Xuyên Không Rồi Ta Gánh Môn Phái Còng Lưng
Chương 12
Tiểu ThiênGia
10/05/2024
*****
' Nếu hôm nay ta chỉ là Tiêu gia tiểu tử thì có thể bọn họ sẽ nói "loại phế vật như ngươi sao không đâm đầu vào tường ch.ết cho rồi sống làm gì cho chật đất " a.'
Nghe Tiêu Khâm cảm thán lão gia gia cũng thấy thiên hạ sự việc không gì khác biệt với chuyện này. Mạnh được yếu thua mà thôi. Chỉ cần gia thế ngươi đủ vững thì dù có là phế vật cũng không thiếu kẻ chào đón ngươi.
Rồi lão lại cảm thán cho đời mình nhận đồ không tinh nuôi ra một con sói mắt trắng nhằm lúc lão tin tưởng giao tính mệnh vào tay thì đâm lão một nhát.
Bất chợt Tiêu Khâm hỏi lão:
- lão già, ông có người nào nhìn quen mắt ở đây không?
- ngươi hỏi cái này làm gì?
- ông là độ kiếp kỳ đại lão nếu quen ta lấy tên ông ra nhận thân.
- nhóc con đừng có mơ nữa, nếu để tên đồ đệ "ngoan" của lão phu biết lão phu cho nó thêm một sư đệ thì sẽ không ngại tiễn ngươi và tàn hồn này của lão phu đi chung đâu.
- ta từ khi nào thành đồ đệ của ông?
- ngươi không nhận!? Ngươi học công pháp của lão phu học thuật luyện đan của lão phu còn dám há mồm nói không phải đệ tử ta?
- ông đừng mơ tưởng hão huyền như vậy, nếu không có ta cái tàn hồn này của ông giữ được sao?
Tiêu Khâm lại nói thêm " hiện tại ta làm thiếu chủ Vấn Đạo tông có thứ gì không có chứ "
Lão gia gia kia bật cười khinh bỉ khi nghe câu này:
- Ha!... Tiểu tử ngươi nghĩ Vấn Đạo tông này có nhiều đồ tốt hơn lão phu?
Tiêu Khâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua:
- còn không phải?
lão gia tử được dịp khoe khoang " Tiểu tử nói ngươi kém hiểu biết thì lại cáu với lão phu. Không nói đến đan phương chỉ nói công pháp tu luyện thì ở chỗ lão phu số lượng hay chất lượng đều có thể mang ra so với Vấn Đạo tông này, còn đan phương thì Vấn Đạo tông cộng thêm p1 cũng chưa bằng một góc của lão phu "
Tiêu Khâm mở to mắt tỏ vẻ trầm trồ nhìn lão " Oa!!! Thì ra ông lợi hại đến vậy a!!"
Được dịp phổng mũi lão nhân gia ngồi khí thế hơn hẳn:
- chuyện này không nói cũng biết.
" Vậy đại lão ngài có đan phương mà sư tôn ta đang luyện không?" Tiêu Khâm bắt đầu đào góc tường.
Lão nhân gia vẫn chưa nhận ra lại tiếp tục lên mặt:
- Lão phu luyện thứ đồ đó không được bảy vân thì ném cho chó ăn.
- Vậy là có a?
Lão nhân gia gật nhẹ đầu " Ừm" một tiếng.
- vậy đan tôn ngài cho ta mượn mấy hôm chơi.
Bây giờ mới thấy có chuyện không đúng thì đã muộn. Mặt lão nhân gia đen một mảng lấy ra đan phương hoàn chỉnh:
- tiểu tử ngươi khá lắm
Tiêu Khâm vẫn cười tươi như không hiểu ý của câu kia:
- không khá làm sao làm đồ đệ của đan tôn ngài được đây.
Nói rồi hai tay cung kính cầm lấy đan phương kia. Đồ về tay Tiêu Khâm lập tức lật mặt:
- lão già sau này có chuyện gì nên chú ý một chút bằng không thì cái quần cũng bị người ta lừa đi a.
Nộ khí lão nhân gia xung lên trời mà thét "Mẫu thân ngươi".
*****
Trở lại đại điện thiết yến của Vấn Đạo tông. Khách khứa chật cứng vào tới trong này không là tông chủ trưởng môn thì cũng là đại trưởng lão của các tiên môn hoặc gia chủ gì đó. Người nào người nấy tu vi đều cao ngất đã thế còn hay dùng trò phóng khí tức để nói chuyện. Tu sĩ tu vi thấp khác vào trong chắc chắn sẽ có cảm giác khó thở nên tông chủ Vấn Đạo tông bảo Tiêu Khâm đi sát cạnh mình. Tiêu Khâm không phải bình thường tu sĩ hơn nữa còn có hồn phách một độ kiếp kì bên người mấy cái khí áp này vẫn chưa tới nỗi chịu không được. Người khác thấy Tiêu Khâm có thể tự mình chịu đựng uy áp trong đại điện thì lại được dịp vuốt mông ngựa Vấn Đạo tông.
- Nhị thiếu chủ quả nhiên hơn người.
- chịu được uy áp của cao giai tu sĩ ở đây không phải ai cũng làm được.
- Nghe nói nhị thiếu chủ từng là thiên kiêu trời sinh giờ được gặp mặt quả như lời đồn.
Tiêu Khâm dùng thái độ không nóng không lạnh đáp lại bọn họ:
- tiểu tử chỉ là có chút định lực không thể tính là thiên kiêu gì. Nói đến thiên kiêu thì đại ca chính là đệ nhất.
Người khác thấy vậy lại bắt đầu tung hô Nguy Thần lên tận trời xanh. Tiêu Khâm còn phải tin kiếm cái để khen còn Nguy Thần thì đã có sẵn cả rổ nói ba ngày ba đêm không hết.
Nguy Thần tưởng đã nhường được hết hào quang cho main giờ đây chỉ cần im lặng thảnh thơi mà sống thì lại bị nhân vật chính réo tên.
' ấy sao lại nhắc tên ta lên làm gì zợ đại ca '.
Hơi hoảng thôi chứ main muốn gì Nguy Thần sẽ làm cái ấy. Không nghe theo nhỡ làm mất lòng ông con giời này coi như bốc c*ứ*t.
' Thôi thì cứ đối phó cho qua vậy '.Nguy Thần chỉ bình thản nhìn bọn họ một lượt rồi thôi. Chỉ cần khúm núm trước mấy cái "con giời" còn người khác có hay không, không quan trọng lắm.'
' Nếu hôm nay ta chỉ là Tiêu gia tiểu tử thì có thể bọn họ sẽ nói "loại phế vật như ngươi sao không đâm đầu vào tường ch.ết cho rồi sống làm gì cho chật đất " a.'
Nghe Tiêu Khâm cảm thán lão gia gia cũng thấy thiên hạ sự việc không gì khác biệt với chuyện này. Mạnh được yếu thua mà thôi. Chỉ cần gia thế ngươi đủ vững thì dù có là phế vật cũng không thiếu kẻ chào đón ngươi.
Rồi lão lại cảm thán cho đời mình nhận đồ không tinh nuôi ra một con sói mắt trắng nhằm lúc lão tin tưởng giao tính mệnh vào tay thì đâm lão một nhát.
Bất chợt Tiêu Khâm hỏi lão:
- lão già, ông có người nào nhìn quen mắt ở đây không?
- ngươi hỏi cái này làm gì?
- ông là độ kiếp kỳ đại lão nếu quen ta lấy tên ông ra nhận thân.
- nhóc con đừng có mơ nữa, nếu để tên đồ đệ "ngoan" của lão phu biết lão phu cho nó thêm một sư đệ thì sẽ không ngại tiễn ngươi và tàn hồn này của lão phu đi chung đâu.
- ta từ khi nào thành đồ đệ của ông?
- ngươi không nhận!? Ngươi học công pháp của lão phu học thuật luyện đan của lão phu còn dám há mồm nói không phải đệ tử ta?
- ông đừng mơ tưởng hão huyền như vậy, nếu không có ta cái tàn hồn này của ông giữ được sao?
Tiêu Khâm lại nói thêm " hiện tại ta làm thiếu chủ Vấn Đạo tông có thứ gì không có chứ "
Lão gia gia kia bật cười khinh bỉ khi nghe câu này:
- Ha!... Tiểu tử ngươi nghĩ Vấn Đạo tông này có nhiều đồ tốt hơn lão phu?
Tiêu Khâm dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn qua:
- còn không phải?
lão gia tử được dịp khoe khoang " Tiểu tử nói ngươi kém hiểu biết thì lại cáu với lão phu. Không nói đến đan phương chỉ nói công pháp tu luyện thì ở chỗ lão phu số lượng hay chất lượng đều có thể mang ra so với Vấn Đạo tông này, còn đan phương thì Vấn Đạo tông cộng thêm p1 cũng chưa bằng một góc của lão phu "
Tiêu Khâm mở to mắt tỏ vẻ trầm trồ nhìn lão " Oa!!! Thì ra ông lợi hại đến vậy a!!"
Được dịp phổng mũi lão nhân gia ngồi khí thế hơn hẳn:
- chuyện này không nói cũng biết.
" Vậy đại lão ngài có đan phương mà sư tôn ta đang luyện không?" Tiêu Khâm bắt đầu đào góc tường.
Lão nhân gia vẫn chưa nhận ra lại tiếp tục lên mặt:
- Lão phu luyện thứ đồ đó không được bảy vân thì ném cho chó ăn.
- Vậy là có a?
Lão nhân gia gật nhẹ đầu " Ừm" một tiếng.
- vậy đan tôn ngài cho ta mượn mấy hôm chơi.
Bây giờ mới thấy có chuyện không đúng thì đã muộn. Mặt lão nhân gia đen một mảng lấy ra đan phương hoàn chỉnh:
- tiểu tử ngươi khá lắm
Tiêu Khâm vẫn cười tươi như không hiểu ý của câu kia:
- không khá làm sao làm đồ đệ của đan tôn ngài được đây.
Nói rồi hai tay cung kính cầm lấy đan phương kia. Đồ về tay Tiêu Khâm lập tức lật mặt:
- lão già sau này có chuyện gì nên chú ý một chút bằng không thì cái quần cũng bị người ta lừa đi a.
Nộ khí lão nhân gia xung lên trời mà thét "Mẫu thân ngươi".
*****
Trở lại đại điện thiết yến của Vấn Đạo tông. Khách khứa chật cứng vào tới trong này không là tông chủ trưởng môn thì cũng là đại trưởng lão của các tiên môn hoặc gia chủ gì đó. Người nào người nấy tu vi đều cao ngất đã thế còn hay dùng trò phóng khí tức để nói chuyện. Tu sĩ tu vi thấp khác vào trong chắc chắn sẽ có cảm giác khó thở nên tông chủ Vấn Đạo tông bảo Tiêu Khâm đi sát cạnh mình. Tiêu Khâm không phải bình thường tu sĩ hơn nữa còn có hồn phách một độ kiếp kì bên người mấy cái khí áp này vẫn chưa tới nỗi chịu không được. Người khác thấy Tiêu Khâm có thể tự mình chịu đựng uy áp trong đại điện thì lại được dịp vuốt mông ngựa Vấn Đạo tông.
- Nhị thiếu chủ quả nhiên hơn người.
- chịu được uy áp của cao giai tu sĩ ở đây không phải ai cũng làm được.
- Nghe nói nhị thiếu chủ từng là thiên kiêu trời sinh giờ được gặp mặt quả như lời đồn.
Tiêu Khâm dùng thái độ không nóng không lạnh đáp lại bọn họ:
- tiểu tử chỉ là có chút định lực không thể tính là thiên kiêu gì. Nói đến thiên kiêu thì đại ca chính là đệ nhất.
Người khác thấy vậy lại bắt đầu tung hô Nguy Thần lên tận trời xanh. Tiêu Khâm còn phải tin kiếm cái để khen còn Nguy Thần thì đã có sẵn cả rổ nói ba ngày ba đêm không hết.
Nguy Thần tưởng đã nhường được hết hào quang cho main giờ đây chỉ cần im lặng thảnh thơi mà sống thì lại bị nhân vật chính réo tên.
' ấy sao lại nhắc tên ta lên làm gì zợ đại ca '.
Hơi hoảng thôi chứ main muốn gì Nguy Thần sẽ làm cái ấy. Không nghe theo nhỡ làm mất lòng ông con giời này coi như bốc c*ứ*t.
' Thôi thì cứ đối phó cho qua vậy '.Nguy Thần chỉ bình thản nhìn bọn họ một lượt rồi thôi. Chỉ cần khúm núm trước mấy cái "con giời" còn người khác có hay không, không quan trọng lắm.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.