Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo

Chương 117: Ước lượng một chút

Hoa Hải Đường

09/12/2024

“Ừm” Tô Tô cảm thấy với tính cách của Lận Xuyên, nếu anh muốn nói thì nhất định là chuyện quan trọng gì đấy, vì thế cô đứng bên cạnh anh lắng nghe.

Khi bắt gặp đôi mắt trong veo đó, anh dường như rất lúng túng, rất ngại nói, nhưng không giải thích thì lại không được, vì thế anh nói:

“Là thế này, anh thật sự là bị thương ở chân.”

“Em biết mà, bác sĩ nói rồi”

Là chân, nhưng mà ở chỗ rất gần với vị trí chí mạng. Tô Tô vẫn không biết cụ thể là ở đâu, nhưng mà bác sĩ người ta đã nói như thế thì cô cũng chỉ có thể nghe như vậy.

Mặc dù cô nói như thế nhưng mà ánh mắt vẫn đang tia trong mơ hồ, Lận Xuyên nghĩ ngày tân hôn hôm đó, chỗ nên sờ hai người cũng sờ rồi, chỗ nên xem hai người cũng xem rồi, cho nên anh lấy hết dũng khí nắm lấy tay của Tô Tô, sau đó đưa lên phía trên cùng của chân trái mình và nói:

“Là ở đây, không phải ở đây” Lúc anh nói thì đưa tay của cô chỉ về phía trước, đỏ mặt nói.

Mặt của Tô Tô cũng đỏ bừng, cô vội vàng rút tay nhỏ của mình lại, hoảng hốt nói: “Em, em biết rồi.” Trời ơi, người đàn ông không biết xấu hổ, anh vậy mà lại cầm tay của mình chỉ vào chỗ đó một cách quang minh chính đại, muốn lấy mạng già của cô à, tìm như muốn nhảy ra ngoài.

“Cho nên, em không cần chuẩn bị cẩu kỷ tử đâu, anh không cần tẩm bổ.”

Lận Xuyên nghỉ ngờ nếu như mình còn không nói rõ thì sau này không chừng có khi nào vợ sẽ mang thuốc khác về làm mình tăng xông mất.

Lúc này Tô Tô mới biết tác dụng khác của cẩu kỷ tử, cô không khỏi đỏ mặt nói: “Là, là bác sĩ bảo em mua về tẩm bổ cho anh đấy, chỉ nói là bổ khí bổ huyết, ai biết....nó còn có thể bổ chỗ đó? Anh không muốn uống thì không uống thôi”

Lận Xuyên nhìn nhìn cẩu kỷ tử, rồi lại nhìn cô vợ đỏ mặt đang vê vạt áo, anh nói: “Anh, uống” Nếu như đã là đồ vợ mua cho thì cứ uống thôi, nếu không cô không vui thì phải làm sao.

Tô Tô nghe thấy thì gật gật đầu, bổ khí bổ huyết thì phải phục hồi từ từ, cho nên uống nhiều chút cũng không sai.



Vì thế, táo đỏ và cẩu kỷ tử, Lận Xuyên uống từ sáng đến tối.

Ngoại trừ cơ thể cảm thấy ấm lên thì cũng không có phản ứng gì nữa, nên cứ uống thôi.

Buổi trưa, hai người ăn một bữa ăn thịnh soạn, tổng cộng có hai món, cộng thêm cơm trắng, ăn rất no.

Nhưng mà Lận Xuyên phát hiện cô vợ nhà mình ăn cơm quá ít, ăn như mèo ăn vậy. Lúc trước ở nhà anh đã cảm nhận được, lúc đó là anh cảm thấy cô không muốn giành đồ ăn với người khác hoặc là ở nhà người khác nên không được tự nhiên, nhưng mà lúc chỉ có hai người, anh mới trực quan nhìn ra được cô thật sự ăn không nhiều, chả trách cô gầy như vậy.

Một bữa cơm cũng chỉ có một chén cơm nhỏ, sau đó ăn đồ ăn cũng rất ít, đến nỗi có thể đếm được cô ăn bao nhiêu miếng, anh không khỏi chau mày nói: “Em không thích ăn những món này?”

“Thích ăn chứ.”

Tô Tô cầm hộp cơm đi rửa rồi, lúc quay lại thì nhìn thấy Lận Xuyên đang thất thần nghĩ gì đó.

Nhìn thấy cô bước vào, anh nói: “Lát nữa sẽ có người đến, em đi nghỉ ngơi một lát đi kẻo mệt”

“Em không mệt” Quả thực là có chút mệt rồi, nhưng mà cô không thể để một người bệnh lo lắng được.

“Hay là, em qua giường bên cạnh nghỉ ngơi một lúc” Giường bên cạnh không có ai, có thể để người chăm sóc nằm nghỉ ngơi.

“Thế thì được.”

Tô Tô ăn xong thì hơi buồn ngủ, nhưng mà cô vẫn rất có trách nhiệm, hỏi Lận Xuyên cần những øì.

Trước khi cô đi nghỉ ngơi thì rót nước sẵn cho anh, rửa trái cây lúc nãy mua về, quần áo tất vớ cũng giặt sạch rồi để ở bên nhỏ nước, sau đó cô mới tháo giày năm lên giường và nhắm mắt lại. Không ngờ, rõ ràng là bệnh viện ồn ào như vậy, nhưng rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Gả Cho Anh Lính Xui Xẻo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook