Xuyên Không: Dựa Vào Hệ Thống Vạn Nhân Mê, Tôi Xưng Bá Trong Phát Sóng Trực Tiếp Sinh Tồn
Chương 10:
Cô Ngung
11/11/2024
Dư Huân Duệ ngơ ngác nhìn người trước mặt, tay giơ cao giữa không trung cũng ngừng lại.
Trước đây, không phải anh ta chưa từng dạy dỗ Dư Thiên Việt, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn, đôi mắt đỏ hoe, chưa từng thể hiện chút bất mãn, chứ đừng nói đến việc bày ra thái độ chống đối như bây giờ.
Anh ta không khỏi nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô vẫn gầy yếu như vậy, tóc tai vì giằng co vừa rồi mà hơi rối, vài lọn tóc xoăn dính trên khuôn mặt nhỏ bé bị giơ cao vì cái tát, nhưng đôi mắt kia, không còn né tránh cúi đầu nữa, mà sáng rực rỡ như tia sáng đầu tiên phá vỡ màn đêm, chói lóa đến kinh ngạc, đẹp đến mức làm người ta sững sờ như vén mây gặp trăng sáng.
Người thì vẫn là người đó, nhưng bỗng chốc không còn cái vẻ yếu ớt cam chịu đáng chán ghét như trước đây, mà đôi vai giờ đây đã thẳng, dáng người kiên cường, như một con tinh thú nhỏ sắp chết vẫn vùng vẫy khoe móng vuốt sắc bén.
Nhân lúc Dư Huân Duệ còn ngẩn người, Dư Thiên Việt đẩy anh ta ra và bước đi dứt khoát.
Chỉ khi cô đi được ba, năm mét, phía sau mới vang lên tiếng gầm đầy phẫn nộ: “Đứng lại! Em nói ai giả dối hả?”
Dư Thiên Việt chẳng thèm để ý.
Nhưng rất nhanh, mẹ Dư nghe thấy tiếng liền không chịu ngồi yên.
“Cô nói chuyện với anh trai kiểu gì vậy? Đây là cách giáo dục của cô sao?” mẹ Dư nhíu mày, lớn tiếng quở trách: “Không nghe thấy bảo cô đứng lại à? Xin lỗi anh trai cô đi!”
“Thì ra giáo dục của giới quý tộc là, ngay cả khi bị bóp cổ cũng không được phản kháng, không được nói lời thiếu kính trọng à, tôi nhớ rồi.” Dư Thiên Việt gật nhẹ đầu với bà ta và không dừng bước, tiếp tục đi về phía căn phòng trong trí nhớ của nguyên chủ.
“Cô!”
Những người này đúng là đã quen với dáng vẻ thấp hèn của nguyên chủ, Dư Thiên Việt nghĩ, nếu không, tại sao cô vừa phản bác một chút mà họ đã trông như thể bị sốc đến câm nín?
“Chị?”
Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, cùng với tiếng bước chân nhanh chóng lại gần.
Dư Lạc Nhã đuổi tới và dùng giọng điệu mềm mỏng mà nói: “Em không biết anh đã nói gì khiến chị phản ứng như vậy, nhưng anh ấy luôn vì chúng ta mà suy nghĩ. Hơn nữa, mẹ là trưởng bối, sao chị có thể...”
Dư Thiên Việt dừng bước và ngắt lời cô ta: “Không phải cô là thiên chi kiêu nữ có tinh thần lực cấp A sao?”
Dư Lạc Nhã bỗng có chút ngơ ngác: “?”
Trước đây, không phải anh ta chưa từng dạy dỗ Dư Thiên Việt, mỗi lần cô đều ngoan ngoãn, đôi mắt đỏ hoe, chưa từng thể hiện chút bất mãn, chứ đừng nói đến việc bày ra thái độ chống đối như bây giờ.
Anh ta không khỏi nhìn cô một cách nghiêm túc.
Cô vẫn gầy yếu như vậy, tóc tai vì giằng co vừa rồi mà hơi rối, vài lọn tóc xoăn dính trên khuôn mặt nhỏ bé bị giơ cao vì cái tát, nhưng đôi mắt kia, không còn né tránh cúi đầu nữa, mà sáng rực rỡ như tia sáng đầu tiên phá vỡ màn đêm, chói lóa đến kinh ngạc, đẹp đến mức làm người ta sững sờ như vén mây gặp trăng sáng.
Người thì vẫn là người đó, nhưng bỗng chốc không còn cái vẻ yếu ớt cam chịu đáng chán ghét như trước đây, mà đôi vai giờ đây đã thẳng, dáng người kiên cường, như một con tinh thú nhỏ sắp chết vẫn vùng vẫy khoe móng vuốt sắc bén.
Nhân lúc Dư Huân Duệ còn ngẩn người, Dư Thiên Việt đẩy anh ta ra và bước đi dứt khoát.
Chỉ khi cô đi được ba, năm mét, phía sau mới vang lên tiếng gầm đầy phẫn nộ: “Đứng lại! Em nói ai giả dối hả?”
Dư Thiên Việt chẳng thèm để ý.
Nhưng rất nhanh, mẹ Dư nghe thấy tiếng liền không chịu ngồi yên.
“Cô nói chuyện với anh trai kiểu gì vậy? Đây là cách giáo dục của cô sao?” mẹ Dư nhíu mày, lớn tiếng quở trách: “Không nghe thấy bảo cô đứng lại à? Xin lỗi anh trai cô đi!”
“Thì ra giáo dục của giới quý tộc là, ngay cả khi bị bóp cổ cũng không được phản kháng, không được nói lời thiếu kính trọng à, tôi nhớ rồi.” Dư Thiên Việt gật nhẹ đầu với bà ta và không dừng bước, tiếp tục đi về phía căn phòng trong trí nhớ của nguyên chủ.
“Cô!”
Những người này đúng là đã quen với dáng vẻ thấp hèn của nguyên chủ, Dư Thiên Việt nghĩ, nếu không, tại sao cô vừa phản bác một chút mà họ đã trông như thể bị sốc đến câm nín?
“Chị?”
Lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, cùng với tiếng bước chân nhanh chóng lại gần.
Dư Lạc Nhã đuổi tới và dùng giọng điệu mềm mỏng mà nói: “Em không biết anh đã nói gì khiến chị phản ứng như vậy, nhưng anh ấy luôn vì chúng ta mà suy nghĩ. Hơn nữa, mẹ là trưởng bối, sao chị có thể...”
Dư Thiên Việt dừng bước và ngắt lời cô ta: “Không phải cô là thiên chi kiêu nữ có tinh thần lực cấp A sao?”
Dư Lạc Nhã bỗng có chút ngơ ngác: “?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.