Xuyên Không Mang Theo Y Dụng Về Thập Niên 80 Lấy Chồng Đại Ca
Chương 7: Nguyên Chủ Tìm Đường Chết
Duyệt ngữ thanh ngôn
06/10/2024
Chỉ là bây giờ:
“Lão Hạ à, không phải tôi không cho nhà ông cơ hội, mà là, ông cũng thấy đấy, sự tình đã đến nước này, trước không nói đến nếu nó thật sự gả vào đây.
“Sau này sẽ đối mặt với Tự Cẩm thế nào, chỉ nói đến sự kiên quyết của nó ngày hôm đó.”
“Đây là thà chết cũng không muốn làm người nhà họ Mẫn chúng tôi, cho dù tôi đồng ý với ông, cho nó cơ hội nhưng cơ hội này, nó có muốn hay không?"
Mẫn Quân Diệu lại thở dài một hơi:
“Ban đầu Vân Nga và bà nhà ông định ra hôn sự này là muốn kết thông gia nhưng thái độ của Hạ Mẫn Duyệt nhà ông như này, đây là muốn kết thù đấy!"
Cũng là nhờ tình nghĩa nhiều năm của hai nhà, nếu không, đứa con gái như vậy, nhà họ Mẫn ông đây sớm đã trở mặt đuổi người rồi.
Hạ Kiều Sơn trong lòng tiếc nuối nhưng lại không nói nên lời, Mẫn nha đầu lần này thật sự là quá đáng.
Thôi vậy, trước tiên cứ để nhà họ Mẫn từ hôn, trút giận xong rồi tính tiếp.
Chờ Mẫn Mẫn xuất viện, nói chuyện đàng hoàng với nó, nói về tình hình của Khải Hàng, một người đàn ông như vậy, anh hùng như vậy, cô gái nào mà không thích, không ngưỡng mộ chứ?
Nói đến con gái theo đuổi con trai, vốn dĩ là hôn ước từ bé, Khải Hàng còn thật sự muốn so đo với đứa vợ bé chưa cưới sao?
Nghĩ thì hay lắm, chỉ là, Mẫn Quân Diệu đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại:
“Lão Hạ à, vốn dĩ có chuyện, là định đợi Khải Hàng về, để nó tự nói với Mẫn Mẫn nhưng bây giờ, đã không thể trở thành người một nhà, tình hình của Khải Hàng, nhà ông, chỉ cần một mình ông biết là được!”
Hạ Kiều Sơn tức đến nghẹn lời, Mẫn lão đầu, cổ hủ, đây là vẫn còn trách ông lúc trước cùng Khải Hàng giấu ông ấy tự ý quyết định!
Thôi thôi, nếu Mẫn nha đầu thật sự không có phúc phận đó, vậy cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.
Suy cho cùng, chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên.
Mẫn Khải Hàng trở về phòng, dựa theo xúc giác trên tay, chọn một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lắp ráp dao cạo râu, bắt đầu cạo râu.
May mắn là nhiều năm huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, bây giờ dựa vào các giác quan khác, cuộc sống hàng ngày của anh về cơ bản có thể tự lo liệu.
Nếu không thực sự không thể tưởng tượng nổi, cuộc sống sau khi bị mù, anh sẽ phải tiếp tục như thế nào.
Về phần sau này có khôi phục được ánh sáng hay không, chỉ có thể thuận theo tự nhiên và xem vận may thôi.
Nhưng mà, anh không hối hận về quyết định năm xưa, cũng không hối hận về lựa chọn của mình.
Hôm nay, phải đi hủy hôn ước của hai nhà Mẫn - Hạ, Mẫn Khải Hàng vốn không muốn xuất hiện nhưng ông nội nói, làm người làm việc phải có đầu phải có đuôi.
“Lão Hạ à, không phải tôi không cho nhà ông cơ hội, mà là, ông cũng thấy đấy, sự tình đã đến nước này, trước không nói đến nếu nó thật sự gả vào đây.
“Sau này sẽ đối mặt với Tự Cẩm thế nào, chỉ nói đến sự kiên quyết của nó ngày hôm đó.”
“Đây là thà chết cũng không muốn làm người nhà họ Mẫn chúng tôi, cho dù tôi đồng ý với ông, cho nó cơ hội nhưng cơ hội này, nó có muốn hay không?"
Mẫn Quân Diệu lại thở dài một hơi:
“Ban đầu Vân Nga và bà nhà ông định ra hôn sự này là muốn kết thông gia nhưng thái độ của Hạ Mẫn Duyệt nhà ông như này, đây là muốn kết thù đấy!"
Cũng là nhờ tình nghĩa nhiều năm của hai nhà, nếu không, đứa con gái như vậy, nhà họ Mẫn ông đây sớm đã trở mặt đuổi người rồi.
Hạ Kiều Sơn trong lòng tiếc nuối nhưng lại không nói nên lời, Mẫn nha đầu lần này thật sự là quá đáng.
Thôi vậy, trước tiên cứ để nhà họ Mẫn từ hôn, trút giận xong rồi tính tiếp.
Chờ Mẫn Mẫn xuất viện, nói chuyện đàng hoàng với nó, nói về tình hình của Khải Hàng, một người đàn ông như vậy, anh hùng như vậy, cô gái nào mà không thích, không ngưỡng mộ chứ?
Nói đến con gái theo đuổi con trai, vốn dĩ là hôn ước từ bé, Khải Hàng còn thật sự muốn so đo với đứa vợ bé chưa cưới sao?
Nghĩ thì hay lắm, chỉ là, Mẫn Quân Diệu đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại:
“Lão Hạ à, vốn dĩ có chuyện, là định đợi Khải Hàng về, để nó tự nói với Mẫn Mẫn nhưng bây giờ, đã không thể trở thành người một nhà, tình hình của Khải Hàng, nhà ông, chỉ cần một mình ông biết là được!”
Hạ Kiều Sơn tức đến nghẹn lời, Mẫn lão đầu, cổ hủ, đây là vẫn còn trách ông lúc trước cùng Khải Hàng giấu ông ấy tự ý quyết định!
Thôi thôi, nếu Mẫn nha đầu thật sự không có phúc phận đó, vậy cũng chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi.
Suy cho cùng, chuyện duyên phận không thể cưỡng cầu, ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên.
Mẫn Khải Hàng trở về phòng, dựa theo xúc giác trên tay, chọn một chiếc áo sơ mi trắng, sau đó lắp ráp dao cạo râu, bắt đầu cạo râu.
May mắn là nhiều năm huấn luyện đặc biệt nghiêm khắc, bây giờ dựa vào các giác quan khác, cuộc sống hàng ngày của anh về cơ bản có thể tự lo liệu.
Nếu không thực sự không thể tưởng tượng nổi, cuộc sống sau khi bị mù, anh sẽ phải tiếp tục như thế nào.
Về phần sau này có khôi phục được ánh sáng hay không, chỉ có thể thuận theo tự nhiên và xem vận may thôi.
Nhưng mà, anh không hối hận về quyết định năm xưa, cũng không hối hận về lựa chọn của mình.
Hôm nay, phải đi hủy hôn ước của hai nhà Mẫn - Hạ, Mẫn Khải Hàng vốn không muốn xuất hiện nhưng ông nội nói, làm người làm việc phải có đầu phải có đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.