Xuyên Không Năm 80: Nông Nữ Tâm Tâm
Chương 8: Sự Việc Kiếp Trước!
Cố Tam Thuận
15/08/2022
Nhóm dịch: Bánh Bao
Đây là tình cảm mà cô ở kiếp trước vẫn luôn khát vọng, nhưng không cách nào có được.
Kiếp trước, Điền Tâm là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh mà cô bị vứt ở cổng viện phúc lợi.
Mặc dù được nhà nước chăm sóc và giáo dục tốt cho đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó cũng có sự nghiệp của riêng mình.
Cuộc sống không phải lo lắng quá nhiều, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự sắp xếp của số phận, 28 tuổi thì cô qua đời vì suy tim.
Trước khi nhắm mắt lại, Điền Tâm cầu nguyện trong lòng kiếp sau có một cơ thể khỏe mạnh, có người thân đồng hành, sống trong môi trường hài hòa và tốt đẹp.
Ông trời quả là không bạc đãi với Điền Tâm, ông nghe được lời cầu nguyện của cô.
Để cho cô sống lại đến gia đình nghèo khó nhưng không mất đi sự ấm áp này, cơ mà có một điểm không đạt được nguyện vọng của cô.
Hoàn cảnh nhân văn của Thôn Hướng Thủy vô cùng kém cỏi, quan hệ giữa người với người cực kỳ lạnh lùng vô tình, lạnh lẽo đến cực điểm.
“Bác sĩ nói, chị nôn mửa chứng tỏ đầu của chị bị thương, cái này gọi là chấn động não, có thể thấy được...”
Điền Mỹ mím môi, nước mắt lại phủ kín trong mắt: “Có thể thấy được, bà nội xuống tay tàn nhẫn đến mức nào!”
Điền Tâm: “...”
Bà nội nguyên chủ xuống tay đủ tàn nhẫn, trực tiếp lấy mạng nguyên chủ luôn!
“Tiểu Long, em ở nhà chăm sóc chị cả, để chị đi ra ruộng cắt cỏ cho heo.” Điền Mỹ dặn dò Điền Tiểu Long.
“Dạ.” Điền Tiểu Long giòn giã đáp.
Cậu bé chạy đến trước mặt Điền Tâm lấy lòng nói: “Chị ơi, để em chăm sóc chị, em chăm sóc chị nhé.”
Khóe miệng Điền Tâm nhếch lên sờ cái đầu to của Điền Tiểu Long.
Đứa nhỏ này thân thể gầy gò, tuy nhiên cái đầu to lại trông rất đáng yêu, tay Điền Tâm không khống chế được muốn nựng cậu bé.
Có một ít ký ức rõ ràng của nguyên chủ, Điền Tâm biết đi đâu có thể cắt cỏ, cũng biết cỏ tươi ở đâu.
“Chị đi cắt cỏ, em và em trai ở nhà nấu cơm tối.” Điền Tâm kéo Điền Mỹ lại, sau đó cầm liềm và túi lưới đi ra ngoài.
Đây là tình cảm mà cô ở kiếp trước vẫn luôn khát vọng, nhưng không cách nào có được.
Kiếp trước, Điền Tâm là một đứa trẻ bị bỏ rơi, bởi vì bị bệnh tim bẩm sinh mà cô bị vứt ở cổng viện phúc lợi.
Mặc dù được nhà nước chăm sóc và giáo dục tốt cho đến khi tốt nghiệp đại học, sau đó cũng có sự nghiệp của riêng mình.
Cuộc sống không phải lo lắng quá nhiều, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi sự sắp xếp của số phận, 28 tuổi thì cô qua đời vì suy tim.
Trước khi nhắm mắt lại, Điền Tâm cầu nguyện trong lòng kiếp sau có một cơ thể khỏe mạnh, có người thân đồng hành, sống trong môi trường hài hòa và tốt đẹp.
Ông trời quả là không bạc đãi với Điền Tâm, ông nghe được lời cầu nguyện của cô.
Để cho cô sống lại đến gia đình nghèo khó nhưng không mất đi sự ấm áp này, cơ mà có một điểm không đạt được nguyện vọng của cô.
Hoàn cảnh nhân văn của Thôn Hướng Thủy vô cùng kém cỏi, quan hệ giữa người với người cực kỳ lạnh lùng vô tình, lạnh lẽo đến cực điểm.
“Bác sĩ nói, chị nôn mửa chứng tỏ đầu của chị bị thương, cái này gọi là chấn động não, có thể thấy được...”
Điền Mỹ mím môi, nước mắt lại phủ kín trong mắt: “Có thể thấy được, bà nội xuống tay tàn nhẫn đến mức nào!”
Điền Tâm: “...”
Bà nội nguyên chủ xuống tay đủ tàn nhẫn, trực tiếp lấy mạng nguyên chủ luôn!
“Tiểu Long, em ở nhà chăm sóc chị cả, để chị đi ra ruộng cắt cỏ cho heo.” Điền Mỹ dặn dò Điền Tiểu Long.
“Dạ.” Điền Tiểu Long giòn giã đáp.
Cậu bé chạy đến trước mặt Điền Tâm lấy lòng nói: “Chị ơi, để em chăm sóc chị, em chăm sóc chị nhé.”
Khóe miệng Điền Tâm nhếch lên sờ cái đầu to của Điền Tiểu Long.
Đứa nhỏ này thân thể gầy gò, tuy nhiên cái đầu to lại trông rất đáng yêu, tay Điền Tâm không khống chế được muốn nựng cậu bé.
Có một ít ký ức rõ ràng của nguyên chủ, Điền Tâm biết đi đâu có thể cắt cỏ, cũng biết cỏ tươi ở đâu.
“Chị đi cắt cỏ, em và em trai ở nhà nấu cơm tối.” Điền Tâm kéo Điền Mỹ lại, sau đó cầm liềm và túi lưới đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.