Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 21:
Duyệt ngữ thanh ngôn
09/10/2024
Năm cô 22 tuổi, cô quyết định tỏ tình với anh, nhưng rồi, chẳng có “rồi” nào cả. Chưa kịp nghe anh đáp lại, thì hai người đã âm dương cách biệt. Từ đó: “Cả đời yêu một người, một người yêu cả đời!”
Đến khi vô tình xuyên không đến nơi này, cô lại gặp người giống hệt Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng.
Đây là ý trời sao? Hay vẫn chỉ là một giấc mơ?
Nếu là mơ, cô thà sống trong mơ mãi mãi không tỉnh.
Giấc mơ dần mơ hồ, Mẫn Khải Hàng nói anh phải đi đến một nơi rất xa, không hẹn ngày trở về, sống chết không rõ.
Mẫn Duyệt cuống lên, hỏi liệu cô có thể đi cùng anh không.
Như kiếp trước, cô lại không nhận được câu trả lời, chỉ thấy bóng anh rời đi.
Rồi cảnh tượng thay đổi, Mẫn Khải Hàng đã hồi phục thị lực và chuẩn bị đi xem mắt?
Sao có thể như vậy được? Cô còn chưa xác nhận anh có phải là Minh Viễn Dương mà cô yêu hay không. Nếu anh xem mắt và có tình cảm với người khác thì sao? Còn cô thì phải làm sao? Vậy chẳng phải chuyến du hành thời gian của cô trở thành vô nghĩa sao?
Không được, không thể! Mẫn Khải Hàng, nếu anh dám đi gặp gỡ người phụ nữ khác, tôi… tôi sẽ trói anh lại, khóa chặt anh!
Mẫn Duyệt càng nghĩ càng lo lắng, mồ hôi ướt đẫm cả người, cô giãy giụa và đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy!
Đôi mắt to đẹp của cô nhìn lên trần nhà. Minh Viễn Dương? Mẫn Khải Hàng? Hai người có phải là một không?
Anh Minh đã xa mãi ngoài biển khơi, cô đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Mẫn Khải Hàng, nếu anh chính là anh Minh của em, thì khi anh khởi hành, có thể đưa em đi cùng được không?
Từ đây về sau, dù đi đến chân trời góc biển, đừng bỏ lại em nữa, được không?
Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má, thấm vào tóc.
Mẫn Duyệt từ từ chống người ngồi dậy, đầu cô vẫn còn hơi choáng.
Nhìn xung quanh, phòng bệnh này tốt hơn nhiều so với phòng trước. Với sự yêu thương của gia đình, chắc hẳn họ đã chuyển cô sang một bệnh viện khác rồi.
Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy những tòa nhà cao tầng, cũng không thấy cảnh xe cộ tấp nập.
May quá, xuyên không không phải là mơ.
Cô giơ tay lên xem cổ tay, ấn nhẹ một cái, rất đau. Rồi cô chạm vào lớp băng trên đầu, đúng là việc tự sát là thật, và việc gặp người giống hệt Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng – chắc cũng là thật.
Điều mà Mẫn Duyệt muốn làm nhất lúc này là tìm Mẫn Khải Hàng, xem trên lưng anh có vết bớt hình trăng khuyết giống Minh Viễn Dương hay không.
Nếu có, thì chắc chắn anh chính là Minh Viễn Dương rồi.
Nhất định là tấm chân tình của cô đã làm cảm động ông trời, nên mới có sự trùng phùng đặc biệt này.
Mẫn Duyệt vén chăn, bước xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống đất, cô lập tức thấy trời đất quay cuồng và ngã trở lại giường.
"‘Hạ Mẫn Duyệt’ ngốc nghếch này đã tự rút bao nhiêu máu của mình rồi chứ?"
Với tình trạng hiện tại, đừng nói đến chuyện đi tìm Mẫn Khải Hàng ở trấn Tân Giang, cô còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện đã ngất xỉu lần nữa rồi.
Hệ thống y tế! Đúng rồi, cô có hệ thống y tế kết nối với bệnh viện!
Đến khi vô tình xuyên không đến nơi này, cô lại gặp người giống hệt Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng.
Đây là ý trời sao? Hay vẫn chỉ là một giấc mơ?
Nếu là mơ, cô thà sống trong mơ mãi mãi không tỉnh.
Giấc mơ dần mơ hồ, Mẫn Khải Hàng nói anh phải đi đến một nơi rất xa, không hẹn ngày trở về, sống chết không rõ.
Mẫn Duyệt cuống lên, hỏi liệu cô có thể đi cùng anh không.
Như kiếp trước, cô lại không nhận được câu trả lời, chỉ thấy bóng anh rời đi.
Rồi cảnh tượng thay đổi, Mẫn Khải Hàng đã hồi phục thị lực và chuẩn bị đi xem mắt?
Sao có thể như vậy được? Cô còn chưa xác nhận anh có phải là Minh Viễn Dương mà cô yêu hay không. Nếu anh xem mắt và có tình cảm với người khác thì sao? Còn cô thì phải làm sao? Vậy chẳng phải chuyến du hành thời gian của cô trở thành vô nghĩa sao?
Không được, không thể! Mẫn Khải Hàng, nếu anh dám đi gặp gỡ người phụ nữ khác, tôi… tôi sẽ trói anh lại, khóa chặt anh!
Mẫn Duyệt càng nghĩ càng lo lắng, mồ hôi ướt đẫm cả người, cô giãy giụa và đột nhiên mở mắt, tỉnh dậy!
Đôi mắt to đẹp của cô nhìn lên trần nhà. Minh Viễn Dương? Mẫn Khải Hàng? Hai người có phải là một không?
Anh Minh đã xa mãi ngoài biển khơi, cô đuổi theo cũng không kịp nữa rồi.
Mẫn Khải Hàng, nếu anh chính là anh Minh của em, thì khi anh khởi hành, có thể đưa em đi cùng được không?
Từ đây về sau, dù đi đến chân trời góc biển, đừng bỏ lại em nữa, được không?
Những giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má, thấm vào tóc.
Mẫn Duyệt từ từ chống người ngồi dậy, đầu cô vẫn còn hơi choáng.
Nhìn xung quanh, phòng bệnh này tốt hơn nhiều so với phòng trước. Với sự yêu thương của gia đình, chắc hẳn họ đã chuyển cô sang một bệnh viện khác rồi.
Cô lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy những tòa nhà cao tầng, cũng không thấy cảnh xe cộ tấp nập.
May quá, xuyên không không phải là mơ.
Cô giơ tay lên xem cổ tay, ấn nhẹ một cái, rất đau. Rồi cô chạm vào lớp băng trên đầu, đúng là việc tự sát là thật, và việc gặp người giống hệt Minh Viễn Dương – Mẫn Khải Hàng – chắc cũng là thật.
Điều mà Mẫn Duyệt muốn làm nhất lúc này là tìm Mẫn Khải Hàng, xem trên lưng anh có vết bớt hình trăng khuyết giống Minh Viễn Dương hay không.
Nếu có, thì chắc chắn anh chính là Minh Viễn Dương rồi.
Nhất định là tấm chân tình của cô đã làm cảm động ông trời, nên mới có sự trùng phùng đặc biệt này.
Mẫn Duyệt vén chăn, bước xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống đất, cô lập tức thấy trời đất quay cuồng và ngã trở lại giường.
"‘Hạ Mẫn Duyệt’ ngốc nghếch này đã tự rút bao nhiêu máu của mình rồi chứ?"
Với tình trạng hiện tại, đừng nói đến chuyện đi tìm Mẫn Khải Hàng ở trấn Tân Giang, cô còn chưa ra khỏi cửa bệnh viện đã ngất xỉu lần nữa rồi.
Hệ thống y tế! Đúng rồi, cô có hệ thống y tế kết nối với bệnh viện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.