Xuyên Không: Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Chương 114: Bẫy
YunaIto
09/07/2022
( Sắp ngược rồi bà con ơi ????)
Ngày mười lăm tháng Tư, nắng ấm tràn về, bao phủ cả Bình An Thành nguy nga tráng lệ.
Hôm nay tâm tình Đình Nguyệt Hy có vẻ cực tốt, nàng sau khi tiễn Sở Khuynh Hàn đi học xong, liền mang theo Tống Như Quỳnh đến Thượng Lâm uyển.
Chân nàng sau vài hôm cũng đã bớt sưng tấy, có thể đi lại được rồi.
Thượng Lâm uyển phong cảnh thật tươi đẹp, kỳ hoa dị thảo vô cùng nhiều, dãy liễu bên hồ Tương Tư lại càng xanh biếc, mềm mại. Ngoảnh đầu nhìn đi, muôn ngàn hoa sen trắng giữa hồ Tương Tư vừa bắt đầu hé nở, sắc hoa long lanh như ngọc, mịn màng, non nớt vô cùng.
Bỗng từ đâu, truyền đến bên tài nàng một khúc đàn, xen lẫn trong tiếng đàn còn có một giọng nói mờ mờ ảo ảo đang ngâm khúc.
"Bích hà sinh u tuyền,
Triêu nhật diễm thả tiên.
Thu hoa mạo lục thuỷ,
Mật diệp la thanh yên.
Tú sắc phấn tuyệt thế,
Hinh hương thuỳ vị truyền?
Toạ khán phi sương mãn,
Điêu thử hồng phương niên.
Kết căn vị đắc sở,
Nguyện thác hoa trì biên."(*)
Đình Nguyệt Hy chắc chắn đây là giọng của nam nhân, nàng hướng mắt nhìn về phía tiểu đình ở hồ Tương Tư, quả nhiên là có một bạch y nam tử đang ngồi trong tiểu đình ngâm thơ đối ẩm.
Mái tóc màu xám tro đặc biệt đó...
"Nương nương, hình như là Thừa tướng đại nhân a!" Dù sao Thượng Lâm uyển này cũng không nằm trong khuôn viên hậu cung, ngoại thần đương nhiên vẫn có thể đến đây thưởng hoa.
"Chúng ta đi thôi, đừng làm mất nhã hứng của Thừa tướng..."
Đình Nguyệt Hy chưa nói hết câu, thì tiếng đàn đã dừng lại, giọng nói ôn hòa của Quân Tự Phong cất lên: "Hiền phi nương nương nếu đã đến rồi, sao không vào tiểu đình nghỉ chân một lát?"
"Nương nương..." Tống Như Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy, nếu như để người khác bắt gặp, e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Đình Nguyệt Hy.
Đình Nguyệt Hy nghe thấy âm thanh lá cây khô bị giẫm, biết rõ có kẻ theo đuôi, chỉ cười nói: "Thừa tướng đại nhân đã mở lời mời, bổn cung đương nhiên không thể từ chối."
Nàng nói xong, liền vững bước tiến vào trong tiểu đình.
Ngồi xuống ghế đá hoa cương,Đình Nguyệt Hy nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt, cười hỏi: "Chẳng hay ngài mời bổn cung vào đây, là có gì muốn chỉ giáo?"
"Hiền phi nương nương quá lời rồi, hạ thần làm sao dám chỉ giáo nương nương?" Quân Tự Phong cười một tiếng, rót cho nàng một chung rượu, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là trong góc vườn có một kẻ lấp ló nghe trộm, ý đồ bất chính nên hạ thần mới nghĩ ra kế sách này."
Đình Nguyệt Anh nhíu lại mi tâm, chẳng lẽ có kẻ đang muốn vu khống nàng?
Vu khống nàng cùng Thừa tướng ư?
Nực cười thật.
Chi bằng "Tương kế tựu kế" đi.
"Thừa tướng quả là hơn người, bổn cung bái phục." Trong tình cảnh này, nếu nàng ở lại, kẻ kia sẽ chạy đi đồn là nàng có tư tình với ngoại thần, còn nếu nàng đi ngay, cũng sẽ bị đồn thổi là có tật giật mình.
Chi bằng ta ở lại, chơi đùa với các ngươi một lúc. Muốn đồn bao nhiêu các ngươi cứ việc đồn, chỉ cần bản thân ta trong sạch, thì ta càng không sợ miệng lưỡi thế gian.
Đường nào cũng sẽ rơi vào bẫy, vậy thì nàng sẽ rơi vào bẫy quang minh chính đại một chút.
Nghĩ xong, nàng thoải mái đem chung rượu y vừa rót cho mình uống cạn, tửu lượng của nàng xưa nay rất rốt, cũng không hề sợ say.
Tam Bôi Túy nàng còn có thể uống, loại rượu gạo hoa đào cực nhẹ này, so với nàng chẳng khác nào nước lã.
Mắt thấy tên hắc y nhân khi nãy rời đi rồi, Quân Tự Phong mới cười nói: "Muội quả nhiên vẫn như xưa, đầu óc tuy có chút ranh mãnh, nhưng vẫn là một tiểu cô nương tốt." Y nhìn nàng, bắt đầu giả giọng nữ nhân: "Dương Như, Nguyệt Hy, ngày các muội rời phủ của Chinh di Đại tướng quân, muội có biết tỷ đã nhớ các muội cùng thế nào không hả?"
Lời vừa dứt cũng là lúc ly rượu trên tay Đình Nguyệt Hy rơi xuống đất, mà Tống Như Quỳnh đứng bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Quân Tự Phong
Giọng này... giọng nói này... rõ ràng là của A Nhung... A Nhung tỷ tỷ...
"A Nhung!" Đình Nguyệt Hy nhìn vẻ mặt cực kì bình tĩnh của Quân Tự Phong, "Huynh lừa muội?"
Đình Nguyệt Hy ngay cả 'bổn cung' cũng không thèm nói, trực tiếp xưng 'muội' luôn rồi.
"Đâu phải chỉ có một mình huynh lừa muội?" Quân Tự Phong cười nhíu cả mày lại, "Cái tên Cố Minh Lập kia cũng lừa muội mà?"
Sao chỉ trách mình y chứ?
"Cố huynh? Huynh ấy thì lừa muội cái gì kia chứ?"
"Hắn cũng dịch dung mà!" Quân Tự Phong nhìn vẻ mặt cực kì bi phẫn của Đình Nguyệt Hy,quyết định đem mọi chuyện nói ra: "Dung mạo bình thường của hắn rất đẹp nha, hơn thế nữa, hắn làm gì mà là Tiên Phong quan? Hắn là Cửu hoàng thúc của Bệ hạ, là Cửu Vương gia."
Khỏi phải nói Đình Canh y sốc như thế nào, nàng mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa hết đống thông tin vừa tiếp nhận.1
Nếu như người trước mắt là A Nhung, cũng thật may ngày đó nàng chọn ngủ phòng riêng, nếu không...
Chẳng phải sẽ bị y nhìn thấy hết sao?
Nô tỳ dùng phòng chung, khi thay y phục thì cũng chỉ cách nhau một tấm màn mà thôi.
Đình Nguyệt Hy liếc nhìn y một cái, "Vậy năm đó huynh cùng Cố huynh... à không, Cửu Vương gia giả dạng đột nhập vào trong phủ Tướng Quân là có ý đồ gì?"
Một người là Thừa tướng đương triều.
Một người là Vương gia có dòng máu Hoàng thất.
Ở trong phủ của một Tướng quân để làm gì?
"Tất cả chẳng phải đều tại Bệ hạ sao?" Quân Tự Phong vừa nhắc đến chuyện này đã thấy không vui rồi, "Khi không lại đi nghi ngờ Chinh di Đại tướng quân có mưu đồ tạo phản, bắt huynh cùng Cố Minh Lập phải đi điều tra."
"Thế huynh giả thành nữ nhân để làm gì?" Giả thành gia đinh hay hạ nhân chẻ củi cũng được mà?
Quân Tự Phong nhất thời xù lông lên, "Cái này muội không cần quan tâm!"
Chuyện đánh thua nhục nhã như vậy, có chết y cũng không thèm nói ra đâu!
Đình Nguyệt Hy nhìn vẻ mặt y có chút phiếm hồng, cười hỏi: "Có liên quan đến Cửu Vương gia sao?"
"Mới không liên quan đến hắn!" Quân Tự Phong quyết định quay mặt sang hướng, tránh đi ánh nhìn đầy săm soi của nàng.
"A! Thì ra là có liên quan thật!" Đình Nguyệt Hy híp mắt xấu xa nhìn y, sẽ không phải giữa hai người có cái gì đó chứ?
Nếu như giữa bọn họ thật sự có cái gì đó thì đương nhiên là... rất đẹp đôi rồi!
Để nàng xem nào, theo tính tình của Cố Minh Lập - Sở Thần Minh trước kia thì sẽ là phúc hắc ôn nhu công nha, còn vị Thừa tướng trước mặt đây... chắc chắn là yêu nghiệt nữ vương thụ trong truyền thuyết rồi!
Nàng tự khâm phục chính mình a, khi ở hiện đại cày bao nhiêu tiểu thuyết đam mỹ vẫn không đủ, xuyên về cổ đại liền có hẳn một cặp đôi tài sắc vẹn toàn để cho nàng tha hồ tưởng tượng nha!
Cũng may cho Quân Tự Phong không hề biết trong đầu Đình Nguyệt Hy lúc này y đã trở thành một tiểu mỹ thụ siêu cấp nữ vương, nếu biết được, y chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết cho mà xem.
Nàng đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng dưới cầu lại ngắm nàng.
"Bệ hạ, người nhìn xem."
Cách đó không xa, Thục phi dẫn Sở Cửu Khuynh tới đây, chỉ vào hai người ngồi trong tiểu đình đang vui vẻ cười đùa với nhau: "Đó không phải là Hiền phi muội muội sao? Người bên cạnh hình như là..."
Hắc y nhân khi nãy là tai mắt ngầm của Thục phi, đương nhiên tin tức được chuyển tới Linh Thanh cung của nàng ta bằng tốc độ nhanh nhất.
Thục phi cũng dùng tốc độ nhanh nhất dẫn Sở Cửu Khuynh tới Thượng Lâm uyển này.
Hắn nhìn hai người họ ở phía xa.
Khoảng cách khá xa nên không nghe được bọn họ đang nói gì.
Nhưng chỉ cần thấy bọn họ cười đùa vui vẻ, uống rượu đối ẩm với nhau thôi, hắn đã cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, tất cả dấm chua ăn bao nhiêu năm qua đều trào lên cổ họng, chua đến mức hắn không mở miệng nổi.
"Bệ hạ." Thục phi nhìn như trấn an, kỳ thực lại rót thêm dấm chua vào cổ họng hắn, "Hai tuần trước Thừa tướng đại nhân vừa cứu Hiền phi muội muội một mạng, đương nhiên sẽ quen biết nhau. Họ nói chuyện ở nơi công khai thế này, lại có cung nữ bên cạnh, tất nhiên là quang minh chính đại..."
Sở Cửu Khuynh đâu còn tâm trạng nghe nàng ta giải thích, hắn chỉ tin vào những gì mắt thấy: "Nếu là quang minh chính đại, thì nàng cần gì phải mở miệng giải thích?"
Thục phi vội vàng cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần thiếp là sợ người trách lầm Hiền phi muội muội. Dù sao muội ấy cũng còn trẻ, đi sai một bước cũng là chuyện thường tình..."
Sở Cửu Khuynh càng nghe càng tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Đình Nguyệt Hy ở phía xa, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Quân Tự Phong nhìn bóng dáng nam nhân mặc hắc long bào đi xa, nhẹ giọng nói: "Muội thật sự không giải thích với Bệ hạ sao? Nói rằng có người muốn vu khống muội, đây chỉ là muội cùng huynh tương kế tựu kế diễn một vở kịch?"
"Trong lúc Bệ hạ đang tức giận, nếu muội còn chạy đi giải thích, người vẫn sẽ tin muội sao?" Đình Nguyệt Hy uống cạn chung rượu trong tay, "Để chuyện này lắng xuống đã."
"Thật sự có thể lắng xuống? Muội rất có thể sẽ bị thất sủng đó."
Đình Nguyệt Hy chỉ lắc đầu rồi thôi.
Thất sủng cũng được, bị ghẻ lạnh cũng được, nhưng đổi lại, nàng biết rõ, trong lòng hắn có nàng!
Nếu không coi trọng nàng, hắn cần gì phải tức giận? Cần gì phải ghen? Trực tiếp đến đây ban lệnh đày nàng vào lãnh cung vì làm mất uy danh hoàng gia là được rồi, tức giận chi cho tổn hại long thể chứ?
Quân Tự Phong không nói gì thêm, bàn tay tinh xảo tiếp tục đánh đàn, ánh mắt phảng phất nét buồn khó thấy.
Tương lai phía trước thế nào...
Hy Nhi, muội hãy tự mình nắm giữ cho tốt.
...
Quả nhiên, hơn một tháng sau đó, Sở Cửu Khuynh không hề đặt chân đến Phượng Thiên cung nửa bước.
Sáng sớm ngày hai mươi tháng Năm, nàng triệu tập cung nhân Phượng Thiên cung lại, thừa dịp chuyện mình thất sủng chưa kịp lan truyền ra ngoài, nhân lúc trong tay còn sót lại chút quyền lực, điều hết đám người đến nơi khác nhậm chức.
Đại đa số mọi người phó mặc để nàng điều khiển, chỉ có Tống Như Quỳnh, Đàn Diệp Hương cùng Duyên Tuyền nói gì cũng không chịu đi.
Ngay sau đó, Sở Khuynh Hàn đang ngủ trưa cũng bị ôm đến chỗ Thái hậu rồi.
Tống Như Quỳnh bưng đồ ăn tiến vào: "Nương nương, đến giờ dùng bữa rồi."
Trong tẩm cung chỉ có Đình Nguyệt Hy cùng Đàn Diệp Hương và Duyên Tuyền.
Đàn Diệp Hương ánh mắt vô cùng nhạy bén, thoáng cái đã phát hiện điều bất thường, nhìn chằm chằm mặt đối phương: "Như tỷ tỷ, mặt tỷ..."
Khuôn mặt Tống Như Quỳnh thoa một lớp phấn dày, vụn phấn rơi liên tục xuống chỗ nàng vừa đi qua, như một nữ nông dân mới phất sau một đêm, trước giờ không am hiểu việc trang điểm nên đã đem nguyên bột phấn đánh lên mặt.
"Hôm nay trù phòng không nổi lửa nên những món này nô tỳ đi lấy từ Thượng Cung cục." Tống Như Quỳnh bày đồ ăn trước mặt Đình Nguyệt Hy, cúi đầu nói, "Mùa này củ sen rất tươi, còn có cải trường thọ. Tráng miệng thì có bánh nếp này là ngon nhất, lát nữa dùng thiện xong nương nương hãy thử xem."
Đình Nguyệt Hy nhìn Tống Như Quỳnh chăm chú: "Ngươi ngồi xuống ăn cùng ta đi."
Chỉ còn có mấy nữ nhân cùng nhau, nàng cũng không nhất thiết phải xưng 'bổn cung' làm gì.
Tống Như Quỳnh sợ nàng phát hiện ra manh mối nên đâu chịu ở lại, lập tức từ chối: "Dù bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta nhưng vẫn không thể làm trái quy củ được. Nô tỳ sẽ xuống dưới ăn chung với bọn họ."
Nàng ta vội vàng rời đi, lưu lại Đình Nguyệt Hy với đôi đũa trong tay không nhúc nhích, thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn đến xuất thần.
Lúc chạng vạng, Đàn Diệp Hương từ bên ngoài lặng lẽ tiến vào: "Nương nương, nô tỳ đã hỏi thăm được rồi."
Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, thực tế đồ ăn lúc trưa cũng chẳng được động miếng nào, tâm sự chất chứa trong lòng Đình Nguyệt Hy làm nàng không có khẩu vị, quay đầu nhìn Đàn Diệp Hương: "Nói đi."
"Vâng." Đàn Diệp Hương trả lời, "Hôm nay Như tỷ tỷ ra ngoài bị Thư Chiêu dung hung hăng gây khó dễ, tay bị thương, trên mặt cũng bị rạch chảy máu..."
"...Thư Chiêu dung, mới tấn phong được hai hôm liền không xem ta ra gì rồi?" Đình Nguyệt Hy lẩm nhẩm, chợt cười nói châm chọc, "Ta không trêu chọc người khác, người khác cũng đến trêu chọc ta?"
Nàng đâu phải người dễ áp bức như vậy?
Nàng có thể lợi dụng quyền lực của Thiên hoàng cùng Hoàng hậu để trả thù Lệ Tiệp dư, cũng có thể khiến một Quý phi được sủng ái bậc nhất hậu cung như Mai tần sa cơ thất thế.
Nàng chính là loại nữ nhân có thù tất báo, nhưng hết lần này tới lần khác, thường xuyên có người quên điều đó.
Hết chương 114.
(*) Bài thơ "Phù dung" (芙蓉) của Lý Bạch (chữ Hán: 李白; 701[1] – 762), tự Thái Bạch (太白), hiệu Thanh Liên cư sĩ (青莲居士), là một trong những nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung. (wikipedia.org)
Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa đăng tại Thivien.net:
Suối ẩn trong sen ngọc,
Trời sớm sáng lại tươi.
Hoa thu lồng nước biếc,
Khói xanh cuộn lá dày.
Màu phấn xưng tuyệt thế,
Lưu hương có bởi ai?
Ngồi ngắm sương giăng khắp,
E hương sắc tàn phai.
Nếu được thành cây cỏ,
Nguyện bén rễ nơi này.
Ngày mười lăm tháng Tư, nắng ấm tràn về, bao phủ cả Bình An Thành nguy nga tráng lệ.
Hôm nay tâm tình Đình Nguyệt Hy có vẻ cực tốt, nàng sau khi tiễn Sở Khuynh Hàn đi học xong, liền mang theo Tống Như Quỳnh đến Thượng Lâm uyển.
Chân nàng sau vài hôm cũng đã bớt sưng tấy, có thể đi lại được rồi.
Thượng Lâm uyển phong cảnh thật tươi đẹp, kỳ hoa dị thảo vô cùng nhiều, dãy liễu bên hồ Tương Tư lại càng xanh biếc, mềm mại. Ngoảnh đầu nhìn đi, muôn ngàn hoa sen trắng giữa hồ Tương Tư vừa bắt đầu hé nở, sắc hoa long lanh như ngọc, mịn màng, non nớt vô cùng.
Bỗng từ đâu, truyền đến bên tài nàng một khúc đàn, xen lẫn trong tiếng đàn còn có một giọng nói mờ mờ ảo ảo đang ngâm khúc.
"Bích hà sinh u tuyền,
Triêu nhật diễm thả tiên.
Thu hoa mạo lục thuỷ,
Mật diệp la thanh yên.
Tú sắc phấn tuyệt thế,
Hinh hương thuỳ vị truyền?
Toạ khán phi sương mãn,
Điêu thử hồng phương niên.
Kết căn vị đắc sở,
Nguyện thác hoa trì biên."(*)
Đình Nguyệt Hy chắc chắn đây là giọng của nam nhân, nàng hướng mắt nhìn về phía tiểu đình ở hồ Tương Tư, quả nhiên là có một bạch y nam tử đang ngồi trong tiểu đình ngâm thơ đối ẩm.
Mái tóc màu xám tro đặc biệt đó...
"Nương nương, hình như là Thừa tướng đại nhân a!" Dù sao Thượng Lâm uyển này cũng không nằm trong khuôn viên hậu cung, ngoại thần đương nhiên vẫn có thể đến đây thưởng hoa.
"Chúng ta đi thôi, đừng làm mất nhã hứng của Thừa tướng..."
Đình Nguyệt Hy chưa nói hết câu, thì tiếng đàn đã dừng lại, giọng nói ôn hòa của Quân Tự Phong cất lên: "Hiền phi nương nương nếu đã đến rồi, sao không vào tiểu đình nghỉ chân một lát?"
"Nương nương..." Tống Như Quỳnh lắc đầu nguầy nguậy, nếu như để người khác bắt gặp, e là sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Đình Nguyệt Hy.
Đình Nguyệt Hy nghe thấy âm thanh lá cây khô bị giẫm, biết rõ có kẻ theo đuôi, chỉ cười nói: "Thừa tướng đại nhân đã mở lời mời, bổn cung đương nhiên không thể từ chối."
Nàng nói xong, liền vững bước tiến vào trong tiểu đình.
Ngồi xuống ghế đá hoa cương,Đình Nguyệt Hy nhìn nam nhân tuấn mỹ trước mặt, cười hỏi: "Chẳng hay ngài mời bổn cung vào đây, là có gì muốn chỉ giáo?"
"Hiền phi nương nương quá lời rồi, hạ thần làm sao dám chỉ giáo nương nương?" Quân Tự Phong cười một tiếng, rót cho nàng một chung rượu, nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là trong góc vườn có một kẻ lấp ló nghe trộm, ý đồ bất chính nên hạ thần mới nghĩ ra kế sách này."
Đình Nguyệt Anh nhíu lại mi tâm, chẳng lẽ có kẻ đang muốn vu khống nàng?
Vu khống nàng cùng Thừa tướng ư?
Nực cười thật.
Chi bằng "Tương kế tựu kế" đi.
"Thừa tướng quả là hơn người, bổn cung bái phục." Trong tình cảnh này, nếu nàng ở lại, kẻ kia sẽ chạy đi đồn là nàng có tư tình với ngoại thần, còn nếu nàng đi ngay, cũng sẽ bị đồn thổi là có tật giật mình.
Chi bằng ta ở lại, chơi đùa với các ngươi một lúc. Muốn đồn bao nhiêu các ngươi cứ việc đồn, chỉ cần bản thân ta trong sạch, thì ta càng không sợ miệng lưỡi thế gian.
Đường nào cũng sẽ rơi vào bẫy, vậy thì nàng sẽ rơi vào bẫy quang minh chính đại một chút.
Nghĩ xong, nàng thoải mái đem chung rượu y vừa rót cho mình uống cạn, tửu lượng của nàng xưa nay rất rốt, cũng không hề sợ say.
Tam Bôi Túy nàng còn có thể uống, loại rượu gạo hoa đào cực nhẹ này, so với nàng chẳng khác nào nước lã.
Mắt thấy tên hắc y nhân khi nãy rời đi rồi, Quân Tự Phong mới cười nói: "Muội quả nhiên vẫn như xưa, đầu óc tuy có chút ranh mãnh, nhưng vẫn là một tiểu cô nương tốt." Y nhìn nàng, bắt đầu giả giọng nữ nhân: "Dương Như, Nguyệt Hy, ngày các muội rời phủ của Chinh di Đại tướng quân, muội có biết tỷ đã nhớ các muội cùng thế nào không hả?"
Lời vừa dứt cũng là lúc ly rượu trên tay Đình Nguyệt Hy rơi xuống đất, mà Tống Như Quỳnh đứng bên cạnh cũng tròn mắt nhìn Quân Tự Phong
Giọng này... giọng nói này... rõ ràng là của A Nhung... A Nhung tỷ tỷ...
"A Nhung!" Đình Nguyệt Hy nhìn vẻ mặt cực kì bình tĩnh của Quân Tự Phong, "Huynh lừa muội?"
Đình Nguyệt Hy ngay cả 'bổn cung' cũng không thèm nói, trực tiếp xưng 'muội' luôn rồi.
"Đâu phải chỉ có một mình huynh lừa muội?" Quân Tự Phong cười nhíu cả mày lại, "Cái tên Cố Minh Lập kia cũng lừa muội mà?"
Sao chỉ trách mình y chứ?
"Cố huynh? Huynh ấy thì lừa muội cái gì kia chứ?"
"Hắn cũng dịch dung mà!" Quân Tự Phong nhìn vẻ mặt cực kì bi phẫn của Đình Nguyệt Hy,quyết định đem mọi chuyện nói ra: "Dung mạo bình thường của hắn rất đẹp nha, hơn thế nữa, hắn làm gì mà là Tiên Phong quan? Hắn là Cửu hoàng thúc của Bệ hạ, là Cửu Vương gia."
Khỏi phải nói Đình Canh y sốc như thế nào, nàng mất một khoảng thời gian mới có thể tiêu hóa hết đống thông tin vừa tiếp nhận.1
Nếu như người trước mắt là A Nhung, cũng thật may ngày đó nàng chọn ngủ phòng riêng, nếu không...
Chẳng phải sẽ bị y nhìn thấy hết sao?
Nô tỳ dùng phòng chung, khi thay y phục thì cũng chỉ cách nhau một tấm màn mà thôi.
Đình Nguyệt Hy liếc nhìn y một cái, "Vậy năm đó huynh cùng Cố huynh... à không, Cửu Vương gia giả dạng đột nhập vào trong phủ Tướng Quân là có ý đồ gì?"
Một người là Thừa tướng đương triều.
Một người là Vương gia có dòng máu Hoàng thất.
Ở trong phủ của một Tướng quân để làm gì?
"Tất cả chẳng phải đều tại Bệ hạ sao?" Quân Tự Phong vừa nhắc đến chuyện này đã thấy không vui rồi, "Khi không lại đi nghi ngờ Chinh di Đại tướng quân có mưu đồ tạo phản, bắt huynh cùng Cố Minh Lập phải đi điều tra."
"Thế huynh giả thành nữ nhân để làm gì?" Giả thành gia đinh hay hạ nhân chẻ củi cũng được mà?
Quân Tự Phong nhất thời xù lông lên, "Cái này muội không cần quan tâm!"
Chuyện đánh thua nhục nhã như vậy, có chết y cũng không thèm nói ra đâu!
Đình Nguyệt Hy nhìn vẻ mặt y có chút phiếm hồng, cười hỏi: "Có liên quan đến Cửu Vương gia sao?"
"Mới không liên quan đến hắn!" Quân Tự Phong quyết định quay mặt sang hướng, tránh đi ánh nhìn đầy săm soi của nàng.
"A! Thì ra là có liên quan thật!" Đình Nguyệt Hy híp mắt xấu xa nhìn y, sẽ không phải giữa hai người có cái gì đó chứ?
Nếu như giữa bọn họ thật sự có cái gì đó thì đương nhiên là... rất đẹp đôi rồi!
Để nàng xem nào, theo tính tình của Cố Minh Lập - Sở Thần Minh trước kia thì sẽ là phúc hắc ôn nhu công nha, còn vị Thừa tướng trước mặt đây... chắc chắn là yêu nghiệt nữ vương thụ trong truyền thuyết rồi!
Nàng tự khâm phục chính mình a, khi ở hiện đại cày bao nhiêu tiểu thuyết đam mỹ vẫn không đủ, xuyên về cổ đại liền có hẳn một cặp đôi tài sắc vẹn toàn để cho nàng tha hồ tưởng tượng nha!
Cũng may cho Quân Tự Phong không hề biết trong đầu Đình Nguyệt Hy lúc này y đã trở thành một tiểu mỹ thụ siêu cấp nữ vương, nếu biết được, y chắc chắn sẽ tức đến thổ huyết cho mà xem.
Nàng đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng dưới cầu lại ngắm nàng.
"Bệ hạ, người nhìn xem."
Cách đó không xa, Thục phi dẫn Sở Cửu Khuynh tới đây, chỉ vào hai người ngồi trong tiểu đình đang vui vẻ cười đùa với nhau: "Đó không phải là Hiền phi muội muội sao? Người bên cạnh hình như là..."
Hắc y nhân khi nãy là tai mắt ngầm của Thục phi, đương nhiên tin tức được chuyển tới Linh Thanh cung của nàng ta bằng tốc độ nhanh nhất.
Thục phi cũng dùng tốc độ nhanh nhất dẫn Sở Cửu Khuynh tới Thượng Lâm uyển này.
Hắn nhìn hai người họ ở phía xa.
Khoảng cách khá xa nên không nghe được bọn họ đang nói gì.
Nhưng chỉ cần thấy bọn họ cười đùa vui vẻ, uống rượu đối ẩm với nhau thôi, hắn đã cảm thấy lồng ngực rất khó chịu, tất cả dấm chua ăn bao nhiêu năm qua đều trào lên cổ họng, chua đến mức hắn không mở miệng nổi.
"Bệ hạ." Thục phi nhìn như trấn an, kỳ thực lại rót thêm dấm chua vào cổ họng hắn, "Hai tuần trước Thừa tướng đại nhân vừa cứu Hiền phi muội muội một mạng, đương nhiên sẽ quen biết nhau. Họ nói chuyện ở nơi công khai thế này, lại có cung nữ bên cạnh, tất nhiên là quang minh chính đại..."
Sở Cửu Khuynh đâu còn tâm trạng nghe nàng ta giải thích, hắn chỉ tin vào những gì mắt thấy: "Nếu là quang minh chính đại, thì nàng cần gì phải mở miệng giải thích?"
Thục phi vội vàng cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần thiếp là sợ người trách lầm Hiền phi muội muội. Dù sao muội ấy cũng còn trẻ, đi sai một bước cũng là chuyện thường tình..."
Sở Cửu Khuynh càng nghe càng tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Đình Nguyệt Hy ở phía xa, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Quân Tự Phong nhìn bóng dáng nam nhân mặc hắc long bào đi xa, nhẹ giọng nói: "Muội thật sự không giải thích với Bệ hạ sao? Nói rằng có người muốn vu khống muội, đây chỉ là muội cùng huynh tương kế tựu kế diễn một vở kịch?"
"Trong lúc Bệ hạ đang tức giận, nếu muội còn chạy đi giải thích, người vẫn sẽ tin muội sao?" Đình Nguyệt Hy uống cạn chung rượu trong tay, "Để chuyện này lắng xuống đã."
"Thật sự có thể lắng xuống? Muội rất có thể sẽ bị thất sủng đó."
Đình Nguyệt Hy chỉ lắc đầu rồi thôi.
Thất sủng cũng được, bị ghẻ lạnh cũng được, nhưng đổi lại, nàng biết rõ, trong lòng hắn có nàng!
Nếu không coi trọng nàng, hắn cần gì phải tức giận? Cần gì phải ghen? Trực tiếp đến đây ban lệnh đày nàng vào lãnh cung vì làm mất uy danh hoàng gia là được rồi, tức giận chi cho tổn hại long thể chứ?
Quân Tự Phong không nói gì thêm, bàn tay tinh xảo tiếp tục đánh đàn, ánh mắt phảng phất nét buồn khó thấy.
Tương lai phía trước thế nào...
Hy Nhi, muội hãy tự mình nắm giữ cho tốt.
...
Quả nhiên, hơn một tháng sau đó, Sở Cửu Khuynh không hề đặt chân đến Phượng Thiên cung nửa bước.
Sáng sớm ngày hai mươi tháng Năm, nàng triệu tập cung nhân Phượng Thiên cung lại, thừa dịp chuyện mình thất sủng chưa kịp lan truyền ra ngoài, nhân lúc trong tay còn sót lại chút quyền lực, điều hết đám người đến nơi khác nhậm chức.
Đại đa số mọi người phó mặc để nàng điều khiển, chỉ có Tống Như Quỳnh, Đàn Diệp Hương cùng Duyên Tuyền nói gì cũng không chịu đi.
Ngay sau đó, Sở Khuynh Hàn đang ngủ trưa cũng bị ôm đến chỗ Thái hậu rồi.
Tống Như Quỳnh bưng đồ ăn tiến vào: "Nương nương, đến giờ dùng bữa rồi."
Trong tẩm cung chỉ có Đình Nguyệt Hy cùng Đàn Diệp Hương và Duyên Tuyền.
Đàn Diệp Hương ánh mắt vô cùng nhạy bén, thoáng cái đã phát hiện điều bất thường, nhìn chằm chằm mặt đối phương: "Như tỷ tỷ, mặt tỷ..."
Khuôn mặt Tống Như Quỳnh thoa một lớp phấn dày, vụn phấn rơi liên tục xuống chỗ nàng vừa đi qua, như một nữ nông dân mới phất sau một đêm, trước giờ không am hiểu việc trang điểm nên đã đem nguyên bột phấn đánh lên mặt.
"Hôm nay trù phòng không nổi lửa nên những món này nô tỳ đi lấy từ Thượng Cung cục." Tống Như Quỳnh bày đồ ăn trước mặt Đình Nguyệt Hy, cúi đầu nói, "Mùa này củ sen rất tươi, còn có cải trường thọ. Tráng miệng thì có bánh nếp này là ngon nhất, lát nữa dùng thiện xong nương nương hãy thử xem."
Đình Nguyệt Hy nhìn Tống Như Quỳnh chăm chú: "Ngươi ngồi xuống ăn cùng ta đi."
Chỉ còn có mấy nữ nhân cùng nhau, nàng cũng không nhất thiết phải xưng 'bổn cung' làm gì.
Tống Như Quỳnh sợ nàng phát hiện ra manh mối nên đâu chịu ở lại, lập tức từ chối: "Dù bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta nhưng vẫn không thể làm trái quy củ được. Nô tỳ sẽ xuống dưới ăn chung với bọn họ."
Nàng ta vội vàng rời đi, lưu lại Đình Nguyệt Hy với đôi đũa trong tay không nhúc nhích, thẫn thờ nhìn bàn đồ ăn đến xuất thần.
Lúc chạng vạng, Đàn Diệp Hương từ bên ngoài lặng lẽ tiến vào: "Nương nương, nô tỳ đã hỏi thăm được rồi."
Thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, thực tế đồ ăn lúc trưa cũng chẳng được động miếng nào, tâm sự chất chứa trong lòng Đình Nguyệt Hy làm nàng không có khẩu vị, quay đầu nhìn Đàn Diệp Hương: "Nói đi."
"Vâng." Đàn Diệp Hương trả lời, "Hôm nay Như tỷ tỷ ra ngoài bị Thư Chiêu dung hung hăng gây khó dễ, tay bị thương, trên mặt cũng bị rạch chảy máu..."
"...Thư Chiêu dung, mới tấn phong được hai hôm liền không xem ta ra gì rồi?" Đình Nguyệt Hy lẩm nhẩm, chợt cười nói châm chọc, "Ta không trêu chọc người khác, người khác cũng đến trêu chọc ta?"
Nàng đâu phải người dễ áp bức như vậy?
Nàng có thể lợi dụng quyền lực của Thiên hoàng cùng Hoàng hậu để trả thù Lệ Tiệp dư, cũng có thể khiến một Quý phi được sủng ái bậc nhất hậu cung như Mai tần sa cơ thất thế.
Nàng chính là loại nữ nhân có thù tất báo, nhưng hết lần này tới lần khác, thường xuyên có người quên điều đó.
Hết chương 114.
(*) Bài thơ "Phù dung" (芙蓉) của Lý Bạch (chữ Hán: 李白; 701[1] – 762), tự Thái Bạch (太白), hiệu Thanh Liên cư sĩ (青莲居士), là một trong những nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung. (wikipedia.org)
Bản dịch thơ của Điệp Luyến Hoa đăng tại Thivien.net:
Suối ẩn trong sen ngọc,
Trời sớm sáng lại tươi.
Hoa thu lồng nước biếc,
Khói xanh cuộn lá dày.
Màu phấn xưng tuyệt thế,
Lưu hương có bởi ai?
Ngồi ngắm sương giăng khắp,
E hương sắc tàn phai.
Nếu được thành cây cỏ,
Nguyện bén rễ nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.