Xuyên Không Làm Huyện Lệnh Hoàng Gia
Chương 8: Bí mật thương nghiệp không thể nói được
Văn Xương
26/02/2024
Nhìn thấy vẻ mặt nghẹn lời trân trối nhìn trên mặt hai người, Phương Thượng lại tiếp tục đĩnh đạc nói:
"Nào nào nào, để bản quan nói cho các ngươi biết một ít nguyên tắc bán hàng!"
"Mua vào một trăm lượng, mang đến kinh thành thể nào các ngươi chẳng bán ra với giá hai trăm lượng?"
"Không cần biết có người mua hay không, trước tiên phải chế tạo được địa vị sản phẩm"
"Cứ nói loại trà này chúng ta phải tuyển chọn vị trí hoàng kim để gieo trồng, mỗi ngày phơi dưới ánh năng mặt trời tám canh giờ! Mỗi một mẫu đất đều có chuyên gia chăm sóc!"
"Bên cạnh vườn trà có suối nước nóng, dưới nền đất có mỏ vàng, những cô nương hái trà đều là xử nữ đẹp như thiên tiên, hơn nữa còn là tài nữ biết ngâm thơ vẽ tranh, dùng đầu lưỡi để hái trà, mỗi lần hái một lá trà phải ngâm một câu thơ!"
"Ngoài ra, tốt nhất là các ngươi lại đặt một đám đồ sứ ở huyện chúng ta, mỗi hộp để nửa lạng trà, đặt một cái tên, tạm thời cứ gọi là hộp trà nhỏ đi!"
"Lúc bán thì nói, chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách uống loại trà này, ở trong triều đình mà ngươi không uống thì có còn là quan chức không? Có còn muốn lăn lộn trong quan trường không?"
"Có biết cái gì gọi là quý tộc không? Quý tộc đó là mua đồ gì cũng chỉ mua quý nhất, không mua tốt nhất!"
"Cho nên khẩu hiệu của huyện Đào Nguyên chúng ta là: Không cầu tốt nhất! Chỉ cầu quý nhất!"
Quách công công xấu hổ che kín mặt.
Hản ta vốn tưởng rằng ở trong cung mấy chục năm đã coi như có thủ đoạn chồng chất.
Nhưng hôm nay gặp được Phương Thượng, mới biết được. thà làm chó còn hơn là làm người!
Quả nhiên là bể học vô bờ!
Cảnh Đế im lặng, hoảng hốt cảm thấy bản thân mình như một lá rau hẹ xanh mượt.
Chẳng lế trong cung mua säm cũng bị người ta lừa gạt như vậy sao...
Thấy hai người rơi vào trầm tư, Phương Thượng vui mừng mỉm cười, bản thân lại tuyên truyền lý tưởng thị trường tiên tiến cho hai con dê lạc đường, công đức+2.
Đang lúc ba người cùng im lặng, phía dưới bắt đầu liên tục mang đồ ăn lên lầu hai.
Vì biểu đạt sự coi trọng của mình, Trương Lão Lục còn tự mình bưng thức ăn lên lầu.
"Ha ha ha ha, canh gà tới rồi."
Canh gà được đặt lên bàn, khói bốc lên mịt mờ, nhìn qua là biết đã hầm một lúc lâu, thịt gà bị luộc nhừ.
"Nào, đến uống canh trước, hai vị ra ngoài đường xá gian khổ, có thể đến huyện Đào Nguyên của ta để uống canh gà là một chuyện rất tốt đẹp!"
Phương Thượng múc một bát canh gà cho Cảnh Đế trước, lại cắt một miếng đùi gà.
Sau đó là múc cho bản thân một bát, cũng cắt một miếng đùi gà.
Cuối cùng múc cho Quách Thiên Dưỡng một chén, cắt một miếng ức gà.
Quách Thiên Dưỡng u oán liếc nhìn Phương Thượng một cái.
Phương Thượng nhìn thấy, cũng không thèm để trong lòng, dù sao người trước mặt mới là chủ nhân, ngươi chỉ là một tên tùy tùng làm gì được nhiều như vậy, có thịt ăn đã không tệ, lại còn nói chuyện chọc ngoáy người khác!
"Không biết hai vị có cảm thấy thích thú lá trà này hay không? Tuy đồ sứ ở huyện Đào Nguyên chúng ta rất tốt, nhưng trong thiên hạ này cũng không phải là thứ gì độc nhất vô nhị."
"Tiêu thụ lá trà có lợi nhuận cao hơn đồ sứ rất nhiều, hơn nữa dễ dàng vận chuyển, đi trên đường cũng không bị hao tổn."
Cảnh Đế uống canh gà, vừa lòng gật đầu.
Canh gà rất ngon, thịt gà hầm nhừ, lại là món ngon trong cung chưa từng được ăn qua.
"Phương huyện lệnh, không biết trà này có tên gọi là gì?"
Ừm... Cái này Phương Thượng còn chưa nghĩ đến, việc xào chế trà cũng mới lưu truyền trong huyện được một khoảng thời gian.
Phương Thượng tự hỏi một lát, sau đó nghiêm mặt nói.
"À, loại trà này dư vị lâu, uống vào có thể cường thận có lợi
cho sức khỏe kéo dài tuổi thọ, cho nên cứ gọi là... Đại Phẩm Tiên Thiên trà! Ừ, đúng thết
Con mẹ nó ngươi vừa bịa ra đúng không! Quách Thiên Dưỡng nghẹn đỏ cả mặt.
"Thật không dám giấu diếm, hiện tại hai chúng ta không mang quá nhiều tiền bạc trong người, chỉ sợ không thể lấy quá nhiều trà."
"Các ngươi mang theo bao nhiêu?"
"Hai ngàn lượng."
Không hổ là làm kinh doanh đồ sứ, còn mang theo hai ngàn lượng bên người! Không ít!
Phương Thượng cũng hưng phấn lên: "Không sao cải! Các ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, lúc vừa mới tiêu thị cũng phải mở rộng thị trường đã, không đủ thì có thể đến huyện Đào Nguyên nhập hàng bất kỳ lúc nào!"
"Nào, lại nếm thử rượu của huyện Đào Nguyên chúng ta."
Nói xong, Phương Thượng lại rót cho hai người một chén rượu.
Cảnh Đế đương nhiên không từ chối, có điều vừa mới uống một ngụm rượu, sắc mặt ông đã thay đổi: "Đào Hoa Phiến?"
Phương Thượng cười ha ha nói: 'Không sai! Đây đúng là rượu Đào Hoa Phiến."
"Loại rượu này là sản nghiệp trụ cột của huyện Đào Nguyên chúng ta, trong huyện được như ngày hôm nay toàn nhờ vào rượu Đào Hoa Phiến này."
"Đợt rượu tiếp theo còn chưa sản xuất xong, chắc thứ này ở trong kinh thành đang là một ly khó cầu rồi!"
Sắc mặt Cảnh Đế đột nhiên trở nên âm trầm, Quách Thiên Dưỡng cũng nhìn về phía ông.
Loại rượu Đào Hoa Phiến này có tiếng là rượu mạnh, quả thật rất nổi danh trong kinh thành.
Cảnh Đế thích rượu mạnh, còn chuyên môn xếp loại rượu này vào hàng cống phẩm.
Có điều, vấn đề quan trọng nhất không phải là rượu!
Cảnh Đế buông chén rượu, biểu tình bình tĩnh không một gợn sóng: "Nghe nói rượu này là sản nghiệp của Ngô Vương, chẳng lẽ người đứng sau lưng huyện Đào Nguyên là Ngô 'Vương sao?"
"Không phải, không phải! Loại Đào Hoa Phiến này từ trước đến nay là sản nghiệp của huyện Đào Nguyên, chẳng qua chúng ta đúng là có giao dịch thương mại với Ngô Vương mà thôi."
"Mấy năm trước người của phủ Ngô Vương ngẫu nhiên đến đây, phát hiện ra rượu Đào Hoa Phiến này, cho nên chúng †a mới ký hiệp ước tiêu thụ độc nhất vô nhị."
"Ha ha, hiện giờ Ngô Vương đã kiếm được đầy bồn đầy chén rồi."
Phương Thượng làm vậy chẳng khác nào kéo da hổ làm cờ lớn.
Vốn dĩ hän cũng định hợp tác với người của phủ Ngô 'Vương để tiêu thụ lá trà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này, sản phẩm của huyện Đào Nguyên không thể để một người nắm giữ được, con đường buôn bán trong tương lai cần được trải rộng ra.
Nếu không chẳng khác gì bị người khác bóp chặt yết hầu.
Phải tận lực mở rộng mạng lưới buôn bán, kéo thật nhiều người vào huyện Đào Nguyên, như vậy hắn mới có thể ngồi vững trên vị trí này.
Những người làm buôn bán đồ sứ trong kinh thành đều là người có chỗ dựa, hän cũng không thèm để ý Lý Long thuộc đám người nào.
Chỉ cần không phải người thuộc phe phái của Ngô Vương và Hoàng Thượng là được!
Trong lòng Cảnh Đế thở phào một hơi, ở kinh thành Ngô 'Vương có tiếng là vương gia nhàn tản.
Thì ra trước đây đã quấn lại với huyện Đào Nguyên, thảo nào mỗi ngày có thể tiêu tiền như nước...
"Không biết Ngô Vương đã từng đến huyện Đào Nguyên hay chưa?"
Phương Thượng xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: "Chưa từng đến, từ trước đến nay toàn là quản gia đến giao dịch."
Đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến hản không muốn hợp tác cùng với Ngô Vương, người này không có chí tiến thủ gì cả.
Nếu không phải lúc ban đầu huyện Đào Nguyên thiếu người lại thiếu tiền, thì hắn cũng không muốn hợp tác cùng một người như vậy.
Sau đó Phương Thượng còn phái một đám người chuyên môn đến kinh thành để tìm hiểu thị trường.
Đào Hoa Phiến được tiêu thụ hoàn toàn dựa vào lưu lượng tự nhiên, danh tiếng trên thị trường nổi lên, bên phía Ngô Vương chưa từng nỗ lực cống hiến gì cả.
Nếu không nhờ Đào Hoa Phiến là sản phẩm mang tính gián đoạn, hơn nữa chất lượng sản phẩm thật sự tốt, chỉ sợ phải nằm liệt giữa đường.
Lúc trước hắn mù quáng muốn tìm một cái đùi để ôm, không ngờ va ngay phải một tên loserl
Còn ký hiệp ước độc quyền nữa, hợp đồng này coi như hắn phải chịu thiệt.
Nhưng dù là vậy, mỗi năm Đào Hoa Phiến vẫn có thể mang lại lợi nhuận rất lớn cho huyện Đào Nguyên, làm cho bá tánh trong huyện được sống thoải mái.
Nhưng hiện giờ đời sống ở huyện Đào Nguyên đã càng ngày càng tốt, nhu cầu vật chất của bá tánh càng lúc càng. tăng lên, yêu cầu Phương Thượng phải tiếp tục mở rộng con đường tiêu thụ sản phẩm mới.
Lá trà này! Đó là hạng mục trọng điểm thứ hai cần bán ra, hơn nữa đây tuyệt đối là hàng hóa có một không hai.
"Thì ra là thế, huyện Đào Nguyên quả là thực lực thâm hậu! Xem ra ta không thể không hợp tác cùng với Phương huyện lệnh được rồi!" Cảnh Đế cười ha ha nói: "Không biết vườn trà ở chỗ nào, ngày mai chúng ta cùng đi xem rồi ta sẽ ra quyết định"
Phương Thượng ngại ngùng cười: "Đây là bí mật thương mại, không thể nói được!"
Xem? Xem cái rắm ấy!
Làm gì có vườn trà! Toàn là trà từ Hoành Giang phủ mang sang, một quan bốn cân lá trà nát, thêm chút dược liệu rẻ tiền vào xào lên là được, người ngoài uống cũng không phát hiện ra được.
Uống thấy lạ chẳng qua là uống quen lá trà kiểu cũ rồi, lần đầu uống loại trà có xào nên thấy thế thôi!
Phương Thượng kiên quyết như thế, Cảnh Đế cũng không. dây dưa nhiều lắm, giơ chén rượu lên nói: "Cũng được, vậy thì †a lấy một ít lá trà này mang vào kinh bán thử, sau này phải nhờ Phương huyện lệnh giúp đỡ nhiều hơn!"
"Không có gì không có gì!"
"Nào nào nào, để bản quan nói cho các ngươi biết một ít nguyên tắc bán hàng!"
"Mua vào một trăm lượng, mang đến kinh thành thể nào các ngươi chẳng bán ra với giá hai trăm lượng?"
"Không cần biết có người mua hay không, trước tiên phải chế tạo được địa vị sản phẩm"
"Cứ nói loại trà này chúng ta phải tuyển chọn vị trí hoàng kim để gieo trồng, mỗi ngày phơi dưới ánh năng mặt trời tám canh giờ! Mỗi một mẫu đất đều có chuyên gia chăm sóc!"
"Bên cạnh vườn trà có suối nước nóng, dưới nền đất có mỏ vàng, những cô nương hái trà đều là xử nữ đẹp như thiên tiên, hơn nữa còn là tài nữ biết ngâm thơ vẽ tranh, dùng đầu lưỡi để hái trà, mỗi lần hái một lá trà phải ngâm một câu thơ!"
"Ngoài ra, tốt nhất là các ngươi lại đặt một đám đồ sứ ở huyện chúng ta, mỗi hộp để nửa lạng trà, đặt một cái tên, tạm thời cứ gọi là hộp trà nhỏ đi!"
"Lúc bán thì nói, chỉ có vương công quý tộc mới có tư cách uống loại trà này, ở trong triều đình mà ngươi không uống thì có còn là quan chức không? Có còn muốn lăn lộn trong quan trường không?"
"Có biết cái gì gọi là quý tộc không? Quý tộc đó là mua đồ gì cũng chỉ mua quý nhất, không mua tốt nhất!"
"Cho nên khẩu hiệu của huyện Đào Nguyên chúng ta là: Không cầu tốt nhất! Chỉ cầu quý nhất!"
Quách công công xấu hổ che kín mặt.
Hản ta vốn tưởng rằng ở trong cung mấy chục năm đã coi như có thủ đoạn chồng chất.
Nhưng hôm nay gặp được Phương Thượng, mới biết được. thà làm chó còn hơn là làm người!
Quả nhiên là bể học vô bờ!
Cảnh Đế im lặng, hoảng hốt cảm thấy bản thân mình như một lá rau hẹ xanh mượt.
Chẳng lế trong cung mua säm cũng bị người ta lừa gạt như vậy sao...
Thấy hai người rơi vào trầm tư, Phương Thượng vui mừng mỉm cười, bản thân lại tuyên truyền lý tưởng thị trường tiên tiến cho hai con dê lạc đường, công đức+2.
Đang lúc ba người cùng im lặng, phía dưới bắt đầu liên tục mang đồ ăn lên lầu hai.
Vì biểu đạt sự coi trọng của mình, Trương Lão Lục còn tự mình bưng thức ăn lên lầu.
"Ha ha ha ha, canh gà tới rồi."
Canh gà được đặt lên bàn, khói bốc lên mịt mờ, nhìn qua là biết đã hầm một lúc lâu, thịt gà bị luộc nhừ.
"Nào, đến uống canh trước, hai vị ra ngoài đường xá gian khổ, có thể đến huyện Đào Nguyên của ta để uống canh gà là một chuyện rất tốt đẹp!"
Phương Thượng múc một bát canh gà cho Cảnh Đế trước, lại cắt một miếng đùi gà.
Sau đó là múc cho bản thân một bát, cũng cắt một miếng đùi gà.
Cuối cùng múc cho Quách Thiên Dưỡng một chén, cắt một miếng ức gà.
Quách Thiên Dưỡng u oán liếc nhìn Phương Thượng một cái.
Phương Thượng nhìn thấy, cũng không thèm để trong lòng, dù sao người trước mặt mới là chủ nhân, ngươi chỉ là một tên tùy tùng làm gì được nhiều như vậy, có thịt ăn đã không tệ, lại còn nói chuyện chọc ngoáy người khác!
"Không biết hai vị có cảm thấy thích thú lá trà này hay không? Tuy đồ sứ ở huyện Đào Nguyên chúng ta rất tốt, nhưng trong thiên hạ này cũng không phải là thứ gì độc nhất vô nhị."
"Tiêu thụ lá trà có lợi nhuận cao hơn đồ sứ rất nhiều, hơn nữa dễ dàng vận chuyển, đi trên đường cũng không bị hao tổn."
Cảnh Đế uống canh gà, vừa lòng gật đầu.
Canh gà rất ngon, thịt gà hầm nhừ, lại là món ngon trong cung chưa từng được ăn qua.
"Phương huyện lệnh, không biết trà này có tên gọi là gì?"
Ừm... Cái này Phương Thượng còn chưa nghĩ đến, việc xào chế trà cũng mới lưu truyền trong huyện được một khoảng thời gian.
Phương Thượng tự hỏi một lát, sau đó nghiêm mặt nói.
"À, loại trà này dư vị lâu, uống vào có thể cường thận có lợi
cho sức khỏe kéo dài tuổi thọ, cho nên cứ gọi là... Đại Phẩm Tiên Thiên trà! Ừ, đúng thết
Con mẹ nó ngươi vừa bịa ra đúng không! Quách Thiên Dưỡng nghẹn đỏ cả mặt.
"Thật không dám giấu diếm, hiện tại hai chúng ta không mang quá nhiều tiền bạc trong người, chỉ sợ không thể lấy quá nhiều trà."
"Các ngươi mang theo bao nhiêu?"
"Hai ngàn lượng."
Không hổ là làm kinh doanh đồ sứ, còn mang theo hai ngàn lượng bên người! Không ít!
Phương Thượng cũng hưng phấn lên: "Không sao cải! Các ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy, lúc vừa mới tiêu thị cũng phải mở rộng thị trường đã, không đủ thì có thể đến huyện Đào Nguyên nhập hàng bất kỳ lúc nào!"
"Nào, lại nếm thử rượu của huyện Đào Nguyên chúng ta."
Nói xong, Phương Thượng lại rót cho hai người một chén rượu.
Cảnh Đế đương nhiên không từ chối, có điều vừa mới uống một ngụm rượu, sắc mặt ông đã thay đổi: "Đào Hoa Phiến?"
Phương Thượng cười ha ha nói: 'Không sai! Đây đúng là rượu Đào Hoa Phiến."
"Loại rượu này là sản nghiệp trụ cột của huyện Đào Nguyên chúng ta, trong huyện được như ngày hôm nay toàn nhờ vào rượu Đào Hoa Phiến này."
"Đợt rượu tiếp theo còn chưa sản xuất xong, chắc thứ này ở trong kinh thành đang là một ly khó cầu rồi!"
Sắc mặt Cảnh Đế đột nhiên trở nên âm trầm, Quách Thiên Dưỡng cũng nhìn về phía ông.
Loại rượu Đào Hoa Phiến này có tiếng là rượu mạnh, quả thật rất nổi danh trong kinh thành.
Cảnh Đế thích rượu mạnh, còn chuyên môn xếp loại rượu này vào hàng cống phẩm.
Có điều, vấn đề quan trọng nhất không phải là rượu!
Cảnh Đế buông chén rượu, biểu tình bình tĩnh không một gợn sóng: "Nghe nói rượu này là sản nghiệp của Ngô Vương, chẳng lẽ người đứng sau lưng huyện Đào Nguyên là Ngô 'Vương sao?"
"Không phải, không phải! Loại Đào Hoa Phiến này từ trước đến nay là sản nghiệp của huyện Đào Nguyên, chẳng qua chúng ta đúng là có giao dịch thương mại với Ngô Vương mà thôi."
"Mấy năm trước người của phủ Ngô Vương ngẫu nhiên đến đây, phát hiện ra rượu Đào Hoa Phiến này, cho nên chúng †a mới ký hiệp ước tiêu thụ độc nhất vô nhị."
"Ha ha, hiện giờ Ngô Vương đã kiếm được đầy bồn đầy chén rồi."
Phương Thượng làm vậy chẳng khác nào kéo da hổ làm cờ lớn.
Vốn dĩ hän cũng định hợp tác với người của phủ Ngô 'Vương để tiêu thụ lá trà.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này, sản phẩm của huyện Đào Nguyên không thể để một người nắm giữ được, con đường buôn bán trong tương lai cần được trải rộng ra.
Nếu không chẳng khác gì bị người khác bóp chặt yết hầu.
Phải tận lực mở rộng mạng lưới buôn bán, kéo thật nhiều người vào huyện Đào Nguyên, như vậy hắn mới có thể ngồi vững trên vị trí này.
Những người làm buôn bán đồ sứ trong kinh thành đều là người có chỗ dựa, hän cũng không thèm để ý Lý Long thuộc đám người nào.
Chỉ cần không phải người thuộc phe phái của Ngô Vương và Hoàng Thượng là được!
Trong lòng Cảnh Đế thở phào một hơi, ở kinh thành Ngô 'Vương có tiếng là vương gia nhàn tản.
Thì ra trước đây đã quấn lại với huyện Đào Nguyên, thảo nào mỗi ngày có thể tiêu tiền như nước...
"Không biết Ngô Vương đã từng đến huyện Đào Nguyên hay chưa?"
Phương Thượng xua tay, vẻ mặt ghét bỏ: "Chưa từng đến, từ trước đến nay toàn là quản gia đến giao dịch."
Đây cũng là nguyên nhân thứ hai khiến hản không muốn hợp tác cùng với Ngô Vương, người này không có chí tiến thủ gì cả.
Nếu không phải lúc ban đầu huyện Đào Nguyên thiếu người lại thiếu tiền, thì hắn cũng không muốn hợp tác cùng một người như vậy.
Sau đó Phương Thượng còn phái một đám người chuyên môn đến kinh thành để tìm hiểu thị trường.
Đào Hoa Phiến được tiêu thụ hoàn toàn dựa vào lưu lượng tự nhiên, danh tiếng trên thị trường nổi lên, bên phía Ngô Vương chưa từng nỗ lực cống hiến gì cả.
Nếu không nhờ Đào Hoa Phiến là sản phẩm mang tính gián đoạn, hơn nữa chất lượng sản phẩm thật sự tốt, chỉ sợ phải nằm liệt giữa đường.
Lúc trước hắn mù quáng muốn tìm một cái đùi để ôm, không ngờ va ngay phải một tên loserl
Còn ký hiệp ước độc quyền nữa, hợp đồng này coi như hắn phải chịu thiệt.
Nhưng dù là vậy, mỗi năm Đào Hoa Phiến vẫn có thể mang lại lợi nhuận rất lớn cho huyện Đào Nguyên, làm cho bá tánh trong huyện được sống thoải mái.
Nhưng hiện giờ đời sống ở huyện Đào Nguyên đã càng ngày càng tốt, nhu cầu vật chất của bá tánh càng lúc càng. tăng lên, yêu cầu Phương Thượng phải tiếp tục mở rộng con đường tiêu thụ sản phẩm mới.
Lá trà này! Đó là hạng mục trọng điểm thứ hai cần bán ra, hơn nữa đây tuyệt đối là hàng hóa có một không hai.
"Thì ra là thế, huyện Đào Nguyên quả là thực lực thâm hậu! Xem ra ta không thể không hợp tác cùng với Phương huyện lệnh được rồi!" Cảnh Đế cười ha ha nói: "Không biết vườn trà ở chỗ nào, ngày mai chúng ta cùng đi xem rồi ta sẽ ra quyết định"
Phương Thượng ngại ngùng cười: "Đây là bí mật thương mại, không thể nói được!"
Xem? Xem cái rắm ấy!
Làm gì có vườn trà! Toàn là trà từ Hoành Giang phủ mang sang, một quan bốn cân lá trà nát, thêm chút dược liệu rẻ tiền vào xào lên là được, người ngoài uống cũng không phát hiện ra được.
Uống thấy lạ chẳng qua là uống quen lá trà kiểu cũ rồi, lần đầu uống loại trà có xào nên thấy thế thôi!
Phương Thượng kiên quyết như thế, Cảnh Đế cũng không. dây dưa nhiều lắm, giơ chén rượu lên nói: "Cũng được, vậy thì †a lấy một ít lá trà này mang vào kinh bán thử, sau này phải nhờ Phương huyện lệnh giúp đỡ nhiều hơn!"
"Không có gì không có gì!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.