Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Chương 66: Nhà có miếng cơm, sẽ không để con đói
Hoa Hải Đường
09/12/2024
Cha Lận và mẹ Lận ngồi trên giường, hôm nay họ cũng lấy ra bộ đồ mới nhất và mặc vào, nhìn trông cũng có sức sống hơn nhiều.
Thời đại bây giờ là sự xung đột giữa hai quan niệm, tổ chức hôn lễ trong thôn vẫn phải bái thiên địa, chỉ là cũng phải nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.
Bái thiên địa này do bí thư trong thôn chủ trì, họ không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng lạy là được rồi.
Sau khi ba lạy kết thúc, mẹ Lận đưa tiền đổi xưng hô tới trước mặt Tô Tô và nói: "Sau này sẽ là người một nhà rồi, sống cho thật tốt, gia đình mẹ sẽ không đối xử tệ với con đâu. Nhà có miếng cơm, sẽ không để con đói."
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
Vốn dĩ cô muốn gọi mami, nhưng Lận Xuyên gọi mẹ đấy, nên cô chỉ có thể gọi theo.
Gọi mẹ rồi thì phải gọi cha, là một nữ sinh của thời đại mới, lúc trò chuyện trên mạng, cái gì cũng đã gọi rồi, vì thế cô gọi một tiếng cha mà không hề gượng gạo chút nào, rất rõ ràng dứt khoát.
"Ừ, con gái ngoan." Cha Lận đáp lại một tiếng, trong lòng vui mừng khôn xiết. Con cả của mình thành gia lập nghiệp rồi, sau này hi vọng hai người họ có thể sống cuộc sống thật tốt, như vậy thì ông ấy hài lòng rồi.
Đợi sau khi thành lễ xong, cha Lận liền bắt tay vào dọn bàn ghế, ông ấy cũng lầm lì như Lận Xuyên, nhưng trong lòng có chuyện vui thì đều thay đổi bằng hành động.
Lận Xuyên sợ Tô Tô bị người ta tông vào nên anh trực tiếp bế cô lên và đi ra ngoài, phía sau vẫn còn tiến hành một nghi thức.
Vốn dĩ, vợ chồng hai người họ nên ở lại đây trò chuyện vài câu với khách, nhưng xem ra chú rể không được thích, muốn nhanh chóng tiến hành xong hôn lễ.
Bí thư vừa ngồi xuống, nhìn thấy hai người đi rồi nên chỉ có thể đi theo.
Bí thư vui tươi hớn hở khi cảm thấy mặc dù Lận Xuyên nhìn trông lầm lì không lên tiếng, nhưng có một chính kiến nhất định, hơn nữa trông cũng rất bảo vệ vợ, không cho những người khách nam như bí thư bọn họ nhìn thêm vài cái.
Người ta đã bế thêm một người, nhưng bí thư phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp.
Bất giác bí thư nghĩ, có thể lực như thế này, chả trách có thể làm trong quân đội thời gian dài như vậy, sau này đi ra có thể cũng không tồi.
Phần phía sau vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ là không ngờ họ lại đến sớm như vậy. Ảnh lãnh đạo đã treo xong, nhưng mà dưới nên vân chưa trải thảm đỏ lên.
Lận Xuyên không vội chút nào, anh bế Tô Tô đứng đợi ở bên.
"Hay là, em đứng xuống?" Vừa quét nhà vừa trải thảm đỏ, thật sự làm khó các cô gái đến giúp đỡ rồi.
Điều quan trọng nhất là, trong số các cô gái này lại có nữ chính, cô ta vậy mà lại mặt dày đến giúp đỡ.
Nhưng mà, nếu như cô ta không đến, chỉ sợ tình cảnh càng khó hơn, bởi vì nghe nói bây giờ cô ta Ở trong thôn bị tất cả mọi người cô lập rồi.
Cô lập thì tốt, Tô Tô sẽ không cảm thấy cô ta ngây thơ đáng thương đâu, bây giờ chỉ sợ là nam chính nghĩ như vậy rồi.
Nhưng mà, được bế như thế, cô cứ cảm thấy ngại. Sau đó bí thư còn chọc, nói: "BẾ nổi nữa không, hay là bỏ xuống nghỉ một chút."
Lúc này cho dù Lận Xuyên không bế nổi cũng không thể nói ra, vì thế anh nghiến răng nói: "Nổi." Huống hồ Tô Tô cũng không nặng, anh bế rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà người nào đó không biết anh có mệt hay không, nhỏ tiếng nói: "Hay là anh bỏ em xuống trước đi, dù sao cũng có chỗ đứng mà."
Thời đại bây giờ là sự xung đột giữa hai quan niệm, tổ chức hôn lễ trong thôn vẫn phải bái thiên địa, chỉ là cũng phải nói lời tuyên thệ với lãnh đạo.
Bái thiên địa này do bí thư trong thôn chủ trì, họ không cần quỳ xuống, chỉ cần đứng lạy là được rồi.
Sau khi ba lạy kết thúc, mẹ Lận đưa tiền đổi xưng hô tới trước mặt Tô Tô và nói: "Sau này sẽ là người một nhà rồi, sống cho thật tốt, gia đình mẹ sẽ không đối xử tệ với con đâu. Nhà có miếng cơm, sẽ không để con đói."
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
Vốn dĩ cô muốn gọi mami, nhưng Lận Xuyên gọi mẹ đấy, nên cô chỉ có thể gọi theo.
Gọi mẹ rồi thì phải gọi cha, là một nữ sinh của thời đại mới, lúc trò chuyện trên mạng, cái gì cũng đã gọi rồi, vì thế cô gọi một tiếng cha mà không hề gượng gạo chút nào, rất rõ ràng dứt khoát.
"Ừ, con gái ngoan." Cha Lận đáp lại một tiếng, trong lòng vui mừng khôn xiết. Con cả của mình thành gia lập nghiệp rồi, sau này hi vọng hai người họ có thể sống cuộc sống thật tốt, như vậy thì ông ấy hài lòng rồi.
Đợi sau khi thành lễ xong, cha Lận liền bắt tay vào dọn bàn ghế, ông ấy cũng lầm lì như Lận Xuyên, nhưng trong lòng có chuyện vui thì đều thay đổi bằng hành động.
Lận Xuyên sợ Tô Tô bị người ta tông vào nên anh trực tiếp bế cô lên và đi ra ngoài, phía sau vẫn còn tiến hành một nghi thức.
Vốn dĩ, vợ chồng hai người họ nên ở lại đây trò chuyện vài câu với khách, nhưng xem ra chú rể không được thích, muốn nhanh chóng tiến hành xong hôn lễ.
Bí thư vừa ngồi xuống, nhìn thấy hai người đi rồi nên chỉ có thể đi theo.
Bí thư vui tươi hớn hở khi cảm thấy mặc dù Lận Xuyên nhìn trông lầm lì không lên tiếng, nhưng có một chính kiến nhất định, hơn nữa trông cũng rất bảo vệ vợ, không cho những người khách nam như bí thư bọn họ nhìn thêm vài cái.
Người ta đã bế thêm một người, nhưng bí thư phải chạy bước nhỏ mới đuổi theo kịp.
Bất giác bí thư nghĩ, có thể lực như thế này, chả trách có thể làm trong quân đội thời gian dài như vậy, sau này đi ra có thể cũng không tồi.
Phần phía sau vẫn chưa chuẩn bị xong, có lẽ là không ngờ họ lại đến sớm như vậy. Ảnh lãnh đạo đã treo xong, nhưng mà dưới nên vân chưa trải thảm đỏ lên.
Lận Xuyên không vội chút nào, anh bế Tô Tô đứng đợi ở bên.
"Hay là, em đứng xuống?" Vừa quét nhà vừa trải thảm đỏ, thật sự làm khó các cô gái đến giúp đỡ rồi.
Điều quan trọng nhất là, trong số các cô gái này lại có nữ chính, cô ta vậy mà lại mặt dày đến giúp đỡ.
Nhưng mà, nếu như cô ta không đến, chỉ sợ tình cảnh càng khó hơn, bởi vì nghe nói bây giờ cô ta Ở trong thôn bị tất cả mọi người cô lập rồi.
Cô lập thì tốt, Tô Tô sẽ không cảm thấy cô ta ngây thơ đáng thương đâu, bây giờ chỉ sợ là nam chính nghĩ như vậy rồi.
Nhưng mà, được bế như thế, cô cứ cảm thấy ngại. Sau đó bí thư còn chọc, nói: "BẾ nổi nữa không, hay là bỏ xuống nghỉ một chút."
Lúc này cho dù Lận Xuyên không bế nổi cũng không thể nói ra, vì thế anh nghiến răng nói: "Nổi." Huống hồ Tô Tô cũng không nặng, anh bế rất nhẹ nhàng.
Nhưng mà người nào đó không biết anh có mệt hay không, nhỏ tiếng nói: "Hay là anh bỏ em xuống trước đi, dù sao cũng có chỗ đứng mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.