Xuyên Không Thành Bà Năm Cực Phẩm Trong Truyện Đoàn Sủng, Đoạt Lại Bàn Tay Vàng
Chương 35:
Hồ Điệp Thứ
04/11/2024
“Bà Thái, vậy phí là bao nhiêu?”
Vương Kim Phượng dè dặt hỏi.
“Láng giềng với nhau, tôi không lấy nhiều đâu, chỉ 15 đồng thôi,”
bà Thái nói thẳng.
Nghe đến 15 đồng, mặt Vương Kim Phượng tái xanh.
Số tiền đó bằng cả tháng lương của một công nhân thời vụ, trong khi cô hầu như chẳng có thu nhập.
Dù Diệp Xuân Đào có đối xử với cô không đến nỗi nào, nhưng số tiền cô có thể moi được từ mẹ chồng chỉ là vài đồng lẻ.
Một tháng được một đồng là đã quá may mắn rồi.
Tuy có đủ 15 đồng, nhưng đó là tiền riêng mà cô dành dụm bao lâu nay, và cô biết nếu đắc tội với bà Thái, sau này sẽ không ai giúp cô nữa.
Càng lo lắng hơn, mỗi ba tháng lại phải thay bùa, mà lần nào cũng mất ngần ấy tiền, cô chắc chắn không thể gánh nổi.
Vì thế, cách tốt nhất là tìm cách đuổi Quý Tiêu Tiêu ra khỏi nhà.
Vương Kim Phượng tính sẽ về bàn bạc với chồng, tìm cách làm sao để đuổi vợ chồng Cố Ngạn ra khỏi gia đình.
Cô vốn không ưa gì Quý Tiêu Tiêu, lại càng không thích Cố Ngạn.
Ngày thường, Cố Ngạn chẳng thiếu lần làm vợ chồng cô mất mặt.
Nếu có thể tống khứ hai người đó đi, thì không gì tốt hơn.
Gần trưa, Cố Ngạn về nhà.
Khi bước vào cửa, anh nhìn trước ngó sau như thể vừa làm điều gì mờ ám, sau đó lén lút lấy một chiếc túi vải từ sau lưng mang vào phòng.
Thấy vậy, Quý Tiêu Tiêu liền tò mò đi theo.
Vào phòng, cô thấy trong túi có một hũ mật ong, một gói kẹo sữa Đại Bạch Thố, và tám quả hồng khô cứng ngắc.
Quý Tiêu Tiêu không kìm được tò mò hỏi: "Anh lấy mấy thứ này từ đâu ra vậy?"
Cố Ngạn vênh mặt đáp: "Phụ nữ hỏi nhiều làm gì, có gì thì cứ ăn đi, đừng lắm lời."
Nghe xong, Quý Tiêu Tiêu nghiến răng tức giận.
Thật là giỏi, anh ta lấy đâu ra cái gan mà dám nói với cô như vậy? Cô không phải là không đoán được nguồn gốc của mấy thứ này.
Nếu đây là đồ của bạn bè tặng thì chắc chắn anh ta sẽ nói, vì nợ ân tình thì sau này còn phải trả.
Nhưng nhìn cách anh lấp liếm, rõ ràng không phải đồ có nguồn gốc rõ ràng, rất có thể là hàng chợ đen.
Tiền đâu mà anh mua được nhiều thứ thế này? Nếu không phải là kiếm tiền bất chính, thì có lẽ là tiền kiếm được từ trước giờ mới lấy ra chia.
Cố Ngạn thấy Quý Tiêu Tiêu nhìn mình chằm chằm, cảm giác không thoải mái như thể cô muốn lột trần hết mọi bí mật của anh.
Cuống cuồng chuyển đề tài: "Tới giờ trưa rồi, em lo nấu cơm nhanh lên, kẻo lát nữa cha mẹ về không có cơm mà ăn, lại trách em đấy."
Đề tài này đúng là chuyển hướng khá gượng ép, nhưng cũng may Quý Tiêu Tiêu không tính toán thêm.
Quý Tiêu Tiêu bỗng nhớ ra buổi chiều mình muốn đi Cung Tiêu Xã mà chưa biết đường.
Cô nói thẳng: "Chiều nay anh rảnh không? Nếu không bận thì đi cùng em ra Cung Tiêu Xã, em cần mua ít đồ."
Cố Ngạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được thôi."
Từ khi cô về nhà, nhiều thứ cần thiết vẫn chưa có, giờ đi mua cũng hợp lý.
Trước đây anh sống một mình thì sao cũng được, nhưng bây giờ có vợ, phải chu đáo hơn, chẳng hạn như mua sữa mạch nha để phòng khi cô đói còn có cái ăn tạm.
Sau đó, Cố Ngạn nhóm lửa, còn Quý Tiêu Tiêu lo nấu nướng.
Hai người phối hợp rất ăn ý.
Vương Kim Phượng dè dặt hỏi.
“Láng giềng với nhau, tôi không lấy nhiều đâu, chỉ 15 đồng thôi,”
bà Thái nói thẳng.
Nghe đến 15 đồng, mặt Vương Kim Phượng tái xanh.
Số tiền đó bằng cả tháng lương của một công nhân thời vụ, trong khi cô hầu như chẳng có thu nhập.
Dù Diệp Xuân Đào có đối xử với cô không đến nỗi nào, nhưng số tiền cô có thể moi được từ mẹ chồng chỉ là vài đồng lẻ.
Một tháng được một đồng là đã quá may mắn rồi.
Tuy có đủ 15 đồng, nhưng đó là tiền riêng mà cô dành dụm bao lâu nay, và cô biết nếu đắc tội với bà Thái, sau này sẽ không ai giúp cô nữa.
Càng lo lắng hơn, mỗi ba tháng lại phải thay bùa, mà lần nào cũng mất ngần ấy tiền, cô chắc chắn không thể gánh nổi.
Vì thế, cách tốt nhất là tìm cách đuổi Quý Tiêu Tiêu ra khỏi nhà.
Vương Kim Phượng tính sẽ về bàn bạc với chồng, tìm cách làm sao để đuổi vợ chồng Cố Ngạn ra khỏi gia đình.
Cô vốn không ưa gì Quý Tiêu Tiêu, lại càng không thích Cố Ngạn.
Ngày thường, Cố Ngạn chẳng thiếu lần làm vợ chồng cô mất mặt.
Nếu có thể tống khứ hai người đó đi, thì không gì tốt hơn.
Gần trưa, Cố Ngạn về nhà.
Khi bước vào cửa, anh nhìn trước ngó sau như thể vừa làm điều gì mờ ám, sau đó lén lút lấy một chiếc túi vải từ sau lưng mang vào phòng.
Thấy vậy, Quý Tiêu Tiêu liền tò mò đi theo.
Vào phòng, cô thấy trong túi có một hũ mật ong, một gói kẹo sữa Đại Bạch Thố, và tám quả hồng khô cứng ngắc.
Quý Tiêu Tiêu không kìm được tò mò hỏi: "Anh lấy mấy thứ này từ đâu ra vậy?"
Cố Ngạn vênh mặt đáp: "Phụ nữ hỏi nhiều làm gì, có gì thì cứ ăn đi, đừng lắm lời."
Nghe xong, Quý Tiêu Tiêu nghiến răng tức giận.
Thật là giỏi, anh ta lấy đâu ra cái gan mà dám nói với cô như vậy? Cô không phải là không đoán được nguồn gốc của mấy thứ này.
Nếu đây là đồ của bạn bè tặng thì chắc chắn anh ta sẽ nói, vì nợ ân tình thì sau này còn phải trả.
Nhưng nhìn cách anh lấp liếm, rõ ràng không phải đồ có nguồn gốc rõ ràng, rất có thể là hàng chợ đen.
Tiền đâu mà anh mua được nhiều thứ thế này? Nếu không phải là kiếm tiền bất chính, thì có lẽ là tiền kiếm được từ trước giờ mới lấy ra chia.
Cố Ngạn thấy Quý Tiêu Tiêu nhìn mình chằm chằm, cảm giác không thoải mái như thể cô muốn lột trần hết mọi bí mật của anh.
Cuống cuồng chuyển đề tài: "Tới giờ trưa rồi, em lo nấu cơm nhanh lên, kẻo lát nữa cha mẹ về không có cơm mà ăn, lại trách em đấy."
Đề tài này đúng là chuyển hướng khá gượng ép, nhưng cũng may Quý Tiêu Tiêu không tính toán thêm.
Quý Tiêu Tiêu bỗng nhớ ra buổi chiều mình muốn đi Cung Tiêu Xã mà chưa biết đường.
Cô nói thẳng: "Chiều nay anh rảnh không? Nếu không bận thì đi cùng em ra Cung Tiêu Xã, em cần mua ít đồ."
Cố Ngạn suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Được thôi."
Từ khi cô về nhà, nhiều thứ cần thiết vẫn chưa có, giờ đi mua cũng hợp lý.
Trước đây anh sống một mình thì sao cũng được, nhưng bây giờ có vợ, phải chu đáo hơn, chẳng hạn như mua sữa mạch nha để phòng khi cô đói còn có cái ăn tạm.
Sau đó, Cố Ngạn nhóm lửa, còn Quý Tiêu Tiêu lo nấu nướng.
Hai người phối hợp rất ăn ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.