của mình, nói tiếp: “Bây giờ Vượng Tử còn nhỏ, đợi đến lúc thằng bé lớn rồi, nếu tình cảm của hai đứa không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Hạ Hạ, con phải sống hòa thuận với con rể đi, tuy con rể lớn tuổi hơn con, thế nhưng mẹ cũng thấy được, nó không phải là người xấu, bây giờ sự nghiệp của nó lại thành công, nói đến cùng thì sau này con và Vượng Tử đều phải dựa vào nó.”
Nguyễn Hạ còn chưa từng thấy mặt Tống tiên sinh, trong trí nhớ của nguyên chủ thì không có nhiều ký ức liên quan đến người này, trong tiểu thuyết cũng chỉ có ít ỏi mấy nét bút, vậy nên cho đến lúc này thì cô vẫn chưa hiểu rõ con người đó.
Sau này rốt cuộc phải làm thế nào, vẫn nên chờ đến lúc tránh được trận kiếp nạn này thì hẵng nói tiếp vậy.
Vào lúc xế chiều, ông Nguyễn và bà Nguyễn xuống lầu đi mua dưa hấu, Nguyễn Hạ lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi với nhóc mập mạp, nào ngờ mới xem được có một nửa, nhóc mập mạp đã kéo cô về phía nhà bếp.
Người đàn ông này cũng thật lòng với cô ấy, anh ta nói muốn kết hôn, đến lúc này thì mục đích của nguyên chủ đã đạt được. Tuy rằng Tống tiên sinh đã chết, thế nhưng cô ấy lại tìm được một cái máy ATM khác.
Vốn nguyên chủ hoàn toàn có thể thẳng thắn với người đàn ông này, thế nhưng cô ấy lại không làm vậy, thậm chí cô ấy còn cho rằng đứa con trai của mình là một gánh nặng, cô không muốn có bất kỳ ai làm xáo trộn kế hoạch của mình, ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, bao gồm đứa con trai của mình, thế là cô ấy đã làm ra một việc khiến người ta phải giận sôi máu. Nguyên chủ có một người bạn học đại học, là người ở nơi khác, sau khi kết hôn được hai năm vẫn chưa mang thai, cuối cùng điều tra được là nhà trai không có khả năng sinh đẻ, nguyên chủ liên hệ với người bạn đại học này, muốn tặng đứa con trai của mình cho cô ta. Tuy nhiên lại có một điều kiện, đó chính là sau này không được tìm cô ấy nữa, đối phương còn ước gì được như vậy, thế là lập tức đồng ý.
Ông bà Nguyễn rất yêu thương đứa cháu ngoại này, thế nhưng nguyên chủ lại cố tình nói dối, cô ấy nói Tống tiên sinh có một người em gái đang ở nước ngoài, để con trai mình được sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ấy đã đưa thằng bé ra nước ngoài rồi.
Vào lúc mới bắt đầu thì ông bà Nguyễn còn tin nguyên chủ, thế nhưng sau một thời gian dài, nếu thật sự ra nước ngoài, lẽ nào lại cắt đứt liên lạc với ông bà ngoại và mẹ ruột luôn cơ chứ?
Thế nhưng cho dù bọn họ không tin thì cũng chẳng có biện pháp nào, nguyên chủ căn bản không hề để ý đến bọn họ.
Có thể tặng đứa con ruột của mình cho người khác, nói nguyên chủ mất hết tính người vẫn còn nhẹ, Nguyễn Hạ cảm thấy, chỉ cần là con người thì không thể nào làm được chuyện như vậy cả, chuyện này quá thử thách giới hạn đạo đức rồi.
…
Nguyễn Hạ đi đến một khu chung cư có chất lượng bình thường, ba mẹ của nguyên chủ đang ở đây, đây chính là ngôi nhà mà nguyên chủ sắp xếp cho ba mẹ mình sau khi cô ấy kết hôn, đương nhiên căn nhà này là do cô ấy đứng tên. Sau khi dừng xe xong xuôi, cô dựa vào ký ức của mình mà bước vào nhà, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Ngày nắng to, bà Nguyễn cắt dưa hấu, ép nước trái cây, còn ông Nguyễn thì sao, ông đang bận rộn ở trong nhà bếp, thỉnh thoảng lại ra ngoài nói chuyện với con gái. Theo cách nhìn của Nguyễn Hạ, thật ra ba mẹ của nguyên chủ đã tốt lắm rồi, làm ba làm mẹ, không phải ai cũng có khả năng cho con của mình một cuộc sống tốt nhất, thế nhưng ít ra thì họ đã nuôi nguyên chủ lớn, lại cho cô ấy học hành, cũng cho cô ấy tất cả những gì mà họ có thể cho trong năng lực của mình.
Sau khi Nguyễn Hạ nhìn thấy nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết này là Tống Thư Ngôn, cô âm thầm ra quyết định, cho dù Tống tiên sinh không thể tránh được kiếp nạn kia, nếu bây giờ cô đã biến thành nguyên chủ, trở thành mẹ của người nào đó, vậy thì cô cũng sẽ nuôi lớn đứa bé này.
Năm nay Tống Thư Ngôn vẫn chưa đầy bốn tuổi, chính là độ tuổi dễ thương nhất.
Đứa bé luôn có sự ỷ lại và nhớ mong đối với mẹ của mình, dù bình thường nguyên chủ không hề để ý đến cậu, cậu vẫn thích mẹ của mình. Lúc này thì cậu mặc một cái áo ba lỗ và một cái quần soóc nhỏ, để chân trần rồi ngồi bò sát trên chiếc đệm, mặc dù cậu đang chơi đồ chơi, thế nhưng ánh mắt của cậu thỉnh thoảng vẫn trôi về chỗ của Nguyễn Hạ.
Cậu bị nuôi hơi béo, kế thừa ưu điểm của ba mẹ, là một bé trai đáng yêu. Nguyễn Hạ nhìn hai cánh tay như củ sen của cậu, không khỏi cảm thấy cực kỳ đáng yêu, cô không nhịn được mà nghĩ, sao nguyên chủ lại có thể nhẫn tâm đến mức tặng con trai của mình cho người ta cơ chứ?
Thật ra trước khi Nguyễn Hạ tỉnh lại, cô đã mơ một giấc mơ rất kỳ quái, người ở trong mơ chính là nguyên chủ.
Hình như nguyên chủ cũng đã biến thành một người khác, hơn nữa đối với chuyện thay đổi thế này thì cô ấy vô cùng hài lòng, hoàn toàn không có ý định trở về.
Nguyễn Hạ nhìn thoáng qua nhóc mập mạp, đúng lúc cậu cũng nhìn cô.
Nhóc mập mạp hơi ngại ngùng, có vẻ không được tự nhiên cho lắm, cậu vội vàng cúi đầu chơi đồ chơi.
Tuy rằng trước khi xuyên không thì cô thường xuyên bị khủng hoảng hôn nhân, khủng hoảng tình dục, thế nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích trẻ em, nhất là những đứa bé bụ bẫm nhiều thịt thế này. Nguyễn Hạ không nhịn được, cô khẽ vẫy tay với cậu: “Vượng Tử, lại đây.”
Trước mặt mẹ ruột thì nhóc mập mạp chẳng hề có nguyên tắc gì cả, cậu quăng món đồ chơi đi, tung ta tung tăng chạy đến, giống như một chú chim cánh cụt vậy.
Cậu lao vào người của Nguyễn Hạ như một viên đạn, cô cũng thuận thế ôm lấy áp lực nặng nề của cuộc sống…
Hai mẹ con thân thiết với nhau một lúc.
Ông bà Nguyễn thấy vậy thì rất vui mừng, trước đây bọn họ đã cảm thấy con gái mình đối xử rất lạnh nhạt với cháu ngoại, cũng may sự nhớ mong của thằng bé dành cho mẹ nó là thứ trời sinh đã có, hơn nữa thằng bé vẫn chưa nhớ chuyện, lúc này Nguyễn Hạ chủ động ôm cậu rồi hôn cậu, nhóc mập mạp liền giống như tất cả những đứa bé khác vậy, rất dính mẹ. Nguyễn Hạ đi vệ sinh, cậu cũng muốn đứng ở ngoài cửa để bảo vệ, đợi lâu một chút thì cậu bắt đầu muốn gõ cửa.
Nguyễn Hạ nhìn nhóc mập mạp đang ôm mình, thực sự không thể nào liên hệ nhóc mập mạp trước mắt mình và nhân vật phản diện sau này được.
Nhóc mập mạp hoàn toàn là đứa bé nhớ ăn không nhớ đánh.
Rõ ràng nguyên chủ đã đối xử vô cùng lạnh nhạt với cậu, lúc bình thường cũng chẳng hề quan tâm đến cậu, hoặc là giao cho bảo mẫu, hoặc là giao cho ông bà ngoại. Nếu là những đứa bé khác, chắc chắn sẽ phải khó chịu hết một thời gian, thế nhưng cậu lại không hề như vậy.
Thật ra từ chuyện này có thể nhìn ra được, tính cách bây giờ của tên nhóc này vẫn rất tốt, vừa hoạt bát lại hướng ngoại, còn cực kỳ dễ thương nữa chứ.
Nguyễn Hạ không biết, đây đều là công lao tẩy não của ông bà Nguyễn.
Năm ngoái nhóc mập mạp mới đi nhà trẻ, bình thường đã không có nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ, đến ngày nghỉ lễ, cậu lại bị đưa đến chỗ của ông bà ngoại, cậu cũng giống như những đứa bé khác vậy, sẽ hỏi ông bà ngoại của mình rằng, có phải là mẹ cậu không thích cậu hay không, tại sao lại không tìm cậu, tại sao lại không nhớ cậu, có phải là trong lòng của mẹ không hề có cậu hay không…
Ông bà Nguyễn sẽ nói với cậu, giống như ba cậu phải đi làm thì mẹ cậu cũng có chuyện phải làm, nếu không làm thì không thể nào nuôi cậu được.
Trẻ con rất dễ bị lừa gạt, cậu lập tức tin tưởng lời giải thích này. Bởi vì ba mẹ của những người bạn ở trong nhà trẻ cũng phải đi làm mỗi ngày, vô cùng bận rộn.
Ba bận rộn công việc, công việc của mẹ cũng bận bịu, họ đều phải nuôi cậu.
Ở trong nhà mẹ thực sự rất thoải mái, Nguyễn Hạ thật không hiểu, tại sao nguyên chủ lại không thích về nhà đến vậy.
Phải biết rằng, trước khi cô xuyên không, cô không hề có sự đãi ngộ cao như vậy ở trong nhà.
Ông Nguyễn quả thực là một người đàn ông tốt, ông quét dọn nhà cửa sạch sẽ, hơn nữa còn giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết làm. Đây này, trong lúc Nguyễn Hạ vô tình nói lát nữa cô sẽ đi mua bánh kem về ăn, ông Nguyễn lại bắt đầu bận rộn, chỉ chốc lát sau đã nướng xong bánh quy và bánh kem.
Có thể nói thế này, ở trong căn nhà này, Nguyễn Hạ chỉ cần nằm chờ người đến đút là được.
Bà Nguyễn ngồi trên ghế sofa xem TV và tán gẫu với Nguyễn Hạ.
Trong lồng ngực còn có một tên nhóc mập mạp bụ bẫm, trên bàn trà là trái cây đã cắt xong, trong nhà bếp thỉnh thoảng lại có mùi thơm khiến người ta phải chảy nước miếng bay ra.
Nguyễn Hạ không muốn đi nữa rồi.
“Ngày mai con muốn đến thành phố A sao?” Lúc bà Nguyễn cho cháu ngoại uống nước ép trái cây thì hỏi vậy.
“Vâng.” Nguyễn Hạ khẽ gật đầu, thật ra cô cũng không chắc là mình có thể ngăn cản kiếp nạn kia hay không: “Ba của Vượng Tử đã ở thành phố A gần nửa tháng, hai ngày trước anh ấy còn gọi điện thoại đến, bảo nhớ Vượng Tử. Dù sao thì con cũng không có chuyện gì để làm, vậy nên đến thành phố A đi dạo cũng được.”
“Vậy là được rồi.” Bà Nguyễn nhìn thoáng qua đứa cháu ngoại của mình, nói tiếp: “Bây giờ Vượng Tử còn nhỏ, đợi đến lúc thằng bé lớn rồi, nếu tình cảm của hai đứa không tốt thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nó. Hạ Hạ, con phải sống hòa thuận với con rể đi, tuy con rể lớn tuổi hơn con, thế nhưng mẹ cũng thấy được, nó không phải là người xấu, bây giờ sự nghiệp của nó lại thành công, nói đến cùng thì sau này con và Vượng Tử đều phải dựa vào nó.”
Nguyễn Hạ còn chưa từng thấy mặt Tống tiên sinh, trong trí nhớ của nguyên chủ thì không có nhiều ký ức liên quan đến người này, trong tiểu thuyết cũng chỉ có ít ỏi mấy nét bút, vậy nên cho đến lúc này thì cô vẫn chưa hiểu rõ con người đó.
Sau này rốt cuộc phải làm thế nào, vẫn nên chờ đến lúc tránh được trận kiếp nạn này thì hẵng nói tiếp vậy.
Vào lúc xế chiều, ông Nguyễn và bà Nguyễn xuống lầu đi mua dưa hấu, Nguyễn Hạ lại ngồi trên ghế sofa xem ti vi với nhóc mập mạp, nào ngờ mới xem được có một nửa, nhóc mập mạp đã kéo cô về phía nhà bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.