Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống

Chương 53: Ta Họ Thiên Mã, Người Đời Cung Kính Gọi Hai Chữ Thần Quân

thuyenhyun

02/10/2019

Toàn sàn đấu giá ồ lên một tiếng đồng thời ngước đầu về phía phòng khách quý số bảy kia.

-“Vân trưởng lão, Đan Hội Chi Đoàn thiệt là giàu có, nhưng xin lỗi hôm nay Cửu Cực Tông ta cũng muốn gốc linh thảo này về xem thử xem…..Ta ra giá thêm hai mươi nghìn lượng bạc”, lần này phòng khách quý số sáu một giọng nói nam tử già vàng lên.

-“Hừ Hỏa Minh Tông nhà ta cũng muốn gốc linh thảo này, ta thêm giá ba mươi nghìn lượng bạc”, phòng khách quý số mười một lên tiếng.

Chỉ trong thời gian chưa đầy năm phút mà gốc linh thảo không biết tên kia từ ba mươi nghìn lượng bạc đã tăng lên thành sáu mươi nghìn lượng.

Thiên Hạo bên trong phòng khách quý số một lạnh buốt người, lôi hệ thống ra hỏi thăm.

-“Ngươi có biết gốc linh thảo dưới kia”.

-Hệ Thống: “ Một lần điều tra thông tin tốn một trăm điểm tích lũy”.

Đậu xanh nhà nó cái hệ thống dùng gì cũng phải tốn điểm tích lũy, thế là Thiên Hạo cắn rơm cắn cỏ dùng một trăm điểm tích lũy để hệ thống điều tra thông tin của gốc linh thảo kia.

-Hệ Thống: “Bíp đã điều tra xong…….Vạn Linh Mộc, đây là loại dược liệu cấp cao đã biến mất ở Huyền Thủy thế giới từ lâu, không định giá được….khuyến cáo rất đáng để mua”.

Khi nghe thanh âm hệ thống thông báo kết quả kiểm tra cây linh thảo bên dưới kia thì Thiên Hạo lúc này khóe miệng mỉm cười lớn giọng nói.

-“Ta ra thêm giá bốn mươi nghìn lượng bạc lấy gốc linh thảo này”.

Thanh âm Thiên Hạo vừa dứt, lúc này bên dưới mọi người đều quay đầu nhìn về phía phòng khách quý số một, kể cả Lục Vô Thiên đang ngồi với Mộ Dung Tuyên Anh cũng nhướng mắt ngó qua.

-“Không phải chứ, lên thêm mười ngàn lượng bạc rồi”.

-“Phòng số một tính tranh giành với Đan Hội Chi Đoàn , Cửu Cực Tông cùng Hỏa Minh Tông sao”.

ở bên dưới tiếng bàn tán xì xào không dứt.

-“Đan Hội Chi Đoàn ta thêm giá sáu mươi nghìn lượng bạc”.

-“Cửu Cực Tông bọn ta thêm giá bảy mươi nghìn lượng bạc”

-“Hỏa Minh Tông bọn ta thêm giá tám mươi nghìn lượng bạc”

-“Ta ra thêm một trăm nghìn lượng bạc”.

Tất cả đều mộng, không một tiếng nói nào vang lên lúc này, ngay cả đám Thiếu Kiệt cùng Uyển Linh ngồi bên Thiên Hạo cũng im lặng mà nhìn, không biết bọn họ có nghe nhầm không, vì một gốc linh thảo không biết tên mà Thiên Hạo trả giá hơn một trăm nghìn lượng bạc, mà điều quan trọng là tiền đâu mà hắn trả.

-“Thiên Hạo, ngươi điên rồi phải không, ngươi đào đâu ra hơn một trăm nghìn lượng bạc mà mua gốc linh thảo đó”.

Không đợi Thiên Hạo trả lời thì bên ngoài liền có vài tiếng nói lớn vang lên.



-“Cho hỏi các hạ ở phòng số một là ai, gốc linh thảo này có thể nhường cho Vân mỗ được không”, tiếng nữ phụ ở phòng số bảy vang lên.

-“Vân trưởng lão của Đan Hội Chi Đoàn xin thứ lỗi, ở đây ai ra giá cao thì được với lại ta cũng rất hiếu kì muốn mua gốc linh dược này về nghiên cứu xem sao”.

Thiên Hạo bên trong giọng nói không nặng không nhẹ vang lên, những người khác bây giờ cũng không thèm ra thêm giá nữa đành đưa mắt nhìn gốc linh thảo lạ kia về tay người khác.

Dưới sàn đấu giá lúc này, Mễ Ngọc tay gõ búa ba lần miệng nói thành giao, gốc linh thảo kì lạ kia được bán với giá một trăm ba mươi nghìn lượng bạc.

Rất nhanh chóng gốc linh thảo được tỳ nữ đưa vào phòng khách quý số một, về phần giá cả Uyển Linh chỉ nói sau buổi đấu giá sẽ thanh toán rồi cho tỳ nữ lui ra.

Nhìn ngắm Vạn Linh Mộc trong hộp Thiên Hạo miệng cười như trẻ con được cho kẹo, đám Thiếu Kiệt, Đoan Mộc Bạch, Hưng Quân ở bên nhìn Thiên Hạo như tên bại gia, chỉ có Uyển Linh bên cạnh là hỏi thăm.

-“Thiên Hạo, huynh biết nó tên gì không mà mua vậy”.

-“Có lẻ nó là thứ ta cần tìm thôi, còn tên thì cứ tùy tiện gọi nó là Vạn Linh Mộc đi”, Thiên Hạo từ tốn đáp.

-Hệ Thống: “Ký chủ khốn khiếp, tên này do hệ thống điều tra được, cái gì mà tùy tiện gọi là Vạn Linh Mộc”.

-“Ta tốn điểm tích lũy mới biết được, ta nói sao kệ ta, mau lăn đi”.

Uyển Linh kế bên gật gù cái đầu, dù sao cũng là một gốc linh thảo không tên, giờ đặt tên Vạn Linh Mộc cũng không sao.

Dưới khán đài lúc này, Mễ Ngọc đã đem lên một món đồ mới.

-“Thưa quý vị, lúc nãy gốc linh thảo kia đã được khách quý ở phòng số một mua với giá một trăm ba mươi nghìn lượng bạc, hiên nay ở trên bục là một khối ngọc không biết tên nay cũng mạn phép ra giá năm mươi nghìn lượng bạc, mỗi lần tăng thêm mười nghìn lượng bạc, xin mời”.

Tiếng nói của Mễ Ngọc vừa xong, bên dưới lại ồn ào ra giá, tuy thấy khối ngọc này bình thường nhưng ra giá vẫn náo nhiệt.

-“Ta thêm hai mươi nghìn lượng bạc”

-“Ta thêm ba mươi nghìn lượng bạc”

-“Ta thêm năm mươi nghìn lượng bạc”

-“Ta thêm bảy mươi nghìn lượng bạc”, thông qua tiêu tốn một trăm điểm tích lũy biết được khối ngọc này có điều kỳ bí nên liền lên tiếng.

-“Khốn khiếp, cái tên ở phòng số một kia dám tranh đồ với bản thái tử”, lần này giọng nói của Kha Liệp ở phòng khách quý số mười vang lên.

-“Hừ thái tử Đại Kim Quốc lợi hại lắm sao, Huyền Vũ Tông ta xin các hạ phòng số một nhường khối ngọc này”, lần này ở phòng số ba một giọng thiếu niên lên tiếng.

-“Ồ, ngươi nghe thấy không, thiếu chủ của Huyền Vũ Tông lên tiếng rồi kìa, ngươi xem người ở phòng số một có nhường hay không”.

-“Chắc không đâu, ta đoán vậy”.



-“Xin lỗi, khối ngọc này ta cũng rất thích nên không thể nhường được”, Thiên hạo lại lên tiếng.

-“Được ta ra thêm tám mươi nghìn lượng bạc”, Kha Liệp ho khụ khụ nói to.

-“Ta cũng ra thêm một trăm nghìn lượng bạc”, bên Huyền Vũ Tông cũng thêm giá.

-“Ta cũng ra thêm một trăm hai mươi nghìn lượng bạc”, Thiên Hạo ra thêm.

Thiếu Kiệt lúc này bên trong chỉ hận không đập cho Thiên Hạo một trận, cái tên bại gia này lúc nãy mua gốc linh thảo kia đã một trăm ba mươi nghìn lượng bạc rồi, giờ còn ra thêm giá của cái khối ngọc không tên này nữa, Đoan Mộc Bạch và Hưng Quân đầu óc với hai con mắt lúc này tiền làm choáng, chỉ có Uyển Linh là cổ vũ Thiên Hạo nhiệt tình.

-“Chu Minh ta cũng ra thêm giá một trăm ba mươi nghìn lượng bạc”.

-“Ngươi thấy gì không, đến thái tử Nguyên Phong Quốc cũng gia nhập rồi kìa”.

-“Ta ra thêm một trăm năm mươi nghìn lượng bạc”, thiếu chủ Huyền Vũ Tông vẫn ra thêm.

-“Mẹ kiếp, bổn thái tử ra thêm một trăm bảy mươi nghìn lượng bạc”, Kha Liệp rống lên nói.

-“Chu Minh ta thêm giá hai trăm nghìn lượng bạc, mong chư vị lui bước”.

-“Thái tử điện hạ xin thất lễ, ta ra thêm hai trăm năm mươi nghìn lượng bạc”, Thiên Hạo mặt không biến sắc ra giá.

“Điên rồi, điên thật rồi”, toàn sàn đấu giá vang lên, một khối ngọc vô danh từ năm mươi nghìn lượng bạc lên tới ba trăm nghìn lượng bạc, đúng là tiêu tiền lung tung, Thiếu Kiệt bên trong chỉ hận không thể nào kéo tên huynh đệ bại gia này đi khỏi cái buổi đấu giá, hắn không dám chắc mấy cái tiếp theo Thiên hạo có điên khùng ra giá mua nữa hay không.

-“Mẹ kiếp, bổn thái tử nhường cho ngươi”, Kha Liệp thở hồng hộc nói.

-“Chu Minh chúc mừng các hạ, khối ngọc này đã thuộc về ngươi”.

Lần lượt từng người ra giá đều xin lui không ra thêm nữa, Mễ Ngọc lúc này đập búa ba lần thành giao bán khối ngọc với giá ba trăm nghìn lượng bạc.

-“Hừ, không biết cao danh quý tánh của các hạ phòng số một là gì, có được hay không cho Vân Mỗ cùng mọi người đều biết”, phòng số bảy liền vang lên tiếng nói.

-“Đúng vậy, Huyền Vũ Tông ta cũng xin được biết cao danh quý tánh của các hạ”.

-‘Cửu Cực Tông ta cũng xin được rửa tai lắng nghe”.

-“Hỏa Minh Tông ta cũng cùng ý kiến”.

Từng lời nói vang lên như đánh trúng lòng hiếu kì của mọi người xung quanh đây, ngoại trừ những người trong phòng khách quý số một cùng Lục Vô Thiên và Mộ Dung Tuyên Anh ra thì không ai biết được người vừa đấu giá hai món đồ kia là ai.

Mộ Dung Uyển Linh bên trong lo lắng nắm lấy cánh tay Thiên Hạo, đám người Thiếu Kiệt, Đoan Mộc Bạch cùng Hưng Quân ở bên thấy từng lời nói của các môn phái kia thì cũng hoảng sợ, chỉ có Thiên hạo là còn chút bình tĩnh, lời nói nhàn nhạt cất lên.

-“Ta họ Thiên Mã, người đời cung kính gọi hai chữ Thần Quân”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Dị Giới Vô Thượng Hệ Thống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook