Xuyên Không: Hoàng Đế! Hãy Mau Quy Phục Ta!
Chương 73: Mai Quý Phi Thất Sủng
YunaIto
09/07/2022
Nghe tin Sở Cửu Khuynh và Hoàng hậu từ Thiên Đàn trở về Hoàng cung sau năm ngày đi kính lễ, chúng phi tần đều cho rằng Mai Quý phi sẽ bị Sở Cửu Khuynh quở trách thật nặng vì đã gây chuyện với Hiền Dung hoa lẫn Liễu Quý tần, thì bất ngờ thay, lại có tin truyền đến từ Kính Sự phòng, tối nay Sở Cửu Khuynh lật thẻ bài của Mai Quý phi, trong một chốc, tất cả đều chờ để cười nhạo Đình Nguyệt Hy cùng Triều Nhã Miên một phen.
Bóng đêm tràn ngập hậu cung, phủ lên khắp nơi một cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ và kì dị.
Khi mà tất cả mọi người dần chìm vào cơn mơ thì trong Nhu Phúc cung của Mai Quý phi đèn nến vẫn sáng trưng như ban ngày, thị vệ gác cổng ban đêm mơ hồ nghe được có tiếng vật gì đó bị rơi vỡ từ bên trong vọng ra, không lâu sau liền thấy Sở Cửu Khuynh vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng bước ra khỏi cung.
Chuyện lớn như vậy, không cần đợi đến sáng hôm sau thì chúng phi tần đều đã biết, đêm đó khi nghe tin, Đình Nguyệt Hy đang nửa ngồi nửa nằm trên giường thêu khăn tay, vẻ mặt không có nửa điểm tò mò.
"Chủ tử, không biết Quý phi nương nương thực ra đã làm gì? Lại có thể khiến cho Bệ hạ nổi giận nửa đêm rời khỏi Nhu Phúc cung như vậy?" Tống Như Quỳnh châm thêm một ngọn nến giúp cho tẩm điện sáng thêm một chút, như thế khi Đình Nguyệt Hy thêu thùa sẽ không sợ ảnh hưởng đến đôi nhãn châu xinh đẹp màu lục bảo của nàng.
"Gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi." Đình Nguyệt Hy cười lạnh, ánh mắt vẫn vô cùng chú tâm vào khăn thêu đôi uyên ương trên tay, "Khuya rồi, các ngươi cũng mau lui xuống nghỉ ngơi đi, ta thêu xong chiếc khăn này sẽ đi ngủ ngay."
"Chủ tử, ngươi còn chưa ngủ, sao tỳ dám nghỉ ngơi trước chứ?" Tống Như Quỳnh thay một ít trầm hương khác, hương thơm dịu dàng thanh thoát, rất thích hợp trong việc an thần.
Đình Nguyệt Hy buông khăn thêu trên tay xuống, "Ta liền đi ngủ, có được chưa?"
Dứt lời, nàng nằm xuống giường, thoải mái nhắm mắt lại.
Tống Như Quỳnh buông màn xuống cho nàng, sau đó mới tắt hết nến trong phòng rồi lui ra ngoài.
...
Ngày hôm sau, có một đạo thánh chỉ truyền từ Long Thần điện đến khắp hậu cung.
"Mai Quý phi Ngạn Tuyết Tình nhiều năm trôi qua vẫn không thể sinh cho trẫm một hoàng tử, tính tình trời sinh hẹp hòi, thật không có đức đứng ở phân vị Quý phi, trẫm hiện tại đang rất thất vọng, nay tước đoạt phân vị tòng nhất phẩm Quý phi của Mai Quý phi cùng quyền giải quyết mọi chuyện trong lục cung, nhưng ghi nhớ công nàng hầu hạ nhiều năm, phong làm chính ngũ phẩm Mai tần, ngay trong ngày chuyển khỏi Nhu Phúc cung, dời đến ngự tại U Lan điện thuộc Linh Thanh cung, giao lại Nhị công chúa cho Nguyên phi nuôi dưỡng, sau này không có chiếu không được phép triệu kiến."
Một người ở phân vị Quý phi bị Thiên hoàng trách cứ là không có đức làm Quý phi, e rằng cả đời này cũng đừng si tâm vọng tưởng tới phân vị ấy nữa.
Vu Tả đọc thánh chỉ này ngay trong lúc chúng phi tần đang thỉnh an Hoàng hậu tại Phượng Nghi cung, Mai tần nghe xong liền ngã hẳn từ trên ghế cạnh Hoàng hậu xuống đất.
Hắn dâng chiếu chỉ đến trước mặt Mai tần, sau đó lại nói thêm: "Bên cạnh việc ban thánh chỉ, Bệ hạ còn có khẩu dụ, Mai tần nương nương có thói ganh ghét phi tần trong hậu cung, lợi dụng chức quyền ngang tàng hống hách, dám tự tiện phạt phi tử quỳ dưới trời nắng gay gắt, xét thấy chính là lòng dạ âm hiểm hơn cả rắn rết, từ nay về sau, mỗi ngày vào lúc chính ngọ, Mai tần đều phải ra sân trước U Lan điện chịu phạt quỳ hai canh giờ!"
Mai tần vẫn ngồi thẫn thờ trên sàn lót thảm gấm, không biết có nghe lọt tai Vu Tả nói gì hay không, nhưng nàng ta ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Hoàng hậu nhìn Mai tần ngày xưa cao ngạo biết bao nhiêu, nay lại thê thảm nhường này, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc.
Nàng ta sau hơn một tháng ốm nặng đã biết kiên nhẫn hơn rồi, đối với Mai tần đầu óc thiển cận này cũng không còn gì để nói.
Chọc vào phi tần đang đắc sủng chẳng khác nào đem đầu mình đặt dưới lưỡi kiếm đâu cơ chứ?
Chưa kể đến, trên triều Sở Cửu Khuynh vốn đã có đôi chút bất mãn với Thái sư, nay Mai tần lại ngang nhiên gây chuyện với Hiền Dung hoa, Sở Cửu Khuynh nhân cơ hội này liền mang nàng ta ném ra khỏi phân vị Quý phi, tiện thể cũng cho Thái sư một cái cảnh cáo. Nàng Mai tần này đầu óc quá kém, rơi xuống nước ấy cũng chẳng oan.
Hoàng hậu nàng đã từng ngu ngốc đi chọc phải ổ kiến lửa Hiền Dung hoa đó một lần, tuyệt sẽ không dám sai phạm thêm lần nữa.
"Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ đã truyền xong, hạ thần xin phép cáo lui." Vu Tả chắp tay trước mặt, kính cẩn xin lui.
Mắt thấy trên tay hắn còn có thêm hai đạo thánh chỉ nữa, Hoàng hậu suy nghĩ một lát liền hiểu ra sự tình, không làm khó hắn nữa, gật đầu đồng ý cho lui.
Hoàng hậu nhìn phi tần khắp phòng một lượt, lại liếc qua Mai tần đang thơ thẫn ngồi trên đất, nói: "Thánh chỉ đã tuyên xong, bổn cung cũng mệt rồi, các vị muội muội mau hồi cung đi thôi."
Các phi tần ngoan ngoãn lui ra ngoài, ngay cả Mai tần đang tái nhợt mặt mày cũng chầm chậm ra về.
Ra đến bên ngoài Phượng Nghi cung, Mai tần cảm nhận được ánh mắt giễu cợt từ bốn phía bắn lên mình.
Chưa bao giờ...
Chưa bao giờ nàng ta phải chịu nổi nhục nhã lớn đến nhường này...
Ngày trước cao ngạo trên chín tầng mây...
Một khắc sa cơ liền rơi xuống vực sâu vạn trượng...
Cả đời này, Mai tần cũng đừng mong ngóc đầu lên được nữa...
...
Vạn Hoa cung – Đào Viên điện.
Đình Nguyệt Hy còn đang mặc y phục thì Đàn Diệp Hương đã vội vã chạy vào trong tẩm điện của nàng.
"Chủ tử, Vu thị vệ đến truyền thánh chỉ của Bệ hạ, mời người thay cung trang chỉnh tề để ra lĩnh chỉ!"
Thánh chỉ?
"Chủ tử, sẽ không phải người được tấn phong đó chứ?" Tống Như Quỳnh vui vẻ đem ngoại bào của nàng cởi ra, sau đó lại mặc cung trang lên cho nàng.
Đình Nguyệt Hy không nói gì, thay cung trang, trang điểm theo đúng quy củ rồi mới từng bước chậm rãi tiến đến chính điện.
Vu Tả vừa thấy nàng bước vào trong chính điện liền cúi người hành lễ, sau đó hắn mới đứng thẳng người dậy, mở ra một đạo thánh chỉ màu vàng sáng cầm trên tay, trầm giọng nói: "Chính lục phẩm Hiền Dung hoa Đào Viên điện Đình Nguyệt Hy tiếp chỉ!"
Thanh âm rơi xuống, Đình Nguyệt Hy không lấy một chút gấp gáp quỳ trên đất, chống tay dập đầu xuống thấp, nhẹ nhàng thưa: "Thần thiếp Hiền Dung hoa Đình Nguyệt Hy xin tiếp chỉ!"
"Chính lục phẩm Hiền Dung hoa Đình Nguyệt Hy hiền lương thục đức, tướng mạo đoan trang, từ khi tiến cung tới nay khiến trẫm rất hài lòng, xét thấy cử chỉ cùng phẩm hạnh đều xứng đáng với bốn chữ 'hiền lương thục đức', nay trẫm quyết định giữ nguyên phong hào, đặc biệt tấn phong lên tòng tứ phẩm Hiền tần."
"Thần thiếp xin cảm tạ long ân của Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Đình Nguyệt Hy hành đại lễ tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ tấn phong từ tay Vu Tả.
"Hiền tần nương nương xin hãy đứng dậy. Năm ngày nữa là ngày tốt, lúc đó Thượng Nghi cục sẽ tổ chức đại điển phong phi cho nương nương."Vu Tả bất chợt vỗ tay hai cái, tức khắc từ bên ngoài có hai thị vệ ở Long Thần điện mang theo một tấm biển được đề bốn chữ: 'hiền lương thục đức' tiến vào, nét chữ cứng cáp nhưng không kém phần mềm dẻo, uốn lượn như phượng múa rồng bay, "Hiền tần nương nương, đây chính là ngự bút của Bệ hạ, từ hôm nay về sau người chính thức là chủ của Vạn Hoa cung."
"Thần thiếp xin tạ ơn Bệ hạ ban tặng ngự bút." Đình Nguyệt Hy nhún nhẹ người, thanh âm thanh thoát mềm mại dịu dàng.
"Thánh chỉ đã tuyên xong, hạ thần xin phép cáo lui." Vu Tả lần nữa đối nàng hành lễ, sau đó lập tức rời khỏi Vạn Hoa cung.
"Xin chúc mừng nương nương!" Cả Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương đều đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng.
Đình Nguyệt Hy thở dài, "Các ngươi mau đứng lên đi."
Tống Như Quỳnh thấy vẻ mặt Đình Nguyệt Hy không có lấy một chút vui vẻ, khó hiểu hỏi: "Nương nương, người không thấy vui sao?"
Đình Nguyệt Hy đặt đạo thánh chỉ kia lên bàn, "Vui thì có vui, nhưng kể từ hôm nay ta phải hằng ngày đến thỉnh an Hoàng hậu, cùng một đám nữ nhân thêu dệt nên bức tranh tình tỷ muội thắm thiết, cảm thấy chẳng có gì hứng thú."
"Chủ tử... à không... nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, nếu bọn họ muốn chơi đùa, chúng ta liền chiều theo ý họ là được rồi." Đàn Diệp Hương ở một bên bóp vai cho nàng, cười không khép miệng lại được, "Nương nương sau này cũng nên đổi cách xưng hô rồi, không thể tự xưng 'ta' được nữa."
"Ừm, ta... bổn cung biết rồi." Đình Nguyệt Hy vẫn cảm thấy xưng hô như vậy không tiện cho lắm, dứt khoát nói: "Hai người các ngươi sai cung nhân sang bên kia quét tước dọn dẹp lại một lát, chúng ta phải chuyển sang điện chính bên kia rồi."
"Vâng, thưa nương nương."
Khoảng một canh giờ sau, trong hậu cung truyền ra tin tức: Hiền Dung hoa Đào Viên điện được tấn phong thành tòng tứ phẩm Hiền tần, ngay cả Liễu Quý tần Thụy Du cung cũng được tấn phong thành tòng tam phẩm Liễu Thục dung!
Tin tức này vừa truyền ra, chúng phi tần ngày trước bị Mai tần chèn ép liền hả hê một trận ra trò.
Hậu cung là như thế, sóng gió vĩnh viễn không ngừng, chưa đến phút cuối thì chưa biết được ai thắng ai thua. Mấy ngày trước khi còn là Mai Quý phi, nàng ta có thể tùy ý xử phạt Hiền Dung hoa, nhưng hôm nay lại có một sự chênh lệch nho nhỏ.
Nàng ta nay chỉ còn là một chính ngũ phẩm Mai tần, nhưng Hiền Dung hoa đã được tấn phong làm tòng tứ phẩm Hiền tần, sau này mỗi khi gặp Đình Nguyệt Hy, Mai tần đều phải quỳ gối hành lễ dưới chân nàng rồi.
Đều là tần, nhưng phong hào có quý hay không thì lại là chuyện khác.
Mai tần từ một phi tử thuộc tòng nhất phẩm rơi xuống chính ngũ phẩm, hạ liền mấy cấp, đều là Tần nhưng lại thua Hiền tần một cấp bậc, hành động này của Sở Cửu Khuynh quả là tàn nhẫn vô tình.
...
Phượng Nghi cung.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói nô tài ở Long Thần điện mang đến một tấm biển với bốn chữ 'hiền đức độ lượng' do đích thân Bệ hạ viết tặng tới chỗ Hiền Dung... Hiền tần rồi ạ." Lãng Nhạ từ ngoài cửa bước vào nói khẽ bên tai Hoàng hậu Yến Tri Diệu.
Yến Tri Diệu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức nở ra một nụ cười đầy thê lương: "Nếu nàng ta đã được ân sủng như vậy, Phượng Nghi của chúng ta cũng nên chuẩn bị lễ vật đưa tới mới phải."
Lãng Nhạ nghe Hoàng hậu nói thế, liền cúi đầu lui ra ngoài.
...
Màn đêm dần buông xuống, trong hoàng cung đều được thắp đèn lồng cùng ánh nến.
Vạn Hoa cung.
Đình Nguyệt Hy vừa dọn sang tẩm cung mới ở nên đâm ra vẫn chưa thích nghi lắm, nàng ngồi trên bàn trải giấy ra, bắt đầu vẽ tranh.
Tống Như Quỳnh đứng ở bên cạnh giúp nàng mài mực.
Vẽ từ tranh sơn thủy hữu tình đến đại dương bao la bát ngát, lại đến khóm trúc xanh tươi, mẫu đơn quý phái,...
Sau đó lại bắt đầu cảm thấy chán.
Chuyển sang vẽ vịt Donald, kế tiếp liền lôi hết cả dòng họ nhà mèo từ Doraemon đến Tom, Kitty, Chi, Meowth, Cheshire, Garfield và cả Oggy đều mang ra vẽ hết một lượt.1
Tống Như Quỳnh giật giật khóe môi, ban nãy nương nương nhà nàng còn vẽ tranh sơn thủy hữu tình, cảnh sắc lay động lòng người, bây giờ không biết là đang quậy cái gì?
Nàng còn đang vẽ hăng say, bên ngoài bỗng dưng lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo quen thuộc của Đàn Diệp Hương.
"Nương nương, Tổng quản Kính Sự phòng sai người đến báo tin, tối nay Bệ hạ sẽ ngủ lại Vạn Hoa cung, nói nương nương chuẩn bị cho thật tốt!"
"Cái gì?" Đình Nguyệt Hy tròn mắt, bút lông trong tay hoàn toàn rơi xuống đất.
Không phải đâu, hôm nay nàng mới vừa trở thành Hiền tần, thế nào ngay trong ngày lại phải động phòng a?
Ngẫm lại, bây giờ đã gần hết tháng Sáu, có nghĩa là nàng đã đủ tuổi thị tẩm từ hơn hai tháng trước rồi!
Nghĩ đến đây, Đình Nguyệt Hy lại khóc không ra nước mắt, nàng đây đã đến lúc phải hiến dâng thân xác vàng ngọc này rồi sao?
Tống Như Quỳnh mở cửa phòng, vừa đúng lúc thấy gương mặt khó khăn lắm mới thấy được một tia vui sướng của Đàn Diệp Hương.
Trên mặt Đình Nguyệt Hy lại không có chút tươi cười nào, cau mày xác nhận nói: "Diệp Hương, ngươi xác định ngươi không có nghe nhầm?"
Đàn Diệp Hương gật đầu: "Nương nương, nô tỳ không có nghe nhầm, còn là do đích thân tổng quản Kính Sự phòng đến đây xác nhận qua, tối nay Bệ hạ chọn nương nương thị tẩm."
"Bổn cung biết rồi, ngươi đi xuống kêu người nấu nước, chờ bổn cung tắm rửa." Nếu chuyện thị tẩm là chuyện sớm muộn, nếu hắn đã muốn đến lấn giường của nàng, thì
"Vâng!" Đàn Diệp Hương lĩnh mệnh đi xuống.
Rất nhanh, nước đã chuẩn bị tốt, Đình Nguyệt Hy tắm xong, trên người khoác một bộ y phục mỏng nhẹ màu trăng non điểm xuyến hình thêu hoa đào trang nhã, thấp thoáng còn có thể thấy được xương quai xanh quyến rũ động lòng người. Chiếc váy chiết eo ôm trọn dáng người lung linh yểu điệu, làm cho người ta có cảm giác thanh nhã nhưng không mất vẻ cao sang phú quý, nhất cử nhất động đều đưa đến cảm giác bạch y lay động, tiên tử giáng trần.
Nàng ngồi lại ghế, tùy ý để cho Tống Như Quỳnh đứng phía sau vấn tóc cài trâm ngọc cho mình, tay đem mấy bức tranh mình vẽ ban nãy đẩy qua một góc, bắt đầu lấy sách ra đọc.
Nhìn nàng trông thật rất bình tĩnh, nhưng đâu ai biết được trong lòng nàng đang rối ren đến mức độ nào?
Dù sao ở hiện đại cũng như cổ đại... đây đều là lần đầu tiên...
Nhân lúc Sở Cửu Khuynh còn chưa đến đây, nàng phải lấy việc đọc sách để ngăn lại sự khẩn trương trong đáy lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Đình Nguyệt Hy vẫn bình tĩnh đọc sách, ngọn nến vàng leo lắt phủ lên người nàng tỏa ra nét ảo diệu mông lung.
"Như Quỳnh, bây giờ đã là giờ nào rồi?" Nàng buông sách xuống, mệt mỏi đem ngón tay xoa xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Hồi nương nương, bây giờ đã là giờ Hợi rồi." Tống Như Quỳnh nhỏ giọng đáp lại Đình Nguyệt Hy.
"Đã trễ thế rồi à?" Đình Nguyệt Hy nhìn bóng cây phản chiếu bên khung cửa sổ, nhẹ buông lời, "Bổn cung nghĩ ắt hẳn công việc triều chính bận rộn, Bệ hạ sẽ không đến đây đâu..."
"Nương nương... người hãy chờ thêm chút nữa, Bệ hạ là Thiên tử, lời nói ra chính là nhất ngôn cửu đỉnh..." Trong lòng Tống Như Quỳnh cũng cảm thấy gấp gáp, nếu đêm nay Thiên hoàng thật sự không đến, đây sẽ là một trò cười lớn!
"Nương nương, nô tỳ sẽ ra ngoài xem thử!" Tống Như Quỳnh suy nghĩ, quyết định đi ra ngoài xem một chút, nếu Thiên hoàng đến liền lập rức chạy vào trong thông báo cho Đình Nguyệt Hy biết.
"Ừm, cũng được." Đình Nguyệt Hy ngồi lên giường, thầm nghĩ ngã lưng một chút chắc sẽ không sao đâu.
Chỉ là, Tống Như Quỳnh vừa mới đi ra không bao lâu, đã nhìn thấy bóng dáng Thiên hoàng cao ngất đang hướng đến đây, đi bên cạnh không ai khác chính là Vu Tả, cùng một đoàn người xem chừng là ma ma thuộc Kính Sự Phòng, Tống Như Quỳnh sợ hết hồn, thầm nghĩ, tại sao lại không có ai thông truyền một tiếng vậy?
Tống Như Quỳnh vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh an: "Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường."
Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt ừ một tiếng, kêu nàng đứng lên, Tống Như Quỳnh muốn vào phòng thông báo cho Đình Nguyệt Hy nhưng không nghĩ đến lại bị Vu Tả dùng kiếm ngăn lại: "Không cần đi thông truyền, nơi này không cần hầu hạ, đi xuống đi."
"Vâng!" Tống Như Quỳnh cắn cắn môi, liếc mắt nhìn về phía tẩm cung, lo lắng đi xuống.
Dù sao Đình Nguyệt Hy cũng là lần đầu tiên, không biết có thể làm tốt hay không.
Sau khi vào trong, Sở Cửu Khuynh phất tay để cho Vu Tả cùng Tổng quản ma ma Kính Sự Phòng canh giữ ở ngoài cửa, một mình đi vào trong tẩm cung của nàng.
Vừa vào đã thấy ai kia đã thiếp đi trên giường mất rồi.
Hắn vén màn lụa mỏng lên, chăm chú quan sát nàng, rõ ràng đã ngắm nàng rất nhiều lần nhưng tâm trí vẫn thôi thúc hắn đem bóng hình của nàng ghi tạc vào trong tâm trí.
Hai lọn tóc mai màu nâu trà rũ xuống gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan phải dùng bốn chữ 'sắc nước hương trời' để hình dung, da trắng như bạch ngọc không tỳ vết, đôi môi hơi giương đỏ mọng như những quả mận đang chín, vẻ ngây ngô của thiếu nữ mới lớn tăng thêm mấy phần xinh đẹp, lại không che dấu vẻ lười biếng, cộng thêm áo bào hơi rộng mở, hiện ra cảnh xuân xinh đẹp, một phần đôi gò bồng đào tuyết trắng mềm mại lại no đủ lộ ra, hết sức mê người...
Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn nhất thời tối lại, hô hấp hơi có chút dồn dập.
Đình Nguyệt Hy đang nửa tỉnh nửa mê nghe được một chút âm thanh, liền mở đôi mắt đang buồn ngủ ra xem, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy hắn thì vẻ buồn ngủ cũng bay mất sạch luôn rồi.
Nàng bật dậy giống hệt một cái lò xo, quỳ xuống đất thỉnh an: "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Thanh âm mang theo một chút khẩn trương cùng tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Sở Cửu Khuynh trầm giọng nói.
"Tạ ơn Bệ hạ!"
Nàng đứng lên, nhưng vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, cũng không có ngước mặt lên nhìn hắn.
Sở Cửu Khuynh lẳng lặng ngắm nhìn nàng gần trong gang tấc, tròng mắt dần dần trầm sâu hơn.
Tại sao đã từng ngắm nhìn qua bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân nhưng hắn vẫn cảm thấy không ai có thể sánh được với nàng?
Hắn cầm lấy bàn tay nàng, cảm nhận được nói đang run lên nhè nhẹ, bèn trêu chọc hỏi: "Nàng có sợ không?"
Hắn rõ ràng biết mà còn hỏi!
Đình Nguyệt Hy tự trấn tĩnh bản thân mình, chậm rãi mở miệng: "Thần thiếp... không sợ..."
"Sao lại không sợ? Nàng ngay cả nhìn còn không dám nhìn đến trẫm nữa." Sở Cửu Khuynh bỗng nhiên dừng lại: "Từ trước đến nay phi tần lần đầu tiên thị tẩm, đều sẽ rất sợ."
Đình Nguyệt Hy ngước mặt lên, lẳng lặng nhìn thẳng vào Sở Cửu Khuynh, tuy rằng trên mặt kiều diễm còn phủ một tầng mây hồng, nhưng nàng vẫn bình thản nói: "Không phải thần thiếp sợ. Đối với phi tần hậu cung, người là Thiên hoàng, là Vua một nước, thần thiếp đối với người cũng chỉ là một phi tần nhất mực bình thường. Nhưng đối với thần thiếp, người là phu quân của thần thiếp, hôm nay lại là đêm đầu tiên, nữ tử như thần thiếp đương nhiên sẽ có chút căng thẳng."1
Sở Cửu Khuynh hơi sửng sốt, cũng không nghĩ đến nàng lại nói lời này. Sau một khoảng im lặng, hắn mới hòa nhã nói: "Cho tới bây giờ phi tần thị tẩm ai cũng kinh sợ, cẩn thận đủ điều, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Chưa từng có nữ nhân nào nói với trẫm những lời như vậy." Giọng nói của hắn mỗi lúc càng thêm một tầng dịu dàng như nước chảy: "Nàng coi trẫm là phu quân của nàng, vậy thì ở trước mặt phu quân không cần phải cẩn thận như vậy."
Dứt lời, hắn liền ôm nàng ngã xuống giường, trước khi màn che rủ xuống liền thì thầm bên tai nàng, "Ái phi, đừng sợ."
Xúc cảm ấm nóng lạ lẫm lởn vởn trên vành tai mẫn cảm khiến nàng có chút không thích ứng được, tay vội vã nắm chặt chăn bông.
Mành che chầm chậm khép lại...
Từng lớp y phục trên người nàng đồng loạt bị cởi ra, để lộ da thịt trắng nõn non mềm.
Thân thể dần nóng hổi lên, dường như có ngọn lửa thiêu đốt. Nụ hôn của hắn càng lúc càng thêm dây dưa, mỗi lúc càng thêm cuồng nhiệt.
Hô hấp của nàng dường như sắp bị hắn rút cạn rồi.
Dần dần, bên trong màn che truyền đến tiếng rên nhẹ uyển chuyển của nữ tử cùng thanh âm nồng hậu thở gấp của nam tử, mỗi lúc càng thêm lớn dần.
Vu Tả mặt không đổi sắc đứng canh ở cửa cùng Tổng quản ma ma Kính Sự Phòng, bà cầm một quyển ghi chú bắt đầu dùng mực đen ghi chép cẩn thận.
Tiếng rên rỉ cùng thở dốc trong tẩm cung vẫn kéo dài cho đến tận nửa đêm mới dừng lại, Sở Cửu Khuynh nhìn Đình Nguyệt Hy bị mình dày vò đến mức ngất đi, khóe miệng nâng lên một tia thỏa mãn, phân phó Vu Tả đang đứng canh ở bên ngoài chuẩn bị nước tắm đưa vào.
Không chậm trễ dù chỉ là nửa khắc, cung nhân đã đem thùng nước nóng đi vào.
Tổng quản Kính Sự phòng còn dẫn theo một ma ma khác đến, nhanh chóng theo chân các cung nữ tiến vào trong tẩm cung.
Còn chưa chờ Tổng quản Kính Sự phòng mở miệng, Sở Cửu Khuynh chỉ khoác lên trường bào, liếc nhìn bà một cái rồi lạnh nhạt nói: "Giữ."
Bà nhanh chóng dùng mực đỏ ghi trên quyển sách rồi cung kính lui ra ngoài.
Ma ma đứng sau lưng Sở Cửu Khuynh khẽ cúi người chào, nhận được sự đồng ý của hắn mới vén màn lụa trên giường lớn có khắc hoa, nhìn thấy Đình Nguyệt Hy bên trong bị dày vò đến mức ngất đi, ánh mắt bà ta một chút cũng không đổi, trực tiếp mở chăn ra, cầm lấy cái khăn đỏ rơi ở trên giường rồi đứng lên.
Sau đó cũng cung kính rời đi.
Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương đều đồng loạt bị gọi tới, cả hai người mặc dù nhìn thấy nương nương nhà mình bị hành đến hôn mê bất tỉnh, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ vẻ gì, ngoan ngoãn phục vụ Đình Nguyệt Hy tắm rửa thay y phục, nhìn tình cảnh này có lẽ nàng sẽ không tỉnh lại nhanh đâu.
Hết chương 73.
Bóng đêm tràn ngập hậu cung, phủ lên khắp nơi một cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ và kì dị.
Khi mà tất cả mọi người dần chìm vào cơn mơ thì trong Nhu Phúc cung của Mai Quý phi đèn nến vẫn sáng trưng như ban ngày, thị vệ gác cổng ban đêm mơ hồ nghe được có tiếng vật gì đó bị rơi vỡ từ bên trong vọng ra, không lâu sau liền thấy Sở Cửu Khuynh vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng bước ra khỏi cung.
Chuyện lớn như vậy, không cần đợi đến sáng hôm sau thì chúng phi tần đều đã biết, đêm đó khi nghe tin, Đình Nguyệt Hy đang nửa ngồi nửa nằm trên giường thêu khăn tay, vẻ mặt không có nửa điểm tò mò.
"Chủ tử, không biết Quý phi nương nương thực ra đã làm gì? Lại có thể khiến cho Bệ hạ nổi giận nửa đêm rời khỏi Nhu Phúc cung như vậy?" Tống Như Quỳnh châm thêm một ngọn nến giúp cho tẩm điện sáng thêm một chút, như thế khi Đình Nguyệt Hy thêu thùa sẽ không sợ ảnh hưởng đến đôi nhãn châu xinh đẹp màu lục bảo của nàng.
"Gieo nhân nào gặt quả nấy mà thôi." Đình Nguyệt Hy cười lạnh, ánh mắt vẫn vô cùng chú tâm vào khăn thêu đôi uyên ương trên tay, "Khuya rồi, các ngươi cũng mau lui xuống nghỉ ngơi đi, ta thêu xong chiếc khăn này sẽ đi ngủ ngay."
"Chủ tử, ngươi còn chưa ngủ, sao tỳ dám nghỉ ngơi trước chứ?" Tống Như Quỳnh thay một ít trầm hương khác, hương thơm dịu dàng thanh thoát, rất thích hợp trong việc an thần.
Đình Nguyệt Hy buông khăn thêu trên tay xuống, "Ta liền đi ngủ, có được chưa?"
Dứt lời, nàng nằm xuống giường, thoải mái nhắm mắt lại.
Tống Như Quỳnh buông màn xuống cho nàng, sau đó mới tắt hết nến trong phòng rồi lui ra ngoài.
...
Ngày hôm sau, có một đạo thánh chỉ truyền từ Long Thần điện đến khắp hậu cung.
"Mai Quý phi Ngạn Tuyết Tình nhiều năm trôi qua vẫn không thể sinh cho trẫm một hoàng tử, tính tình trời sinh hẹp hòi, thật không có đức đứng ở phân vị Quý phi, trẫm hiện tại đang rất thất vọng, nay tước đoạt phân vị tòng nhất phẩm Quý phi của Mai Quý phi cùng quyền giải quyết mọi chuyện trong lục cung, nhưng ghi nhớ công nàng hầu hạ nhiều năm, phong làm chính ngũ phẩm Mai tần, ngay trong ngày chuyển khỏi Nhu Phúc cung, dời đến ngự tại U Lan điện thuộc Linh Thanh cung, giao lại Nhị công chúa cho Nguyên phi nuôi dưỡng, sau này không có chiếu không được phép triệu kiến."
Một người ở phân vị Quý phi bị Thiên hoàng trách cứ là không có đức làm Quý phi, e rằng cả đời này cũng đừng si tâm vọng tưởng tới phân vị ấy nữa.
Vu Tả đọc thánh chỉ này ngay trong lúc chúng phi tần đang thỉnh an Hoàng hậu tại Phượng Nghi cung, Mai tần nghe xong liền ngã hẳn từ trên ghế cạnh Hoàng hậu xuống đất.
Hắn dâng chiếu chỉ đến trước mặt Mai tần, sau đó lại nói thêm: "Bên cạnh việc ban thánh chỉ, Bệ hạ còn có khẩu dụ, Mai tần nương nương có thói ganh ghét phi tần trong hậu cung, lợi dụng chức quyền ngang tàng hống hách, dám tự tiện phạt phi tử quỳ dưới trời nắng gay gắt, xét thấy chính là lòng dạ âm hiểm hơn cả rắn rết, từ nay về sau, mỗi ngày vào lúc chính ngọ, Mai tần đều phải ra sân trước U Lan điện chịu phạt quỳ hai canh giờ!"
Mai tần vẫn ngồi thẫn thờ trên sàn lót thảm gấm, không biết có nghe lọt tai Vu Tả nói gì hay không, nhưng nàng ta ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Hoàng hậu nhìn Mai tần ngày xưa cao ngạo biết bao nhiêu, nay lại thê thảm nhường này, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc.
Nàng ta sau hơn một tháng ốm nặng đã biết kiên nhẫn hơn rồi, đối với Mai tần đầu óc thiển cận này cũng không còn gì để nói.
Chọc vào phi tần đang đắc sủng chẳng khác nào đem đầu mình đặt dưới lưỡi kiếm đâu cơ chứ?
Chưa kể đến, trên triều Sở Cửu Khuynh vốn đã có đôi chút bất mãn với Thái sư, nay Mai tần lại ngang nhiên gây chuyện với Hiền Dung hoa, Sở Cửu Khuynh nhân cơ hội này liền mang nàng ta ném ra khỏi phân vị Quý phi, tiện thể cũng cho Thái sư một cái cảnh cáo. Nàng Mai tần này đầu óc quá kém, rơi xuống nước ấy cũng chẳng oan.
Hoàng hậu nàng đã từng ngu ngốc đi chọc phải ổ kiến lửa Hiền Dung hoa đó một lần, tuyệt sẽ không dám sai phạm thêm lần nữa.
"Hoàng hậu nương nương, thánh chỉ đã truyền xong, hạ thần xin phép cáo lui." Vu Tả chắp tay trước mặt, kính cẩn xin lui.
Mắt thấy trên tay hắn còn có thêm hai đạo thánh chỉ nữa, Hoàng hậu suy nghĩ một lát liền hiểu ra sự tình, không làm khó hắn nữa, gật đầu đồng ý cho lui.
Hoàng hậu nhìn phi tần khắp phòng một lượt, lại liếc qua Mai tần đang thơ thẫn ngồi trên đất, nói: "Thánh chỉ đã tuyên xong, bổn cung cũng mệt rồi, các vị muội muội mau hồi cung đi thôi."
Các phi tần ngoan ngoãn lui ra ngoài, ngay cả Mai tần đang tái nhợt mặt mày cũng chầm chậm ra về.
Ra đến bên ngoài Phượng Nghi cung, Mai tần cảm nhận được ánh mắt giễu cợt từ bốn phía bắn lên mình.
Chưa bao giờ...
Chưa bao giờ nàng ta phải chịu nổi nhục nhã lớn đến nhường này...
Ngày trước cao ngạo trên chín tầng mây...
Một khắc sa cơ liền rơi xuống vực sâu vạn trượng...
Cả đời này, Mai tần cũng đừng mong ngóc đầu lên được nữa...
...
Vạn Hoa cung – Đào Viên điện.
Đình Nguyệt Hy còn đang mặc y phục thì Đàn Diệp Hương đã vội vã chạy vào trong tẩm điện của nàng.
"Chủ tử, Vu thị vệ đến truyền thánh chỉ của Bệ hạ, mời người thay cung trang chỉnh tề để ra lĩnh chỉ!"
Thánh chỉ?
"Chủ tử, sẽ không phải người được tấn phong đó chứ?" Tống Như Quỳnh vui vẻ đem ngoại bào của nàng cởi ra, sau đó lại mặc cung trang lên cho nàng.
Đình Nguyệt Hy không nói gì, thay cung trang, trang điểm theo đúng quy củ rồi mới từng bước chậm rãi tiến đến chính điện.
Vu Tả vừa thấy nàng bước vào trong chính điện liền cúi người hành lễ, sau đó hắn mới đứng thẳng người dậy, mở ra một đạo thánh chỉ màu vàng sáng cầm trên tay, trầm giọng nói: "Chính lục phẩm Hiền Dung hoa Đào Viên điện Đình Nguyệt Hy tiếp chỉ!"
Thanh âm rơi xuống, Đình Nguyệt Hy không lấy một chút gấp gáp quỳ trên đất, chống tay dập đầu xuống thấp, nhẹ nhàng thưa: "Thần thiếp Hiền Dung hoa Đình Nguyệt Hy xin tiếp chỉ!"
"Chính lục phẩm Hiền Dung hoa Đình Nguyệt Hy hiền lương thục đức, tướng mạo đoan trang, từ khi tiến cung tới nay khiến trẫm rất hài lòng, xét thấy cử chỉ cùng phẩm hạnh đều xứng đáng với bốn chữ 'hiền lương thục đức', nay trẫm quyết định giữ nguyên phong hào, đặc biệt tấn phong lên tòng tứ phẩm Hiền tần."
"Thần thiếp xin cảm tạ long ân của Bệ hạ, Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Đình Nguyệt Hy hành đại lễ tạ ơn, tiếp nhận thánh chỉ tấn phong từ tay Vu Tả.
"Hiền tần nương nương xin hãy đứng dậy. Năm ngày nữa là ngày tốt, lúc đó Thượng Nghi cục sẽ tổ chức đại điển phong phi cho nương nương."Vu Tả bất chợt vỗ tay hai cái, tức khắc từ bên ngoài có hai thị vệ ở Long Thần điện mang theo một tấm biển được đề bốn chữ: 'hiền lương thục đức' tiến vào, nét chữ cứng cáp nhưng không kém phần mềm dẻo, uốn lượn như phượng múa rồng bay, "Hiền tần nương nương, đây chính là ngự bút của Bệ hạ, từ hôm nay về sau người chính thức là chủ của Vạn Hoa cung."
"Thần thiếp xin tạ ơn Bệ hạ ban tặng ngự bút." Đình Nguyệt Hy nhún nhẹ người, thanh âm thanh thoát mềm mại dịu dàng.
"Thánh chỉ đã tuyên xong, hạ thần xin phép cáo lui." Vu Tả lần nữa đối nàng hành lễ, sau đó lập tức rời khỏi Vạn Hoa cung.
"Xin chúc mừng nương nương!" Cả Tống Như Quỳnh và Đàn Diệp Hương đều đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng.
Đình Nguyệt Hy thở dài, "Các ngươi mau đứng lên đi."
Tống Như Quỳnh thấy vẻ mặt Đình Nguyệt Hy không có lấy một chút vui vẻ, khó hiểu hỏi: "Nương nương, người không thấy vui sao?"
Đình Nguyệt Hy đặt đạo thánh chỉ kia lên bàn, "Vui thì có vui, nhưng kể từ hôm nay ta phải hằng ngày đến thỉnh an Hoàng hậu, cùng một đám nữ nhân thêu dệt nên bức tranh tình tỷ muội thắm thiết, cảm thấy chẳng có gì hứng thú."
"Chủ tử... à không... nương nương, người đừng nghĩ nhiều nữa, nếu bọn họ muốn chơi đùa, chúng ta liền chiều theo ý họ là được rồi." Đàn Diệp Hương ở một bên bóp vai cho nàng, cười không khép miệng lại được, "Nương nương sau này cũng nên đổi cách xưng hô rồi, không thể tự xưng 'ta' được nữa."
"Ừm, ta... bổn cung biết rồi." Đình Nguyệt Hy vẫn cảm thấy xưng hô như vậy không tiện cho lắm, dứt khoát nói: "Hai người các ngươi sai cung nhân sang bên kia quét tước dọn dẹp lại một lát, chúng ta phải chuyển sang điện chính bên kia rồi."
"Vâng, thưa nương nương."
Khoảng một canh giờ sau, trong hậu cung truyền ra tin tức: Hiền Dung hoa Đào Viên điện được tấn phong thành tòng tứ phẩm Hiền tần, ngay cả Liễu Quý tần Thụy Du cung cũng được tấn phong thành tòng tam phẩm Liễu Thục dung!
Tin tức này vừa truyền ra, chúng phi tần ngày trước bị Mai tần chèn ép liền hả hê một trận ra trò.
Hậu cung là như thế, sóng gió vĩnh viễn không ngừng, chưa đến phút cuối thì chưa biết được ai thắng ai thua. Mấy ngày trước khi còn là Mai Quý phi, nàng ta có thể tùy ý xử phạt Hiền Dung hoa, nhưng hôm nay lại có một sự chênh lệch nho nhỏ.
Nàng ta nay chỉ còn là một chính ngũ phẩm Mai tần, nhưng Hiền Dung hoa đã được tấn phong làm tòng tứ phẩm Hiền tần, sau này mỗi khi gặp Đình Nguyệt Hy, Mai tần đều phải quỳ gối hành lễ dưới chân nàng rồi.
Đều là tần, nhưng phong hào có quý hay không thì lại là chuyện khác.
Mai tần từ một phi tử thuộc tòng nhất phẩm rơi xuống chính ngũ phẩm, hạ liền mấy cấp, đều là Tần nhưng lại thua Hiền tần một cấp bậc, hành động này của Sở Cửu Khuynh quả là tàn nhẫn vô tình.
...
Phượng Nghi cung.
"Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói nô tài ở Long Thần điện mang đến một tấm biển với bốn chữ 'hiền đức độ lượng' do đích thân Bệ hạ viết tặng tới chỗ Hiền Dung... Hiền tần rồi ạ." Lãng Nhạ từ ngoài cửa bước vào nói khẽ bên tai Hoàng hậu Yến Tri Diệu.
Yến Tri Diệu nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức nở ra một nụ cười đầy thê lương: "Nếu nàng ta đã được ân sủng như vậy, Phượng Nghi của chúng ta cũng nên chuẩn bị lễ vật đưa tới mới phải."
Lãng Nhạ nghe Hoàng hậu nói thế, liền cúi đầu lui ra ngoài.
...
Màn đêm dần buông xuống, trong hoàng cung đều được thắp đèn lồng cùng ánh nến.
Vạn Hoa cung.
Đình Nguyệt Hy vừa dọn sang tẩm cung mới ở nên đâm ra vẫn chưa thích nghi lắm, nàng ngồi trên bàn trải giấy ra, bắt đầu vẽ tranh.
Tống Như Quỳnh đứng ở bên cạnh giúp nàng mài mực.
Vẽ từ tranh sơn thủy hữu tình đến đại dương bao la bát ngát, lại đến khóm trúc xanh tươi, mẫu đơn quý phái,...
Sau đó lại bắt đầu cảm thấy chán.
Chuyển sang vẽ vịt Donald, kế tiếp liền lôi hết cả dòng họ nhà mèo từ Doraemon đến Tom, Kitty, Chi, Meowth, Cheshire, Garfield và cả Oggy đều mang ra vẽ hết một lượt.1
Tống Như Quỳnh giật giật khóe môi, ban nãy nương nương nhà nàng còn vẽ tranh sơn thủy hữu tình, cảnh sắc lay động lòng người, bây giờ không biết là đang quậy cái gì?
Nàng còn đang vẽ hăng say, bên ngoài bỗng dưng lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo quen thuộc của Đàn Diệp Hương.
"Nương nương, Tổng quản Kính Sự phòng sai người đến báo tin, tối nay Bệ hạ sẽ ngủ lại Vạn Hoa cung, nói nương nương chuẩn bị cho thật tốt!"
"Cái gì?" Đình Nguyệt Hy tròn mắt, bút lông trong tay hoàn toàn rơi xuống đất.
Không phải đâu, hôm nay nàng mới vừa trở thành Hiền tần, thế nào ngay trong ngày lại phải động phòng a?
Ngẫm lại, bây giờ đã gần hết tháng Sáu, có nghĩa là nàng đã đủ tuổi thị tẩm từ hơn hai tháng trước rồi!
Nghĩ đến đây, Đình Nguyệt Hy lại khóc không ra nước mắt, nàng đây đã đến lúc phải hiến dâng thân xác vàng ngọc này rồi sao?
Tống Như Quỳnh mở cửa phòng, vừa đúng lúc thấy gương mặt khó khăn lắm mới thấy được một tia vui sướng của Đàn Diệp Hương.
Trên mặt Đình Nguyệt Hy lại không có chút tươi cười nào, cau mày xác nhận nói: "Diệp Hương, ngươi xác định ngươi không có nghe nhầm?"
Đàn Diệp Hương gật đầu: "Nương nương, nô tỳ không có nghe nhầm, còn là do đích thân tổng quản Kính Sự phòng đến đây xác nhận qua, tối nay Bệ hạ chọn nương nương thị tẩm."
"Bổn cung biết rồi, ngươi đi xuống kêu người nấu nước, chờ bổn cung tắm rửa." Nếu chuyện thị tẩm là chuyện sớm muộn, nếu hắn đã muốn đến lấn giường của nàng, thì
"Vâng!" Đàn Diệp Hương lĩnh mệnh đi xuống.
Rất nhanh, nước đã chuẩn bị tốt, Đình Nguyệt Hy tắm xong, trên người khoác một bộ y phục mỏng nhẹ màu trăng non điểm xuyến hình thêu hoa đào trang nhã, thấp thoáng còn có thể thấy được xương quai xanh quyến rũ động lòng người. Chiếc váy chiết eo ôm trọn dáng người lung linh yểu điệu, làm cho người ta có cảm giác thanh nhã nhưng không mất vẻ cao sang phú quý, nhất cử nhất động đều đưa đến cảm giác bạch y lay động, tiên tử giáng trần.
Nàng ngồi lại ghế, tùy ý để cho Tống Như Quỳnh đứng phía sau vấn tóc cài trâm ngọc cho mình, tay đem mấy bức tranh mình vẽ ban nãy đẩy qua một góc, bắt đầu lấy sách ra đọc.
Nhìn nàng trông thật rất bình tĩnh, nhưng đâu ai biết được trong lòng nàng đang rối ren đến mức độ nào?
Dù sao ở hiện đại cũng như cổ đại... đây đều là lần đầu tiên...
Nhân lúc Sở Cửu Khuynh còn chưa đến đây, nàng phải lấy việc đọc sách để ngăn lại sự khẩn trương trong đáy lòng.
Không biết đã qua bao lâu, Đình Nguyệt Hy vẫn bình tĩnh đọc sách, ngọn nến vàng leo lắt phủ lên người nàng tỏa ra nét ảo diệu mông lung.
"Như Quỳnh, bây giờ đã là giờ nào rồi?" Nàng buông sách xuống, mệt mỏi đem ngón tay xoa xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Hồi nương nương, bây giờ đã là giờ Hợi rồi." Tống Như Quỳnh nhỏ giọng đáp lại Đình Nguyệt Hy.
"Đã trễ thế rồi à?" Đình Nguyệt Hy nhìn bóng cây phản chiếu bên khung cửa sổ, nhẹ buông lời, "Bổn cung nghĩ ắt hẳn công việc triều chính bận rộn, Bệ hạ sẽ không đến đây đâu..."
"Nương nương... người hãy chờ thêm chút nữa, Bệ hạ là Thiên tử, lời nói ra chính là nhất ngôn cửu đỉnh..." Trong lòng Tống Như Quỳnh cũng cảm thấy gấp gáp, nếu đêm nay Thiên hoàng thật sự không đến, đây sẽ là một trò cười lớn!
"Nương nương, nô tỳ sẽ ra ngoài xem thử!" Tống Như Quỳnh suy nghĩ, quyết định đi ra ngoài xem một chút, nếu Thiên hoàng đến liền lập rức chạy vào trong thông báo cho Đình Nguyệt Hy biết.
"Ừm, cũng được." Đình Nguyệt Hy ngồi lên giường, thầm nghĩ ngã lưng một chút chắc sẽ không sao đâu.
Chỉ là, Tống Như Quỳnh vừa mới đi ra không bao lâu, đã nhìn thấy bóng dáng Thiên hoàng cao ngất đang hướng đến đây, đi bên cạnh không ai khác chính là Vu Tả, cùng một đoàn người xem chừng là ma ma thuộc Kính Sự Phòng, Tống Như Quỳnh sợ hết hồn, thầm nghĩ, tại sao lại không có ai thông truyền một tiếng vậy?
Tống Như Quỳnh vội vàng quỳ trên mặt đất thỉnh an: "Nô tỳ xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường."
Sở Cửu Khuynh lạnh nhạt ừ một tiếng, kêu nàng đứng lên, Tống Như Quỳnh muốn vào phòng thông báo cho Đình Nguyệt Hy nhưng không nghĩ đến lại bị Vu Tả dùng kiếm ngăn lại: "Không cần đi thông truyền, nơi này không cần hầu hạ, đi xuống đi."
"Vâng!" Tống Như Quỳnh cắn cắn môi, liếc mắt nhìn về phía tẩm cung, lo lắng đi xuống.
Dù sao Đình Nguyệt Hy cũng là lần đầu tiên, không biết có thể làm tốt hay không.
Sau khi vào trong, Sở Cửu Khuynh phất tay để cho Vu Tả cùng Tổng quản ma ma Kính Sự Phòng canh giữ ở ngoài cửa, một mình đi vào trong tẩm cung của nàng.
Vừa vào đã thấy ai kia đã thiếp đi trên giường mất rồi.
Hắn vén màn lụa mỏng lên, chăm chú quan sát nàng, rõ ràng đã ngắm nàng rất nhiều lần nhưng tâm trí vẫn thôi thúc hắn đem bóng hình của nàng ghi tạc vào trong tâm trí.
Hai lọn tóc mai màu nâu trà rũ xuống gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan phải dùng bốn chữ 'sắc nước hương trời' để hình dung, da trắng như bạch ngọc không tỳ vết, đôi môi hơi giương đỏ mọng như những quả mận đang chín, vẻ ngây ngô của thiếu nữ mới lớn tăng thêm mấy phần xinh đẹp, lại không che dấu vẻ lười biếng, cộng thêm áo bào hơi rộng mở, hiện ra cảnh xuân xinh đẹp, một phần đôi gò bồng đào tuyết trắng mềm mại lại no đủ lộ ra, hết sức mê người...
Đôi đồng tử màu hổ phách của hắn nhất thời tối lại, hô hấp hơi có chút dồn dập.
Đình Nguyệt Hy đang nửa tỉnh nửa mê nghe được một chút âm thanh, liền mở đôi mắt đang buồn ngủ ra xem, không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy hắn thì vẻ buồn ngủ cũng bay mất sạch luôn rồi.
Nàng bật dậy giống hệt một cái lò xo, quỳ xuống đất thỉnh an: "Thần thiếp xin tham kiến Bệ hạ, Bệ hạ cát tường!" Thanh âm mang theo một chút khẩn trương cùng tỉnh ngủ nên hơi khàn khàn.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Sở Cửu Khuynh trầm giọng nói.
"Tạ ơn Bệ hạ!"
Nàng đứng lên, nhưng vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, cũng không có ngước mặt lên nhìn hắn.
Sở Cửu Khuynh lẳng lặng ngắm nhìn nàng gần trong gang tấc, tròng mắt dần dần trầm sâu hơn.
Tại sao đã từng ngắm nhìn qua bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân nhưng hắn vẫn cảm thấy không ai có thể sánh được với nàng?
Hắn cầm lấy bàn tay nàng, cảm nhận được nói đang run lên nhè nhẹ, bèn trêu chọc hỏi: "Nàng có sợ không?"
Hắn rõ ràng biết mà còn hỏi!
Đình Nguyệt Hy tự trấn tĩnh bản thân mình, chậm rãi mở miệng: "Thần thiếp... không sợ..."
"Sao lại không sợ? Nàng ngay cả nhìn còn không dám nhìn đến trẫm nữa." Sở Cửu Khuynh bỗng nhiên dừng lại: "Từ trước đến nay phi tần lần đầu tiên thị tẩm, đều sẽ rất sợ."
Đình Nguyệt Hy ngước mặt lên, lẳng lặng nhìn thẳng vào Sở Cửu Khuynh, tuy rằng trên mặt kiều diễm còn phủ một tầng mây hồng, nhưng nàng vẫn bình thản nói: "Không phải thần thiếp sợ. Đối với phi tần hậu cung, người là Thiên hoàng, là Vua một nước, thần thiếp đối với người cũng chỉ là một phi tần nhất mực bình thường. Nhưng đối với thần thiếp, người là phu quân của thần thiếp, hôm nay lại là đêm đầu tiên, nữ tử như thần thiếp đương nhiên sẽ có chút căng thẳng."1
Sở Cửu Khuynh hơi sửng sốt, cũng không nghĩ đến nàng lại nói lời này. Sau một khoảng im lặng, hắn mới hòa nhã nói: "Cho tới bây giờ phi tần thị tẩm ai cũng kinh sợ, cẩn thận đủ điều, ngay cả Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Chưa từng có nữ nhân nào nói với trẫm những lời như vậy." Giọng nói của hắn mỗi lúc càng thêm một tầng dịu dàng như nước chảy: "Nàng coi trẫm là phu quân của nàng, vậy thì ở trước mặt phu quân không cần phải cẩn thận như vậy."
Dứt lời, hắn liền ôm nàng ngã xuống giường, trước khi màn che rủ xuống liền thì thầm bên tai nàng, "Ái phi, đừng sợ."
Xúc cảm ấm nóng lạ lẫm lởn vởn trên vành tai mẫn cảm khiến nàng có chút không thích ứng được, tay vội vã nắm chặt chăn bông.
Mành che chầm chậm khép lại...
Từng lớp y phục trên người nàng đồng loạt bị cởi ra, để lộ da thịt trắng nõn non mềm.
Thân thể dần nóng hổi lên, dường như có ngọn lửa thiêu đốt. Nụ hôn của hắn càng lúc càng thêm dây dưa, mỗi lúc càng thêm cuồng nhiệt.
Hô hấp của nàng dường như sắp bị hắn rút cạn rồi.
Dần dần, bên trong màn che truyền đến tiếng rên nhẹ uyển chuyển của nữ tử cùng thanh âm nồng hậu thở gấp của nam tử, mỗi lúc càng thêm lớn dần.
Vu Tả mặt không đổi sắc đứng canh ở cửa cùng Tổng quản ma ma Kính Sự Phòng, bà cầm một quyển ghi chú bắt đầu dùng mực đen ghi chép cẩn thận.
Tiếng rên rỉ cùng thở dốc trong tẩm cung vẫn kéo dài cho đến tận nửa đêm mới dừng lại, Sở Cửu Khuynh nhìn Đình Nguyệt Hy bị mình dày vò đến mức ngất đi, khóe miệng nâng lên một tia thỏa mãn, phân phó Vu Tả đang đứng canh ở bên ngoài chuẩn bị nước tắm đưa vào.
Không chậm trễ dù chỉ là nửa khắc, cung nhân đã đem thùng nước nóng đi vào.
Tổng quản Kính Sự phòng còn dẫn theo một ma ma khác đến, nhanh chóng theo chân các cung nữ tiến vào trong tẩm cung.
Còn chưa chờ Tổng quản Kính Sự phòng mở miệng, Sở Cửu Khuynh chỉ khoác lên trường bào, liếc nhìn bà một cái rồi lạnh nhạt nói: "Giữ."
Bà nhanh chóng dùng mực đỏ ghi trên quyển sách rồi cung kính lui ra ngoài.
Ma ma đứng sau lưng Sở Cửu Khuynh khẽ cúi người chào, nhận được sự đồng ý của hắn mới vén màn lụa trên giường lớn có khắc hoa, nhìn thấy Đình Nguyệt Hy bên trong bị dày vò đến mức ngất đi, ánh mắt bà ta một chút cũng không đổi, trực tiếp mở chăn ra, cầm lấy cái khăn đỏ rơi ở trên giường rồi đứng lên.
Sau đó cũng cung kính rời đi.
Tống Như Quỳnh cùng Đàn Diệp Hương đều đồng loạt bị gọi tới, cả hai người mặc dù nhìn thấy nương nương nhà mình bị hành đến hôn mê bất tỉnh, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ vẻ gì, ngoan ngoãn phục vụ Đình Nguyệt Hy tắm rửa thay y phục, nhìn tình cảnh này có lẽ nàng sẽ không tỉnh lại nhanh đâu.
Hết chương 73.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.