Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 30: Có Thể Không Nhắc Đến Quá Khứ, Chỉ Hỏi Tương Lai Thôi Được Không?
Duyệt ngữ thanh ngôn
09/10/2024
Với gia đình nhà họ Mẫn, Hạ Kiều Sơn hiểu rất rõ, họ không phải kiểu người quá khắt khe hay không tha thứ. Chỉ cần Mẫn Mẫn thành tâm xin lỗi và đối xử tốt với Khải Hàng, có khi sang năm, nhà họ Hạ lại có hỉ sự cũng nên!
Hạ Kiều Sơn nói chuyện, khuyên nhủ cháu gái và còn động viên: “Mẫn Mẫn này, lát nữa mua thuốc về thì nhớ uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nếu muốn đi tìm Khải Hàng thì cứ đi, chuyện của ba con, để ông giải quyết.”
Mẫn Duyệt cảm kích: “Cảm ơn ông.”
Ông cụ phẩy tay: “Không cần cảm ơn, nhưng còn một điều nữa, ông phải nhắc con.”
Mẫn Duyệt ngồi thẳng lưng, nghiêm túc: “Ông cứ nói.”
Hạ Kiều Sơn thu lại vẻ hiền từ, nghiêm giọng: “Mẫn Mẫn, những chuyện con đã gây ra ở nhà họ Mẫn, con còn nhớ chứ?”
Mẫn Duyệt có chút lúng túng. Sao mọi chuyện đang tốt đẹp, lại phải nhắc đến quá khứ? Có thể chỉ hỏi về tương lai thôi được không?
Ông tiếp tục: “Quả thật là quá đáng, như thể bị ma ám vậy. Để người khác chán ghét, muốn thay đổi cách nhìn của họ về con, con phải bỏ ra không ít công sức. Có thể lúc đầu con sẽ gặp phải những lời mỉa mai, chế nhạo. Ông biết từ nhỏ con chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng lần này con sai trước, phải dùng thành ý, kiên nhẫn và hành động cụ thể để chứng minh mình thực sự muốn cùng Khải Hàng đi đến cuối đời, hiểu chưa?”
Những lời của ông, Mẫn Duyệt làm sao không hiểu. Cô vội gật đầu chắc chắn: “Ông cứ yên tâm, con sẽ làm được.”
Nếu người đó thực sự là Mẫn Khải Hàng – người cô đã nhung nhớ suốt cả nửa đời, thì lời chế nhạo hay đàm tiếu có là gì? Dù là núi đao biển lửa cô cũng không ngại.
Hạ Kiều Sơn nhìn ánh mắt kiên định của cháu gái, không khỏi hài lòng mà gật đầu: “Quả nhiên là con nhà họ Hạ. Chuyện hôn nhân này, đi một vòng lớn rồi lại quay về, lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Mẫn Duyệt ra ngoài, một nửa dựa vào trí nhớ, một nửa hỏi đường, cô tìm được đến bệnh viện Đông y Bình Kinh.
Tầng một có phòng khám đơn giản, không cần xếp hàng lâu cũng có thể lấy thuốc.
Cô đọc một danh sách dài các loại thuốc, rồi cầm đơn đi xếp hàng nhận thuốc.
Quả nhiên, ông nội cô đoán không sai, giờ đã gần mười một giờ, vừa qua giờ cao điểm lấy thuốc.
Chẳng bao lâu, cô đã mua được hai túi đầy dược liệu. Chỗ này hẳn sẽ đủ để đổi lấy số điểm cần thiết. Giờ thì về nhà, đóng cửa lại và nghiên cứu dần thôi.
Đúng lúc đó, Mẫn Tiền Trình đã hẹn gặp em gái vào lúc mười một giờ ở sảnh bệnh viện, nhưng đợi mãi không thấy Mẫn Tự Cẩm, anh ta lại thấy một người rất giống “chị dâu hụt” Hạ Mẫn Duyệt.
Chẳng phải nghe nói Hạ Mẫn Duyệt vì không muốn cưới anh trai mình mà tự sát, thương tích nghiêm trọng sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây một mình?
Hôn ước đã hủy, chẳng lẽ cô cảm thấy mất danh dự, vẫn còn suy nghĩ quẩn quanh, đến đây mua thuốc độc để tự tử chậm rãi?
Gia đình họ Mẫn có đến nỗi như vậy sao?
Mẫn Tiền Trình tức giận, định bước theo cô.
Vừa bước một bước, anh ta nghe thấy tiếng gọi: “Anh ba!”
Hạ Kiều Sơn nói chuyện, khuyên nhủ cháu gái và còn động viên: “Mẫn Mẫn này, lát nữa mua thuốc về thì nhớ uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe cho tốt. Nếu muốn đi tìm Khải Hàng thì cứ đi, chuyện của ba con, để ông giải quyết.”
Mẫn Duyệt cảm kích: “Cảm ơn ông.”
Ông cụ phẩy tay: “Không cần cảm ơn, nhưng còn một điều nữa, ông phải nhắc con.”
Mẫn Duyệt ngồi thẳng lưng, nghiêm túc: “Ông cứ nói.”
Hạ Kiều Sơn thu lại vẻ hiền từ, nghiêm giọng: “Mẫn Mẫn, những chuyện con đã gây ra ở nhà họ Mẫn, con còn nhớ chứ?”
Mẫn Duyệt có chút lúng túng. Sao mọi chuyện đang tốt đẹp, lại phải nhắc đến quá khứ? Có thể chỉ hỏi về tương lai thôi được không?
Ông tiếp tục: “Quả thật là quá đáng, như thể bị ma ám vậy. Để người khác chán ghét, muốn thay đổi cách nhìn của họ về con, con phải bỏ ra không ít công sức. Có thể lúc đầu con sẽ gặp phải những lời mỉa mai, chế nhạo. Ông biết từ nhỏ con chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng lần này con sai trước, phải dùng thành ý, kiên nhẫn và hành động cụ thể để chứng minh mình thực sự muốn cùng Khải Hàng đi đến cuối đời, hiểu chưa?”
Những lời của ông, Mẫn Duyệt làm sao không hiểu. Cô vội gật đầu chắc chắn: “Ông cứ yên tâm, con sẽ làm được.”
Nếu người đó thực sự là Mẫn Khải Hàng – người cô đã nhung nhớ suốt cả nửa đời, thì lời chế nhạo hay đàm tiếu có là gì? Dù là núi đao biển lửa cô cũng không ngại.
Hạ Kiều Sơn nhìn ánh mắt kiên định của cháu gái, không khỏi hài lòng mà gật đầu: “Quả nhiên là con nhà họ Hạ. Chuyện hôn nhân này, đi một vòng lớn rồi lại quay về, lần này chắc chắn sẽ thành công.”
Mẫn Duyệt ra ngoài, một nửa dựa vào trí nhớ, một nửa hỏi đường, cô tìm được đến bệnh viện Đông y Bình Kinh.
Tầng một có phòng khám đơn giản, không cần xếp hàng lâu cũng có thể lấy thuốc.
Cô đọc một danh sách dài các loại thuốc, rồi cầm đơn đi xếp hàng nhận thuốc.
Quả nhiên, ông nội cô đoán không sai, giờ đã gần mười một giờ, vừa qua giờ cao điểm lấy thuốc.
Chẳng bao lâu, cô đã mua được hai túi đầy dược liệu. Chỗ này hẳn sẽ đủ để đổi lấy số điểm cần thiết. Giờ thì về nhà, đóng cửa lại và nghiên cứu dần thôi.
Đúng lúc đó, Mẫn Tiền Trình đã hẹn gặp em gái vào lúc mười một giờ ở sảnh bệnh viện, nhưng đợi mãi không thấy Mẫn Tự Cẩm, anh ta lại thấy một người rất giống “chị dâu hụt” Hạ Mẫn Duyệt.
Chẳng phải nghe nói Hạ Mẫn Duyệt vì không muốn cưới anh trai mình mà tự sát, thương tích nghiêm trọng sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây một mình?
Hôn ước đã hủy, chẳng lẽ cô cảm thấy mất danh dự, vẫn còn suy nghĩ quẩn quanh, đến đây mua thuốc độc để tự tử chậm rãi?
Gia đình họ Mẫn có đến nỗi như vậy sao?
Mẫn Tiền Trình tức giận, định bước theo cô.
Vừa bước một bước, anh ta nghe thấy tiếng gọi: “Anh ba!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.