Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 43: Đại Tiểu Thư An Cách Nhĩ Thương Hội
thuyenhyun
11/09/2019
Tuy bị hệ thống làm hố mất 100.000 điểm tích lũy nhưng đổi lại Thiên Hạo xoát được cái “Toàn tập không gian giới chỉ” quý giá.
-“Hừ không sao, dù sao để luyện chế được cái không gian giới chỉ này cũng cần phải mở khóa cái chức nghiệp kia”, Thiên Hạo lẩm bẩm.
-Hệ Thống: “Không lẽ ngươi định để người khác luyện sao, phải nói nếu như cái không gian giới chỉ này được tung ra ngoài……ký chủ ngươi không phải thành phú ông rồi hay sao”.
-“Có lý, bất quá khi về Vĩnh An Thành cũng phải tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế không gian giới chỉ mới được”.
-Hệ thống: “ký chủ suy nghĩ thông suốt như vậy thiệt làm ta vui mừng, đừng lúc nào cũng cho là ta có chủ ý đến điểm tích lũy a”.
-“Ngươi còn không phải có ý đó”.
-Hệ Thống :[……………]
Quan sát lại các vật phẩm có giá trên trời ở cửa hàng một loạt Thiên Hạo đành đóng lại hệ thống.
Sáng hôm sau mọi người dậy rất sớm, trải qua một đêm nghĩ ngơi đúng nghĩa khiến tinh thần ai nấy đều trở nên hung phấn hơn, bằng chứng là phía trước tiểu nha đầu Tiểu Ngọc đang đùa giớn với Tú Vi cực kì vui vẻ, không có biểu hiện mệt mỏi như mấy ngày trước kia.
Chẳng mấy chốc sau một khoảng thời gian, cuối cùng tất cả cũng đã đến được cổng thành của kinh đô Nguyên Phong Quốc.
-Thiên Hạo tiểu tử, chúng ta tạm biệt ở đây, ta sẽ đưa cha con Đoan Mộc Khang đến chỗ của ta, khi nào ngươi rãnh thì hãy đến chi nhánh của An Cách Nhĩ thương hội ở phía Bắc thành tìm ta”, Lục Vô Thiên nói.
-“Lục tiền bối, hãy để Bạch nhi đi với Thiên Hạo, ta còn có việc cần phải gặp cố nhân ở Vĩnh An Thành này nên không thể nào cùng tiền bối người đi về An Cách Nhĩ thương hội được”, Đoan Mộc Khang nhìn Lục Vô Thiên nói.
-“Cha, người định đi gặp ai, đám người Hắc Vũ e rằng vẫn đang truy tìm cha con mình đấy”, Đoan Mộc Bạch một bên lo lắng hỏi.
-“Tiểu Bạch, Đoan Mộc Khang thúc thúc có chuyện cần làm, ngươi cũng không nên lo lắng”, Thiên HẠo vỗ nhẹ vai Đoan Mộc Bạch nói.
-“Thiên Hạo, nhờ ngươi chăm sóc giùm Bạch nhi”, Đoan Mộc Khang trầm giọng nói.
Thiên Hạo đành gật đầu đồng ý, mọi người từ đó giải tán đường ai nấy đi, Lục Vô Thiên và Tú Vi thì về An Cách Nhĩ thương hội chi nhánh, còn Thiên Hạo thì dẫn theo huynh muội Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch tiến về trạch viện của Uyển Linh nằm ở phía tây thành.
Không mất nhiều thời gian Thiên Hạo đã đưa mọi người tới nơi.
Trong sân của trạch viện lúc này, Âu Dương Thiếu Kiệt đang hơ tay múa chân quát lớn.
-“Cái tên chết bằm Thiên Hạo, hắn đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về, chờ hắn quay về đây Âu Dương Thiếu Kiệt ta nhất định đánh hắn thành đầu heo”.
-“Âu Dương thiếu gia khẩu khí thật lớn, cái tên chết bằm Thiên Hạo ta đây thật là rất sợ a”, bất ngờ có một thanh âm lớn truyền vào.
Cả ba người Thiếu Kiệt, Uyển Linh và Tuyết Nhi quay lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia liền vui mừng chạy đến.
-“Ca ca, Tuyết Nhi nhớ ca ca”, Tuyết Nhi òa khóc ôm chầm lấy Thiên Hạo.
Đỡ lấy tiểu nha đầu Tuyết Nhi trong tay, khóe mắt Thiên Hạo bỗng cay cay, xoa xoa lấy mái tóc hắn nói.
-“Muội muội của ta lại khóc nhè rồi, lại đây ca ca giới thiệu cho muội một người bạn”.
Thiên Hạo dẫn Tuyết Nhi đến chỗ huynh muội Hưng Quân, Tiểu Ngọc lúc này đang đứng phái sau ca ca mình sợ sệt.
Thấy được điều đó Thiên Hạo lại gần kéo tay Tiểu Ngọc lại giới thiệu.
-“Tuyết Nhi, đây là Tiểu Ngọc, là muội muội của Hưng Quân đại ca ở phía bên kia, cả hai đứa tuổi tác đều ngang nhau, sau này có thể ở cùng một chỗ làm bạn bè a”.
-“Thật không ca ca”, Tuyết Nhi mắt nhỏ hỏi, từ trước đến giờ ngoài người ca ca Thiên Hạo ra thì người quen của tiểu nha đầu này chỉ có Thiếu Kiệt còn bạn bè cùng lứa tuổi thì hoàn toàn không có một ai.
Nhìn thấy tiểu nha đầu ngang tuổi vẻ mặt đáng yêu trước mặt, Tuyết Nhi vui mừng bước đến nắm lấy tay Tiểu Ngọc chào hỏi.
-“Mình là Tuyết Nhi, rất vui được gặp bạn”
-“mình…..mình là Tiểu Ngọc”, Tiểu Ngọc rụt rè đáp lại.
-“nào bạn tới đây, mình cho bạn nếm thử bánh mà Uyển Linh tỷ tỷ cùng mình đã làm”, Tuyết Nhi kéo Tiểu Ngọc một cái đi mất vào trong.
Thiên Hạo và Hưng Quân lúc này không hẹn mà gặp trong thâm tâm đều vui mừng vì muội muội của mình từ nay sẽ có bạn chơi cùng, không còn một mình nữa.
-“Uyển Linh, thời gian qua cảm ơn muội đã giúp ta trong coi tiểu Tuyết Nhi”, Thiên Hạo hướng Uyển Linh nói.
-“Không có gì, từ ngày có Tuyết Nhi ở cùng làm muội cũng thấy vui hơn, với lại nếu huynh đã trở về rồi thì chi bằng hãy ở lại nơi này, chỗ này còn rất nhiều phòng cho mọi người”, Uyển Linh đỏ mặt trả lời.
-“Như vậy sẽ không tiện lắm, như vậy sẽ làm phiền muội nhiều hơn”, Thiên Hạo mở miệng từ chối.
-“Gì mà phiền với không phiền chứ, Thiên Hạo à, ngươi không nghĩ cho ngươi thì cũng phải nghĩ cho an toàn của Tuyết Nhi nữa chứ, đám người Triệu gia vẫn đang truy tìm ngươi, giờ ngươi rời khỏi đây không sợ làm Tuyết Nhi thêm nguy hiểm à”, Thiếu Kiệt một bên thấy vậy liền nói thêm vào, sau đó còn ra dấu nháy mắt với Uyển Linh kế bên.
-“Đúng vậy a, huynh cũng phải nghĩ tới an toàn của Tuyết Nhi nữa chứ”, Uyển Linh nhanh chóng gật đầu tán đồng.
Bị hai người Thiếu Kiệt và Uyển Linh thuyết phục, Thiên Hạo đành cùng mọi người ở lại trạch viện của Uyển Linh một thời gian.
Thiên Hạo nhanh chóng giới thiệu Hưng Quân và Đoan Mộc Bạch cho Thiếu Kiệt và Uyển Linh làm quen.
Hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc làm quen rất nhanh, hiện giờ đang vừa thưởng bánh vừa cười nói vui vẻ bên trong nhà.
Nghe Thiên Hạo kể về chuyến lịch luyện ở Thánh Sơn Ma Lĩnh, Thiếu Kiệt bên cạnh tròn mắt hâm mộ.
-“Thiên Hạo, sau này ngươi cũng phải dẫn theo ta đi vào đó lịch luyện một chuyến đấy”, Thiếu Kiệt nói lớn.
-“Vậy chờ ngươi tu vi tăng tiến lên đi, ta sẽ dẫn ngươi đi theo, đại hội sắp tới ngươi có tham gia chứ”, Thiên Hạo nhìn Thiếu Kiệt đáp.
-“Hừ, có sao không, tuy chỉ lên đài góp vui nhưng ta cũng không lùi bước”, Thiếu Kiệt nắm tay đầy quyết tâm.
Lúc này bên ngoài truyền vào một thanh âm nữ tử thánh thoát nhưng đối với ba người Thiên Hạo, Hưng Quân và Đoan Mộc Bạch thì quen thuộc vô cùng.
-“Tỷ tỷ, muội muội về rồi a”.
Thanh âm vừa dứt, nha đầu Tú Vi đã sải bước chạy ù đến ôm lấy Uyển Linh một cách đầy tình cảm.
-“Muội đó, dám bỏ nhà đi ra ngoài, cha mẹ đang rất lo lắng đấy”, Uyển Linh một tay dí lên cái trán nhỏ của Tú Vi vờ trách mắng.
Tú Vi lúc này dường như nhận ra điều gì, nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc kia liền thốt lên.
-“Thiên Hạo đại ca, Hưng Quân, Tiểu Bạch Bạch, sao mọi người lại ở đây”.
Thấy muội muội mình hình như biết Thiên Hạo, Uyển Linh một bên liền hỏi.
-“Tú Vi, muội cũng quen biết Thiên Hạo đại ca”.
Nha đầu Tú Vi gật gật cái đầu nhỏ.
Ba người Thiên Hạo lúc này đã biết được Tú Vi là tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội, mà Tú Vi lại gọi Uyển Linh là tỷ tỷ, chẳng lẽ là…..
-“Tú Vi, Uyển Linh thật là tỷ tỷ của muội sao”, Thiên Hạo hỏi lại.
-“Đúng vậy, đây là tỷ tỷ ruột của muội lớn hơn muội một tuổi….à mà cũng là đại tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội nữa đấy”, Tú Vi ôm lấy cánh tay Uyển Linh hồn nhiên đáp.
……………………………….
Trong Hoàng Cung Nguyên Phong Quốc lúc này.
Hoàng Đế Chu Khiêm vừa mới bãi triều xong vừa về đến ngự thư phòng, ngồi trên ngai vàng hai tay lây lây hai bên huyệt thái dương đầy vẻ mệt mỏi.
-“Đại ca……huynh vẫn vất vả như ngày nào, làm hoàng đế thật là không dễ dàng phải không”.
Chu Khiêm lúc này bị thanh âm kia làm cho bừng tỉnh, thanh âm quen thuộc này đã lâu rồi hắn mới nghe lại.
Từ trong góc khuất ngự thư phòng lúc này đi ra một thân ảnh nam tử khoác áo choàng kín đầu, thân ảnh đi từng bước nhỏ tiến lại gần chỗ Chu Khiêm đang đứng rồi sao đó từ từ đem mũ áo kéo xuống.
-“Tam…….tam đệ, có thật là đệ”, nhìn thấy dung nhan nam tử này, Chu Khiêm ánh mắt vui mừng miệng lấp bấp nói.
-“Hừ không sao, dù sao để luyện chế được cái không gian giới chỉ này cũng cần phải mở khóa cái chức nghiệp kia”, Thiên Hạo lẩm bẩm.
-Hệ Thống: “Không lẽ ngươi định để người khác luyện sao, phải nói nếu như cái không gian giới chỉ này được tung ra ngoài……ký chủ ngươi không phải thành phú ông rồi hay sao”.
-“Có lý, bất quá khi về Vĩnh An Thành cũng phải tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế không gian giới chỉ mới được”.
-Hệ thống: “ký chủ suy nghĩ thông suốt như vậy thiệt làm ta vui mừng, đừng lúc nào cũng cho là ta có chủ ý đến điểm tích lũy a”.
-“Ngươi còn không phải có ý đó”.
-Hệ Thống :[……………]
Quan sát lại các vật phẩm có giá trên trời ở cửa hàng một loạt Thiên Hạo đành đóng lại hệ thống.
Sáng hôm sau mọi người dậy rất sớm, trải qua một đêm nghĩ ngơi đúng nghĩa khiến tinh thần ai nấy đều trở nên hung phấn hơn, bằng chứng là phía trước tiểu nha đầu Tiểu Ngọc đang đùa giớn với Tú Vi cực kì vui vẻ, không có biểu hiện mệt mỏi như mấy ngày trước kia.
Chẳng mấy chốc sau một khoảng thời gian, cuối cùng tất cả cũng đã đến được cổng thành của kinh đô Nguyên Phong Quốc.
-Thiên Hạo tiểu tử, chúng ta tạm biệt ở đây, ta sẽ đưa cha con Đoan Mộc Khang đến chỗ của ta, khi nào ngươi rãnh thì hãy đến chi nhánh của An Cách Nhĩ thương hội ở phía Bắc thành tìm ta”, Lục Vô Thiên nói.
-“Lục tiền bối, hãy để Bạch nhi đi với Thiên Hạo, ta còn có việc cần phải gặp cố nhân ở Vĩnh An Thành này nên không thể nào cùng tiền bối người đi về An Cách Nhĩ thương hội được”, Đoan Mộc Khang nhìn Lục Vô Thiên nói.
-“Cha, người định đi gặp ai, đám người Hắc Vũ e rằng vẫn đang truy tìm cha con mình đấy”, Đoan Mộc Bạch một bên lo lắng hỏi.
-“Tiểu Bạch, Đoan Mộc Khang thúc thúc có chuyện cần làm, ngươi cũng không nên lo lắng”, Thiên HẠo vỗ nhẹ vai Đoan Mộc Bạch nói.
-“Thiên Hạo, nhờ ngươi chăm sóc giùm Bạch nhi”, Đoan Mộc Khang trầm giọng nói.
Thiên Hạo đành gật đầu đồng ý, mọi người từ đó giải tán đường ai nấy đi, Lục Vô Thiên và Tú Vi thì về An Cách Nhĩ thương hội chi nhánh, còn Thiên Hạo thì dẫn theo huynh muội Hưng Quân cùng Đoan Mộc Bạch tiến về trạch viện của Uyển Linh nằm ở phía tây thành.
Không mất nhiều thời gian Thiên Hạo đã đưa mọi người tới nơi.
Trong sân của trạch viện lúc này, Âu Dương Thiếu Kiệt đang hơ tay múa chân quát lớn.
-“Cái tên chết bằm Thiên Hạo, hắn đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy về, chờ hắn quay về đây Âu Dương Thiếu Kiệt ta nhất định đánh hắn thành đầu heo”.
-“Âu Dương thiếu gia khẩu khí thật lớn, cái tên chết bằm Thiên Hạo ta đây thật là rất sợ a”, bất ngờ có một thanh âm lớn truyền vào.
Cả ba người Thiếu Kiệt, Uyển Linh và Tuyết Nhi quay lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia liền vui mừng chạy đến.
-“Ca ca, Tuyết Nhi nhớ ca ca”, Tuyết Nhi òa khóc ôm chầm lấy Thiên Hạo.
Đỡ lấy tiểu nha đầu Tuyết Nhi trong tay, khóe mắt Thiên Hạo bỗng cay cay, xoa xoa lấy mái tóc hắn nói.
-“Muội muội của ta lại khóc nhè rồi, lại đây ca ca giới thiệu cho muội một người bạn”.
Thiên Hạo dẫn Tuyết Nhi đến chỗ huynh muội Hưng Quân, Tiểu Ngọc lúc này đang đứng phái sau ca ca mình sợ sệt.
Thấy được điều đó Thiên Hạo lại gần kéo tay Tiểu Ngọc lại giới thiệu.
-“Tuyết Nhi, đây là Tiểu Ngọc, là muội muội của Hưng Quân đại ca ở phía bên kia, cả hai đứa tuổi tác đều ngang nhau, sau này có thể ở cùng một chỗ làm bạn bè a”.
-“Thật không ca ca”, Tuyết Nhi mắt nhỏ hỏi, từ trước đến giờ ngoài người ca ca Thiên Hạo ra thì người quen của tiểu nha đầu này chỉ có Thiếu Kiệt còn bạn bè cùng lứa tuổi thì hoàn toàn không có một ai.
Nhìn thấy tiểu nha đầu ngang tuổi vẻ mặt đáng yêu trước mặt, Tuyết Nhi vui mừng bước đến nắm lấy tay Tiểu Ngọc chào hỏi.
-“Mình là Tuyết Nhi, rất vui được gặp bạn”
-“mình…..mình là Tiểu Ngọc”, Tiểu Ngọc rụt rè đáp lại.
-“nào bạn tới đây, mình cho bạn nếm thử bánh mà Uyển Linh tỷ tỷ cùng mình đã làm”, Tuyết Nhi kéo Tiểu Ngọc một cái đi mất vào trong.
Thiên Hạo và Hưng Quân lúc này không hẹn mà gặp trong thâm tâm đều vui mừng vì muội muội của mình từ nay sẽ có bạn chơi cùng, không còn một mình nữa.
-“Uyển Linh, thời gian qua cảm ơn muội đã giúp ta trong coi tiểu Tuyết Nhi”, Thiên Hạo hướng Uyển Linh nói.
-“Không có gì, từ ngày có Tuyết Nhi ở cùng làm muội cũng thấy vui hơn, với lại nếu huynh đã trở về rồi thì chi bằng hãy ở lại nơi này, chỗ này còn rất nhiều phòng cho mọi người”, Uyển Linh đỏ mặt trả lời.
-“Như vậy sẽ không tiện lắm, như vậy sẽ làm phiền muội nhiều hơn”, Thiên Hạo mở miệng từ chối.
-“Gì mà phiền với không phiền chứ, Thiên Hạo à, ngươi không nghĩ cho ngươi thì cũng phải nghĩ cho an toàn của Tuyết Nhi nữa chứ, đám người Triệu gia vẫn đang truy tìm ngươi, giờ ngươi rời khỏi đây không sợ làm Tuyết Nhi thêm nguy hiểm à”, Thiếu Kiệt một bên thấy vậy liền nói thêm vào, sau đó còn ra dấu nháy mắt với Uyển Linh kế bên.
-“Đúng vậy a, huynh cũng phải nghĩ tới an toàn của Tuyết Nhi nữa chứ”, Uyển Linh nhanh chóng gật đầu tán đồng.
Bị hai người Thiếu Kiệt và Uyển Linh thuyết phục, Thiên Hạo đành cùng mọi người ở lại trạch viện của Uyển Linh một thời gian.
Thiên Hạo nhanh chóng giới thiệu Hưng Quân và Đoan Mộc Bạch cho Thiếu Kiệt và Uyển Linh làm quen.
Hai tiểu nha đầu Tuyết Nhi và Tiểu Ngọc làm quen rất nhanh, hiện giờ đang vừa thưởng bánh vừa cười nói vui vẻ bên trong nhà.
Nghe Thiên Hạo kể về chuyến lịch luyện ở Thánh Sơn Ma Lĩnh, Thiếu Kiệt bên cạnh tròn mắt hâm mộ.
-“Thiên Hạo, sau này ngươi cũng phải dẫn theo ta đi vào đó lịch luyện một chuyến đấy”, Thiếu Kiệt nói lớn.
-“Vậy chờ ngươi tu vi tăng tiến lên đi, ta sẽ dẫn ngươi đi theo, đại hội sắp tới ngươi có tham gia chứ”, Thiên Hạo nhìn Thiếu Kiệt đáp.
-“Hừ, có sao không, tuy chỉ lên đài góp vui nhưng ta cũng không lùi bước”, Thiếu Kiệt nắm tay đầy quyết tâm.
Lúc này bên ngoài truyền vào một thanh âm nữ tử thánh thoát nhưng đối với ba người Thiên Hạo, Hưng Quân và Đoan Mộc Bạch thì quen thuộc vô cùng.
-“Tỷ tỷ, muội muội về rồi a”.
Thanh âm vừa dứt, nha đầu Tú Vi đã sải bước chạy ù đến ôm lấy Uyển Linh một cách đầy tình cảm.
-“Muội đó, dám bỏ nhà đi ra ngoài, cha mẹ đang rất lo lắng đấy”, Uyển Linh một tay dí lên cái trán nhỏ của Tú Vi vờ trách mắng.
Tú Vi lúc này dường như nhận ra điều gì, nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc kia liền thốt lên.
-“Thiên Hạo đại ca, Hưng Quân, Tiểu Bạch Bạch, sao mọi người lại ở đây”.
Thấy muội muội mình hình như biết Thiên Hạo, Uyển Linh một bên liền hỏi.
-“Tú Vi, muội cũng quen biết Thiên Hạo đại ca”.
Nha đầu Tú Vi gật gật cái đầu nhỏ.
Ba người Thiên Hạo lúc này đã biết được Tú Vi là tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội, mà Tú Vi lại gọi Uyển Linh là tỷ tỷ, chẳng lẽ là…..
-“Tú Vi, Uyển Linh thật là tỷ tỷ của muội sao”, Thiên Hạo hỏi lại.
-“Đúng vậy, đây là tỷ tỷ ruột của muội lớn hơn muội một tuổi….à mà cũng là đại tiểu thư của An Cách Nhĩ thương hội nữa đấy”, Tú Vi ôm lấy cánh tay Uyển Linh hồn nhiên đáp.
……………………………….
Trong Hoàng Cung Nguyên Phong Quốc lúc này.
Hoàng Đế Chu Khiêm vừa mới bãi triều xong vừa về đến ngự thư phòng, ngồi trên ngai vàng hai tay lây lây hai bên huyệt thái dương đầy vẻ mệt mỏi.
-“Đại ca……huynh vẫn vất vả như ngày nào, làm hoàng đế thật là không dễ dàng phải không”.
Chu Khiêm lúc này bị thanh âm kia làm cho bừng tỉnh, thanh âm quen thuộc này đã lâu rồi hắn mới nghe lại.
Từ trong góc khuất ngự thư phòng lúc này đi ra một thân ảnh nam tử khoác áo choàng kín đầu, thân ảnh đi từng bước nhỏ tiến lại gần chỗ Chu Khiêm đang đứng rồi sao đó từ từ đem mũ áo kéo xuống.
-“Tam…….tam đệ, có thật là đệ”, nhìn thấy dung nhan nam tử này, Chu Khiêm ánh mắt vui mừng miệng lấp bấp nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.