Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân
Chương 14: Không nên nói cũng không cần nói
Tiểu Ác Ma
16/08/2022
Ngay khi Thân Đồ đến Đa Hạo đã có chút cảm thấy quen thuộc, bây giờ nghe hai người đối thoại hắn đã có chút chắc chắn về thân phận của Lục Huy,
không biết vì chuyện gì mà bọn họ giáng lâm Vạn Linh Hoàng triều, chuyện này nếu không thu xếp ổn thỏa có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
" Phải báo ngay cho bệ hạ mới được!" Đa Hạo thầm nghĩ rồi quay sang cáo từ với Lục Huy
" Nếu tiền bối có việc vậy ta xin cáo từ trước, nếu tiền bối có việc gì cần làm cứ nói lão nhi nhất định sẽ cố gắng giúp tiền bối hoàn thành!" Nói rồi đưa cho Lục Huy một khối truyền âm ngọc phù
Lục Huy cũng không tiếp nhận, chỉ nói:
" Ta cũng không cần ngươi làm cho ta chuyện gì, ngươi cũng có thể cáo tri với hắn ta sẽ không làm bậy đâu, lần này ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, cũng không cần lo lắng!"
" Còn có một chuyện, ta rất thưởng thức tôn chỉ của hoàng triều các ngươi và mong rằng tốt nhất các ngươi không tham gia vào chuyện 3 năm trước, nếu không..."
Lục Huy quay lại nói thêm một câu, tiếng nói bình thản nhưng Đa Hạo lại có thể nghe ra trong lời nói ẩn hàm sát ý lạnh thấu xương khiến hắn như rớt vào hầm băng.
Tin tức quan trọng!
" Vâng, vậy tại hạ xin cáo lui trước!"
Lục Huy khẽ vẫy tay, không trả lời, dắt theo Tiểu Thanh Trúc ra ngoài đi dạo phố, Đa Hạo cúi đầu cung tiễn.
Trong tửu lâu khách nhân còn lại vội vàng đến bái kiến Đa Hạo, dù sao đối phương cũng là Xuất Khiếu đỉnh phong đại năng a, hơn nữa lại còn là thống lĩnh cấm vệ quân-thuộc hạ đắc lực của Hoàng đế Vạn Linh Hoàng triều
" Đa thống lĩnh, vị tiền bối đó có lại lịch gì vậy?" Một vị Nguyên Anh kỳ bộ dáng thư sinh hỏi
Đa Hạo nhận ra hắn chính là trưởng Lão của Hinh gia- một trong những đại gia tộc của Hoàng thành, cũng không để ý mà chỉ nhàn nhạt trả lời:
" Chuyện này các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, vị tiền bối kia ngay cả Hoàng thất cũng không thể không thận trọng đối đãi, các ngươi tùy tiện thám thính có khi chết lúc nào cũng không biết!"
Nói rồi phi thân về hướng Hoàng cung, mặc kệ cấm không trận pháp, hắn chỉ muốn đem chuyện này trực tiếp cáo tri cho bệ hạ, mặc kệ đám người thế gia kia.
Thế là, một vị đại năng thần bí hàng lâm, một lời không hợp trực tiếp giết ngay Hoàng tử, dù là Hoàng thất cũng không dám xảy ra và chạm chậm rãi lần truyền trong các thế gia.
Hình gia, Lam gia, Cung giá, Sở gia,... Các đại gia, tiểu gia tộc đều vội vã tập hợp con cháu, ra lệnh cấm bọn họ làm xằng làm bậy sợ một khi xảy ra vấn đề khiến gia tộc phải chịu tai bay vạ gió.
Lục Huy cũng không để ý bọn họ suy nghĩ thế nào, chỉ cần không chọc vào hắn thì mọi chuyện đều ổn thỏa.
Tiểu Thanh Trúc chân sáo chạy nhảy khắp nơi hết bên nọ lại tới bên kia, mỗi cửa hàng đều ghé qua một chút, thấy cái gì hợp mắt là mùa khiến Lục Huy không lúc nào được ngơi tay.
May thay thế giới này có trữ vật giới chỉ, nếu không nguyên công cầm đồ thôi cũng mệt chết người a!
Bây giờ Lục Huy mới thấu hiểu nỗi khổ của mấy ông anh trên Địa Cầu khi mỗi lần họ theo vợ hay bạn gái đi Shopping, người sau tung tăng vui vẻ còn người trước thì....nói cũng không hết khổ!
— QUẢNG CÁO —
Mà Tiểu Thanh Trúc lúc này dừng lại trước cửa hàng son phấn, nhìn ngó rồi bắt chước mấy vị cô nương cầm lấy một hộp phấn thơm bôi bôi trét trét lên mặt, một lúc lâu sau quay lại hỏi Lục Huy:
" Phụ thân thấy có xinh không?"
Cái quỷ gì? Lục Huy bị doạ suýt chút giật bắn người: hai má trắng bôi trét phấn hồng đỏ ngầu, sơn môi lệch lạc, mi mắt kẻ đen thâm
Cố nén buồn cười, Lục Huy bụm miệng nói
" Xinh, rất xinh nhưng ta cảm thấy con không trang điểm càng xinh đẹp hơn." Nói rồi cầm lấy ra một cái gương đặt trước mặt con bé, sau đó...
" Ha ha ha" Lục Huy không thể nào nhịn được cười nữa, cười ha hả rất vui vẻ
" Phụ thân xấu, không được cười con, con không để ý đến người nữa, hứ!" Nói rồi lấy chân nhỏ mũm mĩm giẫm chân Lục Huy và vội vàng lấy tay áo Lục Huy xoa xoa hết phấn trên mặt
Mấy người gần đó cũng bị Tiểu Thanh Trúc thu hút, cười xem khen không ngớt khiến con bé lại được phen hãnh diện.
Hoàng cung
Vội vã phi hành, chỉ trong chốc lát đã trở về
Trong thư phòng, Hoàng đế đang cầm bút lông, chuẩn bị hạ bút thì Đa Hạo vội vã chạy vào, khẽ dừng tay ngẩng đầu lên hỏi:
" Thế nào?"
" Bệ hạ liệu sự như thần, người đó quả nhiên không đơn giản!" Rồi Đa Hạo bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, kể cả chuyện mình bị đối phương dùng một câu nói thao túng.
Hoàng đế nghe vậy khẽ trầm ngâm:
" Theo lời ngươi nói thì đối phương tu vi có khả năng đã đạt đến Hoá Thần đỉnh phong, thậm chí...Bán Bộ Thượng Cảnh!"
Bán Bộ Thượng Cảnh có khả năng chín thành chín người trên đại lục này không biết, thế nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng.
Tu vi này đã vượt qua Hoá Thần cảnh nhưng vẫn không hoàn toàn đột phá cảnh giới mới, bởi muốn đột phá cảnh giới đó ở đại lục này là điều không thể nên cho dù tu luyện đến đỉnh phong cũng chỉ dừng bước ở Bán Bộ Cảnh.
Những người tu luyện đến cảnh giới này trên toàn Thiên Việt đại lục cũng không có mấy, có thể đếm trên đầu ngón tay, dù Vạn Linh Hoàng triều được xưng một trong ngũ đại đỉnh phong thế lực, người người ngưỡng mộ nhưng ngoài khai quốc Tổ Hoàng thì cũng không có một vị lão tổ nào đạt tới mức độ này.
Ở Thiên Việt đại lục họ đều là hoá thạch sống, một vị kì tài đã phá giới được ghi nhận là người đột phá nhanh nhất cũng mất hơn ngàn năm, bây giờ có thể lại xuất hiện một lão quái vật như vậy trong Hoàng đô bảo sao hắn không khiếp sợ?
" Bệ hạ, về lai lịch của vị tiền bối này... Có lẽ là người Ma đạo, hơn nữa hắn xuất hiện ở đây là vì chuyện đó?" Đa Hạo có chút ngập ngừng rồi nói
Hoàng đế thở dài một hơi nói: — QUẢNG CÁO —
" Chuyện gì đến rồi sẽ đến, nếu được thì cho dù là Ma đạo chúng ta cũng tận lực giao hảo, còn nếu đến vì chuyện đó thì chúng ta cũng đành phải nói ra địa điểm thôi, dù sao nơi đó một khi mở ra thì giấu cũng không được, xét tới cùng chúng ta cũng không mất mát gì!"
" Thiên Ma Giáo quật khởi nhanh như vậy cũng không phải không có lí do a! Có vị tiền bối đó không là Giáo chủ thì cũng là chống lưng, Thiên Ma Giáo ắt hưng thịnh. Dặn dò các đệ tử một chút, sau này gặp con gái vị tiền bối đó thì tận lực giao hảo, nếu có thể được nàng ta ưu ái chúng ta có thể không cần lo lắng xung đột với Thiên Ma Giáo!"
" Thuộc hạ tuân mệnh!"
" Ài, Ma đạo nhập thế, thiên hạ rối loạn, mong rằng được như vị tiền bối đó hứa, không tùy tiện lạm sát vô tội a!"
........
Một ngày đi dạo, hầu hết các cửa hàng trong Hoàng thành đều đã ghé qua một lần, đồ mua tới nếu lấy ra có thể đắp thành một ngọn núi nhỏ.
" May mà túi tiền mình lớn, nếu không với tiến độ này chẳng mấy chốc chỉ có cạp đất mà ăn a!" Lục Huy cảm khái
Nuôi con cái không chỉ hao tổn tâm lực, túi tiền cũng là một vấn đề!
Tuy Đệ Nhất Tửu Lâu có phòng thuê trọ nhưng Lục Huy cũng không quay trở lại, tùy tiện tìm một quán trọ thuê gian phòng, sắp xếp xong xuôi đợi Tiểu Thanh Trúc đã ngủ, hắn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
" Vào đi, nhớ là nhỏ tiếng chút!" Lục Huy căn dặn thêm.
Cũng không thấy cửa mở ra, chỉ thấy một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Huy, quỳ một chân xuống chắp tay cúi chào:
" Thuộc hạ Thân Đồ xin ra mắt Giáo chủ! Ta đã làm trái giáo quy tự tiện xuất đầu lộ diện xin Giáo chủ trách phạt!"
Khẽ nhìn xuống, Thân Đồ thân hình vẫn như thiết tháp thế nhưng trên người chằng chịt vết dao cắt, máu vẫn còn âm ỉ rỉ ra, từng vết muỗi đốt đỏ bừng hiện lên khắp người, vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt trắng bệch.
Thật ác!
Lục Huy có chút kinh hãi.
Tuy đã nghe qua hình phạt này từ trong kí ức thế nhưng kí ức và thực tại lại hoàn toàn là một cảm nhận khác nhau.
Không chỉ cảm thấy kinh hãi về độ ác của Thân Đồ đối với bản thân mà còn kinh hãi về độ ác tính đến biến thái của nguyên chủ
'Người thành công thường có hướng đi khác người' câu nói này quả không sai.
Dùng vài trăm năm dùng ma công tu luyện đến Hoá Thần đỉnh phong, có lẽ vì tốc độ nhanh nên tâm lí của nguyên chủ có chút vặn vẹo.
Khẽ phất tay, một lực lượng kì dị lan tràn, những vệt máu trên người Thân Đồ bắt đầu nhúc nhích, chảy lại vào trong cơ thể, vết thương khép lại, chỉ trong chốc lát đã hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải sắc mặt trắng bệch, không ai nghĩ tới vừa nãy hắn bị thương nặng tới vậy!
Trong lòng Thân Đồ nổi lên sóng to gió lớn, xem ra Giáo chủ rời đi quãng thời gian này tu vi đã có tiến bộ vượt bậc.
Thiên Ma Giáo có phúc!
" Được rồi, nói chuyện chính đi, chuyện ta bảo các ngươi làm điều tra tiến triển thế nào?"
" Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ có điều không biết có nên nói hay không." Thân Đồ ngẩng đầu nói
" Không nên nói thì cũng không cần nói!" Lục Huy lạnh lùng đáp lại.
" Vâng, vào ba năm trước vụ đuổi giết lớn nhất là các tổ chức đuổi bắt một người, nhưng các tin tức truyền về không một ai biết xuất thân cụ thể của hắn, cứ như hắn đột nhiên xuất hiện vậy."
" Khi mới xuất hiện lần đầu tiên là ở Trung Châu, nghe nói hắn bị thương rồi bắt đầu bị mấy thế lực truy đuổi, cuối cùng đã bị ép đến Đông Hoang Vân Vụ sơn mạch, cuối cùng bị trọng thương nhưng cũng để hắn chạy thoát, tung tích không rõ ràng, cho đến nay vẫn còn một số người tìm kiếm."
Tên đó chưa chết? Ngày đó lúc gặp hắn bị trọng thương, hạ huyết chú với Lục Huy nhưng ngay từ đầu đã bị thần không biết quỷ không hay phá giải, giao Tiểu Thanh Trúc cho hắn thì đã lao đi dụ truy binh, không ngờ với tình trạng đó mà hắn vẫn chạy được.
Nhưng cũng tốt, có tên đó kéo dài lực chú ý bố cục của hắn ở giới này sẽ nhanh hơn một chút.
" Trong Đông Hoang có những thế lực nào nhúng tay vào?" Lục Huy lạnh băng mà nói
Thân Đồ có chút run rẩy thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông tên nào đi chọc giận Giáo chủ doạ gia đây chịu sợ.
" Cái này.... Thuộc hạ được La Sinh đại nhân phái thăm dò Vạn Linh Hoàng triều, những tin tức kia thuộc hạ thăm dò chung chung được, còn cụ thể từng thế lực thuộc hạ không rõ ràng!" Thân Đồ vừa xấu hổ vừa có chút sợ hãi run rẩy trả lời
Lục Huy không nói gì, thời gian cứ thế im lặng trôi qua, Thân Đồ đầu cúi gần sát mặt đất, thở mạnh cũng không dám, trên chán lấm tấm mồ hôi cũng không dám lau.
Một khắc đồng hồ trôi qua nhưng hắn lại cảm giác dài như một năm, đang lúc sợ hãi đến đỉnh điểm tiếng Lục Huy vang lên khiến hắn như được đại xá:
" Vạn Linh Hoàng triều có tham dự vào không?"
" Bẩm Giáo chủ, Vạn Linh Hoàng triều luôn đứng trung lập, bất kể chính ma đại chiến hay sự kiện gì, chỉ cần không xâm phạm họ đều không tham gia, ba năm trước họ cũng không dính dáng gì đến ."
" Tốt, ngươi lui xuống trước đi, thông báo bọn họ làm nhanh lên, ta cần tin tức cụ thể, không làm được các ngươi cũng không cần tồn tại!"
Thân Đồ cũng không dám nghi ngờ về tính chân thật bởi vì hắn biết Giáo chủ xưa nay nhất ngôn Cửu đỉnh!
" Phải báo ngay cho bệ hạ mới được!" Đa Hạo thầm nghĩ rồi quay sang cáo từ với Lục Huy
" Nếu tiền bối có việc vậy ta xin cáo từ trước, nếu tiền bối có việc gì cần làm cứ nói lão nhi nhất định sẽ cố gắng giúp tiền bối hoàn thành!" Nói rồi đưa cho Lục Huy một khối truyền âm ngọc phù
Lục Huy cũng không tiếp nhận, chỉ nói:
" Ta cũng không cần ngươi làm cho ta chuyện gì, ngươi cũng có thể cáo tri với hắn ta sẽ không làm bậy đâu, lần này ta chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, cũng không cần lo lắng!"
" Còn có một chuyện, ta rất thưởng thức tôn chỉ của hoàng triều các ngươi và mong rằng tốt nhất các ngươi không tham gia vào chuyện 3 năm trước, nếu không..."
Lục Huy quay lại nói thêm một câu, tiếng nói bình thản nhưng Đa Hạo lại có thể nghe ra trong lời nói ẩn hàm sát ý lạnh thấu xương khiến hắn như rớt vào hầm băng.
Tin tức quan trọng!
" Vâng, vậy tại hạ xin cáo lui trước!"
Lục Huy khẽ vẫy tay, không trả lời, dắt theo Tiểu Thanh Trúc ra ngoài đi dạo phố, Đa Hạo cúi đầu cung tiễn.
Trong tửu lâu khách nhân còn lại vội vàng đến bái kiến Đa Hạo, dù sao đối phương cũng là Xuất Khiếu đỉnh phong đại năng a, hơn nữa lại còn là thống lĩnh cấm vệ quân-thuộc hạ đắc lực của Hoàng đế Vạn Linh Hoàng triều
" Đa thống lĩnh, vị tiền bối đó có lại lịch gì vậy?" Một vị Nguyên Anh kỳ bộ dáng thư sinh hỏi
Đa Hạo nhận ra hắn chính là trưởng Lão của Hinh gia- một trong những đại gia tộc của Hoàng thành, cũng không để ý mà chỉ nhàn nhạt trả lời:
" Chuyện này các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, vị tiền bối kia ngay cả Hoàng thất cũng không thể không thận trọng đối đãi, các ngươi tùy tiện thám thính có khi chết lúc nào cũng không biết!"
Nói rồi phi thân về hướng Hoàng cung, mặc kệ cấm không trận pháp, hắn chỉ muốn đem chuyện này trực tiếp cáo tri cho bệ hạ, mặc kệ đám người thế gia kia.
Thế là, một vị đại năng thần bí hàng lâm, một lời không hợp trực tiếp giết ngay Hoàng tử, dù là Hoàng thất cũng không dám xảy ra và chạm chậm rãi lần truyền trong các thế gia.
Hình gia, Lam gia, Cung giá, Sở gia,... Các đại gia, tiểu gia tộc đều vội vã tập hợp con cháu, ra lệnh cấm bọn họ làm xằng làm bậy sợ một khi xảy ra vấn đề khiến gia tộc phải chịu tai bay vạ gió.
Lục Huy cũng không để ý bọn họ suy nghĩ thế nào, chỉ cần không chọc vào hắn thì mọi chuyện đều ổn thỏa.
Tiểu Thanh Trúc chân sáo chạy nhảy khắp nơi hết bên nọ lại tới bên kia, mỗi cửa hàng đều ghé qua một chút, thấy cái gì hợp mắt là mùa khiến Lục Huy không lúc nào được ngơi tay.
May thay thế giới này có trữ vật giới chỉ, nếu không nguyên công cầm đồ thôi cũng mệt chết người a!
Bây giờ Lục Huy mới thấu hiểu nỗi khổ của mấy ông anh trên Địa Cầu khi mỗi lần họ theo vợ hay bạn gái đi Shopping, người sau tung tăng vui vẻ còn người trước thì....nói cũng không hết khổ!
— QUẢNG CÁO —
Mà Tiểu Thanh Trúc lúc này dừng lại trước cửa hàng son phấn, nhìn ngó rồi bắt chước mấy vị cô nương cầm lấy một hộp phấn thơm bôi bôi trét trét lên mặt, một lúc lâu sau quay lại hỏi Lục Huy:
" Phụ thân thấy có xinh không?"
Cái quỷ gì? Lục Huy bị doạ suýt chút giật bắn người: hai má trắng bôi trét phấn hồng đỏ ngầu, sơn môi lệch lạc, mi mắt kẻ đen thâm
Cố nén buồn cười, Lục Huy bụm miệng nói
" Xinh, rất xinh nhưng ta cảm thấy con không trang điểm càng xinh đẹp hơn." Nói rồi cầm lấy ra một cái gương đặt trước mặt con bé, sau đó...
" Ha ha ha" Lục Huy không thể nào nhịn được cười nữa, cười ha hả rất vui vẻ
" Phụ thân xấu, không được cười con, con không để ý đến người nữa, hứ!" Nói rồi lấy chân nhỏ mũm mĩm giẫm chân Lục Huy và vội vàng lấy tay áo Lục Huy xoa xoa hết phấn trên mặt
Mấy người gần đó cũng bị Tiểu Thanh Trúc thu hút, cười xem khen không ngớt khiến con bé lại được phen hãnh diện.
Hoàng cung
Vội vã phi hành, chỉ trong chốc lát đã trở về
Trong thư phòng, Hoàng đế đang cầm bút lông, chuẩn bị hạ bút thì Đa Hạo vội vã chạy vào, khẽ dừng tay ngẩng đầu lên hỏi:
" Thế nào?"
" Bệ hạ liệu sự như thần, người đó quả nhiên không đơn giản!" Rồi Đa Hạo bắt đầu kể lại toàn bộ sự việc, kể cả chuyện mình bị đối phương dùng một câu nói thao túng.
Hoàng đế nghe vậy khẽ trầm ngâm:
" Theo lời ngươi nói thì đối phương tu vi có khả năng đã đạt đến Hoá Thần đỉnh phong, thậm chí...Bán Bộ Thượng Cảnh!"
Bán Bộ Thượng Cảnh có khả năng chín thành chín người trên đại lục này không biết, thế nhưng bọn hắn lại rất rõ ràng.
Tu vi này đã vượt qua Hoá Thần cảnh nhưng vẫn không hoàn toàn đột phá cảnh giới mới, bởi muốn đột phá cảnh giới đó ở đại lục này là điều không thể nên cho dù tu luyện đến đỉnh phong cũng chỉ dừng bước ở Bán Bộ Cảnh.
Những người tu luyện đến cảnh giới này trên toàn Thiên Việt đại lục cũng không có mấy, có thể đếm trên đầu ngón tay, dù Vạn Linh Hoàng triều được xưng một trong ngũ đại đỉnh phong thế lực, người người ngưỡng mộ nhưng ngoài khai quốc Tổ Hoàng thì cũng không có một vị lão tổ nào đạt tới mức độ này.
Ở Thiên Việt đại lục họ đều là hoá thạch sống, một vị kì tài đã phá giới được ghi nhận là người đột phá nhanh nhất cũng mất hơn ngàn năm, bây giờ có thể lại xuất hiện một lão quái vật như vậy trong Hoàng đô bảo sao hắn không khiếp sợ?
" Bệ hạ, về lai lịch của vị tiền bối này... Có lẽ là người Ma đạo, hơn nữa hắn xuất hiện ở đây là vì chuyện đó?" Đa Hạo có chút ngập ngừng rồi nói
Hoàng đế thở dài một hơi nói: — QUẢNG CÁO —
" Chuyện gì đến rồi sẽ đến, nếu được thì cho dù là Ma đạo chúng ta cũng tận lực giao hảo, còn nếu đến vì chuyện đó thì chúng ta cũng đành phải nói ra địa điểm thôi, dù sao nơi đó một khi mở ra thì giấu cũng không được, xét tới cùng chúng ta cũng không mất mát gì!"
" Thiên Ma Giáo quật khởi nhanh như vậy cũng không phải không có lí do a! Có vị tiền bối đó không là Giáo chủ thì cũng là chống lưng, Thiên Ma Giáo ắt hưng thịnh. Dặn dò các đệ tử một chút, sau này gặp con gái vị tiền bối đó thì tận lực giao hảo, nếu có thể được nàng ta ưu ái chúng ta có thể không cần lo lắng xung đột với Thiên Ma Giáo!"
" Thuộc hạ tuân mệnh!"
" Ài, Ma đạo nhập thế, thiên hạ rối loạn, mong rằng được như vị tiền bối đó hứa, không tùy tiện lạm sát vô tội a!"
........
Một ngày đi dạo, hầu hết các cửa hàng trong Hoàng thành đều đã ghé qua một lần, đồ mua tới nếu lấy ra có thể đắp thành một ngọn núi nhỏ.
" May mà túi tiền mình lớn, nếu không với tiến độ này chẳng mấy chốc chỉ có cạp đất mà ăn a!" Lục Huy cảm khái
Nuôi con cái không chỉ hao tổn tâm lực, túi tiền cũng là một vấn đề!
Tuy Đệ Nhất Tửu Lâu có phòng thuê trọ nhưng Lục Huy cũng không quay trở lại, tùy tiện tìm một quán trọ thuê gian phòng, sắp xếp xong xuôi đợi Tiểu Thanh Trúc đã ngủ, hắn lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng:
" Vào đi, nhớ là nhỏ tiếng chút!" Lục Huy căn dặn thêm.
Cũng không thấy cửa mở ra, chỉ thấy một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt Lục Huy, quỳ một chân xuống chắp tay cúi chào:
" Thuộc hạ Thân Đồ xin ra mắt Giáo chủ! Ta đã làm trái giáo quy tự tiện xuất đầu lộ diện xin Giáo chủ trách phạt!"
Khẽ nhìn xuống, Thân Đồ thân hình vẫn như thiết tháp thế nhưng trên người chằng chịt vết dao cắt, máu vẫn còn âm ỉ rỉ ra, từng vết muỗi đốt đỏ bừng hiện lên khắp người, vì mất quá nhiều máu nên sắc mặt trắng bệch.
Thật ác!
Lục Huy có chút kinh hãi.
Tuy đã nghe qua hình phạt này từ trong kí ức thế nhưng kí ức và thực tại lại hoàn toàn là một cảm nhận khác nhau.
Không chỉ cảm thấy kinh hãi về độ ác của Thân Đồ đối với bản thân mà còn kinh hãi về độ ác tính đến biến thái của nguyên chủ
'Người thành công thường có hướng đi khác người' câu nói này quả không sai.
Dùng vài trăm năm dùng ma công tu luyện đến Hoá Thần đỉnh phong, có lẽ vì tốc độ nhanh nên tâm lí của nguyên chủ có chút vặn vẹo.
Khẽ phất tay, một lực lượng kì dị lan tràn, những vệt máu trên người Thân Đồ bắt đầu nhúc nhích, chảy lại vào trong cơ thể, vết thương khép lại, chỉ trong chốc lát đã hoàn hảo như không có chuyện gì xảy ra.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải sắc mặt trắng bệch, không ai nghĩ tới vừa nãy hắn bị thương nặng tới vậy!
Trong lòng Thân Đồ nổi lên sóng to gió lớn, xem ra Giáo chủ rời đi quãng thời gian này tu vi đã có tiến bộ vượt bậc.
Thiên Ma Giáo có phúc!
" Được rồi, nói chuyện chính đi, chuyện ta bảo các ngươi làm điều tra tiến triển thế nào?"
" Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ có điều không biết có nên nói hay không." Thân Đồ ngẩng đầu nói
" Không nên nói thì cũng không cần nói!" Lục Huy lạnh lùng đáp lại.
" Vâng, vào ba năm trước vụ đuổi giết lớn nhất là các tổ chức đuổi bắt một người, nhưng các tin tức truyền về không một ai biết xuất thân cụ thể của hắn, cứ như hắn đột nhiên xuất hiện vậy."
" Khi mới xuất hiện lần đầu tiên là ở Trung Châu, nghe nói hắn bị thương rồi bắt đầu bị mấy thế lực truy đuổi, cuối cùng đã bị ép đến Đông Hoang Vân Vụ sơn mạch, cuối cùng bị trọng thương nhưng cũng để hắn chạy thoát, tung tích không rõ ràng, cho đến nay vẫn còn một số người tìm kiếm."
Tên đó chưa chết? Ngày đó lúc gặp hắn bị trọng thương, hạ huyết chú với Lục Huy nhưng ngay từ đầu đã bị thần không biết quỷ không hay phá giải, giao Tiểu Thanh Trúc cho hắn thì đã lao đi dụ truy binh, không ngờ với tình trạng đó mà hắn vẫn chạy được.
Nhưng cũng tốt, có tên đó kéo dài lực chú ý bố cục của hắn ở giới này sẽ nhanh hơn một chút.
" Trong Đông Hoang có những thế lực nào nhúng tay vào?" Lục Huy lạnh băng mà nói
Thân Đồ có chút run rẩy thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông tên nào đi chọc giận Giáo chủ doạ gia đây chịu sợ.
" Cái này.... Thuộc hạ được La Sinh đại nhân phái thăm dò Vạn Linh Hoàng triều, những tin tức kia thuộc hạ thăm dò chung chung được, còn cụ thể từng thế lực thuộc hạ không rõ ràng!" Thân Đồ vừa xấu hổ vừa có chút sợ hãi run rẩy trả lời
Lục Huy không nói gì, thời gian cứ thế im lặng trôi qua, Thân Đồ đầu cúi gần sát mặt đất, thở mạnh cũng không dám, trên chán lấm tấm mồ hôi cũng không dám lau.
Một khắc đồng hồ trôi qua nhưng hắn lại cảm giác dài như một năm, đang lúc sợ hãi đến đỉnh điểm tiếng Lục Huy vang lên khiến hắn như được đại xá:
" Vạn Linh Hoàng triều có tham dự vào không?"
" Bẩm Giáo chủ, Vạn Linh Hoàng triều luôn đứng trung lập, bất kể chính ma đại chiến hay sự kiện gì, chỉ cần không xâm phạm họ đều không tham gia, ba năm trước họ cũng không dính dáng gì đến ."
" Tốt, ngươi lui xuống trước đi, thông báo bọn họ làm nhanh lên, ta cần tin tức cụ thể, không làm được các ngươi cũng không cần tồn tại!"
Thân Đồ cũng không dám nghi ngờ về tính chân thật bởi vì hắn biết Giáo chủ xưa nay nhất ngôn Cửu đỉnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.