Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 630
Nhật Lịch Thu Quý
15/07/2024
Lúc này, Lâm Linh cũng liên lạc với Cố Từ, nghe nói bên Lộ Hàn Xuyên đã bận gần xong, cô liền hẹn giờ ăn tối với Chi đội trưởng Liễu.
Vì thuận tiện cho Lâm Linh, Chi đội trưởng Liễu chọn địa điểm ăn tối gần khách sạn Lâm Linh ở. Trùng hợp thay, khách sạn đó cũng ở đối diện trường Đại học Dư Khánh, ba địa điểm tạo thành thế chân vạc, khoảng cách không xa.
Lâm Linh nghỉ ngơi một lúc, thay một chiếc váy dài đến mắt cá chân, vạt áo bó sát, sau đó tết tóc thành b.í.m tóc lỏng, đuôi tóc buộc lại thành một lọn nhỏ, rồi dùng dây da nhỏ buộc lại. Trang điểm như vậy trông cô rất giống sinh viên, khác hẳn với vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày của cô.
Lâm Linh định tự đi bộ đến nơi ăn tối, nhưng Lộ Hàn Xuyên và Từ Diệc Dương đều không yên tâm. Từ Diệc Dương lái xe đến khách sạn, Cố Từ và Diêu Tinh đều ở trên xe, mấy người đón Lâm Linh, lại lái xe đến nhà hàng.
Đối với điều này, Lâm Linh gần như bật cười. Sau khi xuống xe, cô chỉ tay về phía khách sạn cách đó 2000 mét, nói: “Khoảng cách gần như vậy, tôi đứng trên đường lớn cũng có thể nhìn thấy khách sạn, xung quanh đều là sinh viên, có thể xảy ra chuyện gì? Sao phải cố ý lái xe đến đón tôi?”
Cố Từ nói: “Bên này lạ nước lạ cái, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Diêu Tinh cũng nói: “Cô giáo, nếu cô không tin tà thì đi xuống xe, đi về phía cái cây bên kia, giả vờ như là sinh viên của trường này.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi, đợi một lúc nữa, Lộ đội và Chi đội trưởng Liễu đến nhà hàng rồi, mấy người chúng ta đi sau.”
Diêu Tinh cảm thấy thường ngày Lâm Linh quá bận rộn, sống không giống những cô gái bình thường chút nào, không chỉ suốt ngày đối mặt với người chết, còn không có nhiều thời gian để đi chơi, thật lãng phí dung nhan của cô.
Lúc này, nắng ấm ngoài trời, chim hót hoa nở, gió nhẹ thoảng qua, rất thích hợp để đi dạo. Mấy người đều có thời gian, vậy thì để Lâm Linh xuống đi dạo cho khuây khỏa.
Cậu giữ tâm trạng này, nhưng không nói ra, ngược lại lại dùng cách khiêu khích để Lâm Linh xuống xe.
Lâm Linh cũng nổi hứng muốn đi chơi, nghĩ đã lâu rồi cô không được thư giãn như vậy, cô liền lấy một cuốn tạp chí trên xe, cuộn tròn thành ống, thong thả đi trên con đường cây xanh bên ngoài trường học, thỉnh thoảng dừng lại, nhìn những hàng quán bên đường.
Cô đi không xa, một sinh viên cao lớn đeo kính chạy nhanh đến, mặt hơi đỏ, lớn gan hỏi số điện thoại của Lâm Linh.
Lâm Linh quay đầu nhìn Diêu Tinh và những người kia, phát hiện mấy người đều có vẻ mặt xem kịch vui, cô bất lực quay đầu lại, vẫy tay, không đưa số điện thoại cho người đó.
Sinh viên cao lớn thất vọng mà đi, anh ta đi được một lúc, lại có một nam sinh cầm bóng rổ đến, người này không trực tiếp hỏi số điện thoại của Lâm Linh, nhưng lại hỏi Lâm Linh học khoa nào, lớp nào.
Sau lưng anh ta, còn có một vài người bạn đang cười rộ lên.
Lâm Linh không cần suy nghĩ, cũng biết đám người Diêu Tinh nhất định đang hóng hớt. Cô đành phải nói: “Tôi không phải sinh viên của trường này, tôi đang chờ người.” Vẻ mặt của cô tương đối hiền hòa, nam sinh do dự một lúc, gãi đầu, vẻ mặt tiếc nuối mà đi. Đi xa rồi, anh ta còn quay đầu lại nhiều lần, xem ra vẫn chưa nguôi ngoai.
Diêu Tinh đã lâu không nhìn thấy chuyện thú vị như vậy, cậu cười, vỗ Cố Từ: “Vui không?” Cố Từ bất lực nói: “Chỉ có cậu là lắm mưu mẹo thôi.”
Mấy người đang nói chuyện, thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi xuất hiện trước mặt Lâm Linh. Người này đeo kính râm, chỉ để lộ trán và mũi, trông khá nghiêm nghị.
Ông ta mặc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp với áo vest, thân hình hơi mập, khá vạm vỡ. Tay cầm điện thoại, tiến lại gần Lâm Linh.
Lúc đầu, đám người Từ Diệc Dương chỉ nghĩ người đó vô tình đi qua. Nhưng người đàn ông đó lại tiến lại gần Lâm Linh, có vẻ như muốn nói chuyện với Lâm Linh.
Lạ là trước khi người này nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Linh, còn quay đầu nhìn quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Sau đó, Diêu Tinh phát hiện người đó lấy ra một thứ giống như thẻ cảnh sát, lắc lắc trước mặt Lâm Linh, có vẻ như đã nói gì đó.
“Chuyện gì vậy?” Diêu Tinh chạm vào Cố Từ, cảm thấy người đàn ông này không bình thường.
Nếu hỏi đường thì hỏi thẳng là được rồi, trước khi nói chuyện, sao phải nhìn quanh? Cũng không phải là bí mật gặp mặt gì đó.
Huống chi cuốn sổ nhỏ mà ông ta cầm trong tay là gì?
“Chẳng lẽ là truyền giáo?” Cố Từ cũng không chắc chắn, nhưng lúc này Lâm Linh không có biểu hiện gì bất thường, anh ta liền không hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy người đang nghi ngờ, thì tay đang để sau lưng Lâm Linh lại nhẹ nhàng lắc lắc về phía bọn họ, ý nghĩa rất rõ ràng, là bảo bọn họ đừng đến gần.
Bọn họ đành phải đợi, lúc này trong lòng Lâm Linh cũng khá kỳ lạ, bởi vì thứ người đàn ông đó đưa cho cô xem hóa ra là thẻ cảnh sát.
Thẻ cảnh sát chỉ lắc lắc trước mặt cô mấy giây, cô cũng không nhìn rõ lắm.
“Bạn học, đã nhìn thấy chưa? Tôi là cảnh sát, đang điều tra vụ án trong trường chúng ta, vụ án này vẫn đang trong giai đoạn điều tra bí mật, nghi phạm có nhiều người, là một băng nhóm, bọn họ đều ở gần đây.”
Lâm Linh:...
Người này không phải là bị bệnh tâm thần chứ?
Cô không khỏi nhìn quanh, cảm thấy xung quanh toàn là sinh viên bình thường, thật sự không nhìn ra đâu là thành viên của băng nhóm.
Nhưng cô cố tình giả vờ sợ hãi hỏi: “Chú muốn cháu giúp đỡ chú như thế nào?”
Người đàn ông nói: “Cháu đừng nhìn xung quanh nữa, cẩn thận bị người ta phát hiện, rất nguy hiểm. Bây giờ chú cũng không an toàn lắm, hy vọng cháu có thể giả vờ là con gái của chú, chúng ta cùng đi về hướng kia. Tiếp theo làm thế nào thì phải đợi cấp trên chỉ thị. Đây là nhiệm vụ vinh quang, nếu cháu muốn giúp đỡ, chú nhất định sẽ báo cáo với cấp trên, sau đó sẽ phản ánh với lãnh đạo trường của cháu.”
Vì thuận tiện cho Lâm Linh, Chi đội trưởng Liễu chọn địa điểm ăn tối gần khách sạn Lâm Linh ở. Trùng hợp thay, khách sạn đó cũng ở đối diện trường Đại học Dư Khánh, ba địa điểm tạo thành thế chân vạc, khoảng cách không xa.
Lâm Linh nghỉ ngơi một lúc, thay một chiếc váy dài đến mắt cá chân, vạt áo bó sát, sau đó tết tóc thành b.í.m tóc lỏng, đuôi tóc buộc lại thành một lọn nhỏ, rồi dùng dây da nhỏ buộc lại. Trang điểm như vậy trông cô rất giống sinh viên, khác hẳn với vẻ ngoài mạnh mẽ thường ngày của cô.
Lâm Linh định tự đi bộ đến nơi ăn tối, nhưng Lộ Hàn Xuyên và Từ Diệc Dương đều không yên tâm. Từ Diệc Dương lái xe đến khách sạn, Cố Từ và Diêu Tinh đều ở trên xe, mấy người đón Lâm Linh, lại lái xe đến nhà hàng.
Đối với điều này, Lâm Linh gần như bật cười. Sau khi xuống xe, cô chỉ tay về phía khách sạn cách đó 2000 mét, nói: “Khoảng cách gần như vậy, tôi đứng trên đường lớn cũng có thể nhìn thấy khách sạn, xung quanh đều là sinh viên, có thể xảy ra chuyện gì? Sao phải cố ý lái xe đến đón tôi?”
Cố Từ nói: “Bên này lạ nước lạ cái, cẩn thận một chút thì tốt hơn.”
Diêu Tinh cũng nói: “Cô giáo, nếu cô không tin tà thì đi xuống xe, đi về phía cái cây bên kia, giả vờ như là sinh viên của trường này.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi, đợi một lúc nữa, Lộ đội và Chi đội trưởng Liễu đến nhà hàng rồi, mấy người chúng ta đi sau.”
Diêu Tinh cảm thấy thường ngày Lâm Linh quá bận rộn, sống không giống những cô gái bình thường chút nào, không chỉ suốt ngày đối mặt với người chết, còn không có nhiều thời gian để đi chơi, thật lãng phí dung nhan của cô.
Lúc này, nắng ấm ngoài trời, chim hót hoa nở, gió nhẹ thoảng qua, rất thích hợp để đi dạo. Mấy người đều có thời gian, vậy thì để Lâm Linh xuống đi dạo cho khuây khỏa.
Cậu giữ tâm trạng này, nhưng không nói ra, ngược lại lại dùng cách khiêu khích để Lâm Linh xuống xe.
Lâm Linh cũng nổi hứng muốn đi chơi, nghĩ đã lâu rồi cô không được thư giãn như vậy, cô liền lấy một cuốn tạp chí trên xe, cuộn tròn thành ống, thong thả đi trên con đường cây xanh bên ngoài trường học, thỉnh thoảng dừng lại, nhìn những hàng quán bên đường.
Cô đi không xa, một sinh viên cao lớn đeo kính chạy nhanh đến, mặt hơi đỏ, lớn gan hỏi số điện thoại của Lâm Linh.
Lâm Linh quay đầu nhìn Diêu Tinh và những người kia, phát hiện mấy người đều có vẻ mặt xem kịch vui, cô bất lực quay đầu lại, vẫy tay, không đưa số điện thoại cho người đó.
Sinh viên cao lớn thất vọng mà đi, anh ta đi được một lúc, lại có một nam sinh cầm bóng rổ đến, người này không trực tiếp hỏi số điện thoại của Lâm Linh, nhưng lại hỏi Lâm Linh học khoa nào, lớp nào.
Sau lưng anh ta, còn có một vài người bạn đang cười rộ lên.
Lâm Linh không cần suy nghĩ, cũng biết đám người Diêu Tinh nhất định đang hóng hớt. Cô đành phải nói: “Tôi không phải sinh viên của trường này, tôi đang chờ người.” Vẻ mặt của cô tương đối hiền hòa, nam sinh do dự một lúc, gãi đầu, vẻ mặt tiếc nuối mà đi. Đi xa rồi, anh ta còn quay đầu lại nhiều lần, xem ra vẫn chưa nguôi ngoai.
Diêu Tinh đã lâu không nhìn thấy chuyện thú vị như vậy, cậu cười, vỗ Cố Từ: “Vui không?” Cố Từ bất lực nói: “Chỉ có cậu là lắm mưu mẹo thôi.”
Mấy người đang nói chuyện, thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi xuất hiện trước mặt Lâm Linh. Người này đeo kính râm, chỉ để lộ trán và mũi, trông khá nghiêm nghị.
Ông ta mặc áo sơ mi kẻ sọc kết hợp với áo vest, thân hình hơi mập, khá vạm vỡ. Tay cầm điện thoại, tiến lại gần Lâm Linh.
Lúc đầu, đám người Từ Diệc Dương chỉ nghĩ người đó vô tình đi qua. Nhưng người đàn ông đó lại tiến lại gần Lâm Linh, có vẻ như muốn nói chuyện với Lâm Linh.
Lạ là trước khi người này nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Linh, còn quay đầu nhìn quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Sau đó, Diêu Tinh phát hiện người đó lấy ra một thứ giống như thẻ cảnh sát, lắc lắc trước mặt Lâm Linh, có vẻ như đã nói gì đó.
“Chuyện gì vậy?” Diêu Tinh chạm vào Cố Từ, cảm thấy người đàn ông này không bình thường.
Nếu hỏi đường thì hỏi thẳng là được rồi, trước khi nói chuyện, sao phải nhìn quanh? Cũng không phải là bí mật gặp mặt gì đó.
Huống chi cuốn sổ nhỏ mà ông ta cầm trong tay là gì?
“Chẳng lẽ là truyền giáo?” Cố Từ cũng không chắc chắn, nhưng lúc này Lâm Linh không có biểu hiện gì bất thường, anh ta liền không hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy người đang nghi ngờ, thì tay đang để sau lưng Lâm Linh lại nhẹ nhàng lắc lắc về phía bọn họ, ý nghĩa rất rõ ràng, là bảo bọn họ đừng đến gần.
Bọn họ đành phải đợi, lúc này trong lòng Lâm Linh cũng khá kỳ lạ, bởi vì thứ người đàn ông đó đưa cho cô xem hóa ra là thẻ cảnh sát.
Thẻ cảnh sát chỉ lắc lắc trước mặt cô mấy giây, cô cũng không nhìn rõ lắm.
“Bạn học, đã nhìn thấy chưa? Tôi là cảnh sát, đang điều tra vụ án trong trường chúng ta, vụ án này vẫn đang trong giai đoạn điều tra bí mật, nghi phạm có nhiều người, là một băng nhóm, bọn họ đều ở gần đây.”
Lâm Linh:...
Người này không phải là bị bệnh tâm thần chứ?
Cô không khỏi nhìn quanh, cảm thấy xung quanh toàn là sinh viên bình thường, thật sự không nhìn ra đâu là thành viên của băng nhóm.
Nhưng cô cố tình giả vờ sợ hãi hỏi: “Chú muốn cháu giúp đỡ chú như thế nào?”
Người đàn ông nói: “Cháu đừng nhìn xung quanh nữa, cẩn thận bị người ta phát hiện, rất nguy hiểm. Bây giờ chú cũng không an toàn lắm, hy vọng cháu có thể giả vờ là con gái của chú, chúng ta cùng đi về hướng kia. Tiếp theo làm thế nào thì phải đợi cấp trên chỉ thị. Đây là nhiệm vụ vinh quang, nếu cháu muốn giúp đỡ, chú nhất định sẽ báo cáo với cấp trên, sau đó sẽ phản ánh với lãnh đạo trường của cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.