Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi
Chương 57: Thắt nơ
Hướng Dương
07/06/2024
Nguyệt Viễn vì lấy linh quả đã bị thương, nếu không vì như thế đám người Thanh Huyền Thành này không dám manh động
Trường kiếm trên tay Nguyệt Viễn run lên, sắc mặt ngưng trọng. Bây giờ hắn không thể cứng đối cứng với Huyền Nhất. Vì sự an toàn của đội ngũ, Nguyệt Viễn cắn răng lấy trong không gian ra ba chiếc hộp gỗ
Huyền Nhất thấy vậy liền cười ha hả:” Các ngươi rất biết điều. Mau đưa cho ta”
Nguyệt Viễn ném hộp gỗ qua cho hắn, sau đó dẫn đội ngũ rời đi. Đám người Thanh Huyền Thành liền hỏi:” Huyền Nhất huynh, chúng ta cứ để họ rời đi như vậy?”
Huyền Nhất xem xét ba hộp gỗ, hài lòng:” Tên Nguyệt Viễn kia mặc dù bị thương nhưng nếu chúng liều mạng, chúng ta cũng không có lợi. Đến Phong Vực lại tìm cơ hội ra tay. Như vậy mấy lão già của Thanh Nguyệt Thành cũng không thể nói gì”
“Vẫn là Huyền Nhất huynh suy nghĩ chu đáo”
Đám người Nam Cung Trạch thu hết mọi chuyện vào mắt. Diệp Hải hỏi nàng:” Chúng ta không giúp bọn họ sao?”
Uyển Ngưng vuốt ve bộ lông Tiểu Hắc:” Chúng ta có lí do gì để giúp bọn họ? Những chuyện như thế này vẫn để chính chủ ra tay trả thù thì hơn, không nên tranh đất diễn”. Dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng nói:” Nhưng mà ba khỏa linh quả đó rất hấp dẫn. Tiểu Linh cho bọn họ vào mê trận đi”
Triệu Bắc giật giật khóe môi:” Muội ấy đợi đám Thanh Nguyệt Thành đi mới ra tay cướp. Chiêu này quá độc. Huyền Nhất vừa cướp đồ của người khác liền bị muội ấy cướp lại.”
Hạ Thiên Tuyết bật cười:” Cũng tránh bị đám người Nguyệt Viễn thù hận”.
“Đám người đáng thương”
“Hảo muội muội a”
Tiểu Linh am hiểu nhất là mê lâm trận, nhanh chóng điều khiển cây cối xung quanh vây lấy đám người kia. Huyền Nhất nhận ra bất thường đã quá muộn, bọn họ đã bị bao vây, hắn quát lạnh:” Là ai giả thần giả quỷ”
Uyển Ngưng buông Tiểu Hắc:” Tiểu Hắc đánh hắn”
“Tiểu Ngưng Ngưng ta không cần cải trang sao? Lúc đi cướp phải bịt mặt nếu không người khác sẽ nhận ra”
Uyển Ngưng cơ mặt giật giật, là ai chỉ Tiểu Hắc nhà nàng thứ này. Nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu thú, nàng lấy trong không gian mảnh vải lam sắc quấn quanh thân Tiểu Hắc, buộc một chiếc nơ xinh xắn phía trên:” Được rồi, như vậy không ai nhận ra nữa. Nhanh đi”
Tiểu Hắc vui vẻ nhận lệnh, nhanh chóng xông tới đám người, hợp sức với Tiểu Linh hành Thanh Huyền Thành ra bã:” Tiểu Gia đến đây”
Diệp Hải phụt cười:” Hóa trang như vậy cũng quá khó nhận ra rồi. Hahahaha”
Nam Cung Trạch đỡ trán, chỉ có muội ấy mới dám cải trang cho yêu thú mình như vậy. Cả chủ và thú đều ấu trĩ
Đám người Thanh Huyền Thành nhìn cục than đen quấn miếng vải Tiểu Hắc, không nhịn được cười vang:” Hahahaha, yêu thú gì thế này. Sao nhìn có chút ngu”
“Dám cười nhạo tiểu gia” Tiểu Hắc lao đến trước mặt Huyền Nhất, móng vuốt sắc nhọn xoẹt qua mặt hắn
Huyền Nhất thu lại nụ cười, lau vết máu trên mặt:” Súc sinh, ta lột da ngươi xuống”
Lâm Hoành nhìn đám người Thanh Huyền Thành bị mê trận tiểu Linh quấn lấy âm thầm than thở:” Ác chủ bài bên cạnh tiểu muội ngày càng nhiều, thực lực Tiểu Linh thì chẳng nói bây giờ đến cả tiểu Hắc cũng đủ lực hành trúc cơ”
“Muội ấy mạnh cũng chính Thanh Ngân thành ta mạnh”
Diệp Hải cảm thấy lo lắng cho bản thân mình. Bình thường ta hay trêu chọc Tiểu Hắc chắc tên nhóc này không để ý đâu, nếu không hắn sẽ thảm lắm
Ầm Ầm!
Thân ảnh Huyền Nhất bị đánh văng đi, hắn bò dậy:” Súc sinh này là thứ gì, sao lại mạnh như vậy?”
Lúc này, giữa trán Tiểu Hắc sáng lên, một ấn kí kì lạ xuất hiện. Cảm nhận được sự quen thuộc từ ấn kí, Tiểu Hắc ngưng tụ tinh thần lực:” Ngaooo”
Uyển Ngưng cảm nhận nguồn tinh thần lực cực lớn phát ra từ người Tiểu Hắc, khẽ nheo mắt. Từ trước đến giờ nàng vẫn không thể xác định được tên nhóc này rốt cuộc là loài gì. Chỉ biết huyết mạch của tiểu Hắc rất cao. Có thể là huyết mạch thần thú
Dải sáng trắng bắn ra từ trán Tiểu Hắc. Huyền Nhất không kịp trở tay đối diện với tia sáng mang theo uy áp. Hắn cảm thấy tay chân mình như bị trói buộc, không thể nhúc nhích. Đây là chênh lệch sao!
“Aaaaaa”
Tiểu Hắc thấy hắn không còn động, chân nhỏ nhích đến:” Này, này. Ngươi chết chưa”
Uyển Ngưng nhảy xuống, ôm lại tiểu thú:” Hắn ta chưa chết”
Tiểu Linh đem hộp linh quả đến cho nàng:” Tiểu Ngưng, đám người này cũng quá tự tin. Không có đem linh quả bỏ vào không gian”
Uyển Ngưng đến trước mặt Huyền Nhất xem xét. Thấy tay nàng đưa đến trước ngực hắn Diệp Hải ngay lập tức ngăn cản nàng:” Tiểu muội muội, muội tính làm gì?”
“Tìm chiến lợi phẩm a?”
“Không được, nam nữ thụ thụ bất thân có biết không? Ta tới”
Uyển Ngưng mặt giăng đầy hắc tuyến, tên này có bệnh sao?
Diệp Hải cùng mọi người nhanh chóng lột những thứ có giá trị trên đám người Huyền Nhất:” Thu hoạch khá lớn nha, nhẫn trữ vật này liên kết với tia linh hồn của Huyền Nhất ta không mở được”
Nam Cung Trạch biết thiên phú tinh thần lực của nàng, liền đưa đến:” Muội xem có mở được không?”
Trường kiếm trên tay Nguyệt Viễn run lên, sắc mặt ngưng trọng. Bây giờ hắn không thể cứng đối cứng với Huyền Nhất. Vì sự an toàn của đội ngũ, Nguyệt Viễn cắn răng lấy trong không gian ra ba chiếc hộp gỗ
Huyền Nhất thấy vậy liền cười ha hả:” Các ngươi rất biết điều. Mau đưa cho ta”
Nguyệt Viễn ném hộp gỗ qua cho hắn, sau đó dẫn đội ngũ rời đi. Đám người Thanh Huyền Thành liền hỏi:” Huyền Nhất huynh, chúng ta cứ để họ rời đi như vậy?”
Huyền Nhất xem xét ba hộp gỗ, hài lòng:” Tên Nguyệt Viễn kia mặc dù bị thương nhưng nếu chúng liều mạng, chúng ta cũng không có lợi. Đến Phong Vực lại tìm cơ hội ra tay. Như vậy mấy lão già của Thanh Nguyệt Thành cũng không thể nói gì”
“Vẫn là Huyền Nhất huynh suy nghĩ chu đáo”
Đám người Nam Cung Trạch thu hết mọi chuyện vào mắt. Diệp Hải hỏi nàng:” Chúng ta không giúp bọn họ sao?”
Uyển Ngưng vuốt ve bộ lông Tiểu Hắc:” Chúng ta có lí do gì để giúp bọn họ? Những chuyện như thế này vẫn để chính chủ ra tay trả thù thì hơn, không nên tranh đất diễn”. Dừng lại một chút, nàng nhẹ nhàng nói:” Nhưng mà ba khỏa linh quả đó rất hấp dẫn. Tiểu Linh cho bọn họ vào mê trận đi”
Triệu Bắc giật giật khóe môi:” Muội ấy đợi đám Thanh Nguyệt Thành đi mới ra tay cướp. Chiêu này quá độc. Huyền Nhất vừa cướp đồ của người khác liền bị muội ấy cướp lại.”
Hạ Thiên Tuyết bật cười:” Cũng tránh bị đám người Nguyệt Viễn thù hận”.
“Đám người đáng thương”
“Hảo muội muội a”
Tiểu Linh am hiểu nhất là mê lâm trận, nhanh chóng điều khiển cây cối xung quanh vây lấy đám người kia. Huyền Nhất nhận ra bất thường đã quá muộn, bọn họ đã bị bao vây, hắn quát lạnh:” Là ai giả thần giả quỷ”
Uyển Ngưng buông Tiểu Hắc:” Tiểu Hắc đánh hắn”
“Tiểu Ngưng Ngưng ta không cần cải trang sao? Lúc đi cướp phải bịt mặt nếu không người khác sẽ nhận ra”
Uyển Ngưng cơ mặt giật giật, là ai chỉ Tiểu Hắc nhà nàng thứ này. Nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu thú, nàng lấy trong không gian mảnh vải lam sắc quấn quanh thân Tiểu Hắc, buộc một chiếc nơ xinh xắn phía trên:” Được rồi, như vậy không ai nhận ra nữa. Nhanh đi”
Tiểu Hắc vui vẻ nhận lệnh, nhanh chóng xông tới đám người, hợp sức với Tiểu Linh hành Thanh Huyền Thành ra bã:” Tiểu Gia đến đây”
Diệp Hải phụt cười:” Hóa trang như vậy cũng quá khó nhận ra rồi. Hahahaha”
Nam Cung Trạch đỡ trán, chỉ có muội ấy mới dám cải trang cho yêu thú mình như vậy. Cả chủ và thú đều ấu trĩ
Đám người Thanh Huyền Thành nhìn cục than đen quấn miếng vải Tiểu Hắc, không nhịn được cười vang:” Hahahaha, yêu thú gì thế này. Sao nhìn có chút ngu”
“Dám cười nhạo tiểu gia” Tiểu Hắc lao đến trước mặt Huyền Nhất, móng vuốt sắc nhọn xoẹt qua mặt hắn
Huyền Nhất thu lại nụ cười, lau vết máu trên mặt:” Súc sinh, ta lột da ngươi xuống”
Lâm Hoành nhìn đám người Thanh Huyền Thành bị mê trận tiểu Linh quấn lấy âm thầm than thở:” Ác chủ bài bên cạnh tiểu muội ngày càng nhiều, thực lực Tiểu Linh thì chẳng nói bây giờ đến cả tiểu Hắc cũng đủ lực hành trúc cơ”
“Muội ấy mạnh cũng chính Thanh Ngân thành ta mạnh”
Diệp Hải cảm thấy lo lắng cho bản thân mình. Bình thường ta hay trêu chọc Tiểu Hắc chắc tên nhóc này không để ý đâu, nếu không hắn sẽ thảm lắm
Ầm Ầm!
Thân ảnh Huyền Nhất bị đánh văng đi, hắn bò dậy:” Súc sinh này là thứ gì, sao lại mạnh như vậy?”
Lúc này, giữa trán Tiểu Hắc sáng lên, một ấn kí kì lạ xuất hiện. Cảm nhận được sự quen thuộc từ ấn kí, Tiểu Hắc ngưng tụ tinh thần lực:” Ngaooo”
Uyển Ngưng cảm nhận nguồn tinh thần lực cực lớn phát ra từ người Tiểu Hắc, khẽ nheo mắt. Từ trước đến giờ nàng vẫn không thể xác định được tên nhóc này rốt cuộc là loài gì. Chỉ biết huyết mạch của tiểu Hắc rất cao. Có thể là huyết mạch thần thú
Dải sáng trắng bắn ra từ trán Tiểu Hắc. Huyền Nhất không kịp trở tay đối diện với tia sáng mang theo uy áp. Hắn cảm thấy tay chân mình như bị trói buộc, không thể nhúc nhích. Đây là chênh lệch sao!
“Aaaaaa”
Tiểu Hắc thấy hắn không còn động, chân nhỏ nhích đến:” Này, này. Ngươi chết chưa”
Uyển Ngưng nhảy xuống, ôm lại tiểu thú:” Hắn ta chưa chết”
Tiểu Linh đem hộp linh quả đến cho nàng:” Tiểu Ngưng, đám người này cũng quá tự tin. Không có đem linh quả bỏ vào không gian”
Uyển Ngưng đến trước mặt Huyền Nhất xem xét. Thấy tay nàng đưa đến trước ngực hắn Diệp Hải ngay lập tức ngăn cản nàng:” Tiểu muội muội, muội tính làm gì?”
“Tìm chiến lợi phẩm a?”
“Không được, nam nữ thụ thụ bất thân có biết không? Ta tới”
Uyển Ngưng mặt giăng đầy hắc tuyến, tên này có bệnh sao?
Diệp Hải cùng mọi người nhanh chóng lột những thứ có giá trị trên đám người Huyền Nhất:” Thu hoạch khá lớn nha, nhẫn trữ vật này liên kết với tia linh hồn của Huyền Nhất ta không mở được”
Nam Cung Trạch biết thiên phú tinh thần lực của nàng, liền đưa đến:” Muội xem có mở được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.