Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân
Chương 113: Cố Sự.
Tiểu Ác Ma
05/10/2022
Lục Hồ vừa xem trong lòng cũng ngũ vị tạp trần cảm xúc ngổn ngang.
Từ lúc khai mở linh trí đến nay nàng liền một mực tùy hành bên người phụ thân, tuy hai cha con đã đi qua rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh đẹp, cũng gặp rất nhiều yêu quái hung ác nhưng chưa bao giờ nàng cảm nhận thấy bất cứ một mối nguy hiểm hay khó khăn nào như trong kí ức về cuộc đời của vị tỷ tỷ kia.
Lần đầu tiên trong lòng Lục Hồ nảy ra sự đồng cảm, nàng luôn tưởng rằng thế giới này vốn đã vô cùng tươi đẹp nhưng thực ra tất cả những điều tốt đẹp đó đều là do phụ thân mang tới, nếu không có người không biết nàng có tồn tại hay không còn chưa biết.
Đáy lòng Lục Hồ dâng lên một tia ngọt ngào ấm áp.
Nàng vô cùng thỏa mãn!
Không đợi Lục Hồ có thời gian suy nghĩ hình ảnh lại tiếp tục thay đổi...
Một hôm, đột nhiên có một người nào đó tới chỗ của vị tỷ tỷ kia rồi đề xuất một chuyện gì đó, sau đó cả hai đạt thành thoả thuận.
Một thời gian sau Yêu Vương xuất quân tấn công một thế lực nào đó, còn bản thân nàng thì lại đi trợ giúp một hắc bào nhân ngăn chặn kẻ thù hình như để giành thời gian giúp cho đối phương làm chuyện gì đó.
Khi nhìn thấy hắc bào nhân kia Lục Hồ hơi nghi hoặc, nàng cảm thấy bóng dáng đó cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, có vẻ như... đó là phụ thân?
Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu phủ định, phụ thân ấm áp như vậy sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ một mình chống chọi với kẻ thù chứ? Ít ra cũng phải cùng đánh bại kẻ thù rồi mới đi làm chuyện riêng chứ nhỉ?
Nàng tiếp tục quan sát...
Tỷ tỷ xinh đẹp cùng tên kẻ thù kia không ngừng đối kháng, ngay khi nàng vừa hạ sát được hắn thì đột nhiên lại có mấy lão già khác chạy tới, hai bên kiệt lực đối chiến nhưng song quyền nan địch tứ thủ chứ huống chi là cả một đám người?
Bị ép bất đắc dĩ vị tỷ tỷ dường như hạ quyết định kinh người nào đó, nàng liếc nhìn sơn cốc cách đó không xa với ánh mắt vô cùng phức tạp, hít sâu một hơi, ánh mắt biến đổi chuyển thành vô cùng kiên định, sau đó nàng nhân lúc kẻ thù đang sơ ý liền nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, yêu đan trong cơ thể vỡ vụn phát ra một luồng sức mạnh cực lớn lập tức đem mấy người kích thương nhưng cũng không cách nào đánh giết.
Tỷ tỷ ngã xuống, nhân thể tiêu tán hoá thành bản thể Hồ Ly, trước lúc mất đi ý thức trong ánh mắt nàng còn mang theo một tia tuyệt vọng cùng tiếc nuối.
Lục Hồ đứng xem mà trong lòng thầm kinh hãi, khi nàng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng kia không hiểu sao tận sâu trong linh hồn không hiểu sao lại dâng lên một nỗi bi thương.
Khi ngã xuống Hồ Ly nhắn mắt lại, ý thức cũng rơi vào hỗn độn, hình ảnh cũng theo đó trở nên mơ hồ đứt quãng không cách nào xem xét toàn bộ.
Tuy vậy Lục Hồ vẫn có thể nhìn thấy theo hình ảnh mơ hồ truyền lại, qua một lúc lâu sau đó Tiểu Hồ Ly kia bị một người nào đó bế đi, không hiểu sao tuy không rõ ràng nhưng thông qua đó nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm săn sóc từ đối phương và đó hình như là lần đầu tiên nàng được người ôm ấp?
Hình ảnh mơ hồ vẫn tiếp diễn, Lục Hồ cũng không thể từ trong đó nhìn ra được gì khác nữa, nhưng từ trong đó nàng có thể cảm nhận được một tia hơi ấm quen thuộc.
Lục Hồ cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy nhưng cảm giác đó vô cùng chân thực tựa như chính bản thân nàng đã tiếp xúc với nó vô số lần và chính bản thân nàng cũng đã từng trải qua.
Qua một thời gian rất lâu khung cảnh mới có biến chuyển.
Lục Hồ nâng tinh thần chăm chú quan sát.
Hình ảnh chập chờn lúc sáng lúc tối tựa như một người đang nhập nhèm buồn ngủ, một lúc sau khung cảnh mới hoàn toàn rõ ràng.
Trước mắt nàng hiện ra cũng không còn Tiểu Hồ Ly kia nữa mà là một gương mặt vô cùng quen thuộc: Lục Huy - phụ thân của nàng!
Lục Hồ có chút ngốc trệ, tại sao phụ thân lại ở trong kí ức này? Còn nữa, vị Hồ Ly tỷ tỷ kia đâu?
"Muội không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục quan sát đi!" Vào lúc này, tiếng nói êm dịu xen lẫn lười biếng của Hồ Cửu Nhi nhẹ nhàng truyền tới, Lục Hồ đành gật đầu nghe theo.
Thế nhưng càng xem nàng càng kinh ngạc bởi vì tất cả khung cảnh trong đó đều là toàn bộ những ngày tháng sinh hoạt của nàng cùng phụ thân.
"Tỷ không ở đây tại sao lại biết những chuyện này?" Lục Hồ kinh ngạc hỏi.
"Ta đã nói rồi, chúng ta vốn là một a!" Hồ Cửu Nhi mỉm cười nói.
"Không thể nào!" Lục Hồ mạnh miệng phản bác nhưng trong giọng nói lại lộ ra có chút yếu ớt, dường như cũng chỉ có như vậy mới giải thích được hết thảy mọi chuyện.
"Vậy tỷ muốn làm gì?" Trầm mặc một lúc Lục Hồ mới lên tiếng hỏi.
Tuy nàng chưa từng tiếp xúc với người ngoài không có kinh nghiệm giao tiếp nhưng cũng không chứng tỏ nàng ngốc.
Đến hiện tại nàng biết khả năng hai người vốn là một mà vị tỷ tỷ trước mặt này nói là rất cao, dù sao trước đây nàng cũng nghe phụ thân kể không ít những chuyện lạ trong tu tiên giới, chuyện song hồn nhất thể gì gì đó rất có khả năng là trường hợp hiện tại nàng gặp phải.
Lục Hồ cũng không biết đối phương nói ra chân tướng cho mình rốt cuộc ý đồ gì nhưng khả năng cao cũng không hề đơn giản như vậy.
"Muốn đoạt xá khống chế thân thể ta?" Lục Hồ nghĩ tới đây là khả năng duy nhất tồn tại, nếu là vậy thì nàng cũng hơi lo lắng, dù sao đối phương lớn như vậy, còn mình...
Vừa nghĩ Lục Hồ vừa khẽ đánh giá thân thể hồ ly nhỏ bé của mình rồi lại đánh giá thân thể đối phương.
Kết quả thật làm nàng tuyệt vọng a!
"Nha đầu ngốc, muội không cần phải lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho muội!" Hồ Cửu Nhi nhận ra tiểu động tác của Lục Hồ liền khẽ vươn tay xoa xoa nhẹ đầu nàng, người sau có í né tránh nhưng cũng không thể tránh thoát.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc lần nữa tràn ngập khắp thân thể, Lục Hồ nỗi lòng vô cùng phức tạp, nàng không biết rõ bản thân đối với vị tỷ tỷ trước mặt này rốt cuộc là cảm xúc như thế nào, vừa thân thiết lại vừa xa lạ.
"Được rồi, ta tin tỷ!" Suy nghĩ chốc lát rồi Tiểu Hồ Ly khẽ nhếch miệng cười, nàng lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của bản thân rằng đối phương sẽ không hại nàng!
"Ừm, thực ra nếu không có phụ thân muội thì ta cũng không tồn tại được tới bây giờ." Đột nhiên Hồ Cửu Nhi mở miệng cảm khái.
Lục Hồ cũng không tiếp lời mà chỉ yên lặng ngước nhìn ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Nàng thấy hình như trước đó bọn họ còn có chút quen biết và trong lòng nàng cũng vô cùng hiếu kì không biết quan hệ giữa phụ thân cùng vị tỷ tỷ này là như thế nào.
Mặc dù phân lượng của phụ thân ở trong lòng nàng đã đạt tới mức hoàn mĩ nhưng dù sao ngoại trừ sự săn sóc, ân cần cùng tri thức sâu rộng... vẫn thường thấy thì thứ nàng biết về ngài ấy cũng rất ít, ví dụ như thân phận thực sự của cha, hay người thích gì, tại sao ngài ấy phải mang theo nàng đi xa? Bao nhiêu câu hỏi nàng đã từng đặt ra nhưng phụ thân đều chỉ trả lời một cách qua loa, hình như người còn đang lo lắng về vấn đề nào đó. Điều này khiến nàng vô cùng hiếu kì!
Mà nàng cũng muốn thông qua câu chuyện của vị tỷ tỷ này để hiểu rõ hơn phụ thân của mình.
Từ lúc khai mở linh trí đến nay nàng liền một mực tùy hành bên người phụ thân, tuy hai cha con đã đi qua rất nhiều nơi, ngắm nhìn rất nhiều phong cảnh đẹp, cũng gặp rất nhiều yêu quái hung ác nhưng chưa bao giờ nàng cảm nhận thấy bất cứ một mối nguy hiểm hay khó khăn nào như trong kí ức về cuộc đời của vị tỷ tỷ kia.
Lần đầu tiên trong lòng Lục Hồ nảy ra sự đồng cảm, nàng luôn tưởng rằng thế giới này vốn đã vô cùng tươi đẹp nhưng thực ra tất cả những điều tốt đẹp đó đều là do phụ thân mang tới, nếu không có người không biết nàng có tồn tại hay không còn chưa biết.
Đáy lòng Lục Hồ dâng lên một tia ngọt ngào ấm áp.
Nàng vô cùng thỏa mãn!
Không đợi Lục Hồ có thời gian suy nghĩ hình ảnh lại tiếp tục thay đổi...
Một hôm, đột nhiên có một người nào đó tới chỗ của vị tỷ tỷ kia rồi đề xuất một chuyện gì đó, sau đó cả hai đạt thành thoả thuận.
Một thời gian sau Yêu Vương xuất quân tấn công một thế lực nào đó, còn bản thân nàng thì lại đi trợ giúp một hắc bào nhân ngăn chặn kẻ thù hình như để giành thời gian giúp cho đối phương làm chuyện gì đó.
Khi nhìn thấy hắc bào nhân kia Lục Hồ hơi nghi hoặc, nàng cảm thấy bóng dáng đó cho nàng một cảm giác vô cùng quen thuộc, có vẻ như... đó là phụ thân?
Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu phủ định, phụ thân ấm áp như vậy sao có thể bỏ mặc tỷ tỷ một mình chống chọi với kẻ thù chứ? Ít ra cũng phải cùng đánh bại kẻ thù rồi mới đi làm chuyện riêng chứ nhỉ?
Nàng tiếp tục quan sát...
Tỷ tỷ xinh đẹp cùng tên kẻ thù kia không ngừng đối kháng, ngay khi nàng vừa hạ sát được hắn thì đột nhiên lại có mấy lão già khác chạy tới, hai bên kiệt lực đối chiến nhưng song quyền nan địch tứ thủ chứ huống chi là cả một đám người?
Bị ép bất đắc dĩ vị tỷ tỷ dường như hạ quyết định kinh người nào đó, nàng liếc nhìn sơn cốc cách đó không xa với ánh mắt vô cùng phức tạp, hít sâu một hơi, ánh mắt biến đổi chuyển thành vô cùng kiên định, sau đó nàng nhân lúc kẻ thù đang sơ ý liền nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, yêu đan trong cơ thể vỡ vụn phát ra một luồng sức mạnh cực lớn lập tức đem mấy người kích thương nhưng cũng không cách nào đánh giết.
Tỷ tỷ ngã xuống, nhân thể tiêu tán hoá thành bản thể Hồ Ly, trước lúc mất đi ý thức trong ánh mắt nàng còn mang theo một tia tuyệt vọng cùng tiếc nuối.
Lục Hồ đứng xem mà trong lòng thầm kinh hãi, khi nàng nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng kia không hiểu sao tận sâu trong linh hồn không hiểu sao lại dâng lên một nỗi bi thương.
Khi ngã xuống Hồ Ly nhắn mắt lại, ý thức cũng rơi vào hỗn độn, hình ảnh cũng theo đó trở nên mơ hồ đứt quãng không cách nào xem xét toàn bộ.
Tuy vậy Lục Hồ vẫn có thể nhìn thấy theo hình ảnh mơ hồ truyền lại, qua một lúc lâu sau đó Tiểu Hồ Ly kia bị một người nào đó bế đi, không hiểu sao tuy không rõ ràng nhưng thông qua đó nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm săn sóc từ đối phương và đó hình như là lần đầu tiên nàng được người ôm ấp?
Hình ảnh mơ hồ vẫn tiếp diễn, Lục Hồ cũng không thể từ trong đó nhìn ra được gì khác nữa, nhưng từ trong đó nàng có thể cảm nhận được một tia hơi ấm quen thuộc.
Lục Hồ cũng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy nhưng cảm giác đó vô cùng chân thực tựa như chính bản thân nàng đã tiếp xúc với nó vô số lần và chính bản thân nàng cũng đã từng trải qua.
Qua một thời gian rất lâu khung cảnh mới có biến chuyển.
Lục Hồ nâng tinh thần chăm chú quan sát.
Hình ảnh chập chờn lúc sáng lúc tối tựa như một người đang nhập nhèm buồn ngủ, một lúc sau khung cảnh mới hoàn toàn rõ ràng.
Trước mắt nàng hiện ra cũng không còn Tiểu Hồ Ly kia nữa mà là một gương mặt vô cùng quen thuộc: Lục Huy - phụ thân của nàng!
Lục Hồ có chút ngốc trệ, tại sao phụ thân lại ở trong kí ức này? Còn nữa, vị Hồ Ly tỷ tỷ kia đâu?
"Muội không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ tiếp tục quan sát đi!" Vào lúc này, tiếng nói êm dịu xen lẫn lười biếng của Hồ Cửu Nhi nhẹ nhàng truyền tới, Lục Hồ đành gật đầu nghe theo.
Thế nhưng càng xem nàng càng kinh ngạc bởi vì tất cả khung cảnh trong đó đều là toàn bộ những ngày tháng sinh hoạt của nàng cùng phụ thân.
"Tỷ không ở đây tại sao lại biết những chuyện này?" Lục Hồ kinh ngạc hỏi.
"Ta đã nói rồi, chúng ta vốn là một a!" Hồ Cửu Nhi mỉm cười nói.
"Không thể nào!" Lục Hồ mạnh miệng phản bác nhưng trong giọng nói lại lộ ra có chút yếu ớt, dường như cũng chỉ có như vậy mới giải thích được hết thảy mọi chuyện.
"Vậy tỷ muốn làm gì?" Trầm mặc một lúc Lục Hồ mới lên tiếng hỏi.
Tuy nàng chưa từng tiếp xúc với người ngoài không có kinh nghiệm giao tiếp nhưng cũng không chứng tỏ nàng ngốc.
Đến hiện tại nàng biết khả năng hai người vốn là một mà vị tỷ tỷ trước mặt này nói là rất cao, dù sao trước đây nàng cũng nghe phụ thân kể không ít những chuyện lạ trong tu tiên giới, chuyện song hồn nhất thể gì gì đó rất có khả năng là trường hợp hiện tại nàng gặp phải.
Lục Hồ cũng không biết đối phương nói ra chân tướng cho mình rốt cuộc ý đồ gì nhưng khả năng cao cũng không hề đơn giản như vậy.
"Muốn đoạt xá khống chế thân thể ta?" Lục Hồ nghĩ tới đây là khả năng duy nhất tồn tại, nếu là vậy thì nàng cũng hơi lo lắng, dù sao đối phương lớn như vậy, còn mình...
Vừa nghĩ Lục Hồ vừa khẽ đánh giá thân thể hồ ly nhỏ bé của mình rồi lại đánh giá thân thể đối phương.
Kết quả thật làm nàng tuyệt vọng a!
"Nha đầu ngốc, muội không cần phải lo lắng ta sẽ gây bất lợi cho muội!" Hồ Cửu Nhi nhận ra tiểu động tác của Lục Hồ liền khẽ vươn tay xoa xoa nhẹ đầu nàng, người sau có í né tránh nhưng cũng không thể tránh thoát.
Một cảm giác ấm áp quen thuộc lần nữa tràn ngập khắp thân thể, Lục Hồ nỗi lòng vô cùng phức tạp, nàng không biết rõ bản thân đối với vị tỷ tỷ trước mặt này rốt cuộc là cảm xúc như thế nào, vừa thân thiết lại vừa xa lạ.
"Được rồi, ta tin tỷ!" Suy nghĩ chốc lát rồi Tiểu Hồ Ly khẽ nhếch miệng cười, nàng lựa chọn tin tưởng vào cảm giác của bản thân rằng đối phương sẽ không hại nàng!
"Ừm, thực ra nếu không có phụ thân muội thì ta cũng không tồn tại được tới bây giờ." Đột nhiên Hồ Cửu Nhi mở miệng cảm khái.
Lục Hồ cũng không tiếp lời mà chỉ yên lặng ngước nhìn ra hiệu cho đối phương nói tiếp.
Nàng thấy hình như trước đó bọn họ còn có chút quen biết và trong lòng nàng cũng vô cùng hiếu kì không biết quan hệ giữa phụ thân cùng vị tỷ tỷ này là như thế nào.
Mặc dù phân lượng của phụ thân ở trong lòng nàng đã đạt tới mức hoàn mĩ nhưng dù sao ngoại trừ sự săn sóc, ân cần cùng tri thức sâu rộng... vẫn thường thấy thì thứ nàng biết về ngài ấy cũng rất ít, ví dụ như thân phận thực sự của cha, hay người thích gì, tại sao ngài ấy phải mang theo nàng đi xa? Bao nhiêu câu hỏi nàng đã từng đặt ra nhưng phụ thân đều chỉ trả lời một cách qua loa, hình như người còn đang lo lắng về vấn đề nào đó. Điều này khiến nàng vô cùng hiếu kì!
Mà nàng cũng muốn thông qua câu chuyện của vị tỷ tỷ này để hiểu rõ hơn phụ thân của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.