Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc
Chương 58
Tiểu Hào Tử
22/07/2022
Tống Vĩnh Cơ vẩn luôn thắc mắc kẻ bí ẩn Đứng đầu Thuận Thiên Môn. mặc dù nhiều lần đả tìm hiểu thậm chí điều tra thân thế nhưng đều không chút manh mối.Giờ hắn đả ngồi sởn sơ trước mặt vậy mà vẩn không thể gặp thì hắn lại không cam tâm. chẳng phải chỉ là một ban chủ giang hồ thôi sao? Có gì ghê gớm chứ. hôm nay hắn nhất định phải gặp.Tống Vĩnh Cơ dùng khinh công nhẫy lên trên tầng Vĩnh Thuần đang ngồi. chân vừa đặt xuống chưa vững. Vĩnh Thuần vung tay vổ lên mặt bàn vài giọt nước trà bắn lên trên, Vĩnh Thuận đánh ra một chưởng những giọt nước trà đó hướng về phía Tống Vĩnh Cơ. hắn không kịp trở tay liền bị văng ra xa phun ra một ngụm máu.Vĩnh Thuần trầm giọng nói.
- " Dường như ta nhớ mình chưa từng hẹn gặp đại điện hạ. đại điện hạ đây là đang quấy nhiễu ta thưởng trà đấy."
- " Ngươi thật ngông cuồng. biết ta là đại hoàng tử mà vẩn dám ra tay đả thương ta?"
- " Ngông cuồng? ngươi tưởng ngươi là hoàng tử thì không ai dám động đến ngươi sao?hư..Dù ngươi là ai đi nửa. đối với ta đều không quan trọng.cái mạng của ngươi ta muốn chết thì ngươi không thể sống. ngươi nên nhớ kỉ điều này."
Bạch Thời Ngôn lúc này củng trở lại.giả vờ quan tâm bước đến đở Tống Vĩnh Cơ nói.
- "Điện hạ, người không sao chứ? ta đả bảo người đợi sao lại nóng vội làm gì chứ?"
- " Bạch tiên sinh. huynh muốn ta giúp một tên tự cao tự đại này sao? hắn có tài đức gì để huynh hạ mình nhờ ta giúp chứ? "
Vĩnh Thuần liếc mắt với Bạch Thời Ngôn, cả hai đang cố diễn trò trước mặt Tống Vĩnh Cơ.Tống Vĩnh Cơ nghe Vĩnh Thuần nói thế thì biết Bạch Thời Ngôn đang giúp hắn lôi kéo thế lực của Thuận Thiên Môn thì thầm trách mình lổ mãng.phải nhanh chống tạo lòng tin với tên thiếu chủ này. nếu không mọi chuyện sẻ khó khăn hơn.quân tử trả thù mười năm chưa muộn.đợi khi nghiệp lớn thành. nhất định sẻ giết chết từng người một.Tống Vĩnh Cơ thu lại gương mặt kiêu ngạo nhượng bộ nói.
- " Lúc nãy là bổn vương quá lỗ mãng. mong thiếu chủ nể mặt bỏ qua."
- " Thiếu chủ, mong huynh suy nghỉ kĩ về lời đề nghị của ta.đại điện hạ là người phù hợp với vị trí đó. chẳng lẻ huynh không tin tưởng ta sao?" Bạch Thời Ngôn lộ rõ ý cười trong ánh mắt nhìn Vĩnh Thuần.
- " Thôi được, nể mặt Bạch tiên sinh ta sẻ suy nghỉ thêm về đề nghị này.đại điện hạ có thể đi được rồi."
- " Vậy bổn vương đi trước."
Tống Vĩnh Cơ bị thương củng khá nặng.hắn ôm ngực rời đi.Tống Vĩnh Thuần liếc nhìn qua cửa nói lớn.
- " Không cần trốn nửa.ra đi!"
Hóa ra Ái Linh và Như Yên đả nấp ở đó từ lúc nào. vừa nghe tiếng Vĩnh Thuần cả hai đều từ từ bước ra. Ái Linh chăm chăm nhìn Vĩnh Thuần. Cô điên rồi, sao lại nghỉ người này là phu quân của cô chứ? Bạch Thời Ngôn thấy Như Yến liền mĩm cười bước đến nắm tay cô nói.
- " Yên nhi, nàng là đang tìm ta sao?"
Như Yên rút tay lại xù lông với hắn nói." ai tìm huynh chứ? Bớt tự luyến đi."
Bạch Thời Ngôn nhận thấy cần cho hai người kia chút không gian riêng liền kéo tay Như Yên đi.
- " Nàng theo ta, ta có chuyện muốn nói với nàng."
- " Nè, bỏ ra. đi đâu chứ tên vô sỉ này!"
Cả hai đi rồi, Tống Vĩnh Thuần đứng lên bước đến trước mặt Ái Linh hỏi.
- " Thuần Vương phi tìm ta không biết có chuyện gì không?"
Ái Linh lắng nghe kỉ từng câu nói của Vĩnh Thuần. Giọng nói này không giống với chàng. có lẻ là cô nghỉ nhiều rồi.Ái Linh trầm mặt nhìn hắn nói.
- " Không có gì.Chỉ là đả lâu không gặp. tình cờ đi ngang qua nên vào đây chào hỏi thôi."
- " Tình cờ đi ngang qua? nhưng dường như ta thấy vương phi đả đứng ở cửa khá lâu.chẳng lẻ là đang nghe lén sao?"
- " Sao ta lại phải nghe lén chứ?chẳng lẻ huynh làm gì trái với lương tâm sao?"
Cả hai đối mắt nhau.ánh mắt kiên cường không chịu khuất phục kia của cô làm hắn có chút chột dạ.hắn làm gì có chuyện trái với lương tâm. chỉ mỗi việc che dấu thân phận với cô mà thôi. nhưng bấy nhiêu đó củng đủ để hắn chột dạ quay đi rồi.
- " Thiếu chủ, ta biết huynh là một chính nhân quân tử. đại điện hạ là một kẻ tâm cơ khó lường. ta hi vọng huynh đừng vì chút lợi ít nho nhỏ mà tiếp tay cho kẻ xấu. điều cần nói ta đả nói xong rồi. cáo từ."
- " Đa tạ vương phi nhắc nhở.ta nhất định sẻ không phụ lòng tin của nàng."
- " Mong là người nói được làm được."
Ái Linh bỏ lại Vĩnh Thuần rời đi.trong lòng cô có chút mất mát khi biết đó không phải là phu quân cô.lúc bước vào,cô rất mong người đó là chàng. dù đó là một suy nghỉ hết sức hoang đường. nhưng thực tế luôn phủ phàng. chàng ấy đả chết rồi. sao có thể là thiếu chủ của Thuận Thiên Môn chứ? Vĩnh Thuần vẩn dỏi mắt theo cô.
- " Linh nhi, xin lỗi nàng.mọi chuyện sắp kết thúc rồi.đợi đến lúc đó ta sẻ tạ lỗi với nàng.sẻ bù đắp cho nàng..."
Bạch Thời Ngôn kéo Như Yến đi khá xa.đưa cô đến bên bờ hồ khung cảnh lãng mạng.Như Yến thấy hắn đả nới lõng tay liền rút tay lại nói.
- " Huynh đưa ta đến đây làm gì? muốn nói gì thì nói mau đi. ta không có thời gian đâu."
- " Như Yến tiểu thư là đang phủi bỏ quan hệ của chúng ta sao?"
- " Giữa chúng ta thì có quan hệ gì chứ?" Như Yến chột dạ lúng túng.
- " Nàng quên rồi sao? nàng cưỡng hôn ta những hai lần. còn qua đêm cùng ta. chẳng lẻ nàng thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Bạch Thời Ngôn bày ra bộ mặt bị ức hiếp nhìn Như Yến. Cô vội bước tới chặn miệng hắn lại. cái tên này là đang muốn cho tất cả mọi người biết sao?Cô thẹn quá hóa giận nói.
- " Tên vô sỉ này. những chuyện đó người chịu thiệt là bản tiểu thư đây.ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm thì thôi. ngươi có thiệt chổ nào đâu mà bảo ta chịu trách nhiệm chứ?"
Bạch Thời Ngôn đưa tay lên kéo tay cô đang che miệng hắn xuống nở nụ cười mị hoặc nói.
- " Vậy ta sẻ chịu trách nhiệm với nàng.Yến nhi,ta thích nàng. gả cho ta nhé?"
Như Yến không ngờ được hắn cứ thế mà cầu hôn cô.khoan đả, lúc nãy hắn nói muốn cô chịu trách nhiệm với hắn là đang gày bẫy cô sao? hắn thật sự thích cô, hay chỉ đơn giản là muốn chịu trách nhiệm với cô về chuyện vừa qua? Cô đẩy hắn ra, bối rối quay đi.
- " Huynh đang nói nhảm gì vậy? Chịu trách nhiệm gì chứ? ta và huynh chưa từng sảy ra chuyện gì cả. huynh đừng nghe đại ca ta nói lung tung."
Bạch Thời Ngôn bước đến xoay cô lại đối mặt với hắn rồi khẻ nói.
- " Yến nhi, nàng đừng nghĩ ta muốn lấy nàng chỉ vì muốn chịu trách nhiệm với nàng.ta thật sự thích nàng. muốn bên cạnh nàng, bảo vệ yêu thương nàng. ta không nghe lời ai cả.ta chỉ nghe theo trái tim mình mách bảo thôi."
- " Dường như ta nhớ mình chưa từng hẹn gặp đại điện hạ. đại điện hạ đây là đang quấy nhiễu ta thưởng trà đấy."
- " Ngươi thật ngông cuồng. biết ta là đại hoàng tử mà vẩn dám ra tay đả thương ta?"
- " Ngông cuồng? ngươi tưởng ngươi là hoàng tử thì không ai dám động đến ngươi sao?hư..Dù ngươi là ai đi nửa. đối với ta đều không quan trọng.cái mạng của ngươi ta muốn chết thì ngươi không thể sống. ngươi nên nhớ kỉ điều này."
Bạch Thời Ngôn lúc này củng trở lại.giả vờ quan tâm bước đến đở Tống Vĩnh Cơ nói.
- "Điện hạ, người không sao chứ? ta đả bảo người đợi sao lại nóng vội làm gì chứ?"
- " Bạch tiên sinh. huynh muốn ta giúp một tên tự cao tự đại này sao? hắn có tài đức gì để huynh hạ mình nhờ ta giúp chứ? "
Vĩnh Thuần liếc mắt với Bạch Thời Ngôn, cả hai đang cố diễn trò trước mặt Tống Vĩnh Cơ.Tống Vĩnh Cơ nghe Vĩnh Thuần nói thế thì biết Bạch Thời Ngôn đang giúp hắn lôi kéo thế lực của Thuận Thiên Môn thì thầm trách mình lổ mãng.phải nhanh chống tạo lòng tin với tên thiếu chủ này. nếu không mọi chuyện sẻ khó khăn hơn.quân tử trả thù mười năm chưa muộn.đợi khi nghiệp lớn thành. nhất định sẻ giết chết từng người một.Tống Vĩnh Cơ thu lại gương mặt kiêu ngạo nhượng bộ nói.
- " Lúc nãy là bổn vương quá lỗ mãng. mong thiếu chủ nể mặt bỏ qua."
- " Thiếu chủ, mong huynh suy nghỉ kĩ về lời đề nghị của ta.đại điện hạ là người phù hợp với vị trí đó. chẳng lẻ huynh không tin tưởng ta sao?" Bạch Thời Ngôn lộ rõ ý cười trong ánh mắt nhìn Vĩnh Thuần.
- " Thôi được, nể mặt Bạch tiên sinh ta sẻ suy nghỉ thêm về đề nghị này.đại điện hạ có thể đi được rồi."
- " Vậy bổn vương đi trước."
Tống Vĩnh Cơ bị thương củng khá nặng.hắn ôm ngực rời đi.Tống Vĩnh Thuần liếc nhìn qua cửa nói lớn.
- " Không cần trốn nửa.ra đi!"
Hóa ra Ái Linh và Như Yên đả nấp ở đó từ lúc nào. vừa nghe tiếng Vĩnh Thuần cả hai đều từ từ bước ra. Ái Linh chăm chăm nhìn Vĩnh Thuần. Cô điên rồi, sao lại nghỉ người này là phu quân của cô chứ? Bạch Thời Ngôn thấy Như Yến liền mĩm cười bước đến nắm tay cô nói.
- " Yên nhi, nàng là đang tìm ta sao?"
Như Yên rút tay lại xù lông với hắn nói." ai tìm huynh chứ? Bớt tự luyến đi."
Bạch Thời Ngôn nhận thấy cần cho hai người kia chút không gian riêng liền kéo tay Như Yên đi.
- " Nàng theo ta, ta có chuyện muốn nói với nàng."
- " Nè, bỏ ra. đi đâu chứ tên vô sỉ này!"
Cả hai đi rồi, Tống Vĩnh Thuần đứng lên bước đến trước mặt Ái Linh hỏi.
- " Thuần Vương phi tìm ta không biết có chuyện gì không?"
Ái Linh lắng nghe kỉ từng câu nói của Vĩnh Thuần. Giọng nói này không giống với chàng. có lẻ là cô nghỉ nhiều rồi.Ái Linh trầm mặt nhìn hắn nói.
- " Không có gì.Chỉ là đả lâu không gặp. tình cờ đi ngang qua nên vào đây chào hỏi thôi."
- " Tình cờ đi ngang qua? nhưng dường như ta thấy vương phi đả đứng ở cửa khá lâu.chẳng lẻ là đang nghe lén sao?"
- " Sao ta lại phải nghe lén chứ?chẳng lẻ huynh làm gì trái với lương tâm sao?"
Cả hai đối mắt nhau.ánh mắt kiên cường không chịu khuất phục kia của cô làm hắn có chút chột dạ.hắn làm gì có chuyện trái với lương tâm. chỉ mỗi việc che dấu thân phận với cô mà thôi. nhưng bấy nhiêu đó củng đủ để hắn chột dạ quay đi rồi.
- " Thiếu chủ, ta biết huynh là một chính nhân quân tử. đại điện hạ là một kẻ tâm cơ khó lường. ta hi vọng huynh đừng vì chút lợi ít nho nhỏ mà tiếp tay cho kẻ xấu. điều cần nói ta đả nói xong rồi. cáo từ."
- " Đa tạ vương phi nhắc nhở.ta nhất định sẻ không phụ lòng tin của nàng."
- " Mong là người nói được làm được."
Ái Linh bỏ lại Vĩnh Thuần rời đi.trong lòng cô có chút mất mát khi biết đó không phải là phu quân cô.lúc bước vào,cô rất mong người đó là chàng. dù đó là một suy nghỉ hết sức hoang đường. nhưng thực tế luôn phủ phàng. chàng ấy đả chết rồi. sao có thể là thiếu chủ của Thuận Thiên Môn chứ? Vĩnh Thuần vẩn dỏi mắt theo cô.
- " Linh nhi, xin lỗi nàng.mọi chuyện sắp kết thúc rồi.đợi đến lúc đó ta sẻ tạ lỗi với nàng.sẻ bù đắp cho nàng..."
Bạch Thời Ngôn kéo Như Yến đi khá xa.đưa cô đến bên bờ hồ khung cảnh lãng mạng.Như Yến thấy hắn đả nới lõng tay liền rút tay lại nói.
- " Huynh đưa ta đến đây làm gì? muốn nói gì thì nói mau đi. ta không có thời gian đâu."
- " Như Yến tiểu thư là đang phủi bỏ quan hệ của chúng ta sao?"
- " Giữa chúng ta thì có quan hệ gì chứ?" Như Yến chột dạ lúng túng.
- " Nàng quên rồi sao? nàng cưỡng hôn ta những hai lần. còn qua đêm cùng ta. chẳng lẻ nàng thật sự không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Bạch Thời Ngôn bày ra bộ mặt bị ức hiếp nhìn Như Yến. Cô vội bước tới chặn miệng hắn lại. cái tên này là đang muốn cho tất cả mọi người biết sao?Cô thẹn quá hóa giận nói.
- " Tên vô sỉ này. những chuyện đó người chịu thiệt là bản tiểu thư đây.ta không bắt ngươi chịu trách nhiệm thì thôi. ngươi có thiệt chổ nào đâu mà bảo ta chịu trách nhiệm chứ?"
Bạch Thời Ngôn đưa tay lên kéo tay cô đang che miệng hắn xuống nở nụ cười mị hoặc nói.
- " Vậy ta sẻ chịu trách nhiệm với nàng.Yến nhi,ta thích nàng. gả cho ta nhé?"
Như Yến không ngờ được hắn cứ thế mà cầu hôn cô.khoan đả, lúc nãy hắn nói muốn cô chịu trách nhiệm với hắn là đang gày bẫy cô sao? hắn thật sự thích cô, hay chỉ đơn giản là muốn chịu trách nhiệm với cô về chuyện vừa qua? Cô đẩy hắn ra, bối rối quay đi.
- " Huynh đang nói nhảm gì vậy? Chịu trách nhiệm gì chứ? ta và huynh chưa từng sảy ra chuyện gì cả. huynh đừng nghe đại ca ta nói lung tung."
Bạch Thời Ngôn bước đến xoay cô lại đối mặt với hắn rồi khẻ nói.
- " Yến nhi, nàng đừng nghĩ ta muốn lấy nàng chỉ vì muốn chịu trách nhiệm với nàng.ta thật sự thích nàng. muốn bên cạnh nàng, bảo vệ yêu thương nàng. ta không nghe lời ai cả.ta chỉ nghe theo trái tim mình mách bảo thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.