Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống
Chương 12: Lần Đầu Dưới Trăng
thuyenhyun
08/09/2019
Ba ngày sau, Thiên Hạo từ trong hôn mê thức tỉnh lại, mơ hồ cảm giác
được một vật nặng nặng đang đè lên ngực hắn, trên ngực hắn lúc này, Y
Lan đang tựa chiếc đầu nhỏ nhắn của mình trên đó, đôi bồng đảo thì đang
đè ép tay hắn, khiến hắn lay người cũng không được.
Trong lòng thanh tỉnh lại, miệng có cảm giác khát nước, nhìn thấy Y Lan bên cạnh, gương mặt thanh tú, hắn chợt ửng đỏ mặt, kiếp trước cũng có bạn gái nhưng chưa được thân mật tới như vậy.
"Khục Khục "-Nhãn đồng đột nhiên mở ra, Thiên Hạo vội vàng cúi đầu đưa tay lên miệng ho khan.
Sau một lúc lâu, cái đầu nhỏ nhắn kia cũng cục cựa tỉnh dậy, đưa tay lau nhẹ hai mắt, mặt ửng đỏ nhìn Thiên Hạo nói:
‘’ Hỗn đản, ngươi tỉnh rồi à, ba ngày nay ngươi rên la khắp thôi’’
Nghe vậy, khuôn mặt Thiên Hạo thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, đưa tay quệt mũi rồi nhìn Y Lan đáp:
‘’Ta muốn uống nước, ngươi lấy giúp ta với’’
Y Lan lúc này nhanh chóng mang chén nước trên tay cúi người xuống , nàng mỉm cười hỏi:
"Không việc gì chứ? để ta giúp ngươi uống"
"Không sao cả " -Lắc đầu, Thiên Hạo khẽ xoa trán, nói: "chỉ là vết thương nhẹ thôi, chẳng gì cả, bất quá lần đầu ta cân ba nên có hơi choàng một chút thôi’’
‘’ Cân ba’’-Y lan há mồm, không biết tên trước mặt đang nói gì
‘’À cân ba có nghĩa là lần đầu ta chiến đấu với ba con yêu thú lục giai đó mà’’ nhìn cô nàng trước mặt, Thiên Hạo cười nhẹ giải thích
‘’Phì..hi hi, ta chưa nghe ai nói như ngươi cả’’, đưa tay miệng, Y Lan nhìn hắn mỉm cười nói
Cười khổ một tiếng, Thiên Hạo khoát tay nói: "Quên đi, đây là cách nói riêng của ta’’
‘’Ọt...Ọt...Ọt’’
Nghe thanh âm "Ọt Ọt "từ bụng Thiên Hạo, Y Lan cười khúc khích, tiếng cười thanh thúy êm tai, vươn tay lấy thức ăn mà nàng chuẩn bị từ trước cười dài nói:
"Hôm nay ta sẽ nấu ăn cho ngươi "
"Ngươi biết nấu ăn à?"Nghe vậy, Thiên Hạo nhất thời ánh mắt kinh dị hướng nhìn vị nữ nhân xinh đẹp thần bí này
"Hừ, ngươi dám coi thường ta, lát nữa đừng tranh ăn với ta là được "
Mỉm cười Y Lan xoay người đi tới chỗ bãi đá, lưu lại trong mắt Thiên Hạo đường cong uyển chuyển mê người
‘’Ực....ực’’- thật mê người
Nhìn Y Lan ngỗi xổm trên mặt đất nhóm lửa bắt đầu nấu nướng, Thiên Hạo cười cười, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, song thủ kết xuất thành ấn tu luyện, sau một lúc lâu thì tiến nhập vào trạng thái tu luyện
Ngồi xổm bên cạnh đống lửa, Y Lan mồ hôi ra như nước đang cố gắng nướng thịt gà rừng, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Hạo đã nhắm mắt tu luyện, không khỏi bất đắc gĩ nhẹ giọng nói:
"Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết trù nghệ của ta …"
Một lúc sau, Thiên Hạo đang tu luyện thì bị mùi gà nướng của Y lan làm cho bừng tĩnh, hé đôi mắt nhìn về phía nữ tử đang cầm mộc côn hơ hơ gà bên lửa.
"Đây là ngươi nướng sao?" Thiên Hạo nói ra
"Đây là lần đầu tiên ta nướng đó, dù không biết ăn được không, ngươi cũng phải ăn.Nếu không ta cho ngươi nhịn …"Nhìn sắc mặt của Thiên Hạo, nữ tử đôi môi đỏ mọng nhếch lên hàm ý trong lời nói uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Lan nhi à, ta là người bệnh đó’’ Nghe thế, Thiên Hạo nhất thời kêu rên một tiếng, bất quá Y Lan làm như không để ý tới, tự mình xé một miếng thịt gà nhỏ nuốt xuống, chợt lông mày khẽ cau lại
‘’Hứ’’
Thấy lời mình nói không được đếm xỉa tới, Thiên Hạo đành phải bất đắc gĩ lắc đầu, liền mở miệng cắn một miếng
Miệng đầy vết dầu mỡ nhưng món gà này của Y Lan hắn cũng miễn cưỡng ăn được, dù sao bụng đang biểu tình, không ăn đồ nàng làm thì biết lấy gì lắp vào bụng chứ.
‘’Ta dự định ít hôm nữa sẽ rời khỏi đây, ngươi có dự định gì không?’’
Nghe Thiên Hạo hỏi vậy, Y Lan cũng nhận thức được vấn đề phát sinh đối với hai người, thời gian ở đây cũng khá lâu, đến lúc phải rời đi, nhìn Thiên Hạo đáp:
“Ta sẽ đi tìm Tử Dực Linh Mãng một lần nữa’’
‘’Ngươi vẫn chưa bỏ ý định sao’’Nhìn nữ tử trước mặt cố chấp, hắn nhẹ giọng nói
‘’ Ta phải lấy được tử linh chi huyết, ta có việc cần đến nó, ngươi cứ mặc ta’’- Nói xong nàng từ từ đứng dậy tiến về phía cửa động.
‘’này, ngươi định đi bây giờ đó à, trời cũng sắp tối rồi, có gì thì mai ta sẽ cùng đi với ngươi’’ Thấy vậy Thiên Hạo cũng mở miệng nói với theo.
‘’Hừ, ta đi tìm một cái hồ nước để tắm rửa, sẽ quay lại đây, ngươi muốn giúp ta thì về tu luyện thêm mấy chục năm nữa đi a’’ Nghe hắn nói vậy, Y Lan che miệng nhỏ cười cười xong lập tức hướng phía xa xa chạy đi.
Nhìn hình bóng nử tử khuất mất, Thiên Hạo trong lòng bực tức:
’’ có lòng tốt giúp nàng mà còn bị nàng trêu chọc như vậy, có chuyện gì xảy ra thì đừng có tìm đến ta à’’. Nói xong hắn liền nhắm mắt định thần, hai tay bắt đầu kết ấn luyện công.
Một hồi lâu sau Thiên Hạo thở ra một ngụm khí, hai mắt từ từ mở ra nhìn xem Y Lan đã về chưa nhưng không thấy, lâu như vậy rồi, hắn đành ra khỏi động đi tìm nàng.
‘’Chếch về bên phải hang động khoảng năm dặm có một hồ nước, không biết nàng ta có đó hay không, hay lại dở chứng đi tìm con mãng xà kia rồi’’
Vừa di chuyển Thiên Hạo vừa nghĩ, bất quá sao nữ nhân này lại cứng đầu như vậy, tìm được phải giáo huấn nàng ta một phen mới được.
Dưới ánh trăng mờ ảo dần dần xuất hiện một hồ nước xanh biết, xung quang rừng cây bao phủ đom đóm bay từng đàn chiếu sáng một mảng rừng u tối tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp.
Bên phía hồ nước lúc này Y Lan y phục cởi bỏ đang đắm mình vào dòng nước mát lạnh buổi đêm, đôi lúc lại còn ngân nga tiếng hát.... từng câu, từng câu ngân lên giữa rừng sâu đầy ai oán, ma mị
‘’Tiếng ca ai oán vọng sông núi
chàng đi rồi cõi lòng thiếp nát tan i.. a... i... a....
Đêm ngày trông ngóng tin chàng,
Một năm, hai năm, rồi mười năm..
Vẫn cảnh cũ, tấm chân tình, nhưng người thì nơi nào
Để lại vợ trẻ, con thơ hoài mong nhớ.......’’
Lúc này Thiên Hạo ở gần đó, nghe thấy câu hát ai oán đầy thương tâm kia, hắn không khỏi chạnh lòng, thương cảm cho hai mẫu tử trong lời bài hát kia, lại nghĩ đến bản thân cha, mẹ đều mất, chỉ còn lại một tiểu muội là người thân duy nhất mà không khỏi tủi lòng.
Thấy Y Lan cao hứng như vậy Thiên Hạo không muốn làm phiền, bèn tìm một chỗ khuất ngồi xuống chờ nàng, trong tay lúc này lấy ra một cây sáo bằng ngọc thạch màu xanh nhạt, trên thân trạm khắc hoa văn hình hoa mai năm cánh rất tinh tế, theo trí nhớ của chủ thân thể này thì ngoài chiếc vòng mẫu thân để lại cho Tuyết Nhi ra thì cây sáo ngọc này là đồ vật cha hắn rất thích, đã tặng hắn trong ngày hắn sinh nhật sáu tuổi, đặt lên đầu môi, hắn bắt đầu thổi theo giai điệu câu hát của Y Lan.
‘’Nàng hát, ta đệm sáo....dưới ánh trăng huyền, ta nguyện cùng nàng suốt đời....’’
Được một lúc, rồi Y Lan cũng vận xong y phục của mình, tiến gần lại chỗ Thiên Hạo
‘’Không ngờ ngươi còn biết thổi sáo, lại thổi rất hay nữa, ngươi dạy ta thổi với ’’ hai mắt nàng nhấp nhấy nhìn Thiên Hạo lộ vẻ hâm mộ nói
‘’Gọi ta một tiếng lão công, ta liền dạy cho nàng’’ cánh tay phải Thiên Hạo đưa lên nâng nhẹ đầu Y Lan hướng lên một chút, đầu hắn cuối xuống một bên cười cười nói nhỏ vào tai Y Lan khiến nàng hai tai đỏ bừng.
‘’ngươi vô sỉ, cái gì lão công chứ, ta không thèm học nữa’’ Y Lan vội lùi lại phía sau, mặc cho tên thiếu niên trước mặt đang khục khặc cười nhìn nàng.
‘’Bài hát lúc nãy nghe rất hay, nàng tuổi còn nhỏ vậy sao lại hát bài đó vậy’’ lấy lại vẻ nghiêm túc Thiên Hạo nhìn Y Lan hỏi
‘’Đó là bài hát mẹ ta viết ra, ta thường xuyên nghe bà ấy hát nên lâu dài thuộc nó, với lại ta cũng chỉ biết mổi bài này’’ hai mắt rưng rưng dường như có chút buồn trong mắt Y Lan gật đầu đáp.
‘’ Ngươi xem đây là loại quả ta hái được ở bên kia hồ nước, ăn rất ngọt, ta đã ăn một quả rồi, quả này cho ngươi’’ nói xong Y Lan trong tay đưa ra một loại quả lạ màu đỏ sẫm to bằng nắm tay đưa cho Thiên Hạo.
‘’Thứ này là quả gì vậy, có thật là ăn được à’’ cầm quả lạ trên tay Thiên Hạo đưa mắt nhìn Y Lan hỏi
‘’Ta cũng lần đầu thấy nó, nhưng ăn thì rất ngon, ta cũng ăn rồi, không thấy bị sao hết, nhưng cũng lạ trên cây nhỏ đó chỉ có hai quả thôi, không có nhiều nữa’’ thấy Thiên Hạo không tin mình, Y Lan trừng mắt chu mỏ nhỏ của mình nói ra
Thiên Hạo cũng nhanh chóng cắn một miếng quả lạ vào trong miệng tan ra chảy xuống cổ họng hương vị ngọt ngào khát lạ, nước tiết từ quả lạ màu đỏ sẫm quyện lấy đầu lưỡi, luồn lách khắp các kẽ trong thân thể Thiên Hạo....cuối cùng hắn cũng xử lý xong quả lạ trong chớp mắt.
‘’Đúng là ngon đó, không ngờ hương vị lại ngon và lạ như vậy, ta cảm thấy ăn vào rất sảng khoái’’ xoa xoa bụng, Thiên Hạo nhìn Y Lan kế bên nói.
‘’Hứ, ăn xong rồi thì mau trở về thôi’’ Y Lan nhẹ nhàng khoát tay đứng dậy chuẩn bị di chuyển thì bỗng dưng trước mắt nàng tối sầm lại rồi từ từ ngã xuống, Thiên Hạo đứng bên vội chạy lại đỡ lấy nữ tử trước mắt.
Lúc này hai tay Y lan khẽ quàng qua cổ Thiên Hạo, hai mắt đờ đẩn, chân đan vào nhau uốn éo đè Thiên Hạo ngã xuống dưới đất.
Thân hình Y Lan trườn lên, xuống trên thân thể Thiên Hạo, đôi bồng đảo đè ép lên ngực hắn, làm cho cổ hỏa khí trong người Thiên Hạo lúc này cũng dâng lên mạnh mẽ.
‘’Chuyện gì thế này, sao nàng ta lại thành ra như vậy, trong người ta cũng dâng lên cổ hỏa dục không thể khống chế được vậy................không lẽ thứ quả kia có vấn đề ‘’ Thiên Hạo hai mắt bắt đầu đờ đẩn suy nghĩ, hai tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của Y Lan, miệng hắn tìm tới đỉnh của đôi gò bồng đảo kia cắn nhẹ, đây là lần đầu của ta a, phải cẩn thận một chút.
‘’ Á’’
Tiếng Y Lan la nhẹ, hai tay lúc này đang bám lấy đầu Thiên Hạo kéo vào ngực mình, tay nàng di chuyển xuống phía dưới chính giữa hai chân hắn, trong lúc mơ màn lẩm bẩm
‘’Nóng quá.....nóng quá....Á......á.....mau...mau giúp ta’’
Dưới ánh trăng mơ màn, hai thân thể lúc này quyện vào nhau làm một, tiếng rên rỉ của nử tử càng lúc càng lớn dần, cơ hồ như muốn đánh động tất cả.............xuân phong mê man lan phủ một khoảng riêng tư của cả hai, lúc này mặc kệ nguy hiểm, ở đây lúc này chỉ có xuân phong ngập trời...
Trong lòng thanh tỉnh lại, miệng có cảm giác khát nước, nhìn thấy Y Lan bên cạnh, gương mặt thanh tú, hắn chợt ửng đỏ mặt, kiếp trước cũng có bạn gái nhưng chưa được thân mật tới như vậy.
"Khục Khục "-Nhãn đồng đột nhiên mở ra, Thiên Hạo vội vàng cúi đầu đưa tay lên miệng ho khan.
Sau một lúc lâu, cái đầu nhỏ nhắn kia cũng cục cựa tỉnh dậy, đưa tay lau nhẹ hai mắt, mặt ửng đỏ nhìn Thiên Hạo nói:
‘’ Hỗn đản, ngươi tỉnh rồi à, ba ngày nay ngươi rên la khắp thôi’’
Nghe vậy, khuôn mặt Thiên Hạo thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, đưa tay quệt mũi rồi nhìn Y Lan đáp:
‘’Ta muốn uống nước, ngươi lấy giúp ta với’’
Y Lan lúc này nhanh chóng mang chén nước trên tay cúi người xuống , nàng mỉm cười hỏi:
"Không việc gì chứ? để ta giúp ngươi uống"
"Không sao cả " -Lắc đầu, Thiên Hạo khẽ xoa trán, nói: "chỉ là vết thương nhẹ thôi, chẳng gì cả, bất quá lần đầu ta cân ba nên có hơi choàng một chút thôi’’
‘’ Cân ba’’-Y lan há mồm, không biết tên trước mặt đang nói gì
‘’À cân ba có nghĩa là lần đầu ta chiến đấu với ba con yêu thú lục giai đó mà’’ nhìn cô nàng trước mặt, Thiên Hạo cười nhẹ giải thích
‘’Phì..hi hi, ta chưa nghe ai nói như ngươi cả’’, đưa tay miệng, Y Lan nhìn hắn mỉm cười nói
Cười khổ một tiếng, Thiên Hạo khoát tay nói: "Quên đi, đây là cách nói riêng của ta’’
‘’Ọt...Ọt...Ọt’’
Nghe thanh âm "Ọt Ọt "từ bụng Thiên Hạo, Y Lan cười khúc khích, tiếng cười thanh thúy êm tai, vươn tay lấy thức ăn mà nàng chuẩn bị từ trước cười dài nói:
"Hôm nay ta sẽ nấu ăn cho ngươi "
"Ngươi biết nấu ăn à?"Nghe vậy, Thiên Hạo nhất thời ánh mắt kinh dị hướng nhìn vị nữ nhân xinh đẹp thần bí này
"Hừ, ngươi dám coi thường ta, lát nữa đừng tranh ăn với ta là được "
Mỉm cười Y Lan xoay người đi tới chỗ bãi đá, lưu lại trong mắt Thiên Hạo đường cong uyển chuyển mê người
‘’Ực....ực’’- thật mê người
Nhìn Y Lan ngỗi xổm trên mặt đất nhóm lửa bắt đầu nấu nướng, Thiên Hạo cười cười, sau đó chậm rãi thở ra một hơi, song thủ kết xuất thành ấn tu luyện, sau một lúc lâu thì tiến nhập vào trạng thái tu luyện
Ngồi xổm bên cạnh đống lửa, Y Lan mồ hôi ra như nước đang cố gắng nướng thịt gà rừng, ngẫu nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Thiên Hạo đã nhắm mắt tu luyện, không khỏi bất đắc gĩ nhẹ giọng nói:
"Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết trù nghệ của ta …"
Một lúc sau, Thiên Hạo đang tu luyện thì bị mùi gà nướng của Y lan làm cho bừng tĩnh, hé đôi mắt nhìn về phía nữ tử đang cầm mộc côn hơ hơ gà bên lửa.
"Đây là ngươi nướng sao?" Thiên Hạo nói ra
"Đây là lần đầu tiên ta nướng đó, dù không biết ăn được không, ngươi cũng phải ăn.Nếu không ta cho ngươi nhịn …"Nhìn sắc mặt của Thiên Hạo, nữ tử đôi môi đỏ mọng nhếch lên hàm ý trong lời nói uy hiếp không cần nói cũng biết.
"Lan nhi à, ta là người bệnh đó’’ Nghe thế, Thiên Hạo nhất thời kêu rên một tiếng, bất quá Y Lan làm như không để ý tới, tự mình xé một miếng thịt gà nhỏ nuốt xuống, chợt lông mày khẽ cau lại
‘’Hứ’’
Thấy lời mình nói không được đếm xỉa tới, Thiên Hạo đành phải bất đắc gĩ lắc đầu, liền mở miệng cắn một miếng
Miệng đầy vết dầu mỡ nhưng món gà này của Y Lan hắn cũng miễn cưỡng ăn được, dù sao bụng đang biểu tình, không ăn đồ nàng làm thì biết lấy gì lắp vào bụng chứ.
‘’Ta dự định ít hôm nữa sẽ rời khỏi đây, ngươi có dự định gì không?’’
Nghe Thiên Hạo hỏi vậy, Y Lan cũng nhận thức được vấn đề phát sinh đối với hai người, thời gian ở đây cũng khá lâu, đến lúc phải rời đi, nhìn Thiên Hạo đáp:
“Ta sẽ đi tìm Tử Dực Linh Mãng một lần nữa’’
‘’Ngươi vẫn chưa bỏ ý định sao’’Nhìn nữ tử trước mặt cố chấp, hắn nhẹ giọng nói
‘’ Ta phải lấy được tử linh chi huyết, ta có việc cần đến nó, ngươi cứ mặc ta’’- Nói xong nàng từ từ đứng dậy tiến về phía cửa động.
‘’này, ngươi định đi bây giờ đó à, trời cũng sắp tối rồi, có gì thì mai ta sẽ cùng đi với ngươi’’ Thấy vậy Thiên Hạo cũng mở miệng nói với theo.
‘’Hừ, ta đi tìm một cái hồ nước để tắm rửa, sẽ quay lại đây, ngươi muốn giúp ta thì về tu luyện thêm mấy chục năm nữa đi a’’ Nghe hắn nói vậy, Y Lan che miệng nhỏ cười cười xong lập tức hướng phía xa xa chạy đi.
Nhìn hình bóng nử tử khuất mất, Thiên Hạo trong lòng bực tức:
’’ có lòng tốt giúp nàng mà còn bị nàng trêu chọc như vậy, có chuyện gì xảy ra thì đừng có tìm đến ta à’’. Nói xong hắn liền nhắm mắt định thần, hai tay bắt đầu kết ấn luyện công.
Một hồi lâu sau Thiên Hạo thở ra một ngụm khí, hai mắt từ từ mở ra nhìn xem Y Lan đã về chưa nhưng không thấy, lâu như vậy rồi, hắn đành ra khỏi động đi tìm nàng.
‘’Chếch về bên phải hang động khoảng năm dặm có một hồ nước, không biết nàng ta có đó hay không, hay lại dở chứng đi tìm con mãng xà kia rồi’’
Vừa di chuyển Thiên Hạo vừa nghĩ, bất quá sao nữ nhân này lại cứng đầu như vậy, tìm được phải giáo huấn nàng ta một phen mới được.
Dưới ánh trăng mờ ảo dần dần xuất hiện một hồ nước xanh biết, xung quang rừng cây bao phủ đom đóm bay từng đàn chiếu sáng một mảng rừng u tối tạo ra khung cảnh tuyệt đẹp.
Bên phía hồ nước lúc này Y Lan y phục cởi bỏ đang đắm mình vào dòng nước mát lạnh buổi đêm, đôi lúc lại còn ngân nga tiếng hát.... từng câu, từng câu ngân lên giữa rừng sâu đầy ai oán, ma mị
‘’Tiếng ca ai oán vọng sông núi
chàng đi rồi cõi lòng thiếp nát tan i.. a... i... a....
Đêm ngày trông ngóng tin chàng,
Một năm, hai năm, rồi mười năm..
Vẫn cảnh cũ, tấm chân tình, nhưng người thì nơi nào
Để lại vợ trẻ, con thơ hoài mong nhớ.......’’
Lúc này Thiên Hạo ở gần đó, nghe thấy câu hát ai oán đầy thương tâm kia, hắn không khỏi chạnh lòng, thương cảm cho hai mẫu tử trong lời bài hát kia, lại nghĩ đến bản thân cha, mẹ đều mất, chỉ còn lại một tiểu muội là người thân duy nhất mà không khỏi tủi lòng.
Thấy Y Lan cao hứng như vậy Thiên Hạo không muốn làm phiền, bèn tìm một chỗ khuất ngồi xuống chờ nàng, trong tay lúc này lấy ra một cây sáo bằng ngọc thạch màu xanh nhạt, trên thân trạm khắc hoa văn hình hoa mai năm cánh rất tinh tế, theo trí nhớ của chủ thân thể này thì ngoài chiếc vòng mẫu thân để lại cho Tuyết Nhi ra thì cây sáo ngọc này là đồ vật cha hắn rất thích, đã tặng hắn trong ngày hắn sinh nhật sáu tuổi, đặt lên đầu môi, hắn bắt đầu thổi theo giai điệu câu hát của Y Lan.
‘’Nàng hát, ta đệm sáo....dưới ánh trăng huyền, ta nguyện cùng nàng suốt đời....’’
Được một lúc, rồi Y Lan cũng vận xong y phục của mình, tiến gần lại chỗ Thiên Hạo
‘’Không ngờ ngươi còn biết thổi sáo, lại thổi rất hay nữa, ngươi dạy ta thổi với ’’ hai mắt nàng nhấp nhấy nhìn Thiên Hạo lộ vẻ hâm mộ nói
‘’Gọi ta một tiếng lão công, ta liền dạy cho nàng’’ cánh tay phải Thiên Hạo đưa lên nâng nhẹ đầu Y Lan hướng lên một chút, đầu hắn cuối xuống một bên cười cười nói nhỏ vào tai Y Lan khiến nàng hai tai đỏ bừng.
‘’ngươi vô sỉ, cái gì lão công chứ, ta không thèm học nữa’’ Y Lan vội lùi lại phía sau, mặc cho tên thiếu niên trước mặt đang khục khặc cười nhìn nàng.
‘’Bài hát lúc nãy nghe rất hay, nàng tuổi còn nhỏ vậy sao lại hát bài đó vậy’’ lấy lại vẻ nghiêm túc Thiên Hạo nhìn Y Lan hỏi
‘’Đó là bài hát mẹ ta viết ra, ta thường xuyên nghe bà ấy hát nên lâu dài thuộc nó, với lại ta cũng chỉ biết mổi bài này’’ hai mắt rưng rưng dường như có chút buồn trong mắt Y Lan gật đầu đáp.
‘’ Ngươi xem đây là loại quả ta hái được ở bên kia hồ nước, ăn rất ngọt, ta đã ăn một quả rồi, quả này cho ngươi’’ nói xong Y Lan trong tay đưa ra một loại quả lạ màu đỏ sẫm to bằng nắm tay đưa cho Thiên Hạo.
‘’Thứ này là quả gì vậy, có thật là ăn được à’’ cầm quả lạ trên tay Thiên Hạo đưa mắt nhìn Y Lan hỏi
‘’Ta cũng lần đầu thấy nó, nhưng ăn thì rất ngon, ta cũng ăn rồi, không thấy bị sao hết, nhưng cũng lạ trên cây nhỏ đó chỉ có hai quả thôi, không có nhiều nữa’’ thấy Thiên Hạo không tin mình, Y Lan trừng mắt chu mỏ nhỏ của mình nói ra
Thiên Hạo cũng nhanh chóng cắn một miếng quả lạ vào trong miệng tan ra chảy xuống cổ họng hương vị ngọt ngào khát lạ, nước tiết từ quả lạ màu đỏ sẫm quyện lấy đầu lưỡi, luồn lách khắp các kẽ trong thân thể Thiên Hạo....cuối cùng hắn cũng xử lý xong quả lạ trong chớp mắt.
‘’Đúng là ngon đó, không ngờ hương vị lại ngon và lạ như vậy, ta cảm thấy ăn vào rất sảng khoái’’ xoa xoa bụng, Thiên Hạo nhìn Y Lan kế bên nói.
‘’Hứ, ăn xong rồi thì mau trở về thôi’’ Y Lan nhẹ nhàng khoát tay đứng dậy chuẩn bị di chuyển thì bỗng dưng trước mắt nàng tối sầm lại rồi từ từ ngã xuống, Thiên Hạo đứng bên vội chạy lại đỡ lấy nữ tử trước mắt.
Lúc này hai tay Y lan khẽ quàng qua cổ Thiên Hạo, hai mắt đờ đẩn, chân đan vào nhau uốn éo đè Thiên Hạo ngã xuống dưới đất.
Thân hình Y Lan trườn lên, xuống trên thân thể Thiên Hạo, đôi bồng đảo đè ép lên ngực hắn, làm cho cổ hỏa khí trong người Thiên Hạo lúc này cũng dâng lên mạnh mẽ.
‘’Chuyện gì thế này, sao nàng ta lại thành ra như vậy, trong người ta cũng dâng lên cổ hỏa dục không thể khống chế được vậy................không lẽ thứ quả kia có vấn đề ‘’ Thiên Hạo hai mắt bắt đầu đờ đẩn suy nghĩ, hai tay nhanh chóng cởi bỏ y phục của Y Lan, miệng hắn tìm tới đỉnh của đôi gò bồng đảo kia cắn nhẹ, đây là lần đầu của ta a, phải cẩn thận một chút.
‘’ Á’’
Tiếng Y Lan la nhẹ, hai tay lúc này đang bám lấy đầu Thiên Hạo kéo vào ngực mình, tay nàng di chuyển xuống phía dưới chính giữa hai chân hắn, trong lúc mơ màn lẩm bẩm
‘’Nóng quá.....nóng quá....Á......á.....mau...mau giúp ta’’
Dưới ánh trăng mơ màn, hai thân thể lúc này quyện vào nhau làm một, tiếng rên rỉ của nử tử càng lúc càng lớn dần, cơ hồ như muốn đánh động tất cả.............xuân phong mê man lan phủ một khoảng riêng tư của cả hai, lúc này mặc kệ nguy hiểm, ở đây lúc này chỉ có xuân phong ngập trời...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.