Xuyên Không Mất Rồi!

Chương 5:

Joomion

01/05/2022

Trời má! Ngày kia đi học hả? không muốn đi tí nào, cả ở thế giới kia hay thế giới này cũng vậy. Bây giờ cô đi học cũng là vấn đề lớn đấy vì cô cùng khoa, cùng lớp với Lưu Sơn An và Bạch Tiểu Diệp, tránh cũng không tránh nổi mà. Kệ đi, đi ngủ đã, mai tính.

Tư Châu vừa chợp mắt được một lúc thì bên tai cô lại văng vẳng giọng nói đó, giọng nói của Lâm Tư Châu thật sự

-Hãy cứu ba mẹ tôi... xin cô...

Tư Châu mở mắt, mới 3h sáng:

-Cô có cầu xin tôi cũng vậy thôi, tôi còn chẳng biết làm cách nào để cứu chính mình bây giờ kìa...

Tư Châu xuống giường pha một cốc trà nóng, đôi mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ, cô bỗng nhớ ba mẹ ở thế giới kia của mình, cô nhớ nhà, nhớ cái nơi mà cô thật sự thuộc về.

Hmm "Lâm Tư Châu" bây giờ đang là sinh viên năm nhất, ái chà cái độ tuổi đẹp nhất thời thanh xuân đây, Tư Đình đang là sinh viên đại học năm hai sắp sửa lên năm ba, nghĩ lại cái cuộc sống nhạt nhẽo trước đây của mình cô khẽ thở dài. Ở thế giới cũ cô chẳng hề quan tâm đến điều gì, ngày nào cũng trôi qua như nhau, cô chưa thể bung xõa bản thân hết mình, lúc nào cũng một mình... lý do à? Là do nghèo đó! Chứ mà có tiền thì trên đời này có thú vui gì cô đều sẽ thử một lần cho biết, dĩ nhiên là không có chơi mấy cái cần cỏ phê pha hại người nha, cô chưa buông xõa đến cỡ đó, thật ra là do Tư Châu nhát cáy nên không dám thử đâu. Được rồi, giờ cô đã là người có tiền, cô sẽ không sống một cách nhạt nhẽo nữa đâu!

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Từ sáng sớm Tư Châu đã hí hoáy ở dưới bếp làm đồ ăn sáng, vì cô bị mất ngủ nên xuống bếp mò mẫm cho đỡ chán, bày đặt làm cơm trưa cho ba mẹ mang đi. E hèm nói không phải khoe chứ cô nấu nướng hơi bị được đấy nhá, nhưng ý trời đã định, ông bà Lâm hôm nay phải dùng bữa trưa cùng đối tác nên không mang cơm theo được, haizz cố gắng trở thành một đứa con ngoan hiền hiếu thảo cũng khó ghê... Đúng lúc đó Khải Uy đến đưa văn kiện cho ông Lâm liền bị bà Lâm nhét cho hộp cơm mà Tư Châu làm, nói gì mà em gái thương anh ăn cơm quán hoài không tốt cho sức khỏe nên làm cơm trưa cho anh. Bà ấy nói dối không chớp mắt, không vấp một từ, Tư Châu tròn mắt nhìn mà không biết phản bác thế nào đành ậm ừ cho qua. Khải Uy ngạc nhiên hết nhìn hộp cơm lại nhìn Tư Châu sau đó khẽ mỉm cười:

-Cảm ơn! Anh sẽ ăn thật ngon miệng.

Ôi trời! Thế mà anh ta cũng tin thật, sao trong tiểu thuyết viết anh ta là người thông minh sắc bén mà? Không hiểu nổi!!

-"Em làm chơi chơi thôi nếu thấy không vừa miệng anh có thể bỏ quách đi haha." Tư Châu cười

-"Anh sẽ ăn thật ngon miệng!" Khải Uy như nhấn mạnh lại câu nói ban nãy, thái độ này làm Tư Châu hơi hoang mang

-"Hả? à vâng vậy chúc anh ngon miệng..." Biết vậy lúc nấu cô bỏ móng tay vào bát canh.

-Vậy chào cô chú cháu đi trước đây.

Mắt Tư Châu giật giật, cô chịu chết không còn gì để nói, như vợ chồng son vậy, cmn nổi hết cả da gà... Tư Châu chép miệng bỏ lên phòng, cô cần thay đồ và đi mua sắm vài thứ để chuẩn bị đi học. Tiện thể cũng đi xem thử cái thế giới trong truyện này có gì khác biệt không, còn quá nhiều thứ cô tò mò ở đây và câu hỏi lớn nhất của cô là liệu "con người" ở đây có phải thật hay không hay chỉ là một "thứ" vô tri do con người tạo ra. Nhưng khoảng thời gian cô xuyên vào đây cho đến giờ vẫn chưa hề xảy ra điều gì khác thường, "con người" ở đây đều giống như thật, họ vẫn vận hành, phát triển và có suy nghĩ độc lập, không phải kiểu suy nghĩ và làm việc theo bất kì sự sắp đặt nào, thế giới này cũng chưa từng xảy ra lỗi hệ thống nào. Không khác gì trái đất nhưng ở một không gian khác, liệu có phải thế không nhỉ? có khi nào mỗi một câu chuyện trên thế giới đều có một chiều không gian khác đang vận hành? Vậy thì chắc chắn sẽ có lối thoát... lối thoát từ những cuốn sách khác à? Chết tiệt!! Đến cách xuyên đến đây cô còn chẳng rõ thì làm sao mà thoát khỏi đây được! Quá nhiều thứ không tài nào lí giải nổi, không có một gợi ý nào, không một tín hiệu nào! Chẳng lẽ cách duy nhất là cứu "ba mẹ Lâm"...

Đeo ba lô lên vai, mặc áo phông trắng, quần ống rộng và khoác một chiếc khoác bò, ừm style này không bao giờ lỗi thời, lại còn thoải mái. Cô tự đi bộ vì nhà sách cũng không xa lắm với lại cô cũng muốn ngắm nghía phong cảnh một chút. Hiệu sách đúng là nơi lí tưởng để ẩn mình mà ngay cạnh hiệu sách lại còn có một cái thư viện nữa chứ, thật sự thì đây đúng là thiên đường của người hướng nội.

Tư Châu vào hiệu sách mua vài cuốn sách rồi tạt sang bên thư viện. Không biết có phải do hôm nay là ngày nghỉ không mà ở đây nhiều người thế, ngồi kín gần hết ghế luôn mới ghê. Lần đầu thấy thư viện nhiều người thế này. Đã mất công đến tận đây rồi nên cô cũng không muốn về lắm, may mắn thay cuối cùng cô cũng tìm được chỗ ngồi, lạ ở chỗ Tư Châu vừa đặt mông xuống là bao ánh mắt dồn về phía cô, Tư Châu ngẩng đầu nhìn một vòng quanh thư viện, hồi hộp liếm môi rồi đưa một tay lên che mặt. Sao thế? cô làm gì nổi bật quá à? Quần áo bình thường, trên người không có gì đắt tiền, mặt mũi cũng bình thường, nhìn gì mà ghê thế? Hay thôi đi về nhỉ? Sợ quá... Đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ thì tiếng kéo ghế ở phía đối diện cô vang lên, theo phản xạ Tư Châu ngước mắt nhìn thì bùm... đầu cô như sắp nổ tung. Rồi cô hiểu rồi... hiểu sao bản thân lại bị mọi người nhìn chòng chọc như thế rồi... Tại vì cô chắn tầm nhìn của họ, cả gan dám ngồi cùng bàn với trai đẹp của họ. Ôi trời má, không hiểu cái số cô nên được liệt vào hạng gì, cũng không hiểu đây là may mắn hay xui xẻo nữa. Đối diện cô là một cậu trai đẹp mà như phát sáng luôn, dạo này Tư Châu ghét việc đứng gần những người xinh đẹp vì mỗi khi như vậy nhìn cô chả khác gì củ khoai tây. Cậu ta chắc không để ý người đối diện lắm, hơi cúi đọc sách, thỉnh thoảng lại viết viết gì đó, hàng mi dài phủ xuống, mái tóc đen mềm mại, làn da mịn màng không tì vết, sơ mi trắng với bờ vai thái bình, dáng vẻ sạch sẽ, cảm giác toát lên khí chất của thần tiên, nhìn cực kì dễ chịu. Ừm... cô đúng là củ khoai tây. Phải đi thôi, ngồi ở đây lâu tí nữa chắc mấy người đằng kia sẽ bóp chết cô mất.

-Tôi biết là mình đẹp trai nhưng cậu cũng không cần phải nhìn tôi lộ liễu thế đâu.

Trai đẹp không đáng sợ đáng sợ ở chỗ họ biết mình đẹp trai...

-À haha xin lỗi, tôi đang nhìn con muỗi đậu trên má của cậu, tôi chỉ đang nghĩ xem có nên đánh nó không.

-...

-"Làm phiền rồi!" nói xong Tư Châu thu dọn đồ đạc bỏ vào ba lô rồi đứng dậy, vừa đi được một hai bước thì bị gọi lại.



-Này! Bút của cậu!

Cmn đã cố tỏ ra ngầu lòi để chuồn đi rồi còn quên bút, Tư Châu vỗ trán sau đó quay lại mỉm cười giả tạo.

-Cảm ơn!

Nhận lại bút xong thì quay lưng đi thẳng, nhìn như không có gì nhưng thật ra lòng bàn tay cô đang đổ đầy mồ hôi. Tư Châu vờ như không nhìn thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, sải bước đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa cô liền lấy giấy trong ba lô ra lau trán, lén nhìn xem có ai đi sau không, may quá không có ai, chỉ sợ có ai đi theo rồi đến chỗ vắng vắng tẩn cho cô trận. Tư Châu lượn lờ quanh con phố, tạt vào vài quán ăn ven đường, thời tiết đẹp nên tâm trạng của cô cũng dễ chịu quá.

Méo!!!!

Tư Châu giật mình, tiếng mèo kêu ở con hẻm phía trước thì phải, chắc bọn mèo hoang đang tranh nhau đồ ăn, tiện trong người cô có thủ vài cái xúc xích vào cho tụi nó chắc không sao.

-Cmn dám cào tao! Chết mẹ mày đi!!!

Méo!!!! Khè khè!!!

-Hahahaha!! Đá vào bụng nó ấy!

Trong hẻm có một dám con đồ tầm 4-5 tên đang đá dúi dụi vào một con mèo trắng, tiếng mèo kêu như xé toạc không gian, tiếng cười man rợ của lũ côn đồ. Tư Châu cắn chặt răng, mắt cô đỏ ngầu, lũ vô nhân tính.

-Mấy anh cho tôi hỏi đường tới chỗ XX với, tôi mới chuyển đến nên không quen đường.

-Đm cái đéo gì!! Ai mà biết được! Cút ngay!!

-"Ê... Im mồm xem nào! Em gái hỏi đường XX hả? Đi cùng anh anh đưa em đi... ahaha!!" Một tên trong đám lè nhè lên tiếng gạ gẫm, Tư Châu thầm khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn dè dặt lại gần. Mục đích của cô là lại gần con mèo, nó đang thoi thóp rồi. Cái cmn lũ chó đẻ.

-Ô có chú cảnh sát ở kia kìa!!

Bọn côn đồ nghe thấy cảnh sát thì giật mình, rõ là chẳng làm gì phạm pháp nhưng tụi nó vẫn giật mình ngoái lại nhìn. Nhân cơ hội Tư Châu chộp lấy con mèo ôm vào lòng rồi chạy vụt ra ngoài.

-Đm con khốn kia mang con mèo đi rồi!! Đm tao còn chưa xử xong!!!

-"Bắt lấy con khốn đấy! Tao sẽ hành nó đến chết!!" Một tên khác gào lên.

Tư Châu cắm đầu cắm cổ chạy, con mèo đang bị thương nặng nó chỉ rên hừ hừ. Đang chạy thục mạng thì cô va mạnh phải một người.

-Này!!! Đi đứng...

-Xin lỗi...

"Con khốn kia đứng lại cho tao!!!" Chết tiệt lũ côn đồ vẫn dí đằng sau. Tư Châu lồm cồm bò dậy, tay vẫn ôm chặt con mèo. Triệu Nguyên Vũ nhìn lướt qua thì cũng hiểu đại khái tình tình, cậu kéo Tư Châu chạy khỏi đám côn đồ. Đến đoạn rẽ, cậu kéo cô vào một con ngõ nấp trong đó, ai ngờ con ngõ ấy lại là ngõ cụt, bọn côn đồ chia nhau ra lục từng ngách một. Tư Châu nhìn bức tường cuối ngõ, nhét con mèo vào ba lô rồi kéo Nguyên Vũ lại bức tường nói:

-Cậu trèo qua trước đi, tôi sẽ thả ba lô cùng con mèo sang, cậu ở bên đó đỡ lấy nó.

-Nhưng tường thế này trèo bằng cách nào? Chưa kể bên đó là nhà người ta!

-Tôi ở dưới đỡ cậu lên, nhanh lên bọn chúng sắp mò đến nơi rồi!



Thế là một người trèo một người đỡ, Tư Châu nghe tiếng bước chân cùng với tiếng gào thét càng ngày càng gần thì cuống quýt hất mạnh Nguyên Vũ qua tường bên kia, cậu ta ngã cái bịch rồi kêu ré lên:

-AAAA!!! Cmn cậu định giết tôi đấy hả?

-Đỡ lấy cái ba lô!!!

Ném ba lô qua tường bên kia Tư Châu cũng bật lên trèo qua tường, không may trượt chân té nhào qua tường ngã ngay vào người Nguyên Vũ đang đứng phía dưới. Nguyên Vũ bị bất ngờ cậu ta đưa tay đỡ lấy Tư Châu nhưng không kịp phản ứng nên cả hai người ngã đè lên nhau. Tư châu nằm trên người cậu, còn cậu thì ôm chặt lấy cô. Tư Châu choáng váng mất mấy giây rồi nhanh chóng đứng dậy rối rít.

-Xin lỗi!! Xin lỗi!!! Cậu có sao không thế?

-Nhờ ơn cậu tôi bị trẹo chân rồi...

-Tự dưng chạy theo tôi làm gì cơ chứ? Bây giờ lại ra nông nỗi này!!

-Cậu đang trách tôi đấy hả?? Tôi cứu cậu đó!!!

-"Xin lỗi... Con mèo!!! Nó có sao không?" Tư Châu cau mày cắn môi, đúng là tại cô cậu ta mới ra nông nỗi này.

-Nó yếu lắm...

-Cậu đứng dậy được không? Tôi đỡ cậu... còn phải đưa con mèo đến chỗ thú y nữa... cậu cũng cần đến bệnh viện...

-"Có chuyện gì ở đây thế? Hai đứa là ai sao lại ở đây?" Một bà cụ từ đâu xuất hiện nhìn thấy Tư Châu và Nguyên Vũ ở trong sân nhà mình thì ngạc nhiên. Thế là Tư Châu tường thuật lại câu chuyện cho bà nghe. Căn nhà này chỉ có một mình bà cụ ở, bà đang tưới cây thì bỗng nghe tiếng động lạ, lại xem xét tình hình thì thấy Tư Châu và Nguyên Vũ. Bà bảo Tư Châu đưa con mèo cho bà, bà sẽ trị thương cho nó, bà nuôi nhiều chó mèo hoang nên cũng có chút kinh nghiệm, không cần lo quá.

-Bà nghĩ thay vì lo cho con mèo thì cháu nên đưa bạn cháu đến bệnh viện thì hơn.

Tư Châu nhìn bộ dạng của Nguyên Vũ, ừm bây giờ cô mới nhận ra cậu là người ngồi cùng bàn với cô trong thư viện, trái đất này tròn ghê... Mà bây giờ dáng vẻ của cậu ta thê thảm thật sự, quần áo toàn bụi bẩn tèm lem, tóc tai dựng ngược dựng xuôi.

-Phụt... Xi...xin lỗi... để tôi đưa cậu đi...

-C... cậu vừa cười đấy à?

-Bộ dạng của cậu bây giờ thảm lắm...

-"Tại ai hả?" vừa nói cậu ta vừa vuốt lại tóc tai, phủi phủi quần áo thái độ hậm hực.

-Tại tôi! Tôi Xin lỗi! Giờ tôi đưa cậu đi bệnh viện.

-Cháu chào bà! Cảm ơn bà vì đã cưu mang con mèo, bây giờ cháu phải đưa bạn đến viện xem cậu ta có gãy cái xương nào không.

-Ừm chào cháu, nếu rảnh thì cứ đến chơi.

-Cháu nhất định sẽ đến.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Mất Rồi!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook