Xuyên Không Rồi, Ta Làm Nữ Phụ!
Chương 10: Bình Yên Trước Dông Bão
Bông Tuyết Nhỏ
05/08/2023
Ta lập tức tỉnh táo, lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, đoan trang của Linh Đàm
- Linh Vân, dạo này tỷ đang chế tạo phương thuốc mới nên thức khuya, không phải vì chuyện khác.
- Muội biết rồi, nhưng Đường Tịch thượng thần sẽ đi đâu ở ẩn.
- Ở.....
"Lại là cấm ngôn chú, đáng ghét"
- Bỏ đi, hắn ở đâu sao ta biết được.
...****************...
Vài ngày sau, ta chuyên tâm tu luyện điều dưỡng thân thể, lúc rảnh rỗi sẽ chạy đi tìm Phong Đăng chọc ghẹo hắn, nói mấy câu thời hiện đại thả thính hắn.
- Tiểu Bạch, ngươi biết vì sao ở Tiên Dược Các không có nam nhân không ?
Phong Đăng đang nhặt dược liệu tùy tiện hỏi:
- Vì sao ?
Ta ghé sát mặt hắn nói:
- Vì từ lúc gặp ngươi ở mộng cảnh, ta đã thích ngươi rồi !
Hắn đỏ mặt quay đi:
- Linh Đàm cô đừng nói đùa, thiên đình cấm tình
"Chẳng phải sau này vẫn bị ngươi bác bỏ sao"
Đúng lúc này Linh Vân từ ngoài cửa chạy vào, vừa đi vừa nói:
- Tiểu Bạch, có người ở Nguyệt Quang.....
Nhìn thấy ta Linh Vân liền im bặt:
- Tỷ tỷ, hôm nay tỷ không ra ngoài sao....
"Nha đầu này, gần đây thân thiết với Phong Đăng hơn rồi, ngay cả chuyện của Nguyệt Quang Hải cũng biết rồi còn muốn dấu cả ta"
Ta đứng dậy khẽ cười nói:
- Có chứ, giờ ta xuống hạ giới tìm thuốc, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.
- Vậy tỷ đi sớm về sớm
- Được.
...****************...
Ta chạy tới cấm địa Thiên Linh, muốn trước khi trả hắn về cho Linh Vân cùng hắn đi chơi thật vui vẻ. Ta kéo cánh tay Đường Tịch nói:
- Đường Tịch, chúng ta xuống hạ giới chơi có được không ?
Hắn cũng quen với dáng vẻ làm nũng của ta, không hất tay ta ra mà đáp:
- Làm càn, ta đang trúng độc, vạn nhất....
Ta biết hắn định nói gì, liền lên tiếng cản lại:
- Dừng dừng dừng. Ta đã theo dõi tình trạng phát độc của ngài rồi. Mấy ngày nay cứ cách một ngày người liền phát độc một lần. Vừa đúng lúc hôm qua ngài vừa phát độc xong, hôm nay sẽ không sao nữa
Dừng một chút, ta lại nói:
- Ta có pháp bảo Liên Hoa Kính, chúng ta để ở đây, sử dụng pháp bảo tới nhân gian, vạn nhất ngài cảm thấy không ổn, ta liền thi pháp lập tức đưa ngài dịch chuyển về cấm địa !
( Liên Hoa Kính: là kính đánh dấu mốc thời gian dịch chuyển. Sử dụng Liên Hoa Kính ở cấm địa đi đến nhân gian, lúc bất đắc dĩ liền thi pháp có thể dịch chuyển về Cấm địa trong phút chốc)
Thấy Đường Tịch còn do dự, ta liền nói thêm:
- Chẳng lẽ ngài không muốn thấy nhân gian mà ngài dùng cả tính mạng để bảo vệ trông như thế nào sao !
Hắn sờ dải lụa trắng che mắt, khẽ nói:
- Trông như thế nào, ta cũng không nhìn được !
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn:
- Mắt không thấy, nhưng ngài vẫn cảm nhận được !
Không để Đường Tịch nói thêm, ta liền thi pháp đưa hắn tới nhân gian.
"Trong tiểu thuyết Linh Vân chỉ ngày ngày chăm chỉ tu tiên thuật tìm cách cứu Đường Tịch, chưa từng dắt hắn rời khỏi cấm địa, cũng không dám đưa hắn đi. Còn ta không muốn đi theo kịch bản, muốn để lại chút ấn tượng duy nhất trong quãng thời gian còn lại cùng hắn vui chơi, là chính bản thân mình"
...****************...
Ta và Đường Tịch thi pháp xuống Nguyệt Quang Hải. Ta phất nhẹ tay biến ra một con thuyền nhỏ, cùng Đường Tịch đáp xuống thuyền, hắn đứng không vững ta liền đỡ hắn.
- Chúng ta đang ở trên thuyền sao ?
Tại nhân gian bây giờ đang là buổi sáng, mặt trời còn chưa ra khỏi những tán mây, trời vẫn còn chưa sáng .
- Đúng vậy. Chúng ta đang ở trên thuyền, ở Nguyệt Quang Hải.
" Cảnh đẹp thế này, chỉ tiếc mắt hắn không nhìn thấy."
- Cô muốn đưa ta xuống nhân gian hóng gió biển thôi sao ?
- Linh Vân, dạo này tỷ đang chế tạo phương thuốc mới nên thức khuya, không phải vì chuyện khác.
- Muội biết rồi, nhưng Đường Tịch thượng thần sẽ đi đâu ở ẩn.
- Ở.....
"Lại là cấm ngôn chú, đáng ghét"
- Bỏ đi, hắn ở đâu sao ta biết được.
...****************...
Vài ngày sau, ta chuyên tâm tu luyện điều dưỡng thân thể, lúc rảnh rỗi sẽ chạy đi tìm Phong Đăng chọc ghẹo hắn, nói mấy câu thời hiện đại thả thính hắn.
- Tiểu Bạch, ngươi biết vì sao ở Tiên Dược Các không có nam nhân không ?
Phong Đăng đang nhặt dược liệu tùy tiện hỏi:
- Vì sao ?
Ta ghé sát mặt hắn nói:
- Vì từ lúc gặp ngươi ở mộng cảnh, ta đã thích ngươi rồi !
Hắn đỏ mặt quay đi:
- Linh Đàm cô đừng nói đùa, thiên đình cấm tình
"Chẳng phải sau này vẫn bị ngươi bác bỏ sao"
Đúng lúc này Linh Vân từ ngoài cửa chạy vào, vừa đi vừa nói:
- Tiểu Bạch, có người ở Nguyệt Quang.....
Nhìn thấy ta Linh Vân liền im bặt:
- Tỷ tỷ, hôm nay tỷ không ra ngoài sao....
"Nha đầu này, gần đây thân thiết với Phong Đăng hơn rồi, ngay cả chuyện của Nguyệt Quang Hải cũng biết rồi còn muốn dấu cả ta"
Ta đứng dậy khẽ cười nói:
- Có chứ, giờ ta xuống hạ giới tìm thuốc, hai người cứ nói chuyện tiếp đi.
- Vậy tỷ đi sớm về sớm
- Được.
...****************...
Ta chạy tới cấm địa Thiên Linh, muốn trước khi trả hắn về cho Linh Vân cùng hắn đi chơi thật vui vẻ. Ta kéo cánh tay Đường Tịch nói:
- Đường Tịch, chúng ta xuống hạ giới chơi có được không ?
Hắn cũng quen với dáng vẻ làm nũng của ta, không hất tay ta ra mà đáp:
- Làm càn, ta đang trúng độc, vạn nhất....
Ta biết hắn định nói gì, liền lên tiếng cản lại:
- Dừng dừng dừng. Ta đã theo dõi tình trạng phát độc của ngài rồi. Mấy ngày nay cứ cách một ngày người liền phát độc một lần. Vừa đúng lúc hôm qua ngài vừa phát độc xong, hôm nay sẽ không sao nữa
Dừng một chút, ta lại nói:
- Ta có pháp bảo Liên Hoa Kính, chúng ta để ở đây, sử dụng pháp bảo tới nhân gian, vạn nhất ngài cảm thấy không ổn, ta liền thi pháp lập tức đưa ngài dịch chuyển về cấm địa !
( Liên Hoa Kính: là kính đánh dấu mốc thời gian dịch chuyển. Sử dụng Liên Hoa Kính ở cấm địa đi đến nhân gian, lúc bất đắc dĩ liền thi pháp có thể dịch chuyển về Cấm địa trong phút chốc)
Thấy Đường Tịch còn do dự, ta liền nói thêm:
- Chẳng lẽ ngài không muốn thấy nhân gian mà ngài dùng cả tính mạng để bảo vệ trông như thế nào sao !
Hắn sờ dải lụa trắng che mắt, khẽ nói:
- Trông như thế nào, ta cũng không nhìn được !
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn:
- Mắt không thấy, nhưng ngài vẫn cảm nhận được !
Không để Đường Tịch nói thêm, ta liền thi pháp đưa hắn tới nhân gian.
"Trong tiểu thuyết Linh Vân chỉ ngày ngày chăm chỉ tu tiên thuật tìm cách cứu Đường Tịch, chưa từng dắt hắn rời khỏi cấm địa, cũng không dám đưa hắn đi. Còn ta không muốn đi theo kịch bản, muốn để lại chút ấn tượng duy nhất trong quãng thời gian còn lại cùng hắn vui chơi, là chính bản thân mình"
...****************...
Ta và Đường Tịch thi pháp xuống Nguyệt Quang Hải. Ta phất nhẹ tay biến ra một con thuyền nhỏ, cùng Đường Tịch đáp xuống thuyền, hắn đứng không vững ta liền đỡ hắn.
- Chúng ta đang ở trên thuyền sao ?
Tại nhân gian bây giờ đang là buổi sáng, mặt trời còn chưa ra khỏi những tán mây, trời vẫn còn chưa sáng .
- Đúng vậy. Chúng ta đang ở trên thuyền, ở Nguyệt Quang Hải.
" Cảnh đẹp thế này, chỉ tiếc mắt hắn không nhìn thấy."
- Cô muốn đưa ta xuống nhân gian hóng gió biển thôi sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.