Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Chương 96: Muốn cháu gái
Hoa Hải Đường
09/12/2024
"Không cần mấy đứa đốt lửa đâu, về nghỉ ngơi đi, lát nữa chị tự đốt được rồi."
Thật ra cái việc đốt lửa này cô đã biết rồi, cũng không thể chuyện gì cũng không biết được.
Bây giờ cô có thể tự hấp sủi cảo ăn, thậm chí còn có thể tự nấu cơm, nấu mì. Cho dù làm không được tốt, nhưng chuyện gi cũng phải học.
Thật ra Tô Tô rất kiên cường, dù sao thì trước kia vẫn luôn đi học ở bên ngoài. Thời cấp ba cô đã thi vào trong tỉnh, sau đó chỉ có lúc nghỉ hè hay Tết mới về nhà ở thành phố.
Dần dần, về cơ bản thì cái gì cũng biết làm.
Nhưng mà trong trường toàn dùng các nồi điện, lại có thức ăn nhanh, vô cùng tiện lợi.
Nhưng ở thời đại này, bạn không lăn vào bếp thì không ăn được gì cả, những thứ như mì gói, ở đây không hề có.
Chủ yếu là cô không biết lấy nước lắm, dù sao thì cái xô hơi lớn.
May mà bình thường đều nhờ Lận Hải xách giúp, nhiệm vụ của cậu cũng rất nặng, chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, nước của hai nhà đều phải nhờ cậu ra tay.
"Thế làm sao được, chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, tối muốn ăn chút gì không, em làm cho chị."
Tiếp xúc với Lận Giang một thời gian dài rồi thì cảm thấy thật ra cậu bé cũng rất thích nói chuyện, chỉ là lòng tự tôn khá lớn.
Tô Tô xoa đầu cậu bé và nói:
"Chị sắp ngủ rồi, không cần ăn gì đâu, hơn nữa chị có bánh ngọt đấy, hai đứa em cũng cầm ít về ăn đi"
Ăn không hết, đồ đạc bỏ trong rương đóng một buổi tối, sáng mở ra lại thì đều khôi phục lại như ban đầu.
Lúc trước cô không chú ý, bây giờ cô phát hiện ngay cả đồ ăn cũng như vậy.
Mà đồ ăn vặt cô mang theo cũng còn rất nhiều, nhưng mà hơn nửa đã biến thành bánh ngọt.
Nhưng mà có socola, có kẹo, có bánh mì, nhưng bánh mì đều biến thành kiểu bánh mì cũ rồi.
Bây giờ Lận Giang biết chị dâu ở đây có đồ ăn rồi nên cũng không khách sáo, vì thế cậu bé lấy một ít về nhà ăn.
Hai anh em họ làm xong việc cho Tô Tô thì vẫn chưa đi, mà quét lớp tuyết mới rơi ở ngoài sân đi.
"Không cần quét đâu, lạnh lắm, hơn nữa ngày mai còn rơi nữa đấy." Tô Tô cảm thấy hôm hay hai đứa trẻ này tích cực quá, thế này cũng chu đáo quá rồi nhỉ.
"Tối đi vệ sinh trượt ngã thì phải làm sao, chị dâu, em quét sắp xong rồi, chị vào nhà đi, lạnh lắm."
Lận Hải tích cực vẫy tay, sau đó quét sân với em trai, không lâu sau thì làm xong.
Hai người làm xong thì lại vào nhà.
Không, nên nói là đứng trước cửa, chưa vào.
Tô Tô thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lận Giang đỏ mặt liếc nhìn Lận Hải một cái, sau đó lấy hết dũng khí, nói:
"Chị dâu, em với hai anh trai bàn bạc rồi, bọn em đều muốn cháu gái, được không?"
Tô Tô học bá, lần đầu tiên ngẩn ngơ suy nghĩ mất năm giây đối với một vấn đề, đợi đến khi cô nghĩ cháu gái này là ai thì hai thiếu niên kia đã chạy mất dạng rồi.
Cô bị bỏ lại một mình đối diện với cánh cửa trong gió, sau đó cô vô thức sờ vào bụng của mình, bên trong không có gì cả mài
o(3 口 bo
Anh cả của chúng còn chưa ra tay đấy, sao có thể có cháu gái được.
Nhưng nhìn dáng vẻ của chúng giống như đã chắc chắn là trong bụng cô có cháu gái của chúng rồi vậy.
Không đúng, tại sao là cháu gái chứ, không thể là cháu trai à?
Nghe ý của chúng hình như có vẻ không thích cháu trai lắm vậy.
Cô lắc lắc đầu, chắc chắn khiến họ thất vọng rồi, cô vẫn còn là con gái đấy, không thể có em bé được.
Cô đóng cửa lại và tiếp tục viết lời, đối với những việc này cô cảm thấy rất dễ dàng, ít nhất là dễ hơn so với viết luận văn nhiều.
Chỉ cần một ngày là cô đã cơ bản viết xong, sau đó Tôn Anh cũng đến.
Cô lấy những gi mình viết ra, Tôn Anh cười khua tay nói:
"Dì cũng không biết được bao nhiêu chữ, nói ra đừng cười chê dì nha."
"Sao có thể chứ, thế cháu đọc cho dì nghe."
Tô Tô biết ở thời đại này, trước đây gặp phải loạn lạc, cho nên rất ít người đi học, những điều này đều do mẹ chồng cô nói cho cô nghe, cho nên tâm tư của cô tuyệt đối không có chút khinh thường nào.
Thật ra cái việc đốt lửa này cô đã biết rồi, cũng không thể chuyện gì cũng không biết được.
Bây giờ cô có thể tự hấp sủi cảo ăn, thậm chí còn có thể tự nấu cơm, nấu mì. Cho dù làm không được tốt, nhưng chuyện gi cũng phải học.
Thật ra Tô Tô rất kiên cường, dù sao thì trước kia vẫn luôn đi học ở bên ngoài. Thời cấp ba cô đã thi vào trong tỉnh, sau đó chỉ có lúc nghỉ hè hay Tết mới về nhà ở thành phố.
Dần dần, về cơ bản thì cái gì cũng biết làm.
Nhưng mà trong trường toàn dùng các nồi điện, lại có thức ăn nhanh, vô cùng tiện lợi.
Nhưng ở thời đại này, bạn không lăn vào bếp thì không ăn được gì cả, những thứ như mì gói, ở đây không hề có.
Chủ yếu là cô không biết lấy nước lắm, dù sao thì cái xô hơi lớn.
May mà bình thường đều nhờ Lận Hải xách giúp, nhiệm vụ của cậu cũng rất nặng, chàng trai mười bảy, mười tám tuổi, nước của hai nhà đều phải nhờ cậu ra tay.
"Thế làm sao được, chị dâu, chị nghỉ ngơi đi, tối muốn ăn chút gì không, em làm cho chị."
Tiếp xúc với Lận Giang một thời gian dài rồi thì cảm thấy thật ra cậu bé cũng rất thích nói chuyện, chỉ là lòng tự tôn khá lớn.
Tô Tô xoa đầu cậu bé và nói:
"Chị sắp ngủ rồi, không cần ăn gì đâu, hơn nữa chị có bánh ngọt đấy, hai đứa em cũng cầm ít về ăn đi"
Ăn không hết, đồ đạc bỏ trong rương đóng một buổi tối, sáng mở ra lại thì đều khôi phục lại như ban đầu.
Lúc trước cô không chú ý, bây giờ cô phát hiện ngay cả đồ ăn cũng như vậy.
Mà đồ ăn vặt cô mang theo cũng còn rất nhiều, nhưng mà hơn nửa đã biến thành bánh ngọt.
Nhưng mà có socola, có kẹo, có bánh mì, nhưng bánh mì đều biến thành kiểu bánh mì cũ rồi.
Bây giờ Lận Giang biết chị dâu ở đây có đồ ăn rồi nên cũng không khách sáo, vì thế cậu bé lấy một ít về nhà ăn.
Hai anh em họ làm xong việc cho Tô Tô thì vẫn chưa đi, mà quét lớp tuyết mới rơi ở ngoài sân đi.
"Không cần quét đâu, lạnh lắm, hơn nữa ngày mai còn rơi nữa đấy." Tô Tô cảm thấy hôm hay hai đứa trẻ này tích cực quá, thế này cũng chu đáo quá rồi nhỉ.
"Tối đi vệ sinh trượt ngã thì phải làm sao, chị dâu, em quét sắp xong rồi, chị vào nhà đi, lạnh lắm."
Lận Hải tích cực vẫy tay, sau đó quét sân với em trai, không lâu sau thì làm xong.
Hai người làm xong thì lại vào nhà.
Không, nên nói là đứng trước cửa, chưa vào.
Tô Tô thắc mắc hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Lận Giang đỏ mặt liếc nhìn Lận Hải một cái, sau đó lấy hết dũng khí, nói:
"Chị dâu, em với hai anh trai bàn bạc rồi, bọn em đều muốn cháu gái, được không?"
Tô Tô học bá, lần đầu tiên ngẩn ngơ suy nghĩ mất năm giây đối với một vấn đề, đợi đến khi cô nghĩ cháu gái này là ai thì hai thiếu niên kia đã chạy mất dạng rồi.
Cô bị bỏ lại một mình đối diện với cánh cửa trong gió, sau đó cô vô thức sờ vào bụng của mình, bên trong không có gì cả mài
o(3 口 bo
Anh cả của chúng còn chưa ra tay đấy, sao có thể có cháu gái được.
Nhưng nhìn dáng vẻ của chúng giống như đã chắc chắn là trong bụng cô có cháu gái của chúng rồi vậy.
Không đúng, tại sao là cháu gái chứ, không thể là cháu trai à?
Nghe ý của chúng hình như có vẻ không thích cháu trai lắm vậy.
Cô lắc lắc đầu, chắc chắn khiến họ thất vọng rồi, cô vẫn còn là con gái đấy, không thể có em bé được.
Cô đóng cửa lại và tiếp tục viết lời, đối với những việc này cô cảm thấy rất dễ dàng, ít nhất là dễ hơn so với viết luận văn nhiều.
Chỉ cần một ngày là cô đã cơ bản viết xong, sau đó Tôn Anh cũng đến.
Cô lấy những gi mình viết ra, Tôn Anh cười khua tay nói:
"Dì cũng không biết được bao nhiêu chữ, nói ra đừng cười chê dì nha."
"Sao có thể chứ, thế cháu đọc cho dì nghe."
Tô Tô biết ở thời đại này, trước đây gặp phải loạn lạc, cho nên rất ít người đi học, những điều này đều do mẹ chồng cô nói cho cô nghe, cho nên tâm tư của cô tuyệt đối không có chút khinh thường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.