Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 654
Nhật Lịch Thu Quý
15/07/2024
Không thể nào!
Ông ta tự mình bác bỏ suy đoán này. Bởi vì ông ta rất rõ ràng, sau khi Đàm Trung chết, xác của ông ấy bị trói vào đá, bỏ vào bao tải ném xuống sông. Chỉ có đầu và một phần xương của ông ấy bị ông ta chôn dưới gốc cây.
Chỉ dựa vào vài mẩu xương mà cảnh sát tìm thấy, thậm chí không còn da thịt, chỉ riêng việc xác định nạn nhân đã khó khăn, huống hồ là có thể điều tra đến đầu ông ta?
Phù Trường Liên càng nghĩ càng chắc chắn cảnh sát sẽ không có bằng chứng.
Hiện tại, ông ta lo lắng nhất là chuyện lúc trước ông ta có lợi ích liên quan đến Đàm Trung, cho dù cảnh sát không có bằng chứng, cũng sẽ coi ông ta là nghi phạm, có lẽ Đàm Thu Hàm cũng nghĩ như vậy...
Đang suy nghĩ, điện thoại của Tiểu Diệu vang lên. Tiểu Diệu bị đánh nhiều nơi trên người, m.á.u me be bết, nửa mặt và mắt đều sưng lên. Nhưng cậuvẫn tỉnh táo, có thể nhận ra số điện thoại đặc biệt mà cậu đã cài đặt.
Phù Trường Liên cầm điện thoại, đá Tiểu Diệu một cái, nói: “Nhấc máy, nói chuyện bình thường, nếu không, tao sẽ quay lại bắt cả em gái của mày nữa. Mày tưởng tượng xem em gái mày sẽ phải chịu kết cục gì? Đừng tưởng tao không dám, tao là người thế nào, mày cũng phải biết một chút đúng không?”
Nghe đến đây, mặt Tiểu Diệu lập tức trắng bệch. Trong lòng cậu rơi vào cảnh giằng xé, vừa sợ Đàm Thu Hàm rơi vào bẫy, vừa sợ em gái bị liên lụy.
Lúc này Phù Trường Liên đã ấn nút nghe, chưa đợi Tiểu Diệu trả lời, giọng Đàm Thu Hàm đã truyền đến: “Tiểu Diệu, sao cậu không ở trong cửa hàng, tôi đến rồi, cậu đi đâu rồi?”
Tiểu Diệu cắn chặt môi, cuối cùng không chống lại được lương tâm, đưa mặt về phía điện thoại, định cảnh báo Đàm Thu Hàm nhanh chóng rời đi, báo cảnh sát.
Nhưng Phù Trường Liên đã nhận ra ý định của Tiểu Diệu, ông ta không cho Tiểu Diệu cơ hội, cúp điện thoại, sau đó đá vào gáy Tiểu Diệu một cái, gọi hai thanh niên trong trạm thu mua, lao ra khỏi cửa trạm thu mua, chạy về phía cửa hàng bách hóa ở phía đông.
Lúc này, một chiếc Land Rover màu đen đậu ngay trước cửa hàng. Một cô gái đứng cạnh xe, đang lo lắng bấm số điện thoại, có lẽ cô muốn liên lạc với Tiểu Diệu.
Giỏi lắm, chỉ có một mình cô thôi!
Phù Trường Liên ra hiệu, sau đó nhanh chóng lao về phía Đàm Thu Hàm. Bọn họ định lợi dụng lúc Đàm Thu Hàm không phòng bị, bắt cô về trạm thu mua. Đến lúc đó, bán xe, nhốt người, ai biết chuyện này là do bọn họ làm?
Phù Trường Liên lao đến cách Đàm Thu Hàm chưa đầy nửa mét, thậm chí còn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Đàm Thu Hàm.
Quả nhiên cô gái này không biết đây là cái bẫy! Phù Trường Liên vừa nghĩ đến điều này, cửa xe ở ghế lái bất ngờ mở ra, cửa xe đ.â.m thẳng vào phần cơ thể bên trái của ông ta. Tách ông ta khỏi Đàm Thu Hàm.
Phù Trường Liên phản ứng cũng khá nhanh, trong tích tắc đã nhận ra trong xe còn người. Nhưng lúc này ông ta chỉ nghĩ người đó là tài xế lái xe cho Đàm Thu Hàm, loại người này đối với ông ta không có gì nguy hiểm.
Vì vậy, ông ta nhanh chóng lăn vài vòng, lật người bò dậy từ mặt đất, định để hai đàn em đối phó với tài xế, ông ta tự mình bắt Đàm Thu Hàm. Chuyện này cần phải giải quyết nhanh chóng, không thể để người đi đường phát hiện.
“Ò oe òe... “
Trong tích tắc, tiếng còi hú inh tai bỗng vang lên, vài chiếc xe cảnh sát đột nhiên như ma quỷ, từ các con hẻm xung quanh lao ra, chỉ trong chớp mắt đã có thể lao đến đây. Lúc này, dù trước đó Phù Trường Liên đánh giá thấp khả năng kiểm soát của cảnh sát, cũng nhận thức được tình hình đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.
Lúc trước, sau khi g.i.ế.c người và ẩn náu thành công, Phù Trường Liên từng mơ thấy cảnh sát đột nhiên xuất hiện bắt ông ta. Sau một năm, giấc mơ này dần biến mất, mà bây giờ, thậm chí ông ta còn cảm thấy cảnh sát cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đèn cảnh sát nhấp nháy trước mắt, vô số người mặc cảnh phục lao về phía ông ta. Chưa đợi Phù Trường Liên chạy trốn, một cú đá mạnh mẽ như núi đè đã đập vào vai ông ta.
Từ Diệc Dương đá một phát, cơ thể Phù Trường Liên mất thăng bằng, bay lên va mạnh vào cây bên đường, ngã xuống đất rồi lăn vài vòng mới dừng lại.
Các cảnh sát hình sự ào đến, nhanh chóng bắt giữ Phù Trường Liên cùng hai đàn em của ông ta.
Diêu Tinh ngồi trên xe cảnh sát, quay đầu nói với Cố Từ: “Vậy là đỡ tốn công, bắt được người ngay trước cửa, hình như còn không mang súng. Không cần vào trong khám xét, cũng không cần lo sợ bị bắn, rất tốt.”
Cố Từ lại nói: “Tốt cái gì? Nãy cô giáo gọi điện thoại cho tôi, nói có một chiếc xe bán tải màu bạc vào trạm thu mua khoảng 7 giờ tối, sau khi xe vào trạm thu mua thì xảy ra chuyện, cửa hàng không chỉ bị mất điện, mà cô Đàm còn bị lừa gạt, chuyện này cậu có thể nói là không liên quan đến người trên chiếc xe đó sao?”
“Đúng rồi, người trên xe đó đâu?” Diêu Tinh hỏi.
“Đi rồi, nãy cô giáo nói, chiếc xe đó đi được hai mươi phút rồi, có thể nhìn thấy từ camera giám sát ở ngã tư.”
Sắc mặt Diêu Tinh hơi đổi: “Cậu nói xem, trên xe đó có thể có hàng hóa, chẳng hạn như...”
Cố Từ gật đầu: “Cô giáo và Chi đội trưởng Liễu cũng nghi ngờ, trên xe có thể có hàng hóa, người bán hàng là Phù Trường Liên.”
Diêu Tinh sững sờ: “Xong rồi, nếu thật sự có hàng hóa. Có lẽ không chỉ một hai khẩu s.ú.n.g đâu, nếu s.ú.n.g từ đây chảy ra ngoài, chảy sang tỉnh khác, Chi đội trưởng Liễu chắc chắn sẽ bị khiển trách, tổ 8 chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích.”
“Không được, chuyện này không thể bỏ qua, lão Cố, chúng ta cũng đuổi theo đi.”
Hai người đang bàn bạc, lúc này Từ Diệc Dương đã đến, anh ta nhanh chóng mở cửa xe, nói với Diêu Tinh và Cố Từ: “Ngồi yên, Tiểu Lâm yêu cầu tôi lái xe đuổi theo. Mục tiêu chưa ra khỏi thành phố, chúng ta cố gắng bắt người ở ngoại ô ít người.”
Diêu Tinh nóng lòng, vội nói: “Nhanh đuổi theo đi.”
Cậu vừa dứt lời, Đàm Thu Hàm đã xuất hiện bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Các cậu định đi đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diêu Tinh miệng nhanh: “Có một nhóm người, có thể đã nhận hàng của Phú Trường Liên, sắp ra khỏi thành phố, chúng ta phải đuổi theo.”
Lúc này, Từ Diệc Dương đã khởi động xe, tăng tốc nhanh chóng, bỏ lại Đàm Thu Hàm ở phía sau.
Đàm Thu Hàm suy nghĩ một chút, nhanh chóng liên lạc với Lâm Linh: “Cảnh sát Lâm, tôi nghe nói các người định bắt người, nếu cần tôi giúp đỡ, cứ nói thẳng. Tôi quen biết một số người ở ngoại ô và cảng, việc lớn có thể không giúp được, nhưng tìm kiếm thông tin thì có thể.”
Lâm Linh thực sự cũng hơi lo lắng, một khi những người trên chiếc xe đó ra khỏi thành phố, hệ thống giám sát trong thành phố sẽ không còn theo dõi được bọn họ nữa. Ngoại ô có nhiều con đường làng, thông ra khắp nơi, trừ khi cảnh sát đuổi theo sát, nếu không rất có thể mất dấu những người này.
Đàm Thu Hàm chủ động đề nghị giúp đỡ, dù có thể giúp được hay không, thêm một kênh thông tin cũng tốt, vì vậy Lâm Linh lập tức nói: “Tốt quá, chuyện này xảy ra rất đột ngột, nếu cô sẵn lòng giúp đỡ, vậy phiền cô theo dõi những người đó, tôi sẽ gửi biển sổ xe cho cô, trên xe có hai người...”
Ông ta tự mình bác bỏ suy đoán này. Bởi vì ông ta rất rõ ràng, sau khi Đàm Trung chết, xác của ông ấy bị trói vào đá, bỏ vào bao tải ném xuống sông. Chỉ có đầu và một phần xương của ông ấy bị ông ta chôn dưới gốc cây.
Chỉ dựa vào vài mẩu xương mà cảnh sát tìm thấy, thậm chí không còn da thịt, chỉ riêng việc xác định nạn nhân đã khó khăn, huống hồ là có thể điều tra đến đầu ông ta?
Phù Trường Liên càng nghĩ càng chắc chắn cảnh sát sẽ không có bằng chứng.
Hiện tại, ông ta lo lắng nhất là chuyện lúc trước ông ta có lợi ích liên quan đến Đàm Trung, cho dù cảnh sát không có bằng chứng, cũng sẽ coi ông ta là nghi phạm, có lẽ Đàm Thu Hàm cũng nghĩ như vậy...
Đang suy nghĩ, điện thoại của Tiểu Diệu vang lên. Tiểu Diệu bị đánh nhiều nơi trên người, m.á.u me be bết, nửa mặt và mắt đều sưng lên. Nhưng cậuvẫn tỉnh táo, có thể nhận ra số điện thoại đặc biệt mà cậu đã cài đặt.
Phù Trường Liên cầm điện thoại, đá Tiểu Diệu một cái, nói: “Nhấc máy, nói chuyện bình thường, nếu không, tao sẽ quay lại bắt cả em gái của mày nữa. Mày tưởng tượng xem em gái mày sẽ phải chịu kết cục gì? Đừng tưởng tao không dám, tao là người thế nào, mày cũng phải biết một chút đúng không?”
Nghe đến đây, mặt Tiểu Diệu lập tức trắng bệch. Trong lòng cậu rơi vào cảnh giằng xé, vừa sợ Đàm Thu Hàm rơi vào bẫy, vừa sợ em gái bị liên lụy.
Lúc này Phù Trường Liên đã ấn nút nghe, chưa đợi Tiểu Diệu trả lời, giọng Đàm Thu Hàm đã truyền đến: “Tiểu Diệu, sao cậu không ở trong cửa hàng, tôi đến rồi, cậu đi đâu rồi?”
Tiểu Diệu cắn chặt môi, cuối cùng không chống lại được lương tâm, đưa mặt về phía điện thoại, định cảnh báo Đàm Thu Hàm nhanh chóng rời đi, báo cảnh sát.
Nhưng Phù Trường Liên đã nhận ra ý định của Tiểu Diệu, ông ta không cho Tiểu Diệu cơ hội, cúp điện thoại, sau đó đá vào gáy Tiểu Diệu một cái, gọi hai thanh niên trong trạm thu mua, lao ra khỏi cửa trạm thu mua, chạy về phía cửa hàng bách hóa ở phía đông.
Lúc này, một chiếc Land Rover màu đen đậu ngay trước cửa hàng. Một cô gái đứng cạnh xe, đang lo lắng bấm số điện thoại, có lẽ cô muốn liên lạc với Tiểu Diệu.
Giỏi lắm, chỉ có một mình cô thôi!
Phù Trường Liên ra hiệu, sau đó nhanh chóng lao về phía Đàm Thu Hàm. Bọn họ định lợi dụng lúc Đàm Thu Hàm không phòng bị, bắt cô về trạm thu mua. Đến lúc đó, bán xe, nhốt người, ai biết chuyện này là do bọn họ làm?
Phù Trường Liên lao đến cách Đàm Thu Hàm chưa đầy nửa mét, thậm chí còn nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Đàm Thu Hàm.
Quả nhiên cô gái này không biết đây là cái bẫy! Phù Trường Liên vừa nghĩ đến điều này, cửa xe ở ghế lái bất ngờ mở ra, cửa xe đ.â.m thẳng vào phần cơ thể bên trái của ông ta. Tách ông ta khỏi Đàm Thu Hàm.
Phù Trường Liên phản ứng cũng khá nhanh, trong tích tắc đã nhận ra trong xe còn người. Nhưng lúc này ông ta chỉ nghĩ người đó là tài xế lái xe cho Đàm Thu Hàm, loại người này đối với ông ta không có gì nguy hiểm.
Vì vậy, ông ta nhanh chóng lăn vài vòng, lật người bò dậy từ mặt đất, định để hai đàn em đối phó với tài xế, ông ta tự mình bắt Đàm Thu Hàm. Chuyện này cần phải giải quyết nhanh chóng, không thể để người đi đường phát hiện.
“Ò oe òe... “
Trong tích tắc, tiếng còi hú inh tai bỗng vang lên, vài chiếc xe cảnh sát đột nhiên như ma quỷ, từ các con hẻm xung quanh lao ra, chỉ trong chớp mắt đã có thể lao đến đây. Lúc này, dù trước đó Phù Trường Liên đánh giá thấp khả năng kiểm soát của cảnh sát, cũng nhận thức được tình hình đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.
Lúc trước, sau khi g.i.ế.c người và ẩn náu thành công, Phù Trường Liên từng mơ thấy cảnh sát đột nhiên xuất hiện bắt ông ta. Sau một năm, giấc mơ này dần biến mất, mà bây giờ, thậm chí ông ta còn cảm thấy cảnh sát cũng chẳng có gì ghê gớm.
Đèn cảnh sát nhấp nháy trước mắt, vô số người mặc cảnh phục lao về phía ông ta. Chưa đợi Phù Trường Liên chạy trốn, một cú đá mạnh mẽ như núi đè đã đập vào vai ông ta.
Từ Diệc Dương đá một phát, cơ thể Phù Trường Liên mất thăng bằng, bay lên va mạnh vào cây bên đường, ngã xuống đất rồi lăn vài vòng mới dừng lại.
Các cảnh sát hình sự ào đến, nhanh chóng bắt giữ Phù Trường Liên cùng hai đàn em của ông ta.
Diêu Tinh ngồi trên xe cảnh sát, quay đầu nói với Cố Từ: “Vậy là đỡ tốn công, bắt được người ngay trước cửa, hình như còn không mang súng. Không cần vào trong khám xét, cũng không cần lo sợ bị bắn, rất tốt.”
Cố Từ lại nói: “Tốt cái gì? Nãy cô giáo gọi điện thoại cho tôi, nói có một chiếc xe bán tải màu bạc vào trạm thu mua khoảng 7 giờ tối, sau khi xe vào trạm thu mua thì xảy ra chuyện, cửa hàng không chỉ bị mất điện, mà cô Đàm còn bị lừa gạt, chuyện này cậu có thể nói là không liên quan đến người trên chiếc xe đó sao?”
“Đúng rồi, người trên xe đó đâu?” Diêu Tinh hỏi.
“Đi rồi, nãy cô giáo nói, chiếc xe đó đi được hai mươi phút rồi, có thể nhìn thấy từ camera giám sát ở ngã tư.”
Sắc mặt Diêu Tinh hơi đổi: “Cậu nói xem, trên xe đó có thể có hàng hóa, chẳng hạn như...”
Cố Từ gật đầu: “Cô giáo và Chi đội trưởng Liễu cũng nghi ngờ, trên xe có thể có hàng hóa, người bán hàng là Phù Trường Liên.”
Diêu Tinh sững sờ: “Xong rồi, nếu thật sự có hàng hóa. Có lẽ không chỉ một hai khẩu s.ú.n.g đâu, nếu s.ú.n.g từ đây chảy ra ngoài, chảy sang tỉnh khác, Chi đội trưởng Liễu chắc chắn sẽ bị khiển trách, tổ 8 chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích.”
“Không được, chuyện này không thể bỏ qua, lão Cố, chúng ta cũng đuổi theo đi.”
Hai người đang bàn bạc, lúc này Từ Diệc Dương đã đến, anh ta nhanh chóng mở cửa xe, nói với Diêu Tinh và Cố Từ: “Ngồi yên, Tiểu Lâm yêu cầu tôi lái xe đuổi theo. Mục tiêu chưa ra khỏi thành phố, chúng ta cố gắng bắt người ở ngoại ô ít người.”
Diêu Tinh nóng lòng, vội nói: “Nhanh đuổi theo đi.”
Cậu vừa dứt lời, Đàm Thu Hàm đã xuất hiện bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Các cậu định đi đâu? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diêu Tinh miệng nhanh: “Có một nhóm người, có thể đã nhận hàng của Phú Trường Liên, sắp ra khỏi thành phố, chúng ta phải đuổi theo.”
Lúc này, Từ Diệc Dương đã khởi động xe, tăng tốc nhanh chóng, bỏ lại Đàm Thu Hàm ở phía sau.
Đàm Thu Hàm suy nghĩ một chút, nhanh chóng liên lạc với Lâm Linh: “Cảnh sát Lâm, tôi nghe nói các người định bắt người, nếu cần tôi giúp đỡ, cứ nói thẳng. Tôi quen biết một số người ở ngoại ô và cảng, việc lớn có thể không giúp được, nhưng tìm kiếm thông tin thì có thể.”
Lâm Linh thực sự cũng hơi lo lắng, một khi những người trên chiếc xe đó ra khỏi thành phố, hệ thống giám sát trong thành phố sẽ không còn theo dõi được bọn họ nữa. Ngoại ô có nhiều con đường làng, thông ra khắp nơi, trừ khi cảnh sát đuổi theo sát, nếu không rất có thể mất dấu những người này.
Đàm Thu Hàm chủ động đề nghị giúp đỡ, dù có thể giúp được hay không, thêm một kênh thông tin cũng tốt, vì vậy Lâm Linh lập tức nói: “Tốt quá, chuyện này xảy ra rất đột ngột, nếu cô sẵn lòng giúp đỡ, vậy phiền cô theo dõi những người đó, tôi sẽ gửi biển sổ xe cho cô, trên xe có hai người...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.