Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo
Chương 112: Thường Dược Tiến
Hoa Hải Đường
09/12/2024
"Chào cô, tôi là phó đoàn trưởng của Lận Xuyên, Thường Dược Tiến, phụ trách đến đón cô đến bệnh viện quân đội." Đối phương đưa tay ra.
Tô Tô lập tức đưa tay ra bắt tay với anh ta, nói:
"Làm phiền anh rồi."
Thường Dược Tiến đó ngây người, bởi vì anh ta cảm thấy Lận Xuyên cưới một cô vợ kho báu gì đấy, khoảnh khắc gặp anh ta vậy mà lại không có la hét hoặc là co cẳng chạy, chỉ với định lực này cho thấy đây không phải cô gái bình thường.
Còn Tô Tô nghĩ, người đàn ông này mặc dù trông hơi đáng sợ, nhưng so với Halloween thì đỡ hơn chút, cộng thêm anh ta dù sao cũng mặc quân trang, nhìn trông có cảm giác an toàn.
Đây là người đến đón mình, không sai, có thể đi theo.
Vì thế, Tô Tô lên xe với vị phó đoàn trưởng Thường này.
Người đến đón cô chỉ có một mình anh ta, nhưng mà xe chạy cũng rất chậm, rõ ràng khoảng thời gian này không hề có người nào ở đó cả.
"À phó đoàn trưởng Thường này, trên đường không có ai, chúng ta có phải có thể đi nhanh một chút không?" Cô vội đi chăm sóc Lận Xuyên đấy, còn không biết anh bị thương ở đâu nữa.
"Không gấp, bây giờ Lận Xuyên có thể đang ngủ."
Vẫn chậm rì rì như vậy, bởi vì lúc nhận điện thoại, trung đội trưởng có dặn dò qua rồi, không được lái xe như lúc trước, bởi vì vợ của tiểu đoàn trưởng có thể mang thai rồi, lúc đến còn nôn ói nữa.
Cho nên, lúc chạy xe nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.
Còn anh ta là người chưa có vợ, cũng không biết nên chăm sóc bà bầu như thế nào, cho nên nhất định phải chạy chầm chậm.
Nghe thấy Lận Xuyên vẫn đang ngủ thì Tô Tô cũng không hỏi nữa, nhưng mà khi nhìn thấy một chiếc xe đạp vượt qua khỏi xe mình thì tâm thái của cô có chút muốn bùng nổ.
Quay đầu lại nhìn Thường Dược Tiến, vẫn là biểu cảm lúc nãy, không thay đổi.
Lại một chiếc xe đạp nữa đi qua, cô cảm giác như mình sắp phát điên rồi, lại nhìn sang Thường Dược Tiến, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm đó.
Đột nhiên cô rất muốn mở cửa xe xuống tự đi cho rồi, nhưng tiếc là cô không biết Lận Xuyên ở bệnh viện nào.
Đúng vào lúc sắp không nhịn được nổi lên tiếng thì cuối cùng anh ta cũng dừng xe lại trước một tòa nhà hai tầng, sau đó xuống xe dẫn đường đi. Tô Tô cảm thấy con người này là kiểu người chậm chạp, đi đường cũng chậm rì rì. Nhưng mà cô còn có cách nào khác, đi theo thôi.
Lúc này người trong bệnh viện không nhiều, rất nhanh họ đã đi vào một căn phòng đầu tiên tầng một. Sau khi mở cửa, bên trong tương đối yên tĩnh, sau đó đột nhiên vang lên một giọng nói có chút lo lắng:
"Lão Thường, đón được người chưa?”
"Ừm, đón được rồi." Thường Dược Tiến nói xong thì dẫn Tô Tô vào, sau đó nói: "Tôi đi lấy nước cho mọi người."
Nói xong, cũng không biết anh ta làm sao thấy được phích nước nóng mà xách đi rồi.
Tô Tô vội muốn gặp Lận Xuyên nên cũng không nói gì mà trực tiếp đi về phía trước, sau đó nhìn thấy Lận Xuyên đang sửa soạn cái chăn, dường như không muốn cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh.
Nhưng mà, trời vẫn chưa sáng, trong phòng không bật đèn, muốn nhìn cũng không thấy được.
"Anh không sao chứ?"
Bởi vì không biết anh bị thương ở đâu, cho nên sau khi vào, Tô Tô ngăn cản ý muốn ôm chặt người đàn ông này, ngoan ngoãn đứng một bên quan sát và hỏi. Đôi mắt có chút quen thuộc với bóng tối, và sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đối phương dường như có chút căng thẳng, nói: "Sao em lai den, kh6ng phai anh kh6ng cho em đến sao?"
"Thế bây giờ em sẽ đi." Tô Tô vừa lo lắng, vừa mong đợi, không dễ gì mới đến được đây, kết quả đối phương lại nói một câu như thế. Cô quay người định đi thì tay cô bị một bàn tay to khác kéo lại, giọng nói gấp gáp của Lận Xuyên vang lên, còn mang chút kỳ quặc:
"Đừng đi, anh muốn nhìn em."
Tô Tô lập tức đưa tay ra bắt tay với anh ta, nói:
"Làm phiền anh rồi."
Thường Dược Tiến đó ngây người, bởi vì anh ta cảm thấy Lận Xuyên cưới một cô vợ kho báu gì đấy, khoảnh khắc gặp anh ta vậy mà lại không có la hét hoặc là co cẳng chạy, chỉ với định lực này cho thấy đây không phải cô gái bình thường.
Còn Tô Tô nghĩ, người đàn ông này mặc dù trông hơi đáng sợ, nhưng so với Halloween thì đỡ hơn chút, cộng thêm anh ta dù sao cũng mặc quân trang, nhìn trông có cảm giác an toàn.
Đây là người đến đón mình, không sai, có thể đi theo.
Vì thế, Tô Tô lên xe với vị phó đoàn trưởng Thường này.
Người đến đón cô chỉ có một mình anh ta, nhưng mà xe chạy cũng rất chậm, rõ ràng khoảng thời gian này không hề có người nào ở đó cả.
"À phó đoàn trưởng Thường này, trên đường không có ai, chúng ta có phải có thể đi nhanh một chút không?" Cô vội đi chăm sóc Lận Xuyên đấy, còn không biết anh bị thương ở đâu nữa.
"Không gấp, bây giờ Lận Xuyên có thể đang ngủ."
Vẫn chậm rì rì như vậy, bởi vì lúc nhận điện thoại, trung đội trưởng có dặn dò qua rồi, không được lái xe như lúc trước, bởi vì vợ của tiểu đoàn trưởng có thể mang thai rồi, lúc đến còn nôn ói nữa.
Cho nên, lúc chạy xe nhất định phải cẩn thận từng li từng tí.
Còn anh ta là người chưa có vợ, cũng không biết nên chăm sóc bà bầu như thế nào, cho nên nhất định phải chạy chầm chậm.
Nghe thấy Lận Xuyên vẫn đang ngủ thì Tô Tô cũng không hỏi nữa, nhưng mà khi nhìn thấy một chiếc xe đạp vượt qua khỏi xe mình thì tâm thái của cô có chút muốn bùng nổ.
Quay đầu lại nhìn Thường Dược Tiến, vẫn là biểu cảm lúc nãy, không thay đổi.
Lại một chiếc xe đạp nữa đi qua, cô cảm giác như mình sắp phát điên rồi, lại nhìn sang Thường Dược Tiến, vẫn là khuôn mặt không biểu cảm đó.
Đột nhiên cô rất muốn mở cửa xe xuống tự đi cho rồi, nhưng tiếc là cô không biết Lận Xuyên ở bệnh viện nào.
Đúng vào lúc sắp không nhịn được nổi lên tiếng thì cuối cùng anh ta cũng dừng xe lại trước một tòa nhà hai tầng, sau đó xuống xe dẫn đường đi. Tô Tô cảm thấy con người này là kiểu người chậm chạp, đi đường cũng chậm rì rì. Nhưng mà cô còn có cách nào khác, đi theo thôi.
Lúc này người trong bệnh viện không nhiều, rất nhanh họ đã đi vào một căn phòng đầu tiên tầng một. Sau khi mở cửa, bên trong tương đối yên tĩnh, sau đó đột nhiên vang lên một giọng nói có chút lo lắng:
"Lão Thường, đón được người chưa?”
"Ừm, đón được rồi." Thường Dược Tiến nói xong thì dẫn Tô Tô vào, sau đó nói: "Tôi đi lấy nước cho mọi người."
Nói xong, cũng không biết anh ta làm sao thấy được phích nước nóng mà xách đi rồi.
Tô Tô vội muốn gặp Lận Xuyên nên cũng không nói gì mà trực tiếp đi về phía trước, sau đó nhìn thấy Lận Xuyên đang sửa soạn cái chăn, dường như không muốn cô nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của anh.
Nhưng mà, trời vẫn chưa sáng, trong phòng không bật đèn, muốn nhìn cũng không thấy được.
"Anh không sao chứ?"
Bởi vì không biết anh bị thương ở đâu, cho nên sau khi vào, Tô Tô ngăn cản ý muốn ôm chặt người đàn ông này, ngoan ngoãn đứng một bên quan sát và hỏi. Đôi mắt có chút quen thuộc với bóng tối, và sau đó cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đối phương dường như có chút căng thẳng, nói: "Sao em lai den, kh6ng phai anh kh6ng cho em đến sao?"
"Thế bây giờ em sẽ đi." Tô Tô vừa lo lắng, vừa mong đợi, không dễ gì mới đến được đây, kết quả đối phương lại nói một câu như thế. Cô quay người định đi thì tay cô bị một bàn tay to khác kéo lại, giọng nói gấp gáp của Lận Xuyên vang lên, còn mang chút kỳ quặc:
"Đừng đi, anh muốn nhìn em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.