Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 44
Nhật Lịch Thu Quý
11/07/2024
Giọng cô ta vội vàng, trông như đang muốn chứng minh điều gì với cảnh sát.
Đội trưởng La mặt không biểu cảm nhìn cô ta, rồi hỏi tiếp: "Tôi đã điều tra, sức khỏe của ba cô không tốt, thường xuyên phải nhập viện, kiếm được ít, chi tiêu nhiều, có lúc khá khó khăn, gia đình Phùng Sơ Tuyết đã không ít lần giúp đỡ, tại sao cô lại bỏ thuốc cô ấy?"
Làm nghề cảnh sát, đủ loại người xấu đều đã gặp. Nhưng một cô gái trẻ, bỏ thuốc chị họ của mình, chuyện này vẫn không nhiều. Đội trưởng La cũng muốn biết, Phùng Tư Thi này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phùng Tư Thi không dám ngẩng đầu, nhưng câu hỏi của cảnh sát cô ta không dám không trả lời. Cô ta cắn chặt môi, một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: "Nhà chị ta có điều kiện tốt, muốn gì nhà cũng có, từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen chị ta giỏi, đi làm còn tìm được đối tượng tốt. Mọi chuyện tốt đẹp đều là của chị ta, tôi ghét chị ta."
Uông Lệ sầm mặt, hồ sơ của cảnh sát cho thấy, ba của hai chị em này là anh em ruột, mẹ cũng là họ hàng xa, ba mẹ đôi bên có thể coi là thân thích, quan hệ gần gũi như vậy, lại còn không bằng người lạ.
Đội trưởng La mặt không đổi, tiếp tục hỏi: "Thuốc cô bỏ là từ đâu?"
Giọng nói trước đó của anh ấy đều không nhanh không chậm, lúc này giọng điệu lại mang theo khí thế, Phùng Tư Thi tim đập nhanh, hoảng hốt nói: "Là Tạ Vĩ đưa cho."
Tạ Vĩ? Chuyện này thật sự liên quan đến gã! Đội trưởng La lại hỏi thêm vài câu, đưa biên bản cho Phùng Tư Thi, nói với cô ta: "Xem lại biên bản, xác nhận phù hợp với lời khai của cô thì ký tên dưới biên bản, trước tiên viết: Trên đây phù hợp với lời khai của tôi. Sau đó ký tên."
Lúc này Phùng Tư Thi đã không còn suy nghĩ gì, đám người đội trưởng La nói gì cô ta làm nấy, cô ta cầm bút, viết một lúc ngẩng đầu lên: "Phù hợp viết thế nào?"
Uông Lệ nói cho cô ta một lần, có thể là do tâm trí rối bời, Phùng Tư Thi nhất thời không nhớ ra chữ phù trong phù hợp viết thế nào. Cô lại hỏi: "Viết 'giống nhau' được không?"
Uông Lệ giải thích: "Không được, phù hợp là chỉ nội dung ghi chép trên biên bản phù hợp với ý cô khai. Hai từ này không phải là một." Sau đó cô ấy viết hai chữ đó ra, để Phùng Tư Thi chép lại. Sau khi ký tên xong, lại để Phùng Tư Thi đóng dấu vân tay vào chỗ ký tên.
Một lúc sau, đội trưởng La và Giang Sơn cùng những người khác bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa ra ngoài Giang Sơn liền nói: "Xem ra vụ án này có hy vọng phá án thành công."
"Nhà Tạ Vĩ cách đây không xa, ở khu nhà cũ của nhà máy đúc, tôi sẽd dẫn theo Tiểu Triệu đi bắt người."
Đội trưởng La đồng ý, nói: "Đi bên đó lục soát kỹ, thủ tục đều mang theo. Người đưa về chúng ta sẽ chuẩn bị thức đêm."
Lâm Linh không rõ chuyện xảy ra ở đội cảnh sát hình sự, nhưng cô đoán bên đó có thể sẽ có tiến triển.
Đội trưởng La mặt không biểu cảm nhìn cô ta, rồi hỏi tiếp: "Tôi đã điều tra, sức khỏe của ba cô không tốt, thường xuyên phải nhập viện, kiếm được ít, chi tiêu nhiều, có lúc khá khó khăn, gia đình Phùng Sơ Tuyết đã không ít lần giúp đỡ, tại sao cô lại bỏ thuốc cô ấy?"
Làm nghề cảnh sát, đủ loại người xấu đều đã gặp. Nhưng một cô gái trẻ, bỏ thuốc chị họ của mình, chuyện này vẫn không nhiều. Đội trưởng La cũng muốn biết, Phùng Tư Thi này rốt cuộc đang nghĩ gì?
Phùng Tư Thi không dám ngẩng đầu, nhưng câu hỏi của cảnh sát cô ta không dám không trả lời. Cô ta cắn chặt môi, một lúc sau, mới nhỏ giọng nói: "Nhà chị ta có điều kiện tốt, muốn gì nhà cũng có, từ nhỏ đến lớn mọi người đều khen chị ta giỏi, đi làm còn tìm được đối tượng tốt. Mọi chuyện tốt đẹp đều là của chị ta, tôi ghét chị ta."
Uông Lệ sầm mặt, hồ sơ của cảnh sát cho thấy, ba của hai chị em này là anh em ruột, mẹ cũng là họ hàng xa, ba mẹ đôi bên có thể coi là thân thích, quan hệ gần gũi như vậy, lại còn không bằng người lạ.
Đội trưởng La mặt không đổi, tiếp tục hỏi: "Thuốc cô bỏ là từ đâu?"
Giọng nói trước đó của anh ấy đều không nhanh không chậm, lúc này giọng điệu lại mang theo khí thế, Phùng Tư Thi tim đập nhanh, hoảng hốt nói: "Là Tạ Vĩ đưa cho."
Tạ Vĩ? Chuyện này thật sự liên quan đến gã! Đội trưởng La lại hỏi thêm vài câu, đưa biên bản cho Phùng Tư Thi, nói với cô ta: "Xem lại biên bản, xác nhận phù hợp với lời khai của cô thì ký tên dưới biên bản, trước tiên viết: Trên đây phù hợp với lời khai của tôi. Sau đó ký tên."
Lúc này Phùng Tư Thi đã không còn suy nghĩ gì, đám người đội trưởng La nói gì cô ta làm nấy, cô ta cầm bút, viết một lúc ngẩng đầu lên: "Phù hợp viết thế nào?"
Uông Lệ nói cho cô ta một lần, có thể là do tâm trí rối bời, Phùng Tư Thi nhất thời không nhớ ra chữ phù trong phù hợp viết thế nào. Cô lại hỏi: "Viết 'giống nhau' được không?"
Uông Lệ giải thích: "Không được, phù hợp là chỉ nội dung ghi chép trên biên bản phù hợp với ý cô khai. Hai từ này không phải là một." Sau đó cô ấy viết hai chữ đó ra, để Phùng Tư Thi chép lại. Sau khi ký tên xong, lại để Phùng Tư Thi đóng dấu vân tay vào chỗ ký tên.
Một lúc sau, đội trưởng La và Giang Sơn cùng những người khác bước ra khỏi phòng thẩm vấn, vừa ra ngoài Giang Sơn liền nói: "Xem ra vụ án này có hy vọng phá án thành công."
"Nhà Tạ Vĩ cách đây không xa, ở khu nhà cũ của nhà máy đúc, tôi sẽd dẫn theo Tiểu Triệu đi bắt người."
Đội trưởng La đồng ý, nói: "Đi bên đó lục soát kỹ, thủ tục đều mang theo. Người đưa về chúng ta sẽ chuẩn bị thức đêm."
Lâm Linh không rõ chuyện xảy ra ở đội cảnh sát hình sự, nhưng cô đoán bên đó có thể sẽ có tiến triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.