Xuyên Không, Ta Trở Thành Trân Bảo Phá Án
Chương 71
Nhật Lịch Thu Quý
11/07/2024
Bây giờ vị phụ huynh này đặc biệt cảm thấy may mắn, may là bà ấy không nói với thầy giáo, nếu như thật sự nói rồi, con mình chưa chắc đã có được tiến bộ như thế này.
Nói như vậy, cô bé Lâm Linh này không những không cản trở những người xung quanh, ngược lại còn tạo ra ảnh hưởng tích cực đến họ, không phải là nói ngược rồi sao?
Một số phụ huynh nghe qua tin đồn cũng có suy nghĩ giống bà ấy, nghĩ đến chuyện này, có người cảm thấy, những lời này thật sự là vô căn cứ, bây giờ bọn họ đều muốn để con mình ngồi cạnh Lâm Linh, đáng tiếc là người khác không chịu đổi.
Các vị phụ huynh có tâm trạng khác nhau, có người vui mừng cũng có người không vui. Lúc này một vị phụ huynh nữ ngồi ở hàng thứ ba im lặng cầm bút, nhìn bảng điểm thành tích của con gái mình, nghe thầy Uông khen ngợi Lâm Linh, cây bút trên tay suýt chút nữa không cầm được.
Trước đây con gái bà ấy ngồi trước mặt Lâm Linh, sợ vận xui của Lâm Linh ảnh hưởng đến con gái, bà ấy mượn cớ cận thị, để thầy giáo cho con gái mình đổi chỗ.
Nhưng thành tích lần thi này vừa ra, con gái bà ấy thụt lùi mấy bậc, so với Lâm Linh và những người xung quanh, khoảng cách này thật sự là quá lớn. Trong lòng bà ấy thật sự không biết nghĩ gì, mặc kệ có hối hận hay không, muốn chuyển con gái về chỗ ngồi ban đầu, dù là thầy giáo hay các bạn học khác, cũng không ai đồng ý, chỉ có thể duy trì như bây giờ.
Họp phụ huynh kết thúc, mặt ngoài Diêu Ngọc Lan rất bình tĩnh, thực ra trong lòng vui mừng đến mức sắp bay lên rồi.
Ra khỏi lớp 8, đến sân trường gặp phụ huynh lớp khác cũng kết thúc cuộc họp. Bà tìm kiếm một vòng, tìm được Lâm Khánh Đông.
"Sao vậy, vui như thế?" Lâm Khánh Đông không vui nhìn bà một cái, thật ra ông cũng muốn đến họp phụ huynh cho Lâm Linh, nhưng Lâm Giảo cũng cần người đến họp cho cô bé, ông là chú ruột tất nhiên phải đi. Hơn nữa cho dù ông có muốn tranh, cũng tranh không lại Diêu Ngọc Lan.
Nhưng ông thật sự rất muốn trải nghiệm cảm giác họp phụ huynh cho con gái là như thế nào, huống hồ con gái còn tiến bộ nhiều như vậy, ông đi chỉ có thể vui mừng, không thể nào cảm thấy mất mặt.
Dĩ nhiên Lâm Giảo cũng rất xuất sắc, chủ nhiệm lớp còn trò chuyện riêng với ông vài câu, khen ngợi Lâm Giảo. Nhưng Lâm Linh là con gái, là con ruột, dù sao cũng không giống nhau.
Giống như nhìn ra tâm tư của ông, sau khi lên xe Diêu Ngọc Lan cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là vui mừng, ai đi mà không vui mừng chứ."
"Lần sau họp phụ huynh, anh họp cho Linh Linh, em đi họp cho Giảo Giảo, để anh cũng vui mừng một lần, như vậy công bằng đi?"
Lời này của Diêu Ngọc Lan cuối cùng cũng khiến Lâm Khánh Đông vui vẻ hơn một chút, ông nói: "Cũng được, nói rồi đó, lần sau nhất định phải để anh đi."
Diêu Ngọc Lan liếc ông một cái: "Nhìn cái đức hạnh này của anh kìa, đã nói để anh đi thì để anh đi, em là người nói không giữ lời sao?" Nói xong chuyện này, bà lại hỏi: "Bên xưởng không có chuyện gì chứ, đám người đó lại đến rồi sao?"
Lâm Khánh Đông lập tức nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, em xem em lo lắng cái gì? Chuyện chúng ta đã trải qua còn ít sao, chuyện này thì tính là gì, qua một thời gian là ổn thôi."
Ông nói rất nhẹ nhàng, Diêu Ngọc Lan cũng không hỏi thêm nữa. Có lẽ là bởi vì những năm gần đây họ trải qua sóng gió cũng không ít, đều đã bình ổn trôi qua, cho nên bà cũng không quá lo lắng.
Vài ngày tiếp theo, tâm trạng của Diêu Ngọc Lan đều rất tốt. Về phần Lâm Khánh Đông, vẫn bận rộn như trước.
Thứ bảy, Lâm Linh nhận được cuộc gọi của La Chiêu: "Tiểu Lâm, nghe Hồ Dương nói, lần này cô thi đạt 571 điểm, thật lợi hại. Với điểm số này, cô cố gắng thêm một chút, thêm vài chục điểm nữa là có thể chọn trường tốt rồi."
Lâm Linh cười nói: "Đội trưởng La, anh nói vậy, tăng vài chục điểm dễ dàng như vậy sao?"
La Chiêu lại nói: "Với người khác thì không dễ, nhưng với cô thì có vấn đề gì? Với tốc độ tiến bộ của cô, đây không phải là vấn đề."
Lâm Linh chủ động kết thúc chủ đề này, nói: "Đội trưởng La, anh tìm tôi có việc phải không? Thật ra chúng ta không cần loại nói khách sáo này đâu. Có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi đi."
Gần đây Lâm Linh lại kiếm được hơn năm mươi điểm, chủ yếu là nhờ buổi họp phụ huynh hôm đó. Những điểm này quá ít, Lâm Linh lại muốn kiếm điểm tích lũy rồi.
La Chiêu cười ha ha, nói: "Đúng vậy, tìm cô thực sự có việc, nhưng chuyện này qua điện thoại không tiện nói, hay là đến đội nói chuyện đi."
"Chủ yếu vẫn là chuyện vụ án, sau khi nói xong vụ án, nếu cô tiện, tôi dẫn cô đi gặp Triệu Tam Thạch. Thằng nhóc này vừa khỏe lại đã không nằm yên, cứ muốn xuống đất đi lại, nhưng bác sĩ không cho cậu ta vận động quá nhiều, sợ bị huyết khối. Cô đến đó, giúp khuyên nhủ vài câu. Biết đâu cậu ta lại chịu nghe lời cô."
Lâm Linh cười một tiếng, nói: "Tôi gặp anh ta cũng không nhiều, sao anh ta lại nghe lời tôi, chẳng qua sau khi phẫu thuật chân, quả thực phải chú ý vận động, không chú ý thực sự có khả năng bị huyết khối. Nên nói tôi vẫn sẽ nói."
Hai người nói chuyện xong qua điện thoại, đến chủ nhật, Lâm Khánh Đông biết chuyện này, chủ động đưa Lâm Linh đến đội cảnh sát hình sự, sau đó lái xe rời đi.
Về phần chuyện của Lâm Linh, lần này thậm chí ông cũng không hỏi gì.
Lần này La Chiêu tìm Lâm Linh đến, thực sự là muốn bàn bạc với cô một kế hoạch, kế hoạch này anh ấy đã ấp ủ một thời gian rồi. Nếu Lâm Linh có thể tham gia, chắc chắn sẽ tiến hành thuận lợi hơn.
Lúc Lâm Linh đến văn phòng La Chiêu, Lý Nhuệ cũng đến. Anh ta học theo cách làm việc trước đây của Uông Lệ, mang đến cho Lâm Linh một đống đồ ăn vặt, còn rót nước cho cô.
Nói như vậy, cô bé Lâm Linh này không những không cản trở những người xung quanh, ngược lại còn tạo ra ảnh hưởng tích cực đến họ, không phải là nói ngược rồi sao?
Một số phụ huynh nghe qua tin đồn cũng có suy nghĩ giống bà ấy, nghĩ đến chuyện này, có người cảm thấy, những lời này thật sự là vô căn cứ, bây giờ bọn họ đều muốn để con mình ngồi cạnh Lâm Linh, đáng tiếc là người khác không chịu đổi.
Các vị phụ huynh có tâm trạng khác nhau, có người vui mừng cũng có người không vui. Lúc này một vị phụ huynh nữ ngồi ở hàng thứ ba im lặng cầm bút, nhìn bảng điểm thành tích của con gái mình, nghe thầy Uông khen ngợi Lâm Linh, cây bút trên tay suýt chút nữa không cầm được.
Trước đây con gái bà ấy ngồi trước mặt Lâm Linh, sợ vận xui của Lâm Linh ảnh hưởng đến con gái, bà ấy mượn cớ cận thị, để thầy giáo cho con gái mình đổi chỗ.
Nhưng thành tích lần thi này vừa ra, con gái bà ấy thụt lùi mấy bậc, so với Lâm Linh và những người xung quanh, khoảng cách này thật sự là quá lớn. Trong lòng bà ấy thật sự không biết nghĩ gì, mặc kệ có hối hận hay không, muốn chuyển con gái về chỗ ngồi ban đầu, dù là thầy giáo hay các bạn học khác, cũng không ai đồng ý, chỉ có thể duy trì như bây giờ.
Họp phụ huynh kết thúc, mặt ngoài Diêu Ngọc Lan rất bình tĩnh, thực ra trong lòng vui mừng đến mức sắp bay lên rồi.
Ra khỏi lớp 8, đến sân trường gặp phụ huynh lớp khác cũng kết thúc cuộc họp. Bà tìm kiếm một vòng, tìm được Lâm Khánh Đông.
"Sao vậy, vui như thế?" Lâm Khánh Đông không vui nhìn bà một cái, thật ra ông cũng muốn đến họp phụ huynh cho Lâm Linh, nhưng Lâm Giảo cũng cần người đến họp cho cô bé, ông là chú ruột tất nhiên phải đi. Hơn nữa cho dù ông có muốn tranh, cũng tranh không lại Diêu Ngọc Lan.
Nhưng ông thật sự rất muốn trải nghiệm cảm giác họp phụ huynh cho con gái là như thế nào, huống hồ con gái còn tiến bộ nhiều như vậy, ông đi chỉ có thể vui mừng, không thể nào cảm thấy mất mặt.
Dĩ nhiên Lâm Giảo cũng rất xuất sắc, chủ nhiệm lớp còn trò chuyện riêng với ông vài câu, khen ngợi Lâm Giảo. Nhưng Lâm Linh là con gái, là con ruột, dù sao cũng không giống nhau.
Giống như nhìn ra tâm tư của ông, sau khi lên xe Diêu Ngọc Lan cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là vui mừng, ai đi mà không vui mừng chứ."
"Lần sau họp phụ huynh, anh họp cho Linh Linh, em đi họp cho Giảo Giảo, để anh cũng vui mừng một lần, như vậy công bằng đi?"
Lời này của Diêu Ngọc Lan cuối cùng cũng khiến Lâm Khánh Đông vui vẻ hơn một chút, ông nói: "Cũng được, nói rồi đó, lần sau nhất định phải để anh đi."
Diêu Ngọc Lan liếc ông một cái: "Nhìn cái đức hạnh này của anh kìa, đã nói để anh đi thì để anh đi, em là người nói không giữ lời sao?" Nói xong chuyện này, bà lại hỏi: "Bên xưởng không có chuyện gì chứ, đám người đó lại đến rồi sao?"
Lâm Khánh Đông lập tức nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, em xem em lo lắng cái gì? Chuyện chúng ta đã trải qua còn ít sao, chuyện này thì tính là gì, qua một thời gian là ổn thôi."
Ông nói rất nhẹ nhàng, Diêu Ngọc Lan cũng không hỏi thêm nữa. Có lẽ là bởi vì những năm gần đây họ trải qua sóng gió cũng không ít, đều đã bình ổn trôi qua, cho nên bà cũng không quá lo lắng.
Vài ngày tiếp theo, tâm trạng của Diêu Ngọc Lan đều rất tốt. Về phần Lâm Khánh Đông, vẫn bận rộn như trước.
Thứ bảy, Lâm Linh nhận được cuộc gọi của La Chiêu: "Tiểu Lâm, nghe Hồ Dương nói, lần này cô thi đạt 571 điểm, thật lợi hại. Với điểm số này, cô cố gắng thêm một chút, thêm vài chục điểm nữa là có thể chọn trường tốt rồi."
Lâm Linh cười nói: "Đội trưởng La, anh nói vậy, tăng vài chục điểm dễ dàng như vậy sao?"
La Chiêu lại nói: "Với người khác thì không dễ, nhưng với cô thì có vấn đề gì? Với tốc độ tiến bộ của cô, đây không phải là vấn đề."
Lâm Linh chủ động kết thúc chủ đề này, nói: "Đội trưởng La, anh tìm tôi có việc phải không? Thật ra chúng ta không cần loại nói khách sáo này đâu. Có chuyện gì anh cứ nói thẳng với tôi đi."
Gần đây Lâm Linh lại kiếm được hơn năm mươi điểm, chủ yếu là nhờ buổi họp phụ huynh hôm đó. Những điểm này quá ít, Lâm Linh lại muốn kiếm điểm tích lũy rồi.
La Chiêu cười ha ha, nói: "Đúng vậy, tìm cô thực sự có việc, nhưng chuyện này qua điện thoại không tiện nói, hay là đến đội nói chuyện đi."
"Chủ yếu vẫn là chuyện vụ án, sau khi nói xong vụ án, nếu cô tiện, tôi dẫn cô đi gặp Triệu Tam Thạch. Thằng nhóc này vừa khỏe lại đã không nằm yên, cứ muốn xuống đất đi lại, nhưng bác sĩ không cho cậu ta vận động quá nhiều, sợ bị huyết khối. Cô đến đó, giúp khuyên nhủ vài câu. Biết đâu cậu ta lại chịu nghe lời cô."
Lâm Linh cười một tiếng, nói: "Tôi gặp anh ta cũng không nhiều, sao anh ta lại nghe lời tôi, chẳng qua sau khi phẫu thuật chân, quả thực phải chú ý vận động, không chú ý thực sự có khả năng bị huyết khối. Nên nói tôi vẫn sẽ nói."
Hai người nói chuyện xong qua điện thoại, đến chủ nhật, Lâm Khánh Đông biết chuyện này, chủ động đưa Lâm Linh đến đội cảnh sát hình sự, sau đó lái xe rời đi.
Về phần chuyện của Lâm Linh, lần này thậm chí ông cũng không hỏi gì.
Lần này La Chiêu tìm Lâm Linh đến, thực sự là muốn bàn bạc với cô một kế hoạch, kế hoạch này anh ấy đã ấp ủ một thời gian rồi. Nếu Lâm Linh có thể tham gia, chắc chắn sẽ tiến hành thuận lợi hơn.
Lúc Lâm Linh đến văn phòng La Chiêu, Lý Nhuệ cũng đến. Anh ta học theo cách làm việc trước đây của Uông Lệ, mang đến cho Lâm Linh một đống đồ ăn vặt, còn rót nước cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.