Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 50: Đánh Thái Tử Thành Đầu Heo
thuyenhyun
02/10/2019
Kha Liệp bị lời nói và hành động của Uyển Linh làm cho đau lòng, ở
Đại Kim Quốc hắn đường đường là thái tử uy vũ, nữ nhân nếu muốn đều có
hàng ngàn nhưng hắn chỉ để mắt đến Uyển Linh đại tiểu thư của An Cách
Nhĩ thương hội.
Cho dù ở Đại Kim Quốc hắn làm nhiều cách thế nào thì Uyển Linh cũng chỉ nói đôi ba câu với hắn rồi thôi, điều này làm hắn tức lắm, hắn thề hắn quyết định phải lấy được Uyển Linh nên nam nhân nào có ý tiếp cận Uyển Linh thì đều bị Kha Liệp liệt vào danh sách kẻ thù.
Kha Liệp nhìn thấy Thiên Hạo da trắng thì tức lắm, phải nói trong số các huynh đệ của hắn thì hắn là tên biến dị nhất, toàn thân da ngâm từ thuở lọt lòng mẹ nên từ khi lớn lên hắn rất ghét mấy tên da trắng thư sinh.
-“Uyển Linh, ta đường đường là thái tử Đại Kim Quốc không lẽ không bằng cái tên trắng trẻo bộ dáng thư sinh nghèo hèn này sao”, Kha Liệp cắn răng hỏi.
-“Thái tử điện hạ, ngươi mặc dù là thái tử nhưng cũng không nên lấy cái đó ra để ép buộc một người con gái, tình cảm là do cả hai bên cùng đồng thuận……bất quá Linh nhi không có tình cảm với ngươi”.
Thiên Hạo ở bên nhìn Uyển Linh bối rối thì đành mạo muội đứng ra nói, mặc kệ cái tên thái tử da ngâm đen kia có hiểu được ý của hắn muốn nói hay không.
-“Khốn khiếp, Linh nhi là để cho cái tên mặt trắng nghèo hèn nhà ngươi gọi hay sao”, Kha Liệp lập tức quát lớn.
-“Thì làm sao, ta đây gọi Uyển Linh là Linh nhi quen rồi, bây giờ gọi như vậy, cả đời sau này ta cũng sẽ gọi như vậy, cái tên thái tử mặt ngâm đen như người có ý kiến gì sao”, Thiên Hạo nở nụ cười khả ái nhìn Kha Liệp đáp, chỉ có Uyển Linh đằng sau mặt ửng đỏ vì lời nói của Thiên Hạo mà cúi đầu.
-“Vô lễ, ngươi dám nói chuyện bất kính với thái tử điện hạ vậy sao”, ba, bốn tên hộ vệ đứng im nãy giờ bắt đầu lên tiếng, tay còn thủ sẵn quyền dáng bộ định tẩn cho Thiên Hạo một trận.
-“Hắn là thái tử của Đại Kim Quốc các ngươi chứ không phải là thái tử của Nguyên Phong Quốc ta thì ta khách sáo làm gì, muốn đánh nhau thì lên ta đây bồi theo các ngươi”.
Thiên Hạo đớp trả lại không kém, tuy không thích gây chuyện nhưng đụng tới dùng thân phận ra uy hiếp người khác thì phải đánh, đánh cho sảng khoái
-“Tốt, cái tên tiểu tử này được, Đại Kim Quốc ta lấy võ lực làm trọng, ta không tin bản thái tử ta đây không đánh được ngươi”, Kha Liệp hỏa khí bốc lên hùng hổ nói.
-“Được, ở đông thành có Võ Huân Đài được hay không đi cùng ta đến đó so tài”, Thiên Hạo cười sảng khoái đáp.
Kha Liệp cùng mấy tên hộ vệ Đại Kim Quốc mặt mày khó coi, hỏa khí bốc thẳng lên đầu cùng Thiên Hạo đi thẳng về hướng Võ Huân Đài, Uyển Linh đi ở bên vẫn nắm lấy cánh tay Thiên Hạo không buông làm cho Kha Liệp từ mặt đen chuyển sang đỏ rực.
Võ Huân Đài nằm ở phía đông của Vĩnh An Thành, không biết cái tên nhàn rỗi nào đã tạo ra nó nhưng mỗi khi có tên nào mâu thuẫn hay tranh cãi gì đều kéo đến đây đánh nhau một trận, kẻ nào thắng thì vui mừng, kẻ nào thua thì đành ôm hận trong lòng, mỗi khi Võ Huân Đài mà có trận đấu nào thì dân chúng đều vây kín lại xem, còn có đặt cược thắng thua đủ loại.
Lúc này đám người Kha Liệp thái tử theo chân Thiên Hạo cùng Uyển Linh tiến đến Võ Huân Đài, Thiên Hạo cùng Kha Liệp vừa định đi lên thì ở đâu xuất hiện một tên kì quái chạy đến hỏi.
-“Hai vị, không biết hôm nay đến Võ Huân Đài ta để làm gì”.
Thiên Hạo cùng Kha Liệp hai mắt mở to, đến Võ Huân Đài này không để đánh nhau thì còn để làm gì chứ.
-“Bọn ta đến đây để so tài, ngươi là ai”, Thiên Hạo hiếu kì hỏi.
-“ta là quản lí ở đây, muốn so tài cũng được, lệ phí là mười lượng bạc, nửa canh giờ sau chuẩn bị thượng đài”, tên quản lí hí hửng như sắp kiếm được mối lời đáp
Thiên Hạo ngốc trệ, lần trước dẫn muội muội vào thành có đi ngang qua đây rồi nghe nói đến cái Võ Huân Đài này chỉ có điều không biết là ở đây lại có quản lí, còn có thu tiền lệ phí, bất quá mười lượng bạc cũng không phải là lớn nhưng còn phải chờ nửa canh giờ mới được lên đài là không hiểu ra sao.
-“Kha Liệp thái tử, ta lúc nãy đi vội quá không đem theo tiền, mười lượng lệ phí này nhờ ngươi trả vậy”, Thiên Hạo mỉm cười vô sỉ nói.
Kha Liệp không nói gì móc ra mười lượng bạc đưa cho tên quản lí kia, tên quản lí làm việc nhanh chóng hỏi tên của cả hai người rồi sau đó ghi chép tỉ mỉ rồi đi mất, trước khi đi còn an bài cả đám ngồi dùng chút trà ở một chỗ không xa.
Phải nói sau khi rời đi, tên quản lí Võ Huân Đài này ngay lập tức huy động toàn bộ thuộc hạ trong vòng nửa canh giờ đi khắp Vĩnh An Thành tung tin về trận đấu sắp diễn ra, không bao lâu ở Võ Huân Đài bên dưới tụ tập rất nhiều người hiếu kì vây quanh chờ đợi.
Sau khi xong hết mọi việc, tên quản lí nhanh chóng mời Thiên hạo cùng Kha liệp lên đài, trước khi để cả hai choảng nhau tên quản lí bên trên liền đọc một bài diễn văn.
“Thưa các vị, hôm nay Võ Huân Đài được vinh dự là nơi để Kha Liệp thái tử Đại Kim Quốc cùng Thiên Hạo thiếu gia ở Nguyên Phong Quốc ta dùng làm nơi so tài cao thấp, để không làm mất nhiều thời gian quý báu, kế bên kia có mở một song đặt cược với tỉ lệ Kha Diệp Thái tử đặt một ăn chín, Thiên Hạo Thiếu gia đặt một ăn chín, chỉ có năm phút để đặt cược, nhanh chân thì còn chận chân thì tiếc….nhanh nào nhanh nào”.
Sau khi tên quản lí kết thúc cái bài diễn văn đầy mùi cờ bạc đó thì bên dưới lúc này dân chúng kéo nhau đi đặt cược nhiệt tình, tuy nhiên số người đặt cược cho Kha Liệp nhiều hơn Thiên Hạo thì thấy thái tử Đại Kim Quốc có phần thắng cao hơn nhiều.
Thiên hạo cũng không kém, khi tên quản lí đọc xong bài diễn văn liền đi xuống bên dưới nói với Uyển Linh đem hết tiền đặt cược vào mình, Uyển Linh không hỏi gì liền chạy đi đặt cược.
Thời gian năm phút đặt cược cũng trôi qua, hiện tại mọi người đều ổn định để xem trận đấu giữa thái tử Đại Kim Quốc và bình dân bá tánh Nguyên Phong Quốc.
-“Tiểu tử, ngươi bây giờ nhận thua thì không còn kịp nữa đâu, hôm nay bổn thái tử nhất định phải phế ngươi”, Kha Liệp hỏa khí bừng bừng nghiến răng nói.
-“Nể tình ngươi là thái tử Đại Kim Quốc, ta nhường ngươi hai chiêu, hôm nay ta phải đánh cho cái tên thái tử ngươi thành đầu heo”, Thiên Hạo khinh bỉ nhìn Kha Liệp đáp.
Trên đài hai thân ảnh thiếu niên đứng đối đầu nhau, một tên mười chín, hai mươi tuổi, còn tên còn lại tuổi đời vỏn vẹn mười lăm nhưng chiều cao, khí thế lại ngang nhau không hơn không kém.
Kha Liệp lúc này trên tay cầm Ngân Bạch Đao đã rút ra khỏi vỏ trực tiếp chém tới phía trước, Thiên Hạo nhanh chóng lách mình né tránh khỏi đao phong kia.
-“Một chiêu”
Kha Liệp thấy Thiên Hạo né được liền hậm hực tức giân, thi triển thêm một chiêu đánh tới.
-“tên mặt trắng kia hãy tiếp chiêu ‘Thập tam đao quyết” của bổn thái tử”.
Kha Liệp hùng hổ nhảy lên, Ngân Bạch Đao trên tay không hổ là bảo khí do người đứng đầu Luyện khí sư luyện ra, uy lực chiêu thức phát ra dữ tợn, mười ba đạo đao khí bắn ra bổ nhào về phía Thiên Hạo.
.Bùm
.Bùm
Bên dưới chỗ đứng của Thiên Hạo bị mười ba đạo đao khí làm nổ tung tóe, bụi trắng bốc lên mù mịt.
-“Ha ha, tên mặt trắng khốn khiếp dám chọc giận bổn thái tử ta thì chỉ còn đường chết mà thôi”, Kha Liệp đắc chí cười lớn.
Uyển linh bên dưới đài chứng kiến cảnh này sắc mặt đầy lo lắng, còn đám người đặt cược cho Kha liệp thì đắc chí vỗ tay khen hay vui mừng vì đặt cược thắng, nhưng bụi khói lờ mờ biến mất thì thân ảnh Thiên Hạo cũng lành lặng xuất hiện.
-“Được lắm, “Thập tam đao quyết” của ngươi cũng được lắm, đã xong hai chiêu, bây giờ tới lượt ta”, Thiên Hạo đứng tại chỗ cười nói.
Kha Liệp đối diện không tin vào mắt mình được, mười ba đạo đao khí hắn chém ra bị Thiên Hạo né sạch, hoàn toàn không làm bị thương được Thiên Hạo.
-“Thái tử mặt đen, tu vi của ngươi không tệ cũng đến được Trúc Cơ Cảnh nhưng rất tiếc hôm nay ta đành dùng ngươi để thử nghiệm “Thập tam quyền” ta vừa mới nghĩ ra vậy”.
Vừa nói dứt câu, Thiên Hạo vận dụng thuấn di biến mất xuất hiện nhanh chóng trước mặt Kha Liệp, Kha Liệp lúng túng chưa kịp hoàn hồn thì bị Thiên hạo liên tiếp đánh mười ba quyền không trượt một quyền nào.
Thiên Hạo cũng rất hiểu chuyện, rất biết nương tay, đối phương là thái tử Đại Kim Quốc hắn không thể nào ra tay nặng được nếu như có chuyện gì rất khó giải quyết cho nên chỉ đánh vừa tầm để cho Kha Liệp nằm giường mười ngày nửa tháng là được.
Nhanh chóng mười ba quyền kia của Thiên Hạo đánh xong, Kha Liệp xui xẻo không né được cái nào hiện giờ miệng đang sùi bọt mép, mặt mũi biến dạng thành đầu heo nằm thẳng cẳng trên võ đài, bên dưới là tiếng hoan hô vang dội, đám người số ít đặt cược Thiên Hạo tranh thủ chạy đi lấy tiền thắng.
Ở xa xa trên mái nhà, Mạnh Vân đứng quan sát trận đấu nãy giờ miệng mỉm cười vui vẻ, hắn không ưa bọn người Đại Kim Quốc từ lâu rất muốn đánh nhưng đối phương lại là thái tử còn ít tuổi hơn nên không thể làm chuyện mất mặt được, nay chứng kiến Thiên Hạo đánh cho Kha Liệp nằm dài trên Võ Huân Đài thì mỉm cười đầy hài lòng.
Cho dù ở Đại Kim Quốc hắn làm nhiều cách thế nào thì Uyển Linh cũng chỉ nói đôi ba câu với hắn rồi thôi, điều này làm hắn tức lắm, hắn thề hắn quyết định phải lấy được Uyển Linh nên nam nhân nào có ý tiếp cận Uyển Linh thì đều bị Kha Liệp liệt vào danh sách kẻ thù.
Kha Liệp nhìn thấy Thiên Hạo da trắng thì tức lắm, phải nói trong số các huynh đệ của hắn thì hắn là tên biến dị nhất, toàn thân da ngâm từ thuở lọt lòng mẹ nên từ khi lớn lên hắn rất ghét mấy tên da trắng thư sinh.
-“Uyển Linh, ta đường đường là thái tử Đại Kim Quốc không lẽ không bằng cái tên trắng trẻo bộ dáng thư sinh nghèo hèn này sao”, Kha Liệp cắn răng hỏi.
-“Thái tử điện hạ, ngươi mặc dù là thái tử nhưng cũng không nên lấy cái đó ra để ép buộc một người con gái, tình cảm là do cả hai bên cùng đồng thuận……bất quá Linh nhi không có tình cảm với ngươi”.
Thiên Hạo ở bên nhìn Uyển Linh bối rối thì đành mạo muội đứng ra nói, mặc kệ cái tên thái tử da ngâm đen kia có hiểu được ý của hắn muốn nói hay không.
-“Khốn khiếp, Linh nhi là để cho cái tên mặt trắng nghèo hèn nhà ngươi gọi hay sao”, Kha Liệp lập tức quát lớn.
-“Thì làm sao, ta đây gọi Uyển Linh là Linh nhi quen rồi, bây giờ gọi như vậy, cả đời sau này ta cũng sẽ gọi như vậy, cái tên thái tử mặt ngâm đen như người có ý kiến gì sao”, Thiên Hạo nở nụ cười khả ái nhìn Kha Liệp đáp, chỉ có Uyển Linh đằng sau mặt ửng đỏ vì lời nói của Thiên Hạo mà cúi đầu.
-“Vô lễ, ngươi dám nói chuyện bất kính với thái tử điện hạ vậy sao”, ba, bốn tên hộ vệ đứng im nãy giờ bắt đầu lên tiếng, tay còn thủ sẵn quyền dáng bộ định tẩn cho Thiên Hạo một trận.
-“Hắn là thái tử của Đại Kim Quốc các ngươi chứ không phải là thái tử của Nguyên Phong Quốc ta thì ta khách sáo làm gì, muốn đánh nhau thì lên ta đây bồi theo các ngươi”.
Thiên Hạo đớp trả lại không kém, tuy không thích gây chuyện nhưng đụng tới dùng thân phận ra uy hiếp người khác thì phải đánh, đánh cho sảng khoái
-“Tốt, cái tên tiểu tử này được, Đại Kim Quốc ta lấy võ lực làm trọng, ta không tin bản thái tử ta đây không đánh được ngươi”, Kha Liệp hỏa khí bốc lên hùng hổ nói.
-“Được, ở đông thành có Võ Huân Đài được hay không đi cùng ta đến đó so tài”, Thiên Hạo cười sảng khoái đáp.
Kha Liệp cùng mấy tên hộ vệ Đại Kim Quốc mặt mày khó coi, hỏa khí bốc thẳng lên đầu cùng Thiên Hạo đi thẳng về hướng Võ Huân Đài, Uyển Linh đi ở bên vẫn nắm lấy cánh tay Thiên Hạo không buông làm cho Kha Liệp từ mặt đen chuyển sang đỏ rực.
Võ Huân Đài nằm ở phía đông của Vĩnh An Thành, không biết cái tên nhàn rỗi nào đã tạo ra nó nhưng mỗi khi có tên nào mâu thuẫn hay tranh cãi gì đều kéo đến đây đánh nhau một trận, kẻ nào thắng thì vui mừng, kẻ nào thua thì đành ôm hận trong lòng, mỗi khi Võ Huân Đài mà có trận đấu nào thì dân chúng đều vây kín lại xem, còn có đặt cược thắng thua đủ loại.
Lúc này đám người Kha Liệp thái tử theo chân Thiên Hạo cùng Uyển Linh tiến đến Võ Huân Đài, Thiên Hạo cùng Kha Liệp vừa định đi lên thì ở đâu xuất hiện một tên kì quái chạy đến hỏi.
-“Hai vị, không biết hôm nay đến Võ Huân Đài ta để làm gì”.
Thiên Hạo cùng Kha Liệp hai mắt mở to, đến Võ Huân Đài này không để đánh nhau thì còn để làm gì chứ.
-“Bọn ta đến đây để so tài, ngươi là ai”, Thiên Hạo hiếu kì hỏi.
-“ta là quản lí ở đây, muốn so tài cũng được, lệ phí là mười lượng bạc, nửa canh giờ sau chuẩn bị thượng đài”, tên quản lí hí hửng như sắp kiếm được mối lời đáp
Thiên Hạo ngốc trệ, lần trước dẫn muội muội vào thành có đi ngang qua đây rồi nghe nói đến cái Võ Huân Đài này chỉ có điều không biết là ở đây lại có quản lí, còn có thu tiền lệ phí, bất quá mười lượng bạc cũng không phải là lớn nhưng còn phải chờ nửa canh giờ mới được lên đài là không hiểu ra sao.
-“Kha Liệp thái tử, ta lúc nãy đi vội quá không đem theo tiền, mười lượng lệ phí này nhờ ngươi trả vậy”, Thiên Hạo mỉm cười vô sỉ nói.
Kha Liệp không nói gì móc ra mười lượng bạc đưa cho tên quản lí kia, tên quản lí làm việc nhanh chóng hỏi tên của cả hai người rồi sau đó ghi chép tỉ mỉ rồi đi mất, trước khi đi còn an bài cả đám ngồi dùng chút trà ở một chỗ không xa.
Phải nói sau khi rời đi, tên quản lí Võ Huân Đài này ngay lập tức huy động toàn bộ thuộc hạ trong vòng nửa canh giờ đi khắp Vĩnh An Thành tung tin về trận đấu sắp diễn ra, không bao lâu ở Võ Huân Đài bên dưới tụ tập rất nhiều người hiếu kì vây quanh chờ đợi.
Sau khi xong hết mọi việc, tên quản lí nhanh chóng mời Thiên hạo cùng Kha liệp lên đài, trước khi để cả hai choảng nhau tên quản lí bên trên liền đọc một bài diễn văn.
“Thưa các vị, hôm nay Võ Huân Đài được vinh dự là nơi để Kha Liệp thái tử Đại Kim Quốc cùng Thiên Hạo thiếu gia ở Nguyên Phong Quốc ta dùng làm nơi so tài cao thấp, để không làm mất nhiều thời gian quý báu, kế bên kia có mở một song đặt cược với tỉ lệ Kha Diệp Thái tử đặt một ăn chín, Thiên Hạo Thiếu gia đặt một ăn chín, chỉ có năm phút để đặt cược, nhanh chân thì còn chận chân thì tiếc….nhanh nào nhanh nào”.
Sau khi tên quản lí kết thúc cái bài diễn văn đầy mùi cờ bạc đó thì bên dưới lúc này dân chúng kéo nhau đi đặt cược nhiệt tình, tuy nhiên số người đặt cược cho Kha Liệp nhiều hơn Thiên Hạo thì thấy thái tử Đại Kim Quốc có phần thắng cao hơn nhiều.
Thiên hạo cũng không kém, khi tên quản lí đọc xong bài diễn văn liền đi xuống bên dưới nói với Uyển Linh đem hết tiền đặt cược vào mình, Uyển Linh không hỏi gì liền chạy đi đặt cược.
Thời gian năm phút đặt cược cũng trôi qua, hiện tại mọi người đều ổn định để xem trận đấu giữa thái tử Đại Kim Quốc và bình dân bá tánh Nguyên Phong Quốc.
-“Tiểu tử, ngươi bây giờ nhận thua thì không còn kịp nữa đâu, hôm nay bổn thái tử nhất định phải phế ngươi”, Kha Liệp hỏa khí bừng bừng nghiến răng nói.
-“Nể tình ngươi là thái tử Đại Kim Quốc, ta nhường ngươi hai chiêu, hôm nay ta phải đánh cho cái tên thái tử ngươi thành đầu heo”, Thiên Hạo khinh bỉ nhìn Kha Liệp đáp.
Trên đài hai thân ảnh thiếu niên đứng đối đầu nhau, một tên mười chín, hai mươi tuổi, còn tên còn lại tuổi đời vỏn vẹn mười lăm nhưng chiều cao, khí thế lại ngang nhau không hơn không kém.
Kha Liệp lúc này trên tay cầm Ngân Bạch Đao đã rút ra khỏi vỏ trực tiếp chém tới phía trước, Thiên Hạo nhanh chóng lách mình né tránh khỏi đao phong kia.
-“Một chiêu”
Kha Liệp thấy Thiên Hạo né được liền hậm hực tức giân, thi triển thêm một chiêu đánh tới.
-“tên mặt trắng kia hãy tiếp chiêu ‘Thập tam đao quyết” của bổn thái tử”.
Kha Liệp hùng hổ nhảy lên, Ngân Bạch Đao trên tay không hổ là bảo khí do người đứng đầu Luyện khí sư luyện ra, uy lực chiêu thức phát ra dữ tợn, mười ba đạo đao khí bắn ra bổ nhào về phía Thiên Hạo.
.Bùm
.Bùm
Bên dưới chỗ đứng của Thiên Hạo bị mười ba đạo đao khí làm nổ tung tóe, bụi trắng bốc lên mù mịt.
-“Ha ha, tên mặt trắng khốn khiếp dám chọc giận bổn thái tử ta thì chỉ còn đường chết mà thôi”, Kha Liệp đắc chí cười lớn.
Uyển linh bên dưới đài chứng kiến cảnh này sắc mặt đầy lo lắng, còn đám người đặt cược cho Kha liệp thì đắc chí vỗ tay khen hay vui mừng vì đặt cược thắng, nhưng bụi khói lờ mờ biến mất thì thân ảnh Thiên Hạo cũng lành lặng xuất hiện.
-“Được lắm, “Thập tam đao quyết” của ngươi cũng được lắm, đã xong hai chiêu, bây giờ tới lượt ta”, Thiên Hạo đứng tại chỗ cười nói.
Kha Liệp đối diện không tin vào mắt mình được, mười ba đạo đao khí hắn chém ra bị Thiên Hạo né sạch, hoàn toàn không làm bị thương được Thiên Hạo.
-“Thái tử mặt đen, tu vi của ngươi không tệ cũng đến được Trúc Cơ Cảnh nhưng rất tiếc hôm nay ta đành dùng ngươi để thử nghiệm “Thập tam quyền” ta vừa mới nghĩ ra vậy”.
Vừa nói dứt câu, Thiên Hạo vận dụng thuấn di biến mất xuất hiện nhanh chóng trước mặt Kha Liệp, Kha Liệp lúng túng chưa kịp hoàn hồn thì bị Thiên hạo liên tiếp đánh mười ba quyền không trượt một quyền nào.
Thiên Hạo cũng rất hiểu chuyện, rất biết nương tay, đối phương là thái tử Đại Kim Quốc hắn không thể nào ra tay nặng được nếu như có chuyện gì rất khó giải quyết cho nên chỉ đánh vừa tầm để cho Kha Liệp nằm giường mười ngày nửa tháng là được.
Nhanh chóng mười ba quyền kia của Thiên Hạo đánh xong, Kha Liệp xui xẻo không né được cái nào hiện giờ miệng đang sùi bọt mép, mặt mũi biến dạng thành đầu heo nằm thẳng cẳng trên võ đài, bên dưới là tiếng hoan hô vang dội, đám người số ít đặt cược Thiên Hạo tranh thủ chạy đi lấy tiền thắng.
Ở xa xa trên mái nhà, Mạnh Vân đứng quan sát trận đấu nãy giờ miệng mỉm cười vui vẻ, hắn không ưa bọn người Đại Kim Quốc từ lâu rất muốn đánh nhưng đối phương lại là thái tử còn ít tuổi hơn nên không thể làm chuyện mất mặt được, nay chứng kiến Thiên Hạo đánh cho Kha Liệp nằm dài trên Võ Huân Đài thì mỉm cười đầy hài lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.